Chương 8
Chiếc áo dạ hội bằng satin của Laura thật là đen, đen đậm. Dưới ánh đèn đường, nàng sáng rực. Mái tóc vàng rẽ sang một bên trông như một giòng suối vàng lấp lánh. Ông Balboni xách đàn cho Laura. Trông ông rất lịch lãm với bộ đồ đen, cổ thắt nơ. Chàng không thể rời mắt khỏi Laura.
“Bộ anh đứng bên ngoài này chờ chúng tôi sao?” Laura hỏi.
“Bên trong đầy kín người, hầu như không có chỗ trống. Ông ngoại tôi muốn cô biết rằng ông ấy đã giữ chỗ cho cô và giáo sư. Hàng thứ tư, bên trái”
“Cám ơn Lorenzo” Giáo sư Balboni nhìn Lorenzo và gật đầu.
“Cả hai người sẽ rất đẹp đôi trên sâu khấu. Thôi đi vào nhanh đi. Trời lạnh này không tốt cho những khí cụ âm nhạc”
Giào sư Balboni đưa đàn cho con gái dặn dò:
“Nhớ đừng chơi vội vã ở phần đầu. Đừng để lo âu căng thẳng quấy rộn con”
“Bố đừng lo, con nhớ. Bây giờ mình đi tìm chỗ ngồi”
Balboni hôn nhẹ má con gái:
“Chúc các con may mắn!”
Nói xong ông ta đi vào bên trong.
Cả hai còn đứng bên ngoài nhìn nhau. Lorenzo nhìn nàng khẽ nói:
“Tối nay cô đẹp quá!”
“Chỉ tối nay thôi sao?”
“Tôi muốn nói là..”
Laura bật cười. Nàng để ngón tay lên môi Lorenzo và nói:
“Tôi biết anh muốn nói gì. Tối nay anh cũng đẹp trai lắm”
“Laura, nếu chúng ta không thắng trong cuộc thi, hoặc có bất cứ chuyện gì xảy ra trên sàn diễn cũng không thành vấn đề. Những tuần lễ chúng ta ở bên cạnh nhau, âm nhạc mà chúng ta chơi với nhau.. đó là những điều tôi luôn luôn nhớ mãi”
“Tại sao anh nói như đêm nay là đêm cuối cùng? Đây mới chỉ là mở đầu. Và chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách thắng cuộc kỳ thi này”
Khi cả hai vào bên trong qua cửa bên hông để lên sân khấu, Lorenzo cho phép mình hình dung một tương lai với Laura, những buổi tối khi đi trình diễn với nhau ở Rome, Paris, London! Chàng còn tưởng tượng xa hơn nữa khi tóc Laura đã bắt đầu chuyển sang màu bạc, già đi nhưng lúc nào cũng đẹp. Còn tương lai nào đẹp hơn như lúc này đang đi bên cạnh Laura?
Những tiếng thử đàn dẫn cả hai vào phòng sơn màu xanh nơi mà những nhạc sĩ dự thi đang chờ đợi. Đột nhiên tiếng thử đàn im bặt, mọi người quay ra nhìn Laura và Lorenzo.
Laura cởi khăn choàng và mở hộp đựng đàn. Nàng không thèm để ý đến sự im lặng bất thường và những ánh mắt nhìn, Laura thử đàn của mình. Nàng cũng không buồn ngửng đầu lên nhìn một người đàn ông ăn mặc trịnh trọng đang tiến lại gần Laura.
“Chào cô Balboni, tôi có thể nói với cô một chút xíu được không?” ông ta nói rất nhỏ như thầm thì.
“Chốc nữa nhé. Bây giờ tôi và người bạn chơi vỹ cầm đây cần thử đàn”
“Tôi sợ là.. có một vài rắc rối”
“Rắc rối?”
Ông ta tránh không nhìn Lorenzo mà vẫn nài nỉ Laura:
“Có thể nào nói riêng với cô?”
