Chương 13
Rob giận dữ với Hân. Nàng nghe thấy tiếng chồng mình đóng sầm cửa trước. Tiếng chân giận dữ mạnh bạo của chàng nện nhanh trên sàn nhà vào bếp.
“Tại sao em bỏ cái hẹn với bác sĩ?”
Hân không quay lại nhìn nhưng tiếp tục cắt khoai và cà rốt để nấu thức ăn cho bữa cơm tối. Tối nay nàng làm gà rô-ti ướp với dầu olive và chanh, muối và tỏi. Bữa ăn tối chỉ có nàng và Rob vì Lily vẫn còn ở bên dì Vinh. Căn nhà quá yên lặng khi thiếu con bé. Cả căn nhà cũng im lặng một cách khác thường. Làm như thể Hân đang trôi vào vào một không gian buồn thảm trong khi ngôi nhà của nàng và con người thật của Hân đang ở trong không gian buồn bã đó. Ngôi nhà hạnh phúc, người chồng và đứa con gái yêu thương của nàng dường như không có ở đây trong nhà bếp này.
Hân nói với chồng:
“Em không thấy thoải mái lắm nên không đi”
“Không thoải mái? Em có biết lấy hẹn cho em để đi bác sĩ đó khó lắm không, nhất là muốn đi ngay?”
“Ý kiến đi khám bác sĩ tâm thần là ý kiến của anh, không phải của em”
Rob tức giận:
“Bà bác sĩ cũng đoán là em không chịu đi. Bà ấy còn nói với anh từ chối không chịu nhận là mình có bệnh là một trong những vấn đề của em”
Rất bình tĩnh, Hân đặt con dao xuống bàn và quay lại nhìn Rob. Hân càng bình tĩnh bao nhiêu thì chồng nàng càng giận dữ bấy nhiêu, quần áo Rob xốc xếch, cà-vạt lủng lẳng ở cổ lệch lạc. Nàng hỏi chồng:
“Anh đến gặp người bác sĩ đó? Cả hai người thảo luận về em?”
“Dĩ nhiên rồi. Anh bất lực không còn biết phải giải quyết ra sao. Anh cần phải nói với một ai đó”
“Anh đã nói gì với bà ta?”
“Rằng em đã bị mê hoặc với bản nhạc khốn nạn đó, rằng em không chịu nhận em có vấn đề. Rồi em tránh xa Lily, tránh xa chồng em”
“Nếu có ai đâm dao vào chân anh, thì anh cũng vậy chứ?”
“Anh biết em nghĩ là con có vấn đề nhưng bác sĩ Rose thấy con là một đứa trẻ bình thường, không có dấu hiệu nào chứng tỏ Lily hung dữ, hay.. điên khùng cả”
Hân nhìn chồng sững sờ:
“Anh đưa Lily đi bác sĩ tâm thần đó mà anh không thèm nói cho em hay?”
“Bộ em tưởng với Lily điều đó dễ dàng lắm sao? Con nó đã ở với dì Vinh nhiều hơn là ở nhà. Con bé hoang mang và không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao nó không được ở nhà với cha mẹ! Trong lúc đó thì em gọi điện thoại sang Rome mỗi ngày. Anh thấy cái hóa đơn điện thoại. Tội nghiệp cho người chủ tiệm đã bán bản nhạc cho em vì cứ bị bà khách hàng điên khùng quấy rầy!”
Chữ “điên khùng” ở cửa miệng Rob vừa thốt ra giống như một cái tát tai lên má Hân. Đây là lần đầu tiên Rob nói thẳng vào mặt nàng như thế dù chàng đã nghĩ như vậy từ lâu. Nàng là một người vợ điên, Lily là con gái của một người mẹ điên!
Rob thở dài khi biết mình lỡ lời:
“Chúa ơi! Anh xin lỗi em! Làm ơn đi bác sĩ Rose dùm anh!”
