- 9 -
Gió vẫn reo... Mưa vẫn gào... Súng vẫn thét...
Lệ và Phong nắm tay nhau chạy trối chết dưới cơn mưa. Một tiếng nổ chát chúa âm vang ra tận chân trời, Phong không phân biệt là tiếng súng hay tiếng sét. Hai đứa có cảm tưởng như mình đang bị bao vây bởi Tử thần, bởi những tiếng gào thét, dọa nạt của Tử thần.
Mưa rơi xối xả trên đầu chúng như những ngọn roi của một bàn tay vô hình nào đó đang nện mạnh vào hai mái đầu xanh không một chút trắc ẩn, không một chút xót thương. Thật là ác nghiệt và tàn nhẫn!
Bốn bàn chân bé nhỏ đạp trên những vũng nước đọng trên đường, làm tung tóe lên quần áo, lên mặt mũi những vệt đỏ như máu.
Con đường đất đỏ lồi lõm làm cho Phong vấp ngã. Kéo theo Lệ cũng ngã quỵ theo. Hai chị em lồm cồm ngồi dậy, tiếp tục chạy về hướng ngôi nhà đổ nát của mình.
Một tia chớp lóe lên trên bầu trời vẫn còn vần vũ mây đen. Tiếng sấm động hòa với những tiếng đại bác đang nhả đạn liên hồi... Tiếng cây cối chuyển động hòa với những loạt đại liên, trung liên, tiểu liên.
Hai đứa trẻ hoảng hốt dừng lại. Trước mặt chúng sau lưng chúng, hai bên hông chúng đều có những tiếng nổ vang dậy. Biết tránh đâu? Biết chạy đằng nào? Chấp cánh bay lên trời cũng không thoát được vòng lửa đạn.
Lệ kéo em chạy vào một rặng cây. Một bóng đen bỗng lù lù ló ra như một bóng ma quái đản:
- Đứng lại!
Lệ kéo em lùi lại. Một tiếng khác thét to lên lấn át cả tiếng mưa.
Lệ cuống quýt lên, lôi bừa em chạy về phía trước. Không có tiếng thét nào nữa. Chúng cắm đầu chạy, bất kể mưa gió, súng nổ, mỗi đứa như mọc thêm hai chân.
Chúng nhẹ lướt trên đường như được sự tương trợ của phép lạ nhiệm mầu, như hai hiệp khách thượng thừa đang sử dụng thuật “Thảo thượng phi”. May thay! Ngọn xoài trước nhà đã hiện ra trước mắt chúng. Phong reo lên qua hơi thở hổn hển như muốn đứt hơi.
- Tới nhà rồi, chị!
- Tới rồi, ráng một chút nữa em!
- Em mệt quá rồi chị ơi!
- Mệt cũng phải ráng. Tới rồi mà.
Hai đứa lướt qua sân nhà, nền nhà (chỉ còn một đống gạch vụn) rồi băng vào vườn nhà. Vườn cây xơ xác, nhánh gẫy ngổn ngang. Bên trái vườn có một nấm mồ. Trên mồ lá phủ ngập đầy.
Hai trẻ đồng thốt lên:
- Má ơi!
Rồi cả hai đều quỳ xuống trước mồ mẹ. Những dòng nước mắt ngập ngừng chảy xuống má hòa với những giọt mưa. Bỗng có tiếng thét lên từ phía bên phải:
- Hãy dang ra mau!
Hai chị em ngơ ngác nhìn sang phải. Có tiếng thét lên từ bên trái:
- Hãy tránh ra mau!
Hai chị em kinh hoàng nhìn sang trái. Có tiếng thét một lượt từ trước mặt, từ sau lưng:
- Hãy trốn đi mau!
Những tiếng thét to như ra lệnh, vừa giận dữ mà cũng vừa lộ vẻ thương hại. Không thấy ai mà chỉ nghe thấy kinh hoàng dồn dập. Phong nắm áo chị chạy bừa về phía đường đất đỏ.
Không nghe tiếng nữa, chúng dừng bước lại, bốn mắt trông vào.