“Ông có thể nói ngay đây, không cần phải nói riêng tư gì cả”
“Tôi không muốn tạo thành một cảnh không đẹp. Nhưng nếu cô đã muốn thì.. Chắc cô đã biết có sự thay đổi gần đây trong luật lệ. Cuộc thi đua này chỉ dành riêng cho những nhạc sĩ gốc Ý mà thôi” Ông ta liếc nhìn Lorenzo rồi nói tiếp “Anh này không hợp lệ trong cuộc thi”
Laura lôi một tờ giấy trong hộp đựng đàn ra nói:
“Nhưng tên của chúng tôi ở trong chương trình dự thi. Giấy này được thông báo từ 1 tháng trước. Tên chúng tôi ngay đây. Chúng tôi được sắp xếp trình diễn thứ nhì”
“Chương trình đã thay đổi.” Ông ta nói xong và bỏ đi.
Laura gọi theo:
“Không có thay đổi” nàng nói rất lớn tiếng để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy. Mọi người đều nhìn Laura khi thấy nàng bỏ đàn xuống và đi theo người đàn ông nọ.
“Ông không cho tôi biết lý do chính đáng vì sao chúng tôi không được dự thi”
“Tôi đã nói cho cô biết lý do rồi”
“Một lý do rất kỳ cục và khôi hài!”
“Đó là quyết định của hội đồng!”
“Hội đồng của những con cừu?” Laura phá lên cười thách thức “Chúng tôi được xếp đặt để trình diễn hòa tấu. Chúng tôi có quyền trình diễn.”
Laura đi lại gần Lorenzo với những bước chân mạnh bạo. Đôi mắt nàng sáng như kim cương, hai gò má đỏ hồng như lên cơn sốt. Những người nhạc sĩ khác dạt sang hai bên khi Laura đi ngang qua như để tránh đụng độ với nàng.
Laura ra lệnh cho Lorenzo:
“Hãy thử đàn!”
“Laura, cô có thể sẽ gặp rắc rối!”
“Anh có muốn trình diễn hay không?”
Người con gái trước mặt Loreno không biết sợ hãi là gì. Nàng có nghĩ đến những hậu quả sau này không? Hay vì nàng muốn đoạt giải mà không cần biết đến hậu quả? Nguy hiểm hay không, Lorenzo lúc nào cũng bên cạnh Laura. Cả hai sẽ không sợ gì cả.
Chàng mở hộp đàn, lấy chiếc vỹ cầm tên La Dianora. Khi chàng đưa đàn lên để vào cằm của mình, mặt gỗ của đàn như xoa dịu những căng thẳng đang xảy ra chung quanh. La Dianora sẽ không bao giờ làm chàng thất vọng. Chàng và La Dianora sẽ cùng chơi đàn với nhau. Trong căn phòng xanh, tiếng đàn ngọt ngào ấm áp của chiếc đàn vỹ cầm trong tay Lorenzo làm mọi nhạc sĩ trong phòng quay lại nhìn.
Người đàn ông khi nãy gọi tên cặp trình diễn đầu tiên.
Mọi người đều im lặng khi cặp này lên sân khấu.
Cầm chiếc đàn vỹ cầm trong tay Lorenzo có cảm giác như chiếc đàn sống động với xương với thịt với tâm hồn. Chàng nhìn Laura nhưng nàng đang chăm chú nhìn cặp nhạc sĩ đầu tiên và tiếng vỗ tay đón chào ngoài kia. Tiếng đàn của đôi này không có gì xuất sắc. Laura mỉm cười. Nàng đang háo hức được trình diễn và thắng giải. Làm sao chàng và Laura lại không thắng giải cho được? Chàng cũng nóng ruột chờ giây phút trình diễn trên sân khấu.
Khi cặp đôi này chấm dứt, lại nghe thấy tiếng vỗ tay tán thưởng.
“Tới phiên mình!” Laura nói.
Khi cả hai bước lên cầu thang để lên sân khấu, người đàn ông lúc nãy kêu lên:
“Ngừng lại! Mấy người không có ở trong chương trình!”
“Đừng thèm để ý đến y!” Laura nói.
“Cô Balboni! Tôi yêu cầu cô đi xuống ngay!”
Laura và Lorenzo vẫn tiếp tục đi lên. Ánh đèn sân khấu chói lòa, mắt Lorenzo như bị mù bởi ánh sáng, chàng không còn nhìn thấy khán giả bên dưới. Chàng nghe thấy tiếng vỗ tay rải rác rồi im bặt để mình chàng Laura trên sân khấu. Không có một ai giới thiệu hai người.
