Chương 11
Tháng 12, 1943
Từ phòng bên trong tiệm, Lorenzo nghe thấy tiếng chuông treo ở cửa kêu leng keng, chàng nói vọng ra:
“Xin chờ chút xíu. Tôi sẽ ra ngay”
Không thấy ai nói gì.
Lorenzo vừa trát keo và đang dán phần dưới của chiếc đàn vĩ cầm. Đây là giai đoạn rất khó làm và phải cẩn thận. Chàng nhẫn nại ấn chặt phần đã dính keo và xiết cho mạnh. Khi đã hoàn tất, chàng mới ra ngoài. Lorenzo nhìn thấy người khách hàng đang cúi đầu nhìn những chiếc đàn đang trưng bầy. Chàng chỉ nhìn thấy cái mũ rộng vành của người khách. Chàng hỏi:
“Tôi giúp gì được cho quý khách đây?”
Người khách hàng quay lại và reo lên:
“Lorenzo!”
Năm năm đã trôi qua sau lần cuối cùng họ gặp nhau. Mặc dù thỉnh thoảng Lorenzo thoáng nhìn thấy nàng trên đường phố, thường là một khoảng cách cũng khá xa và chàng chẳng bao giờ tiến đến gặp Laura. Hôm nay Laura đang đứng trước mặt chàng, mặt đối mặt mà Lorenzo không biết phải nói gì. Mái tóc vàng của nàng bây giờ cắt ngắn nhưng rất kiểu cách và thời thượng theo với phong cách của các sinh viên thời nay. Gương mặt nàng đã bớt đi nét tròn trịa của thời con gái. Xương gò má và xương hàm của Laura lộ ra nhiều hơn cho nàng cái nhìn cứng cỏi. Mắt Laura vẫn nhìn thẳng và mở lớn như xưa làm chàng hơi chới với và càng không biết nói gì.
“Cây kéo đàn cần làm lại”, Laura nói.
“Dĩ nhiên rồi, tôi rất vui để sửa cho cô. Khi nào thì cô cần?”
“Không có gì gấp. Ở nhà tôi có một cái khác trong lúc chờ sửa”
“Tuần tới được không?”
“Tuần tới thì tốt lắm”
“Vậy thì cô có thể đến lấy vào thứ tư tuần tới”
“Cám ơn”
Laura chưa đi ngay, nàng còn lẩn quẩn trong tiệm nhìn cái này, ngó cái kia. Rồi dường như muốn nói một điều gì với Lorenzo. Ra đến cửa, Laura quay lại nói với Lorenzo:
“Mình chỉ có thể nói với nhau như vậy thôi sao? Đến lấy vào thứ tư tuần tới. Cám ơn”
“Trông cô.. đẹp lắm Laura!” Chàng nói nhỏ. Mà nàng đẹp thật, còn đẹp hơn trong trí nhớ của Lorenzo. Làm như năm năm qua đã làm nàng đẹp hơn, chín mùi hơn là thiếu nữ 17 tuổi mà chàng vẫn nhớ đến. Trông Laura sáng rực lên khi so với vẻ u tối của tiệm đàn.
“Tại sao anh không đến gặp chúng tôi nữa?”
Lorenzo nhìn quanh rồi trả lời:
“Cha tôi cần tôi giúp ở tiệm. Tôi còn bận dậy đàn. Tôi có 10 học sinh”
“Tôi gửi đến anh hàng chục cái thiệp mời mà anh không đến. Ngay cả sinh nhật tôi anh cũng không tới”
“Tôi có hồi đáp với lời cáo lỗi là không dự được”
“Có, và lời từ chối rất lịch sự. Anh có thể đến gặp tôi và nói thẳng với tôi. Hay là đi ngang chào hỏi”
“Bây giờ cô không còn học ở Ca’ Foscari nữa, cô có nhiều bạn mới”
“Bộ như vậy có nghĩa là tôi không thể giữ những bạn cũ hay sao?”
Lorenzo nhớ cung cách chơi đàn mạnh bạo của Laura. Hèn gì mà đàn chóng hỏng!
“Đêm đó khi dự cuộc thi.. mọi sự đều thay đổi cho chúng ta”
“Không, chẳng có gì thay đổi cả!”
“Với cô thì không”.
Đột nhiên Lorenzo bực dọc, chàng nhìn thẳng vào mặt Laura:
“Đối với tôi, với gia đình tôi, mọi sự đều thay đổi. Nhưng cô thì không. Cô được theo học tại Ca’ Foscari, có có bạn mới, kiểu tóc mới, cuộc đời cô tiếp tục tươi sáng, vui vẻ. Còn tôi?” Chàng nhìn quanh tiệm nói tiếp “Tôi bị kẹt ở đây. Bộ cô tưởng tôi chọn công việc này sao?”
“Lorenzo!” Laura dịu dàng nói “Tôi.. rất tiếc..”