Một tiếng nổ vang. Lệ kéo em nằm rạp xuống. Một tiếng nổ khác tiếp theo rồi hai tiếng, ba tiếng...
Phong mở mắt trao tráo nhìn về ngôi mả mẹ. Nó thấy rõ ràng một viện đạn không hiểu mọt-chê hay đại bác rớt ngay mả mẹ. Tiếng nổ làm đất văng lên tứ phía. Nó chết lặng, không thốt được lời gì, Lệ khóc tức tưởi:
- Trời ơi, còn gì thân xác má tôi!
Một lát, Phong mới khóc rống lên:
- Má ơi! Má! Má chết cũng không được yên thân. Chiến tranh tàn nhẫn đến thế này sao?
Rồi nó ngất lịm đi trong tay Lệ...
Phong nghe văng vẳng có ai kêu và nó giật mình tỉnh dậy. Nước mắt nó còn ràn rụa. Nó thấy mình nằm trên bộ ván dùng làm nắp hầm trú ẩn ở nhà giáo sư Hoàng. Lan vừa đánh thức nó dậy, vừa âu yếm hỏi:
- Em Phong, làm gì em la khóc dữ vậy?
Lệ ngồi cạnh bên nó cũng dịu dàng hỏi:
- Làm gì mà em ôm chị cứng ngắc vậy, Phong?
Phong giụi mắt nhìn hai chị, chừng đó mới biết rằng mình chiêm bao. Nó đáp, giọng còn sợ hãi:
- Em vừa nằm chiêm bao. Một giấc mơ thật kinh khiếp, hãi hùng.
Mặc dù biết là chiêm bao, Phong vẫn cảm thấy ớn lạnh cả xương sống. Nó rùng mình, nắm lấy tay Lan, siết chặt.
Một lúc lâu Phong mới trấn tĩnh được tinh thần. Nó lồm cồm ngồi dậy bên cạnh Lệ. Mắt nó buồn đau đáu.
- Em chiêm bao thấy gì vậy, Phong?
Lệ cũng bảo:
- Em kể cho chị nghe đi. Sao mà sợ hãi quá vậy?
Phong từ từ kể lại câu chuyện hãi hùng mà mình vừa nằm mộng.
Nó như sống lại trong mộng nên câu chuyện đã lôi cuốn chị em Lan vào những sự kiện đột biến khủng khiếp, làm Lan phải ngậm ngùi, Lệ phải mấy lần rùng mình kinh sợ. Khi Phong kể dứt, Lan vuốt nhẹ mái tóc em, dịu dàng an ủi:
- Đó chỉ là giấc mộng. Tại em bị ám ảnh bởi những tiếng súng, tiếng sấm, tiếng sét nên nằm mộng đó thôi.
Phong nói nhỏ:
- Thì bây giờ em mới biết là mộng, nhưng em vẫn còn sợ.
- Không có gì phải sợ hết em! Thực tế khác với mộng mị.
- Không chắc đâu, chị! Đôi khi mộng và thật vẫn có những chỗ giống nhau. Nhưng tại sao không được thấy những giấc mộng đẹp như ngày xưa?
Lan thở dài, không đáp. Lệ cảm động trước lời lẽ hồn nhiên của em. Nàng nghĩ: “Chiến tranh thảm khốc đã ám ảnh đến cả giấc ngủ tuổi thơ. Đáng lẽ ở lứa tuổi của Phong, nó phải mộng thấy những chuyện vui tươi có vườn tiên suối ngọc, có tiên nga múa hát và vũ nhạc tưng bừng. Nhưng giấc mộng hồng ấy còn đâu nữa. Chúng đã tan theo tiếng súng nổ đêm đêm, tan theo cảnh chết chóc ngày ngày. Thật đáng buồn cho tuổi ngọc hôm nay!”
Lan bảo Phong:
- Sáng rồi, em dậy mua đồ điểm tâm cho thầy rồi sửa soạn đi học.
Phong vừa bước xuống ván vừa nói:
- Chiều nay chúng em không có giờ học. Chị cho chúng em về thăm nhà, nhen chị?
