← Quay lại trang sách

Chương 9 Hân Adams

Hết phòng đợi ở văn phòng bác sĩ này đến văn phòng bác sĩ khác sau khi chuyện Hân bị đâm ở đùi với mảnh vỡ sắc nhọn mà “thủ phạm” là Lily. Hân và Lily ngồi chờ vào gặp bác sĩ. Đầu tiên là gặp bác sĩ nhi khoa của Lily với sự nghi ngờ của ông ta là não bộ của con bé có gì khác thường. Rồi thì buổi chiều với một bác sĩ chuyên môn về thần kinh nhi đồng, người này cũng hỏi nàng những câu hỏi như những người khác: “Lily có bị té đập đầu bao giờ không?”. Không, không có. Trong lúc nàng thấy dễ chịu hơn vì không ai nghĩ là nàng cần gặp một bác sĩ tâm thần cho chính nàng, thì bây giờ Hân lại phải đối diện với một “có thể” đáng sợ hơn là não bộ con gái mình có gì khác thường! Mới có 3 tuổi mà Lily đã giết con mèo và đâm chân mẹ bị thương. Vậy khi Lily đến 18 tuổi thì nó còn làm những điều gì kinh khủng hơn nữa??

Người bác sĩ nhi đồng chuyên về thần kinh ra lệnh cho làm một loạt những thử nghiệm. Và bây giờ cả hai mẹ con ngồi chờ để làm thêm nhiều thử nghiệm khác. Lily đã bị chụp hình quang tuyến, kết quả bình thường. Thử máu, cũng bình thường.

Cả một ngày dài, Hân mệt mỏi và thấy đầu óc mình không được chuyên tâm cho lắm. Những điều người bác sĩ đang giải thích về Lily làm Hân sửng sốt.

“Bác sĩ nói là con bé có thể bị động kinh?”

“Mặc dù kết quả thử nghiệm cuối cùng có vẻ bình thường nhưng tôi vẫn nghĩ là có thể cháu bé bị một loại động kinh”

“Nó chưa bao giờ bị”

“Tôi không muốn nói đến những triệu chứng động kinh thông thường như ngã xuống bất tỉnh, chân tay giựt. Đây là một loại động kinh khác. Đối với những người bị động kinh loại này nhiều khi họ vẫn tỉnh táo trong lúc bị, nhiều khi còn lập đi lập lại những câu nói hay đi lại được”

“Hay là đâm người khác?”

“Phải”

Hân chợt nhớ đến lúc bị thương. Máu chảy xuống chân nàng. Tiếng Lily nói “Mẹ đau”. Nàng lập lại câu nói của con bé; “mẹ đau!”

“Bà nói sao?”

“Sau khi nó đâm tôi thì con bé cứ lập đi lập lại câu nói: “Mẹ đau!”. Nó cứ lập đi lập lại câu này hoài.

Người bác sĩ gật đầu:

“Đó có thể coi là một hành động lập đi lập lại. Những người bệnh này hoàn toàn không để ý đến những điều chung quanh, họ có thể bị nguy hiểm là vậy. Họ có thể đi ra giữa đường với giòng xe cộ chạy xuôi ngược hay té ra khỏi cửa sổ mà không biết đến hành động của mình. Khi cơn động kinh chấm dứt, họ hoàn toàn không nhớ gì cả.”

“Vậy thì cháu bé không kiểm soát được mình? Lily không có ý làm tổn thương ai cả?”

“Đúng vậy.”

Thật dễ chịu quá khi nghe bác sĩ nói về bệnh tình Lily. Thà là nó bị động kinh chứ không chủ tâm làm hại ai. Lily vẫn là đứa con gái nhỏ đáng yêu của Hân. Nàng luôn luôn yêu con và không phải sợ Lily nữa.

“Bệnh này có chữa được không? Có chữa khỏi luôn không bác sĩ?”

“Có thể không chữa khỏi được nhưng với bệnh động kinh có thể kiểm soát được, có nhiều loại thuốc lắm. Nhưng tôi không chắc chắn đây là nguyên nhân đưa đến hành động của cháu bé. Còn một thử nghiệm nữa tôi muốn làm. Với thử nghiệm này mình sẽ tạo nhiều kích thích và xem não bộ của cháu phản ứng lại ra sao”

“Bác sĩ nói kích thích não bộ là sao?”

“Trong trường hợp của cháu bé sẽ là nghe những âm thanh. Bà nói rằng cả hai lần cháu đều tỏ ra hung dữ khi bà chơi một bản nhạc nhất định. Ý tôi muốn nói là những âm thanh với cường độ cao”

“Bác sĩ nghĩ âm nhạc làm cho con bé bị động kinh?”

