← Quay lại trang sách

- 3 -

Vừa trông thấy Hoàng bước vào nhà, ông Vinh tươi cười nói:

- Kìa, chú Hoàng, cả tuần nay mới thấy mặt chú. Hai cháu Hạnh và Loan cứ nhắc chú mãi.

Vừa nói ông vừa đưa tay bắt tay Hoàng có vẻ thân mật. Hoàng vui vẻ:

- Lúc này bận quá. Không rảnh rỗi để đi đâu được. Hôm nay chủ nhật mới có thì giờ rảnh, lại thăm anh chị và các cháu.

Ông Vinh cùng Hoàng là đôi bạn cùng quê. Vì Hoàng nhỏ tuổi hơn nên ông Vinh xem chàng như em, thâm tình từ bé đến lớn vẫn không bao giờ thay đổi. Tự xem mình như người nhà, không đợi mời, Hoàng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sa-lon bằng da sang trọng đối mặt với ông Vinh.

Ông Vinh nhìn chàng tò mò:

- Chú mà bận gì? Nghe hai cháu nói chú vừa thôi dạy ở trường Văn Dên kia mà.

Hoàng gật đầu:

- Phải, tôi đã thôi dạy ở đó một tuần rồi, nhưng tôi còn dạy ở trường khác. Lúc này là mùa thi đệ nhị lục cá nguyệt, chấm bài đừ cả người.

- Chú thôi dạy ở đó là phải. Hơi đâu đem mồ hôi của mình mà làm giàu cho trọc phú. Tôi nghe nói mà còn tức giận thay!

Hoàng mỉm cười vì câu lý luận của bạn, chàng đưa mắt nhìn quanh:

- Hai cháu đâu anh?

- Cháu vừa đến hãng xuất nhập cảng của mẹ chúng. Một lát hai cháu sẽ về. Có lẽ chúng còn ghé chợ Sài Gòn mua vài thứ trái cây.

Ông Vinh đưa thuốc mời Hoàng. Chàng tự bật lửa châm thuốc, mắt nhìn theo làn khói tản mát bay lên cao. Ông Vinh thân mật hỏi:

- Chú còn dạy ít quá, làm sao đủ sống? Ngoài nghề dạy học, chú còn định làm gì không?

- Tôi định viết báo và soạn sách giáo khoa.

- Phải đó, nghề dạy học và nghề viết văn là hai nghề cao quý. Tôi rất thích hai nghề ấy.

- Thích là một lẽ mà hành nghề được hay không là một lẽ khác. Chú còn nhớ, khi mình còn đi học, tôi và chú thường hay làm báo viết tay. Chú thì luôn luôn làm chủ bút, còn tôi thì chỉ nhận lấy cái nhiệm vụ khiên tốn là trình bày, trông nom kỹ thuật.

Ông Vinh vừa nói vừa cười hề hề, như sống lại quãng đời vui tươi khi cắp sách. Hoàng cũng thấy thích thú khi ôn lại kỷ niệm xưa. Thuở đó, chàng say mê văn chương một cách kỳ lạ. Giấc ngủ của chàng thường bị ám ảnh bởi sách báo. Từ năm đệ nhất niên trở lên, năm nào cũng chủ trương một tờ báo viết tay do Vinh phụ trách kỹ thuật. Khi ra trường, chàng đeo đuổi theo sở thích của mình là dạy học, viết văn, còn Vinh quay sang ngành thương mại. Vinh trở nên tỉ phú; chàng chỉ là một nhà giáo kiêm nhà văn, sống cuộc đời đạm bạc.

Vinh trở lại vấn đề:

- Tuy tôi thành công về ngành thương mại nhưng tôi vẫn luyến tiếc cái hoài bão của chúng mình ngày xưa. Tiếc rằng tôi không có tài như chú.

Hoàng tặc lưỡi, giọng chán nản:

- Anh khéo đùa chớ tôi mà có tài gì. Trên mười năm lăn lóc vẫn chưa tạo nổi cho mình một sự nghiệp về tinh thần cũng như về vật chất. Văn chương thì cóc gặm mà thân thế thì luôn trôi nổi nay Chợ Quán mai Cầu Kho, thật là chán phèo.

Thấy bạn có vẻ bi quan, Vinh bỗng muốn triết lý vài câu cho cuộc đời càng u tối thêm.

