← Quay lại trang sách

Chương 15 Lorenzo

Tháng 12, năm 1943

Không nhìn thấy mình đi đâu, tất cả chỉ là mờ mịt và tưởng như là thiên thu!

Màn đêm đã xuống, mọi cửa mành đều đóng, Lorenzo không còn biết chiếc xe lửa đang đi về đâu. Chàng tưởng tượng đến những cánh đồng, nông trại bên ngoài, những ngôi làng nhỏ nơi mà những ánh đèn ấm áp được thắp sáng trong những ngôi nhà và các gia đình tụ họp dùng bữa ăn tối. Những người đó có nghe thấy tiếng xe lửa chạy ngang qua hay không? Họ có ngừng ăn và tự hỏi những người trên xe lửa này là ai không? Hay họ chỉ giản dị tiếp tục dùng bữa tối bởi vì những gì xảy ra bên ngoài những bức tường của họ không dính líu gì đến đời sống họ. Vả lại họ làm gì được? Chiếc xe lửa này cũng như những xe lửa trước đó vẫn tiếp tục chạy ngang qua, và họ vẫn tiếp tục ăn, uống, và đời sống họ tiếp tục. Trong khi Lorenzo và những người khác trên chuyến xe lửa chỉ như những bóng ma trong đêm.

Cánh tay Lorenzo tê nhưng chàng không muốn nhúc nhích bởi vì em gái Pia đang dựa đầu vào vai chàng mà ngủ. Bao nhiêu ngày qua Pia không được tắm, mái tóc dài của cô bé xơ xác. Pia vẫn hãnh diện vì mái tóc và mỗi lần có những cậu thanh niên đi ngang qua nhìn là Pia lại hất mái tóc. Trong lúc này mái tóc của Pia bết lại vì bẩn và dầu, gương mặt cô béù hóp lại, hai mắt quầng thâm mệt mỏi. Lorenzo hình dung em gái mình phải làm việc trong trại tập trung, run rẩy vì lạnh và càng ngày càng yếu và gầy đi. Chàng cúi xuống hôn đỉnh đầu của em. Thay vì mùi thơm quen thuộc từ mái tóc của Pia như trước đây, nay chỉ còn mùi chua của mồ hôi và bẩn! Con người bị biến dạng quá nhanh chóng trước nghịch cảnh! Chỉ với vài ngày không được tắm rửa, ngọn lửa trong mỗi người đều tàn lụi. Ngay cả Marco bây giờ cũng không còn hăng hái và nghị lực như trước.

Xe lửa đột nhiên dừng lại. Qua khe mành mành, Lorenzo nhìn thấy có ánh đèn ở trạm ngừng.

Pia tỉnh giấc, choàng dậy hỏi:

“Mình tới rồi sao?”

“Anh không biết cưng à”

“Em đói quá. Tại sao họ không cho mình ăn vậy? Để mình phải thèm ăn vì đói quá là điều sai”

Những cánh cửa xe lửa mở ra rồi có những tiếng quát tháo.

Pia đứng dậy sợ hãi hỏi anh:

“Họ nói gì vậy? Em không hiểu họ muốn mình làm gì?”

Marco trả lời thay:

“Họ ra lệnh cho mọi người đi ra”

Lorenzo cầm đàn vĩ cầm của mình nói với Pia:

“Vậy mình phải làm theo lời họ. Đi gần anh. Nắm tay anh!”

“Mẹ ơi! Ba ơi!” Pia kêu lên với giọng hoảng hốt.

