← Quay lại trang sách

- 4 -

Chiếc taxi vừa đỗ trước biệt thự, Hoàng nhận thấy một dãy xe nhà đủ hiệu Opel, Taunus, Ford, Trac-tion... đậu bên lề đường. Chàng xuống xe, có mặc cảm mình là người khách nghèo hơn cả của buổi dạ hội hôm nay.

Từ ngoài đường nhìn vào khu vườn sau biệt thự, Hoàng có cảm tưởng như mình sắp bước vào vườn thượng uyển của thời xa xưa vào một đêm hoa đăng. Ánh đèn màu rực sáng cả một góc trời, tiếng nhạc tưng bừng rộn rã.

Chàng bước vào, chìa chiếc thiệp mời cho hai người gác cổng trang nghiêm trong bộ lễ phục. Hai người gác cổng không cần nhìn thiệp, lễ phép mời chàng đi thẳng vào vườn. Hoàng lần bước qua hông biệt thự, chân như bị lôi cuốn bởi tiếng nhạc nhịp nhàng. Chàng đến trễ nên dạ hội đã khai mạc từ lâu. Tiếng cười từng chập nổ lên. Khu vườn ngập tràn thanh sắc.

Hoàng dừng bước, đưa mắt ngắm khung cảnh tổng quát. Chính giữa vườn là một cái piste láng bóng phản chiếu ánh đèn hồng. Một đầu piste, dưới một cội liễu lơ thơ buông mành, dàn nhạc đang hòa tấu điệu rum ba dồn dập; trước dàn nhạc, ba chiếc micrô cỡ lớn đặt ngang hàng, có lẽ dùng để giới thiệu chương trình và trình bày ca nhạc.

Xung quanh piste, dưới mỗi gốc cây đều có đặt bàn bày sẵn nhiều thứ rượu và bánh. Khách tùy tiện chọn lựa chỗ ngồi. Mỗi tàn cây đều lấp lánh những ánh đèn màu giống như những cây Nô-en vào đêm lễ Giáng sinh.

Hoàng chọn một chỗ ngồi ở một cái bàn còn trống và cách xa piste, chàng đang thờ thẫn nhìn quanh tìm một vài người quen biết, bỗng nghe tiếng giới thiệu từ máy phóng thanh vang lên:

- Xin giới thiệu cô Nguyễn thị Hồng Hạnh, chủ nhân buổi dạ hội hôm nay, sẽ trình bày hiến quý khách và các bạn hữu bản nhạc “Mộng ban đầu”.

Lời giới thiệu vừa dứt, một tràng pháo tay vang dậy khắp vườn. Hoàng đâm ra tư lự: “Sao không nói rõ bản nhạc ấy dành tặng riêng một người?” Hoàng vẫn còn cái mặc cảm tội lỗi khi nhớ đến buổi dượt nhạc hôm nào.

Hạnh từ từ đến trước máy vi âm.

Đêm nay nàng mặc chiếc áo dài màu hồng thật lộng lẫy, mái tóc uốn kiểu Sylvie Vartan vừa có vẻ ngây thơ vừa có vẻ đài các làm nổi bật khuôn mặt xinh tươi đều đặn, nhất là đôi mắt nửa tình tứ nửa sắc sảo. Tràng pháo tay kéo dài cho đến khi nhạc bắt đầu nổi. Hạnh cất tiếng hát, giọng nàng thanh và ấm, có năng lực truyền cảm và thu hút lạ thường.

Mọi người yên lặng nghe âm hưởng vương vương như thổn thức, như nức nở, tạo nên một niềm xao xuyến bâng khuâng, gieo sự mừng rỡ, rồi luyến tiếc rồi ngậm ngùi, rồi một nỗi u hoài mênh mông, man mác, tất cả ý tình thầm kín được thể hiện một cách tuyệt mỹ qua âm thanh dìu dặt, vời vợi, lâm ly...

Bản nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay lại vang lên. Hạnh duyên dáng cúi đầu chào rồi trở về bàn ngồi với mấy bạn gái dưới cây vạn niên thanh đang độ khai hoa. Hoàng ngạc nhiên trong thấy Hạnh như một người mới, một nàng tiên xa lạ nào vừa hạ cánh xuống trần gian. Nàng đã hát xuất thần một bản nhạc quá quen thuộc.

Ở cái bàn bên cạnh Hoàng, ba thanh niên có dáng dấp như sinh viên đang trố mắt nhìn Hạnh, những tia mắt tỏ ra sự say mê, thèm khát. Ở một bản khác đối mặt với chàng, bốn thanh niên có tác phong như văn nghệ sĩ đang oang oang bàn về Hạnh. Hoàng thoáng nghe được vài câu bình phẩm hết sức văn nghệ:

- Giọng hát thật là mê ly!

