Chương 17
Hân nghe thấy tiếng mình thở hổn hển và nặng nhọc. Nàng ngửi cả thấy mùi sợ hãi từ chính cơ thể mình toát ra. Nàng đang chạy trong một ngõ tối tăm. Hân không nhớ điều gì đã xảy ra hay nàng đã thoát ra khỏi căn apartment của Francessca ra sao. Nàng cũng không nhớ điều gì đã xảy ra cho Francessca và Salvatore. Điều cuối cùng nàng nhớ là ngồi trước máy thu hình và chiếc đèn đỏ của máy sắp hết pin nhấp nháy. Chắc chắn có một điều gì kinh khủng lắm đã xảy ra làm cánh tay trái của Hân bị trầy và chảy máu. Đầu nàng đau. Hiện giờ nàng đang bị lạc trong một nơi thật lạ, chưa tới bao giờ.
Và một điều nữa là Hân đang bị theo dõi.
Ở đâu đó phía trên đầu nàng có những tiếng nhạc thình thình. Nơi nào có tiếng nhạc, có đám đông là nơi Hân có thể trốn. Đến một góc đường Hân nhìn thấy một quán rượu khá đông người. Có nhiều người đứng bên ngoài quán uống rượu. Nhưng cho dù ngay đây người ta vẫn có thể nhìn thấy Hân. Người đuổi theo nàng rất dễ dàng nhận diện Hân và cho nàng một phát đạn vào lưng, vào ngực mà không ai hay biết.
Hân chạy vào vào đám đông, xô lấn. Nàng nghe có tiếng người phụ nữ la lên vì nàng chen lấn làm đổ ly nước của cô ta. Nhưng Hân vẫn tiếp tục chạy về hướng một tiệm bán pizza đông khách. Thoạt tiên thấy có nhiều người, Hân không chắc là mình có bị theo đuổi đến tận đây hay không. Nàng nhìn thấy một người đàn ông tóc đen đang đi về phía mình. Ông ta cứ xăm xăm tiến đến phía Hân.
Nàng chuyển hướng về phía khác, quẹo trái về hướng quảng trường San Marco. San Marco luôn luôn đông du khách cho dù tối muộn. Nhưng như vậy kẻ đuổi theo nàng cũng sẽ đoán là Hân chạy về hướng này.
Hân rẽ vào một ngõ khác rồi núp vào bóng tối của của một cửa hàng đã đóng cửa. Nàng nghe tiếng chân người chạy gần đó rồi thưa dần về hướng về quảng trường San Marco.
Nàng nghe ngóng một lúc rồi chồm ra ngoài nhìn. Chung quanh vắng ngắt.
Hai mươi phút sau, nàng nhìn thấy một cổng rào không khóa. Hân lẻn vào vườn của căn nhà. Trong bóng tối thoang thoảng có mùi thơm của hoa hồng. Những cửa sổ trên lầu của căn nhà sáng đủ cho Hân thấy những vết máu trên áo nàng. Cánh tay trái của nàng có nhiều vết cắt. Từ cửa kính bể? Hay từ một vụ nổ? Nàng không nhớ gì cả.
Hân muốn trở lại apartment của Francessca xem cô ta và người bạn Salvatore ra sao, có còn sống không. Nàng cũng muốn trở lại đó để lấy chiếc ví của mình, nhưng biết rằng nơi đó không còn an toàn nữa. Hân cũng không dám trở lại khách sạn nơi mà chị Giang đã bị bắn. Hiện giờ Hân không có hành lý, không ví, không thẻ tín dụng, không điện thoại. Nàng cuống quít tìm trong túi áo xem có tiền không, nhưng chỉ có vài xu lẻ và một tờ 50 đồng euro.
Như vậy cũng đủ.
