← Quay lại trang sách

- 7 -

Gia đình Lan trở về nhà được một tuần rồi. Ngày ngày Lan đi dạy, Phong và Lệ đi học, ba Lan ra đồng lo việc ruộng nương, má Lan ở nhà lo nấu cơm và thu xếp mọi việc trong nhà.

Nhịp sống bình thường đã trở lại, nhưng tâm trạng họ đã bị dao động và luôn luôn thấp thỏm lo sợ một biến cố nào khác sắp xảy ra. Những đêm trăng sáng, Lệ và Phong không vui vẻ ca hát, nhảy múa, không còn thảnh thơi như bầy chim non nhởn nhơ bay nhảy, líu lo trên cành.

Ban ngày, những giờ không đi học, hễ nghe tiếng súng nổ là chúng chui rúc xuống hầm, bạn đêm hễ trời vừa chợp tối, nhà nhà đều cửa đóng then cài. Cả gia đình ngủ luôn dưới hầm trú ẩn. Vậy mà thỉnh thoảng lại có những tin rùng rợn đưa đến: Nào chú Tư đầu xóm bị trúng đạn chết không kịp ngáp, nào cặp trâu của ông Năm bị trúng mảnh bom chết nằm ngay đơ trên bờ ruộng, nào hai bên đụng độ nhau ác liệt ở ngã ba, xác chết nằm ngổn ngang, đầu một nơi, mình một nẻo, máu nhuộm đỏ cả một quãng đường, nhiều nhà tan hoang vì sự tàn phá của bom, đạn.

Chết chóc!... Tang tóc!... Lầm than!...

Một hôm, Lan dậy sớm nấu cơm ăn rồi đi dạy, Lệ và Phong cũng đi học một lượt.

Hai chị em Lệ đi bộ từ nhà đến trường hơn ba cây số, chúng vừa đi vừa trò chuyện để quên quãng đường dài, có khi chúng cùng nhau ôn lại bài học nhà trường vì hai chị em cùng học chung một lớp.

Hai giờ học đầu trôi qua. Đến giờ thứ ba, vừa vào lớp, một tiếng nổ chát chúa vang lên.

Vì nhà trường nằm giữa khu quân sự, gần bên trung đội pháo binh quốc gia, học sinh trường trung học bán công đã quen thuộc quá với những tiếng nổ long trời, tuy nhiên mỗi lần nghe tiếng nổ của trọng pháo, chúng cũng giật mình, bịt cả hai tai, chờ cho cơn pháo chấm dứt mới lấy lại tinh thần học tập.

Giáo sư Hoàng phụ trách giờ ấy, trấn tĩnh học sinh:

- Không sao. Có lẽ đụng độ ở đâu nên họ bắn pháo yểm trợ.

Một học sinh hỏi:

- Miệt nào vậy thầy?

Tiếp theo câu hỏi là những tiếng đại liên, trung liên, đại bác nổ rền từ xa đáp lại. Hoàng lắng tai nghe tìm hướng, một lúc mới dám phỏng định vị trí:

- Hình như ở An Tịnh.

Nghe đến hai tiếng “An Tịnh”, Lệ và phong đều giật mình, tái mặt. Chúng nhìn nhau, trao đổi sự băn khoăn, lo sợ. Phong nghĩ: “Không biết ở gần nhà ai? Nhà mình có sao không?” Lệ nhìn về hướng nhà, thầm nghĩ: “Trời! Sao mà đúng hướng xóm mình quá! Vái trời cho nhà mình được bình yên”.

Hai chị em hướng mắt về phương nam, nơi có những tiếng nổ vang rền từng chập. Trận ác chiến có lẽ đang tiếp diễn khốc liệt.

