Chương 10
Nó làm với chủ đích. Nó đặt đồ chơi ở bậc thang thứ nhì để chắc chắn là em sẽ đạp lên và ngã. Rồi Lily lại gây ra những tiếng động trong bếp để đánh thức em dậy kéo em xuống nhà. Nó muốn xảy ra chuyện này!”
Chồng Hân cố gắng hết sức để không bênh Lily mà chỉ giữ trung dung. Rob ngồi bên cạnh giường trong lúc Hân đang nằm trên giường và lơ mơ dưới tác dụng của thuốc giảm đau. Không gãy chiếc xương nào nhưng lưng nàng đau. Nàng gần như cử động khó khăn vì chỉ hơi nhúc nhích là đau!
Rob không nhìn mặt vợ mà nhìn đi đâu. Hân biết là câu chuyện mình vừa kể nghe thật kỳ lạ. Làm sao một đứa trẻ 3 tuổi lại có thể có “kế hoạch” giết Hân.
Lily ở dưới nhà với dì Vinh. Hân nghe tiếng con bé gọi:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Chơi với con!”
Rob thở dài:
“Anh sẽ lấy một cái hẹn cho em. Người giới thiệu nói bác sĩ này giỏi lắm. Anh nghĩ bà ta sẽ giúp em được”
“Em không muốn đi bác sĩ tâm thần!”
“Em cần phải đi”
“Con gái của chúng mình đang tìm cách giết em. Em đâu phải là người cần đi bác sĩ tâm thần”
“Con nó không có ý định giết em. Nó mới có 3 tuổi”
“Lúc đó anh không có đây. Anh không nhìn thấy Lily xem xét cái đồ chơi đó. Làm như nó hiểu là vì sao món đồ chơi này lại không mang đến thành công. Món đồ chơi này không giết được mẹ!”
“Em có nghe con nó gọi em dưới nhà không? Con gái của chúng mình. Con nó cần em, nó yêu em lắm”
“Nó thay đổi. Nó không còn là đứa con nhỏ mọi khi của mình nữa”
Rob nắm tay Hân:
“Em có nhớ ngày em sanh Lily không? Em có nhớ là em đã khóc vì sung sướng không? Em cứ nói là Lily thật hoàn hảo, em không để cho người y tá mang con đi bởi vì em muốn gần con”
Nàng cúi đầu giấu những giòng nước mắt rơi lả tả. Nàng nhớ chứ. Nhớ là mình đã khóc vì sung sướng hạnh phúc khi Lily chào đời. Hân đã tự nhủ lòng trong giây phút đó là nàng thà chết để bảo vệ con.
Rob vuốt tóc Hân:
“Lily vẫn là con gái nhỏ đáng yêu quý của mình. Em yêu con, anh biết chắc như vậy”
“Lily không còn như mọi khi nữa. Nó đã biến thành người khác”
“Dưới ảnh hưởng của thuốc nên em nói như vậy. Đây là thuốc nói chứ không phải em nói. Bây giờ em ngủ đi. Khi tỉnh dậy em sẽ tự hỏi tại sao em lại nói những lời điên khùng như thế”
“Nó không phải là con của em. Nó khác lắm..”
Hân mơ màng rồi ngủ thiếp đi, nhưng trước khi bước vào giấc ngủ thực sự Hân còn nhớ đến hình ảnh một buổi chiều ấm áp, hơi nóng, Lily ngồi ngoài hàng hiên. Hân chơi đàn Vĩ cầm.
Mọi sự đều thay đổi từ lúc đó. Ác mộng bắt đầu khi Hân chơi bản nhạc Incendio lần đầu tiên.