Phải mất cả tiếng đồng hồ len lỏi qua những ngõ tối, băng qua nhiều cầu nhỏ, Hân mới tới được ga xe lửa Santa Lucia. Nàng không dám đi vào ga xe lửa bởi vì chắc chắn người của gia đình Capobianco cũng chầu chực nơi đó vì tin rằng Hân sẽ đến. Hân vào một quán cà phê internet và dùng thẻ để mua 1 giờ đồng hồ trên computer. Bây giờ đã qua nửa đêm, nhưng quán vẫn đầy nghẹt người và tiếng gõ trên máy nghe rõ mồn một. Nàng ngồi trước một computer xa cửa sổ, và tìm địa chỉ của cơ quan cảnh sát quốc tế trong internet. Hân không tìm được văn phòng điều tra mà chỉ có địa chỉ chính của cơ quan. Nàng sử dụng computer để viết xuống những điều cần thiết về địa chỉ này.
“Tên tôi là Han Adams. Tôi có tin tức về vụ thủ tiêu ông Stefano Padrone, người bị giết tại Rome cách đây mấy tuần lễ..”
Nàng viết thật chi tiết những gì mình nhớ về bản nhạc Incendio, tác giả Lorenzo Todesco và gia đình Capobianco. Hân kể lại rằng người bạn của nàng tên Giang bị bắn bên ngoài khách sạn. Còn số phận của Francesca và Salvatore có thể là cả hai đã bị giết. Liệu cơ quan cảnh sát quốc tế có nghĩ rằng Hân là một kẻ điên loạn chăng? Hay họ nhận ra thực sự là Hân đang bị đe dọa tính mạng và cần sự giúp đỡ?
Cho đến khi Hân hoàn tất bản báo cáo, nàng mới nhận ra 45 phút đồng hồ đã trôi qua và nàng quá mệt mỏi. Không còn điều gì làm khác hơn nữa, Hân bấm nút để gửi bản báo cáo đi. Nàng hy vọng mọi sự sẽ suông sẻ. Nàng gửi thêm một bản sao về địa chỉ của bảo tàng viện Do Thái tại Venice, một bản nữa cho dì Vinh, và cuối cùng một bản cho chồng nàng.
Nàng còn 15 phút mua giờ. Nàng tìm thấy trong inbox có 5 emails của Rob, chồng Hân. Thư cuối cùng gửi cách đây 2 tiếng. Thư viết như sau:
“Anh lo cho em đến phát ốm. Chị Giang không trả lời điện thoại. Làm ơn trả lời cho anh biết là em bình yên. Có thể gọi, hay text, bất cứ dấu hiệu gì từ em. Cho dù phải đối diện với bất cứ vấn đề gì, anh hứa sẽ giải quyết êm đẹp. Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em”
Hân đọc đi đọc lại bức thư và muốn tin rằng Rob nói thật.
Đèn ở máy nhấp nháy. Nàng chỉ còn có 3 phút trên internet.
Hân bắt đầu viết.
“Em sợ hãi và em cần anh. Anh có nhớ ngày em báo cho anh biết là em mang thai không? Em sẽ có mặt ở đó. Cùng giờ, cùng chỗ. Đừng nói với ai cả”
Nàng nhấn nút gửi đi.
Còn 30 giây nữa là hết giờ trên internet thì Hân nhận được trả lời của Rob. Chỉ có một hàng chữ ngắn gọn.
“Đang trên đường tới”
Thành phố Venice là nơi hoàn hảo để ẩn núp. Biết bao nhiêu ngõ ngách nhỏ hẹp đầy kín dòng người du khách từ khắp nơi trên thế giới. Rất dễ bị đi lạc trong đám đông. Lúc trời tảng sáng cũng là lúc những con đường trở nên sống động một lần nữa. Hân tìm một cửa hàng, chợ thì đúng hơn, để mua bánh mì và trái cây và một ly cà phê. 50 euros đã bay sạch và bây giờ nàng không còn xu nào. Chẳng có cách nào hơn là trốn tránh cho đến khi gặp chồng Hân. Nàng biết Rob sẽ đến.