Laura ngồi xuống ghế dành cho nhạc sĩ chơi đại hồ cầm. Nàng quay lại nhìn Lorenzo và mỉm cười.
Chàng quên mất hàng trăm người dưới kia. Lúc này chàng chỉ nhìn thấy mình Laura, và nàng cũng chỉ nhìn thấy Lorenzo.
Cả hai không cần nói lời nào. Đây là thế giới của họ với trực giác của người nhạc sĩ, họ biết khi nào bắt đầu và khi nào chấm dứt. Ngôn ngữ của họ là những nốt nhạc. Cả hai nhìn nhau khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt.
Ở đâu đó có vài tiếng vỗ tay, rồi thì nhiều hơn và rõ hơn hết là tiếng reo hò của giáo sư Balboni.
Cả hai nhìn nhau cười trước màn trình diễn hoàn hảo, quá tuyệt diệu!.
Laura và Lorenzo vẫn cười với nhau khi mang đàn ra khỏi sân khấu. Họ không biết đến sự im lặng ngột ngạt trong căn phòng xanh nơi những nhạc sĩ khác đang chờ đến phiên trình diễn.
“Cô Balboni!”
Người đàn ông khi nãy xuất hiện trước mặt họ với khuôn mặt lạnh như băng và giận dữ:
“Cả hai người ra khỏi nơi đây ngay!”
“Tại sao?” Laura hỏi.
“Đây là lệnh của hội đồng!”
“Nhưng giải thưởng chưa được công bố?”
“Mấy người không thể thắng vì không hợp lệ và không có trong chương trình”
Lorenzo nói:
“Ông vừa nghe chúng tôi trình diễn. Mọi người đều nghe chúng tôi trình diễn. Ông không thể nào chối cãi là điều này không xảy ra”
Ông ta chìa một tờ giấy vào mắt Lorenzo:
“Đây là một số luật lệ mới được ban hành hôm qua do hội đồng soạn thảo. Từ tháng 9, những người như anh không được nhận vào các trường đại học. Chương trình dự thi này được trường Ca’ Foscari bảo trợ, anh không được phép trình diễn”
“Tôi không phải là người Do Thái” - Laura nói với ông ta.
“Cả hai người đều không hợp lệ trong cuộc thi”
“Chỉ bởi vì người bạn chơi đàn cùng với tôi là người Do Thái?”
“Đúng như vậy?”
“Không có người nào chơi vĩ cầm ở đây hay bằng anh ta”
“Tôi chỉ theo luật”
“Mà ông không đặt câu hỏi?”
“Đã nói luật là luật! Cô đã vi phạm luật lệ và ngang nhiên lên sân khấu trình diễn. Điều này không chấp nhận được! Cả hai ra khỏi nơi này ngay”
“Chùng tôi không đi đâu cả” Laura cương quyết nói.
Ông ta quay lại nói với 2 người đàn ông khác sau lưng:
“Đẩy họ ra!”
Laura quay lại nhìn những nhạc sĩ khác trong phòng:
“Chúng tôi đều là những nhạc sĩ như các bạn. Các bạn thấy họ làm điều không đúng và không công bằng”
Một người của ông ta nắm lấy tay Laura và kéo nàng ra khỏi phòng.
Lorenzo tức giận xông vào xô người đàn ông nọ ra và nói lớn tiếng:
“Không được đụng vào cô ấy!”
“Đồ thú vật!” người đàn ông hét lên “Mọi người thấy chưa, chúng là thú vật!”
Một cánh tay xiết ngang cổ Lorenzo và lôi chàng đi. Bàn tay khác đấm vào bụng chàng. Laura gào lên để hai người đàn ông kia ngừng tay đánh Lorenzo nhưng họ vẫn tiếp tục đấm vào mạng sườn Lorenzo. Chàng nghe tiếng xương sườn gãy! Những giá nhạc rơi chồng lên nhau khi họ lôi Lorenzo ra ngoài.
Chúng ném chàng xuống lề đường. Môi Lorenzo chảy máu. Chàng không thở nổi!
“Chúa ơi! Chúa ơi!” Laura quỳ xuống bên Lorenzo. Những sợi tóc vàng của nàng xõa lên mắt Lorenzo khi Laura nâng người chàng lên.