“Cô trở lại lấy cây kéo đàn vào thứ tư tuần sau”
“Tôi đâu có đui mù. Tôi biết những điều đang xảy ra chung quanh”
“Vậy thì tại sao cô còn hỏi vì sao tôi tránh cô?”
“Như vậy là trốn tránh để khỏi gặp rắc rối. Bây giờ là lúc anh phải can đảm lên. Tôi sẽ đứng bên cạnh anh cho dù có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn..”
Nàng ngừng lại khi nghe thấy tiếng chuông kêu ngoài cửa.
Một người khách bước vào. Một phụ nữ môi mỏng dính đi vào và đảo mắt nhìn quanh tiệm, đến từng chiếc đàn treo xem xét. Lorenzo chưa bao giờ thấy người phụ nữ này. Cái điệu của bà ta làm chàng thấy không dễ chịu. Cửa tiệm cha chàng sống sót được đến bây giờ do bởi một số lượng khách hàng tuy khiêm tốn nhưng trung thành. Những khách hàng mới chẳng vào đây mà đến tiệm đàn lớn hơn ở cuối đường.
Laura làm như cũng chia sẻ cảm giác khó chịu về người khách hàng này với Lorenzo. Nàng tránh không nhìn bà ta.
Lorenzo hỏi:
“Dạ, bà cần chi?”
“Cậu là chủ tiệm này?”
“Cha tôi mới là chủ tiệm. Tôi là phụ tá cho cha tôi”
“Vậy cha cậu đâu?”
“Cha tôi về nhà ăn trưa và trở lại bây giờ đây. Tôi có thể giúp bà điều gì được không?”
“Không. Không cần. Tôi chỉ tự hỏi tại sao lại có người chọn công việc này”
Laura nói xen vào:
“Có lẽ bà nên hỏi một người nhạc sĩ. Chắc bà không phải là nhạc sĩ”
Bà ta quay lại nhìn Laura:
“Cô nói sao?”
“Những chiếc đàn vĩ cầm danh tiếng nhất Venice đều đến từ cửa hàng này”
“Cô là con gái của giáo sư Balboni phải không? Tôi thấy cô trình diễn tháng rồi ở La Fenice. Nhóm cô chơi khá lắm”
“Tôi sẽ nói lại với những người trong nhóm” Quay sang Lorenzo, Laura nói:
“Tôi sẽ trở lại vào thứ tư tuần tới”
Khi Laura mở cửa tiệm để đi ra, bà ta gọi theo:
“Cô Balboni! Cô nên đến tiệm đàn ở cuối đường. Ở đó họ làm đàn đẹp lắm”
Laura quay lại, nhưng nàng không nói gì vì lời nói của bà ta không phải là giới thiệu tiệm đàn kia nhưng như là một thứ cảnh cáo.
Người phụ nữ đi theo Laura ra ngoài.
Lorenzo không thể nghe những gì hai người đó nói với nhau nhưng qua cửa kính chàng thấy người đàn bà kia và Laura dừng lại bên đường. Chàng thấy Laura lắc đầu và hùng hổ rời đi.
Chàng nhìn theo Laura và nghĩ thầm: Mình nhớ Laura biết bao nhiêu! Sau 5 năm dài, mình nói chuyện được với nàng nhưng chỉ là những lời chua chát!
Khi Lorenzo cầm cây kéo đàn, chàng chợt thấy có mảnh giấy rơi ra. Mảnh giấy gấp gọn. Trước đây đâu có thấy? Chắc Laura cài vào khi chàng nói chuyện với người đàn bà kia. Trong mảnh giấy vỏn vẹn có hàng chữ:
“Ở nhà tôi tối nay. Đừng nói với ai cả”
*
Lorenzo không nói với ai cả về lời mời của Laura. Chàng cũng chẳng nói cho cha mình biết là Laura đến tiệm. Tối đó trong bữa ăn gia đình chỉ có bánh mì và súp cá, chàng cũng không nói với ai. Súp cá nấu bằng cá vụn và thừa do Marco đem về từ công việc của anh ở chợ. Đó là một công việc nặng và bẩn thỉu mà Marco may mắn kiếm được. Cũng nhờ những người ở chợ không coi nặng lệnh cấm mướn người Do Thái.
Khắp nơi trên nước Ý hàng ngàn chủ nhân như những người đã mướn Marco vẫn tiếp tục buôn bán như thường, bất chấp lệnh cấm. Năm năm trước, tương lai của Marco với ước mơ học thành tài và trở thành một nhà ngoại giao nay đã tan vỡ! Ngồi ăn tối mà đôi vai Marco như sụp xuống vì mệt mỏi sau một ngày làm việc nặng nhọc, mồ hôi nhễ nhại và hôi hám vì mùi cá. Ngay cả Marco, người thanh niên kiên cường và không sợ hãi, bây giờ cũng đành thua số mệnh!