Ông Bruno điềm tĩnh nói với các con:

“Mọi sự sẽ suông sẻ, ba chắc chắn như vậy. Đừng gây chú ý, mà cũng đừng nhìn ai cả. Mình phải đi cùng với nhau. Điều quan trọng nhất là đi gần nhau”

Pia cúi đầu đi, nắm tay Lorenzo đi ra ngoài. Hai anh em đi đàng sau ông bà Bruno và Marco. Bên ngoài trời rất lạnh, hơi thở họ tỏa ra khói, những làn khói mong manh bay lững lờ trong không gian. Ánh đèn sáng lòa ở sân ga rọi khắp nơi sáng như ban ngày. Những người bị bắt rúc vào nhau cho đỡ lạnh với những gương mặt hoang mang bơ phờ. Lorenzo và em gái Pia lẫn vào đám đông người sợ hãi. Bên cạnh chàng một đứa trẻ đang gào khóc bất chấp sự dỗ dành và sợ sệt của cha mẹ nó làm át đi những tiếng ra lệnh ở cuối sân ga.Cho đến khi tên lính gác tiến về phía đám đông và bắt đầu đẩy đám đông để phân rẽ thì mọi người mới hiểu là họ phải sắp hàng để chúng khám xét. Trong lúc mọi người run rẩy xếp hàng, Pia cứ nắm chặt lấy tay Lorenzo, chỉ sợ bị chia rẽ. Lorenzo liếc nhìn Marco đang đứng phía bên phải chàng nhưng Marco vẫn nhìn thẳng trước mặt, ngực ưỡn ra phía trước như thách thức những tên lính gác.

Khi những tên lính đến gần hơn, Lorenzo cúi đầu nhìn xuống đất. Chàng nhìn thấy một đôi chân đi giày ủng bóng loáng ngừng trước mặt mình.

Có người nói:

“Này! Tên kia!”

Lorenzo ngửng đầu lên. Một viên chức Đức quốc xã đang nhìn chàng và nói một tràng tiếng Đức. Lorenzo không hiểu y nói gì nên chàng lắc đầu. Y chỉ vào chiếc đàn vĩ cầm của Lorenzo và lại nói gì.

Một tên lính người Ý tiến lại gần để thông dịch:

“Ông ta muốn biết cái đàn này có phải của cậu không?”

Sợ rằng họ sẽ lấy mất chiếc đàn, Lorenzo nắm chặt chiếc đàn vĩ cầm và trả lời:

“Phải, của tôi”

“Cậu chơi đàn?”

“Phải”

“Chơi loại nhạc nào?”

“Loại nào cũng được. Đưa tôi nhạc nào tôi cũng chơi được cả”.

Tên lính Ý nhìn viên chức người Đức như hỏi ý. Ông ta gật đầu.

“Đi theo chúng tôi”

“Cả gia đình tôi nữa chứ?”

“Không. Chỉ mình cậu”

“Nhưng tôi phải đi với gia đình tôi”

“Chúng tôi không dùng họ”

Tên lính Ý vẫy tay. Hai người lính khác đến và nắm hai bên tay Lorenzo.

“Không. Tôi không rời gia đình tôi!”

“Lorenzo!” Pia hét lên khi thấy anh mình bị lôi đi. “Đừng đưa anh tôi đi!”

Lorenzo ngoái lại nhìn em gái. Chàng nhìn thấy Marco đang nắm lấy tay Pia trong lúc cô bé cố vùng vẫy. Chàng nhìn thấy cha mẹ đang bám vào nhau trong tuyệt vọng. Lorenzo bị đưa ra khỏi sân ga. Vẫn bị chóa mắt vì ánh đèn, Lorenzo không biết họ đưa mình đi đâu nhưng chàng vẫn nghe thấy tiếng Pia gào khóc gọi tên anh.

Lorenzo nài nỉ:

“Xin cho tôi được ở cùng với gia đình”

Một tên lính nạt lớn tiếng:

“Mày không muốn đi đến chỗ mà họ đi đâu!”

“Họ đi đâu?”

“Mày là đứa may mắn nhưng đần độn!”

Dần dần không còn nghe thấy tiếng Pia nữa. Con đường đang đi dẫn đến những bức tường cao, có những tháp canh. Qua cổng, ngang qua sân đến một tòa nhà thấp. Tên lính gõ cửa và đợi.

Một giọng nói bên trong ra lệnh cho vào.

