Chương 3 TRIỆU CÔNG TỬ
Vì muốn chiếm hữu nhiều hơn nên chúng ta phải từ bỏ nhiều hơn. Nhưng khi đã chiếm hữu được hết thảy thì chúng ta lại cảm thấy trống rỗng. Chỉ khi phía trước chẳng còn gì, chúng ta mới phát hiện thì ra mình chưa từng sống.
(Trích: Thầy giáo giết người)
Trước khi biết mình mang họ gì thì nó đã biết nhà mình rất giàu. Đó là do mẹ nó bảo vậy. Bà từng nói, ở đây chúng ta chẳng có gì, chỉ có tiền, đó là kết quả của quá trình lao động cần cù, vất vả. Hồi ấy, nó còn chưa ý thức được tiền có gì tốt. Bởi vì bất kể nó đòi mẹ mua một ngàn viên kẹo hay một trăm que kem, thì mẹ đều lắc đầu bảo không được. Nhưng nếu nó bảo chúng ta mang tiền đi cho những kẻ ăn mày ngoài phố thì mẹ lại cười rất tươi dặn đừng để bố nghe thấy kẻo ông giận.
Trong mắt nó, bố và tiền là hai khái niệm giống hệt nhau, không lạnh cũng chẳng nóng. Chưa bao giờ bố chơi cùng nó, cũng chưa bao giờ lo lắng hay buồn phiền vì nó. Dường như ông ta không bao giờ cười, ngoại trừ lúc nhìn thấy mấy gã da đen mặc đồng phục.
Thế nên trong thế giới của nó, ông ta không hề tồn tại.
Nhưng kể từ hôm đó, ông ta bỗng nhiên trở thành toàn bộ cuộc sống của nó.
Bởi vì…
“Mẹ đi rồi…” Ở trên thuyền, bố nó chảy nước mắt nói với nó như vậy
Thoạt đầu, nó cũng không lý giải được câu đó có nghĩa gì.
“Có phải mẹ vào rừng rồi không?”
“Có phải mẹ ra vườn rồi không?”
“Có phải mẹ sang nhà để xe rồi không?”
“Có phải mẹ đến khu vui chơi rồi không?”
Nó càng hỏi càng gấp gáp.
Những nơi có thể nhớ ra, nó gần như đều hỏi hết rồi.
Nếu là trước đây, e rằng nó không dám nhiều lời như vậy, bởi vì bố nó sẽ bực mình mà đánh nó. Nhưng hôm nay bố nó giống như ông lão, chỉ lắc đầu rồi rơi nước mắt.
Chính trong khoảnh khắc đó, nó đột nhiên hiểu ra cơn ác mộng đầy tiếng gào thét của quái thú và lửa cháy phừng phừng mà nó nằm mộng khi ngủ trong tủ bếp mấy hôm trước có thể không phải là cơn ác mộng.
Trong đầu nó vẫn còn một nơi chưa hỏi. Nhưng nó quyết định không hỏi nữa. Vì nó muốn để mẹ mãi mãi sống ở nơi đó.
Năm ấy, nó mới chín tuổi.
Ngày đầu tiên, thứ Năm, khoảng 11 giờ đêm.
Ngoại ô phía Nam thành phố Cửu An, lối vào đường cao tốc Nhiễu Thành.
Con đường với sáu làn đường hai chiều rộng rãi, thông thoáng chẳng khác nào sân vận động, ở gần ngã tư có mười mấy chiếc xe đua cao cấp dàn thành hàng ngang, hàng xe đầu chiếu đèn pha sáng chói mắt. Những cột ánh sáng hội tụ tại nơi chiếc xe Lamborghini đang đốt lốp, bánh xe quay tít, dịch chuyển điên cuồng sang hai bên để lại từng vệt đen trên mặt đường nhựa. Sau mỗi lần bánh xe gầm rít thì đám nam thanh nữ tú đứng cạnh đó lại rú lên hoan hô.
“Không phục thì làm đi! Không phục thì làm đi!” Một thanh niên gào lên qua cửa kính xe ô tô đang rộng mở.
“Lần này cược bao nhiêu?” Một thanh niên ăn mặc theo phong cách hip-hop chạy đến gần chiếc xe Ferrari hỏi.
Tay đua đứng cạnh xe nhổ bãi nước bọt vẻ khinh thường rồi giơ một ngón tay.
“Triệu công tử nói thừa quá! Mười ngàn tệ!” Cả đám lại gào rú.
“Tôn Lộc”, gã thanh niên được gọi là Triệu công tử quay sang phía chiếc Lamborghini, hét lên, “mày mang đủ tiền không? Hay lại giống lần trước, đếch đủ tiền sửa xe?”
Đám thanh niên cười rú lên. Chủ nhân chiếc Lamborghini đỏ mặt, giơ ngón giữa qua cửa sổ. Triệu công tử biến sắc, lao sang đó. Đám người lập tức quây thành vòng tròn, ra sức khuyên can, hai người mới thôi đánh lộn.
“Mẹ nó”, Triệu công tử nổi giận bừng bừng bước qua ghế lái, “tao muốn nó chết! Tao bắt nó phải chết!”
