Chương 5
Tháng 6, 1938
- Con gái tôi có đôi tai về âm nhạc thêm với kỹ thuật chơi đàn cello rất giỏi, chỉ thiếu một điểm: cô ấy không chuyên tâm khi chơi đàn. - Giáo sư Augosto Balboni nói với Lorenzo- Đối với người nghệ sĩ, phải trình diễn thì mới là động lực giúp nghệ sĩ đem hết tài năng ra thi thố. Đó là tại sao tôi nghĩ đến cậu.
Alberto hỏi cháu ngoại:
- Cháu nghĩ sao? Cháu giúp bạn ông được không bằng cách chơi đàn hợp tấu với con gái ông ấy?
Lorenzo hết nhìn ông ngoại mình rồi lại nhìn giáo sư Augosto không biết làm sao để từ chối. Khi được gọi đến, chàng trai trẻ không bao giờ ngờ mình lại lâm vào tình trạng khó xử như thế. Giáo sư Augosto Balboni được mẹ chàng đãi bánh ngọt và cà phê. Điều này chứng tỏ mẹ Lorenzo rất quý trọng ông khách. Vị giáo sư này là bạn của Alberto và cả hai cùng là giáo sư âm nhạc trong trường âm nhạc nổi tiếng tại đây. Trong khi ông ngoại Lorenzo với tuổi già ngày càng già yếu thì ông Balboni vẫn phương phi đẹp lão. Giọng ông ta rổn rảng và sang sảng.
- Ông ngoại cháu nói rằng có thể cháu sẽ tham gia cuộc thi đua về âm nhạc tại trường Ca’ Foscari trong năm nay.
- Dạ phải. Năm ngoái cháu không tham dự cuộc thi được vì bị đau cổ tay.
- Bây giờ lành chưa?
- Khá lắm rồi -ông ngoại Lorenzo lên tiếng- Bây giờ nó biết cẩn thận không chạy vội xuống cầu thang nữa.
- Cháu có nhiều hy vọng chiếm giải cuộc thi không?
Lorenzo lắc đầu:
- Dạ, cháu không biết. Có nhiều người chơi hay lắm.
- Ông ngoại cháu bảo không ai chơi hay bằng cháu.
- Tại vì cháu là cháu ngoại của ông.
Giáo sư Balboni phá lên cười:
- Đúng thế, ai cũng nhìn thấy thiên tài của mình ngay trong gia đình. Nhưng tôi biết ông ngoại cháu hơn 20 năm nay, ông ta không bao giờ phóng đại.
Ông Balboni uống một hụm cà phê rồi lại nói tiếp:
- Cháu 18 tuổi?
- Đến tháng 10 này cháu 19 tuổi.
- Thật tuyệt! Laura con gái tôi 17 tuổi.
Lorenzo chưa bao giờ gặp con gái giáo sư Balboni và chàng hình dung cô gái sẽ giống cha, to lớn, ồn ào, tay chân thô kệch với những ngón tay hộ pháp. Chàng nhìn ông Balboni lấy bánh bỏ vào miệng ăn với những ngón tay vĩ đại, mạnh mẽ, hèn gì ông ta chơi đàn piano.
- Đây là đề nghị của tôi. Tôi nghĩ là cháu sẽ giúp tôi rất nhiều và điều này cũng không nặng nề gì với cháu lắm đâu. Từ giờ đến lúc thi còn mấy tháng, rất nhiều thì giờ để cả hai người luyện tập hợp tấu.
- Với con gái của ông?
- Cháu đang sửa soạn để dự cuộc thi tại Ca’Foscari, vậy tại sao cháu không chơi nhạc cùng Laura để tham dự tiết mục hòa tấu vĩ cầm và đại hồ cầm? Có rất nhiều bản nhạc hay. Với trình độ của cháu thiếu gì lựa chọn? Dĩ nhiên với Laura, nó sẽ phải cố gắng hơn, nhưng thực sự đó chính là động cơ cần thiết thúc đẩy.
- Nhưng cháu chưa bao giờ nghe cô ấy chơi nhạc cả. Cháu không biết hai người chơi với nhau có hợp không?
- Cháu có nhiều tháng để sửa soạn. Tôi chắc chắn với thời gian luyện tập, cháu và Laura sẽ sẵn sàng.
Lorenzo hình dung mình phải tập đàn hết giờ này sang giờ khác trong một căn phòng với một cô gái vụng về. Phải nghe cô ta chơi đàn không hay gì, rồi lại còn trình diễn chung trước bao nhiêu người! Ông ta muốn cô con gái trình diễn với một người nhiều khả năng hơn để che bớt những khuyết điểm của cô ta. Chắc chắn là ông ngoại biết điều này.
