← Quay lại trang sách

Chương 16

Những đám đông và những tiếng ồn của công trường San Marco bị bỏ lại sau lưng. Bây giờ chỉ còn sự yên lặng ngột ngạt của những con đường chật hẹp nơi mà Francesca đưa Hân đi. Buổi tối đã khuya, ít du khách nào đến nơi đây. Tiếng khóa rổn rảng khi Francesca mở cửa vang lên trong đêm làm Hân thấy bất an và hoảng hốt. Cả hai vào một căn apartment tối. Hân đứng trong bóng tối của căn phòng. Mặc dù tối nhưng nàng cũng nhìn thấy Francesca đang đi đóng các màn cửa. Khi tất cả các cửa sổ đã kín, Francesca mới vặn đèn lên. Ngọn đèn nhỏ. Hân đoán đây là nơi cô ta ở. Nhưng khi nàng nhìn quanh mới thấy đồ đạc và cách bài trí rất xưa, không thể là nơi ở của một thiếu nữ trẻ như Fransesca.

Francesca giải thích:

“Đây là căn gác của bà tôi. Tuần này bà tôi đang đi chơi ở Milan. Mình chờ đây cho đến khi Salvatore đến”

“Mình nên gọi cảnh sát” Hân tìm điện thoại trong ví. Nhưng vừa khi Hân lấy điện thoại ra, Francesca vội giữ tay nàng lại.

“Mình không thể gọi cảnh sát”

“Bạn tôi bị bắn. Mình phải gọi cảnh sát chứ”

Francesca lấy điện thoại của Hân và bảo nàng ngồi xuống ghế bành.

“Chúng ta không thể tin cảnh sát được. Bà Adams, làm ơn ngồi yên”

Hân ngồi yên ở ghế bành. Bỗng dưng nàng run rẩy một cách khác thường. Hân khoanh hai tay trước ngực như để tự tìm hơi ấm của cơ thể. Ở một nơi yên ổn như đây, lúc này Hân mới cho phép chính mình cảm nhận được những rã rời và mệt mỏi cùng sợ hãi đang dâng lên. Nàng nói với Francesca:

“Tôi không thể hiểu tại sao anh ấy muốn tôi chết”

“Tôi nghĩ tôi có thể giải thích” Francesca nói.

“Cô có thể giải thích được ư? Nhưng cô đâu có biết chồng tôi?”

Francesca nhíu mày nhìn Hân ngạc nhiên:

“Chồng của bà?”

“Anh ấy cho người đi tìm tôi để giết tôi” Hân lau nước mắt nói tiếp “Trời ơi, không thể tưởng tượng lại xảy ra như vậy?”

“Không, không! Chuyện này không có dính dáng gì đến chồng bà”

Francesca nắm lấy tay Hân:

“Bà nghe đây! Làm ơn nghe tôi nói!”

Hân nhìn Francesca. Cô ta ngồi ở một chiếc ghế đối diện với nàng. Francesca yên lặng một lúc như để lựa lời xem phải nói gì.

“Chiều hôm qua, sau khi bà để lại bản nhạc, tôi đã gọi điện thoại nhiều chỗ. Đầu tiên gọi đến một nhà báo tôi quen. Ông ta xác nhận ông Padrone, chủ tiệm bán đồ cũ bị giết trong tiệm mà có vẻ như là án mạng trong một vụ trộm. Tôi lại gọi cho một phụ nữ quen làm cho cơ quan cảnh sát quốc tế ở Rom. Cách đây một tiếng đồng hồ, bà ta gọi lại cho những chi tiết rất đáng ngại. Theo lời bà ta, có nhiều nghi vấn trong vụ ông Padrone bị giết mà do trộm. Bởi vì tiền và nữ trang trong tiệm còn nguyên. Chỉ có một vài kệ sách nhạc bị lục tung, nhưng không thể biết là sách gì bị lấy đi. Nhưng một chi tiết đáng ngại nhất là: ông Padrone bị giết ra sao. Chỉ có 2 phát súng sau đầu của ông ta”

Hân trố mắt nhìn Francesca:

“Nghe cứ như một vụ xử tử?”

Francesca nghiêm nghị gật đầu:

“Những người giết ông Padrone cũng chính là những người muốn giết bà”.

Hân lắc đầu:

“Không phải đâu! Tại sao họ lại muốn giết tôi?”