“Để làm gì khi cả hai người đã định bệnh cho em lúc em không có ở đó rồi?”
“Bà Rose là một bác sĩ tâm thần giỏi. Bà ta rất cởi mở và hết lòng lo cho bệnh nhân. Lily thích bà ta. Anh nghĩ em cũng sẽ thích bà ấy”
Hân quay lưng lại với Rob và cầm dao lên. Nàng tiếp tục cắt khoai và cà-rốt. Cho dù Rob lại gần sau lưng Hân và choàng tay ôm nàng, Hân vẫn tiếp tục cắt khoai rất chậm.
Rob thầm thì:
“Anh làm như vậy cho chúng ta”
Chàng hôn nhẹ vào gáy Hân. Hơi nóng ở người Rob làm Hân sởn da gà như đây là một người lạ đang hôn gáy nàng, không phải là người chồng yêu quý của mình hơn 10 năm nay.
Rob tiếp tục dỗ dành:
“Bởi vì anh yêu em và con. Hai người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian này”
Đêm đó sau khi Rob đã ngủ say, Hân xuống nhà vào computer của Rob rồi tìm trên mạng về bác sĩ Rose, Diana Rose. Chồng nàng nói cũng đúng, Hân đã bị mê hoặc về việc tìm kiếm tác giả bản nhạc Incendio mà không còn để ý gì đến chung quanh mình. Hân cần tìm hiểu về bà bác sĩ này. Người đã định bệnh cho nàng dù chưa bao giờ gặp Hân. Bà ta đã “quyến rũ” Lily và Rob. Trong lúc nàng chẳng biết gì về bà ta.
Nàng tìm thấy một loạt những website về bà bác sĩ Rose, toàn xuất thân ở những trường đại học danh tiếng.. Nhưng ảnh của bà ta mới làm Hân chú ý.
Trong khi Rob khen ngợi bà ta nhưng chàng lại quên không nói cho Hân biết là bà bác sĩ này rất đẹp.
Khi đọc đến một bản tin có dính líu đến bác sĩ Rose, trong trường hợp đó bà ta là nhân chứng dựa trên sự chuyên môn nghề nghiệp. Bà Rose chứng nhận là người đàn bà trong vụ án tên Lisa gây nguy hiểm cho những đứa con của bà ta. Bởi vì thế, tòa đã xử để người cha nhận trách nhiệm nuôi dưỡng những đứa con.
Đọc đến đây, ruột gan Hân thắt lại.
Trong một vụ khác, bác sĩ Rose cũng chứng nhận người này gây nguy hiểm cho người khác..v.v.. Bà ta là người quyết định là người bệnh này hay người bệnh kia gây ra sự nguy hiểm tính mạng đến cho người khác hay ngay cho chính họ. Như mẹ của Hân!
Nàng đi ra khỏi những website đó và thẫn thờ nhìn vào màn hình computer. Bỗng dưng trên màn hình là ảnh của Lily. Chồng nàng thay đổi ảnh ở màn hình từ bao giờ? Trước đây là hình 3 người, Rob, Lily và Hân. Nay chỉ còn mình Lily. Nàng cảm tưởng như mình đã bị đẩy ra khỏi gia đình này.
Bác sĩ Rose đẹp như trong ảnh. Văn phòng bà ta nằm ở lầu 5 có cửa kính rộng nhìn ra giòng sông bên dưới. Nhưng cửa kính có màn ngăn. Đồ đạc trong phòng toàn màu trắng. Hân cảm thấy ngộp thở và nếu nàng nói không đúng, không chứng minh là nàng bình thường không điên, bà Rose sẽ nhốt nàng ở đây mãi mãi.
