← Quay lại trang sách

Chương 18

Mặc dầu mắt nhìn chưa rõ, vẫn còn mờ mờ nhưng Hân có thể nhận ra hình ảnh một người đàn bà. Cô ta mặc váy có hoa màu xanh, cô ta nhìn lên, hai tay đưa lên như với tới thiên đường. Đó là hình ảnh một vị thánh mà nàng không biết tên. Bức tranh treo trên tường trong căn phòng là màu sắc duy nhất nàng nhìn thấy vì tường màu trắng, vải giường cũng trắng, mành mành ở cửa sổ cũng trắng. Hân nghe thấy tiếng người nói bằng tiếng Ý, nàng nghe cả tiếng những tiếng xe đẩy ngoài hành lang.

Hân không nhớ làm sao mà nàng lại ở đây nhưng nàng đoán là mình đang ở đâu. Một bệnh viện. Cánh tay trái nàng có dây truyền nước biển và thuốc. Chiếc khay bên cạnh giường có bình nước và quanh cổ tay nàng có vòng nylon với tên và ngày sinh của Hân. Không biết nàng đang ở khu nào trong bệnh viện nhưng là một bệnh viện Ý nào đó nơi mà nàng không thể nói chuyện với bác sĩ. Nàng tự hỏi không biết đây có phải là dưỡng trí viện cho.. những tội phạm? Liệu người Ý có cho nàng về Mỹ hay nàng phải ở đây vĩnh viễn?

Hân nghe tiếng chân người ngoài hành lang. Nàng ngồi bật dậy trên giường. Rob đi vào phòng. Nhưng người mà Hân chú ý không phải là chồng nàng mà là người phụ nữ đi theo sau.

Cô ta hỏi:

“Bà thấy trong người ra sao?”

Hân lắc đầu, nàng tưởng mình nằm mơ. Nàng nói:

“Cô ở đây. Cô sống sót?”

Francesca gật đầu:

“Salvatore và tôi quá lo lắng cho bà. Sau khi cô chạy khỏi căn apartment, chúng tôi tìm kiếm bà khắp mọi nơi. Suốt cả đêm”

“Tôi chạy đi à? Nhưng tôi cứ tưởng..”

“Bà không nhớ gì sao?”

Đầu Hân đau quá sức. Nàng đưa tay xoa đầu, xoa hai bên thái dương và cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Những hình ảnh trôi qua. Một ngõ tối. Cổng vườn. Rồi nàng nhớ chiếc áo dính máu của mình. Bây giờ Hân nhìn xuống cánh tay băng bó.

“Những vết thương này do đâu? Có chuyện nổ phải không?”

Francesca lắc đầu:

“Chẳng có vụ nổ nào cả”

Rob ngồi xuống giường rồi nắm tay Hân:

“Hân à, anh muốn em nhìn một cái này. Em nhìn và sẽ hiểu vì sao em có những vết thương ở tay. Điều này sẽ giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho em trong thời gian vừa qua”

Quay sang Francesca, Rob hất hàm nói:

“Cho cô ấy xem video”

Hân hỏi:

“Video nào?”

Francesca lấy trong chiếc túi một laptop mang theo và bấm nút để bắt đầu video. Hân nhìn thấy trên màn hình gương mặt nàng, tiếng nói nàng:

“Tên tôi là Hân Adams. Tôi 33 tuổi và chồng tôi là Robert Adams. Chúng tôi ở tại địa chỉ 4122 Heath Road tại Brookline, Massachussetts..”

Trên màn hình laptop, trông Hân có vẻ căng thẳng, nàng cứ nhìn về phía có hai người khuất mặt không nhìn thấy trong video. Trong đó Hân giải thích câu chuyện về bản nhạc Incendio. Nàng đã mua nó từ ông Padrone ra sao. Làm sao nàng đến Venice để tìm ra câu trả lời. Nàng và chị Giang bị tấn công bên ngoài khách sạn ra sao.

“Tôi xin thề rằng mọi điều tôi vừa trình bày là sự thật. Nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi thì ít nhất..”

Gương mặt Hân như thất thần. Tất cả đều im lặng.

Trong phần thu tiếng, có tiếng Francessca nói: “Bà Hân! Sao vậy?”. Trên màn hình thấy Francessca. Cô tay vỗ vai Hân, lắc nhè nhẹ. Hân không trả lời. Cô ta nhíu mày rồi nói bằng tiếng Ý với Salvatore.