Những năm tháng khó khăn cũng làm người cha trong gia đình suy sụp tinh thần và thể xác. Một tuần ông chỉ có vài người khách hàng. Chẳng ai mua đàn vĩ cầm mới. Họ chỉ mua những dụng cụ cho đàn mà thôi. Nhưng ông vẫn cương quyết miệt mài làm đàn dù không bán được. Chẳng lẽ cứ tiếp tục như thế năm này qua năm khác sao?
Thời gian trôi qua đã thay đổi tất cả mọi người. Mẹ của Lorenzo già và mệt mỏi sau khi ông ngoại của chàng bị đứt mạch máu não cách đây 4 tháng. Bà ta suốt ngày ở viện dưỡng lão đút cho cha mình ăn, xoa lưng ông lão hay đọc sách đọc báo cho ông bố nghe. Chiếc ghế của ông cụ ở bàn ăn vẫn bỏ trống chờ ông cụ hồi phục về nhà lại. Nhưng điều này mãi vẫn không xảy ra. Không còn những buổi hòa nhạc trong gia đình giữa Lorenzo và ông ngoại.
Trong tất cả mọi người chỉ có cô em gái của Lorenzo là không bị ảnh hưởng mấy. Pia càng lớn càng đẹp, đôi mắt đen lánh, thân hình mảnh dẻ, bây giờ mới có 14 tuổi nên cô bé còn nhút nhát nhưng hứa hẹn sẽ làm nhiều cậu thanh niên say mê. Bây giờ không được vào trường học, Pia ở nhà phụ giúp mẹ chăm sóc ông ngoại, hay ở trong phòng đọc sách một mình hoặc ngồi cửa sổ mơ màng về người chồng tương lai. Pia vẫn mơ mộng và nhiều tình cảm. Lorenzo ước gì mình có thể bảo vệ em gái trong thế giới mơ mộng của nó. Ước gì cả gia đình được bình yên.
“Sao hôm nay anh yên lặng vậy Lorenzo? Anh có sao không?” Pia hỏi.
Chỉ có mình Pia để ý sự khác lạ của Lorenzo mà thôi.
Chàng cười với em gái:
“Không có gì cả cưng à. Mọi sự vẫn bình thường”
“Anh chắc không?”
Marco gắt lên:
“Anh đã bảo không sao mà! Nó có phải khuân cá cả ngày đâu?”
“Lorenzo có làm việc chứ. Học trò trả tiền cho anh dậy học”
“Càng ngày càng ít học trò đi” Marco nói.
Bà mẹ nói ngay:
“Marco! Người nào cũng góp một phần trong gia đình này cả”
“Trừ con” Pia thở dài “Con chỉ biết vá mấy cái áo!”
Lorenzo nựng má em:
“Em làm mọi người vui vẻ. Em cứ làm em như vầy là mọi người vui”
Lorenzo nghĩ thầm: “Em làm mọi người có được sự hy vọng”. Chàng nhìn theo Pia đi lên lầu. Marco cũng đứng dậy rời khỏi bàn ăn trong khi Pia hát nho nhỏ khi lên cầu thang. Nó hát một bài hát đã được ông ngoại dậy lúc nhỏ. Pia vẫn tin vào sự tốt lành ở tất cả mọi người.
Nếu điều đó đúng.
Lúc Lorenzo lẻn ra khỏi nhà là qua nửa đêm. Tháng 12 lạnh nên chẳng ai ra ngoài vào giờ này. Bên ngoài có mùi hôi của cống rãnh và mùi tanh của cá. Ít khi nào Lorenzo ra ngoài khuya như thế này vì sợ bị những bọn quá khích tấn công. Chúng ở ngoài đường rất đông. Hai tuần trước, anh Marco về nhà với lỗ mũi chảy máu và trầy trụa vì bị chúng đánh, quần áo thì rách tơi tả.
Tình trạng có thể tệ hại hơn nữa!
Lorenzo lẩn mình vào bóng tối, đi nhanh qua những ngõ hẹp, tránh những chỗ có ánh đèn. Đến chân cầu chàng hơi ngần ngại bởi đi qua kênh đào thì trống trải phải lộ diện, không có chỗ nào trốn. Nhưng đêm nay lạnh quá, chắc không có ai ra đường. Chàng không thấy ai cả. Cúi gầm đầu, mặt che sau tấm khăn choàng cổ, chàng đi nhanh ngang cầu đến nhà Laura.
Năm năm qua, căn nhà lớn của Laura như một tiếng gọi lôi cuốn nhưng chàng không dám lui tới dù chỉ muốn liếc nhìn Laura. Lorenzo đã đứng ở chân cầu đó không biết bao nhiêu lần và nhớ lại những lúc vui vẻ đến nhà Laura mỗi ngày thứ tư. Chàng như một con ngựa biết đâu là nhà mình và lúc nào cũng hướng về ngôi nhà.
Lorenzo ngừng lại trước cửa nhà Laura nhìn lên cửa sổ có ánh đèn. Tối nay căn nhà quen thuộc không có vẻ mời gọi như trước, những màn cửa đóng kín, đèn cũng không sáng. Chàng kéo vòng khoen ở cửa dùng thay chuông. Cánh cửa gỗ như sống lại.