“Có thể lắm. Ngay cả những ánh sáng chớp chớp cũng dễ làm cho người bị bệnh động kinh lên cơn. Có thể não bộ của cháu bé nhậy cảm với những nốt nhạc ở một âm giai nào đó kết hợp lại. Chúng ta sẽ chơi lại bài nhạc này và để cháu nghe trong khi chúng ta theo dõi những hoạt động của điện não đồ. Để xem phản ứng của cháu bé ra sao. Có giống như hai lần trước không”

Những điều vị bác sĩ nói nghe rất hợp lý và cần phải làm. Nhưng có nghĩa là một người nào đó phải thu lại bài nhạc Incendo trong khi Hân không muốn chơi bài nhạc này chút nào cả. Điệu luân vũ bây giờ làm Hân chỉ nghĩ tới cái đau và máu me thương tích. Nàng không muốn nghe lại bài nhạc này!

“Tôi sẽ sắp xếp để làm thử nghiệm đó vào thứ tư tuần tới. Chúng ta cần thu bản nhạc trước ngày đó”

“Không có bản thu thanh nào của bản nhạc đó cả. Bởi vì bản nhạc viết bằng tay, tôi mua trong một tiệm bán đồ cổ”

“Vậy tại sao bà không thu lại khi chơi bản nhạc này? Bà thu lại và gởi cho tôi”

“Tôi không thể làm được.. Tôi chơi bản này chưa được thuần thục. Đòi hỏi nhiều thời gian tập luyện và kỹ thuật cao. Nhưng tôi có thể nhờ bạn tôi chơi và thu lại.”

“Vậy là được rồi. Bà nói người bạn của bà email cho tôi bài nhạc đó vào ngày thứ ba. Bà đưa cháu đến bệnh viện vào thứ tư tuần tới lúc 8 giờ sáng. Tôi biết là cũng mệt mỏi, nhưng tôi hy vọng với thử nghiệm này chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời thỏa đáng”

Lần thử nghiệm này cho Lily, chồng Hân cùng đi. Không hiểu sao sự có mặt của Rob làm Hân thấy khó chịu. Suốt những ngày qua, Hân là người lái xe đưa Lily đi các bác sĩ, các nơi. Chỉ ngày hôm nay chồng Hân mới đi cùng. Sau khi người y tá đưa Lily vào phòng bên cạnh để làm thử nghiệm, Rob và Hân ngồi chờ đợi kết quả. Mặc dù hai người ngồi cạnh nhau nhưng chẳng gần gũi. Hân tìm một tờ báo dành riêng cho phụ nữ ra đọc, nhưng nàng quá căng thẳng nên mắt nhìn mà chẳng đọc được.

Rob nói với Hân:

“Ít nhất cũng là một thứ bệnh mà có thể trị được. Nếu thuốc này không được thì thử thuốc khác.”

Rob đã lên mạng tìm hiểu về bệnh động kinh và các thứ thuốc trị liệu cũng như phản ứng của thuốc này thuốc kia.

“Mà nếu như thuốc không dùng được thì bác sĩ chuyên khoa lại có những phương cách khác” Rob nói với Hân nhưng cũng như để tự an ủi mình.

Hân bực dọc gắt với chồng:

“Bác sĩ chưa định ra bệnh mà. Đừng nói chuyện làm gì khác nữa!”

Rob biết là Hân đang căng thẳng nên vội vàng nắm tay vợ trấn an:

“OK. Anh xin lỗi. Em có sao không vậy?”

“Em đâu phải bệnh nhân sao anh lại hỏi em?”

“Bác sĩ của Lily nói rằng khi con trẻ ốm thì cả nhà cùng ốm, cùng là bệnh nhân cả. Anh biết những lúc này rất khó khăn cho em”

“Không khó khăn cho anh sao?”

“Em không ngủ, không ăn trong nhiều ngày qua. Em có nghĩ là em nên nói chuyện với ai cho.. khuây khỏa? Có người giới thiệu một nữ bác sĩ tâm thần hay lắm chuyên về..”

“Nè, bộ anh nói chuyện với bạn anh trong sở về em sao?”

Rob nhún vai:

“Đang lúc nói chuyện bình thường, bỗng dưng chuyện lại bật lên. Bạn anh hỏi thăm em và Lily”

“Em hy vọng anh không kể hết những chi tiết thật xấu hổ của mình” Hân nói với vẻ bực dọc “Bây giờ đồng nghiệp của anh nghĩ em ra sao?”