Bạn của Hân là Giang, người ngồi ghế thứ nhất trong dàn nhạc giao hưởng chơi vĩ cầm. Gọi Giang là Giang bằng tên cho thân mật chứ thực sự bà ta còn hơn tuổi dì Vinh. Bà Giang ở ngoại ô của Boston, nơi rất yên tĩnh. Khi Hân đậu xe bên lề đường, nàng nhìn thấy bà Giang đầu đội nón rơm rộng vành đang lúi húi tỉa hoa trước sân. Bà Giang khỏe mạnh như một người trẻ tuổi. Hân chỉ bằng một nửa tuổi bà ta mà có lẽ không khỏe bằng bà Giang.
Thấy Hân, bà Giang tháo găng tay làm vườn. Hân nói:
“Em xin lỗi tới trễ” -bà Giang bắt nàng gọi bà ta bằng chị và xưng em cho trẻ trung. “Em phải đến bưu điện, phải xếp hàng nên đến trễ”
“Em tới đây là được rồi. Vào nhà uống nước cái đã. Chị pha nước chanh tươi cho uống”
Trong bếp của bà Giang, hàng dãy những loại lá khô dùng làm gia vị nấu ăn treo lủng lẳng. Rất nhiều vỏ sò và đá sỏi được bày trên thành cửa sổ. Những món đồ kỳ quặc bầy biện trong nhà bà Giang bị Rob chê là luộm thuộm nhưng Hân thấy thoải mái trong sự lộn xộn đó của người đàn bà đã ngoài 60 tuổi.
“Em có mang bức thư đó tới không?”
Hân rút trong túi ra một lá thư và đưa cho bà Giang;
“Được gửi qua bưu điện từ 10 ngày trước từ Rome. Cháu gái của ông chủ tiệm đồ cổ viết lá thư này”
Bà Giang vừa uống nước chanh vừa đọc lá thư:
“Chào bà Hân Adams,
Tôi thay mặt ông tôi viết bức thư này vì ông tôi không nói được tiếng Anh. Tôi có đưa cho ông tôi xem bản chụp mà bà đã gởi. Ông tôi nhớ đã bán cho bà tập nhạc đó. Ông nói rằng ông đã mua tập nhạc đó cùng nhiều thứ khác từ một người đàn ông tên là Giovanni Capobianco ở một thành phố tại Casperia. Ông tôi không biết gì về bài nhạc “Incendio” mà bà hỏi nhưng ông sẽ hỏi gia đình Capobianco xem họ có biết người nhạc sĩ này là ai không hoặc bản nhạc này từ đâu ra hay không.
Chào bà,
Anna Padrone”
Hân nói với bà Giang:
“Em chẳng biết thêm tin gì khác ngoài lá thư này. Em gọi điện thoại tới tiệm bán đồ cổ đó 3 lần mà không ai trả lời. Để lại lời nhắn mà cũng không thấy gọi lại”
“Có thể ông ta đi nghỉ hè. Hay ông ta chưa có dịp nói chuyện với gia đình mà ông ta đã mua những thứ đó” Bà Giang đứng lên nói “Mình hãy nhìn lại bản nhạc đó xem nào!”
Vào phòng khác nơi bà Giang tập đàn. Trong phòng có đàn piano, nhiều kệ sách, hai cái ghế, một bàn nhỏ. Những tập nhạc chất cao ngất ngưởng từ dưới đất lên đến hơn nửa thân người.
Trên giá nhạc để bài Incendio mà Hân đã chụp lại và gởi cho bà Giang khi nhờ bà đàn bản này cho thử nghiệm của Lily. Mặc dù bài nhạc chỉ có 2 trang mà Hân thấy sức mạnh của nó mạnh như vũ bão, như lửa!
Bà Giang nói:
“Bản luân vũ này rất hay nhưng rất khó chơi. Tôi phải tập mấy tiếng đồng hồ để những nốt nhạc cao thật đúng”
“Em không thể nào đàn bản nhạc này đúng được.”
Bà Giang lấy đàn vĩ cầm ra khỏi hộp đựng đàn:
“Phải làm như thế này thì mới đúng”
Hân ngăn lại:
“Chị không cần phải chơi thử cho em nghe bây giờ”
“Cứ nghe thử đã!”