- Ngày còn đi học, chú thích nhất câu thơ cảm Truyện Kiều “Nhất phiến tài tình thiên cổ lụy”, chứng tỏ chú có tâm hồn nghệ sĩ và rất giàu tự tin. Nhưng sau khi lăn lộn trên đường đời, ta mới thấy triết lý của cổ nhân thật xác đáng, phải không chú?

Hoàng ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi về hai lẽ “Tài tình” mà bạn vừa nêu ra. Chính chàng phân vân, không rõ mình có hội đủ hai yếu tố đó không. Thấy bạn tư lự, Vinh phát biểu ý nghĩ của mình:

- Tôi cho thuyết “Sắc sắc, không không” của nhà Phật vượt tất cả mọi triết lý ở đời. Tài mà gì? Sự nghiệp mà gì? Cuộc đời cao sang nơi biệt thự nguy nga hay cuộc đời xê dịch Cầu Kho Chợ Quán, rốt cuộc rồi cũng chỉ là không không...

Rồi Vinh cao hứng ngâm với giọng thật chán chường:

Có thì có sự mảy may,

Không thì cả thế gian này cũng không.

Thử trông bóng nguyệt lòng sông,

Mới hay không có, có không là gì.

Hoàng phì cười. Một ý nghĩ mỉa mai ngộ nghĩnh vụt đến trong óc chàng. Chàng muốn hỏi: “Biết như vậy, sao anh còn lo làm giàu mà làm gì” nhưng chàng không thốt ra lời. Chàng biết bạn nói thật. Sự mâu thuẫn sở dĩ có cũng do sự thành thật ấy mà ra. Chàng còn biết rõ Vinh giàu có không phải do tài kinh doanh của mình mà do tài đảm đang, lịch lãm của vợ. Mặc dầu sống trong nhung lụa, Vinh vẫn giữ được bản chất nghệ sĩ thời còn thơ. Và không thể phát triển nghệ sĩ tính qua hành động, nhà tỉ phú trong sạch này đành nghiêng về đạo lý để giải tỏa ẩn uất dồn ép tận vực thẳm của tiềm thức. Lâu này, nhàn cư quá, Vinh bỗng tìm được cái thích thú trong việc nghiên cứu giáo lý của đạo Phật.

Gia đình Vinh là một gia đình quái lạ, ít tìm thấy được ở xã hội Việt Nam. Gia đình này gồm có bốn nếp sinh hoạt riêng biệt, lồng dưới mái nhà đồ sộ nguy nga. Ông Vinh gặp ai cũng thao thao về Phật giáo. Bà Vinh gặp ai cũng bàn chuyện hụi hè và hát cải lương. Hạnh lúc nào cũng chứa một kho chuyện xi nê, gặp người là xổ ra như pháo tết. Loan thì chứa đầy một bụng thơ, từ thơ trữ tình đến thơ trào phúng, từ thơ giá trị đến thơ con cóc, nàng mà tuôn thơ ra thì cả nhà phải bịt tai, bịt mũi.

Hoàng quen thuộc với gia đình này quá, nên chàng có tài chiều tất cả mọi thị hiếu. Hôm nay, thấy Vinh từ trong chuyện nghề nghiệp chuyển sang chuyện đạo lý, Hoàng biết mình sắp sửa phải nghe một tràng lý thuyết nhà Phật. Chàng chuẩn bị tinh thần để lắng nghe.

Vinh nói thao thao như nằm lòng kinh điển:

- Càng suy ngẫm việc đời, tôi càng thấy triết lý Phật giáo thật vô cùng thâm thúy. Con người vì chấp ngã nên luôn vướng vào vòng khổ sở. Chú là giáo sư Việt văn, chắc chú có nghiên cứu nhiều về Phật giáo?

Hoàng đáp để vừa lòng bạn:

- Tôi có nghiên cứu chút đỉnh nhưng thấm vào đâu với các bậc Thượng tọa, Đại đức chân tu.

Vinh cười hiền lành:

- Chú nên nghiên cứu tận tường mới thấy triết lý nhà Phật rất cao siêu. Đạo Phật chia ra làm nhiều phái, nhưng tôi mộ nhất phái Thiền Tông. Phái này chủ trương “Bất lập văn tự” chỉ dùng tâm để ấn tâm gọi là pháp “Tâm truyền”. Để tôi đọc bài kệ này của lục tổ Huệ Năng cho chú nghe:

Bồ đề bổn vô thọ,

Minh cảnh diệc phi đài.