Ngay lập tức cửa mở, Laura vội vã kéo Lorenzo vào bên trong. Nàng nói thầm vào tai Lorenzo:
“Nhanh lên”
Chàng vừa vào bên trong là Laura đóng và khóa cửa lại ngay. Mặc dù ánh đèn không sáng nhưng chàng cũng nhìn thấy hai má nàng đỏ hồng, đôi mắt sáng và linh hoạt.
“Tạ ơn Chúa anh đến đây được bình an. Tôi và cha tôi lo cho anh quá”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi tưởng có nhiều thì giờ để xếp đặt nhưng sau khi thấy người đàn bà đến tiệm anh hôm nay, tôi biết ngay là không còn bao nhiêu thời gian nữa”
Lorenzo đi theo Laura xuống hành lang vào phòng ăn nơi mà chàng đã được trải qua những giây phút vui vẻ với gia đình Balboni. Chàng nhớ đến những tiếng cười ồn ào, tiếng cụng ly và những câu chuyện trao đổi về âm nhạc. Lúc nào cũng nói về âm nhạc. Tối nay chàng thấy bàn ăn trống trơn, một đĩa trái cây cũng không thấy. Chỉ có một ngọn đèn nhỏ được đốt lên. Những cửa sổ quay ra vườn đều đóng kín, màn cửa cũng kéo che hết.
Giáo sư Balboni vẫn ngồi ở chỗ ông ta hay ngồi, đầu bàn. Nhưng ông ta không còn vui vẻ như xưa, mà trở thành một người khác.
Ông ta đứng lên đón Lorenzo, cười gượng gạo nói:
“Rot rượu con gái! Hãy chào mừng người nghệ sĩ lâu nay không gặp”
Laura đặt 3 chiếc ly lên bàn, nhưng người rót rượu là ông Balboni.
Không khí trong phòng không có vẻ gì là vui, làm như ly rượu này là ly rượu cuối cùng mà mọi người uống với nhau.
Ông Balboni nâng ly rượu với mọi người rồi uống cạn ly mà không có vẻ gì là vui thích thưởng thức ly rượu. Ông hỏi Lorenzo:
“Cậu không có bị ai theo dõi đến đây chứ?”
“Không!”
“Có chắc không?”
“Cháu không thấy ai cả” Lorenzo nhìn Laura rồi lại nhìn ông Balboni. “Sẽ xảy ra ở Venice phải không? Cũng xảy ra như ở Rome?”
“Sẽ xảy ra nhanh hơn tôi dự tính. Đức quốc xã đã nắm hết quyền kiểm soát, và những điều họ đối xử với người Do Thái ở Rome tháng rồi sẽ xảy ra ở đây. Giáo sư Jona tiên đoán là sẽ xảy ra. Đó là lý do tại sao ông ta đốt hết những giấy tờ của cộng đồng để bọn Đức quốc xã sẽ không tìm thấy tên của những người Do Thái ở đây, trong đó có gia đình cậu. Ông ta đã hy sinh chính mình để cho mọi người có thì giờ trốn thoát khỏi đây. Tuy nhiên gia đình cậu vẫn còn ở đây. Cha của cậu từ chối không nhận ra những điều kinh khủng sắp xảy đến và ông ta đã đặt mọi người trong gia đình cậu trong tình trạng nguy hiểm”.
“Không phải cha cháu đã giữ chúng cháu ở lại nhưng từ khi ông ngoại bị đứt mạch máu não, ông ngoại cháu không bước đi nổi. Hiện giờ ông ngoại cháu không thể rời viện dưỡng lão được. Mẹ cháu sẽ không chịu bỏ ông ngoại cháu ở lại”
Mặt ông Balboni nhăn lại không phải vì khó chịu nhưng như đau đớn khi nói:
“Ông ngoại của cậu là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Cậu biết điều đó mà. Tôi rất đau buồn khi nói với cậu rằng ông ngoại cậu không có hy vọng gì nữa cả. Người bạn thân của tôi đã mất rồi, không điều gì cậu có thể thay đổi được”
“Ông nói rằng ông ngoại cháu là bạn ông?”