Những câu hỏi đầu tiên của bà ta là những câu hỏi thông thường, sinh ở đâu. Lớn lên ở đâu. Sức khỏe ra sao. Bà bác sĩ Rose có cặp mắt xanh lục, da trắng không tì vết, mặc áo sơ-mi khá mỏng có thể nhìn thấy áo lót ngực bên trong. Hân tự hỏi liệu Rob, chồng nàng cũng nhìn thấy những điều như nàng đang nhìn thấy ở bà ta. Giọng bà ta ngọt như mật và đầy vẻ săn sóc. Nhưng Hân nghĩ bà ta là một kẻ trộm. Bà ta đã ăn cắp sự yêu thích mà Lily dành cho bà ta cũng như sự trung thành của Rob.
Khi Hân nói cho bà ta biết nàng là một nhạc sĩ chuyên nghiệp xuất thân từ một trường dậy âm nhạc danh tiếng, nàng thấy môi bà ta cong lên. Chắc bà ta nghĩ nhạc sĩ không phải là một nghề chuyên nghiệp? Những văn bằng của bà ta treo đầy trên tường như để chứng tỏ bà ta quyền uy và ngon lành hơn một nhạc sĩ.
“Cô nói rằng mọi sự bắt đầu khi cô chơi bản nhạc.. Incendio. Hãy nói thêm cho tôi biết về bản nhạc đó. Cô nói cô tìm thấy ở Rome?”
“Trong một tiệm bán đồ cổ”. Hân nói.
“Tại sao cô mua bản nhạc đó?”
“Tôi thu thập nhạc. Tôi luôn tìm kiếm nhữn bản nhạc mà tôi chưa nghe bao giờ. Một bản nhạc đặïc biệt và hay”
“Và cô biết ngay là bản nhạc này hay dù chỉ nhìn.. sơ qua?”
“Đúng vậy. Tôi đọc nốt nhạc và tôi có thể nghe những âm thanh của nốt nhạc trong đầu tôi. Tôi đã nghĩ bản nhạc này có thể chơi với dàn nhạc của chúng tôi. Khi tôi về lại đây, tôi chơi bản nhạc này ở nhà.. Đó là lúc Lily..” Hân ngừng lại vài giây rồi nói tiếp “Đó là lúc Lily thay đổi”
“Và cô cho rằng bản nhạc Incendio gây ra”
“Có một điều rất bất bình thường về bản nhạc này. Một cái gì đó rất u tối và.. dễ sợ. Lần đầu tiên khi đàn bản nhạc tôi có nhận xét là bài nhạc có một mãnh lực không trong sáng. Tôi nghĩ là Lily cũng cảm nhận như vậy. Tôi nghĩ là Lily phản ứng lại với bản nhạc”
“Và đó là tại sao Lily làm cô bị thương”
Câu nói của bác sĩ Rose rất bình thường nhưng không dấu được vẻ nghi ngờ trong giọng nói của bà ta. Bà ta lập lại sự diễn tả của Hân:
“Một mãnh lực không trong sáng?”
“Tôi không biết phải gọi đó là gì. Có một cái gì đó bất thường trong bài nhạc”
Bà ta gật đầu như đã hiểu nhưng Hân biết là bà ta không hiểu Hân muốn nói gì.
“Đó là tại sao cô gọi điện thoại sang Rome?”
“Tôi muốn biết bản nhạc này đến từ đâu và lịch sử của nó. Điều này có thể giải thích sự ảnh hưởng lên Lily. Tôi cố gắng liên lạc với người đàn ông đã bán cho tôi bản nhạc nhưng ông ta không trả lời điện thoại. Cháu gái của ông ta viết cho tôi một bức thư cách đây mấy tuần nói rằng cô ta đã nói ông ấy tìm kiếm những điều tôi hỏi. Từ đó đến giờ không nhận được tin gì khác nữa”
Bác sĩ Rose đổi thế ngồi và đặït câu hỏi khác:
“Cô nghĩ gì về cháu bé?”