- Khóe mắt tuyệt vời!

- Nàng kiều nữ áo hồng.

- Nữ hoàng của dạ hội.

- Lolita của Sài Gòn.

- Trông ngon ghê!

Hoàng mỉm cười nghĩ thầm: “Bọn này viết văn, làm thơ ra sao không biết chớ “hót” thì thật là biệt tài!” Chàng nhìn về phía Hạnh, thấy nàng cũng rảo mắt nhìn quanh như cố tìm ai. Có lẽ nàng đang tìm người mà nàng vừa âm thầm hát tặng.

Tiếng giới thiệu chương trình tiếp tục vang ra từ máy phóng thanh:

- Xin quý khách lưu ý. Bây giờ đến mục “Tự giới thiệu”. Mời quý khách lần lượt lên máy vi âm tự giới thiệu để tất cả những người có mặt ở buổi dạ hội hôm nay được quen biết lẫn nhau.

Những tiếng vỗ tay vang dậy lấn át cả tiếng hoan hô rời rạc. Rồi lần lượt từng người đến trước máy vi âm. Nhiều ông có vẻ hào hoa phong nhã. Nhiều nàng có vẻ bẽn lẽn ngây thơ.

Lúc đầu, Hoàng còn chú ý lắng nghe:

- Trần Ích, bác sĩ.

- Hoàng Minh Sơn, kỹ sư.

- Thanh Lịch, nhà văn.

- Trần Ngọc, họa sĩ.

- Phong Trần, ký giả.

- Nguyễn Phong Độ, sinh viên văn khoa.

- Mỹ Liên, sinh viên luật khoa.

Cứ sau một lời giới thiệu là một tràng pháo tay nổi lên. Nhưng đến khi giới thiệu độ hai mươi người thì Hoàng đâm chán, không còn muốn nghe nữa. Chàng chỉ lơ đãng nhìn từng dáng người trịnh trọng bước lên, trịnh trọng sửa bộ cho có vẻ duyên dáng, trịnh trọng lựa lời giới thiệu cho thật kêu.

Những người ngồi gần bàn Hoàng cũng lần lượt lên. Ba chàng thanh niên có vẻ sinh viên lên tự giới thiệu, thì ra họ là sinh viên thật; một học Cao đẳng kỹ thuật và hai học Y khoa. Đến phiên bốn chàng có vẻ văn nghệ sĩ. Lần này Hoàng không lơ đãng nữa mà cố ý lắng nghe. Chàng chú ý nhất đến anh chàng thốt ra câu nói “Trông ngon ghê” nghe thật đểu giả và mất dạy. Anh chàng này mặc bộ đồ Tergal xám, thắt cà vạt màu vàng, gương mặt khá thu hút cảm tình nữ giới nhưng đôi mắt có vẻ tinh ranh, xảo quyệt. Hắn đứng trước máy vi âm, tay vỗ nhẹ vào máy tỏ vẻ đầy kinh nghiệm, mắt đảo nhanh khắp phía rồi dừng lại (làm ra vẻ thật là vô tình) về phía bàn Hồng Hạnh dưới cội vạn niên thanh. Lúc ấy hắn mới chịu cất tiếng:

- Nguyên Minh, nhạc sĩ, tác giả những bản nhạc “Tình chung thủy” và “Hẹn mai sau”.

Hoàng phì cười khi nghe lời giới thiệu kiểu cách và thiếu khiêm tốn ấy. Bây giờ đến lượt chàng. Bao nhiêu đôi mắt đều đổ dồn về phía Hoàng, theo dõi chàng từ chỗ ngồi lên đến trước máy. Chàng nhanh nhẹn bước lên, giản dị tự giới thiệu:

- Trần Minh Hoàng, giáo sư.

Chàng cúi đầu chào rồi thung dung trở về bàn, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một cực hình. Trong khi trở về, chàng nghe tiếng xì xào phía sau lưng mà chàng không phân biệt là ở bàn nào: “Hình như ông này dạy ở trường Văn Dên và bị học trò đả đảo”. Tiếp theo là những tiếng cười khúc khích, mỉa mai. Hoàng chỉ hơi cau mày nhưng vẫn lặng lẽ bước. Về đến bàn, chàng vừa ngồi xuống thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng gọi to mừng rỡ:

- Chú Hoàng! Chú Hoàng!

Chàng nhìn lại và nhận ra Hạnh, Loan đang chạy lại phía chàng. Hạnh trách ngay:

- Chú Hoàng đến hồi nào? Bộ chú muốn trốn Hạnh phải không?

Loan vui vẻ nói:

- Ba má vừa hỏi thăm chú đấy.