Biết Phong vẫn còn lo sợ về điều không lành trong giấc mộng, Lan muốn làm vừa lòng em:
- Ờ, chiều nay hai em về thăm nhà. Tan giờ dạy học, chị cũng về ghé thăm mồ má.
Lệ thầm nghĩ: “Nhà còn đâu nữa mà thăm! Còn chăng chỉ là một khoảng sân và một mảnh vườn. Về thăm mồ mẹ thì có!” Nàng chớp chớp mắt, giọng nàng êm ái hơn bao giờ:
- Em nhớ cái sân và mảnh vườn nhà mình ghê! Mới xa hơn tháng mà dường như đã mấy năm rồi.
Lan nhìn em, đôi mắt chứa chan niềm thông cảm. Nàng thương hại em còn nhỏ mà đã sớm hứng chịu nhiều khổ đau. Rồi đây không biết thời cuộc còn đưa đẩy chị em nàng về những bờ bến tang thương nào nữa...
Chiều hôm ấy, mới bốn giờ, Lệ và Phong đã xin phép thầy về thăm làng cũ.
Hoàng bảo đứa cháu gái cho hai chị em Lệ mượn chiếc xe đạp. Lệ chở em về An Tịnh, trên con đường tráng đá đỏ lồi lõm vì những vết xe bò và xe nhà binh. Mỗi lần có chiếc xe hơi chạy qua, bụi đỏ tốc lên mù mịt như những cuộn khói màu. Cũng may đường này ít xe hơi, phần nhiều là xe ngựa, xe bò, xe lam và xe đạp. Lệ đạp xe thong thả để ngắm cảnh xưa, những cảnh rất quen thuộc nhưng hôm nay đối với nàng thật mới lạ. Nhiều nhà bị cháy sập một góc mà chủ nhân cũng không buồn xây cất lại.
Nhiều vườn tược ngày nào sum sê hoa trái bây giờ trở nên xơ xác, tiêu điều.
Chỉ có hai hàng trâm hai bên đường là vẫn thi gan cùng mưa gió, đạn bom, trong an phận và im lặng, che bóng mát cho khách lữ hành cũng như dân làng lam lũ.
Thấy chị chạy xe quá chậm, Phong nóng ruột hối chị:
- Mau lên, chị! Chị chạy xe quá rùa bò.
Lệ dịu dàng đáp:
- Vội gì, em! Gần đến rồi mà! Em không thấy cảnh vật ngày nay khác xưa hay sao?
- Có gì khác đâu! Vẫn hàng trâm, vẫn vườn tược, vẫn những vòng rào ấp chiến lược.
- Bậy nà, bây giờ gọi là ấp tân sinh hoạt, ấp đời mới.
- Nhưng dân làng không quen với những danh từ mới như chị, họ vẫn gọi là ấp chiến lược. Mà em thấy họ có lý đó chị. Vì đời họ có gì mới mẻ đâu!
Lệ quẹo xe vào một con đường đất nhỏ, bánh xe lết trên cát như không chịu đi.
Được một quãng, chiếc xe chao chao muốn ngã, Phong thét lên:
- Chị cỡi xe ẹ quá! Để em chở cho.
- Bánh xe lún cát em không thấy sao? Qua chặng này thì xe đi êm như ru.
Phong sửa bộ ngồi lại, tay vịn chặt yên xe.
- Chị mà quăng em té, em bắt đền chị đa nghe.
- Bảo đảm mà, em!
- Còn bảo đảm gì nữa, ngọn xoài trước sân nhà mình kìa.
- Thấy rồi!
Phong trở lại bản tính lém lỉnh thường ngày:
- Vậy mà em tưởng chị không thấy chớ. Chị cứ nhìn xuống đất, sợ té, chớ đâu dám nhìn lên trên.
Lệ mỉm cười không đáp. Nàng lái xe chạy vào sân.
Không đợi chị ngừng, Phong đã thót xuống xe. Nó định chạy vào trước, nhưng khi nhìn qua cảnh vật, nó bỗng đứng khựng lại, vẻ vui tươi hồn nhiên đã biến mất. Lệ dựng xe dưới một gốc xoài. Hai chị em đứng lặng nhìn nền nhà còn nám đen qua hơn một tháng dài mưa nắng.