Câu hỏi này làm Hân phân vân về câu trả lời. Nàng nhớ ngày Lily còn bé, khi nó nhìn nàng và toét miệng cười, Hân đã nghĩ rằng đây là giây phút hạnh phúc nhất đời nàng. Rồi những lần Lily sốt nóng ốm đau, Hân đã lo âu sợ mất con. Nàng lại nghĩ đến hôm nhìn xuống chân mình và mảnh kính đâm vào chân, rồi nghe Lily cứ lải nhải nói: Mẹ đau, mẹ đau.
“Cô có nghe tôi hỏi không?” bác sĩ Rose nhẹ nhàng hỏi Hân.
“Tôi yêu con tôi, đương nhiên là tôi yêu Lily” Hân nói như máy trả lời.
“Cho dù Lily tấn công cô?”
“Đúng vậy”
“Cho dù Lily có vẻ như khác đi, không phải là đứa trẻ như mọi khi?”
“Phải”
“Có bao giờ cô cảm thấy như bị thúc giục phải làm hại cháu như để trả đũa không?”
Hân trố mắt nhìn bà bác sĩ rồi hỏi:
“Bác sĩ nói sao?”
“Có những cảm xúc như thế không có gì lạ. Có những bà mẹ đã không đè nén được và đá tát con hay đánh”
“Tôi không bao giờ làm đau hay làm hại con tôi. Tôi không bao giờ muốn làm Lily đau cả”
“Có bao giờ cô cảm thấy bị thúc giục là tự làm hại mình không?”
Hân thấy ngay là bà Rose muốn hướng những câu hỏi theo chiều hướng nào.
“Tại sao bác sĩ lại hỏi như thế?”
“Cô bị thương 2 lần. Cô bị đâm ở chân. Cô bị ngã xuống cầu thang”
“Tôi không có tự đâm chân mình hay tự lăn cổ xuống cầu thang”
Bà bác sĩ thở dài như thể Hân quá tối tăm không hiểu những điều mà ai cũng nhận thấy.
“Không ai nhìn thấy khi những chuyện đó xảy ra. Có khi nào là những chuyện đó xảy ra không đúng như cô nhớ?’
“Chuyện xảy ra đúng như tôi diễn tả”
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu cho rõ ràng. Không có gì mà cô phải nóng giận”
Bà ta nói Hân nóng giận? Nàng hít một hơi thở thật dài để trấn an mình đừng nổi nóng mặc dù nàng có đủ những lý do để nóng giận. Hôn nhân nàng đang trên bờ vực, con gái nàng tấn công mẹ đến thương tích, trong lúc bác sĩ Rose ngồi kia bình chân như vại. Hân tự hỏi không biết cuộc đời thực sự của bà ta có bình yên và vững chãi như bà ta đang ngồi kia không? Biết đâu bà ta có những bí mật không ai biết như là trộm cắp, say rượu, điên khùng…? Có thể bà ta cướp chồng người khác.
Hân nói:
“Tôi không hiểu tại sao tôi lại nói chuyện với bà. Tôi nghĩ cả bà và tôi đều phí thì giờ”
“Chồng cô lo âu cho cô, đó là lý do tại sao cô đến đây. Ông ta nói rằng cô mất ngủ và sụt ký”
“Chồng tôi còn nói gì nữa với bà?”
“Ông ta còn nói rằng cô trở nên xa lạ với con bà cũng như với cả chính ông ta. Ông ấy còn nói rằng cô bị phân tâm và không nghe những điều chồng cô nói. Đó là tại sao tôi cần hỏi cô. Cô có nghe những giọng nói gì khác không?”
“Ý bà muốn nói gì?”
“Những tiếng nói trong đầu cô. Có những người không có mặt nhưng cứ nói cho cô biết phải làm cái này cái kia. Hay là họ thúc giục cô tự hại bản thân cô”
“Bà muốn hỏi tôi có điên không?” Hân phá lên cười “Câu trả lời cho bác sĩ là không, tôi không có điên”
“Tôi hy vọng cô hiểu là tôi phải hỏi câu hỏi đó. Chồng của cô rất lo âu cho con gái cô, nhất là anh ta đi làm suốt ngày, chúng tôi muốn tin chắc rằng cháu bé bình an với cô ở nhà”
Hóa ra đây là lý do chính vì sao Hân phải tới đây! Bà ta và Rob đều nghĩ rằng Hân là mối đe dọa cho Lily! Họ cho là Hân cũng giống như mẹ nàng mà giết con! Họ muốn bảo vệ Lily!