Bỗng có tiếng động cơ vang rền trên không. Năm phi cơ phóng pháo xuất hiện và tiến về phương nam. Rồi những tiếng nổ vang lên, rung chuyển cả lòng đất. Vài học sinh bảo nhỏ với nhau: “Phi cơ thả bom!” Một học sinh hỏi bạn: “Phải B52 không mậy?”. Một đứa đáp: “Chắc không, phi cơ chiến đấu yểm trợ”. Lệ và Phong tái mặt nhìn những làn khói cuồn cuộn lên không trung, mù mịt cả một góc trời. Tiếng súng, tiếng bom vẫn liên tiếp nổ.

Gần một giờ sau, tiếng nổ mới thưa dần, rồi dứt hẳn.

Phong nói khẽ bên tai chị:

- Hết rồi chị!

Lệ buồn bã nói:

- Hết rồi, nhưng làng mình không biết ai chết, ai sống?

Phong nắm tay Lệ:

- Không biết nhà mình có sao không, chị?

Lệ thở ra:

- Mình ở đây làm sao biết được? Đợi trưa về thì rõ.

Hai chị em im lặng. Hai tấm lòng hồi hộp, lo âu.

Giữa lúc đó, giáo sư Hoàng nói to:

- Thôi em nào về chỗ nấy. Chúng ta tiếp tục bài giảng văn bị bỏ dở ban nãy.

Rồi giáo sư bắt đầu giảng, thỉnh thoảng ngừng lại nêu vài câu hỏi cho học sinh trả lời. Lệ và Phong ngồi lặng im nghe, nhưng không chữ nào in vào trí óc, tâm hồn chúng vẫn còn bàng hoàng vì cơn pháo kích, oanh tạc khủng khiếp vừa qua. Và hình như giáo sư cũng không được hăng say như mọi bữa.

Không khí lớp học trở nên nặng nề.

Gần mãn giờ học, bỗng một thiếu nữ đến trước cửa lớp, dừng lại. Mặt nàng tái mét, mắt nàng đỏ hoe dường như nàng vừa trải qua một sự gì đau thương.

Như hai cái máy, Lệ và Phong cùng đứng dậy:

- Chị Lan!

Lan bước vào, cúi đầu chào giáo sư:

- Thưa thầy, xin thầy cho phép hai em Lệ và Phong về nhà gấp, vì gia đình chúng tôi vừa bị tai nạn.

Giáo sư ngạc nhiên:

- Tai nạn gì thế, cô?

Thiếu nữ rươm rướm nước mắt:

- Thưa thầy, tai nạn trong cuộc chiến vừa xảy ra lúc nãy. Ba má chúng em bị lạc đạn.

Giáo sư chau mày thở ra:

- Thật không may! Chiến tranh là vậy đó!

Giáo sư chưa kịp gọi, Lệ và Phong đã chạy lên đứng bên cạnh chị. Chúng đã nghe lời đối đáp giữa thầy và Lan, nên mặt chúng tái xanh, tay chúng run run nắm lấy tay chị. Chúng không thốt được lời nào.

Giáo sư thương hại nhìn hai đứa học trò ngoan ngoãn, khả ái, dịu dàng bảo:

- Hai em theo chị về thăm gia đình. Có chuyện gì nhớ cho thầy biết nhé!

Lệ và Phong cúi đầu lễ phép:

- Dạ xin phép thầy, hai em về.

Lan cũng cúi đầu chào giáo sư rồi cùng hai em ra khỏi lớp. Giáo sư đưa mắt buồn bã nhìn theo. Cả lớp đều nhìn theo bóng ba nạn nhân chiến cuộc đang khuất dần qua hàng cây vú sữa ngoài sân trường.

Gió như ngừng reo và chim như ngừng hót.

Tất cả dường như cảm thông với tâm trạng của những kẻ đau khổ.

Giáo sư ngồi im lặng. Học sinh đều im lặng. Bài giảng văn một lần nữa lại bị dở dang vì một sự kiện đột biến xảy ra. Không ai còn tinh thần đâu mà giảng, mà học...

Lệ và Phong đi bên cạnh chị, Lệ hỏi trước:

- Nhà mình ra sao, hở chị?

Lan buồn rầu đáp:

- Nhà mình cháy rồi!