Hoàng mỉm cười:

- Chú đến từ lâu. Chú thích cô đơn nên muốn ngồi một mình để ngắm thiên hạ.

Hạnh hỏi khẽ:

- Chú nghe Hạnh hát không?

- Có chứ.

- Tiếng hát của Hạnh đêm nay nghe kỳ diệu lạ. Cuộc đời Hạnh bắt đầu lên hương rồi đó.

Hạnh nở nụ cười sung sướng. Loan trêu chị:

- Sức mấy, lên mốc lên meo thì có.

Hoàng, Hạnh, Loan cùng cất tiếng cười. Phía bàn bên cạnh có tiếng cười nối tiếp. Hạnh ngạc nhiên nhìn lại, nhận ra anh chàng nhạc sĩ “cà vạt vàng” khi nãy đang chăm chú nhìn mình. Nàng khẽ cúi chào, môi vẫn giữ nụ cười tươi, làm anh chàng càng sung sướng híp mắt.

Cuộc “Tự giới thiệu” vẫn còn tiếp tục vì khách dự dạ hội đêm nay có trên một trăm người. Một thiếu nữ mặc áo dài màu hoa cà, bên phía ngực trái kết chiếc hoa to màu trắng, dịu dàng tiến đến máy vi âm. Mái tóc nàng uốn dợn như một lượn sóng gợn xuống bờ vai, gương mặt rực rỡ như đóa hoa hồng, đôi mắt đen láy như thu hút mọi đối tượng.

Hoàng giật mình khi thấy sự hiện diện bất ngờ của cô gái ấy. Gương mặt kia, nhất là đôi mắt kia chàng làm thế nào quên được? Đôi mắt đó chàng đã gặp hai lần: lần thứ nhất ở bờ sông; lần thứ nhì ở sân trường ngay cái buổi chàng bị học sinh đả đảo. Hoàng như người sống trong mơ, chàng tự hỏi: “Tại sao lại có cô gái ấy ở đây? Tại sao cặp mắt yêu quái kia lại cứ in sâu vào trong tâm hồn mình như một ám ảnh?” Rồi chàng ngồi lặng, tất cả tâm trí đều đặt vào ảnh hình kiều diễm mảnh mai vừa xuất hiện.

Chẳng hiểu vô tình hay cố ý, nàng thiếu nữ áo hoa càng nhìn thẳng về phía Hoàng, môi điểm nụ cười khó hiểu. Nàng cất tiếng nói trong trẻo:

- Lâm thị Kiều Diễm, ca sĩ.

Nàng bẽn lẽn cúi đầu chào giữa những tràng pháo tay. Hoàng bất giác thốt lên: “Lạ thật!” làm cho Hạnh và Loan cũng ngạc nhiên lây, nhưng mỗi người ngạc nhiên một cách khác.

Hoàng ngạc nhiên vì cô bé này sao lại tự giới thiệu là ca sĩ? Nếu là ca sĩ thật, sao nàng lại có mặt ở trường Văn Dên? Phải chăng nàng là động cơ chính gây ra cuộc náo động ở lớp chàng? Bao nhiêu câu hỏi vấn vương trong đầu óc khiến cho chàng có vẻ ngớ ngẩn như chú Cuội lạc cung trăng. Hoàng đinh ninh sẽ tìm ra sự thật, phải tìm cho ra sự thật.

Hạnh ngạc nhiên vì vẻ ngơ ngẩn của Hoàng. Nàng nhìn Hoàng với đôi mắt tò mò:

- Cái gì? “Lạ thật” hở chú?

Loan ngạc nhiên vì không hiểu sao Hoàng lại chú ý đến cô bé kiều diễm như thế. Nàng lém lĩnh đáp thay Hoàng:

- Thì lạ vì cô bé áo hoa cà kia chớ gì?

Hạnh nôn nã hỏi tiếp:

- Phải vậy không chú Hoàng?

Hoàng gật đầu:

- Phải, Hạnh và Loan sao lại quen với cô bé này?

Hạnh đáp nhanh:

- Hạnh mới quen với cô ả đêm nay.

Loan cũng nói:

- Loan cũng mới biết cô ta qua lời tự giới thiệu.

Hoàng biết Hạnh và Loan đã quên mất cô bé ngồi bên kia băng dưới bến Bạch Đằng vì đêm ấy cô bé ngồi hơi xa và ánh điện lờ mờ không đủ làm nổi bật những hình nét đáng ghi nhớ. Riêng Hoàng vì ngay hôm sau chàng đã gặp nàng ở trường với đôi mắt kỳ lạ, nên chàng nhận ra ngay con người qua cái nhìn đầu tiên.

Hoàng muốn đi lần đến sự khám phá:

- Hạnh vừa quen với Kiều Diễm qua sự giới thiệu của nhạc sĩ Nguyên Minh. Diễm là em gái của nhạc sĩ “cà vạt vàng” đấy.