“Tôi nói như một người bạn. Bởi vì tôi biết ông ấy muốn cậu được bình yên trong lúc Venice không còn an lành nữa. Chắc cậu phải thấy là cậu đang mất dần học trò. Cậu không để ý thấy những người hàng xóm dọn đi đâu không biết nữa. Họ nghe những điều xảy ra ở Rome. Cả hàng ngàn người đã bị bắt và đưa đi. Những điều đó cũng đang xảy ra ở Trieste, rồi Genoa”
“Đây là Venice. Ba cháu bảo điều đó sẽ không xảy ra”
“Ngay cả lúc chúng ta đang nói đây, Đức quốc xã đang thu thập tên tuổi và địa chỉ những người Do Thái trong thành phố. Họ hơi chậm một chút nhưng thời gian của cậu không còn nữa. Người đàn bà đến tiệm của cha cậu hôm nay là người của bọn Đức quốc xã. Bà ta đến để xem xét những gì sẽ tịch thu. Theo như bản công bố tháng 11, tất cả tài sản sở hữu bởi người Do Thái sẽ bị tịch thu. Nhà ở, tiệm, không còn thuộc về gia đình cậu nữa. Họ sẽ lấy hết bây giờ”
“Anh cháu cũng nói như vậy lâu nay”
“Anh của cậu hiểu là điều gì sẽ xảy ra”
“Làm sao giáo sư biết những điều đó sẽ xảy ra? Làm sao ông chắc chắn được?”
“Bởi vì tôi nói cho ông ấy biết”, một giọng nói cất lên sau lưng Lorenzo.
Chàng quay lại và nhìn thấy người quản gia của ông Balboni. Năm năm trước, bà ta đã cảnh báo Lorenzo đừng tham dự cuộc thi và cho biết nếu chàng không nghe sẽ lãnh hậu quả.
Lorenzo nói với ông Balboni:
“Ông tin bà ta sao? Bà ta thuộc thành phần quá khích áo đen!”
“Không đâu Lorenzo! Bà ta không thuộc thành phần quá khích như cậu tưởng”
“Bà ta biết trước điều gì xảy ra trong cuộc thi năm năm trước”
Bà quản gia nói với Lorenzo:
“Tôi cố gắng cảnh cáo cậu mà cậu không nghe. Cậu may mắn là thoát mà không bị chúng giết”
Giáo sư Balboni nói:
“Bà ta không phải là thành phần quá khích nhưng bà ta có những người quen trong đó, bà ta nghe điều này điều kia, nhất là những điều bọn Đức quốc xã sẽ làm. Chúng tôi thúc giục người Do Thái rời khỏi nơi đây nhưng không mấy người nghe. Cha của cậu cũng là một trong những người không nghe”
“Đồ ngu xuẩn!” bà quản gia lầu bầu.
Giáo sư Balboni lắc đầu quát người quản gia:
“Đừng nói như vậy!”
“Họ không tin vì họ từ chối không tin”
“Có ai tin rằng Đức quốc xã làm những chuyện đó, giết cả trẻ con. Ai cũng nghĩ rằng đó là những chuyện hoang đường kể ra để người Do Thái phải chạy trốn”
Lorenzo nói:
“Cha cháu nghĩ như vậy đó”
“Có lẽ không thể nào cứu cha cháu được, nhưng chúng tôi có thể giúp cháu, anh cháu và em cháu”
“Đừng phí thì giờ nữa” Laura nói “Tối mai anh phải rời khỏi nơi đây Lorenzo. Mang những gì cần thiết thôi”
“Chúng tôi đi đâu? Chẳng lẽ chúng tôi ở đây?”
“Không, căn nhà này không an toàn”, giáo sư Balboni nghiêm giọng “Cảm tình của tôi đối với người Do Thái ở đây ai cũng biết. Tôi sợ rằng họ sẽ đến lục soát nhà tôi. Có một tu viện bên ngoài Padua, có thể ở đó vài ngày. Những vị tu sĩ sẽ giúp cháu trốn ở đó cho đến khi chúng tôi tìm được người đưa cháu qua biên giới Thụy Sĩ”
Ông ta đặt tay lên vai Balboni:
“Vững lòng tin. Ở bất cứ nơi nào trên nước Ý, cháu sẽ có bạn. Điều quan trọng là cần phải nhận ra ai là người tin được và ai là người không nên tin”
Mọi sự xảy ra quá nhanh. Lorenzo biết là Marco sẽ bằng lòng đi, nhưng còn Pia? Mẹ sẽ không bao giờ bỏ ông ngoại. Chàng bị giằng co giữa quyết định đi hay ở lại. Đi thì thương người ở lại và mang mặc cảm tội lỗi. Chàng nói với ông Balboni:
“Vậy cháu phải để cha mẹ và ông ngoại lại cho bọn Đức quốc xã?”
“Tôi sợ rằng cậu không có chọn lựa nào khác hơn”
Lorenzo quay sang nhìn Laura rồi hỏi:
“Cô có để cha cô ở lại được không? Và biết rằng có thể không bao giờ gặp lại cha cô nữa?”
Laura chảy nước mắt:
“Đó là một chọn lựa.. kinh khủng! Nhưng anh phải cứu lấy chính mình”
“Cô có làm được như vậy không?”
