← Quay lại trang sách

Chương 116 DUNG THA

Ngày hôm sau Danglars lại thấy đói mèm. Thì ra bầu không khí trong hầm giam đã kích thích cái dạ dày của y. Là một con người vốn tiết kiệm y đã để dành lại một nửa con và một mẩu bánh mì. Nhưng sau khi ăn hết gà và bánh, y lại thấy khát nước, một điều mà y không lường trước được. Y cố nhịn cho đến lúc thấy khát khô cả cổ họng, không thể chịu được nữa, y lại phải gõ cửa gọi Peppino.

- Thưa ngài! Ngài muốn gì ạ? - Peppino nhanh nhẹn chạy lại hỏi.

- Anh cho tôi uống.

- Thưa ngài! Giá rượu vang ở Rome đắt lắm!

- Anh cho tôi uống nước lã vậy! - Danglars nói với ý định tiết kiệm tiền.

- Thưa ngài! Nước lã cũng hiếm, trời làm đại hạn.

Danglars toát mồ hôi trán trước vẻ mặt lạnh như tiền của Peppino.

- Anh cho tôi một cốc rượu thôi vậy

- Chúng tôi không bán lẻ, bán cả chai!

- Anh cho tôi một chai, thứ rẻ nhất.

- Thưa ngài! Giá đồng loạt, hai mươi lăm ngàn đồng một chai.

- Chao ôi! - Danglars thốt lên vẻ chua chát. - Thì ra các anh định róc từng miếng thịt của tôi!

- Có thể lắm! Đó là ý định của chủ tướng chúng tôi.

- Chủ tướng các anh là ai?

- Người mà hôm mới tới đây tôi đã dẫn ngài đến trước mặt.

- Tôi có thể nói chuyện với chủ tướng các anh được không?

- Chuyện đó dễ dàng lắm!

Một lát sau, Luigi Vampa đã đứng trước mặt Danglars.

- Ngài muốn gặp tôi?

- Ông là chủ tướng của những người đã bắt cóc tôi đến đây?

- Thưa ngài! Vâng!

- Tôi muốn biết các ông định đòi tôi bao nhiêu tiền chuộc? Yêu cầu ông nói cho biết.

- Chỉ năm triệu mà ngài mang theo thôi!

Danglars thấy đau nhói trong tim, y nói:

- Tôi chỉ có số tiền đó trên đời này, gia tài tôi đã khánh kiệt cả rồi, nếu ông lấy hết thì thà giết tôi đi còn hơn!

- Thưa ngài! Chúng tôi bị cấm không được làm cho ngài phải đổ máu.

- Ai cấm ông?

- Người mà chúng tôi phải tuân lệnh.

- Ông lại còn phải tuân lệnh một người nữa à?

- Vâng! Vị thủ lĩnh. Tôi là chủ tướng của những người này. - Luigi Vampa chỉ Peppino và nói tiếp. - Còn một người nữa là thủ lĩnh của tôi.

- Vị thủ lĩnh đó còn phải tuân lệnh của ai nữa không?

- Có! Của Thượng đế.

- Tôi chẳng hiểu thế là thế nào cả!

- Có thể lắm.

- Vị thủ lĩnh đó ra lệnh cho ông đối xử với tôi như thế này?

- Vâng.

- Mục đích của ông ta là gì?

- Tôi không biết.

- Nhưng túi tiền của tôi sẽ cạn mất.

- Có thể lắm.

- Thôi thế này, ông lấy tôi một triệu nhé!

- Không ạ!

- Hai triệu.

- Không ạ!

- Ba triệu? Bốn vậy? Thế nào, bốn triệu? Tôi sẽ biếu ông số tiền đó với điều kiện là ông trả tự do cho tôi.

- Tại sao ngài chỉ có bốn triệu trong khi giá trị của nó là năm triệu? Thưa ngài chủ ngân hàng! Như vậy thì hao hụt quá đáng đấy!

- Các ông lấy hết đi! Lấy hết đi! - Danglars gào lên. - Rồi giết tôi luôn thể.