“Hân!” Rob choàng tay sang ôm vai vợ. “Mọi sự sẽ tốt đẹp cả. Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cho dù kết quả thử nghiệm ra sao, mình cùng vượt qua cả”

Cửa mở và cả hai cùng nhìn lên khi vị bác sĩ vào phòng. Ông ta nói:

“Cháu Lily là một bệnh nhân tuyệt vời!” Người bác sĩ cười nói tiếp “Nào bây giờ nói về kết quả thử nghiệm”

Vị bác sĩ ngồi xuống ghế đối diện với vợ chồng Hân. Nàng tìm cách đọc xem ông ta nghĩ gì nhưng chỉ thấy nụ cười.

“Trong suốt thời gian thử nghiệm, chúng tôi làm đủ mọi thứ âm thanh to nhỏ cao thấp, hình ảnh nhưng chỉ thấy cô bé cười. Không có điều gì ảnh hưởng đến những hoạt động của Lily. Cô bé là một đứa trẻ bình thường”

Rob hỏi bác sĩ:

“Cháu Lily không bị động kinh?”

“Không, cháu không có chứng động kinh”

Hân có cảm tưởng như mình bị cuốn hút vào một vòng quay lên xuống. Nàng đã chấp nhận là Lily bị bệnh động kinh và đó là lý do giải thích hành động kỳ lạ của con bé. Bây giờ nàng lại bị lạc vào trong mê hồn trận tệ hơn là bệnh động kinh! Lily là một con quái vật ư?? Con quái vật cứ lải nhải nói “Mẹ đau! Mẹ đau!” khi nó đâm mảnh kính bể vào chân của Hân.

“Đến lúc này tôi thấy không cần phải làm thêm thử nghiệm nào khác. Lily hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường.

Hân vẫn còn bàng hoàng:

“Thế nhưng hành động của cháu thì sao?”

“Vậy chỉ còn cách đưa cháu đến bác sĩ tâm thần trẻ con, mậc dù cháu mới 3 tuổi”

“Bác sĩ có để bài nhạc luân vũ cho Lily nghe không?”

“Có, chúng tôi để bài nhạc mà bạn bà gởi cho chúng tôi. Chúng tôi để bài nhạc tới 3 lần. Chúng tôi chỉ thấy có những hoạt động ở não bộ có liên quan đến sự nhớ lâu dài. Khi mình nghe một điều gì hay âm thanh gì lần đầu tiên thì những sự kiện đó sẽ ở lại chừng vài giây đồng hồ. Nhưng nếu cứ nghe đi nghe lại thì sự kiện hay âm thanh ở lại lâu hơn. Khi đã lưu giữ trong phần nhớ lâu dài thì rõ ràng cô bé đã nghe bài hát này nhiều lần trước đây”

Hân hết nhìn Rob rồi lại nhìn vị bác sĩ:

“Nhưng Lily đâu có nghe bài hát này nhiều lần đâu? Tôi chỉ chơi bài nhạc này có 2 lần”

“Ngay cả khi bà đang mang thai cháu nằm trong bụng mẹ nhưng thai nhi cũng đã nghe và ghi nhận”

“Tôi mới có bài nhạc này chừng vài tuần lễ”

“Vậy có thể Lily nghe ở đâu. Trong trường học chẳng hạn”

“Đây là một bài nhạc chưa hề được in ra” Hân càng nói càng căng thẳng “Bài nhạc này chưa được phát hành, thâu thanh ở đâu cả. Làm sao lại có trong trí nhớ lâu dài của Lily được?”

Vị bác sĩ vỗ vào tay Hân như để trấn an nàng;

‘Không có gì mà bà phải căng thẳng như thế. Bà là một nhạc sĩ chuyên nghiệp nên bà nói về âm thanh khác với người thường. Nếu tôi đàn một bản nhạc mới cho bà nghe, tôi chắc chắn là bà nhận ra ngay. Có thể tháng sau đó bà vẫn còn nhớ vì nó đã nằm trong ngăn ký ức lâu dài của bà. Xem ra bà đã truyền xuống cho Lily điều này. Ngoài ra chồng bà lại có tài về toán học nữa. Âm nhạc và toán học dường như nối kết với nhau trong não bộ. Những đứa trẻ học về âm nhạc từ nhỏ hay chơi một khí cụ âm nhạc từ bé thường rất giỏi toán.”