Bổn lai vô nhất vật,

Hà xứ nhạ trần ai.

Bài đó tạm dịch là:

Bồ đề vốn không cây,

Gương sáng đâu có đài.

Bổn lai không một vật,

Lấy gì nhiễm trần ai.

Theo bài kệ này, Phật tánh giống như gương sáng nhưng không phải là một vật cụ thể thì không bao giờ bụi bặm bên ngoài có thể làm vẩn đục được. Như vậy thì nhiều người tri và hành sai, thật đáng tiếc thay!

Hoàng ngồi lạng nghe, môi tủm tỉm cười:

- Anh hiểu triết lý Thiền Nam Tông rất sâu xa. Tôi cũng có thuộc một bài kệ của ngài Thần Tú, vị Pháp chủ Thiền Bắc Tông như sau:

Thân thị Bồ đề thọ,

Tâm như minh cảnh đài.

Thời thời cần phất thức,

Mạc sử nhạ trần ai.

Bài đó có người dịch là:

Thân là cây Bồ đề,

Tâm như đài gương sáng.

Ngày đêm thường lau sạch,

Đừng để nhiễm trần ai.

Ngài Thần Tú quan niệm trái ngược với Lục tổ Huệ Năng: Phật tánh như tấm gương sáng bị bụi trần làm vẩn đục, vậy chúng sanh phải đoạn trừ mê vọng để Phật tánh được hiển hiện. Theo ý anh, quan niệm của vị sư tổ nào đúng?

Vinh trầm ngâm suy nghĩ, chưa biết đáp thế nào. Giữa lúc đó, có tiếng xe hơi ngừng trước ngõ, rồi giọng líu lo của Hạnh và Loan vẳng vào.

Hoàng ngoảnh nhìn ra, Hạnh lộng lẫy trong chiếc áo màu hồng cổ hở, mặt nàng cũng hồng lên do sự phản chiếu của màu áo dưới tia nắng ban mai. Loan mặc jupe serré, dáng người thanh thanh, đôi chân uyển chuyển, gương mặt lộ vẻ thùy mị, ngây thơ.

Vừa trông thấy Hoàng, Hạnh mừng rỡ reo lên:

- Chú Hoàng!

Loan cũng vui vẻ:

- Dữ hôn, hôm nay chú mới đến, làm tụi cháu trông gần chết. Bắt đền chú đó...

Hoàng cười thay câu đáp. Hạnh lại nói:

- Biết hôm nay chú lại, Hạnh mua nho cho chú ăn đây. Hạnh biết chú thích nho tươi, phải không chú?

Hoàng đáp cho vừa lòng Hạnh:

- Phải rồi, cháu Hạnh ngoan lắm.

Loan chu miệng cà nanh:

- Còn Loan không ngoan, hở chú?

- Loan cũng ngoan lắm.

Hạnh và Loan cùng cười hồn nhiên, sung sướng. Ông Vinh cảm thấy vui lây với bạn và các con. Như chực nhớ điều gì, Hạnh nói ngay:

- Chú Hoàng ơi, chú lên lầu với cháu đi. Hai cháu có chuyện này hay lắm, hay vô cùng.

- Và hấp dẫn, ly kỳ, bí mật nữa, phải không Hạnh?

- Lẽ dĩ nhiên!

Ông Vinh vui vẻ:

- Hai cháu đợi chú mãi. Chú lên xem hai cháu muốn hỏi thăm gì đây. Dịp khác chúng ta sẽ bàn tiếp về đạo lý...

Hạnh, Loan hí hởn bước lên thang lầu, nhanh nhẹn như hai con chim non. Hoàng bước theo sau. Ông Vinh ngồi lại một mình, tâm hồn lại chìm đắm trong suy tư.

Đây là ngôi biệt thự bốn tầng lầu, mỗi tầng có nhiều phòng chia thành phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn, phòng đọc sách, phòng làm việc, phòng giải trí, v.v... Mỗi phòng đều có máy tự động riêng để gọi từ phòng này sang phòng khác, từ tầng dưới lên tầng trên. Để dễ nhớ và dễ gọi điện thoại, chủ nhân đánh số phòng và chỉ gọi một cách giản tiện: phòng 1, phòng 2, phòng 3 v.v... y như tổ chức trong một bộ tham mưu quân sự.