Nhưng ông Alberto nhìn Lorenzo và mỉm cười như thể mọi sự sắp xếp đã xong. Giáo sư Balboni là bạn thân nhất của ông ngoại, dĩ nhiên Lorenzo không thể từ chối.
Ông Balboni nói với chàng trai trẻ:
- Đến nhà tôi vào ngày thứ tư, khoảng 4 giờ chiều. Laura sẽ chờ cậu.
- Nhưng cháu không có bản nhạc nào cả, nhất là những bản mà ông đề nghị khi nãy. Cháu cần thì giờ đi tìm bài nhạc.
- Tôi có sẵn cả. Tôi sẽ đưa cho ông ngoại cháu ngày mai. Như vậy cháu có thể tập ngay được. Ở nhà tôi cũng có nữa. Tôi chắc chắn là cậu và Laura sẽ cùng ý thích để chọn một bài nhạc.
- Và nếu chúng tôi không thể hợp với nhau để cùng chơi hòa tấu?
Ông ngoại Lorenzo mỉm cười trấn an cháu trai.
- Tại sao cháu không gặp Laura đã rồi lúc ấy cháu có thể quyết định được.
Ngày thứ tư như đã hẹn, Lorenzo mang đàn đi đến nhà ông Balboni. Khu này được giới trí thức cũng như các giáo sư đại học trong vùng ưa thích. Những tòa nhà lớn hơn nhà của Lorenzo nhiều.
Đứng trước cánh cửa đôi vĩ đại có gắn hai đầu sư tử bằng đồng, dưới có khoen lớn, Lorenzo ngần ngại. Chàng nghe thấy tiếng đại hồ cầm vang lên, chẳng lẽ từ trong nhà của giáo sư Balboni?
Chàng kéo vòng khoen ở đầu sư tử. Cánh cửa mở như có người chờ sẵn. Một phụ nữ mặc y phục như người quản gia nhìn Lorenzo từ đầu đến chân.
- Xin lỗi bà, tôi có hẹn lúc 4 giờ.
- Cậu là cháu ngoại của ông Alberto?
- Đúng vậy. Tôi đến để tập đàn với cô con gái ông Balboni.
Bà ta thoáng nhìn Lorenzo rồi gật đầu:
- Theo tôi.
Lorenzo đi theo bà quản gia vào trong nhà, đi ngang một hành lang treo đầy hình ảnh xưa thuộc gia đình Balboni. Trong căn nhà vĩ đại này, chàng thấy mình đúng là người lạ đột nhập vào với tiếng chân dẫm lên sàn nhà cẩm thạch tạo thành những âm thanh kỳ lạ.
Chàng ngại ngùng hỏi người quản gia:
- Giáo sư Balboni có nhà không?
- Ông ta về bây giờ.
Tiếng đàn đại hồ cầm nghe rõ hơn.
- Ông ta dặn là 2 người cứ dợt đi đừng chờ.
- Con gái ông ta và tôi chưa gặp nhau bao giờ.
- Cô ta đang đợi cậu. Không cần phải giới thiệu.
Bà ta mở một cửa đôi khác. Tiếng nhạc ùa ra ngọt ngào như mật ong.
Laura ngồi gần cửa sổ, lưng quay lại phía Lorenzo. Chàng chỉ nhìn thấy Laura cúi đầu, cả người cúi về phía trước để kéo đàn. Nàng không biết sự có mặt của Lorenzo, không biết là chàng đang lắng nghe. Kỹ thuật chơi đàn đại hồ cầm của Laura không hoàn hảo. Chỗ này, chỗ kia lỗi phạm. Nhưng tiếng đàn mạnh mẽ, ngay cả những nốt nhạc chơi sai cũng mạnh và lớn tiếng như cố tình mà không cần phải xin lỗi. Ngay lúc đó Lorenzo không cần biết khuôn mặt Laura ra sao. Có thể cô ta có khuôn mặt của một con lừa hay chiếc mông của một con bò cái. Điều quan trọng là những nốt nhạc bay ra từ chiếc đàn của cô ta với sự say mê đến điên cuồng.
Bà quản gia lên tiếng:
- Cô! Cậu thanh niên đến đây rồi!
Cô ta ngừng chơi đàn. Quay lại đứng lên.
- Ồ.. Anh không đến nỗi kinh khủng như tôi tưởng!
- Bộ cha cô mô tả tôi ghê gớm lắm sao?
- Không, cha tôi chẳng nói gì nên tôi mới nghĩ đến những điều dễ sợ nhất.