Ỡ đàng sau có người đẩy Lorenza làm chàng ngã và suýt làm rơi đàn. Chàng bò dậy trong căn phòng có mùi gỗ và và thuốc lá. Cánh cửa ra vào đóng lại sau lưng chàng.

“Cẩn thận chứ?” Người đó nói bằng tiếng Ý, không phải nói với Lorenzo nhưng là nói với những tên lính đưa chàng vào đây. “Không thấy nó đang cầm đàn sao? Sẽ bị phạt nếu chiếc đàn bị hư hỏng!”

Lorenzo đứng hẳn lên nhưng vẫn còn sợ hãi nên không chú ý vào người đàn ông trong phòng. Thay vì vậy chàng nhìn quanh phòng. Sàn gỗ, có bàn và mấy chiếc ghế. Một gạt tàn ngập những mẩu thuốc lá. Chiếc đèn nhỏ trên bàn làm việc không sáng lắm cho thấy bốn xấp giấy tờ xếp ngay ngắn.

“Sao? Nhìn tôi coi nào?”

Lorenzo nhìn người đàn ông trong phòng và đột nhiên chàng thấy mình không thể nhìn đi đâu khác nữa. Đôi mắt ông ta xanh một cách dị thường, trái ngược với mái tóc đen. Ông ta nhìn Lorenzo chăm chăm. Từ người ông ta tóat ra một sức mạnh của quyền lực làm Lorenzo đứng yên không nhúc nhích. Bộ quân phục của ông ta gắn quân hàm đại tá. Một đại tá Ý.

Một trong những tên lính đưa Lorenzo vào đây nói:

“Anh ta nhận mình là nhạc sĩ”

Viên đại tá liếc nhìn chiếc đàn vĩ cầm:

“Còn chiếc đàn? Có chơi nhạc bằng chiếc đàn này được không?”

Lorenzo lắp bắp trả lời:

“Dạ được..”

“Mở ra xem. Để trên bàn đây!”

Lorenzo bỏ hộp đàn trên bàn. Hai tay chàng tê cứng. Chàng mở hộp đàn. Bên trong hộp đàn, chiếc vĩ cầm La Dianora lấp lánh ánh mầu mật ong nổi bật dưới nền nhung đen tuyền.

Viên đại tá suýt xoa khi nhìn thấy chiếc đàn vĩ cầm. Y hỏi Lorenzo:

“Làm sao cậu có chiếc đàn này?”

“Đàn này của ông ngoại tôi. Trước đó thuộc về ông cố tôi”

“Cậu là nhạc sĩ?”

“Vâng”

“Chơi đàn cho tôi nghe!”

Những ngón tay của Lorenzo cứng và tê đi vì lạnh và sợ hãi. Chàng co dãn và bẻ những ngón tay trước khi nhấc đàn lên. Qua một cuộc hành trình dài và dằn xóc lạnh lẽo nhưng chiếc đàn không suy xuyển.

“Ngài muốn tôi đàn bản nhạc nào?”

“Bài nào cũng được. Chứng tỏ cho tôi thấy là cậu biết đàn”

Lorenzo ngần ngừ không biết chơi bản nhạc nào. Chàng hơi run. Những giây phút trôi qua. Viên đại tá chờ đợi. Và rồi dường như La Dianora không thể chờ đợi hơn nữa cho chàng chọn bản nhạc, một vài nốt nhạc rồi cả bản nhạc tuôn trào ra. Những âm thanh từ chiếc đàn vĩ cầm La Dianora luồn vào mọi ngõ ngách của căn phòng làm những khói thuốc lá trong phòng phải nhảy múa. Chàng không cần bản nhạc để chơi bài này vì nó đã khắc sâu trong tâm khảm của Lorenzo.