Lên đến tầng 3, Hạnh hướng dẫn vào phòng 7 tức là phòng giải trí, căn phòng này rất rộng rãi, đồ trang trí như sa-lon, bàn, tủ đều bằng formica đủ màu, kiểu tối tân và trang nhã. Trong phòng có bày nhiều thứ đàn như piano, violon, guitare espagnol..., một cái máy quay phim cỡ nhỏ, một máy vô tuyến truyền hình, nhiều tạp chí xi nê ngoại quốc, nhiều búp bê Nhật Bản, rất nhiều mặt nạ quái dị dùng trong những buổi khiêu vũ trá hình.

Hạnh lại mở tủ lấy ra hai chiếc dĩa to rồi bày mấy thứ trái cây vừa mua vào dĩa: nào bôm, nho, xá lỵ, toàn những thứ trái cây nhập cảng đắt tiền. Hạnh chúm chím cười rất tươi:

- Dành cho ba má một dĩa, còn một dĩa phần chú Hoàng.

Loan chu miệng phản đối:

- Không có phần em à?

- Có chứ.

- Vậy phần em đâu?

- Phần em là vỏ và hột, mặc sức mà xơi.

Hoàng phì cười:

- Hai chị em đùa nhau mãi. Cháu Hạnh muốn nói: “Phần chú Hoàng tức là phần của cả hai cháu đấy”.

Hạnh được dịp càng trêu em:

- Ê, ê, tham ăn, lêu lêu mắc cỡ.

Loan đỏ mặt, cười nhẹ nhàng:

- Loan đùa chơi, ai lại giành ăn với chú Hoàng, phải không chú? Loan thường giành ăn với chị ấy thì có.

Hoàng thấy mến bản tính ngây thơ của Loan. Chàng lấy làm lạ trong con người trẻ con ấy lại chứa dựng cả một tâm hồn nghệ sĩ. Có lẽ đó là di sản tinh thần của cha, cái phần tinh túy của Vinh ngày còn thơ đã vô tình kết tinh lại cho nàng.

Hoàng ngồi xuống ghế, Loan đưa dĩa trái cây đến trước mặt chàng:

- Chú Hoàng ăn đi, chừa hột lại cho Loan.

Hoàng cầm lấy một chùm nho sữa chia làm ba trao cho Hạnh và Loan mỗi đứa một phần. Loan cầm lấy phần mình, ngửa mặt lên, tay đưa chùm nho vào miệng. Nàng ăn ngon lành như con dế ngậm cỏ non vào buổi ban mai, lúc hạt sương còn đầm đìa trên ngọn cỏ. Hoàng mỉm cười với ý so sánh ngộ nghĩnh ấy.

Hạnh vừa bẻ từng trái ăn vừa hí hởn nói:

- Phim “Lolita” sắp chiếu đấy. Chừng nào chiếu, chú Hoàng dẫn Hạnh, Loan đi xem nhé.

- Nhưng Hạnh phải báo trước cho chú hay tin mới được. Chú không thường theo dõi tin xi nê.

- Chú Hoàng không mê đào chớp bóng à?

- Chú chỉ thích chứ không mê.

- Chú thích ai, nói thử xem nào.

- Chú thích xem Audrey Hephurn và Sandra Dee.

Hạnh cười to hóm hỉnh:

- Trời ơi, chú nhè mê hai đứa con nít.

- Audrey và Sandra là con nít à?

- Nhưng họ đóng toàn vai con nít. Chú có cảm quan giống hệt nhân vật Francoise Sagan.

Hoàng mỉm cười im lặng, không biết nói sao. Chàng biết mình khơi nhằm cái “kho xi nê” của Hạnh. Lần thứ nhì, chàng chuẩn bị tinh thần để lắng nghe những tràng pháo nổ ròn rã của đêm ba mươi Tết.

Hạnh liến thoắng cho nổ liên hồi:

- Chú có biết thanh niên ngày nay mê những cô đào chớp bóng nào không?

- À, cái đó thì chú dốt thật tình.

Hạnh cười to:

- Chú không sành tâm lý thanh niên, hèn chi chú bị chúng đả đảo là phải.

- Đó là vấn đề khác.

- Khác sao được chú? Nó vẫn liên quan với nhau hết. Theo Hạnh, thanh niên ngày nay mê những cô đào nào có thân hình khêu gợi nhất, có tài diễn xuất táo bạo nhất.

- Như Lollobrigida hay Sophia Loren chớ gì.