Phong run run hỏi tiếp:

- Còn ba, má?

- Ba má bị thương nặng, đã chở vào nhà thương.

Lệ thảng thốt:

- Trời! Làm sao mà đến nỗi bị thương? Bị thương ra sao hở chị?

- Ba má bị lạc đạn, giữa lúc hai bên đang ác chiến dữ dội.

- Có nặng lắm không chị?

- Chắc nặng lắm.

Phong nấc lên tiếng khóc đầu tiên:

- Làm sao bây giờ, chị?

Lan chưa kịp trả lời thì Lệ hỏi:

- Lúc ấy chị ở đâu? Làm sao chị hay tin?

- Lúc đó chị đang dạy ở trường sơ cấp. Trận chiến xảy ra cách trường chỉ độ một cây số. Nghe tiếng bom tiếng súng nổ vang dội phía nhà mình, chị vô cùng lo sợ, thấp thỏm trông cho mau dứt để về nhà.

Lệ nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Em cũng vậy, em sợ quá! Hình như linh tính báo cho em biết có chuyện không lành xảy ra đến gia đình mình. Nhưng em không về được vì còn đang học.

Lan ngậm ngùi kể tiếp:

- Khi tiếng súng ngừng nổ, chị cho học sinh ra về rồi chị cũng hối hả về nhà. Về đến nơi chỉ thấy cảnh điêu tàn thê thảm. Nhiều vũng máu trên đường. Nhiều xác chết còn nằm ngổn ngang. Nhiều nhà sụp đổ vì bom đạn. Nhiều nhà còn bốc lửa ngùn ngụt...

Lệ chận hỏi:

- Còn nhà mình?

- Nhà mình đã thành đống tro tàn. Chị đến nơi chỉ kịp thấy người ta đang khiêng ba, má lên xe Hồng Thập Tự. Chị chạy lại, người ta cản không cho chị đến gần. Chị phải phân trần cho họ rõ: nạn nhân là ba, má chị. Chừng đó mới cho chị biết sẽ chở nạn nhân về cơ quan Y tế quận cứu cấp. Chị xin đi theo. Họ bảo xe chở quá nhiều người bị thương, không còn chỗ, họ khuyên chị nên đi thẳng đến cơ quan Y tế quận để thăm thân nhân tiện hơn. Chị liền đi nhờ một chiếc quân xa quận, đến nơi, chị vội vã vào trường báo tin và rước hai em ra.

Phong lặp lại câu hỏi lúc nãy:

- Bây giờ mình phải làm sao chị?

- Mình đến nhà thương thăm ba, má.

Đến đây, Lệ và Phong mới biết mình đang đi trên con đường dẫn đến nhà thương. Từ nãy vì bối rối, lo âu, cả hai mãi hỏi thăm chị, không để ý xem chị dẫn đi đâu.

Bây giờ, biết mình sắp gặp cha mẹ, cả hai thêm lo âu, hồi hộp.

Đến bệnh viện, Lan thấy rất nhiều người đứng lóng ngóng trước cửa. Nàng biết là những người đến thăm nạn nhân vì hầu hết đều là những người hàng xóm láng giềng. Nàng thấy bà Ba ở cạnh nhà nàng đang ngồi khóc mếu máo trước thềm. Nàng tiến lại gần bà, dịu dàng hỏi:

- Bà Ba đến thăm ai đây?

Bà Ba ngẩng nhìn lên, trông thấy chị em Lan, bà cất giọng đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào:

- Trời ơi! Trời nỡ hại cả nhà bác rồi, cháu ơi!

- Bộ bác trai bị thương, hả bác?

- Phải rồi, không biết sống nổi hay không.

Rồi bà lại khóc lớn lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên bộ má nhăn nheo. Một lúc lâu bà mới chợt hỏi:

- Còn ba má cháu ra sao?

Lan rươm rướm nước mắt:

- Ba má cháu cũng bị thương. Cháu dẫn em vào thăm ba má cháu đây.