Một cô gái trông gợi cảm và ma mị bước đến, đưa cho cậu ta một viên thuốc. Triệu công tử nuốt đánh ực, rồi cúi đầu, hồi lâu không nói gì như thể đang khẩn cầu đấng tối cao. Lát sau, cậu ta ngẩng đầu, hai mắt đỏ au, người run rẩy vì phấn khích quá độ, gương mặt tô son điểm phần trông méo mó, vẹo vọ. Cậu ta gào thét, nước miếng văng tung tóe.
“Bắt đầu! Mẹ nó, bắt đầu thôi!”
Đúng lúc này, tiếng còi đanh gọn của cảnh sát vang lên. Trong phút chốc, đám thanh niên co cụm lại một chỗ, có kẻ định chui lên xe đào thoát, có kẻ cuống cuồng co giò bỏ chạy…
“Đứng im!” Lý Kinh Vũ chĩa súng lên trời bắn chỉ thiên.
Đám người liền ôm đầu quỳ xuống.
“Triệu Minh Hiên đâu?” Anh Tứ vừa liếc mắt đã thấy Bang Bang, một tay đua có tiếng trong giới đua xe chui. Anh túm cổ áo anh ta, đanh giọng hỏi.
Bang Bang chỉ tay về một phía, anh Tứ nhìn theo thì thấy chiếc xe Ferrari đang ngạo nghễ lao vút đi, chỉ để lại ánh sáng chói mắt của đèn chiếu hậu.
“Để tôi gọi điện cho cảnh sát giao thông…”, Lý Kinh Vũ hét lên với anh Tứ.
Nhưng anh Tứ như không nghe thấy gì, vội vàng nhảy lên chiếc xe đua gần đó.
“Anh định làm gì vậy?!” Lý Kinh Vũ lại hét lên, nhưng lần nữa bị tảng lờ.
Anh Tứ đạp ga, trong tiếng ồn như đất rung núi lở, chiếc xe phóng vút đi, nhanh tựa chớp giật.
Trên đường cao tốc Nhiễu Thành, chiếc xe Ferrari màu đỏ rạch không gian phía trước như lưỡi dao sắc bén, lao nhanh vun vút. Phía sau nó là chiếc xe Porsche màu trắng bám sát đuôi. Anh Tứ quan sát đồng hồ tốc độ, anh thành thạo vào số 2, đạp mạnh ga. Động cơ gần 600 mã lực phát ra tiếng rú như tiếng gầm của ác thú, vận tốc lập tức tăng lên hơn 150km/giờ, vận tốc cao khiến anh Tứ giật mạnh về phía lưng ghế.
Đã lâu không lái xe nên lúc này anh Tứ thấy chưa quen lắm.
Lần đua xe gần nhất là khi nào rồi nhỉ?
Lúc anh tham gia phá vụ án về tập đoàn buôn lậu xe hơi? Hay là khi anh lái xe qua biên giới truy đuổi tổ chức buôn bán thuốc phiện? Hay khi anh truy bắt Đảng Siêu?…
Đèn phanh xe của chiếc Ferrari phía trước đột nhiên sáng lên khiến anh Tứ buộc phải quét sạch mọi suy nghĩ lung tung trong đầu. Tay anh miết vô lăng, thân xe chiếc Porsche đột nhiên nghiêng sang, hai chiếc xe chạy song song, lao đi vun vút. Vừa mất tập trung, anh Tứ đã thấy đèn xe trong buồng lái của chiếc Ferrari sáng lên. Triệu công tử giơ tay phải, làm động tác cứa bàn tay vào cổ, sau đó phá lên cười và tăng tốc lao vọt đi.
“Mày nghĩ rằng đua xe dựa vào xe? Hay dựa vào kỹ thuật?”
Anh Tứ đạp ga, gấp gáp bám đuổi theo sau.
Anh tin sắt đá vào một điều: Bạn có thể chiến thắng một tay đua không có xe đua tốt, chiến thắng một tay đua không có kỹ thuật tốt hoặc chiến thắng một tay đua nhát gan.
Nhưng bạn tuyệt đối không có cơ hội chiến thắng một tay đua vừa có xe tốt, vừa có kỹ thuật tốt, lại vừa không sợ chết!
Chỉ số trên đồng hồ đo tốc độ đã lên đến gần 250km/giờ, không khí đập vào cửa kính xe gây ra từng cơn chấn động dữ dội và phát ra tiếng kêu ầm ầm. Cảnh vật hai bên đường hóa thành những bức tranh phác họa, trôi vùn vụt về phía sau. Trong khoang lái, động cơ phát ra tiếng ồn giống như tiếng máy bay phản lực, khiến anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Triệu công tử phát hiện bất kể cậu ta tăng tốc bao nhiêu lần thì vẫn không thể cắt đuôi được chiếc Porsche bám đuổi phía sau.
Đúng lúc này, cậu ta nhìn phía trước và nở nụ cười xấu xa.
