← Quay lại trang sách

Chương 6

Trong 2 tháng liền, mỗi ngày thứ tư Lorenzo đến nhà giáo sư Balboni lúc 4 giờ, lần nào cũng nhìn thấy khuôn mặt khó ưa của bà quản gia và rồi kế đến chàng cùng Laura tập bài La Dianora, sau đó nghỉ giải lao uống trà, ăn bánh. Thỉnh thoảng giáo sư Balboni cũng có mặt. Họ cũng chơi những bản nhạc khác nhưng bao giờ cuối cùng cũng chơi bài La Dianora của Lorenzo sáng tác mà cả hai cùng chọn là bài nhạc trình diễn trong cuộc thi.

Những lúc đàn nốt nhạc không đúng thì Laura giận dữ làm Lorenzo phát sợ, nhưng khi đã chơi đúng nàng bật cười thích thú.

Ngày thứ tư không còn giống như những ngày khác trong tuần. Lorenzo đã gọi ngày thứ tư là ngày của Laura khi chàng bước vào nhà nàng và quên hết mọi sự, chỉ còn biết đến Laura.

Khi chàng ngồi cạnh nàng tập nhạc, gần gũi đến độ nhìn thấy mồ hôi trên mặt nàng vã ra lấm tấm, nghe thấy nàng thở. Cuộc hòa tấu không còn chỉ là sự hòa hợp của hai nhạc cụ mà là sự nối kết của hai tâm hồn.

Khi cuộc thi càng đến gần, cả hai càng tập luyện nhuyễn hơn, gần đến mức hoàn hảo. Lorenzo hình dung cả hai người trên sân khấu tại Ca’ Foscari, nhạc cụ của hai sáng lấp lánh dưới ánh đèn, chiếc áo của Laura dài và đuôi váy trải trên sàn chung quanh chỗ nàng ngồi. Chàng tưởng tượng cả hai chơi thật hoàn hảo và nụ cười rực sáng cả khuôn mặt nàng. Lorenzo và Laura sẽ nắm tay nhau trên sân khấu cúi đầu trước những tràng pháo tay của khán giả.

Rồi họ xếp đàn, nói lời từ giã và thế là chấm hết... Không còn tập đàn, không còn những buổi chiều với Laura. Chàng phải ghi nhớ những giây phút này. Sau khi chàng và Laura mỗi người một ngả, đây là những kỷ niệm duy nhất mà chàng giữ được về nàng.

-Này, sao vậy? Đầu óc anh hôm nay để đâu vậy?- Laura gắt lên.

- Xin lỗi! Tôi không nhớ mình đang chơi tới đâu?

- Có chuyện gì không?

- Không có chuyện gì cả. Có lẽ mình luyện tập lâu quá!

- Mình ngừng để uống trà nữa chăng?

- Không, cứ tiếp tục.

- Anh có cần về gấp không?

Rời bỏ nơi đây là điều cuối cùng mà Lorenzo muốn. Nhưng đã gần 8 giờ tối. Mùi đồ ăn từ nhà bếp thoang thoảng bay lên.

- Cũng đã muộn.

Nàng thở dài:

- Tôi hiểu. Tôi biết anh khổ sở vì phải ở đây với tôi.

- Cô nói sao?

- Chúng ta không cần phải thích nhau, chỉ cần chơi đàn ăn khớp với nhau thôi phải không?

- Điều gì làm cô nghĩ là tôi không thích cô?

- Không phải rõ ràng như thế sao? Tôi mời anh 3 lần ở lại để ăn tối. Lần nào anh cũng từ chối.

- Laura, cô không hiểu..

- Tôi không hiểu điều gì?

- Tôi tưởng là cô mời tôi ở lại ăn cơm tối vì phép lịch sự.

- Lịch sự thì 1 lần thôi chớ. Ba lần đâu gọi là lịch sự được?

- Tôi xin lỗi. Tôi cũng biết là bà giúp việc của cô không thoải mái lắm khi tôi có mặt ở đây, thành ra tôi cũng không muốn gây thêm khó khăn gì.

- Bà ta nói với anh như vậy hay sao?

- Không, nhưng nhìn mặt bà ấy thì thấy ngay.

- Bây giờ anh lại còn biết đọc tư tưởng người khác. Anh nhìn bà ấy mà biết là bà ta nghĩ gì. Cho dù bà ấy không thích anh đi nữa, nhưng anh không dám nhận lời mời của tôi. Bộ anh dễ bị nản chí trong cuộc đời lắm sao?

Lorenzo nhìn thẳng vào mặt Laura và cảm thấy đau vì nàng đã nói đúng sự thật. Laura không như vậy. Nàng rất can đảm và mạnh mẽ đến nỗi không ngần ngại phô trương những vết sẹo xấu xí trên cơ thể. Bây giờ lại còn nói thẳng vào mặt Lorenzo mà không cần biết đến hậu quả.