“Đừng chị!” Chính Hân cũng giật mình khi thấy mình nói lớn tiếng với chị Giang. Nàng hít một hơi thật mạnh nói với bà Giang “Cho em biết về bài nhạc luân vũ này là đủ rồi”.
Bà Giang bỏ đàn xuống nhíu mày hỏi Hân:
“Có chuyện gì vậy em?”
“Em xin lỗi chị nhưng mỗi lần nghe bản nhạc này là em bị nhức đầu!”
“Thôi được rồi! Nhưng cho chị nhìn bản gốc của bài nhạc được không?”
Hân tìm trong túi xách mang theo. Nàng không muốn đụng vào bản nhạc Incendio mà đưa cả tập nhạc mua ở Rome cho chị Giang.
Chị Giang tìm bản nhạc Incendio kẹp trong tập nhạc và xem xét. Giấy của bản nhạc màu vàng cũ kỹ. Bà ta nhìn cả mặt trước mặt sau của tờ giấy rồi nói:
“Viết bằng bút chì. Loại giấy thường thôi. Không có gì đặc biệt để nhận định là loại giấy này từ đâu hay nguồn gốc bản nhạc trừ cái tên nhạc sĩ và tên bài nhạc”
Chị Giang nhìn Hân:
“Chị lên internet tìm kiếm tên nhạc sĩ đó mà không thấy”
Bà Giang lại nhìn kỹ hơn 2 mặt giấy của bản nhạc và reo lên:
“À có cái này hay quá! Tờ giấy có hai mặt, có những đoạn nhạc bị xóa đi rồi viết lại như sửa”
“Như vậy có nghĩa là ông ta không cóp-pi ở đâu cả”
“Không, đây là bản chính. Chị nghĩ đây là bản duy nhất. Bởi vì chưa bao giờ được thu thanh”
“Tại sao chị biết là không có thu thanh?”
“Bởi vì chị gửi một bản đến một người bạn chuyên thu nhạc. Anh ta tìm hết mọi nơi mà không thấy. Anh ta bảo với chị là bản nhạc này chưa hề được thu thanh mà cũng chẳng thấy nhạc sĩ nào tên là L. Todesco. Thành thử mình hoàn toàn không biết bản nhạc này từ đâu ra”
“Vậy còn quyển sách nhạc này thì sao? Em tìm thấy bài nhạc trong tập nhạc này. Có thể là từ một người. Hay là quyển sách nhạc này của tác giả L. Todesco?”
Bà Giang cẩn thận lật từng trang giấy của tập nhạc. Cả tập nhạc được dán lại bằng băng dính. Đến trang về tác quyền, bà Giang nhìn Hân:
“Nhà xuất bản Ý. In năm 1921”
“Có viết gì ở bìa sau đó chị”
Bà Giang lật đàng sau ra xem. Chữ viết tay bằng mực xanh đã mờ theo thời gian: “11 Calle del Forno, Venezia”.
“Đây là địa chỉ ở Venice, Ý”
“Hay đây là địa chỉ của người nhạc sĩ?”
“Có thể đây là điểm khởi đầu cho mình tìm hiểu. Mình nên thu thập một danh sách những người đã ở địa chỉ đó từ năm 1921”
Bà Giang lại chăm chú xem xét bản nhạc lần nữa rồi nói:
“Incendio có nghĩa là lửa. Chị tự hỏi tựa bản nhạc mà tên là Lửa thì có nghĩa gì?”
Vừa nói xong bà Giang cầm đàn vĩ cầm lên và đàn bản nhạc Incendio. Hân muốn ngăn lại nhưng không kịp. Mấy nốt nhạc vừa vang lên là Hân thấy hoảng loạn. Hai bàn tay nàng tê đi, tất cả những dây thần kinh trong người nàng như muốn gào lên theo từng nốt nhạc. Hân định giằng lấy chiếc đàn thì cũng vừa lúc chị Giang ngừng lại và nhìn chăm bẳm vào bản nhạc.