Tuy thời điểm này trên đường cao tốc Nhiễu Thành rất ít xe cộ qua lại, nhưng cũng không thể thoáng đãng, vẳng vẻ như quảng trường Thiên An Môn được. Chẳng bao lâu sau, một vài chiếc xe tải đường dài chở đất cát quá trọng tải lù lù xuất hiện trong tầm nhìn. Hai chiếc xe bắt đầu luồn lách giữa các xe tải một cách thuần thục chẳng khác nào hai cánh bướm bay lượn giữa các bông hoa. Triệu công tử cậy mình có kỹ thuật lái xe thành thạo, cộng thêm sự kích thích của ma túy nên lần nào cậu ta cũng thay đổi làn đường ở những giây cuối cùng, chỉ chừa cho anh Tứ thời gian một phần mấy giây né tránh đuôi xe tải.
Nhưng qua mấy lần như vậy, anh Tứ không những không sợ hãi thối lui, mà ngược lại còn bám sát hơn.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe đang ở trong phạm vi nguy hiểm.
Nhằm đúng lúc Triệu công tử giảm tốc thay đổi làm đường, chiếc Porsche liền đâm thẳng vào chiếc Ferrari mà không hề có dấu hiệu báo trước. Triệu công tử túa mồ hôi lạnh, vội vàng tăng tốc, nhờ đó hai xe mới miễn cưỡng nới rộng khoảng cách.
“Mày giỏi lắm!” Triệu công tử rống lên trong khoang lái. Với vận tốc như hiện giờ mà hai xe chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ gây ra hậu quả xe tan người nát. Anh Tứ căn bản không cho cậu ta cơ hội thở hắt ra, lại nhoi lên phía trước, tiếp cận phía phải chiếc xe Ferrari, ép nó phải chạy sang làn đường dành cho xe chạy tốc độ cao. Phía trước là xe chở đất với tốc độ chưa đến IOOkm/giờ. Đối với Triệu công tử, như thế chẳng khác gì đâm vào mũi khoan thép với vận tốc trên trăm cây số một giờ.
“Con mẹ mày!” Triệu công tử gào lên. Trong tiếng phanh gấp chói tai, chiếc Ferrari để lại vệt đen rất dài trên mặt đường. Cậu ta vận hết sức mới có thể khiến chiếc xe ổn định trở lại, sau đó tăng tốc, lao về làn đường phía trái, phóng vượt lên trong chớp mắt.
Qua kính chiếu hậu, cậu ta thấy chiếc Porsche cũng chuyển hướng và bám sát xe mình chẳng khác nào máy bay chiến đấu. Đường cao tốc lại vắng tanh, chân ga của hai chiếc xe đều bị đạp đến tận cùng, chúng lao vọt đi như hai quả tên lửa. Triệu công tử nhanh chóng phát hiện, đối thủ hoàn toàn không có ý định vượt qua, mà là muốn đâm vào xe mình. Cậu ta đành liều mạng điều khiển xe chạy nhanh hơn xe của đối thủ một thân xe, như vậy mới đảm bảo không bị đâm sầm vào.
Triệu công tử hơi hoảng.
Tuy đã phê thuốc, nhung rốt cuộc cậu ta vẫn sợ chết.
“Thằng điên này! Mẹ cái thằng điên này!” Cậu ta không ngừng mắng chửi, mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm.
Phía trước đột nhiên xuất hiện cung đường vòng giảm tốc. Triệu công tử lần nữa chớp thời cơ, bám theo làn đường phía trong cùng. Anh Tứ không do dự, đuổi sát ở làn đường phía ngoài. Chiếc Ferrari bất thình lình phanh gấp, đuôi xe quay ngang, tạo ra một đường dịch chuyển đẹp mắt. Tiếc rằng anh Tứ chẳng buồn quan tâm đuờng dịch chuyển đó đẹp cỡ nào. Phô trương kỹ thuật điều khiển xe trước mắt anh chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, anh lái xe sang phía phải và đâm thẳng vào chiếc Ferrari đang chắn ngang đường.
“Mẹ kiếp!” Triệu công tử ra sức điều chỉnh hướng xe, nhưng không còn không gian để cậu ta khởi động máy. Hai chiếc xe sắp tông vào nhau, nếu không phanh lại thì hậu quả sẽ là mất lái, rồi lao xuống vực thẳm bên cạnh.
Đương nhiên nếu cậu ta phanh xe thì cậu ta đã không phải Triệu công tử.
Điều này, anh Tứ hiểu rõ.
“Chết đi!” Anh Tứ kêu lên trong khoang lái.
Vậy mà thảm cảnh xe nát người chết lại không xảy ra, một ngã rẽ đột ngột xuất hiện phía trước như kỳ tích. Triệu công tử phản ứng nhanh hơn, cậu ta đột ngột giảm tốc, rồi chui vào đó nhanh như sóc, đánh lái về phía làn đường bên phải, đâm đổ lan can có dòng chữ “Phía trước đang thi công”, rồi mất hút vào bóng đêm nhanh tựa điện xẹt. Khi anh Tứ quay đầu xe lại truy tìm thì không nhìn thấy đèn chiếu hậu của chiếc xe phía trước đâu nữa.