“Bản luân vũ. Họ biết là bà mua bản nhạc ở tiệm đó. Họ biết là bà hỏi xem ai là người viết ra bản nhạc này và bản nhạc này từ đâu tới. Đó là lý do tại sao ông Padrone bị giết bởi vì ông ta đi tìm câu trả lời cho bà. Ông ta đã tìm sai người để hỏi những câu hỏi nguy hiểm này”

Incendio. Tại sao bao nhiêu câu hỏi rồi cũng trở về với bản luân vũ này?

Hân nhẹ nhàng hỏi Francesca:

“Cô có biết câu trả lời không? Bản nhạc này từ đâu đến?”

“Bản nhạc Incendio đúng là do Lorenzo Todesco soạn. Ông ta sinh ra và lớn lên ở Calle del Forno cho đến khi bị Đức quốc xã bắt giữ. Cả gia đình ông ta gồm cha mẹ, người anh và em gái là những nạn nhân trong số 246 người Do Thái bị đưa ra khỏi Venice. Cả gia đình Todesco, chỉ có mình Marco, người anh của Lorenzo sống sót trở về. Marco chết cách đây 10 năm, nhưng chúng tôi còn lưu giữ bản phỏng vấn ông ta trong hồ sơ để tại bảo tàng viện. Ông ta đã mô tả cái đêm mà gia đình bị bắt, bị đưa đi, và chuyến xe lửa đưa đến những cái chết tại trại giam ở Ba Lan. Ông ta kể người em trai là Lorenzo bị tách ra khỏi gia đình khi xe lửa dừng ở Trieste vì họ nhận ra Lorenzo là nhạc sĩ.”

“Ông ta bị nhận ra vì là nhạc sĩ?”

“Lorenzo là một trong nhiều nhạc sĩ được chọn ở lại Risiera di San Sabba, cũng được gọi là trại giam Stalag 339. Lúc đầu đó chỉ là trạm chuyển tiếp cho những tù nhân người Ý. Nhưng vì càng ngày càng có nhiều tù nhân đi qua nơi này, nên mục đích cuả nơi đây bị thay đổi. Năm 1944, người Đức xây một hệ thống tiêu hủy ngay trong khu đó để đáp ứng với số lượng tù nhân bị giết”.

“Hệ thống tiêu hủy.. cô muốn nói là..”

“Lò thiêu. Được chế tạo và vẽ kiểu do chính Erwin Lambert làm ra. Y là người vẽ kiểu cho những lò ga tại những trại tập trung chết ngườ ở Ba Lan. Có hàng ngàn những tù chính trị, và người Do Thái bị xử ở San Sabba. Có người chết vì bị tra tấn. Người thì chết vì bị bắn hay bị hơi ngạt. Cái chết là một sự may mắn..”

“Tại sao cô lại nói như vậy?”

“Bởi vì sau khi bị tra tấn sẽ là bị quăng vào lò thiêu sống. Có nghĩa là nếu bị bắn hay hành hạ mà chưa chết thì sẽ bị thiêu sống. Những tiếng hét kinh khủng của những nạn nhân đó có thể nghe được trong khu vực”

Hân không muốn nghe thêm. Nàng ngồi như chết cứng nhìn Francesca.

“Những tiếng la hét đó rất kinh khủng, ngay cả những bọn Đức quốc xã cũng không chịu nổi. Để chặn bớt những tiếng hét đó, một viên chức người Ý là đại tá Collotti ra lệnh cho ban nhạc chơi nhạc. Đó là một chọn lựa hợp lý. Collotti cho mình là người có văn hóa nên tuyển chọn để thành lập một ban nhạc đại hòa tấu. Y chọn nhạc sĩ trong số những tù nhân. Một trong những bản nhạc hay được chơi là nhạc luân vũ do một tù nhân sáng tác. Sau chiến tranh, trong một buổi xét xử tại tòa án, một trong những tên cai tù đã mô tả bài nhạc luân vũ đó rất hay, rất đẹp nhưng cũng đầy ma quái. Đó là bài nhạc mà Colletti thích nhất và y đã ra lệnh cho ban nhạc chơi đi chơi lại mãi. Hàng ngàn tù nhân khi đến đến giây phút cuối cùng của cuộc đời họ đều nghe bản nhạc này”

“Incendio. Lửa”

Francesca gật đầu:

“Lửa của lò thiêu”

Hân run lẩy bẩy. Nàng lạnh đến nỗi hai hàm răng chạm vào nhau và Hân phải gồng mình cố trấn tĩnh. Francesca vào bếp. Một lát sau trở ra với ly nước trà nóng và đưa cho Hân. Vài ngụm trà nóng vẫn không đủ làm cho Hân hết lạnh. Bây giờ Hân mới biết rằng quả thật bài luân vũ này bị.. ma ám!! Hàng ngàn linh hồn đáng thương đã nghe bài luân vũ đó trong hoảng sợ vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời họ.