“Tình yêu” chị Giang nói nho nhỏ như nói thầm với Hân.
“Chị nói gì?”
“Em không nghe thấy sao? Em không nghe thấy cái đam mê và mãnh liệt trong bản nhạc sao. Trong phần đầu lúc mới vào, âm điệu rất buồn bã và nhớ nhung. Rồi sau đó càng lúc càng bứt rứt, nốt nhạc càng cao và nhanh là vậy. Chị hình dung hai kẻ yêu nhau mà khổ sở van nài. Incendio là lửa của tình yêu”
Hân đưa tay bóp trán vì nhức đầu quá, nàng than:
“Ôi chao ơi! Chị đừng chơi bài nhạc này nữa, em không chịu nổi!”
Bà Giang bỏ đàn xuống hỏi Hân:
“Nhức đầu không phải vì âm nhạc đúng không? Em làm sao thế, nói cho chị nghe?”
“Không, vì âm nhạc đó!”
“Dạo sau này chị thấy em làm sao ấy! Em không đi tập dượt mấy kỳ liền rồi. Em và chồng em có chuyện gì không?”
Hân không biết phải nói gì với chị Giang. Nàng yên lặng. Nhà chị Giang thật yên tĩnh. Chị ta ở một mình, không chồng con. Trong khi Hân ở với chồng con. Người chồng của nàng đang nghĩ là Hân bị điên, con con gái nàng thì làm nàng sợ.
“Vì Lily” Hân thú nhận. “Lily có nhiều vấn đề”
“Vấn đề ra sao?”
“Chị có nhớ em kể cho chị là em bị thương ở chân và phải khâu mấy mũi không?”
“Em nói là vì tai nạn”
“Không phải tai nạn. Lily làm em bị thương”
“Em nói vậy nghĩa là sao?”
“Nó lấy một mảnh kính vỡ trong thùng rác và đâm em”
Bà Giang trố mắt nhìn Hân:
“Lily làm như vậy?”
Hân lau nước mắt:
“Rồi ngày em bị té cũng không phải tai nạn. Nó để đồ chơi ngay cầu thang, ngay chỗ em để chân xuống và dẫm vào. Chẳng ai tin em, nhưng Lily làm như vậy với chủ ý”
Hân thở hổn hển một lúc rồi bình tĩnh hơn và kể tiếp:
“Em không biết con gái em là ai nữa. Nó biến thành cái gì không biết nữa. Em nhìn con em mà thấy như là một người lạ. Người lạ đó làm em bị thương. Tất cả bắt đầu như vậy khi em chơi bản Incendio”
Ai mà nghe Hân kể sẽ tưởng rằng nàng mất trí nhưng chị Giang không nói gì. Chị lắng nghe, không phán đoán với sự im lặng của chị.
Hân kể tiếp:
“Tụi em đưa Lily đi bác sĩ, qua nhiều thử nghiệm để xem não bộ của nó có gì khác lạ không. Khi các chuyên viên để bản nhạc Incendio mà chị chơi thì não bộ của con bé đã đáp ứng lại ở phần ký ức lâu dài như thể là Lily đã biết bản nhạc này, Trong khi chị bảo bài nhạc này chưa hề được thu thanh”
“Ký ức lâu dài” Chị Giang lẩm bẩm và nhìn chăm chăm vào bản nhạc Incendio làm như nhìn thấy một điểm gì mà nãy giờ đã nhìn sót.
“Hân! Chị nói em nghe cái này. Nghe thì có vẻ kỳ lạ... Nhưng khi chị còn nhỏ, chị có nhớ những điều mà chị không thể giải thích được. Ba mẹ chị cho rằng óc tưởng tượng của chị thái quá nhưng trong trí nhớ của chị, chị đã nhớ một cái chòi bằng đá nhưng sàn nhà bằng đất, những cánh đồng lúa mì bát ngát dập dìu dưới ánh mặt trời. Chị còn nhớ rất sống động thấy mình đi chân đất nhưng có một ngón cái thiếu hụt. Tất cả những điều này thật vô nghĩa cho đến khi bà của chị nói với chị đây là những ký ức còn sót lại của tiền kiếp. Em có thấy điều này điên khùng không?”