Đừng chạy! Quay lại cho tao! Quay lại cho tao! Anh Tứ cuống quýt hét thầm trong lòng. Lái xe mười mấy giây mà vẫn chưa thấy tăm tích của chiếc Ferrari. Anh bật đèn pha, đưa mắt tìm kiếm phía trước.
Lốp xe ma sát với mặt đường tỏa ra mùi cháy khét. Anh Tứ phanh gấp.
Phía trước là chiếc xe Ferrari đang bật đèn đứng đợi.
Anh Tứ hiểu ra ngay. Phía trước là đường cùng.
Triệu công tử đã bị ép vào ngõ cụt.
Thằng oắt này thật vô dụng… Anh Tứ cảm thấy hơi hụt hẫng. Anh càng nghĩ càng thấy rõ ràng đây là cơ hội tử vì nghiệp tuyệt vời nhất. Vừa thả lỏng tinh thần thì mồ hôi khắp người liền vã ra như tắm chẳng khác nào mở cửa đập thủy điện. Hai tay anh siết chặt vô lăng, nhất thời không nhắc xuống được. Anh Tứ cảm thấy nên để mình bình ổn lại rồi mới xuống xe, chứ với tình trạng như hiện giờ thì e rằng muốn còng tay người khác cũng khó.
Đúng lúc này, phía đối diện vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
“Mẹ mày, còn không muốn thôi hả? Còn không muốn ngừng lại hả?” Phía sau vô lăng, Triệu công tử trợn mắt, rống lên mắng chửi như kẻ mắc bệnh tâm thần, “Mày là cái thá gì chứ? Đừng ai hòng chắn đường tao!”
Vừa đạp ga, chiếc xe Ferrari liền gầm rú, phóng vọt về phía trước.
Đường quá hẹp, cậu ta chỉ còn cách dọa cho đối phương sợ chạy thì mới có cơ hội đào thoát. Vậy mà chiếc Porsche không hề có ý định nhường đường, ngược lại nó mở hết mã lực, đối đầu với chiếc Ferrari.
“Mày chán sống rồi hả?!” Triệu công tử điên cuồng mở mắt trừng trừng, mắng chửi anh Tứ, “Thế thì cùng chết!”
Nét mặt anh Tứ hoàn toàn vô cảm, anh nắm chặt vô lăng, giao đấu trực diện với Triệu công tử. Hai chiếc xe lao vào nhau với vận tốc trên 200km/giờ, chưa đầy hai giây nữa, nghênh đón họ phía trước chỉ có cái chết.
“Á.…” Anh Tứ trợn mắt giận dữ, đạp ga đến tận cùng, anh hét lớn cùng động cơ phát ra năng lượng lớn nhất.
Chết đi thôi! Chết là có thể rửa sạch mọi tiếng xấu.
Chết đi thôi! Chết thế này hoàn toàn xứng với mình.
Một tiếng “ầm” vang lên, trước mắt trắng xóa. Đất dưới chân như rung chuyển. Cơn đau đột nhiên ập đến. Nhưng khi mở mắt, anh Tứ phát hiện mình vẫn còn sống. Chiếc Ferrari trước mắt biến mất. Anh nhìn kính chiếu hậu, vội vàng phanh gấp. Chiếc Ferrari cắm đầu vào đống cát ven đường. Xem ra Triệu công tử đã run sợ vào khoảnh khắc cuối cùng.
“Mày điên hả?” Anh Tứ chạy đến gần hiện trường xảy ra sự cố, anh vui mừng nhận ra Triệu công tử không những chưa chết mà còn có thể tự xuống xe, nhảy choi choi mắng chửi anh, “Mày định hại chết tao à? Mày không biết bố tao là ai à?”
Cậu ta vung mũ bảo hiểm lên đập vào đầu anh Tứ.
Anh Tứ trả đòn, vung tay phải đấm thẳng vào mặt cậu ta.
“Mày họ Triệu thì đã làm sao?!”
Cú đắm trúng giữa trán.
Lần này, Triệu công tử lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 1 giờ sáng.
Trong phòng thẩm vấn của Đội Cảnh sát hình sự thành phố Cửu An.
Anh Tứ ngồi trước chiếc bàn màu đen, tay cầm tách trà, nét mặt bần thần. Bóng đèn hơn một trăm oát gắn trên trần nhà tỏa ra thứ ánh sáng nóng gắt, nhưng anh không hề toát mồ hôi, trái lại còn phải liên tục nhấp ngụm trà nóng để làm ấm người.
Cảm giác kích thích lúc đua xe tạm thời trấn áp được cơn nghiện, nhưng giờ nó lại bắt đầu rục rịch phát tác.
Ban đầu, Lý Kinh Vũ không muốn để anh Tứ thẩm vấn. Trên thực tế, anh ta gần như đã tức rồ người.
“Anh… mẹ nó chứ, sao lại tự mình lao lên xe truy đuổi thế hả? Anh muốn chết à?”
Trạng thái hiện giờ khiến anh Tứ suýt chút buột miệng đáp “Muốn!” để xem anh ta phản ứng thế nào, nhưng nghĩ một hồi, anh lại im lặng.