- Không, những nữ minh tinh ấy đã bị vượt rồi. Hiện nay người ta tôn sùng những thần tượng mới trẻ trung hơn và nguyên tử hơn như Christine Kauffmann, Sylva Koscina, Giorgia Moll... chẳng hạn. Những cô đào này có lối diễn xuất cuồng nhiệt, đắm đuối, hấp dẫn toát ra từ những đường cong khêu gợi, từ bản chất đam mê. Chú có xem những cô đào ấy chưa?

- Chú xem đủ cả, nhưng họ không quyến rũ được chú. Chú thấy họ thế nào ấy...

Hạnh lặp đi lặp lại nho nhỏ “Thế nào ấy... Thế nào ấy...!” như cố phân tích cảm quan nghệ thuật của ông chú quái gở này. Loan tuy không góp ý song cũng chú ý lắng tai nghe, tay nàng lật tập Ciné revue có in một tấm ảnh mới nhất và khêu gợi nhất của Claudia Cardinale. Như vừa tìm được một ý mới mẻ, Hạnh đắc ý cười to:

- Thôi, Hạnh hiểu rồi. Đúng như Sagan nhận xét, “những người đàn ông đứng tuổi chỉ thích những cô gái ngây thơ, những tâm hồn còn trong trắng”. Chú thuộc vào hạng ấy, chớ chú không hoàn toàn đạo đức gì. Phải thế không chú Hoàng của cháu?

Hoàng mỉm cười bí mật:

- Nói ra mất hay, để Hạnh tìm hiểu chớ.

- Khỏi cần tìm hiểu gì cả. Bằng cớ hùng hồn là chú chỉ thích Audrey và Sandra. Audrey trông nhí nhảnh hồn nhiên như nữ sinh, còn Sandra Dee thì trông ngây thơ, kháu khỉnh tệ. Đó là chú chưa xem “Lolita”, nếu xem xong phim này, cam đoan chú lại mê Sue Lyon cho mà coi.

Hoàng gật gù tỏ vẻ hoài nghi:

- Cái đó còn chờ xem...

Hạnh nhìn thẳng vào mặt Hoàng, mặt nàng lộ vẻ ganh tị với người trong phim:

- Chú biết Audrey kết hôn với ai không?

- Một ông già.

- Sai, chưa già lắm đâu, chỉ vào cỡ chú vậy. Chú biết Sandra Dee thích gì không?

- À, cái đó thì chú chịu thua.

- Sandra thích cờ bạc, một cây me tây và ru lét. Ả ta mê cờ bạc hơn là mê chồng. Bây giờ chú còn mê hai ả nữa thôi?

Hoàng có tài làm vừa lòng mọi người:

- Hết mê rồi.

Hạnh không tin nhưng cảm thấy sung sướng, sự ganh tị cũng dịu xuống theo lòng tự ái được vuốt ve. Hoàng nhìn lại Hạnh từ khóe mắt đến đầu môi, từ bộ ngực tròn đầy đến dáng người đầy nhựa sống, chàng có cảm tưởng như đó là một Sandra bằng xương bằng thịt, chỉ khác một điều Hạnh sắc sảo và quyến rũ hơn nhiều. Hoàng không dám nhìn lâu, vội ngoảnh mặt lại phía Loan như để xua đuổi một ý nghĩ so sánh vừa thoáng qua trong đầu óc. Chàng thấy cần phải nói với Loan một vài lời cho nàng vui lòng.

- Bé Loan đang mơ mộng gì đấy?

- Đâu có mơ mộng, chú!

- Vậy Loan đang nghĩ gì mà cười một mình thế?

- Loan nghĩ đến một bức tranh quảng cáo trước rạp Eden hôm qua.

- Quảng cáo tuồng gì?

- Tuồng “Những hộp đêm ở Ba Lê”. Bức tranh ngộ nghĩnh, lý thú lắm.

- À, phim ấy chú có xem rồi, phim cũ mà...

- Phải, phim cũ, nhưng bức tranh đó làm Loan nhớ đến một bài thơ tuyệt hay, tuyệt hấp dẫn.

Nhưng chữ “tuyệt” lấy đi lấy lại làm cho Hoàng lạnh cả người. Chàng biết đến phiên cô bé này đang định xổ bụng thơ ra đấy. Một lần nữa, chàng chuẩn bị tinh thần để lắng nghe.