Vài chiếc cột bị cháy lưng được xếp nằm một góc, bên cạnh mớ gạch vụn được thu dọn thành đống gọn gàng. Lệ nhớ lại, sau ngày chôn cất mẹ nàng, giáo sư Hoàng đã cử một đoàn học sinh về đây phụ giúp chị em nàng thu dọn đồ đạc chưa bị ngọn lửa hoàn toàn thiêu rụi.
Họ như một đoàn quân đi thu dọn chiến trường sau một trận ác chiến dữ dội. Nhưng hỡi ơi! Chiến lợi phẩm của họ chỉ là những cây cháy dở, những đống gạch vụn và những đống tro tàn. Đoàn học sinh ngỏ ý giúp chị em nàng xây dựng lại ngôi lều đơn sơ ở tạm, nhưng Lan cảm động từ chối vì nàng muốn đợi cha về cất lại nhà cửa.
Giờ đây, thân gái bơ vơ cùng hai em trẻ dại, nàng e ngại phải sống nơi tịch liêu vắng vẻ mà muôn chuyện bất trắc có thể xảy ra trong thời nhiễu nhương loạn lạc này. Nàng muốn tìm một nơi tương đối an toàn hơn để nương náu qua ngày, tạm quên đi thời gian thảm sầu, u tối.
Không ai nói với ai một tiếng, Lệ và Phong lần bước ra vườn. Cỏ dại mọc tràn cả lối đi. Giàn bầu chỉ còn lại những dây và lá, vài cây quít đường mà ngày nào Lệ từng chăm bón, nay đã rũ xuống như những thân xác gục ngã trong một trận chiến ác liệt. Riêng cây vú sữa bên cạnh mồ mẹ Lệ thì vẫn sum suê cành lá, dường như thân cây chứa đựng một sức sống mãnh liệt tiềm tàng. Lệ có cảm tưởng như nó cần phải sống để che mưa cho nấm mồ của chủ nhân bạc mệnh.
Nấm mồ của bà Phúc đã tràn đầy cỏ dại và phủ đầy lá vàng. Lệ và Phong chạy lại quỳ trước mồ mẹ, bốn hàng lệ rưng rưng xuống má. Lệ nghẹn ngào nức nở:
- Má ơi! Con gái của má đây nè.
Phong lâm râm khấn nguyện:
- Má ơi! Xin má phò hộ cho chúng con.
Một cơn gió thoảng qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng trên mộ. Lệ có cảm tưởng như hồn mẹ linh thiêng hiển hiện về vì xót thương hai đứa trẻ thơ côi cút bơ vơ. Nàng nhìn mấy chiếc lá là là bay lên không, rồi từ từ rơi xuống phía xa, uốn mình trên đám cỏ may trước khi nằm yên trên mặt đất.
Lệ đứng lên, lom khom nhặt từng chiếc lá úa vàng phủ trên mồ mẹ; Phong ngồi xuống, nhổ từng cây cỏ dại đang ăn sâu cội rễ xuống lòng đất rắn. Một bầy chim sẻ ríu rít trên cành vú sữa như mừng người bạn thân yêu xa vắng đã trở về.
Có tiếng chuông xe đạp từ ngõ quẹo vọng vào. Phong ngoảnh lại, nhìn ra:
- Chị Lan về.
Lan vào sân, dựng xe đạp bên cạnh xe em, rồi chạy đến bên mồ mẹ. Nàng ngồi xuống trước mồ, mắt đăm đăm nhìn đám cỏ như nhìn vào cõi âm u huyền bí nào.
Phong khoe với chị:
- Em nhổ cỏ gần sạch rồi đó chị.
Lan vuốt nhẹ tóc em:
- Em của chị giỏi lắm. Ngày xưa, má cưng em nhất nhà.
Nghe chị khen, Phong sung sướng mỉm cười. Thật ra, nó vui vẻ không phải vì lời khen, mà vì nó thấy thực tế trước mắt không hãi hùng như giấc mộng đêm qua. Mồ mẹ vẫn còn nguyên.