Laura lau nước mắt nhìn đi chỗ khác:
“Tôi không biết”
Giáo sư Balboni trả lời thay cho con gái:
“Tôi muốn con gái tôi quyết định như tôi nói cậu quyết định rời bỏ nơi này. Không những thế, tôi còn buộc con tôi phải đi. Những tuần lễ gần đây yên tĩnh một cách đáng ngại. Đó là tại sao cha cậu tin tưởng rằng cứ cúi đầu tránh né là yên ổn. Nhưng thời gian không còn nữa và những cuộc bắt bớ sẽ bắt đầu. Tôi nói cho cậu bởi vì tôi nợ bạn tôi là ông ngoại cậu, một món nợ giữa bạn với bạn. Bởi vì cậu là một nhạc sĩ tài năng, và cái tài đó cần phải được chia sẻ cho thế giới biết. Thế giới sẽ không được nghe cậu chơi đàn nữa nếu cậu không sống sót”
“Anh nghe lời cha tôi đi Lorenzo!”
Có ai đập cửa bên ngoài. Mọi người đều giật mình. Laura hoảng hốt nhìn cha mình.
Ông Balboni nói nhỏ với con gái:
“Đưa Lorenzo lên lầu”
Quay sang người quản gia:
“Dọn hết những ly này, mình không muốn cho họ biết là mình có khách”
Laura nắm tay Lorenzo kéo chàng lên lầu, vào phòng ngủ nàng. Khi cả hai lên lầu và vào phòng thì nghe tiếng đập cửa còn mạnh hơn nữa.
Giáo sư Balboni nói lớn tiếng:
“Cái gì vậy? Nhà cháy sao? Tôi ra ngay đây!”
Laura và Lorenzo áp tai xuống sàn nghe ngóng.
Tiếng ông Balboni nghe rổn rảng:
“Cảnh sát à? Đêm tối vậy sao? Chuyện gì vậy?”
“Tôi xin lỗi giáo sư nhưng chúng tôi muốn báo cho giáo sư biết có những diễn tiến đang xảy ra.”
Giọng nói của một người đàn ông với vẻ nghiêm trang nhưng thúc bách.
“Tôi không hiểu ông nói gì?”
“Tôi hiểu vì sao giáo sư không tin tôi, nhưng tối nay ông phải tin tôi”
Giọng họ nghe xa hơn vì tất cả đi vào phòng ăn.
Lorenzo thầm thì hỏi Laura:
“Cô sẽ ra sao nếu cảnh sát tìm thấy tôi ở đây?”
“Đừng lo. Ba tôi biết cách nói” Laura đặt ngón tay lên môi Lorenzo “Ở yên đây. Đừng nhúc nhích”
“Cô đi đâu?”
“Giúp mấy người khách” Laura cười với Lorenzo “Ba nói tôi khéo lắm. Để xem tôi khéo léo ra sao”
Laura xuống nhà.
“Ba thật không lịch sự chút nào! Có khách mà không mời giải khát gì sao?”
Giọng Laura vui vẻ:
“Thưa quý ngài tôi là Laura, con gái giáo sư Balboni. Tôi có thể mời các ông uống chút rượu không? Hay là ăn chút bánh và uống cà phê? Bà quản gia đâu, mang cho chúng tôi cái khay nào! Tôi không muốn là mình vô lễ với khách”
Mặc dù không nghe thấy tiếng mấy người đàn ông nói gì nhưng Lorenzo nghe thấy tiếng cười của Laura, tiếng ly tách chạm vào nhau và tiếng chân của bà quản gia đi lên đi xuống hầu khách. Laura đã biến những sự sợ hãi thành những câu chuyện vui vẻ với bánh ngọt, và mọi người đều thoải mái ăn, uống. Ngay cả những người cảnh sát cũng không thể cưỡng lại được sự dễ thương hiếu khách của nàng. Những người khách bây giờ cũng cười rôm rả. Lorenzo nghe thấy tiếng mở rượu.
Chàng mỏi cổ nên không nghe ngóng nữa mà ngồi thẳng người lên. Bây giờ chàng mới nhận ra là mình đang ở trong phòng của Laura. Trong phòng có mùi của nàng. Mọi thứ không ngăn nắp nhưng vui mắt giống như Laura. Chàng đụng vào lược chải đầu của nàng. Nhiều sợi tóc vàng quận trong đó. Chàng hình dung mình đang vuốt tóc Laura, mái tóc có màu như vàng.
Trên kệ sách có nhiều thứ ngoài sách. Nhưng con heo con bằng sứ xếp đặt sao như chúng đang trò chuyện. Một cái nơ với mấy trái bóng. Nhiều sách lắm. Laura thích đọc sách. Có những tập thơ, tiểu sử của nhạc sĩ danh tiếng Mozart, những sách kịch. Có kệ sách toàn truyện tình. Điều này làm chàng ngạc nhiên. Người con gái kiên cường háo thắng và can đảm này mà cũng thích đọc chuyện tình sao? Có rất nhiều điều chàng chưa biết về Laura! Và sẽ chẳng bao giờ biết vì ngày mai chàng sẽ rời khỏi Venice!
Ý tưởng không bao giờ gặp lại Laura làm chàng thấy đau ngực, đau như có ai đấm vào ngực mình. Đứng trong phòng nàng, ngửi thấy mùi thơm của Laura chỉ làm chàng thấy đau khổ hơn!