Đây chính là bản nhạc mà Lorenzo và Laura cùng hòa tấu trong cuộc thi. Bài hát nhắc nhở cho chàng những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời Lorenzo. Trong lúc chơi đàn, Lorenzo có cảm tưởng Laura đang bên cạnh mình. Chàng nhớ đến chiếc áo dạ hội màu đen bóng mà Laura mặc hôm ấy, bóng dáng nàng cúi trên chiếc đàn. Những sợi tóc vàng óng ánh của Laura rẽ ra lộ một phần của chiếc gáy. Trong lúc này Lorenzo đàn và tưởng đâu Laura đang ngồi bên cạnh chàng. Chàng nhắm mắt lại và mọi vật biến mất, chỉ còn mình Laura. Chàng quên cả mình đang ở đâu, quên đi cái đói khát, mệt mỏi và sợ hãi. Laura là sức mạnh của chàng. Mỗi một nốt nhạc Loranzo chơi là một tiếng kêu gọi từ trái tim chàng đến Laura, vượt qua bao ngăn cản giữa hai người. Những giọt mồ hôi vã ra trên trán chàng. Căn phòng trước đây lạnh lẽo, nay nóng hực lên và Lorenzo đang bị thiêu đốt trong đó. “Em có nghe anh đang đàn? Anh đang đàn cho em đó, Laura!”

Chàng dừng ở nốt nhạc cuối cùng. Sự lạnh lẽo của căn phòng lại trở về với chàng. Sau khi dồn hết sức lực và tâm hồn vào bản nhạc, nay Lorenzo đứng yên, cúi đầu, hai vai xuôi xuống.

Qua một lúc, không ai nói gì. Rồi thì viên đại tá lên tiếng:

“Tôi chưa bao giờ nghe bản nhạc này. Ai là người soạn bài nhạc này?”

Lorenzo nói nhỏ:

“Dạ.. tôi..”

“Thật à? Cậu viết bản nhạc này?”

Lorenzo gật đầu:

“Đây là một bản hợp tấu giữa vĩ cầm và đại hồ cầm”

“Cậu có thể soạn nhạc hòa tấu luôn nữa sao?”

“Nếu tôi có hứng đủ”

“À.. vậy à..”

Viên đại tá đứng dậy đi vòng quanh Lorenzo như thể để khám xét mọi góc cạnh của người thanh niên này. Đột nhiên ông ta dừng bước, nói với mấy tên lính:

“Đi ra ngoài hết đi!”

“Thưa ngài, chúng tôi sẽ đợi bên ngoài để nhỡ ra.. Ngài không thể tiên đoán được..”

“Bộ tưởng ta không đối phó nổi với một tên tù nhân đáng thương hay sao? Muốn đứng bên ngoài cửa thì cứ đứng, nhưng ra khỏi phòng”

Viên đại tá mặt lạnh như tiền chờ cho mấy tên lính ra khỏi phòng. Khi cửa phòng đã đóng lại, ông ta mới quay sang Lorenzo và ra lệnh:

“Ngồi xuống!”

Lorenzo bỏ chiếc đàn vào trong hộp đựng đàn, và ngồi phịch xuống ghế làm như hai chân chàng không thể giữ nổi thân mình cho vững.

Ông đại tá cầm chiếc đàn vĩ cầm lên và mang lại gần đèn để xem xét rồi nói:

“Chiếc đàn này nếu lọt vào tay của một kẻ kém tài nghệ thì thật phí phạm! Nhưng dưới những ngón tay của cậu, chiếc đàn đã bừng sống”

Ông ta đưa chiếc đàn lên áp sát vào tai và gõ nhẹ mặt sau của chiếc đàn. Khi đặt lại chiếc đàn vĩ cầm vào trong hộp đựng đàn, ông ta chợt nhìn thấy tập sách nhạc mỏng bên trong hộp đựng đàn. Ông ta lấy tập nhạc ra, lật lật xem và nhíu mày.

Ruột gan Lorenzo rối bời. Nếu tập nhạc này gồm những bản nhạc của những nhạc sĩ như Mozart, Bach hay Schubert thì chàng không lo ngại, nhưng đây là những bản nhạc dân giả La Mã. Chàng quan sát nét mặt của viên đại tá. Ông ta bỏ lại tập nhạc vào chỗ cũ.