Anh Tứ không “ giao đấu” với Lý Kinh Vũ đã vài năm nay. Vốn anh cho rằng Lý Kinh Vũ thấy anh nghiện hút sẽ coi thường anh, nhưng mỗi lần bình tĩnh nhớ lại những đoạn đối thoại giữa hai người từ đầu đến cuối, anh phát hiện mình luôn là người gây sự trước.
Lẽ nào anh luôn âm thầm oán trách anh ta sao?
Nằm vùng vốn là quyết định của bản thân anh, giờ quay đầu oán trách người khác thì đúng là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Chính vì vậy, mỗi lần suy nghĩ về vấn đề này, anh Tứ đều đào móc lại nguyên nhân lịch sử của nó.
Đầu tiên, anh ta là kẻ làm chuyện gì cũng khiến người khác xem thường. Đồng nghiệp kết hôn, lúc mới vào nghề anh ta mừng hai trăm tệ, giờ anh ta vẫn giữ lệ cũ, chỉ mừng hai trăm tệ. Đồng nghiệp ăn uống tụ tập, anh ta chưa bao giờ là người đứng ra tổ chức. Nguyên nhân mọi người đều biết rõ: gia cảnh anh ta không tốt, có bạn gái lại như tủ thuốc di động, luôn là khách hàng thân thiết của các bệnh viện. Mặc dù vậy, vẫn có tin đồn rằng anh ta chuẩn bị mua nhà cưới vợ. Anh Tứ hỉ mũi coi thường, “Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác thế kia thì đến cái nhà xí còn chưa chắc đủ tiền mua, nói gì đến mua nhà.”
Tiếp đó, Lý Kinh Vũ học dưới anh mấy khóa, nhưng giờ đây mọi phương diện đều vượt mặt anh. Xét về chức vụ, anh ta cao hơn. Xét về thành tích, anh ta tốt hơn. Xét về uy tín, danh vọng, anh càng không thể sánh được với anh ta. Mọi người còn đang rỉ tai nhau rằng, hai năm nữa Đội trưởng Hùng sẽ nghỉ hưu, Lý Kinh Vũ sẽ trở thành Đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự trẻ nhất từ trước đến nay của Sở Cảnh sát thành phố Cửu An này.
Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, anh ta là người ngoại tỉnh, xuất thân từ nông thôn. Hai bàn tay trắng đến Cửu An lập nghiệp, kết quả lại thăng tiến nhanh hơn anh con nhà nòi, xuất thân từ gia đình nhiều đời làm cảnh sát. Đúng là không thể chấp nhận được!
Lúc tưởng mình sắp từ giã cõi đời, anh Tứ đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng không quang minh lỗi lạc như mình vẫn tưởng…
“… Tóm lại có muốn hỏi gì không hả? Không có việc gì thì thả tôi ra.” Triệu công tử bị còng tay ở phía bàn đối diện cắt đứt mạch tư duy của anh Tứ, “Chẳng phải chỉ phạm lỗi vượt quá tốc độ thôi sao? Tôi nộp phạt là được chứ gì?”
“Vượt quá tốc độ thôi sao?” Anh Tứ chậm rãi đặt tách trà xuống bàn, “Cậu đua xe trái phép, chạy trốn khi bị bắt…”
“Ông…”, Triệu công tử nhìn anh chằm chằm, “ông có biết bố tôi là ai không?”
“Tôi biết rõ ngay từ khi đánh cậu.” Anh Tứ lại từ tốn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, “Tôi không nổ súng khi cậu chạy trốn đã là nể mặt bố cậu lắm rồi.”
“Ông đừng đùa quá trớn! Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Thứ tôi muốn, cậu không đền nổi đâu.”
“Chẳng gì là Triệu gia chúng tôi không đền bù nổi cả.”
“Một mạng người!” Anh Tứ bất thình lình quẳng xấp ảnh chụp hiện trường đầy máu me lên bàn, “Cậu đền nổi không?”
Triệu công tử ngơ ngác nhìn xấp ảnh, rồi ngẩng lên nhìn anh Tứ.
“Người nhà ông à? Ai chết vậy?”
Anh Tứ lại quẳng bức ảnh chụp chân dung Bàng Hiểu Yến lên mặt bàn.
“Cô ta chết rồi sao? Nhưng liên quan gì đến tôi?” Triệu công tử vẫn lơ mơ không hiểu.
“Cậu thừa nhận có quen cô ấy là được rồi.” Anh Tứ lại nhấp thêm một ngụm trà, “Bàng Hiểu Yến… Tôi cảm thấy… chính cậu đã giết cô ấy…”
“Tôi… tôi giết người?” Rõ ràng cậu ta rất bất ngờ trước kết luận của anh Tứ.
“Hai người từng có quan hệ với nhau, cậu chơi chán rồi vứt bỏ cô ấy, cô ấy bám riết cậu không chịu chia tay, kết quả thằng khốn nạn nhà cậu trong lúc phê thuốc đã ra tay giết chết cô ấy, rồi phanh thây…” Lúc nói những lời này, anh Tứ nhìn Triệu công tử chằm chằm, như cười như không, “Thời gian trôi nhanh quá nhỉ, chớp mắt cậu đã đến tuổi có thể lãnh án tử hình trước pháp luật.”