Bây giờ nó mới thật yên lòng. Nó không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nào khác. Khi nấm mồ đã sạch lá và cỏ may, ba chị em đi lần ra phía bờ ao. Lan tựa lưng vào gốc dừa. Lệ ngồi xuống vệ cỏ. Phong tung tăng theo cánh bướm bên cội bằng lăng. Dầu trải qua bao biến cố, Phong vẫn giữ được bản tính trẻ thơ.
Mặt trời đã ngả về tây, chiếu những tia vàng vọt qua những tàu dừa lã ngọn xuống bờ ao. Một ngọn gió nhẹ nhàng thổi đến làm rung động mấy đóa sen vừa chớm nở và phảng phất một làn hương thanh thanh, dìu dịu.
Lan bảo hai em:
- Thôi, chúng mình về. Chị còn phải lo bữa cơm chiều nữa chớ.
Lệ nắm tay em chạy ra chỗ dựng xe. Lan thong thả theo sau. Đàn chim trên cành xoài lại ríu rít, líu lo như hót những điệp khúc tiễn đưa những người bạn thân yêu sắp lăn thân vào cuộc đời gió bụi...
Sau bữa cơm chiều, như thường lệ, Lan cẩn thận đóng chặt cửa, rồi ngồi cạnh hai em lo soạn bài ngày mai đi dạy. Lệ và Phong chăm chỉ học bài. Hoàng nằm trên võng đong đưa, tay cầm quyển Ecrivains modernes đang xem dở.
Xem được vài chương, Hoàng bỗng đặt sách xuống, hỏi Lan:
- Cô về Sài Gòn thăm ông Phúc thường, cô thấy bệnh tình ba cô độ rày ra sao?
Lan ngừng viết, ngẩng lên:
- Ba em đã ra khỏi bệnh viện rồi, hiện ở tạm tại nhà cô em. Vết thương ở thân mình đã khỏi, nhưng vết thương ở chân thì còn phải điều trị.
- Chắc bị miểng trúng xương?
- Phải, chân ba em còn băng bột, đợi tháng sau vào bệnh viện rọi kiếng lại.
- Liệu có bị tật không cô?
- Bác sĩ cho biết dù lành hẳn, ba em cũng phải chống nạng tập đi.
Phong sửng sốt hỏi chị:
- Rồi ba phải chống nạng hoài hả chị? Bộ ba không biết đi sao phải tập?
- Ba chỉ chống nạng một thời gian thôi. Vì xương gãy mới ráp lại, gân cốt không co giãn được như xưa, nên cần phải tập đi cho quen dần.
- Nhưng sao còn phải rọi kiếng lại?
- Bác sĩ bảo rọi kiếng lại để xem chỗ xương có đúng khớp hay không, hay bị sai lệch đi. Trường hợp bị sai lệch thì phải mổ lại lần nữa.
Phong lè lưỡi, nhăn mặt:
- Trời ơi, mổ hoài đau chết, làm sao ba chịu nổi?
- Mỗi lần mổ, người ta chụp thuốc mê, đâu có đau đớn gì.
- Chụp thuốc mê cách nào, chị? Có giống bọn cao thủ võ lâm Ma giáo chụp thuốc mê mấy nàng trinh nữ để hãm hiếp không?
Hoàng bật cười:
- Em luyện chưởng được mấy thành công lực vậy, Phong?
- Dạ... dạ...
Lệ cũng bật cười, méc thầy:
- Ngày nào nó cũng lén đọc chuyện võ hiệp đó thầy. Em rầy hoài không được.
Phong háy chị, nói nhỏ:
- Chị sao hay mách lẻo quá! Người ta luyện chưởng mà rầy nỗi gì? Coi chừng “Giáng Long thập bát chưởng” của em đa!
Hoàng nghiêm giọng hỏi:
- Em đã đọc những chuyện gì, kể cho thầy nghe coi, Phong?
- Dạ, em đọc Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Cô lâu quái khách, Lệnh xé xác, Xú kiếm khách, Ngọc Nữ Anh hồn, Tiếu ngạo giang hồ...
Lệ liến thoắng xen vào:
- Xin thầy tốp nó lại. Nó kể đến mai cũng không hết đâu.