Lorenzo nhanh chóng giải thích:

“Tập nhạc này từ thư viện của ông tôi. Ông ngoại tôi là giáo sư âm nhạc tại Ca’ Foscari. Công việc của ông ngoại tôi là thu thập mọi loại nhạc..”

“Nói về âm nhạc, tôi không bình phẩm. Tôi không giống như những người khác, những người đốt sách và đập phá những khí cụ âm nhạc. Tôi ngưỡng mộ âm nhạc, mọi loại âm nhạc. Cho dù trong tình huống hiện tại, mình không nên ruồng bỏ âm nhạc mà phải trân trọng nó, cậu có đồng ý với tôi không?”

Môi mím lại, ông ta quan sát Lorenzo một hồi. Đoạn lấy từ chiếc bàn nhỏ một phần thức ăn còn thừa buổi tối của ông ta và đặït trước mặt Lorenzo:

“Người nghệ sĩ cũng cần phải ăn trước khi có thể sáng tạo. Ăn đi!”

Lorenzo nhìn xuống một mẩu bánh mì nằm bên cạnh nước sốt. Không còn miếng thịt nào, chỉ còn vài miếng cà rốt và hành. Nhưng đối với một kẻ đang đói thì đây là đại tiệc! Nhưng Lorenzo không đụng đến. Chàng nghĩ đến khuôn mặt xanh xao của em gái. Nghĩ đến mẹ và sự đói khát của gia đình.

“Gia đình tôi không được ăn gì mấy ngày nay. Trên xe lửa chẳng ai được ăn. Ngài có thể nào cho họ..”

Viên đại tá lớn tiếng chặn họng Lorenzo:

“Có muốn ăn hay không ăn? Bởi vì nếu cậu không ăn, tôi sẽ cho chó ăn!”

Lorenzo cầm mẩu bánh mì lên mà chưa ăn ngay. Chàng cảm thấy tội lỗi vì được ăn trong khi gia đình chịu đói. Nhưng cơn đói đã đánh bạt đi những mặc cảm tội lỗi. Lorenzo ăn hối hả phần ăn thừa. Khi bánh mì đã hết, chàng dùng ngón tay vét hết mọi thứ trong đĩa rồi cuối cùng liếm sạch.

Viên đại tá ngồi trong chiếc ghế bành đối diện vừa hút thuốc lá vừa nhìn cậu thanh niên đói khát đang ăn, vừa thích thú nhưng cũng có phần chán nản.

“Tôi sẽ mang chiếc đĩa này đi trước khi cậu sẽ ăn cả chiếc đĩa! Tôi có thể sắp sửa cho cậu ăn thêm nữa”

“Vâng, ngài làm ơn. Gia đình tôi cũng đói lắm”

“Cậu không thể nào thay đổi được”

“Nhưng ông có thể thay đổi được. Em gái tôi mới có 14 tuổi. Tên nó là Pia, và nó chẳng làm điều gì sai trái. Pia là một thiếu nữ tốt bụng và xứng đáng được sống. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ tôi không khỏe nhưng làm việc rất chăm chỉ. Mọi người trong gia đình tôi sẵn sàng làm việc cực nhọc để được sống”

“Tôi không thể làm gì cho họ được. Tôi khuyên cậu đừng nghĩ tới họ nữa”

“Không nghĩ tới họ? Đây là gia đình tôi, không ai có thể không nghĩ tới..”

“Cậu có hy vọng để được sống sót không?”

Lorenzo nhìn vào đôi mắt xanh biếc của viên đại tá đang ngồi trước mặt, và ngay lúc đó chàng nhận ra ông ta là kẻ sống sót. Có ném ông ta xuống biển hay đẩy ông ta vào những khó khăn, ông ta vẫn trồi lên được mà sống. Lúc này ông ta đang thách thức Lorenzo là cũng nên hành động như ông ta mà loại bỏ mọi chướng ngại vật để sống còn.

Lorenzo nói:

“Tôi muốn sống cùng với gia đình tôi. Đừng chia rẽ chúng tôi. Nếu chúng tôi ở cùng với nhau, tôi chắc chắn mọi người sẽ làm việc tốt và sẽ được việc cho ông lắm”

“Cậu có biết cậu đang ở đâu không?”