Loan tuy ít nói nhưng hễ đề cập đến thơ là trúng ngay “tủ” của nàng. Loan sẽ thao thao bất tuyệt trổ giọng ngâm Tao Đàn. Nàng hí hởn tiếp:

- Đó là bài thơ tả cảnh “Thoát y vũ” trên màn ảnh, đại khái như những phim thuộc loại “Những hộp đêm ở Ba Lê”. Bài thơ này đăng báo nào Loan không nhớ, chỉ còn nhớ tên tác giả rất thanh tao là Đồ Bư. Tên tác giả cũng tuyệt như bài thơ vậy.

Biết không thể dừng, Hoàng đề nghị ngay:

- Đâu Loan ngâm lên nghe thử.

Loan lắc đầu lia lịa:

- Thơ này ngâm không nổi. Loan chỉ đọc cho chú nghe, nhưng cấm chú cười. Bằng lòng không, chú?

- Bằng lòng.

Loan tằng hắng sửa giọng rồi đọc to lên, vẻ mặt nàng trở nên liến láu trái hẳn ngày thường:

Đêm nay buồn ngủ vào xem hát,

Một phim khiêu vũ, chà! Cụp lạc!

Ngoài ra lại có xúp-lê-măng,

Một buổi trình bày ca, kịch, nhạc.

Màn vén. Hai thằng nhảy vụt ra,

Áo quần sặc sỡ, nón tòa loa.

Vòng hoa đeo cổ, vai mang trống.

Hát chèo? Không phải, hát xam-ba.

Cà rục, cà rèn, cà rọt rẹt,

Tùng xình, tùng xịt, tùng xỉnh xẹt.

Tay chân giựt lịa như kinh phong,

Khán giả đâm khùng, chửi ó: “Mẹt”.

Loan vừa đọc vừa ra bộ, đúng hệt một người mắc bệnh kinh phong, làm cho Hoàng và Hạnh không thể nín cười được. Hoàng cố dằn nên chỉ cười nhỏ vài tiếng rồi ngưng ngay, nét mặt tỏ vẻ nghiêm trang, còn Hạnh thì cười ngả cười nghiêng, cười như nắc nẻ. Loan ngừng đọc, phản đối:

- Chú Hoàng cười đó, Loan không đọc nữa đâu.

Hoàng viện ngay lý lẽ:

- Chú cười mấy thằng nhảy xam ba chớ đâu có cười Loan. Thôi đọc tiếp đi mà...

Loan phản đối lấy lệ, chớ nâng cao hứng rồi, có ngăn nàng đừng đọc cũng không được. Nàng lại đọc to hơn, động tác của nàng lại càng rùng rợn hơn.

Cải cách xong rồi đến hát bóng,

Cung đàn thánh thót êm như mộng.

Từng đoàn vũ nữ trút xiêm y,

Loi nhoi, lúc nhúc trần như nhộng.

Đây rồi lớp cụp: thoát y vũ,

Này đùi, này đít, này đôi vú,

Rung rinh, rung rinh và rung rinh,

Lúc ngửa, lúc khom, ôi! Quyến rũ!

Nhạc ngả sang qua điệu giật gân,

Vũ nữ lim dim: phút thoát trần.

Thoạt tới thoạt lui, khi hẩy hẩy,

Người xem chết điếng, máu rần rần...

Có cha khoái chí cười hề hề,

Lắm thằng nhúc nhích bộ râu dê,

Có nhà đạo đức chừng gai mắt,

Xô ghế đứng lên miệng chửi thề.

Loan đọc đến đây phải ngừng lại vì tiếng cười giòn giã của Hạnh át mất cả tiếng thơ. Hoàng cố ý lập nghiêm cũng phải bật cười. Lần này Loan không phản đối nữa.

Loan nheo mắt nói đùa:

- Chú Hoàng cười hề hề giống cha ấy quá. Tiếc rằng chú không có bộ râu...

Hạnh tinh quái hơn:

- Sao chú không nói gì cả? Hay là chú đang “chết điếng, máu rần rần?”.

Hoàng quen với tính liến thoắng của hai cháu nên chỉ thản nhiên đáp:

- Hai cháu là chúa xuyên tạc. Chú Hoàng của hai cháu đâu giống được với mấy cha ấy.

Loan đổi giọng dịu dàng:

- Cháu nói đùa mà, chú.

Hạnh cũng nhỏ nhẹ:

- Chú Hoàng của Hạnh “đạo đức” lắm mà.