- À ra Hạnh cũng quen biết nhiều với giới văn nghệ.

Hạnh cười duyên dáng:

- Hạnh cũng có tâm hồn nghệ sĩ chứ chú. Quen với mấy ông văn nghệ sĩ cũng có nhiều cái hay hay. Có phải thế không chú?

Hoàng muốn làm vừa lòng Hạnh nhưng lại không muốn tán thành ý kiến của nàng. Chàng đáp lửng lơ:

- Có nhiều các hay hay nhưng cũng có nhiều cái rất nguy hiểm nếu quen thân với những nghệ sĩ lãng mạn, trụy lạc. Hạnh coi chừng...

Câu chuyện đang hào hứng, Loan bỗng níu tay chị, nhắc khẽ:

- Chị Hạnh, mình phải lo tiếp tục chương trình chớ. Mục giới thiệu đã chấm dứt rồi kìa.

Hạnh như chực nhớ, âu yếm dặn Hoàng:

- Chú Hoàng ngồi đây nhé. Còn nhiều trò lý thú lắm đấy. Lát nữa Hạnh sẽ ra với chú.

Hoàng vui vẻ gật đầu. Hạnh bước đi được vài bước bỗng quay trở lại:

- Này chú Hoàng, để cháu bảo con bé Kiều Diễm hát tặng chú một bản nhé. Chú muốn điệu gì nào? Vui tươi, cuồng nhiệt hay tha thiết?

Hoàng cười đùa:

- Bản nào “bỏng cháy” nhất!

Hạnh và Loan nhanh nhẹn tiến về phía dàn nhạc. Hai nàng vừa đi thì một thiếu nữ khác bước đến, lễ phép hỏi:

- Ông dùng chi?

- Cô cho một chai 33.

Thiếu nữ rót rượu vào ly đưa đến trước mắt chàng, nghiêng đầu chào rồi bước sang bàn khác. Hoàng nâng ly lên môi, mắt đưa nhanh khắp nơi cố tìm bóng cô áo hoa cà. Chàng không thấy bóng nàng đâu cả. Vừa lúc đó, tiếng giới thiệu từ máy phóng thanh lại vang lên:

- Xin giới thiệu với quý khách: cô Kiều Diễm, một ca sĩ đang lên sẽ hiến quý vị một bản nhạc Twist. Đây, nữ nghệ sĩ Kiều Diễm.

Lần này Kiều Diễm xuất hiện dưới ánh đèn màu với dáng điệu vui tươi nhí nhảnh. Nàng nghiêng đầu chào với nụ cười mơn trớn, giữa một tràng pháo tay. Nhạc bắt đầu trổi. Kiều Diễm cất giọng hát. Tiếng nhạc và lời ca vang vang một âm điệu cuồng nhiệt. Toàn thân Diễm rung chuyển một cách táo bạo, từ đôi mắt man dại, bộ ngực kích thích, vóc người quyến rũ... tất cả đều tỏa ra một hấp lực cực kỳ sôi động, bỏng cháy, đê mê... Không khí dạ hội trở nên sôi nổi lạ thường.

Bản nhạc Twist chấm dứt giữa những tràng pháo tay dồn dập và những lời hò hét hoan hô vang dậy. Kiều Diễm nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt nàng thoáng nhìn về phía bàn Hoàng. Nụ cười, tia mắt ấy như muốn nói lên rằng: “Diễm hát để tặng Hoàng đó” Hoàng bình sinh rất ghét loại nhạc đú đởn, man dại, vậy mà hôm nay chàng cũng bị lôi cuốn bởi hấp lực kỳ diệu của nhan sắc và âm thanh. Chàng có cảm tưởng như Diễm là một cô gái Liêu Trai không ai có thể cưỡng nổi trước giọng ca thu hút của nàng. Nàng đã tác họa và sẽ còn tác họa cho không biết bao nhiêu người.

Phút sôi động đã lắng dịu.

Máy phóng thanh giới thiệu:

- Mục “Khiêu vũ” khởi sự. Xin mở đầu bằng một điệu Slow êm dịu, du dương.

Nhạc trổi lên êm ái, dịu dàng. Từng cặp dìu nhau ra piste. Dưới ánh đèn màu, những bóng người lướt nhẹ, uyển chuyển, như ru nhau vào những giấc mơ êm trong khu vườn mộng.

Hết Slow đến Tango, hết Tango đến Rumba, hết Rumba đến Boston. Hoàng vẫn ngồi yên mắt dõi nhìn những tà áo chờn vờn như những cánh bướm phất phới trước gió thu. Chàng không thấy bóng Hồng Hạnh cũng không thấy tà áo hoa cà. Chàng cũng không buồn nhảy.