Nàng bỏ đàn xuống:

- Anh nói đúng, đã muộn. Gặp anh tuần sau.

- Tôi thích ở bên cạnh Laura. Thật ra tôi không thích ở đâu khác ngoài nơi này.

- Có phải đúng là anh nói điều đó không hay chỉ là lời nói ngon ngọt của một nhà ngoại giao Lorenzo. Nói để ve vuốt tự ái của tôi.

- Đây là sự thật. Cả tuần tôi chỉ mong đến ngày thứ tư để tập đàn với Laura. Tôi không biết diễn tả những điều mình nghĩ như Laura. Cô là một người con gái can đảm nhất mà tôi được gặp. – Lorenzo nhìn xuống chân mình và nói tiếp- Tôi biết là mình quá cẩn thận. Tôi luôn luôn như thế. Tôi sợ nói hay làm những điều không đúng. Tôi chỉ can đảm, thật can đảm khi chơi đàn mà thôi.

- Vậy thì mình chơi đàn tiếp. Tối nay anh sẽ thấy đủ can đảm để ở lại ăn tối.

- Rót thêm rượu nữa! Thêm nữa!

Giáo sư Balboni rót rượu đầy ly của mình và cả Laura cùng Lorenzo. Không biết có phải ly thứ tư chưa, Lorenzo không còn nhớ nữa, nhưng điều đó có gì quan trọng. Buổi tối kéo dài thật vui vẻ. Thức ăn thật ngon. Giáo sư còn để nhạc thật hay. Chưa bao giờ Lorenzo thưởng thức một bữa ăn ngon và vui như thế. Nhưng có lẽ vì sự có mặt của Laura và giáo sư Balboni. Laura ngồi đối diện với chàng. Dưới ánh đèn những vết sẹo ở cánh tay nàng rất rõ ràng nhưng không làm bận mắt Lorenzo nữa. Chính những vết sẹo đó là lý do chàng càng ngưỡng mộ Laura. Đó là bằng chứng của sự can đảm của nàng để phô trương con người thật của Laura.

Giáo sư Balboni vui vẻ quá sức và luôn miệng hỏi quan điểm của khách về đủ mọi chuyện. Chẳng hạn như Lorenzo có thích nhạc jazz hay không? Liệu nhạc vĩ cầm sau này còn chỗ đứng trong âm nhạc tương lai hay không?

Hoặc Lorenzo hướng đến tương lai ra sao? Định làm gì?

Tương lai? Lorenzo đâu còn nghĩ gì khác ngoài cuộc thi sắp đến trong 3 tuần nữa. Nhưng chàng cũng trả lời:

- Cháu định vào học ở Ca’ Foscari giống như anh cháu là Marco.

- Cháu định học về ngành gì?

- Marco khuyên cháu học về quản trị để dễ kiếm việc.

Giáo sư Balboni phản đối:

- Cậu sẽ bị chôn vùi trong đống giấy tờ, nhất là làm việc cho chính phủ. Âm nhạc là tài năng và lãnh vực của cháu. Cháu đã sẵn sàng dậy đàn vĩ cầm chưa?

- Dạ có, cháu có 7 học trò từ 8 đến 9 tuổi. Bố cháu cho rằng cháu và bố cháu nên kết hợp để khuếch trương công việc làm ăn. Cháu dậy vĩ cầm trong lúc bố cháu cung cấp đàn cho học trò. Bố cháu còn muốn cháu lo công việc của ông ấy nữa để nghỉ hưu. Nhưng cháu không có tài làm đàn.

- Bởi vì cậu là nhạc sĩ, không phải là người làm đàn. Đó là điều mà ông của cháu đã nhận ra từ lúc cháu còn nhỏ. Cháu có thể chơi với dàn nhạc hoặc đi ra ngoại quốc như sang Mỹ chẳng hạn.

- Đi Mỹ? – Lorenzo cười- Thật là một ảo mộng!

- Tại sao không có những giấc mơ lớn? Đâu có thể nào gọi đấy là ảo mộng được. Có thể thực hiện được chứ.

- Ý cháu muốn nói là rời bỏ gia đình. - Chàng nhìn sang Laura và nghĩ thầm cũng là rời bỏ nàng.

- Tôi nghĩ là cháu nên rời bỏ xứ này. Quốc gia này đang thay đổi. - Giọng giáo sư Balboni có vẻ nghiêm trang không còn cười vui vẻ như trước- Lúc này thời thế không tốt. Tôi có nói chuyện với ba cháu về những nơi mà gia đình cháu nên đến đó lập nghiệp.