Hân lắc đầu:
“Bây giờ không có gì là điên khùng với em hết!”
“Bà của chị nói rằng phần lớn người ta không nhớ tiền kiếp của mình. Hay họ từ chối không nhận những ký ức đó là gì cả mà chỉ là những hoang tưởng. Nhưng với những trẻ nhỏ, nhất là những đứa trẻ càng nhỏ tuổi, đầu óc chúng vẫn mở. Chúng vẫn có thể đi vào những ký ức trước đây cho dù chúng không có ngôn ngữ để kể cho chúng ta nghe. Có thể đó là lý do tại sao Lily phản ứng lại trước bản nhạc Incendio. Bởi vì nó đã được nghe trước đây trong một cuộc đời khác ở tiền kiếp”
Hân có thể hình dung chồng nàng sẽ nói gì khi nghe cuộc đối thoại giữa Hân và chị Giang lúc này. Hiện tại Rob đã nghĩ là Hân mất quân bình thành ra nếu nàng nói về tiền kiếp, thì đúng là Hân điên thật!
“Chị ước gì có thể giúp em một phương cách nào đó”
“Em nghĩ chẳng có phương cách nào cả”
“Bây giờ chị rất tò mò về bản nhạc này. Nếu người chủ tiệm đồ cổ ở Rome không thể giúp mình, thì có thể mình sẽ tự tìm ra được. Chị sẽ đi Ý trình diễn ở Trieste, chỗ đó rất gần Venice. Chị có thể sắp xếp thì giờ để đến Venice tìm địa chỉ ở Calle del Forno. Xem xem người nhạc sĩ tên L. Tedesco đã có lúc nào ở địa chỉ đó không”
“Sao chị mất công như vậy vì em?”
“Sẽ rất xứng đáng với thì giờ chị bỏ ra, chứ không phải vì em đâu. Bản luân vũ này quá hay và chị chắn hẳn là bản nhạc chưa hề được xuất bản. Nếu ban nhạc của chúng ta chơi bản nhạc thì chúng ta sẽ là những người đầu tiên chơi và thu thanh. Mình phải chắc chắn về tác quyền xem có được sử dụng hay không. Thành ra em thấy không, chị cũng vì tư lợi nữa đó để tìm ra người nhạc sĩ này là ai”
“Chắc là ông ta chết lâu rồi”
“Có lẽ vậy. Nhưng cũng có thể chưa chết”
Từ giã chị Giang, Hân về nhà. Đến sân nhà đã thấy chiếc xe của Rob đậu trong garage. Tại sao hôm nay chồng nàng về sớm thế? Ngay trước cửa là dì Vinh và Rob. Cả hai người đều không vui vẻ. Tại sao vậy?
Rob to tiếng:
“Em đi đâu?”
“Em đến chị Giang. Em nói với anh rồi”
“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Bộ em phải về nhà sớm sao? Em nhớ đâu có nói gì về chuyện ấy”
“Chúa ơi! Hân! Điều gì đã xảy ra cho em?”
Dì Vinh nói đỡ lời:
“Rob! Chắc Hân bận rồi quên giờ. Không có việc gì phải nổi nóng vì vậy”
“Không có việc gì? Cháu còn đang tính gọi cảnh sát”
Hân lắc đầu không hiểu gì cả:
“Tại sao anh phải gọi cảnh sát? Em làm cái gì mà anh phải gọi cảnh sát?”
“Cả dì Vinh và anh gọi em không biết bao nhiều lần. Khi em không đi đón con, nhà trường gọi anh. Dì Vinh phải vội đến trường đón Lily”
“Em mang điện thoại cả ngày, có ai gọi em đâu?”