- Ờ, vào thăm mau đi cháu. Người ta chỉ cho nhìn mặt rồi đuổi ra. Khổ lắm, cháu ơi!

Lan dẫn hai em tiến vào cửa. Trông thấy một nữ y tá từ trong đi ra, Lan đón lại nói:

- Thưa cô, tôi muốn vào thăm thân nhân bị nạn.

Cô y tá dừng chân, dịu dàng hỏi:

- Cô là gì của nạn nhân?

- Chúng tôi đều là con.

Cô nữ y tá nhìn Lan, Lệ, Phong nói với giọng cảm động:

- Nạn nhân nhiều quá, chúng tôi chưa điều tra rõ lý lịch. Vậy tôi dẫn cô vào nhận diện. Cả hai em kia cũng vào nữa chứ?

- Vâng, cô cho chị em tôi cùng vào.

Cô y tá đi trước. Lan nối gót theo. Lệ và Phong theo sát bên chị. Bầu không khí bệnh viện nhuộm đầy vẻ tang tóc, thê lương. Tiếng rên siết hòa lẫn với tiếng khóc lóc thảm thiết. Mùi tử khí bao trùm khắp nơi.

Lan dừng bước trước từng giường nhìn mặt. Thật là khó nhận diện vì có nạn nhân được băng bó cả đầu lẫn thân người, có nạn nhân trùm mềm phủ kín cả mặt, Lan phải chú ý cả màu quần áo quen thuộc, những vật dụng mà ba má nàng dùng thường ngày.

Bỗng Lan dừng bước trước một giường bệnh. Nàng đã nhận ra chiếc áo bà ba quen thuộc của mẹ.

Nạn nhân vẫn nằm im, không biết có người tới. Toàn thân chằng chịt những lớp vải trắng như thây một người chết cứng đờ. Da mặt tái xám như không còn một giọt máu nào chuyển lưu trong huyết quản.

Lệ và Phong cùng bật tiếng khóc. Nước mắt Lan rưng rưng, nàng bặm môi để dằn cơn nức nở. Một lúc lâu, Lan mới gọi:

- Má ơi, má!

Nạn nhân vẫn im lặng trong cơn mê. Lệ và Phong không dằn được, cùng cất tiếng gọi to:

- Má ơi, chúng con đây nè.

Nạn nhân từ từ mở mắt, thân mình vẫn bất động trong làm băng vải. Đôi mắt lờ đờ nhìn mọi người. Khi nhận ra đàn con, bà mấp máy đôi môi qua hơi thở nặng nề:

- Con!

Lan kề sát môi bên tai mẹ:

- Má thấy trong mình ra sao, má?

Bà lắc đầu, mắt nhòa lệ. Có lẽ vì mệt nên bà không thốt ra lời. Lan hỏi tiếp:

- Còn ba đâu má?

Bà vẫn im lặng. Lan phải lặp lại câu hỏi, bà mới từ từ đưa tay lên chỉ về phía trái, cách đó độ mười thước. Lan vội chạy lại giường cha.

Cô y tá dặn Lan:

- Cô thăm cha mẹ rồi trở ra ngay nhé. Y tá trưởng không muốn ai ở lâu trong này, sợ làm bệnh nhân mệt thêm. Có chuyện gì cần, cô cứ đến văn phòng tìm tôi.

Dặn dò xong, cô y tá bước đi.

Lan đứng trước giường nhìn người cha thân yêu đang oằn oại trong cơn đau đớn. Thấy mấy đứa con ông muốn ngồi dậy nhưng không còn đủ sức lực để cử động. Thân mình ông cũng chằng chịt những lớp vải trắng.

Lần này, Lệ gọi trước với giọng nghẹn ngào:

- Ba ơi!

Phong cũng nức nở:

- Ba ơi!

Lan cúi mặt. Có cái gì nghèn nghẹn dâng lên cổ làm nàng không thốt nên lời. Nàng chỉ nhìn cha với cái nhìn xót thương vô hạn. Mắt nàng như muốn thu nhận vĩnh viễn, khắc sâu vĩnh viễn ảnh hình của người cha mà nàng yêu kính nhất đời.