Hoàng mỉm cười cởi mở:

- Hạnh và Loan điều biết điều đó. Nào Loan đọc tiếp đi chớ, bài thơ đến đó dứt rồi à?

- Chưa, nhưng Loan cụt hứng rồi, không đọc được nữa. Bài thơ đoạn sau có tính cách xây dựng nhưng Loan thấy nên chấm dứt ở đó hay hơn, gợi cảm hơn, mê ly hơn...

Loan toan thêm một tràng “hơn” nữa thì có tiếng chuông điện thoại reo vang trên bàn. Nàng bỏ dở câu nói, chạy lại cầm ống nghe. Hoàng và Hạnh cũng nín lặng chờ Loan. Một lát Loan trở lại, vui vẻ nói với Hạnh:

- Ba nhắc chị mời chú Hoàng dự buổi dạ hội tại nhà mình vào thứ bảy tuần tới.

Hạnh nở nụ cười tươi:

- Quên thế nào được! Hạnh đã viết thiệp mời rồi, Loan đi lấy thiệp giùm chị đi em.

Loan không nói gì, nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng. Hạnh bước lại gần Hoàng, nũng nịu:

- Chú Hoàng nhớ đến dự, nghe chú?

- Dạ hội gì thế, Hạnh?

- Dạ hội sinh nhật của Hạnh.

- Sinh nhật của Hạnh thì nhất định chú sẽ đến dự rồi. Nhưng có trò gì vui không?

- Nhiều trò vui lắm, chừng đó chú sẽ biết.

- Cần biết trước để chuẩn bị chớ.

- Biết trước mất hay. Hạnh muốn dành cho chú vài sự ngạc nhiên thích thú. Chú chờ xem.

Hoàng ngẩng nhìn lên, bắt gặp cặp mắt Hạnh đang nhìn mình chan chứa cảm tình. Hoàng có cảm giác cái nhìn ấy không giống cái nhìn của Loan, của Lệ Chi. Chàng thấy nó giống cái nhìn thiết tha của Phượng. Và chàng linh cảm một sự gì sắp xảy ra nếu giây phút này kéo dài.

Hạnh đang say mê trên con đường chinh phục. Ảnh hưởng bởi những tác phẩm trữ tình phóng túng của Sagan, Hạnh muốn tìm hiểu hương vị ái tình theo một luyến ái quan mới mẻ. Sagan từng bảo: “Yêu những người lớn tuổi, người con gái sẽ hưởng được toàn vẹn hai mối tình: tình thương đậm đà của người cha và tình yêu nồng nàn của người tình lịch lãm”. Quan niệm táo bạo ấy đã khắc sâu vào tâm não Hạnh, cũng như phần đông những thiếu nữ đợt sống mới. Hạnh tò mò muốn thí nghiệm và Hoàng là người đầu tiên được nàng thí nghiệm. Hoàng là người gần gũi với nàng nhất - gần gũi một cách tự nhiên vì tình chú cháu - mà cũng là người có nhiều đức tính dễ mến, đáng kính phục.

Hạnh chưa bao giờ phân tích rõ lòng mình xem có yêu Hoàng thật hay không, nàng chỉ thấy lòng mình rộn rã, hồi hộp mỗi khi đứng sát bên Hoàng, mỗi khi Hoàng cầm tay hay vuốt tóc. Có lẽ đó chỉ là sự xúc cảm tự nhiên của tuổi dậy thì, nhưng Hạnh cho đó là triệu chứng của tình yêu chân thật và hợp lý. Rồi nàng quăng mình vào con đường phiêu lưu tình cảm, bất chấp những ràng buộc của luân lý, của gia đình. Nàng muốn hưởng lạc thú của sự chinh phục. Nàng muốn tận hưởng tuổi xanh qua một tình yêu bồng bột, đam mê.

Hạnh với lấy cây đàn ghi ta đưa cho Hoàng:

- Chú Hoàng dượt giùm cháu vài bản đi. Hạnh sẽ hát cho chú nghe vào buổi dạ hội.

Hoàng cầm lấy cây đàn:

- Hạnh muốn hát bản gì?

- “Mộng ban đầu”.

- Bản này buồn lắm, không hợp với đêm vui.

- Nhưng Hạnh thích bản ấy. Hạnh muốn hát để tặng một người...

- Người nào hân hạnh quá vậy Hạnh?