Máy thu hình vẫn tiếp tục thu khi Hân đứng dậy như một người máy và đi ra ngoài phần ống kính đang thu. Francesca và Salvatore gọi tên Hân. Rồi có tiếng va chạm lớn và tiếng kính bể. Francesca hốt hoảng kêu lên “Bà Hân! Bà đi đâu vậy? Trở lại đây”

Bây giờ trên màn hình chỉ có mỗi hình chiếc ghế trống mà Hân đã ngồi đó trước đây.

Francesca kể:

“Bà đập bể kính cửa sổ và chạy trốn. Chúng tôi phải gọi những người bạn cùng làm trong bảo tàng viện để đi tìm kiếm bà. Chúng tôi dùng điện thoại cầm tay của bà đã để lại để gọi chồng bà. Dè dâu ông ấy đang ở phi trường Boston chờ lên máy bay đi Venice”.

Hân nhìn màn hình lắp bắp nói:

‘Tôi không hiểu. Tại sao tôi lại làm như vậy? Tôi làm sao vậy?”

Rob nói với Hân:

“Cưng à, bây giờ chúng ta hiểu tại sao. Cách đây vài tiếng khi đưa em vào bệnh viện thì em bất tỉnh và mê man không biết gì nữa. Những bác sĩ phòng cấp cứu đã làm những thử nghiệm và chụp hình đầu của em. Lúc đó họ mới khám phá ra. Họ khẳng định bướu trong óc em là bướu hiền, không phải là khối u ác tính nhưng cần phải giải phẫu”.

“Giải phẫu? Để làm gì?”

Ron bóp tay Hân:

“Em có bướu đè vào thùy thái dương của óc. Điều này giải thích những cơn nhức đầu, mất trí nhớ. Em có nhớ bác sĩ thần kinh của Lily nói về động kinh do thùy thái dương bị đè vào? Ông ta còn nói rằng căn bệnh này làm bệnh nhân có những hành vi khác thường. Người ta vẫn có thể đi lại, nói chuyện, lái xe trong lúc bị động kinh. Người giết con mèo Jupiter là em. Cũng chính em lấy kính đâm vào mình. Em không nhớ là em đã hành động như vậy. Khi em tỉnh dậy em nghe Lily nói: “làm mẹ đau” nhưng thật ra con nó nói là: “mẹ đau”. Nó lo sợ cho em và tìm cách trấn an em.

Hân chợt òa lên khóc. Nàng khóc vì mọi sự đã được giải tỏa. Con gái nàng yêu nàng. Lily luôn luôn yêu mẹ của nó.

“Mọi điều xảy ra cho em” Rob giải thích “có thể giải thích do em bị động kinh. Mà em bị động kinh là do bướu trên óc”

“Không phải tất cả mọi sự” Francesca chen vào “Vẫn còn vấn đề về bản nhạc Incendio, bản nhạc này từ đâu tới”

Hân lắc đầu hoang mang:

“Tôi hoang mang quá, không còn biết đâu là thật và đâu là tưởng tượng nữa..”

“Bà không có tưởng tượng về chuyện người đàn ông bắn bạn bà”

Hân nhìn Rob:

“Chị Giang..?”

“Chị ấy OK. Sau giải phẫu, mọi sự yên lành”

“Vậy là phần đó có thật?”

“Thật như những người gác đang đứng ngoài phòng bà. Cảnh sát quốc tế đang điều tra và nếu những điều chúng ta nghi ngờ về gia đình Capobianco là đúng thì bà đã có công hạ một người sắp lên làm thủ tướng nước Ý. Xin có lời chúc mừng bà. Những người đồng nghiệp của chúng tôi ở bảo tàng viện đã xem bà là một nữ anh hùng”

Hân chẳng cảm thấy có gì để ăn mừng cả vì nàng còn đang nghĩ đến chiếc bướu nằm trong óc. Đó là kẻ thù có thật nhất và đe dọa Hân vì nàng có thể mất những người thân yêu. Kẻ thù này có thể hạ gục nàng.

Nhưng nàng không chỉ một mình chống lại kẻ thù đó vì đã có Rob bên cạnh nàng. Chàng luôn luôn ở bên cạnh Hân.

Francesca thu dọn máy móc:

“Bây giờ chúng tôi phải tiếp tục sửa soạn những giấy tờ hồ sơ. Chúng tôi sẽ đi tìm mọi chi tiết có liên quan đến gia đình Todesco. Bà cũng có việc phải làm”

“Tôi phải làm gì?”

“Bà cần phải khỏe mạnh hơn. Chúng tôi trông chờ như vậy. Bà là người khởi đầu trên con đường này. Bà là người kể câu chuyện về bản luân vũ Incendio”