Ông Phúc - tên ba Lan - nhìn ba con với cái nhìn trìu mến. Ông hướng về Lan, hỏi nhỏ:

- Má con ra sao, Lan?

Lan cố dằn cơn xúc động:

- Má chắc không đến nỗi nào đâu, ba. Má đang ngủ.

- Còn nhà ta?

- Nhà ta bị cháy tiêu rồi.

Ông Phúc, ba Lan, thở dài, ngao ngán:

- Thế là tiêu tan sự nghiệp! Biết bao giờ mới gầy dựng lại được!

Lan ngậm ngùi an ủi:

- Ba cứ lo dưỡng bệnh. Mình còn thì sự nghiệp còn, lo nghĩ làm gì cho mệt, ba.

Lệ xen vào:

- Ba bị thương ra sao, ba?

Ông Phúc cảm động nhìn đứa con gái bé bỏng ngây thơ:

- Ba bị miểng mọt-chê ở chân và ở thân mình. Máu ra nhiều, nhưng chắc không sao đâu. Ba phải sống với mấy con chớ.

Phong gạt nước mắt, giọng nghẹn ngào:

- Con sợ quá, ba ơi!

Ông Phúc bồi hồi xúc động:

- Ba sẽ về với con mà. Ba chỉ sợ cho má con... Hình như má con bị thương nặng hơn ba.

Thằng Phong nào hiểu được sự lo lắng của cha, nó buồn rầu bày tỏ sự băn khoăn của nó:

- Rồi chúng con sống ở đâu ba? Nhà mình cháy, nhà hàng xóm cũng cháy. Còn nơi đâu mà nương tựa?

Ông Phúc nhắm mắt nhưng hai dòng lệ vẫn theo mi. Ông thương con mà đành bất lực. Trong hoàn cảnh này, tính mệnh của ông còn mong manh, ông còn sức đâu mà bảo bọc đàn con thơ dại. Một lát sau, ông từ từ mở mắt, hiền hòa nhìn Lan, cố thốt ra những lời tâm huyết:

- Bây giờ thì ba chỉ còn trông cậy vào con. Con ráng lo săn sóc cho má con, ráng đùm bọc mấy em con. Còn ba, chắc còn lâu ba mới bình phục như xưa.

Lan muốn làm an lòng cha:

- Ba đừng lo gì cả. Con đủ sức lo.

Ông Phúc thở dài:

- Trong lúc đạn reo, bom nổ, nhà cháy, ba má không kịp lấy đồ vật gì trong nhà ra cả. Đến tiền bạc nữ trang quần áo cũng không lấy kịp. Thật là khổ cho các con.

- Tai họa biết đâu mà ngờ trước được ba.

- Rồi đêm nay mấy con ở đâu? Và những ngày tới nữa...

- Chúng con ở đậu nhà một người bạn. Thôi, ba đừng lo gì nữa cả. Con chỉ cầu nguyện cho ba, má thoát khỏi nạn tai này.

Ông Phúc lặng thinh nhìn mấy con mà lòng thêm đau xót.

Giữa lúc ấy, một viên y tá bước lại ôn tồn nói với Lan:

- Có đại úy quận trưởng và đại úy Chi khu trưởng đến viếng trại. Xin mời cô ra, chiều nay cô có thể vào thăm được.

Lan dịu dàng đáp:

- Vâng, chúng tôi thành thật cảm ơn ông.

Nàng quay lại nhìn cha:

- Thôi chúng con về nha ba. Chiều nay chúng con sẽ vào thăm ba má.

Lan dẫn hai em trở ra. Ngang qua giường mẹ, nàng thấy mẹ nàng vẫn nằm thiêm thiếp, gương mặt xuống sắc quá những nếp nhăn đau khổ.