Phong cụt hứng:
- Chị này kỳ!
Hoàng tươi cười nói:
- Thời chiến tranh, chỉ có hai loại truyện đáng đọc: truyện xã hội và truyện võ hiệp.
Phong nhìn lệ, hỉnh mũi:
- Đó, chị nghe không?
Lệ nín lặng. Hoàng ôn tồn tiếp:
- Truyện xã hội phải phản ảnh đời sống hiện tại một cách trung thực với chiều hướng xây dựng lành mạnh và tiến bộ. Loại truyện này hiện nay rất hiếm. Nhà văn thường trốn trong tháp ngà mà mơ mộng viển vông, hoặc chạy theo thị hiếu hạ cấp của một số người để câu độc giả. Những nhà văn ấy đã thoát ly sứ mạng.
Phong háo hức hỏi:
- Còn truyện võ hiệp thì sao thầy?
- Truyện võ hiệp cũng có ích nếu tác giả xây dựng cốt truyện một cách tân kỳ, hấp dẫn, thoát sáo, đề cao tinh thần thượng võ, đạo đức cách mạng, ý thức nhân bản, phổ biến kiến thức bác học về Văn, Sử, Họa, Triết học, Tôn giáo, Khoa học v.v... Loại truyện như thế hiện nay cũng rất hiếm. Ta chỉ tìm được loại truyện đó ở Kim Dung.
Lệ góp ý:
- Hèn gì em nghe nói những trí thức, những nhà chính trị cũng thích đọc truyện của Kim Dung.
Hoàng vui vẻ nói với Phong:
- Thầy không cấm em luyện chưởng, luyện kiếm, nhưng không được luyện theo bọn nhà văn Ma giáo.
- Sao gọi là nhà văn Ma giáo, thưa thầy?
- Đó là những nhà văn lợi dụng truyện võ hiệp đang ăn khách hiện nay để diễn tả những cảnh khiêu dâm trắng trợn, những vũ điệu thoát y mê hồn còn hơn những vũ khúc sexy trên màn bạc. Nhân vật hiệp khách của họ toàn là những kẻ ngu ngốc, hiếu sát, khát máu, hành động ngông cuồng rồ dại, chỉ biết hận thù chớ không biết tình thương, không biết phân biệt tội ác và lẽ phải. Những hạng viết tiểu thuyết như thế, gọi là “Nhà văn Ma giáo” tưởng không phải là quá đáng!
Lệ nhoẻn cười khả ái:
- Thầy nói đúng lắm, loại chuyện nhảm nhí ấy đầu độc tinh thần thanh thiếu niên ngày nay không ít.
Hoàng nghiêm trang tiếp:
- Bọn võ lâm Ma giáo chỉ có thể dùng chưởng phong tà mị hoặc kiếm chiêu tuyệt kỹ giết hại một số ít người, bọn nhà văn Ma giáo thì giết hại tinh thần cả một dân tộc.
Lệ hăng say phát biểu:
- Nếu thế thì những nhà văn thoát ly sứ mạng, chạy theo thị hiếu hạ cấp quần chúng, cũng thuộc hạng Ma giáo vậy, thầy? Họ viết thật ướt át, thật nóng bỏng, thật mê ly, rùng rợn...
Hoàng ôn tồn kết luận:
- Cũng cá mè một lứa mà thôi.
Lệ day lại nhìn Phong, hóm hỉnh nói:
- Em có nghe nói không? Coi chừng em bị đã bị nhiễm độc nặng rồi đó.
Phong tiu nghỉu cúi đầu, vẻ hiền lành ngoan ngoãn hơn bao giờ hết:
- Em hiểu rồi, nhưng em chỉ mới bị nhiễm độc sơ sơ thôi. Và em sẽ lo giải độc.
Lệ thương hại nhìn em:
- Sao em biết rằng chỉ nhiễm độc sơ sơ?
- Vì em đọc rất ít loại truyện đồi trụy nhảm nhí ấy và thật tình em cũng không thích. Em đã trải qua nhiều cảnh khổ nên em đã mất đi rất nhiều mơ mộng viển vông.