Bác sĩ Rose tiếp tục nói:
“Tôi được biết hiện giờ cháu Lily đang ở với bà dì của cô. Đây chỉ là tạm thời. Chồng cô muốn cháu bé về nhà nhưng đồng thời anh ta cũng muốn biết chắc chắn về sự an toàn của cháu”
“Bộ bà nghĩ tôi không muốn con tôi ở nhà sao? Từ khi sinh cháu, tôi và cháu không rời xa nhau. Thiếu Lily, tôi thấy như mình mất đi một phần cơ thể”
“Cho dù cô muốn cháu ở nhà, nhưng cô không nghĩ đến những điều đã xảy ra. Cô quên không đến đón Lily ở nơi giữ trẻ mà rồi cô cũng không biết là mình quên đón con. Cô lại tin rằng con gái cô hung dữ và muốn hãm hại cô. Cô bị ám ảnh về một bài nhạc mà cô cho đó là ma quỷ. Trong lịch sử bệnh lý gia đình của cô lại có người bị điên”
Những điều bà bác sĩ trình bày dựng nên một bức tranh xấu xí. Bất cứ ai nghe thấy những điều này đều phải đồng ý với bà ta. Cho nên những điều bà ta nói tiếp không có gì là ngạc nhiên cả.
“Trước khi mà tôi thấy an tâm về chuyện cháu bé về nhà, tôi tin rằng cô cần được xem xét về bệnh lý nhiều hơn nữa. Tôi đề nghị một thời gian quan sát trong bệnh viện. Có một nơi tốt lắm mà tôi nghĩ rằng cô sẽ thấy thoải mái. Nhưng điều này cũng chỉ là ý kiến còn tùy cô. Cứ xem như đó là một cuộc nghỉ hè ngắn thôi. Đó cũng là thời gian để cô buông mọi trách nhiệm mà chỉ chú trọng đến bản thân”
“Bà nói là một cuộc nghỉ hè ngắn? Ngắn là bao lâu?”
“Tôi không thể nói rõ ràng là bao lâu”
“Như vậy có thể là nhiều tuần lễ hay vài tháng?”
“Tùy thuộc vào những tiến triển về phần cô”
“Ai sẽ là người định những tiến triển đó? Bà hay ai khác?”
Câu hỏi với giọng hơi có vẻ gây hấn của Hân làm bà bác sĩ Rose ngả người ra sau ghế. Bà ta nghĩ tới người mẹ của bệnh nhân này, một người đàn bà điên!
“Để tôi nhấn mạnh lần nữa, thời gian định bệnh hoàn toàn là tùy cô. Cô có thể đi ra khỏi bệnh viện bất cứ lúc nào”
Nghe bà ta nói có vẻ như Hân là người quyết định, nhưng nàng thấy ngay nếu nàng từ chối, Hân sẽ mất Lily, và mất cả chồng nữa. Sự thật, hiện tại nàng đang mất cả hai. Những gì còn lại cho nàng hiện tại là sự tự do, mà điều này dường như cũng lệ thuộc vào bà bác sĩ Rose. Bà ta chỉ cần tuyên bố nàng gây nguy hiểm cho Lily và cho cả chính nàng thì nhà thương điên sẽ đóng cửa nhốt nàng trong đó.