- Xin ngài hãy bình tĩnh, cơn nóng giận lại càng làm ngài đói ngấu và phải ăn hết một triệu frăng một ngày mới no. Xin ngài hãy tiết kiệm sức lực một chút.

- Nhưng, rồi đến khi tôi không còn để trả các ông nữa thì sao? - Danglars lại thét lên.

- Vậy thì ngài sẽ đói! -Vampa thản nhiên đáp.

- Nhưng ông vừa nói là ông không muốn giết tôi phải không?

- Vâng!

- Thế mà ông lại muốn là tôi phải chết đói sao?

- Hai vấn đề đó không giống nhau.

- Muốn vậy, quân khốn kiếp. - Danglars thét lên. - Tao sẽ làm cho cái kế hoạch bỉ ổi của chúng mày phải phá sản cho mà xem! Chết để mà chết, tao muốn chết ngay bây giờ. Cứ hành hạ tao đi, cứ làm tao phải đau khổ đi, giết tao đi! Nhưng chúng mày không bao giờ lấy được chữ ký của tao nữa cả!

- Cái đó tùy ngài.

Nói xong! Vampa thản nhiên đi ra, đóng cửa lại. Danglars gieo mình xuống chiếc đệm cỏ và gầm lên như con thú bị thương. Bọn người này là ai? Tên thủ lĩnh vô hình đó là ai? Chúng đeo đuổi âm mưu gì đối với y? Tất cả mọi người đều có thể nộp tiền chuộc, riêng y, thì không, tại sao? Ôi! Chỉ có cái chết, chết ngay tức khắc mới là biện pháp tốt nhất để giáng trả lại kẻ thù đang bám sát y để trả một mối thù nào đó mà y không biết.

Phải chết! Lần đầu tiên trong đời Danglars phải nghĩ tới cái chết, nhưng y lại run sợ trước cái chết.

Y nghĩ đến tìm cách vượt ngục. Nhưng bên ngoài bức tường đá này lúc nào cũng có một chủ tướng và một đám lâu la canh gác với đầy đủ vũ khí.

Cái ý định sẽ không ký thêm nữa vào ngân phiếu kéo dài được hai ngày, sau đó y đòi ăn và xin nộp một triệu. Người ta dọn cho y một bữa ăn thịnh soạn. Và từ đó trở đi, cuộc sống của người tù đáng thương đó là một cuộc sống bị giày vò liên tục. Vì đã quá đau khổ, y muốn chấm dứt đau khổ bằng cách cho thỏa mãn những gì mà dạ dày đòi hỏi.

Sau hơn chục ngày ăn uống thỏa thuê, Danglars tính toán tiền nong, y giật mình thấy mình chỉ còn có năm vạn đồng. Tức thì trong đầu óc y có một sự phản ứng kỳ lạ. Y đã phải bỏ ra gần năm triệu đồng một cách tương đối dễ dàng, nay muốn cố sống, cố chết giữ lấy số tiền còn lại. Y có những ý nghĩ viển vông gần như mất trí.

Trước đây không bao giờ y nghĩ đến Thượng đế, thì nay y lại tin vào một phép mầu nhiệm nào đó sẽ xảy ra: cái hang này sẽ sụp đổ, bọn lính sen đầm đến tóm cổ bọn cướp rồi cứu y ra; số tiền năm chục ngàn còn lại cũng đủ cho y một cuộc sống bình thường. Y cầu xin Thượng đế bảo vệ cho y số tiền đó và trong lúc cầu nguyện y đã khóc sướt mướt.

Trong liền ba ngày y sống trong một niềm tin mãnh liệt và lúc y mơ thấy mình như một ông già vì đói ăn đang nằm hấp hối trên giường. Đến ngày thứ tư y không còn là một con người nữa, y đã biến thành một con ma đói. Y đã bốc đất ăn và gặm nốt tấm da cừu. Y van nài Peppino bố thí cho y một mẩu bánh, nhưng vẫn bị làm ngơ. Ngày thứ năm y cố lê ra cửa, nằm phủ phục dưới đất và kêu lên:

- Ông chủ tướng ơi! Ông chủ tướng!