Nàng nhìn mẹ chăm chăm, không muốn rời bước. Nàng thấy lòng quặn đau trước hình ảnh thương tâm của người mẹ chất phác, hiền lành.

Lệ và Phong cất tiếng gọi thảm thiết:

- Má ơi! Má ơi!

Bà mẹ vẫn lặng im. Thân hình bà vẫn bất động. Lan ứa lệ, nắm tay hai em dẫn đi. Lệ vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn mẹ. Phong thì cúi gầm mặt xuống, không muốn thu nhận thêm những hình ảnh thương đau. Những bước chân nặng nề kéo lê trên nền gạch..

Chiều lại, Lan dẫn hai em vào bệnh viện thăm cha mẹ. Nàng mong cho mẹ mình tỉnh lại, để mẹ con được tâm sự vài câu. Nàng muốn gặp viên ý tá trưởng để hỏi thăm tình trạng thương tích của cha mẹ. Nàng muốn tỏ cho cha mẹ biết là nàng đủ sức lo lắng, đùm bọc cho hai em.

Lan không để ý đến những người quen thuộc đang tụ tập từng nhóm trước bệnh viện. Tai nàng vẫn nghe tiếng khóc thút thít như buổi sáng. Nàng đi thẳng đến cửa vào văn phòng viên y tá trưởng.

Cô nữ y tá ban sáng thấy nàng, vội chạy lại ân cần hỏi:

- Cô đến thăm cha mẹ?

Lan dịu dàng đáp:

- Vâng. Xin cô cho gặp y tá trưởng.

Cô nữ y tá nhanh nhẹn nói:

- Y tá trưởng cũng đang muốn gặp cô. Mời cô vào.

Lan, Lệ và Phong theo chân cô ý tá bước vào.

Viên y tá trưởng là một tráng niên đang ngồi trước bàn giấy. Vì nơi đây không có bác sĩ, nên viên y tá trưởng làm tất cả nhiệm vụ của một bác sĩ.

Thấy chị em Lan vào, viên y tá trưởng đứng dậy niềm nở chào nàng và mời chị em nàng ngồi. Lan ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn giấy, còn Lệ và Phong không ngồi mà chỉ đứng hai bên nàng. Lan hơi ngạc nhiên trước sự ân cần của mọi người ở đây.

Nàng linh cảm có chuyện gì lại xảy ra. Nàng hồi hộp chờ đợi. Nàng thấy thời gian như ngừng lại trong phút giây chờ đợi ấy.

Viên y tá trưởng mở lời:

- Cô và hai em là con ông bà Phúc?

- Vâng.

- Tôi báo tin cho cô rõ là ông Phúc đã được xe Hồng Thập Tự chở về Sài Gòn điều trị, vì nơi đây thiếu phương tiện để săn sóc bệnh nhân.

Lan hỏi nhanh:

- Còn má chúng tôi?

Viên y tá trưởng nhìn Lan, nhìn Lệ và Phong rồi mới đáp với giọng đầy xúc cảm chân thành:

- Bà Phúc đã tắt thở lúc 15 giờ.

Lan chỉ bật thốt được hai tiếng: “Má ơi!” rồi nàng như chết lặng trên ghế, mắt nàng nhòa lệ, đầu nàng choáng váng, tim nàng như ngừng đập. Trời! Người mẹ hiền nàng mới gặp lúc ban sáng, bây giờ đã vĩnh viễn xa lìa cõi thế, vĩnh viễn xa lìa chị em nàng.

Lan vẫn im lặng. Đầu óc nàng rối rắm, hỗn độn như vừa trải qua một cơn phong bão, nàng biết liệu định thế nào? Nhà tan. Mẹ chết. Cha bị thương. Trời ơi! Nàng biết làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy mình đau khổ, cô đơn, bất lực.

Đợi một lúc lâu không thấy nàng đáp, viên y tá trưởng nhắc lại, rõ ràng hơn:

- Cô định lãnh thi hài bà Phúc về chôn hay là quàng xác tại đây? Cô cho biết để chúng tôi lo thủ tục.