Từ dưới nhà tiếng Laura trong trẻo và vui vẻ:
“Chào quý ngài. Đừng bắt cha tôi thức lâu quá!”
Rồi nàng đi lên cầu thang, miệng hát một bài hát có lẽ Laura ưa thích. Với điệu bộ đó làm như Laura là người yêu đời nhất thế gian và không cần biết điều gì xảy ra chung quanh.
Nàng đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cánh cửa. Khi thấy Lorenzo nhìn mình, nàng thầm thì:
“Y chưa chịu đi!”
“Rồi cha cô làm sao?”
“Để cho y say. Và cứ để y nói”
“Tại sao y đến đây?”
“Tôi không biết. Điều này làm tôi sợ lắm. Y biết nhiều về gia đình tôi. Y nói là y muốn giúp nếu cha tôi hợp tác”
Nàng tắt đèn trong phòng. Căn phòng bây giờ tối. Nhìn qua cửa sổ Laura nói:
“Tôi không thấy ai ngoài đường cả nhưng có thể họ đang quan sát ngôi nhà. Anh không thể đi được. Bên ngoài không an toàn”
“Tôi cần phải về nhà. Tôi phải cảnh giác gia đình tôi”
“Anh không thể làm gì cho họ được. Tối nay không được. Cha tôi biết cách giải quyết. Ai cũng thích cha tôi”
“Cô cũng vậy, ai cũng thích cô” Lorenzo nghĩ thầm. Trong bóng tối chàng chỉ nhìn thấy cái bóng của nàng. Có nhiều điều chàng muốn nói với Laura, nhiều bí mật chàng phải thổ lộ, nhưng nỗi thất vọng và lo âu bao trùm hết cả.
Laura cười nho nhỏ:
“Anh phải ở lại đây. Bộ kinh khủng lắm sao khi bị kẹt với tôi ở đây?”
Cả hai nhìn nhau trong bóng tối.
Lorenzo nắm tay nàng và đưa lên môi mình, chàng gọi:
“Laura!”
Chàng chỉ nói được có vậy. Chỉ với mỗi tên gọi đó, chàng đã nói ra hết tâm tình bí ẩn của mình.
Laura nghe và hiểu. Nàng nghiêng người vào Lorenzo. Vòng tay chàng mở rộng. Môi nàng có mùi thơm của rượu, chàng uống hết, hôn môi nàng mãi không dứt. Năm năm đè nén tình cảm cho nhau nay đã đến lúc không còn giữ được nữa.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Laura.
Nàng thầm thì:
“Em nhớ anh biết chừng nào. Em viết cho anh bao nhiêu lá thơ, kể cho anh nghe những điều em nghĩ về anh”
“Anh chưa hề nhận được lá thơ nào”
“Bởi vì em xé hết. Em sợ anh không cùng tình cảm và ý nghĩ như em”
Lorenzo nâng khuôn mặt Laura lên và nói nhỏ:
“Anh cũng như em Laura ơi!”
“Tại sao anh không bao giờ nói cho em biết?”
“Sau những điều đã xảy ra, anh không dám mơ tưởng rằng chúng ta..”
“Gần nhau?”
Chàng thở dài:
“Tối nay, mọi sự càng cho anh thấy là những điều mình mơ tưởng càng xa vời hơn”
“Lorenzo!” Laura hôn chàng, không phải nụ hôn đam mê nhưng là một dấu chỉ chắc chắn cho tình yêu hai người “Mình phải tưởng tượng thì nó mới xảy ra chứ?”
“Anh muốn em được hạnh phúc. Anh chỉ muốn có thế thôi”
“Đó là lý do tại sao anh trốn em?”
“Anh có gì để đem lại hạnh phúc cho em đâu. Anh hứa hẹn với em điều gì được?”
“Mọi sự sẽ thay đổi. Thế giới đang điên khùng thật nhưng không phải mãi mãi như vậy. Có rất nhiều người tốt. Mình sẽ không sao cả”
“Có phải cha em đã nói với em như vậy không?”
“Đó là điều em tin. Tin để mà hy vọng. Em không thể sống mà không có niềm tin”
Đến phiên Lorenzo cười:
“Em có biết có lần em làm anh sợ không?”
Nàng cười:
“Em biết chứ. Cha nói em đừng làm người khác sợ”
“Nhưng đó là lý do tại sao anh yêu em”
“Anh có biết tại sao em yêu anh không?”
Lorenzo lắc đầu.
“Tính anh cũng như em vậy. Âm nhạc của anh, gia đình anh. Tại trường đại học em gặp bao nhiêu người con trai, người nào cũng chỉ muốn giàu có hay nổi tiếng, nhà sang trọng. Nhưng đó là những điều để người ta muốn chứ không phải là những điều họ quan tâm”
“Em không xiêu lòng với ai cả sao?”