Dì Vinh nghiêm giọng nói:
“Cả dì và chồng cháu đều gọi cháu nhiều lần mà cháu không trả lời”
Hân bực dọc tìm điện thoại trong túi xách.
“Vậy thì cái điện thoại hư hay sao?”
Cầm điện thoại, Hân sững sờ. Trên điện thoại hiện lên bao nhiêu cú điện thoại.
“Chắc tại em vô ý tắt chuông điện thoại hay là điện thoại muốn hỏng”
Dì Vinh hỏi Hân;
“Hân! Cháu còn uống thuốc giảm đau có ma túy không?”
“Không, cháu ngừng mấy ngày rồi”
Nàng xem lại điện thoại để tìm hiểu vì sao lại xảy ra như vậy? Những ngón tay nàng vụng về ấn hết nút này nút kia. Nàng đã từng có những cơn ác mộng như vậy khi cần gọi giúp đỡ thì tay cứ cứng lên không bấm điện thoại được. Nhưng đây không phải là ác mộng, đây là hiện tại.
“Thôi! Hân! Đừng làm như vậy nữa!”
“Không, em phải sửa cái điện thoại này” Và nàng tiếp tục loay hoay với điện thoại.
Lily chạy ra ôm chân nàng kêu lên”
“Mẹ, mẹ ơi! Con nhớ mẹ!”
Hân nhìn xuống và chỉ thấy đầy thuốc độc trong đôi mắt con bé, như những con rắn đang quằn quại trong đôi mắt của nó như muốn chui ra ngoài. Nàng đẩy con bé ra thật mạnh.
Dì Vinh vội vã nắm tay Lily:
“Lily, con đến ở với bà vài hôm nghe. Con giúp bà hái cà chua sau vườn của bà, mình có nhiều trò chơi lắm. Ba mẹ con sẽ cho phép con đến ở với bà phải không nào?”
Rob mệt mỏi gật đầu;
“Đó là ý kiến rất hay! Cám ơn dì”
“Lily đi lên lầu với bà để lấy quần áo và đồ chơi của con mang đi. Con muốn mang gì đến nhà bà thì nói nghe”
“Con lừa! Con muốn mang con lừa!”
“Dĩ nhiên rồi, mình mang con lừa. Còn những đồ chơi khác thì sao? Tối này bà cho con ăn nui nghe”
Dì Vinh đưa Lily lên lầu. Rob và Hân vẫn ở dưới nhà. Hân không dám nhìn chồng. Nàng không biết chồng mình nghĩ gì.
Rob thở dài:
“Hân! Đi ra đây ngồi” Rob kéo tay Hân.
Nàng vẫn ngoan cố nói:
“Cái điện thoại của em hư!”
“Anh sẽ xem lại điện thoại em sau”
Rob luôn luôn là người giải quyết mọi vấn đề trong gia đình.
“Hân! Anh biết em rất căng thẳng. Em gầy đi và ngủ không đủ!”
“Em vẫn còn bị đau lưng thành ra cứ thức dậy hoài. Anh không muốn em dùng thuốc giảm đau nên em không uống nữa”
“Em à, anh và dì Vinh đều nghĩ là em cần phải nói chuyện với ai đó. Xin đừng nghĩ đó là một cách trị liệu. Nó chỉ là những cuộc đối thoại giữa em và bác sĩ Rose”
“Bác sĩ Rose? Có phải bác sĩ tâm thần mà anh nói đó không?”
“Bà ta được khen lắm. Anh đã tìm hiểu về bà ta rất kỹ”
Hân không nói gì.
“Anh nghĩ bà ta sẽ giúp em được. Giúp em và giúp cả gia đình mình để đưa gia đình mình về trở lại như xưa”
“Rob!”
Dì Vinh gọi Rob từ trên lầu.
“Dì cần va-li để đựng quần áo cho Lily!”
Rob trả lời ngay:
“Để con tìm!” Rob vỗ vai Hân rồi chạy biến lên lầu.