Lệ và Phong khóc nức nở, những dòng nước mắt rơi xuống thấm cả vai chị. Chúng nắm chặt tay Lan, gục mặt vào vai Lan. Chúng chỉ biết khóc mà không thốt ra được lời nào.

Viên y tá trưởng và cô y tá đã từng chứng kiến nhiều cảnh chết chóc, cũng không khỏi bùi ngùi thương cảm trước tình cảnh của chị em Lan. Cả hai giữ im lặng một lúc lâu để tôn trọng sự đau khổ của kẻ khác.

Khi Lan đã lấy lại trạng thái tinh thần bình thường, viên y tá trưởng mới nói:

- Cô định liệu thế nào về thi hài của bà Phúc?

Lan chưa biết giải quyết cách nào thì có bóng người từ ngoài cửa đi vào, Lệ và Phong kêu lên một lượt:

- Thầy!

Người đi vào là giáo sư Hoàng. Thấy ba chị em Lan đầm đìa nước mắt, giáo sư đoán việc không lành xảy ra cho hai đứa học sinh bé bỏng của mình. Ông chào viên y tá trưởng và Lan. Viên y tá trưởng mời ông ngồi dối diện với Lan, rồi niềm nở hỏi:

- Giáo sư đến có chuyện gì cần?

- Tôi đến thăm thân quyến của hai đứa học trò Lệ và Phong, vừa bị tai nạn ban sáng.

Nghe thầy nói, Lệ bật khóc to:

- Thầy ơi, má em mất rồi.

Và Phong cũng nói qua giọng nức nở:

- Ba em bị thương nặng đã được xe Hồng Thập Tự chở về Sài Gòn rồi.

Giáo sư nhìn hai đứa học trò mà vô cùng cảm động. Ông cảm thông với nỗi đau của những mái đầu xanh vô tội. Và hàng ngày, hàng giờ, biết bao nhiêu là cảnh chết chóc, ly tán đã xảy ra, sẽ diễn ra ở các mảnh giang san bé nhỏ này.

Viên y tá trưởng nói:

- Tôi đang bàn với cô Lan xem cô liệu định thế nào về thi hài bà Phúc.

Giáo sư nhìn Lan như truyền sang cho nàng một nguồn nghị lực:

- Cô Lan đã có quyết định gì chưa?

Lan ngẩng lên, mắt long lanh ngấn lệ:

- Em biết liệu định thế nào, thầy ơi! Nhà chúng em bị cháy, ba chúng em bị thương, của cải sản nghiệp đều tiêu tan. Em lãnh thi hài của mẹ em về đâu bây giờ.

Giáo sư bùi ngùi:

- Cô còn thân thuộc gì không?

- Còn một người cô ở Sài Gòn.

- Ở đây không còn ai sao?

- Không còn ai cả. Nếu bình thường thì có thể nhờ hàng xóm giúp đỡ, nhưng lúc này thì họ cũng bị tai nạn như gia đình em, cũng đau khổ như chúng em.

Giáo sư Hoàng lặng thinh suy nghĩ, trong lúc Lan, Lệ, Phong chăm chăm nhìn thầy.

Từ lúc thấy thầy vào đây, Lệ và Phong như đang chơi vơi giữa dòng níu được tấm ván. Chúng tin tưởng thầy ở đây cũng như chúng đã hoàn toàn tin tưởng thầy ở trong lớp học. Niềm tin ấy làm cho chúng vơi được phần nào sự lo âu, đau khổ.

Giáo sư Hoàng nói với Lan:

- Cô phải đánh điện tín cho cô của cô hay.

- Vâng, thầy bảo em mới nhớ.

- Cô biên địa chỉ của bà ấy, tôi sẽ cho người đánh điện tín cấp tốc. Chắc trễ lắm là sáng mai, bà ấy sẽ đến đây phụ giúp cô lo việc tống táng.

