← Quay lại trang sách

Chương 114 PEPPINO

Trên đường từ Florence tới thủ đô Rome, một cỗ xe trạm đang phóng hết tốc độ, dường như muốn đốt cháy các chặng đường. Trên xe là một người đàn ông đã đứng tuổi, mặc áo đuôi tôm, bên ngoài khoác chiếc áo choàng đầy bụi, ở ve áo có gài một cuống huy chương Bắc đẩu bội tinh đỏ tươi. Nghe giọng nói của người đàn ông đó, người ta biết ngay là một người Pháp biết một vài tiếng Ý đủ để bảo người đánh xe chạy nhanh hay chạy chậm.

Lúc gần tới Rome, người khách chẳng buồn thò đầu ra nhìn nhà thờ Thánh Pie cổ kính và chỉ rút từ trong cặp ra một tờ giấy gấp tư, chăm chú nhìn rồi gật đầu nói một mình: "Tốt lắm, nó hãy còn đây!".

Cỗ xe tới quảng trường Popolo và đứng trước khách sạn Tây Ban Nha. Ông Pastrini, chủ khách sạn, tay cầm mũ, đứng trước thềm đón khách. Khách bước vào nhà bảo chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn rồi hỏi thăm ngân hàng Thomson và French. Ngân hàng này mọi người ở Rome đều biết nó nằm trên đại lộ Biangki gần nhà thờ Thánh Pie. Người khách ăn xong đi ra khỏi khách sạn với lũ trẻ con bán báo bám xung quanh. Một người lạ mặt đi lẩn trong đám đông, bám sát người khách với dáng điệu của một tên đặc vụ.

Khách là người Pháp đi tới ngân hàng Thomson và French có vẻ hấp tấp. Tới phòng thường trực khách hỏi người thư ký.

- Tôi muốn gặp ông chủ ngân hàng.

- Xin ngài cho biết quý danh. - Người thư ký ngừng viết và hỏi.

- Nam tước Danglars.

Người thư ký liền gọi một người tùy phái dẫn khách vào Phòng giám đốc. Trong lúc đó, người lạ mặt cũng vào phòng thường trực, lặng lẽ ngồi xuống ghế. Năm phút sau, người thư ký nhìn quanh thấy không có ai liền nói với người lạ mặt:

- Chào anh Peppino, vẫn khỏe chứ?

- Xin chào! Người Pháp ấy đến lĩnh tiền phải không? Bao nhiêu?

- Chưa biết, vì hắn không báo trước. Lát nữa tôi sẽ báo anh.

- Lần này thì phải báo chính xác đấy. Không được như lần trước lão hoàng thân người Nga lĩnh ba mươi vạn mà cậu lại báo nhầm là ba vạn. Chủ tướng Vampa đã làm ầm lên.

- Được! Anh cứ yên trí.

Nói xong, viên thư ký đi vào bên trong và một lát sau hớt hơ, hớt hải chạy ra.

- Thế nào? - Peppino hỏi.

- Mẹ ơi! Số tiền lớn quá! Những năm triệu, có chữ ký bảo đảm của bá tước Monte Cristo, một khách có tín nhiệm của ngân hàng.

- Thật ư? Năm triệu... Ái chà chà, số tiền quan trọng đây.

- Im đi, lão ta ra kia kìa!

Viên thư ký lại cặm cụi viết và Peppino ngồi yên tại chỗ. Danglars vẻ mặt hớn hở đi ra cùng với chủ ngân hàng. Ông chủ ngân hàng tiễn khách ra đến tận cửa. Peppino vội vàng bám theo sau. Cỗ xe ngựa đã đậu ở trước cửa ngân hàng. Danglars bước lên xe, nhẹ nhõm như một chàng trai, cái cặp da ôm chặt trong cánh tay.

- Ngài có muốn đến thăm nhà thờ Thánh Pie không? - Người đánh xe hỏi.

- Tôi đến Rome có phải để tham quan đâu! Anh đưa tôi tới khách sạn của ông Pastrini.

Mười phút sau, Danglars đã trở về tới khách sạn, trèo lên giường ngủ ngay sau khi đã để cặp da xuống dưới gối. Peppino ngồi ở ngoài cổng đánh bài với mấy chú bé đánh giày.

Sáng hôm sau Danglars dậy muộn vì từ mấy đêm nay y có ngủ được đâu. Sau bữa ăn trưa thịnh soạn, Danglars bảo chuẩn bị xe để hai giờ sau khởi hành. Lúc y bước chân ra cửa, một lũ trẻ con xúm lại xin tiền. Y móc túi cho mỗi đứa một hào rồi bảo người đánh xe:

- Đi Venise!