“Làm sao mà xiêu lòng được? Em chỉ nghĩ tới anh, nhất là nhớ tới hình ảnh trên sâu khấu đêm đó. Anh rất tự tin. Khi anh chơi đàn, em có thể nghe thấy cả linh hồn anh hát cho em nghe”
Laura áp mặt vào mặt Lorenza:
“Em không có tình cảm như thế với ai cả. Chỉ mình anh”
“Anh không biết bao giờ anh sẽ trở lại. Anh không thể nói em chờ đợi anh được”
“Không nhớ em nói gì sao? Sẽ không xảy ra nếu mình không mơ tưởng trước.Vì vậy điều mình cần phải làm là hình dung một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sống bên nhau. Em nghĩ anh sẽ còn đẹp hơn và chững chạc hơn. Anh sẽ có tóc bạc ở chỗ này một chút, chỗ kia một chút. Khi anh cười, có những vết nhăn ỡ đuôi mắt, anh phải đeo kính, giống như cha em”
“Và em vẫn cứ đẹp như đêm nay”
Nàng cười:
“Không đâu, em sẽ mập vì sanh những đứa con của chúng ta”
“Có thay đổi đến đâu thì em vẫn đẹp”
“Thấy chưa, chúng ta sẽ cùng già với nhau. Mình cứ phải tin như vậy bởi vì có ngày..”
Tiếng còi báo động chợt vang lén xé màn đêm.
Cả hai đều nhìn ra cửa sổ. Laura kéo màn. Dưới đường, những người hàng xóm chung quanh tụ họp nhìn trời xem có máy bay.. Cho dù thành phố có bị ném bom thì người dân trốn vào đâu ở một thành phố mà chung quanh là nước?
Laura thò đầu nói vọng xuống đường:
“Ông ơi! Đây có phải là đợt báo động thực tập chứ không phải thật phải không?”
Người đàn ông đứng dưới đường nhìn lên:
“Trời đầy sương mù và mây như vầy, chắc không có máy bay nào ném bom đâu.”
“Vậy tại sao lại có còi báo động?”
“Ai biết được?”
Ông ta hỏi mấy người đứng gần đó:
“Có nghe tin tức gì không?”
“Không nghe thấy gì trên radio cả. Vợ tôi đang gọi em cô ấy coi sao”
Càng lúc càng nhiều người tụ lại. Họ bàn tán xôn xao nhưng không có vẻ sợ hãi mà còn có vẻ hào hứng.
Cánh cửa phòng ngủ của Laura mở ra, ông Balboni vào bên trong.
“Khách của chúng ta đi về rồi”
“Ba ơi! Y nói gì? Tại sao y đến đây?”
“Chúa ơi, nếu những điều y nói là đúng thì..”
“Y nói gì?”
“Bọn Đức quốc xã sẽ đi từng nhà bắt giam người ngay bây giờ đây” Ông Balboni nhìn Lorenzo “Không còn thời gian nữa. Cháu phải biến mất ngay tối nay. Với những tiếng còi báo động và hỗn loạn ngoài đường như thế kia, cháu sẽ dễ dàng trốn đi”
“Cháu cần về nhà. Cháu phải nói cho gia đình..”
Vừa nói xong Lorenzo đi ra khỏi phòng Laura nhưng ông Balboni kéo tay chàng lại:
“Quá trễ để cứu gia đình cháu. Gia đình cháu có trong danh sách. Có thể họ đã đến nhà cháu rồi”
“Em cháu mới có 14 tuổi, cháu không thể bỏ em cháu lại được.”
“Lorenzo! Chờ em!” Laura gọi theo khi thấy Lorenzo chạy xuống cầu thang. Đến cửa chính, nàng nài nỉ:
“Anh hãy nghe lời ba em!”
“Anh phải cho gia đình anh biết. Em biết là anh phải làm chuyện đó”
“Ba! Ba nói cho Lorenzo nghe đi! Cho anh ấy thấy là tình trạng nguy hiểm lắm rồi!”
Ông Balboni lắc đầu:
“Lorenzo đã chọn lựa. Mình không thay đổi quyết định của cậu ta được đâu” Nhìn Lorenzo ông nói tiếp “Cố trốn tránh. Nếu cháu đưa được gia đình đến tu viện ở Padua họ sẽ cho cháu trốn ở đó cho đến khi có người đưa qua biên giới vào Thụy Sỹ. Khi mọi chuyện đã xong xuôi, khi nước Ý trở lại như trước, chúng tôi sẽ gặp cậu ở đây và chúng ta sẽ ăn mừng”
Lorenzo quay sang Laura. Nàng đang đưa tay lên miệng để cố giữ khỏi bật khóc. Chàng ôm Laura thật chặt và nói thầm:
“Đừng bao giờ ngừng tin vào những điều mình mong muốn”
“Em sẽ không bao giờ ngừng tin cả. Không bao giờ”
“Vậy thì những điều mình mong ước sẽ xảy ra” Lorenzo cúi xuống hôn Laura.