- Ngài muốn gì? - Vampa đã đứng trước mặt y hỏi.

- Ông hãy cầm lấy số tiền còn lại cuối cùng này của tôi! - Danglars ấp úng nói và chìa cái ví tiền ra. - Và ông để cho tôi sống ở trong cái hầm này. Tôi không dám yêu cầu được thả ra ngoài nữa, chỉ yêu cầu được sống thôi.

- Ngài đau khổ lắm à? - Vampa hỏi

- Ôi! Thưa ông, vâng! Tôi đau khổ một cách ghê gớm lắm rồi!

- Thế mà còn có những người đau khổ nhiều hơn ông đấy!

- Tôi không tin.

- Có chứ! Những người bị chết đói.

Danglars liền nghĩ đến ông già đang rên xiết trên giường mà trong những giờ hoảng loạn y đã nhìn thấy qua cửa sổ. Y đập đầu xuống đất khóc than:

- Vâng! Đúng đấy! Còn có người đau khổ hơn tôi nhiều, nhưng ít ra họ cũng được là những người dám chết.

Bỗng nhiên một giọng nói trang nghiêm như từ đâu vọng tới làm Danglars dựng tóc gáy:

- Vậy anh đã hối hận chưa?

Y lờ mờ thấy một bóng người mặc áo choàng đứng đằng sau Vampa.

- Ngài muốn tôi phải hối hận về việc gì? - Y nói không ra hơi.

- Về tội ác anh đã gây ra! - Cũng vẫn tiếng nói đó.

- Vâng vâng tôi hối hận lắm! - Danglars đấm ngực nói.

- Nếu vậy tôi sẽ tha tội cho anh! - Người lạ mặt nói rồi tiến lên bỏ

- Bá tước Monte Cristo! - Danglars kêu lên.

- Anh nhầm rồi, ta không phải là bá tước Monte Cristo.

- Thế ngài là ai?

- Ta là người mà anh đã vu cáo và làm mất danh dự. Ta là người mà anh đã làm ta phải chia tay với người vợ chưa cưới của ta. Ta là người mà anh đã dùng làm cầu thang để bước lên danh vọng. Ta là người mà anh đã để cho người cha ta phải chết đói. Ta đã kết tội anh phải chết đói, nhưng ta tha tội cho anh vì ta cũng càn được Thượng đế khoan dung. Ta là Edmond Dantès.

Danglars chỉ hét lên được một tiếng rồi đập đầu xuống đất.

- Anh hãy đứng lên, ta tha tội chết cho anh. Hai thằng bạn của anh không được may mắn như anh đâu: một thằng đã hóa điên, một thằng đã tự sát. Anh hãy giữ lấy số tiền năm vạn đồng. Còn số tiền năm triệu là anh ăn cắp của các bệnh viện, ta đã hoàn lại người ta rồi. Vampa! Hãy cho người này ăn uống no nê rồi thả ra cho tự do!

Danglars vẫn nằm phủ phục dưới đất. Lúc y ngẩng đầu lên, Monte Cristo đã quay gót, ung dung đi giữa bọn cướp đang cúi rạp người xuống chào vị thủ lĩnh.

Theo lệnh của Edmond Dantès, Vampa dọn cho Danglars ăn một bữa rất thịnh soạn, có đủ rượu quý và những trái cây thơm ngon nhất nước ý, sau đó cho đóng ngựa vào xe chở y đi. Dọc đường, người ta bỏ y xuống, cho y ngồi tựa lưng vào một gốc cây.

Đến sáng y tỉnh dậy, không biết mình đang ở chỗ nào. Rồi nhận thấy cạnh đấy có con suối, y thấy khát bèn bò lại. Lúc y cúi đầu xuống mặt nước để uống, y nhận ra tóc mình đã bạc trắng.