Máy phóng thanh lại giới thiệu:

- Xin quý khách lưu ý. Đây là một mục bất ngờ: khiêu vũ nghi trang bằng mặt nạ. Xin quý vị vào hai phòng nghi trang, phía mặt cho phái nam; phía trái cho phái nữ.

Lần này lời giới thiệu được lặp đi lặp lại để nhắc nhở, thúc giục. Nhiều người lũ lượt tiến vào phòng. Mười lăm phút sau, nhạc trổi điệu Rumba. Tiếng trống bập bùng, tiếng kèn giục giã, tiếng đàn rít lên một nhạc điệu âm u, rừng rú. Từng cặp tiến ra piste, người nào cũng đeo mặt nạ. Có người đeo mặt nạ hình quỷ sứ. Có người thích làm hoàng tử thời trung cổ. Có người thích làm công chúa thời Chiến quốc. Có người thích làm tướng cướp Cờ đen, Đầu lâu máu...

Đây là một cuộc nghi trang không toàn vẹn nhưng cũng khá ngộ nghĩnh, lý thú. Ngộ nghĩnh vì có khi công chúa gặp quỷ sứ, tướng cướp gặp hoàng hậu. Lý thú vì không ai nhận ra nếu họ không quen nhau trước.

Ngồi xem một lúc, Hoàng thấy hứng cũng muốn tham dự cho vui. Chàng vào phòng nghi trang và chọn chiếc mặt nạ đen giống hệt mặt nạ của tướng cướp trong phim “Cánh buồm đen”. Ra khỏi phòng, chàng không về bàn mình mà thơ thẩn tiến về phía hành lang. Chàng muốn tìm cảm giác kỳ lạ của một tướng cướp cô đơn giữa đêm vũ nhạc tưng bừng.

Qua khỏi hành lang, Hoàng đi lang thang dưới những làn cây. Vài chiếc lá rơi xuống, ngập ngừng. Trên cành cây, những ánh đèn màu chớp chớp như những vì sao lấp lánh. Hương một loài hoa gì phảng phất dìu dịu, thanh thanh.

Hoàng bỗng dừng bước. Trước mặt chàng, dưới những cành liễu rủ tóc tương tư, một pho tượng Vệ nữ Milo bằng thạch cao như đang khoe dáng ngọc ngà dưới ánh đèn mờ ảo. Những đường nét nhịp nhàng cân đối. Hoàng ngắm say sưa với tất cả tâm hồn nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng cái đẹp tuyệt vời trong một khung cảnh thần tiên.

Tiếng nhạc vẳng lại một điệu du dương. Tâm hồn Hoàng như được ru vào một giấc mơ êm ái.

Hoàng như sống trong mơ. Chàng thấy từ trong bóng tối một rặng cây, bóng một thiếu nữ lần lần hiện ra, từ mờ ảo đến rõ rệt. Tà áo thiếu nữ như hòa hợp với màu xanh lá cây. Vóc người cân đối như pho tượng Vệ nữ mà chàng vừa chiêm ngưỡng. Bước đi uyển chuyển như lả lướt trên mặt cô.

Gương mặt thiếu nữ bị che bởi một chiếc mặt nạ màu hồng tương phản với màu xanh của tà áo, màu huyền của mái tóc và làm nổi bật làn da trắng mởn nõn nà của chiếc cằm đều đặn, của đôi bàn tay thon thon dịu dàng.

Nàng dừng bước khi đến gần Hoàng. Và cũng như Hoàng khi nãy, nàng đưa mắt ngắm tượng thần Vệ nữ môi hơi hé nụ cười. Hoàng không hiểu nổi nụ cười đó. Chàng chỉ có cảm tưởng trước mặt mình đang có hai pho tượng: một pho tượng vô tri và một pho tượng linh động. Cả hai đều gợi cảm.

Thiếu nữ im lặng, mắt trở nên mơ màng.

Hoàng cũng im lặng, lòng hồi hộp, rộn rã.

Vừa lúc đó, tiếng giới thiệu từ máy phóng thanh lanh lảnh vọng ra:

- Xin giới thiệu một mục bất ngờ khác: Vũ điệu trong bóng mờ. Xin quý khách chuẩn bị.

Thiếu nữ bỗng đưa mắt nhìn Hoàng.

Như bị thu hút bởi tia mắt ấy. Hoàng bước đến bên nàng, nói nhẹ như ru:

- Cô cho phép tôi mời bản này.