Triệu công tử biến sắc, cho dù lớp phấn phủ trên mặt khá dày, nhưng vẫn không thể che được vẻ tái nhợt vì sợ hãi của cậu ta.
“Những điều tôi nắm được nhiều hơn rất nhiều những điều tôi vừa nói ra.” Anh Tứ thừa thế xông lên, nắm vững kỹ xảo thẩm vấn kinh điển, “Sở dĩ tôi hỏi cậu là vì tôi muốn cho cậu cơ hội thú tội. Nếu cậu không thành khẩn khai báo thì đến bố cậu cũng không thể cứu nổi cậu…”
Đột nhiên Triệu công tử phá lên cười.
“Tôi giết người? Vì sao tôi phải giết người?” Cậu ta cười ngặt nghẽo đến nỗi gương mặt trở nên méo mó, “Ông nghĩ tôi phải ra tay giết người chỉ vì muốn rũ bỏ một ả đàn bà hay sao? Ông đúng là… ha ha ha…”
Sau đó, cậu ta khôi phục bộ dạng bất cần đời như trước, “Loại gái như thế, một tuần tôi có thể thay ba, bốn cô. Muốn chia tay, ném tiền ra là được, năm mươi ngàn không ưng thì một trăm ngàn, một trăm ngàn không ưng thì hai trăm ngàn… Ha ha ha… Giết người…”
“Cậu đã đến nhà của Bàng Hiểu Yến bao giờ chưa?” Anh Tứ nghiêm mặt hỏi.
“Hình như là rồi, không nhớ nữa.”
“Đã đến bao giờ chưa?” Anh Tứ giơ tay ra như thể định giở hồ sơ, “Bên pháp y nói, họ phát hiện trong nhà của Bàng Hiểu Yến có dấu vết của cậu.”
“Tôi từng đến nhà cô ta.” Triệu công tử lập tức thừa nhận.
“Đến đó vào thời điểm nào?”
“Đến đó nhiều lần.”
“Lần cuối cùng đến đó là vào thời điểm nào?”
“Chắc hơn một năm trước…”
“Triệu Minh Hiên, cậu đừng ôm tâm lý cầu may, ở chung cư có Camera giám sát, chỉ cần kiểm tra là chúng tôi biết ngay cậu khai thật hay không.”
“Tin hay không thì tùy!” Triệu công tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Thích kiểm tra thì đi mà kiểm tra!”
“Một năm trước?”
“Ừm, một năm trước.”
“Hai người quen nhau như thế nào?” Giọng anh Tứ hòa hoãn hơn, “Vì sao cô ấy lại quen biết loại người như cậu?”
“Tôi đi cùng thằng em đến Học viện Nghệ thuật đón người yêu nó, đúng lúc ấy thì gặp cô ta. Hôm đó tôi đang vui nên nói chuyện phiếm với cô ta vài câu, cô ta nói cô ta học khoa Diễn xuất. Tôi nói tôi có thể đầu tư cho cô ta đóng phim, thế là cô ta mắc câu… Đẹp trai mà, biết làm thế nào được…”
“Rồi cậu cho cô ấy cơ hội đóng phim thật sao?”
“Nói chơi thôi! Mà sau đó cô ta nghiện rồi, còn tâm trạng nào đóng phim nữa.”
“Sao cô ấy lại nghiện?”
“Loại hàng dởm ấy mà, ban đầu tỏ vẻ nghiêm chỉnh lắm, nhưng nghiêm chỉnh thì theo tôi đến sàn nhảy làm gì?” Triệu công tử cười dâm đãng khiến anh Tứ chỉ muốn tống một đấm vào mặt cậu ta, “Kết quả tôi hất hàm bảo, ’Em thế này là không muốn vào giới showbiz nữa hả?’ Rồi cô ta hút. Sau đó… ha ha ha…”
“Sau đó vì sao hai người lại chia tay?” Anh Tứ bỗng dưng rất muốn bắn chết thằng oắt này.
“Chơi chán chứ sao.” Triệu công tử trưng ra vẻ mặt “tất lẽ dĩ ngẫu”, thay người yêu như thể thay một bộ đồ vậy.
“Chia tay vào thời điểm nào?”
“Không nhớ nữa
“Cố mà nhớ đi!”
“Sau cô ta là… Lộ Lộ, không phải, Ninh Ninh mới đúng, sau Ninh Ninh là… Tiêm Tiêm, sau Tiêm Tiêm… không đúng, cùng lúc với Tiêm Tiêm còn có Bình Bình…”
Triệu công tử cố gắng nhớ lại như thể muốn lật đổ định luật vạn vật hấp dẫn của Newton, “Ừm, hơn hai năm rồi…”
“Cậu nói dối!” Đột nhiên anh Tứ đập bàn, “Khi nãy cậu vừa nói gì? Một năm trước cậu vẫn còn gặp mặt cô ấy.”