Lan vội mượn bút của viên y tá trưởng biên địa chỉ, rồi trao cho giáo sư, nàng nói:

- Nhờ thầy lo giùm. Em bối rối quá nên quên hết cả mọi việc.

Giáo sư Hoàng ôn tồn tiếp:

- Tôi có quen với nhà bán hòm. Tôi sẽ bảo họ chở một chiếc hòm đến đây để cô lo tống liệm thi hài thân mẫu. Tiền bạc sẽ thanh toán sau.

Lan cảm động đáp:

- Em đội ơn thầy lắm.

Lệ và Phong trìu mến nhìn thầy, tỏ vẻ cảm ơn.

Giáo sư trấn an hai trẻ đáng thương:

- Hai em đừng lo gì cả. Còn thầy, còn chị, còn cô, hai em không bơ vơ đâu. Sau khi lo xong đám tang cho mẹ, hai em và chị có thể đến nhà thầy ở tạm, trong khi chờ đợi xây dựng lại nhà và chờ cha mấy em lành mạnh trở về.

Lan ấp úng:

- Thầy có lòng tốt, nhưng chúng em ngại lắm. Chúng em sợ làm phiền thầy nhiều quá. Biết bao giờ mới trả được ơn thầy?

Giáo sư nghiêm giọng:

- Đặt làm gì vấn đề ơn nghĩa. Tôi thương mến học trò, tôi thấy có bổn phận phải giúp đỡ chúng một phần nào, tận tâm và thành thật.

Vả lại, cô và em chỉ ở tạm một thời gian, rồi lại trở về làng cũ đoàn tụ với phụ thân. Cô phải nghĩ đến vấn đề hiện tại cho hai em còn khờ dại chớ.

Lan im lặng, trong lúc Lệ và Phong hơi yên tâm vì đã có nơi nương tựa đáng tin cậy.

Đó là điều ra ngoài mong ước của chúng, và có lẽ của cả Lan nữa mà nàng không tiện thốt ra.

Giáo sư Hoàng nói tiếp:

- Về vấn đề tiền bạc lo việc tống tang, chắc cô của mấy em lo được chu tất. Tuy nhiên, tôi sẽ vận động để các bạn đồng nghiệp của cô Lan, của tôi, và cả học sinh nữa, biểu lộ sự tương thân tương trợ lẫn nhau.

Lan xúc động chân thành:

- Chúng em sẽ nhớ ơn thầy mãi mãi.

Giáo sư không để ý đến vẻ xúc cảm của chị em Lan, ông quay về phía y tá trưởng:

- Công việc tạm giải quyết như thế. Đợi ngày mai cô của cô Lan về mới nhất định dứt khoát được. Xin nhờ ông giúp đỡ cô giáo trong vấn đề thủ tục.

Viên ý tá trưởng sốt sắng đáp:

- Cử chỉ giáo sư rất đẹp, tôi cũng muốn góp một phần nào vào việc tương trợ cô Lan và hai em chớ. Xin giáo sư an lòng, chúng tôi sẽ dành đủ mọi phương tiện để giúp đỡ những kẻ đáng giúp đỡ, như cô giáo và hai em đây.

Giáo sư Hoàng đứng lên, bắt tay từ giã viên y tá trưởng. Ông chào Lan, nhìn an ủi hai đứa học trò rồi lần bước ra cửa. Lan và hai em theo sau. Đến thềm bệnh viện, ông dừng lại, dặn dò Lan trước khi ra về:

- Cô nên nhờ vài người hàng xóm thân thích đang ở trước bệnh viện, lo phụ giúp việc tống liệm thi hài thân mẫu. Cùng trong cảnh khổ, tôi chắc họ vui lòng. Có điều gì không biết, cô nên hỏi ý kiến những người lớn tuổi hiểu biết hơn mình. Tôi về, sẽ đánh điện tín gấp và cố quyên giúp cho cô một số tiền. Thôi, tôi về nhé!

Lan và em đứng tựa cửa nhìn theo. Một tia sáng hy vọng vừa lóe lên trên ba tâm hồn u ám.