Thiếu nữ mỉm cười. Hai người sóng bước trở về piste vừa lúc nhạc khúc “Valse dans I’ombre” bắt đầu dìu dặt. Nàng đưa tay ra, Hoàng cầm lấy tay nàng dìu ra sân nhảy. Hai người lượn theo làn sóng nhạc. Âm thanh réo rắt, chơi vơi. Bốn bàn chân như bước trên âm thanh. Đôi lòng như hòa đồng một niềm rung cảm.

Mắt nàng nhìn Hoàng đắm đuối. Hoàng như vừa bắt chợt được một hình ảnh trong tiềm thức, chàng nói thầm: “Trời! Đôi mắt!” Lạ lùng chưa! Sao đôi mắt này giống hệt khóe mắt lung linh của Kiều Diễm, cô gái áo hoa cà? Nhưng cũng lạ lùng là Hoàng cảm thấy một sự ngạc nhiên êm ái, một sự ngạc nhiên thích thú, như tâm hồn chàng đang bị ảnh hưởng bởi những vũ điệu êm như mộng, dịu như mơ.

Những bóng đèn lớn trên sân vũ lần lần tắt, khung cảnh càng trở nên huyền ảo. Nhạc điệu càng trở nên êm ái du dương. Toàn thân thiếu nữ tỏa ra một làn hương nồng nàn khiến cho Hoàng đê mê, ngây ngất. Bàn tay nàng như e ấp, mái tóc nàng như ấp ủ trên vai chàng, vóc người nàng như mơn trớn, như vuốt ve, như muốn khắng khít không rời, như muốn buộc nàng muôn thuở.

Từng bóng đèn nhỏ nối tiếp nhau tắt. Sân vũ chìm trong bóng mờ. Những cái bóng sát vào nhau, chờn vờn như những cánh bướm vườn hoa.

Nhạc trầm lại, âm hưởng lê thê, não ruột. Tay vòng qua lưng thiếu nữ, Hoàng thấy vóc người nàng mềm mại êm ái như nhung, nhưng là một thứ nhung chứa đầy điện lực. Nàng dựa hẳn vào chàng, đầu ngả trên vai chàng, để mặc cho chàng đi trên sóng nhạc, trong bóng tối chập chờn. Tóc nàng tỏa hương, môi nàng tỏa hương, thân nàng tỏa hương... Hoàng say sưa muốn bồng nàng trong tay, ôm ấp nàng vào lòng, siết chặt nàng cho cả hai tan ra thành khói. Nàng vẫn im lặng, mắt xa xăm...

Hoàng dìu thiếu nữ ra khỏi piste, bước nhịp nhàng qua những hàng cây, qua những đồn hoa, lướt nhẹ dưới giàn ti-gôn. Chàng muốn tìm một thế giới riêng cho hai người. Vô tình cả hai lại đến bên pho tượng Vệ nữ. Rồi Hoàng dừng bước. Nàng cũng dừng bước. Hai bàn tay vẫn e ấp nhau không rời. Đầu ngã trên vai chàng, thiếu nữ ngẩng nhìn lên, môi nàng hé nở rồi lần đầu tiên nàng gọi lên thật khẽ, thật dịu dàng:

- Thầy... Thầy...

Hoàng có cảm tưởng như mình đã nghe tiếng gọi ấy, âm thanh đó ở đâu một lần rồi. Chàng chực nhớ và chàng bỗng hiểu.

Hoàng nhớ đến hôm náo động trong lớp học, chàng bước ra sân giữa những cắp mắt tò mò, và chàng đã nghe hai tiếng gọi: “Thầy... Thầy...” ở phía sau. Chàng đã đi luôn, không ngoảnh lại. Hôm nay cũng tiếng gọi ấy, cũng giọng nói như van lơn, tha thiết ấy. Chàng bàng hoàng như vừa tỉnh cơn mơ.

Tuy tỉnh cơn mơ mà Hoàng vẫn đứng lặng. Tay chàng vẫn không rời khỏi nàng. Mắt chàng vẫn không rời khỏi mắt nàng. Những phút êm ái thần tiên hãy còn ngập tràn trong một tấm lòng cô đơn, thèm khát. Chắc chắn chàng sẽ không bao giờ quên được giây phút ấy, những hình ảnh thơ mộng hôm nay mặc dầu nó là khởi đầu của bao nhiêu giông bão khác.

Thấy Hoàng im lặng, thiếu nữ càng ép sát vào chàng đôi mắt nàng chớp chớp lộ một vẻ buồn khôn tả. Giọng nàng não nuột như một tiếng thơ sầu:

- Thầy vẫn còn giận em sao?

Thật ra Hoàng không còn giận nàng. Từ khi gặp nàng ở sân trường Hoàng chỉ ngạc nhiên chớ không hề oán giận như một kẻ tầm thường. Mà dù có giận nàng mấy đi chăng nữa, trong giờ phút này, Hoàng cảm thấy rằng kẻ sắt đá đến đâu cũng phải xiêu lòng. Chàng nghĩ thầm: “Hèn gì Trụ Vương ngày xưa không đắm say vì những lời nỉ non của Đắc Kỷ!” Chàng mỉm cười với ý nghĩ hay hay đó.