Danglars có ý định đi Venise nghỉ ngơi mấy hôm, sau đó đến Viên vì nghe nói ở thủ đô Áo có nhiều thứ ăn chơi. Cỗ xe chuyển bánh và chạy như bay trên đường cái. Đi được vào khoảng ba dặm, những cánh đồng của ngoại thành Rome đã bắt đầu chìm trong bóng tối. Danglars cảm thấy khoan khoái vì đêm trước đã ngủ được một giấc ngon lành. Y nằm dài trên cái đệm xe rất êm, một kiểu xe của Anh, có nhiều lò xo và có hai con ngựa kéo rất khỏe. Còn đi bảy dặm nữa thì tới trạm đổi ngựa. Y miên man nghĩ tới người vợ trẻ để lại ở Paris, tới cô con gái Eugénie ra đi với D'Armilly, không biết đã đến phương trời nào rồi, tới người khách nợ mà y bỏ rơi, đi lúc nào không biết. Lúc y mở mắt ra, cỗ xe vẫn bon bon chạy giữa cánh đồng bát ngát, trong bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt. Một lát sau, xe dừng trước một ngôi nhà tồi tàn, thấp thoáng có bóng người. Gã đánh xe tháo ngựa, thay những con khác vào rồi lại cho xe chạy. Danglars thò đầu qua cửa xe hỏi người đánh xe:

- Này anh bạn, xe tới đâu rồi?

Nhưng gã đánh xe nói bằng tiếng Ý giọng nghiêm lại như ra lệnh:

- Rụt đầu vào!

Danglars đột nhiên cảm thấy lo lắng và nỗi lo mỗi lúc một tăng, nhất là trong hoàn cảnh y đang đi trốn. Y nhìn qua cửa xe bên phải thấy một người mặc áo choàng đi kèm cỗ xe. Y nghĩ bụng: "Có thể là một tên sen đầm đang đi lùng mình chăng?". Y quay sang phía cửa bên trái cũng lại thấy một kỵ sĩ nữa đi bên cạnh xe.

- Anh bạn ơi! Cho xe chạy đi đâu thế này?

- Rụt đầu vào! - Vẫn câu trả lời bằng tiếng Ý.

Danglars toát mồ hôi ra, nghĩ bụng: "Thôi hỏng mất rồi! Có lẽ ta bị bắt!". Y ngồi nép mình vào xe run sợ.

Trăng đã lên và hai bên đường đầy những ngôi mộ mà những cây thánh giá vươn dài trong đêm tối trông như những bóng ma đen ngòm. Y hiểu rằng cỗ xe đã quay trở lại thủ đô Rome. Một giờ sau cỗ xe đã tới những bức tường cổ vây quanh thủ đô và rẽ sang bên trái. Y nghĩ bụng: "Ô, không phải sen đầm, có lẽ là bọn cướp?". Y chợt nhớ đến câu chuyện của Albert Morcerf đã kể cho Danglars phu nhân và Eugénie nghe về bọn cướp nổi danh ở thành phố Rome và đột nhiên y thấy dựng tóc gáy. Cỗ xe đã đi vào một con đường đá, và ở hai bên đường y nhìn thấy bóng như những toà lâu đài cổ quái: đó là thung lũng Caracala.

Người cưỡi ngựa bảo xe dừng lại và lệnh cho Danglars xuống xe. Bốn người lạ mặt vây quanh lấy y và dẫn đi. Một người từ một con đường hẻm bước ra làm nhiệm vụ dẫn đường. Danglars đành phải ngoan ngoãn đi theo, không dám nói một câu. Đi được mươi phút, cả bọn dừng lại trước một hòn núi đá cây cối mọc um tùm và có một cái hang tối om.

Người dẫn đường chính là Peppino. Anh ta châm một ngọn đuốc và dẫn Danglars đi vào trong hang ở hai bên vách đá có đào những hố sâu chứa những cỗ quan tài tựa hồ những lỗ mắt đen ngòm trên những cái đầu lâu. Một người lính canh vỗ vỗ vào báng súng hỏi: "Ai?"

- Bạn hiền! - Peppino đáp. - Chủ tướng đâu?

Người lính canh chỉ vào một cái hang rộng, trong đó có ánh đèn le lói. Peppino cầm cổ áo Danglars đẩy vào phòng, chủ tướng đang ngồi đọc sách.

- Có phải hắn không? - Chủ tướng hỏi.

- Dạ! Chính hắn. - Peppino đáp và giơ ánh đuốc lên soi vào bộ mặt nhợt nhạt như xác chết của Danglars.

- Nom hắn có vẻ mệt. - Chủ tướng nói. - Hãy cho hắn đi nghỉ đã.

Danglars đưa mắt nhìn quanh phòng, thấy những bóng người nằm ngồi ngổn ngang trên những tấm đệm cỏ, hoặc da thú. Đó là những bộ hạ của Luigi Vampa mà Albert đã có lần được gặp.

Danglars thở dài não ruột đi theo người dẫn đường như một người mất hồn. Y đã mất hết nghị lực, ý chí và cảm giác. Y lom khom bước vào một cái hầm kín đào sâu trong núi đá, trong đó có kê một cái giường bằng cỏ khô trên có trải một tấm da cừu. Người dẫn đường đẩy y vào bên trong rồi khóa chặt cửa lại. Như vậy là Danglars đã bị cầm tù! Y nghĩ tới câu chuyện kể của Albert, cậu ta cũng đã nằm trong cái hầm này, trên giường cỏ này và Danglars thấy hơi yên tâm vì biết rằng bọn cướp sẽ không giết y, vì nếu giết thì đã giết rồi. Vậy chỉ còn bắt y phải chuộc bằng tiền. Y nhớ lại Albert chỉ bị yêu cầu có tám nghìn êquy, nghĩa là bằng bốn mươi tám nghìn frăng. Với số tiền đó y làm gì mà chả được!

Thế là y nằm xuống giường trở mình mấy cái rồi đánh một giấc.