- Em làm thế nào để mà giải độc?
Thấy chị cứ hỏi dồn mình mãi, Phong bực dọc đáp:
- Thì em sẽ uống thuốc xổ.
- Trời! Nhiễm độc về tinh thần mà em lại uống thuốc xổ để tẩy ruột?
Phong phì cười giọng ranh mãnh trở lại:
- Chị thông minh mà... chậm hiểu! Bệnh về tinh thần thì phải dùng dược liệu về tinh thần, nghĩa là từ đây em sẽ đọc toàn những tác phẩm lành mạnh, xây dựng. Em uống thuốc giải độc để tẩy não chớ không tẩy ruột như chị nói đâu.
- Nhưng uống thuốc thì phải có bác sĩ chỉ dẫn, nếu uống thuốc không đúng thì lại càng làm độc thêm.
- Lo gì, chị! Thầy sẽ là bác sĩ của em.
Tới đây, Lan mới vui vẻ góp ý:
- Em Phong nói phải đó. Từ nay muốn đọc sách gì, em nên hỏi ý kiến thầy. Không nên bạ sách nào cũng đọc.
Lệ nói với giọng buồn buồn:
- Nhưng chị em mình đâu được ở gần mãi bên thầy? Một ngày kia mình sẽ phải xa thầy...
Nghe Lệ nói, Lan và Phong đều im lặng. Một nỗi u hoài, luyến tiếc như len nhẹ vào lòng ba chị em. Cuộc phiếm luận văn chương đang hào hứng, sôi nổi bỗng chìm trong bầu không khí nặng nề.
Hoàng cũng cảm thấy lòng nao nao. Thấy cử chỉ khả ái của Lan và Lệ, chàng nhớ đến Phượng và Lệ Chi. Hoàng nhìn thấy ở họ nhiều nét đẹp về tinh thần, mặc dù kẻ ở thủ đô đầy quyến rũ, người ở làng quê cằn cỗi nhiều tang thương. Có một điều rất rõ rệt ở đây không có những cô gái đợt sống mới, những nàng Híp pi như Hạnh, như Kiều Diễm... Hoàng có cảm tưởng rằng mình vừa trải qua hai cuộc sống tương phản, cuộc sống nào cũng mang đầy dấu vết của chiến tranh. Chàng lại miên man nhớ đến Phượng, nhớ đôi mắt dịu hiền, nhớ làn mi chớp chớp, nhớ nụ cười e ấp, trinh nguyên...
Giữa lúc ấy, ánh đèn nê ông bỗng phụt tắt. Bóng tối dày đặc bao trùm cả căn nhà. Không ai trông thấy ai. Phong lên tiếng càu nhàu:
- Đèn gì mà một đêm tắt không biết mấy lần. Máy đèn chắc sắp đem bỏ lạc son rồi.
Hoàng nhìn ra cửa sổ. Từ bên ngoài hắt vào những tia sáng mỏng manh. Chàng bảo Phong:
- Đèn đường còn cháy. Hãy đi thắp đèn lên đi em Phong.
Phong đứng lên, quờ quạng trong bóng tối. Đi được vài bước, nó bỗng la “ối” một tiếng. Lệ nhanh nhẩu hỏi:
- Gì vậy, Phong?
- Em bị đụng đầu vào cột.
- Cây cột gãy chưa em?
- Chưa, vì em chưa kịp vận đủ mười hai thành công lực.
- Còn đầu em?
- May nhờ có nội công tâm pháp thượng thừa nên...
- Em bị lỗ đầu rồi chớ gì?
- Chưa, đầu em chỉ mới u lên một cục.
Hoàng phì cười, trong lúc Lan cất tiếng hỏi to:
- Tụi bây nói cái gì kỳ vậy? Người ta sợ muốn chết mà tụi bây còn giỡn!
Ánh đèn dầu lóe lên. Tia sáng yếu ớt, vàng vọt, không đủ phá tan bóng tối của ngôi nhà rộng thênh thang. Thằng Phong đưa tay xoa xoa đầu. Lệ nhìn em môi còn nhếch nụ cười hóm hỉnh.