Hoàng cầm tay nàng và dìu nàng ngồi xuống một chiếc băng cẩm thạch cạnh pho tượng Vệ nữ Milo. Chàng nói vẩn vơ, không liên quan gì đến câu hỏi của thiếu nữ.

- Người xưa có nói: “Tất cả vũ trụ không chứa đầy khóe mắt giai nhân”. Lời nói ấy có đúng không em?

Thiếu nữ nghẻo đầu mỉm cười:

- Đó là lời nói của những người say.

- Say rượu cũng vậy mà say tình cũng vậy, phải không em?

- Có lẽ phải. Nhưng người đời vẫn thích say đấy chứ.

- Như thầy hay như em?

- Như... chúng ta.

Dứt lời, thiếu nữ ngả đầu vào ngực Hoàng, hai tay nàng vòng lấy cổ chàng, mặt nàng ngẩng lên, môi nàng hé nở. Hoàng nhìn vào mắt, vào môi, vào ngực nàng, cảm thấy một niềm đê mê, rạo rực đang lan dần trong cơ thể. Chàng biết mình đang bị lôi cuốn mà không thể nào cưỡng được. Chàng nói thật dịu qua hơi thở nóng ran:

- Em.

- Dạ.

- Sao em không gỡ mặt nạ ra đi.

- Thầy hãy gỡ giùm em.

Hoàng lần tay gỡ chiếc mặt nạ hồng của thiếu nữ, trong khi nàng cũng đưa tay gỡ chiếc mặt nạ đen của chàng. Hai người nhìn nhau. Hoàng gọi khẽ như là tiếng gọi kêu cứu của lương tâm, khi chàng đã trở về hình dáng của một nhà đạo đức chớ không phải còn ẩn dưới chiếc mặt nạ của một tướng cướp:

- Kiều Diễm!

- Phải, em là Kiều Diễm, thầy đã biết rồi mà. Chiếc mặt nạ hồng đâu đủ giấu được thầy.

Hoàng thở dài:

- Thầy đã biết qua tia mắt của em, tia mắt đã đeo đuổi theo thầy như một ám ảnh. Nhưng thầy muốn em không phải là Kiều Diễm.

- Tại sao lạ vậy thầy?

- Vì thầy không muốn hối hận với lương tâm.

- Thôi đi, thầy ơi! Chính vì em hối hận nên em mới tìm đến với thầy. Thầy không thương em sao?

Lời nói thành thật của Diễm làm cho Hoàng bồi hồi, xao xuyến. Chàng tự hỏi: “Mình có còn xứng đáng không nếu mình cũng như chàng thanh niên bên kia băng đêm ấy? Mình sẽ ăn nói làm sao khi gặp lại bọn học trò đã đả đảo mình?” Hoàng đang ở tâm trạng của một người muốn ăn trái cấm mà vẫn sợ phạm lỗi với lương tâm. Tình cảm tự nhiên của chàng vẫn còn che phủ bởi những bức màn luân lý, đạo đức, chân thật có mà giả dối cũng có, do nghề nghiệp tạo nên. Những bức màn ấy đang bị những cơn gió lốc thổi tung để trả chàng về với bản ngã cố hữu.

Diễm ôm lấy cổ chàng nũng nịu:

- Thầy còn giận em không?

- Thầy đâu có giận em.

- Thầy có thương em không?

- Nếu không thương, thầy đâu còn ngồi đây với em.

- Thầy không giận, sao thầy bảo đôi mắt em đeo đuổi theo thầy như một ám ảnh?

- Vì em có cái nhìn kỳ lạ lắm.

- Kỳ lạ thật sao thầy? Vậy mà em không biết chớ.

Diễm lim dim đôi mắt, gương mặt nàng trông ngây thơ và khả ái như gương mặt của nàng công chúa say ngủ trong rừng. Một ý nghĩ ngộ nghĩnh hiện ra một cách đột ngột trong đầu Hoàng: “Diễm quả có cái đẹp quyến rũ của cô gái Liêu Trai. Những gã thư sinh ngày xưa biết là hồ ly mà vẫn say mê đến chết, chính vì cái vẻ đẹp thu hồn ấy. Dầu sao, yêu một cô gái Liêu Trai nào phải là một cái tội đáng xấu hổ?” Lý lẽ có tính cách ngụy biện đó đến vừa kịp lúc để phá tan sự dằn vặt trong tâm tư và xô chàng rơi vào vực thẳm.