- Ông cháu không bao giờ rời bỏ nước Ý. Bố cháu thì cũng thế, đời nào ông ấy bỏ sự nghiệp ở đây mà đi đâu khác. Bố cháu tạo được một cơ sở uy tín, nhiều khách hàng trung thành.

- Chỉ trong giai đoạn này thì công việc làm ăn của ông ấy còn được. Nhưng ai biết được chế độ tới ra sao?

Lorenzo gật đầu:

- Anh cháu cũng nói như vậy. Mỗi ngày anh cháu lại thấy tin tức nói về những điều không khả quan.

- Vậy là anh cháu có chú ý đến tình hình.

- Bố cháu thì lại nói là không có gì phải lo âu. Đó là những trò chính trị mà thôi. Chế độ mới sẽ không làm hại gì đến mình. Mình phải tin vào Mussolini.

- Tại sao?

- Bởi vì ông ta biết mình là công dân trung thành với chế độ. Bố cháu còn nói đi nói lại: Không có vấn đề bài Do Thái. Đây là nước Ý chứ không phải Đức.

- Ba cháu nói như vậy sao?

- Ông cháu cũng nói như thế. Ông cháu và bố cháu tin là Mussolini sẽ không chống người Do Thái.

- Có thể họ đúng. Tôi cũng hy vọng là ba cháu và ông cháu đúng.

Giáo sư Balboni nói:

- Cháu là người lạc quan, giống như ông cháu. Đó là tại sao tôi và ông cháu là bạn thân. Cho dù lúc không sáng sủa ông ấy vẫn vui và tin tưởng vào những điều tốt.

Với Laura, buổi tối này thật vui. Cứ thấy Laura nhìn chàng mỉm cười, rượu rót tràn ly, nhạc hay, còn gì vui hơn? Cho dù thỉnh thoảng lại thấy gương mặt lạnh của bà người làm Alda cũng không ảnh hưởng gì đến bữa ăn tối.

Lorenzo ra khỏi nhà giáo sư Balboni lúc gần 1 giờ sáng. Đi bộ qua những con đường vắng vẻ trở về nhà, chàng không lo đến những nguy hiểm có thể xảy đến. Tối nay chàng thấy mình may mắn, vui vẻ. Laura đã đưa chàng vào gia đình nàng như một người bạn nghệ sĩ. Chàng còn nhớ đến cái vẫy tay giã từ của Laura khi đưa chàng ra đến cửa. Nàng nói: “Thứ tư gặp lại!”

Chàng huýt sáo bản nhạc mình sáng tác khi về nhà.

Đang treo áo lên mắc áo, bỗng nghe tiếng Marco:

- Làm gì mà vui thế?

Lorenzo quay lại nhìn anh mình ở cửa nhà bếp. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy Marco còn thức. Anh Marco có thể thức cả đêm để bàn luận về chính trị với bạn hữu. Tối nay tóc Marco dựng đứng, râu không cạo, quần áo sốc sếch.

- Bố mẹ lo âu cho em.- Marco nói với Lorenzo.

- Sau khi tập đàn, họ mời em ở lại ăn tối.

- Vậy à?

- Em có những thời gian thật vui vẻ trong buổi tối ở đó. Chưa có buổi tối nào vui như thế.

- Đó là điều làm em vui à? Được phép ở lại và ăn với họ?

- Không phải được phép mà là được mời. Đó là một sự khác biệt.

Khi Lorenzo định đi lên thang gác, Marco nắm tay Lorenzo:

- Cẩn thận và coi chừng. Em có thể nghĩ họ cùng phe với mình nhưng làm sao biết được?

Lorenzo giằng tay ra:

- Không phải ai cũng chống đối mình. Có những người cùng phe với mình.

Lorenzo mang đàn lên gác lửng trên cao nhất vào phòng ngủ của mình, mở cửa sổ để không khí bên ngoài ùa vào. Ngay cả Marco cũng không ảnh hưởng gì đến niềm vui của chàng tối nay. Chàng muốn hát, muốn la to lên cho cả thế giới biết rằng chàng đã qua những giây phút thần tiên ra sao với Laura và cha của nàng. Mọi sự đều sáng và vui vẻ ở nhà giáo sư Balboni. “Tại sao không mơ ước cao xa hơn?”, giáo sư Balboni đã thách đố Lorenzo.

Đêm đó, nằm trong giường ngủ, Loranzo đã mơ. Chàng đã dám mơ đến nước Mỹ, đến Laura và một tương lai bên nhau. Những điều này cũng có thể xảy ra.

Cho đến ngày hôm sau khi giáo sư Balboni gõ cửa nhà Lorenzo với những tin tức làm thay đổi đời sống của gia đình Lorenzo.