Phải một lúc sau Hân mới nói được. Nàng hỏi:

“Cô có biết rồi sau đó người nhạc sĩ của bản luân vũ này ra sao không?”

Cô ta gật đầu:

“Trước khi rút lui, Đức quốc xã đã cho nổ tung lò thiêu. Nhưng họ đã để lại những tủ hồ sơ lưu giữ tên họ những tù nhân nên chúng ta biết tên những người bị giam cầm và chết ở đó. Tháng 10 năm 1944, Lorenzo Todesco và những người đồng nghiệp nhạc sĩ của ông ta đã bị tử hình và cũng bị đưa vào lò thiêu”.

Hân cúi đầu yên lặng, lòng đầy thương cảm cho Lorenzo và những người cùng chung số phận với ông ta. Nàng buồn cho bài nhạc, một kiệt tác chưa hề được ai biết đến. Bài luân vũ được soạn cho những cái chết, và cho ngay cả cái chết của chính nhạc sĩ.

Nàng nói nhỏ:

“Vậy bây giờ chúng ta đã biết đến lịch sử của bài luân vũ này”

“Cũng chưa hẳn. Vẫn còn một câu hỏi nhức nhối: Vì sao bài luân vũ này từ trại tử thần San Sabba lại luân lưu đến tiệm bán đồ cổ của ông Padrone?”

Hân nhìn Francesca:

“Điều đó quan trọng lắm sao?”

Mắt cô ta sáng rực với ánh lửa giận dữ:

“Cứ nghĩ đi. Chắc chắc không phải đến từ những người nhạc sĩ vì tất cả đã bị ném vào lò thiêu. Vậy bài nhạc đã được giữ lại bởi một trong những tên lính gác hay những viên chức ở đó. Chúng chạy trốn trước khi bị bắt giữ.”

Cô ta nói đến đó rồi nghiêng đầu nhìn Hân như chờ đợi câu trả lời tiếp nối của nàng.

Hân nói ngay:

“Bài luân vũ này đến từ tài sản của gia đình Giovanni Capobianco?”

“Đúng vậy! Cái tên Capobianco đã như một ánh chớp. Tôi đã nhờ người bạn đang làm việc cho cơ quan cảnh sát quốc tế tìm hiểu về con người của ông Capobianco nay đã quá vãng. Chúng ta chỉ biết ông ta dọn đến làng Casperia vào khoảng năm 1946. Ông ta sống ở đó cho đến lúc qua đời cách đây 14 năm. Lúc chết ông ta 94 tuổi. Trong làng không ai biết ông ta đến từ đâu. Người làng cũng nói rằng ông ta sống rất biệt lập, không giao thiệp với ai. Bà vợ chết nhiều năm trước. Họ có 3 người con trai. Khi ông Capobianco qua đời, người đứng trung gian về địa ốc cho gia đình này bán hết mọi thứ, kể cả rất nhiều sách nhạc cũng như những thứ nhạc khí. Trong làng ai cũng biết ông ta là người say mê nhạc thính phòng. Chúng tôi không tìm ra một chi tiết nào khác về gốc gác của ông ta, ngoại trừ việc ông ta dọn đến ngôi làng Casperia năm 1946. Rất là bí ẩn!”

Người sưu tầm nhạc, lại say mê nhạc thính phòng? Hân buột miệng hỏi:

“Ông Capobianco là đại tá Collotti?”

“Chắc chắn là như vậy, cũng như những viên chức khác của Đức quốc xã lúc đó đã chạy thoát khỏi San Sabba trước khi quân đồng minh đến. Người ta đi tìm bắt ông Collotti nhưng không thấy đâu. Tôi nghĩ đại tá Collotti đã trở thành Capobianco, sống an hưởng tuổi già và mang theo những bí mật xuống nấm mồ của mình”

Giọng Francesca không giấu được vẻ tức giận:

“Họ sẽ làm đủ mọi cách để giữ như vậy”

“Ông ta chết rồi. Tại sao những bí mật của ông ta lại quan trọng? Mà quan trọng cho ai?”