“Người ta nói là Fossoli”

“Cậu đang ở San Sabba, không phải Fossoli. Đây chỉ là một trạm chuyển đổi. Từ đây mọi tù nhân sẽ được phân tán đi nơi khác, trừ khi chúng tôi cần họ, như trường hợp của cậu”

“Vậy thì tôi phải trở về xe lửa trước khi chuyến xe rời đi”

“Tin tôi đi, cậu không muốn trở lại chuyến tàu đó”

“Họ đi đâu? Làm ơn nói cho tôi biết là họ đi đâu?”

Viên đại tá đặt điếu thuốc lá vào môi, rít một hơi dài rồi nhả ra. Nhìn Lorenzo qua màn khói, ông ta trả lời:

“Chuyến xe lửa đi về phía bắc, đến Ba Lan”

Mọi người lại cố gắng chơi đàn tuy không được mạnh bạo như trước và không làm viên đại tá vừa ý. Y đi tới đi lui trong sân miệng quát tháo:

“Mạnh lên! Mạnh lên!”

Lorenzo cố gắng chuyên tâm chơi đàn và cố để mắt vào giá nhạc nhưng xác người dưới đất kia đang nhìn chàng. Lorenzo có thể nhìn thấy đôi mắt người ấy màu xanh lục.

Hai người lính xuống xe và đi lượm những phần thân thể đang nằm dưới đất. Một tên lính ném đi mẩu thuốc lá đang cháy dở và dùng giầy ủng cao nghiến đi nghiến lại. Chúng lượm và ném những phần thân thể lại vào trong xe vận tải như người ta ném những món đồ phế thải. Đối với chúng, một xác người Do Thái chẳng đáng đồng xu nào và không có gì để bận tâm. Có hàng bao nhiêu chiếc xe vận tải như thế đến đây với cùng những chuyến hàng như vậy.

“Dàn nhạc giao hưởng San Sabba” cứ tiếp tục chơi đàn trong quang cảnh đó. Họ phải chơi cho đến khi những tiếng la hét không còn nữa, những chuyến xe rời bỏ đi. Họ chơi để khỏi phải suy nghĩ, chỉ chăm chú vào hết bài nhạc này đến bài nhạc khác.

Và khi hết ngày họ được lệnh ngừng chơi đàn, lúc đó cả 6 nhạc sĩ đã rời rã không còn muốn đứng lên nữa. Họ ngồi trên ghế, đôi vai rũ xuống cho đến khi những tên lính gác bắt họ phải đứng lên đi trở về phòng gian. Sáu người nhạc sĩ cúi gầm đầu xách đàn đi vào phòng giam không nói lời nào. Chẳng còn gì để nói.

Khi đêm xuống, nằm trong bóng tối họ nói chuyện với nhau về âm nhạc. Cho dù nói chuyện gì đi nữa rồi cuối cùng cũng trở về với âm nhạc.

Emilio nói:

“Hôm nay chúng ta chơi đàn không ăn khớp với nhau. Mình là loại nhạc sĩ gì mà không thể giữ nhịp nổi là sao?”

“Trống để giữ nhịp nhưng mấy anh không chịu nghe tôi” Shlomo nói. “Mấy anh phải theo nhịp của tôi”

“Làm sao theo nhịp của anh được khi tiếng kèn ầm ầm bên tai”

“Vậy là lỗi tại tôi sao?” Carlo nói.

“Chẳng ai nghe thấy gì cả ngoài tiếng kèn của anh”

Đêm nào cũng nói về nhạc, không bao giờ nói về những điều họ đã nhìn thấy hay nghe thấy ở ngoài sân. Không bao giờ nhắc đến những chuyến xe vận tải và những chuyến hàng hay khói bốc lên từ ống khói tòa nhà không cửa sổ. Không bao giờ nói đến lý do vì sao mỗi ngày họ phải chơi đàn ngoài sân. Họ không nên nghĩ đến những điều này. Tốt hơn cả hãy gạt những thứ ấy sang một bên mà chỉ nghĩ vì sao cứ chơi đi chơi lại bản “Dòng sông xanh”. Cái chết có lẽ cũng đang chờ họ nhưng nói cho cùng 6 người này cho dù chuyện gì xảy ra họ vẫn là nhạc sĩ.