Hân cảm nhận được bà ta đang nhìn nàng trong lúc nàng đang tìm câu trả lời. Hân tự nhủ thầm; “Phải bình tĩnh, phải tỏ ra hợp tác!”. Nàng trả lời:
“Tôi cần một thời gian để sửa soạn. Tôi muốn nói chuyện với chồng tôi trước đã. Mà tôi cũng muốn chắc chắn là người dì của tôi sẽ trông Lily trong thời gian đó”
“Dĩ nhiên. Tôi hiểu”
“Nhất là tôi sẽ vào đó một thời gian, tôi phải sắp xếp mọi sự, đó là điều thực tế”
“Chúng ta chỉ nói là một thời gian, không phải vào đó vĩnh viễn”
Đối với mẹ Hân chuyến đi đó là vĩnh viễn. Với mẹ nàng, dưỡng trí viện hay còn gọi là nhà thương điên là điểm cuối cùng trong cuộc đời của bà.
Bác sĩ Rose đứng lên đưa Hân ra bên ngoài phòng đợi, nơi mà Rob đang chờ. Chồng nàng đã nghỉ làm để đưa Hân đến đây vì chàng muốn chắc chắn là Hân gặp bà bác sĩ Rose. Hân đọc được câu hỏi trong ánh mắt Rob khi chàng nhìn bà Rose. Bà bác sĩ gật đầu, sự im lặng của bà là một minh chứng rằng người vợ điên của Rob sẵn sàng hợp tác theo đúng như chương trình.
Và Hân hợp tác với họ. Nàng còn con đường nào khác đâu? Nàng yên lặng trong xe lúc Rob đưa về nhà. Về đến nhà, Rob cứ lẩn quẩn bên nàng. Chắc chàng sợ Hân sẽ tự sát hay làm chuyện gì điên khùng. Nàng ở trong bếp làm cái này cái kia và cố làm như mọi chuyện bình thường nhưng thực sự đầu óc Hân rối bung! Cuối cùng Rob vào phòng làm việc. Hân buông người xuống ngay chiếc ghế trong nhà bếp.
Điên là như vầy đây sao?
Nàng nghĩ đến nhà thương điên. Mặc dù bà bác sĩ Rose chỉ nhắc là nhà thương nhưng nàng biết những loại dưỡng trí viện như thế. Nàng nhìn thấy những bức hình nơi mẹ nàng chết trong đó. Bên ngoài họ trồng cây cỏ rất đẹp, nhưng các cửa đều khóa kín. Chẳng lẽ nàng phải sống hết đời ở những nơi như vậy?
Ấm nước sôi rít lên làm Hân giật mình.
Nàng đứng dậy rót nước sôi vào bình trà. Kế đến nàng soạn chồng thư để trong bếp. Chắc phải hơn 3 ngày chưa đụng đến những thư này. Những xáo trộn trong gia đình là như vậy! Hèn gì gần đây trông Rob thê thảm quá!!
Nàng lật những lá thư, nào là quảng cáo này quảng cáo kia.. Chợt một bức thư rớt xuống chân Hân. Nàng cúi xuống lượm lên. Một bức thư gửi từ Rome! Người gửi, nàng nhận ra ngay, người cháu gái của ông chủ tiệm bán đồ cổ!
Hân vội vàng xé thư.
“Bà Hân Adams thân mến,
Tôi xin lỗi không trả lời bà ngay nhưng vì gia đình chúng tôi gặp biến cố đau buồn. Ông của tôi đã qua đời. Vài ngày sau khi tôi viết cho bà lá thư trước, ông tôi bị giết do một vụ ăn trộm ngay trong tiệm. Cảnh sát đang điều tra nhưng xem ra không có hy vọng tìm ra thủ phạm. Gia đình chúng tôi thật đau buồn trước sự ra đi đột ngột của ông tôi. Chúng tôi không muốn chuyện rắc rối gì khác. Tôi rất tiếc là không thể giúp bà thêm được nữa.
Yêu cầu bà đừng gửi thư hay gọi gia đình chúng tôi nữa. Xin hiểu cho chúng tôi.”