“Ồ, những bí mật của ông ta rất quan trọng cho một số người. Những người có quyền lực. Đó là tại sao tôi và anh bạn tôi đến tìm bà tối nay để khuyến cáo bà”.

Francesca lấy ra tờ báo địa phương từ trong túi xách của cô ta rồi trải tờ báo trên bàn. Ngay trang đầu có hình của một người đàn ông trong khoảng 40 khá đẹp trai đang bắt tay với đám đông chung quanh. Cô ta giải thích:

“Đây là một ngôi sao đang lên và lên rất nhanh của nền chính trị Ý. Người ta tiên đoán ông ta sẽ thắng cử vào quốc hội. Nhiều người còn cho rằng ngôi sao đang lên này sẽ trở thành thủ tướng của nước Ý. Trong nhiều năm qua, gia đình ông ta đã đánh bóng ông ta rất nhiều với tham vọng dành vị trí đó. Tên ông ta là Massimo Capobianco”.

Francesca nhìn thẳng vào gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Hân và nói tiếp:

“Ông ta là cháu nội của một kẻ tội phạm chiến tranh”

“Nhưng người này đâu phải là tội phạm chiến tranh? Ông nội ông ta mới là tội phạm”

“Liệu ông ta có biết đến quá khứ của ông nội ông ta không? Gia đình có dấu những tội lỗi đó trong nhiều năm qua không? Ông Massimo và gia đình có lẽ đâu có muốn bị phanh phui vì những chuyện cũ? Cứ xem vụ ông chủ tiệm bán đồ cổ bị giết. Đấy có phải là để bịt miệng và che giấu những bí mật trong quá khứ không?”

Điều này làm Hân thấy áy náy vì cho rằng nàng chính là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết của ông Padrone. Vì chính Hân đã yêu cầu ông ta liên lạc với gia đình Capobianco để tìm hiểu xem vì đâu mà gia đình có bản luân vũ được soạn bởi một nhạc sĩ ở Venice. Những người trong gia đình đã mất bao lâu để tìm ra L. Todesco là một nhạc sĩ người Do Thái bị ném vào lò thiêu ở San Sabba? Bản nhạc này đã chứng tỏ sự có mặt của ông Capobianco tại trại giam tử thần vào thời điểm đó.

Francessca giải thích:

“Tôi tin rằng đó là lý do tại sao bà bị tấn công. Một cách nào đó, gia đình Capobianco biết rằng bà có mặt ở Venice”

“Bởi vì tôi nói với họ”

Francessca sửng sốt:

“Bà nói sao?”

“Tôi đã yêu cầu người thư ký tại khách sạn gọi cho gia đình Capobianco về bài nhạc đó. Tôi để lại tên và những chi tiết để liên lạc”

Francessca lắc đầu thở dài:

“Bây giờ điều quan trọng nhất là bà phải trú ẩn”

“Nhưng bây giờ cô đã có bản nhạc, bản chính nữa. Không có lý do gì mà họ phải chạy theo tôi”

“Có chứ. Bà là nhân chứng. Bà có thể làm chứng rằng bà mua bản nhạc này tại tiệm bán đồ cổ của ông Padrone. Còn lá thư của người cháu ông Padrone xác nhận ông Padrone đã mua từ gia đình Capobianco. Bà là dây nối của những mắt xích đó giữa ông Padrone và gia đình Capobianco.”

Francessca nói tiếp:

“Bà có biết tôi là một người Do Thái. Anh bạn tôi cũng vậy. Trong thành phố này không có bao nhiêu người Do Thái, nhưng những bóng ma vẫn còn đây, chung quanh chúng tôi. Đây là lúc để bóng ma này được yên ổn. Tôi muốn nói đến bóng ma Lorenzo Todesco”

Có ai gõ cửa. Hân giật mình sợ hãi. Nàng nói nhỏ:

“Bây giờ mình phải làm gì?”

“Trốn sau ghế!”

Francessca tắt đèn. Cả căn phòng tối om. Hân nằm sát người xuống sàn. Nàng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh quá!

Francessca đến cửa và nói vọng ra bằng tiếng Ý. Tiếng người đàn ông trả lời.