“Ông hiểu nhầm rồi”, nào ngờ Triệu công tử lại không hề tỏ vẻ bất ngờ, “bọn tôi gặp nhau để mua bán không được chắc? Tóm lại, sau khi chia tay, bọn tôi vẫn thường gặp mặt.”
“Cậu có bao nhiêu bạn gái như thế, vì sao lại phải gặp một người đã chia tay từ lâu?” Ánh mắt anh Tứ sắc như dao.
“Cô ta cầu xin tôi mà!” Triệu công tử cười lạnh lùng.
“Cầu xin cậu?”
“Muốn có tiền chứ sao… Cô ta nghiện không nhẹ. Sau khi chia tay tôi, cô ta vẫn tiếp tục hút, thường xuyên mặt dày đến nhà tôi mượn tiền, tôi cho mượn mấy lần, sau đó không cho mượn nữa, thế là cô ta bỏ đi.” Triệu công tử không hề tỏ vẻ áy náy, “Thỉnh thoảng, cô ta lại đến tìm tôi vì một vài chuyện vớ vẩn, ví dụ cô ta nói muốn trở lại trường Học viện Nghệ thuật, đổi sang khoa Biên kịch. Tôi nói, ‘Hay đấy’, thế rồi tôi quan hệ với cô ta.”
Anh Tứ cảm thấy vô cùng khinh miệt mức độ khốn nạn của tên này.
“Khoa Biên kịch ư? Vì sao?”
“Ai mà biết được, có thể vì mấy bộ tiểu thuyết mạng vớ vẩn cũng nên… Cô ta rất kì cục, ngoại trừ những thứ mà con gái thường thích, cô ta còn đòi tôi mua sách, mua bản đặc biệt, mua chữ ký của tác giả, mua vé tham gia chương trình ký tặng sách… Quỷ mới muốn giúp cô ta, con điên này, tôi cũng chịu hết nổi rồi.”
“Hai người thường gặp nhau ở đâu?”
“Ở ngoài. Tôi đến nhà cô ta mấy lần.”
“Cô ấy từng đến nhà cậu bao giờ chưa?”
“Chưa!” Triệu công tử nhổ nước bọt, “Tôi đã khai hết rồi, bao giờ thả tôi ra?”
“Thả cậu ra? Đừng nằm mơ!” Anh Tứ cười lạnh, bắt đầu giơ con Át chủ bài, “Cậu xem cái này đi! Đây là thứ mà chúng tôi phát hiện thấy trong nhà của cậu.”
Đó là bức ảnh chụp tấm thảm ở biệt thự nhà cậu ta. Sau bước xử lý kỹ thuật, dưới ánh sáng của tia tử ngoại, dung dịch Luminol khiến vết máu hiện lên rõ ràng.
“Nếu cô ấy chưa từng đến nhà cậu thì sao máu của cô ấy lại xuất hiện trên tấm thảm nhà cậu?”
Rõ ràng Triệu công tử không ngờ đến tình tiết này, cậu ta chẳng thể phản bác được gì.
“Năm ngoái cậu ra nước ngoài điều trị, thời điểm đó không có tin tức gì về cậu. Thực ra cậu đi bệnh viện, đúng không?” Anh Tứ ném xấp giấy photocopy lên bàn. Đó là tập hóa đơn của một bệnh viện tư nhân, đồng nghiệp của anh đã tìm thấy chúng trong ngôi biệt thự của Triệu Minh Hiên.
“Thằng nhóc nhà cậu không gãy tay, cũng chẳng thiếu chân, vậy sao chi phí chữa bệnh lại nhiều tiền thế này? Chẳng lẽ cậu bị tai nạn khi đua xe à?”
Triệu công tử quay đầu đi không đáp.
“Cậu không thấy lạ vì sao tôi không hề hỏi về cánh tay của cô ấy sao?” Anh Tứ quyết tâm hạ gục tên khốn nạn này một cách triệt để, “Bởi vì tôi đã biết rõ chuyện này. Cậu không chỉ hủy hoại cuộc đời Bàng Hiểu Yến, hại cô ấy nghiện ma túy mà còn đưa cô ấy tham gia đua xe, rồi xảy ra tai nạn khiến cô ấy mất một cánh tay. Cô ấy không chịu buông tha cậu, đúng không? Cô ấy liên tục đến đòi tiền cậu, đúng không? Cậu không đưa tiền, cô ấy sẽ đeo bám cậu cả đời, đúng không? Cậu cảm thấy nếu không giết cô ấy sẽ không thể thoát khỏi cô ấy, đúng vậy không? Tôi đã cho cậu cơ hội cuối cùng mà cậu không biết trân trọng, Triệu Minh Hiên, vật chứng đã rõ ràng, cho dù cậu không chịu khai, thì số vật chứng này vẫn đủ sức khép cậu vào tội chết.”
Anh Tứ càng nói càng cao giọng, đến mức khiến cửa kính cũng muốn rung lên. Triệu công tử đờ người, môi cậu ta bắt đầu run rẩy.
“Ông hiểu nhầm rồi.”
“Cậu còn giảo biện nữa thì chỉ còn đường chết.”