“Đây là lỗi tại tôi! Tôi không nên cãi vã với bọn chúng! Tôi xin lỗi anh!”
“Đừng, Laura!”.
Lorenzo ngồi dậy và ho. Đường phố chung quanh đảo lộn. Chàng nhìn thấy máu của mình nhỏ ra đen như mực vào chiếc áo trắng.
“Đừng xin lỗi.. vì những điều mình làm là đúng!”
“Tôi không lùi trước họ, nhưng anh là người bị trừng phạt. Tôi ngu dốt quá! Rất dễ dàng cho tôi để phản kháng, nhưng tôi không phải là người Do Thái”
Điều nàng vừa nói ra là một sự thật và sự thật này đánh mạnh vào Lorenzo. Laura không phải là người Do Thái. Khoảng cách giữa chàng và Laura càng cách xa. Chàng ngồi với vết thương máu chảy ròng ròng ấm như nước mắt. Lorenzo ước gì Laura hãy đi đi!
Cửa bên hông nơi các nhạc sĩ đi vào chợt mở. Lorenzo nghe có tiếng chân người. Đó là một trong những người nhạc sĩ trong phòng xanh.
Người nhạc sĩ trẻ bỏ hai hộp đàn xuống cạnh chỗ Lorenzo đang ngồi nói:
“Tôi mang ra cho các bạn. Tôi muốn chắc chắn là các bạn nhận được đồ của mình”
Laura nói:
“Cám ơn”
Người nhạc sĩ gật đầu bỏ đi. Đến cửa, anh ta quay lại nói với Laura và Lorenzo:
“Những điều họ làm là sai trái. Hoàn toàn không công bằng. Nhưng tôi đâu có thể làm gì được? Chúng ta làm gì được?”
Anh ta thở dài và đi vào bên trong.
“Đồ nhát gan!” Laura lầm bầm.
“Nhưng mà anh ta nói đúng” Lorenzo cố gắng đứng dậy, chống cự lại sự chóng mặt đang làm chàng khó chịu. Nhưng đầu óc chàng tỉnh táo hơn mặc dù nhìn mọi sự chung quanh chưa được rõ ràng. Laura không chịu chấp nhận sự thật, nhưng chàng thấy rất rõ một sự thật đau đớn cho mình.
Chàng xách chiếc đàn vĩ cầm:
“Tôi về nhà”
Laura nắm lấy cánh tay Lorenzo nói:
“Anh đang bị đau. Để tôi đi với anh”
Chàng đẩy tay nàng ra:
“Đừng! Laura!”
“Tôi chỉ muốn giúp anh”
“Cô không thể chống lại trận chiến của tôi. Cô chỉ bị tổn thương chứ không ăn thua gì”
Lorenzo còn cười chua chát nói tiếp:
“Không những thế mà cô sẽ còn làm tôi.. bị giết!”
“Tôi đâu có biết sự việc lại xảy ra như vậy! Tôi cứ nghĩ là chúng mình sẽ thắng giải tối nay”
“Lẽ ra mình đoạt giải vì không ai địch lại mình tối nay. Nhưng tôi đã lấy đi hy vọng của cô. Tôi đã ăn cắp mất hy vọng đoạt giải của cô, Laura. Tôi sẽ không bao giờ để một chuyện như thế xảy ra nữa”.
Khi chàng quay lưng đi, Laura gọi theo:
“Lorenzo”
Nhưng chàng vẫn tiếp tục đi, tay cầm chặt chiếc đàn vĩ cầm của mình, nắm chặt đến nỗi những ngón tay chàng tê đi. Khi đến góc đường phải rẽ trái chàng vẫn nghe thấy tiếng Laura gọi mình. Tên chàng vang trong đêm nhưng chỉ như những mảnh vụn rời rạc.
Khi về đến nơi, không có ai ở nhà. Mọi người vẫn còn đang xem trình diễn nhạc và chờ nghe kết quả. Lorenzo cởi áo và rửa mặt. Nhìn trong gương, chàng thấy mặt mình sưng vù như một quả bóng. “Đây là điều xảy ra khi mình chống cự lại”, Lorenzo nghĩ thầm. Laura đã chứng kiến từ đầu đến đuôi. Nàng đã nhìn thấy sự thất bại, sự bất lực của mình. Lorenzo cúi đầu, đấm tay vào làn nước trong bồn rửa mặt có màu đỏ vì máu.