Cô ta mở cửa để cho anh ta vào. Đấy là Salvatore, người bạn của Francessca khi đèn bật lên. Nhìn vào gương mặt Salvatore, Hân thấy anh ta còn có vẻ hoảng sợ hơn nàng. Anh ta nói rất nhanh với Francessca bằng tiếng Ý. Cô ta thông dịch lại:

“Anh ta nói có 3 người bị bắn bên ngoài khách sạn. Một người đàn ông chết, nhưng bạn của bà vẫn còn sống khi họ đưa bà ta vào bệnh viện”

Hân nhớ đến 2 người đàn ông không may đi ra khỏi khách sạn ngay vừa lúc họ định giết nàng. Nàng nhớ đến chị Giang, không biết lúc này có thoát khỏi tay tử thần hay không?

Hân vội vàng nói:

“Tôi phải gọi bệnh viện”

Một lần nữa, Francessca chặn Hân:

“Đừng gọi, không an toàn!”

“Tôi cần biết xem bà bạn tôi có sao không”

“Bà phải trốn, không ra mặt được. Nếu có chuyện gì xảy ra cho bà, bà không thể ra làm nhân chứng chống lại họ, thì dây xích của chúng ta sẽ bị đứt. Đó là lý do tại sao Salvatore đưa ra một giải pháp”

Salvatore lấy túi xách của anh ta. Hân hy vọng anh ta sẽ lấy ra một khẩu súng để có thể bảo vệ nàng và Franessca. Nhưng thay vào đó, anh ta lấy ra một máy hình, một cây chống 3 chân và để trước mặt Hân.

Francessca giải thích:

“Chúng tôi sẽ thu hình những điều bà nói. Để lỡ nếu bà có mệnh hệ gì thì ít nhất..”

Cô ta không nói thêm vì nhận ra quá sỗ sàng.

Hân tiếp lời:

‘Cô sẽ có những lời tôi nói thu trong này..”

“Xin hiểu là cá nhân bà hiện đang là một đe dọa cho cả gia đình quyền lực. Chúng tôi phải sửa soạn cho bất kỳ tình huống nào”

“Không, tôi hiểu chứ”

Hân hiểu là ít nhất ở đây nàng có thể chống cự lại. Thời gian vừa qua nàng không hiểu sự đe dọa đó đến từ đâu. Bây giờ nàng biết kẻ thù là ai, và nàng có quyền lực để đốn hạ nó. Đây là việc nàng phải làm. Hân hít một hơi dài thật mạnh rồi nhìn thẳng vào ống kính quay phim.

“Tôi phải nói gì?”

“Bà nên bắt đầu cho biết tên tuổi và địa chỉ. Cho biết mình là ai và đã mua bản nhạc đó ra sao từ ông Padrone. Nói cho chúng tôi biết những điều mà cháu gái của ông ta viết cho bà. Kể cho chúng tôi nghe tất cả”

Tất cả mọi sự ư? Hân nghĩ đến những điều mà họ chưa biết. Họ đâu biết bản nhạc này đã ảnh hưởng đến con gái nàng ra sao và bây giờ Hân đang sợ chính con gái mình. Còn chuyện người bác sĩ tâm thần muốn nhốt Hân trong dưỡng trí viện. Chuyện chồng nàng, người đã nghĩ là vợ mình điên. Không, có những điều nàng sẽ không nói ra mặc dù đó là sự thật. Ma quỷ đã dính vào bản luân vũ, và ma quỷ đã xâm chiếm ngôi nhà của nàng, cướp đi đứa con gái bé bỏng của Hân. Chỉ còn một cách duy nhất để chống lại là nói ra lịch sử kinh khủng của bài luân vũ.

“Tôi sẵn sàng” Hân nói.

Salvatore nhấn nút thu hình và thu tiếng nói. Một ngọn đèn đỏ bật lên.

Hân nói rất bình tĩnh và rõ ràng:

“ Tên tôi là Hân Adams. Tôi 39 tuổi, chồng tôi là Robert Adams. Chúng tôi cư ngụ tại số 4122 Heath Road, Brooklin, Massa-chusetts. Vào ngày 21 tháng 6, tôi ghé đến tiệm bán đồ cổ của ông Padrone tại Rome. Nơi đây tôi đã mua một bản nhạc viết tay tên là Incendio, soạn bởi nhạc sĩ Lorenzo Todesco...”

Chấm đen đỏ ở máy thu hình bắt đầu nhấp nháy. Trong lúc Salvatore tìm pin khác, Hân vẫn tiếp tục nói. Nàng nói về việc đi tìm nguồn gốc bài luân vũ Incendio. Hân nói về việc nàng được tin ông Padrone chết. Nói về..”