Rob hoan hỉ nói:

“Những điều bác sĩ giải thích rất dễ hiểu với tôi”

“Tôi có đọc về cuộc đời nhạc sĩ Mozart. Trong đó kể rằng ông ta chỉ cần nghe một bản nhạc nào đó 1 lần thôi là có thể viết xuống bản nhạc đó không sai một nốt nhạc nào. Đó thật là một tài năng phi thường về âm nhạc. Lily quả là có tài như thế. Cũng giống như bà vậy”

Nhưng con gái Hân không giống nàng. Trong khi nàng có thể ngân nga một hai câu đầu của bài nhạc nhưng nàng không nhớ hết bài nhạc Incendio. Trong khi Lily mới có 3 tuổi mà não bộ của nó đã ghi nhận bài nhạc vào phần ký ức lâu dài.

Trên đường về, Rob còn vui vẻ chọc Lily là một Mozart tí hon! Đang từ một nghi vấn là Lily có thể bị động kinh nay lại trở thành một thiên tài âm nhạc. Chàng quên mất lý do vì sao mà Lily phải trải qua nhiều thứ thử nghiệm như thế. Rob không phải trải qua những giây phút hoảng loạn như Hân. Khi nàng bị ngã xuống và đập đầu vào cạnh bàn đến bây giờ thỉnh thoảng Hân vẫn còn bị nhức đầu. Vết thương ở chân đã cắt chỉ nhưng thỉnh thoảng vẫn còn thấy nhoi nhói bên trong. Rob quên câu hỏi vì sao Lily lại làm cho mẹ nó bị thương?

Khi về đến nhà, Lily đã ngủ. Con bé không hề thức dậy khi Rob bồng nó từ xe lên phòng ngủ trên lầu. Hân cũng quá mệt mỏi năm lăn ra ghế sofa sau khi Rob trở lại làm việc. Nhưng khi nàng nhắm mắt Hân chỉ nhìn thấy khuôn mặt Lily. Lily có nhiều nét giống Hân dù nó tóc vàng. Giống Hân có nghĩa là giống bà ngoại. Một người mẹ mà Hân không nhớ mấy. Một người mẹ mà không ai muốn nhắc đến.

Theo lời dì Vinh, mẹ Hân rất có khiếu về âm nhạc. Mẹ nàng đàn piano và hát. Cha của nàng thì chẳng nghệ sĩ chút nào. Nếu âm nhạc là một cái gì mà Hân đang có thì đó là thừa hưởng từ mẹ. Rồi từ đó truyền xuống Lily. Còn cái gì khác nàng truyền xuống cho Lily?

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu xuống. Trong phòng đã thấy không còn sáng chói. Mình ngủ bao lâu? Nàng biết là Rob đã về vì nghe thấy tiếng động dưới nhà. Chắc Rob thấy nàng ngủ nên để nàng nằm yên và xuống nhà làm bếp.

Hân bỏ chân xuống sàn nói lớn tiếng:

“Anh! Em có để thịt trong tủ lạnh, anh có thấy không?”

Dưới nhà có tiếng nồi xoong loảng xoảng.

Giơ tay che miệng ngáp, Hân đi vội ra cầu thang nói vọng xuống:

“Em dậy rồi! Để em làm, anh không phải.. “

Chân của nàng chợt như mất thăng bằng, Hân định nắm lấy tay vịn ở cầu thang nhưng làm như cầu thang rơi tuột đi và nàng rơi, rơi xuống.

Khi mở mắt ra Hân thấy mình đang nằm ở chân cầu thang. Nàng có thể cử động tay chân nhưng khi nàng nghiêng người sang bên cạnh thì thấy đau quá như có gì đâm vào. Hân òa lên khóc và nằm thẳng cẳng. Nàng cảm thấy như có vật gì trơn lăn từ chân nàng ngang qua sàn gỗ rồi đụng vào chân tường vách nàng chừng vài sải tay.

Một đồ chơi bằng nhựa.

“Anh ơi!” Hân vừa gọi chồng vừa khóc. Rob phải nghe thấy nàng té xuống cầu thang. Tại sao chàng không trả lời? Tại sao Rob không đi ra khỏi bếp?

“Anh ơi giúp em!”

Người đi ra khỏi nhà bếp đến với Hân không phải là Rob mà là Lily!

Lily đến vách tường lượm đồ chơi lên ngắm nghía.

Nàng thầm thì trong nghẹn ngào:

‘Lại chính là con chứ phải ai khác!”

Lily nhìn Hân nói:

“Dậy đi mẹ!”

Rồi con bé đi vào trong bếp.