Marco đứng sau lưng Lorenzo từ bao giờ và nói:
“Bây giờ thì mày hiểu là thế giới đã thay đổi như thế nào”
Lorenzo nhìn trong gương thấy hình ảnh phản chiếu của anh mình:
“Để tôi yên!”
“Tao đã nói hàng mấy tháng nay nhưng mày không nghe. Ba, ông ngoại, không ai chịu nghe. Không ai tin cả”
“Cho dù mọi người có nghe anh đi nữa thì mình làm gì được?”
“Chống cự lại”
Lorenzo quay lại nói với Marco:
“Bộ anh tưởng tôi không chống cự lại?”
“Mày như người sống trong mộng, em ơi! Bao lâu nay tao nói mày cứ tảng lờ như không biết. Thay vì vậy lại còn mơ mộng và lãng mạn. Em và Laura Balboni? Em tôi tưởng cuộc tình sẽ đi đến kết thúc tốt đẹp?”
“Im đi!”
“Con nhỏ đẹp quá mà! Dĩ nhiên là mày bị thu hút. Có thể nó cũng thích mày. Mày hy vọng gia đình mình sẽ chấp thuận và mày sẽ lấy nó”
“Im đi!” Lorenzo hét lên.
“Rồi sẽ thấy những cuộc hôn nhân đó trở thành bất hợp pháp. Họ vừa in ra công bố cấm những cuộc hôn nhân không cùng chủng tộc. Những thay đổi đó đang xảy ra. Trong khi quanh chúng ta sụp đổ thì mày vẫn mơ mộng với âm nhạc và con gái của Balboni. Nếu mày thực sự yêu nó thì hãy quên nó đi. Nếu không cả hai đứa cùng khổ hết!”
Marco đặt tay lên vai Lorenzo:
“Hãy thức tỉnh đi em. Quên nó đi!”
Lorenzo đưa tay quẹt nước mắt. Chàng muốn bảo với anh mình là những lời khuyên của anh là những điều chàng không muốn nghe lúc này. Tuy nhiên những điều Marco nói đều đúng cả. Laura không còn trong tầm tay với của chàng nữa.
Marco nghiêm giọng:
“Có cách cho chúng ta thoát ra”
“Thoát ra? Anh nói vậy là sao?”
Giọng Marco trầm và nhỏ xuống như sợ có ai nghe thấy:
‘Mình rời khỏi Ý. Những gia đình khác đang đi ra khỏi Ý. Em không nghe ông Balboni nói sao: Mình phải rời bỏ nơi này đi định cư nơi khác”
“Ba sẽ không đi đâu!”
“Vậy thì anh em mình đi. Mọi người đã dính cứng với quá khứ và sẽ không bao giờ chịu thay đổi. Nhưng anh em mình có thể đi sang Tây Ban Nha”
“Và để mọi người ở lại? Có thể nói lời từ giã với bố mẹ và không trở lại sao?” Lorenzo lắc đầu “Làm sao anh có thể nghĩ như vậy được?”
“Thì cũng phải như vậy. Nếu chúng ta phải đi vì không còn chọn lựa nào khác. Nếu gia đình không chịu nhận ra những điều đang xảy ra chung quanh”
Marco nói tiếp:
“Đó không phải là một chọn lựa mà anh muốn..”
Marco ngừng nói tiếp khi nghe có tiếng mở cửa trước.
Em gái của Lorenzo và Marco kêu lên:
“Lorenzo! Lorenzo!”
Pia chạy lại ôm lấy Lorenzo:
“Người ta nói những chuyện đã xảy ra cho anh. Tội nghiệp anh, sao họ dữ tợn như vậy? Anh bị thương nặng lắm không? Anh sẽ không sao chứ?”
“Anh không sao cả, Pia. Có em săn sóc anh là anh chẳng sao cả”
Lorenzo ôm lấy em gái. Chàng muốn nói với Marco: “Anh có thể nào rời khỏi nơi đây và để Pia ở lại không?” nhưng ánh mắt chàng nhìn Marco mà không nói nên lời.