Hân nghe thấy tiếng chàng đi lại trên gác đi tìm va-li cho Lily. Nàng nhìn cửa sổ phòng khách quay về hướng tây. Mới có 3 giờ chiều mà mặt trời đã xuống khá thấp. Hèn gì lưng nàng đau. Liều thuốc Tylenol cuối cùng đã hết hiệu quả.
Nàng đi vào phòng tắm dưới nhà tìm thuốc uống. Khi đóng cửa kính của tủ thuốc trong phòng tắm, Hân nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Nàng giật mình! Nhìn Hân kìa! Đầu tóc không chải, mắt sưng húp, da mặt xạm lại. Hân vỗ nước vào mặt, chải đầu. Nhưng trông nàng vẫn không khá gì hơn! Lily đã biến Hân trở thành như một con ma! Đây là mặt trái của một người mẹ, không còn những nụ hôn, môi cười! Người ta không dậy các bà mẹ rằng đứa trẻ nằm trong bụng mẹ được người mẹ nuôi dưỡng thay vì đem lại những niềm vui, tình yêu, sẽ đem lại những đau thương gậm nhấm tâm hồn người mẹ, không chỉ một lúc mà cứ rỉ rả năm này sang năm khác. Hân nhìn mình trong gương và tự hỏi không biết mình còn gì nữa không?
Khi nàng vừa ra khỏi phòng tắm, Hân nghe thấy tiếng của Rob và dì Vinh nói chuyện với nhau. Mặc dù họ nói nhỏ nhưng Hân rón rén lại gần để nghe cho rõ hơn.
Rob nói với dì Vinh:
“Mẹ vợ con cũng bằng tuổi Hân bây giờ. Điều này cũng phải để ý”
“Hân không giống mẹ nó!”
“Nhưng mà vấn đề di truyền. Gia đình Hân có tiền sử bị bệnh tâm thần”
“Tin dì đi, trường hợp hai người không giống nhau. Mẹ nó là người không bình thường thật, không những thế chị của dì còn là một người chỉ biết đến chính mình, chỉ chú ý tới mình. Chị rất khôn ngoan và biết lèo lái người khác theo ý chị. Nhưng chị của dì không có điên!”
Họ đang nói chuyện về mẹ của Hân. Người mẹ đã giết đứa con thơ của mình là em của Hân. Nàng muốn nghe hết câu chuyện hai người đang nói với nhau nhưng tim nàng đập thình thịch, át cả giọng nói của Rob và dì Vinh.
Rob lại nói:
“Những bác sĩ tâm thần đã khám nghiệm cho mẹ vợ con đều đồng ý với nhau là bà ấy không còn sống trong thực tại nữa. Những điều này xảy ra trong gia đình”
“Chị ấy gạt hết mọi người! Nhưng chị ấy không có điên khùng gì cả! Chị ấy là.. con quỷ!!”
“Mẹ! Mẹ! Bồng con!”
Lily đang đứng cạnh Hân. Con bé nhìn Hân với cặp mắt xanh biếc của Rob nhưng ngây thơ của đứa trẻ 3 tuổi.
Vừa lúc dì Vinh nghe thấy bèn chạy lại nói với Lily:
“À con đây rồi! Lily và dì đi bây giờ đây. Hân đừng lo gì cả”
Khi Lily ôm lấy mẹ từ giã, Hân biết là Rob đang nhìn nàng xem phản ứng của nàng ra sao. Xem nàng có phải là một sự nguy hiểm cho con bé hay không? Nàng biết điều này làm Rob lo âu. Chàng đã nhắc đến trường hợp mẹ nàng với dì Vinh. Không bao giờ Rob nhắc đến tên mẹ nàng. Nhưng ngày hôm nay Rob nhắc đến, nàng mới thấy mẹ nàng cùng tuổi Hân khi giết con!
Có khi nào ngày mẹ nàng giết em trai nàng cũng là lúc bà nhìn đứa con bé bỏng của mình như đang nhìn thấy một con quái vật?