Quay sang bà quản gia, cô gái gật đầu:
- Cám ơn Alda. Bà có thể đóng cửa để chúng tôi không làm phiền bà.
Người quản gia đi ra để Lorenzo ở lại với một sinh vật kỳ quái là Laura. Chàng đã tưởng tượng ra một cô gái mặt đỏ gay, cổ hàm bạnh ra như giáo sư Balboni, nhưng người thiếu nữ trước mặt chàng đây quá đẹp, rất đẹp. Mái tóc nàng dài, óng ánh như vàng. Dưới ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ, mái tóc Laura như được thắp sáng. Cô ta nhìn thẳng vào mặt Lorenzo nhưng chàng không thể biết được đôi mắt nàng xanh lơ hay xanh lục vì bị ánh mắt làm chao đảo. Mãi sau chàng mới để ý đến cánh tay đầy sẹo chằng chịt của cô gái. Lorenzo vội nhìn lên mặt Laura nhưng có lẽ chàng không dấu được sự sửng sốt vì những vết sẹo trên đôi tay trần. Một thiếu nữ khác với tình trạng như thế sẽ mặc áo dài tay che phủ hoặc nhìn đi chỗ khác khi bắt gặp người khác nhìn vào những vết sẹo của mình. Nhưng Laura không làm như thế. Nàng phô trương những vết sẹo như một niềm hãnh diện.
- Cô chơi hay lắm.
- Anh nói với vẻ ngạc nhiên.
- Thực tình mà nói, tôi không biết mọi chuyện sẽ ra sao khi đến đây.
- Cha tôi nói gì về tôi với anh?
- Không nhiều lắm nên tôi hơi nghi ngờ.
- Anh cũng tưởng những điều kinh khủng lắm?
Lorenzo bật cười:
- Đúng vậy!
- Bây giờ thì anh thấy sao?
Lorenzo nghĩ gì ư? Hiển nhiên là Laura quá đẹp và có tài nhưng cũng hơi khác thường. Chàng chưa bao giờ gặp một thiếu nữ nào thẳng thắn nhưng sắc sảo như nàng. Cái nhìn thẳng vào mặt Lorenzo làm chàng chới với không biết nói gì.
- Thôi đừng để ý. Anh không cần phải trả lời. Lấy đàn ra chơi chứ?
- Vậy cô sẵn sàng chơi hợp tấu?
- Trừ phi anh muốn làm chuyện gì khác với tôi.
Đỏ mặt lên trước sự sống sượng của Laura, Lorenzo quay sang chú ý đến chuyện lấy đàn ra khỏi hộp đựng đàn. Chàng biết là Laura đang quan sát mình. Lorenzo đã không sửa soạn quần áo khi đến đây vì quả thật chàng đã đến một cách miễn cưỡng và không cần gây sự chú ý cho con gái của ông Balboni. Bây giờ chàng hối tiếc là đã không ăn mặc tử tế hơn, ít nhất cũng đánh bóng đôi giầy. Chàng không thể trở về nhà sửa soạn lại cho đàng hoàng hơn. Nhưng đã quá trễ, ấn tượng ban đầu đã qua và không thể thay đổi.
Lorenzo cầm đàn violin lên dạo vài nốt nhạc để hâm nóng.. những ngón tay!
- Tại sao anh đồng ý chơi hòa tấu?
- Bởi vì cha cô nghĩ rằng chúng ta sẽ chơi hòa tấu với nhau hay.
- Và anh đồng ý vì cha tôi hỏi anh?
- Cha cô là đồng nghiệp và là bạn của ông ngoại tôi.
- Thành ra anh không thể chối từ. - Laura thở dài- Anh cứ thành thật với tôi. Nếu anh không muốn thì cứ nói với tôi ngay bây giờ. Tôi sẽ nói với ba, tôi là người quyết định. Không phải anh.
Lorenzo nhìn Laura. Lần này chàng không muốn quay đi và cũng không thể quay mặt đi:
- Tôi đến đây để chơi nhạc với cô. Đây là điều tôi nghĩ chúng ta nên làm.
Laura gật đầu:
- Vậy thì mình bắt đầu với nhạc của Von Weber. Để nghe xem chúng ta có hòa hợp với nhau hay không.
Laura để bài nhạc lên giá nhạc. Lorenzo tiếc là không đem theo giá nhạc nên chàng đứng sau lưng Laura nhìn bản nhạc. Họ rất gần nhau, chàng có thể ngửi thấy mùi thơm từ người nàng tỏa ra như mùi hoa hồng. Hai cánh tay áo nàng ngắn và phồng lên có đính đăng-ten. Dây chuỗi có thánh giá nhỏ xíu nàng đeo ở cổ. Chàng biết gia đình Balboni theo đạo Công giáo, nhưng thánh giá nhỏ trên cổ nàng làm đôi mắt Lorenzo ngừng lại.