Hân ngồi thẫn thờ sau khi đọc lá thư từ Rome. Nàng muốn chia sẻ điều này với ai đó về tin này. Không phải với Rob hay dì Vinh vì cả hai đều nghĩ là Hân bị ám ảnh với bài nhạc Incendio! Chắc chắn là không thể chia sẻ với bà bác sĩ Rose vì bà ấy lại càng khẳng định là Hân bị điên!
Nàng nhấc điện thoại gọi cho chị Giang và kể chuyện về bức thư vừa nhận được.
Chị Giang kêu lên:
“Trời ơi! Ông ta bị giết sao?”
“Không còn hiểu ra sao nữa. Ông ta chỉ là chủ một cửa tiệm bán đồ cổ, hay nói cách khác là đồ cũ. Trong tiệm toàn những đồ cũ kỹ, có mấy bức tranh xấu xí không ai mua. Trên con đường đó có nhiều tiệm bán đồ cổ lắm. Tại sao trộm lại vào tiệm ông ta?”
“Có thể tiệm đó là chỗ dễ vào hay trong tiệm có nhiều đồ cổ quý giá mà em không biết”
“Sách và nhạc? Đó là những món quý giá nhất mà ông ta có. Chẳng lẽ ăn trộm lại đi tìm mấy thứ đó? Cô cháu gái của ông ta không muốn em liên lạc nữa thành thử ra mình sẽ không bao giờ tìm ra bản nhạc này từ đâu tới”
“Vẫn còn có cách khác. Mình có địa chỉ ở Venice, đằng sau quyển sách nhạc. Nếu người nhạc sĩ đã từng ở Venice, mình có thể tìm ra gia đình ông ta. Nhiều khi ông ta còn viết nhiều bài nhạc nào khác nữa mà chưa được in. Nhiều khi mình tìm ra và mình sẽ là người đầu tiên thu những bản nhạc đó”
“Chị tưởng tượng quá! Mình đâu có biết là người nhạc sĩ này có ở đó không?”
“Chị sẽ tìm kiếm. Chị đang sửa soạn để đi trình diễn ở Trieste sau đó chị sẽ đi Venice. Chị đã đặt chỗ tại khách sạn ở Dorsoduro, một khách sạn xinh xắn lắm” Chị Giang ngừng một chút xíu rồi nói luôn “Hay là em đi Venice, mình gặp nhau ở đó?”
“Gặp nhau ở Venice?”
“Gần đây chị thấy em như bị trầm cảm. Đi xa một vài ngày cho khuây khỏa. Mình sẽ cùng nhau tìm ra bí mật của bài nhạc Incendio. Em nghĩ sao? Liệu Rob có cho em đi không?”
“Em ước gì có thể đi được”
“Tại sao không?”
Bởi vì Hân sắp sửa bị nhốt trong nhà thương điên và chẳng bao giờ được đi Ý nữa.
Hân nhìn xuống lá thư mới nhận được từ Rome. Nàng lại nhớ đến cửa tiệm bán đồ cổ nơi mà nàng đã tìm ra bản nhạc. Nàng nhớ nhiều thứ trong cửa tiệm đó. Hân còn nhớ cái lạnh kỳ quái trong tiệm làm như nàng đã cảm nhận được thần chết sẽ đến nơi đó. Chẳng lẽ nàng đã mang cả lời nguyền đó về tận nhà? Cho dù bây giờ nàng có đốt bản nhạc đó đi thì nàng vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền ấy. Hân sẽ không bao giờ có Lily nữa, nhất là khi bị nhốt trong nhà thương điên.
Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nàng để chống lại lời nguyền đó. Cơ hội cuối cùng để dành lại gia đình mình.
“Bao giờ thì chị đến Venice?”
“Buổi trình diễn nhạc ở Trieste chấm dứt sau ngày chủ nhật. Chị định sẽ đi xe lửa đến Venice vào ngày thứ hai. Tại sao em hỏi?”
“Em thay đổi ý. Em sẽ gặp chị ở đó”