← Quay lại trang sách

Chương 115 THỰC ĐƠN CỦA LUIGI VAMPA

Lúc mở mắt dậy, Danglars có cảm tưởng như vừa trải qua một cơn ác mộng. Đối với một người quen sống ở Paris, nằm trên giường trải khăn satanh nước hoa thơm phức, có ngọn lửa ấm áp toả ra từ một lò sưởi bằng đá hoa cương, thì tấm lông thú quả là có một mùi vị khác.

Danglars lẩm bẩm: "Chao ôi! Ta đã bị sa vào tay bọn cướp thành Rome mà Albert đã nói chuyện!". Y sờ khắp người, không thấy có thương tích gì và sờ vào cặp tiền thấy vẫn còn nguyên vẹn, y thở phào khoan khoái. Y rút đồng hồ ra xem thấy kim chỉ sáu giờ. Một ánh đèn le lói xuyên qua khe cửa. Y lần tới, ghé mắt nhìn thấy một tên cướp đứng canh, đang tu một bình rượu mạnh, xông ra mùi nồng nặc làm y buồn nôn và lùi lại phía sau. Buổi trưa, một tên cướp khác đến đổi gác. Danglars tò mò muốn biết mặt mũi tên này ra sao, y lại ghé mắt vào khe cửa nhìn. Tên này cao lớn như một hộ pháp, mắt tròn xoe, môi dày, mũi khoằm, râu tóc xồm xoàm.

"Trời đất ơi! Đúng là một con quỷ dữ, nó có thể ăn thịt mình!"

Tên cướp ngồi xuống, rút trong bị ra một khoanh bánh mỳ đen, một miếng phomát và mấy củ tỏi, hắn nhai rau ráu. Danglars lộn mửa, quay về giường nằm, miệng nói lẩm bẩm: "Đồ ma bùn! Sao chúng nó lại có thể ăn những thứ kinh tởm như vậy được?".

Nhưng một lát sau, y lại thấy mấy củ tỏi có một mùi vị thơm ngon và khoanh bánh mì không đến nỗi tồi và đen lắm. Y đứng dậy, ra gõ cửa làm tên cướp ngẩng đầu lên:

- Này anh bạn, hình như đến giờ ăn trưa rồi thì phải!

Không biết vì không hiểu tiếng nói hay đã nhận được lệnh trên, tên cướp không trả lời, vẫn tiếp tục ngồi nhai. Thất vọng, Danglars quay về chỗ nằm. Đến năm giờ tên hộ pháp được thay bằng một anh chàng có bộ mặt sáng sủa mà Danglars nhận ngay ra là người dẫn đường. Quả nhiên là anh bạn Peppino đã đến thay gác và trịnh trọng đặt xuống cạnh mình một xoong đậu Hà Lan rán bơ thơm phức, một chùm nho tươi và một chai rượu vang loại hảo hạng. Peppino quả là một anh chàng sành ăn. Danglars thấy thèm rỏ rãi và bụng đói cồn cào. Y không ngần ngại lấy tay gõ cửa. Peppino đứng dậy mở cửa hầm. Danglars nở một nụ cười nịnh, nói:

- Xin lỗi anh bạn, hình như người ta quên chưa cho tôi ăn uống gì thì phải?

- Mẹ ơi! Ngài chưa ăn uống gì ư? - Peppino thốt lên.

- Phải! Đã từ hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi, tôi chưa có tý gì vào bụng.

- Lạy Chúa! Ngài muốn ăn gì ở đây thứ gì cũng có đầy đủ miễn là trả tiền.

- Trả tiền ư? Tôi tưởng những người tù được nuôi cơm chứ?

- Nhưng ở đây luật lệ lại khác, mong ngài hiểu cho.

- Thôi được! Anh bạn cho tôi ăn ngay, tôi đói lắm rồi.

- Xin ngài gọi món ăn. Ở đây chúng tôi có những tay đầu bếp loại cừ khôi và cách nấu nướng không thể chê vào đâu được.

- Vậy thì anh bạn cho tôi một con gà quay, một con cá song bỏ lò và một món thịt cừu.

- Dạ! Chúng tôi sẽ xin dọn hầu ngài một con gà quay trước đã. - Peppino nói rồi cất giọng oang oang gọi. - Một con gà quay cho ngài nam tước!

Một lát sau, một anh chàng đẹp trai, cao lớn, mặc áo bờ lu trắng bưng vào một cái khay bằng bạc trên có đặt một con gà vàng bóng. Danglars nghĩ bụng: "Thật đúng là kiểu cách ở Paris!"