Lorenzo tự hỏi vì đâu mà nàng có những vết sẹo đó?
Nàng bắt đầu bài nhạc trước, Lorenzo theo sau. Cả hai hòa hợp với nhau một cách lạ thường. Nhưng bài nhạc hơi ngắn. Những nốt nhạc cuối cùng dường như vẫn còn vương vấn trong không gian.
Laura nhìn lên nói với Lorenzo với sự ngạc nhiên:
- Tôi không bao giờ ngờ bài nhạc này lại hay như thế!
Mặt chàng vẫn không rời bản nhạc khi trả lời Laura:
- Tôi cũng vậy.
- Mình chơi lại lần nữa đi!
Có tiếng người hắng giọng. Chàng quay lại thấy bà quản gia đang cầm khay trà và bánh. Bà ta không nhìn Lorenzo mà nhìn cô chủ:
- Cô yêu cầu mang trà.
- Cám ơn.
- Giáo sư về nhà bây giờ.
- Ồ ba lúc nào chả vậy. Ba không muốn bị trói buộc vào bất cứ chương trình nào. À bà Alda, sẽ có 3 người ăn cơm tối.
- Ba? Cậu này ở lại sao?
- Tôi xin lỗi anh, tôi phải hỏi ý anh trước. Hay anh có chương trình gì khác cho tối nay?
Lorenzo hết nhìn Laura rồi lại nhìn bà quản gia, chàng cảm thấy được sự căng thẳng giữa hai người. Chàng nghĩ đến mẹ mình giờ này đang sửa soạn bữa tối. Rồi Lorenzo lại nhớ đến cây thánh giá ở cổ Laura.
- Gia đình tôi đang chờ tôi về ăn tối. Rất tiếc tôi phải từ chối.
Bà quản gia hơi mỉm cười, nói:
- Vậy chỉ có 2 người như thường ngày.
Nói xong bà ta ra khỏi phòng.
- Anh phải vội về nhà ngay sao? Anh có thì giờ chơi vài bản nhạc khác với tôi không? Ba tôi đề nghị chơi nhạc của Campagnoli hay Beethoven cho cuộc thi. Nhưng quả tình tôi không thích mấy loại nhạc đó.
- Vậy thì mình chọn loại gì khác.
- Nhưng tôi không tập loại nhạc nào khác.
- Cô có muốn thử hợp tấu một bản nhạc mà cô chưa tập bao giờ không?
- Bài nào?
Lorenzo lấy trong hộp đựng đàn của mình 2 trang nhạc và để trên giá nhạc của Laura.
- Thử xem.
- La Dianora. - Laura nhíu mày trước tên bài nhạc- Cái tên hay quá nhỉ.
Nàng thử dạo bài nhạc.
- Không, không! Cô chơi nhanh quá! Nếu chơi nhanh quá thì đến đoạn cuối không còn gì là ngạc nhiên nữa cả.
Laura gắt lên:
- Làm sao tôi biết được. Trên bài nhạc đâu có để nhanh hay chậm. Mà tôi cũng chưa thấy bài nhạc này bao giờ.
- Dĩ nhiên là cô chưa bao giờ thấy vì tôi vừa mới hoàn tất.
Nàng nhìn Lorenzo với vẻ ngạc nhiên;
- Anh viết bài nhạc này?
- Đúng vậy.
- Tại sao lại đặt tên là La Dianora? Có nghĩa là bà phù thủy?
- Đó là tên của chiếc đàn vĩ cầm của tôi. Tôi vẫn còn đang viết lại phần hai của bài nhạc bởi vì thấy chưa được. Nhưng nhìn chung thì nó như vậy. Tôi nghĩ mình hòa tấu bài này trong cuộc thi được đấy.
Laura thở dài:
- Chán cuộc thi! Tại sao cái gì cũng phải là ai là người giỏi hơn, hay nhất. Tôi ước gì mình chơi nhạc vì mình thích, nó làm cho mình vui.
- Ngay lúc này cô có thích không?
Laura yên lặng một lúc:
- Có. Tôi thích. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện thi đua thì mọi sự thay đổi cả.
- Tại sao?
- Bởi vì thi đua thì không còn vui nữa mà là hãnh diện. Có một điều anh nên biết về tôi. Tôi không muốn bị thua, không bao giờ cả. Nếu mình đi thi thì phải thắng.