Nhưng trong đêm khi mỗi người nằm yên với những ý nghĩ riêng tư thì sự sợ hãi lại len lén bò vào. Làm sao không sợ cho được khi những tiếng thét kinh hoàng ở xà lim số 1 vẫn diễn ra hàng đêm? Bịt tai lại. Kéo chăn trùm đầu và hãy nghĩ đến những điều khác.

“Laura. Hãy đợi anh!”

Lorenzo luôn luôn trở về với Laura, ánh sáng của chàng trong bóng tối. Đột nhiên hình ảnh sống động sáng ngời của Laura hiện lên trong trái tim chàng: Laura ngồi bên cửa sổ, đầu nàng cúi xuống bên đàn đại hồ cầm, ánh sáng mặt trời soi rọi qua mái tóc nàng. Những nốt nhạc từ chiếc đàn của nàng bay ra thành những vì sao lượn lờ quanh mái tóc vàng óng của Laura. Nàng đang chơi một bản nhạc luân vũ, người nàng nhún nhẩy theo nhịp điệu của bài hát. Chiếc đàn đại hồ cầm của Laura sát vào người nàng như tình nhân. Bản nhạc đó là bản nhạc nào? Lorenzo không nhớ ra. Chàng cố gắng nghe nhưng những tiếng đàn bỗng đứt đoạn, rời rạc thành từng mảnh qua những tiếng hét.

Lorenzo choàng tỉnh. Giấc mộng như thật và vẫn còn đâu đây mơn trớn như cánh tay người tình. Chàng nghe thấy tiếng xe vận tải và tiếng chân dồn dập bên ngoài. Lại một ngày nữa đang đến.

Âm nhạc. Laura chơi bản nhạc luân vũ gì trong giấc mơ? Tự dưng chàng muốn viết xuống bản nhạc trong giấc mơ vừa qua trước khi nó mất đi. Chàng tìm dưới nệm bút chì và giấy. Trong căn phòng giam không đủ ánh sáng, Lorenzo vội vàng ghi xuống những giòng nhạc trong giấc mơ trước khi nó tan biến đi. Bản luân vũ với cung mi thứ. Đây mới chỉ là phần căn bản của bài nhạc. Nhưng còn nhiều hơn nữa..

Lorenzo viết vội vã như điên cuồng trên giấy. Lorenzo nhìn vào những nốt nhạc mà tai nghe những âm giai của bài luân vũ. Chàng viết say sưa, hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác cho đến khi tay tê và gáy cứng đờ. Chàng không để ý đến ánh sáng của ngày đang xiên qua song sắt của phòng giam. Lorenzo không để ý đến tiếng cựa mình của những người bạn cùng phòng. Chàng chỉ nghe thấy tiếng nhạc, nhạc của Laura, những âm thanh tuyệt vọng, đau đớn. Có những phần chàng chưa vừa ý nên xóa đi sửa lại. Bản luân vũ kết thúc như thế nào?

Chàng nhắm mắt lại và một lần nữa hình dung đến hình ảnh Laura. Chàng nhìn thấy mái tóc vàng của nàng sáng lên trong ánh nắng. Cây kéo đàn của nàng dừng lại trong im lặng trước khi nàng lại chơi phần chót. Chỉ có 3 nốt nhạc thật buồn thảm..

Lorenzo bỏ bút chì xuống.

“Lorenzo!” Carlo hỏi. “Anh viết gì vậy? Nhạc ư? Bản nhạc gì vậy?”

Lorenzo nhìn lên và thấy mọi người đang nhìn mình. Chàng trả lời:

“Đó là bản luân vũ.. cho người chết!”