Diễm từ từ mở mắt ra. Toàn thân nàng rung động trên tay chàng. Ngực nàng hơi ưỡn lên trong một dáng điệu vô cùng kích thích.

Và nàng cất giọng ngọt ngào:

- Thầy...

Hoàng nhìn nàng đắm đuối:

- Diễm!

Bàn tay nàng vuốt nhẹ trên vai chàng, đôi môi nàng mở ra, chờ đợi... Như bị lôi cuốn bởi một luồng điện thu hút, Hoàng nâng nhẹ đầu nàng lên rồi đặt lên môi nàng một cái hôn nồng nàn, ngây ngất.

Những bóng đèn màu trên tàn cây lần lần bật sáng. Tiếng người ồn ào từ trong piste vang ra. Hoàng biết mục “Vũ điệu trong bóng mờ” vừa chấm dứt. Chàng nâng Diễm ngồi dậy để tránh những cặp mắt tò mò. Nhưng trước khi buông Diễm ra, chàng âu yếm hôn lên mắt nàng, lên má nàng, lên môi nàng. Diễm càng ôm sát chàng hơn và cũng hôn lại chàng một cách đậm đà trước khi rời khỏi vòng tay lưu luyến.

Diễm ngồi ngay ngắn lại, đưa tay dịu dàng vuốt lại mái tóc, rồi nàng nhoẻn cười:

- Em vừa hưởng những phút sung sướng nhất đời em. Em sẽ không bao giờ quên.

Giọng Hoàng đầy tiếc rẻ:

- Hạnh phúc lúc nào cũng chóng tàn.

- Nhưng hương vị yêu đương sẽ còn mãi mãi.

Hoàng nhìn Diễm im lặng. Diễm hơi cúi đầu:

- Chúng ta còn gặp nhau nữa không, thầy?

- Thầy còn nhiều chuyện muốn hỏi. Em là cả một sự bí mật cần khám phá.

- Em sẵn sàng để cho thầy khám phá. Em sẽ gặp lại thầy ở đâu? Ở nhà thầy được không.

- Em biết nhà thầy à?

- Biết chớ, cái gì liên hệ với thầy em đều biết. Em biết cả chị Lệ Chi và chị Phượng.

Hoàng hơi ngần ngại:

- Hay là khi nào muốn gặp thầy, em nên viết thơ cho thầy biết. Ta nên gặp nhau nơi khác tiện hơn.

Diễm mỉm cười:

- Cũng được. Chắc thầy sợ chị Lệ Chi và chị Phượng không thích chớ gì?

Hoàng không đáp. Chàng nghe có tiếng chân ai bước đến. Chàng nhìn về phía ấy, thấy Hạnh và Loan đang nhanh nhẹn đến gần. Loan vui vẻ hồn nhiên:

- Chú Hoàng ở đây, làm tụi cháu kiếm gần chết.

Vẻ mặt Hạnh hơi buồn:

- Khi “Vũ điệu trong bóng mờ” bắt đầu, Hạnh ra kiếm chú thì chú đâu mất. Hạnh đã hẹn với chú mà.

- Chú đợi mãi không được mới thơ thẩn ra đây. Hạnh khiêu vũ có vui không?

Hạnh lộ vẻ hờn:

- Vui làm sao được? Tại chú đó...

Loan liến thoắng xen vào:

- Sao chú Hoàng không khiêu vũ, lại thơ thẩn ra đây làm gì?

- Chú muốn chiêm ngưỡng pho tượng thần Vệ nữ của mấy cháu. Các cháu thật là thẩm mỹ.

Hạnh nhìn Diễm, nghi ngờ:

- Pho tượng ấy đẹp sao bằng nữ thần Kiều Diễm của chú. Phải thế không, chị Diễm?

Diễm cười, nụ cười có vẻ kiêu kỳ:

- Thôi mà chị Hạnh chế Diễm làm gì.

Hạnh vẫn chưa nguôi, lòng tự ái khiến cho nàng quặn đau khôn tả. Nàng cảm thấy tức Diễm và giận Hoàng vô cùng. Bao nhiêu mộng đẹp nàng xây đắp, bao nhiêu tình cảm nàng gởi gắm, bây giờ sắp tan đi như sương khói hoàng hôn. Nàng tự hỏi: “Mình có kém gì Diễm đâu? Mình lại hơn Diễm về nhiều phương diện, hơn Diễm về nhiều điều kiện nữa. Vậy sao Hoàng lại tỏ ra vô tình với mình? Phải chăng vì mình đặt tình yêu không đúng chỗ?”

Diễm nắm lấy tay Hạnh:

- Chị Hạnh ngồi xuống đây với Diễm.

Hạnh buông mình xuống băng đá, mi nàng chớp lia, mắt nàng rươm rướm như chực muốn khóc...