Cả ngày nàng tìm cách trốn. Hân tránh những nơi dễ bị chú ý, những nơi mà nàng nghĩ kẻ thù đang đi tìm bắt nàng. Nàng tìm được một chỗ trú ẩn yên tĩnh. Đó là nhà thờ St. Alvise. Mặt ngoài nhà thờ rất đơn giản, không có gì đáng chú ý. Nhưng bên trong nhà thờ rất đẹp. Bên trong nhà thờ mát lạnh và im ắng. Chỉ có 2 người phụ nữ đang ngồi cúi đầu cầu nguyện. Hân tìm chỗ khuất ngồi chờ. Nàng rất muốn tìm hiểu xem tình trạng chị Giang ra sao nhưng không dám đến bệnh viện. Nàng cũng không dám đến gần bảo tàng viện Do Thái. Hân nhớ lời Francesca dặn là cảnh sát địa phương cũng không thể tin được.
Hai người đàn bà trong nhà thờ ban nãy ra về. Có vài người khác vào thắp nến và cầu nguyện. Có lẽ đây toàn là người địa phương, du khách không đến đây.
Đến 4 giờ chiều, Hân ra khỏi nhà thờ. Nắng chiều chói lòa làm nàng có cảm tưởng mình bị lột trần trong lúc trên đường tới cầu Rialto. Đám đông càng lúc càng dầy đặc. Trời nóng nực làm mọi người di chuyển chậm như thể đang bơi lội trong một chất lỏng sền sệt. Bốn năm trước, vào một buổi chiều cũng nóng như hiện tại, Hân đã báo tin mừng cho Rob là nàng mang thai. Cả hai đã đi bộ nhiều giờ, rồi trong lúc đang đi bộ trên cầu Rialto, nàng đã ngừng lại vì mệt.
Rob hỏi nàng:
“Em ốm ư?”
“Không. Nhưng em nghĩ là em có bầu”
Đó là một trong những giây phút hạnh phúc mà Hân nhớ từng chi tiết. Nàng nhớ cả mùi nước kênh đào. Vị ngọt của môi Rob gắn lên môi nàng. Chỉ có Ron chia sẻ giây phút đó với nàng nên chỉ có Rob mới biết chỗ hẹn.
Nàng cùng với những du khách khác bước lên cầu. Hân chìm trong đám đông. Đi đến giữa cầu, Hân dừng lại ở một xe bán dạo những đồ kỷ vật. Nàng cầm những dây trang sức lên xem. Nàng đứng khá lâu nên người bán hàng tưởng gặp mối, mặc dù nàng nói là chỉ muốn xem. Người đàn bà phụ bán hàng cứ ráo riết nói và đề nghị giảm giá. Giọng cô ta the thé làm nhiều người khác phải chú ý. Hân bỏ đi.
“Hân”, một giọng nói ngay sau lưng nàng.
Nàng quay lại và thấy Rob. Chàng không cạo râu, quần áo nhăn nhúm trông như một người mất ngủ nhiều đêm. Khi Rob ôm choàng lấy Hân, nàng có thể ngửi thấy mùi sợ hãi lẫn trong mồ hôi.
Chàng nói nhỏ vào tai Hân:
“Không sao cả. Anh đưa em về nhà bây giờ. Mọi sự sẽ không sao hết”
“Em không thể lên máy bay. Không an toàn”
“Dĩ nhiên là an toàn chứ”
“Anh không biết tất cả những điều xảy ra. Họ đã định giết em”
“Đó là tại sao có những người đàn ông này đây để bảo vệ em. Em phải tin họ”
Họ?
Lúc đó Hân mới nhìn thấy hai người đàn ông đang tiến về phía Rob và Hân đang đứng. Không có chỗ nào để chạy trốn nữa. Vòng tay Rob quấn lấy nàng, trói chặt Hân và chàng.
“Hân. Anh làm điều này cho em. Cho chúng ta”.
Nàng vùng vẫy nhưng vòng tay Rob quá chặt, quá cứng, tưởng như có thể nghiền nát được nàng. Rồi nàng nhìn thấy hoa mắt, cả nghìn sao sáng, mặt trời như nổ tung. Hân không còn biết gì nữa.