Triệu công tử cúi đầu không nói.
Kết thúc rồi. Cơ thể anh Tứ hơi run lên vì cơn thịnh nộ và sự kích động khi nãy.
Thấy vụ án sắp khép lại, anh Tứ thầm cảm thấy hơi thất vọng.
“Có thể cho tôi điếu thuốc không?” Triệu công tử ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng giọng khách khí nói chuyện với anh.
Anh Tứ đưa cho cậu ta điếu thuốc, cậu ta hít sâu một hơi.
“Được! Tôi sẽ khai tất cả.”
“Như tôi đã nói, cô ta nghiện nặng.” Triệu công tử bắt đầu khai báo, “Tôi không cho cô ta tiền, cô ta cũng không thể cai nghiện nổi. Cô ta bắt đầu đi tìm người khác vay tiền, sau đó… tôi nghe nói, cô ta đi hầu rượu…”
Lòng anh Tứ trĩu xuống.
“… Kết quả là đi hầu rượu cũng không đủ tiền trả nợ, người ta đến xiết nợ, rồi chặt cánh tay cô ta…” Triệu công tử làm động tác mô phỏng chặt cánh tay mình, “Tối hôm đó, tôi vừa mở cửa thì sợ suýt chết, bao nhiêu là máu… Tôi định đuổi cô ta đi nhưng lại sợ xảy ra án mạng nên quyết định đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng vẫn không thể cứu được cánh tay…”
Triệu công tử dừng lại, lẳng lặng hút hết điếu thuốc.
“Cậu vẫn đang nói dối!” Anh Tứ không thể nhịn thêm nữa, đập bàn thật mạnh, “Tôi đã điều tra hết các bệnh viện ở thành phố Cửu An, căn bản không hề có bất kỳ ghi chép nào liên quan đến việc chữa trị tại bệnh viện của Bàng Hiểu Yến.”
“Tôi ngu sao? Cô ta nói cô ta lấy tên của tôi ghi vào bệnh án. Tôi đưa cô ta đến bệnh viện Cửu An, làm không khéo ngay cả tôi cũng sẽ bị chém chứ chẳng chơi.” Triệu công tử hơi cuống, “Cuối cùng, tôi còn trả nợ thay cô ta, lại đưa cho cô ta thêm mấy chục ngàn tệ, giúp cô ta chuyển nhà, rồi yêu cầu cô ta đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, mẹ nó…”
Anh Tứ nhìn cậu ta chằm chằm, thở hắt ra, thất vọng ngồi xuống.
“Bệnh viện nào? Chúng tôi sẽ kiểm tra…” Tuy nói vậy, nhưng lòng anh biết rõ dẫu Triệu công từ có ngu ngốc đến đâu cũng không thể nói dối một chuyện có thể dễ dàng bị vạch trần như chuyện này.
“Bệnh viện Nhân dân Dương Hà, đăng ký khám chuyên gia, ông cứ kiểm tra đi, thời gian đại khái vào tháng Bảy…” Triệu công tử trình bày với vẻ mất kiên nhẫn.
Đúng lúc này, Lý Kinh Vũ đẩy cửa bước vào, đưa mắt ra hiệu cho anh Tứ ra ngoài.
“Xong phim!” Lý Kinh Vũ phủ đầu luôn một câu như vậy, “Chi phí bệnh viện trong hóa đơn là thế này, chắc thằng oắt đó đã khiến ông bố túc điên người nên dạo trước ông ta tống cậu quý tử vào cơ sở cai nghiện. Cậu ta ở trong đó suốt một năm, tối hôm kia mới ra trại. Kết quả kiểm định vết máu tại hiện trường vụ án cho thấy vết máu không còn mới, nhưng cũng không thể vượt quá một năm. Cậu ta không phải hung thủ.”
Nói xong, Lý Kinh Vũ đưa xấp hồ sơ cho anh Tứ.
Anh Tứ giở ra xem, ngọn lửa trong lòng dần dần lụi dần, rồi nguội lạnh.
“Hay để tôi vào đó?” Lý Kinh Vũ thấy sắc mặt anh Tứ không tốt, bèn hỏi.
Anh Tứ lắc đầu, đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn.
“Kẻ cho vay nặng lãi là ai?” Mặt anh tái xanh, giọng nói khàn khàn.
Triệu Minh Hiên biến sắc, lặng thinh không đáp.
“Là kẻ nào?!” Anh Tứ đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn, hét lên giận dữ, “Cậu chạy trốn cảnh sát, tổ chức đua xe phi pháp, có thể khép vào khung hình phạt cao nhất là mười năm tù giam. Cậu còn mong chờ bố cậu đến cứu? Bố cậu biết chuyện, không đánh chết cậu mới lạ. Phen này khỏi cần cưỡng chế cậu vào trại cai nghiện, tống thẳng cổ vào tù là xong”
Triệu Minh Hiên chột dạ cúi đầu, thực ra cậu ta Iuôn lo sợ ông bố quyền uy kia sẽ bỏ mặc mình.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng.
“Là Bành Thủ Quân.”