Peppino đỡ lấy cái khay, đặt xuống bàn cùng với một cái dĩa, và một con dao. Danglars một tay cầm dĩa, một tay cầm dao sắp sửa cắt con gà thì Peppino cúi đầu nói:

- Xin lỗi ngài nam tước, ở đây chúng tôi có lệ trả tiền trước.

- À há! Thế thì không đúng kiểu cách ở Paris rồi! - Danglars nói. - Thôi cũng được, tôi nghe giá thực phẩm ở Ý rẻ lắm. Tôi sẽ cho anh bạn con gà này một đồng.

Nói xong! Danglars ném cho Peppino một đồng. Peppino lẳng lặng nhặt đồng tiền đút túi. Danglars lại tiếp tục cầm dao và dĩa lên, Peppino lại cúi đầu xuống:

- Xin lỗi ngài nam tước, ngài còn thiếu tiền ạ!

- Mẹ kiếp! Một đồng một con gà rồi anh định còn đòi bao nhiêu nữa!

- Thưa ngài! Ngài mới đưa trước có một đồng. Vậy còn thiếu những chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng nữa ạ!

Danglars trợn tròn xoe đôi mắt kêu lên:

- Mười vạn đồng một con gà! Anh không đùa đấy chứ?

- Dạ không, tôi đâu dám đùa! - Peppino trả lời một cách nghiêm túc. - Ở trong hang đá này vấn đề nuôi gà, vịt vô cùng khó khăn.

- Ôi chà chà! Tôi thấy câu chuyện khá là khôi hài. Thôi! Tôi trả cho anh thêm đồng nữa, thế là nhiều rồi đấy!

Peppino cầm lấy số tiền rồi giọng vẫn lạnh lùng:

- Như vậy là ngài nam tước còn thiếu chín vạn, chín nghìn, chín trăm chín mươi tám đồng nữa ạ.

- Thôi đi. - Danglars cáu quá gắt lên. - Yêu cầu anh đừng có đùa cợt nữa! Quỷ tha ma bắt các anh đi, tôi không ưa cái kiểu đùa đó đâu!

Peppino liền ra hiệu cho đầu bếp mang cái khay đi rồi đóng cửa lại, điềm nhiên ngồi xuống tiếp tục ăn, miệng nhai rau ráu những quả đậu Hà Lan thơm phức và chậm rãi tợp những ngụm rượu nho.

Cái dạ dày của Danglars dường như bị kim châm, và nửa giờ sau, dài tựa như một thế kỷ, y lại đứng lên đi ra gõ cửa gọi:

- Này anh bạn ơi! Mở cửa cho tôi với.

- Xin ngài ra lệnh. - Peppino mở cửa nói.

- Anh cho tôi một cái bánh mì thôi vậy, gà quay đắt quá!

- Một cái bánh mì cho ngài nam tước. - Peppino hô to.

Anh đầu bếp lúc này lại bưng một cái khay ra trên để một cái bánh.

- Bao nhiêu? - Danglars hỏi.

- Chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi tám đồng, vì hai đồng ngài đã trả trước rồi.

- Thế nào? Mười vạn một cái bánh mì! Cũng bằng một con gà quay?

- Dạ! Ở cửa hiệu chúng tôi giá các món ăn đều đồng loạt.

- Anh lại nói đùa rồi, anh muốn để tôi chết đói à?

- Đó là tại ngài muốn tự sát đấy thôi! Ngài cứ việc trả tiền rồi sẽ được ăn.

- Quân khốn kiếp! - Danglars nổi xung lên thét. - Anh tưởng ai cũng có mười vạn trong túi đấy hả?

- Thưa ngài nam tước! Ngài có những năm triệu trong túi, vị chi là những năm mươi con gà quay kia mà!

Danglars rùng mình. Y nhận ra đây là một trò bỡn cợt, và cũng hiểu rõ ý nghĩa của trò bỡn cợt đó.

- Nếu trả tiền xong, anh có để cho tôi ăn thoải mái không?

- Điều đó là tất nhiên, ngài khỏi phải lo! - Peppino thản nhiên đáp.

Danglars móc trong cặp lấy ra tờ ngân phiếu ký tên rồi xỉa lên mặt bàn. Anh đầu bếp liền mang khay đựng gà quay đến.

Danglars thở dài, cầm cái dĩa thọc vào con gà thấy đau như đâm vào ruột mình.

Peppino cầm tờ ngân phiếu, lặng lẽ bỏ vào túi rồi lại tiếp tục ngồi ăn.