- Hạnh hát tặng nhưng không nói ra người nào được tặng. Nói ra mất ý nghĩa đi. Kẻ được tặng phải hiểu chứ, trừ ra khi nào người ấy quá vô tình. Mà vô tình thì thật đáng tội!

Hoàng mỉm cười ý nhị:

- Vậy có thể hết màn hát tặng, đến màn phạt tội. Thật là oan cho người nào đó.

Hoàng vừa nói vừa thử lại dây đàn. Hạnh đứng tựa vào ghế Hoàng, mắt nàng trở nên mơ mộng xa xôi. Âm thanh cung đàn ngân lên dìu dặt đoạn mở đầu. Hạnh cất cao giọng hát. Trong căn phòng ấm cúng, tiếng hát chơi vơi như tiếng nức nở của người con gái khóc mối tình đầu dang dở.

Hoàng thấy đôi mắt Hạnh vô cùng tình tứ, mái tóc nàng buông xõa xuống đôi bờ vai tròn trĩnh, chiếc áo rộng cổ hở phô trương làn da mơn mởn, làm cho người “nghèo tưởng tượng” đến đâu cũng phải hình dung đến vẻ nõn nà của bộ ngực thanh tân.

Tay Hoàng đàn, tai chàng không nghe gì cả, tâm hồn chàng đang bị kích động, xao xuyến vì làn hương quyến rũ từ vóc hình nàng trinh nữ tỏa ra. Có nhiều lúc hơi thở Hạnh như luồn vào cổ chàng, thoa dịu trên má chàng. Rồi hơi thở thơm ngát hương trinh ấy hòa cùng hơi thở của chàng tạo thành một luồng giao cảm mênh mang, êm ái. Hoàng cố trấn tĩnh để lòng khỏi dao động.

Bản đàn vừa dứt, Hoàng có cảm giác như làn môi Hạnh vừa hôn nhẹ lên mái tóc mình. Chàng nhìn lên, bắt gặp môi nàng đang nở nụ cười âu yếm. Làn môi đỏ ửng trong ngon lành như những trái nho tươi. Làn môi như e ấp, như ngập ngừng, như chờ đợi...

Bỗng có tiếng vỗ tay từ phía sau, tiếp theo một tràng cười ròn rã:

- Chú Hoàng đàn hay quá ta!

Hoàng và Hạnh giật mình nhìn lại, thấy Loan hiện ra từ bao giờ trên khung cửa. Hoàng sượng sùng như một kẻ phạm tội vừa bị bắt quả tang, mặc dù chàng chỉ mới bị dao động một cách nhẹ nhàng. Hoàng thầm cảm ơn Loan đã đến kịp lúc, giúp chàng khỏi phạm lỗi với bạn. Hạnh bẽn lẽn nhìn em. Loan vẫn ngây thơ, hồn nhiên, nhảy vài bước đã đến sát bên Hoàng:

- Thiệp mời chú đây. Tại ba cháu sai cháu viết thêm vài tấm thiệp mời, nên không nghe được chú đàn và bài hát ruột của Chị Hạnh. Bắt đền chú đấy!

Hoàng thấy yên tâm. Một ý nghĩ cũng chợt đến trong óc Hạnh: “À ra con ranh con chưa thấy gì cả!”. Và nàng mỉm cười một mình. Hoàng lấy lại vẻ tự nhiên:

- Sao tại ba mà bắt đền chú?

Loan nói nhanh:

- Tại chú nữa. Tại chị Hạnh nữa.

Lời nói của Loan làm cho Hoàng và Hạnh cùng giật mình. Thấy cả hai ngơ ngác, Loan lại cười to, giọng cười nửa chân thật, nửa cợt đùa. Đợi cho nàng cười dứt, Hoàng vui vẻ hỏi:

- Bây giờ Loan định bắt đền gì?

- Chú phải đền cho Loan một bản. Lần này chú phải đàn riêng cho Loan nghe, không cho chị Hạnh nghe.

Hạnh rủa thầm: “Đồ con nít yêu, con nít quỷ” nhưng mặt nàng vẫn tươi tắn, không để lộ nét cau có nào. Hoàng đặt đàn xuống bàn, dịu dàng nói:

- Thôi trưa rồi, để chú về. Khi khác, chú sẽ đàn riêng cho Loan nghe mấy bản cũng được.

Loan chu miệng, nũng nịu:

- Hổng thèm... Hổng... thèm...