← Quay lại trang sách

Chương 4 SINH TỬ

Nó thở hổn hển dưới cơn mưa lớn. Đưa mắt nhìn quanh, đêm đen như mực, không một ánh sao, rừng hoang núi thẳm. Trong bóng tối, dường như có con thú nào đó đang rình mồi, tiếng thở phì phò lúc có lúc không như thể sắp lao ra vồ nó bất cứ lúc nào. Ngoại trừ cánh cửa đen ngòm giống như cái miệng khổng lồ của quái thú thì chẳng còn con đường nào khác.

(Trích: Biệt thự)

Nó bước thấp bước cao đi trong rừng. Ánh mặt trời của vùng nhiệt đới khiến cỏ cây trở nên cứng sắc khác thường, lá cỏ cứa vào chân nó rỉ máu tươi. Vậy mà nó không hề hay biết. Trong đầu nó lúc này toàn chuyện xảy ra lúc sáng. Bức thư đó không dán tem, một người đồng hương đã đưa cho nó. Nội dung thư không dài, chỉ là vài câu bố nó nhắc nhở, dặn dò.

Bố và hai em trai vẫn khỏe, con đừng nhớ nhà nhiều. Mấy năm nay con học được không ít chữ, như thế rất tốt, phải tiếp tục cố gắng nhé! lần trước con nhờ bố giới thiệu cho con mấy cuốn sách hay. Lúc đó bố chưa nghĩ ra, giờ mới nhớ cuốn “Nam hành ký” khá ổn.

Chúc con mọi sự thuận lợi, con trai!

Đầu nó như có tiếng sấm nổ, trở nên trống rỗng hồi lâu. Sau đó nó vội vàng tìm một nơi kín đáo, châm lửa đốt bức thư đi.

Tên sách chính là ám hiệu mà hai bố con nó đã hẹn trước với nhau trước lúc gia đình ly tán.

Đứa em trai út của nó khi ấy mới sáu tuổi đầu…

Nước mắt lại rơi. Nó vội vàng đưa tay giả vờ lau mồ hôi để quệt nước mắt. Gã khốn phía sau nó vẫn giả bộ ngân nga điệu hát nào đó.

Hắn cho rằng nó không hề biết gì.

Hắn cho rằng hắn có thể giải quyết nó tại đây.

Hắn cho rằng nó chỉ là đứa trẻ.

Hắn cho rằng nó chỉ là con mồi không biết phản kháng.

Nhưng hắn không biết hận thù, nhục nhã, run rẩy, sợ hãi tích tụ suốt mấy năm nay đã sớm biến nó trở thành kẻ sẵn sàng liều mình bất cứ lúc nào.

“Á…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nó ôm mắt cá chân, ngã vật xuống. Gã khốn giả vờ quan tâm, chạy lại xem. Thứ nghênh đón hắn chính là lưỡi dao sắc bén chĩa thẳng vào yết hầu, rồi quét một đường. Đó là cái lưỡi liềm hỏng mà nó dùng trước đây. Phần lưỡi cùn phía dưới được cuốn vải chung quanh, vừa tiện cầm, lại vừa tiện đâm. Nó nhào tới cơ thể to lớn lực lưỡng đó, liên tục đâm cho đến khi lưỡi dao nứt vỡ. Sau đó, nó đứng dậy, ngửa đầu tắm ánh nắng nồng mùi máu, lắng nghe tiếng nỉ non của muôn loài chim và cả tiếng ùng ục độc nhất vô nhị chỉ phát ra do máu chảy ngược vào phổi khi người ta sắp tắt thở.

Nó vứt dao, quay người bỏ trốn.

Liên tục chạy về hướng Nam.

Đó là lần đầu tiên nó hại chết một người.

Năm ấy, nó mới mười lăm tuổi.

Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 2 giờ 30 phút sáng

Tiếng chuông điện thoại gấp gáp kêu liền mấy hồi, điện trong phòng bật sáng, người đàn ông cởi trần vẫn đang ngái ngủ cầm điện thoại, bấm phím nghe.

“Bàng Tam, tôi đây!”

“Mặc xác mày là thằng nào”, Bàng Tam cất tiếng chửi hàm hồ, “có chuyện gì không thể đợi được đến sáng mai hả?”

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi đột nhiên cao giọng.

“Tôi là anh Tứ!”

“Hả? Anh Tứ?” Bàng Tam lập tức tỉnh ngủ, lồm cồm bò dậy, “Anh đã biến đi đâu thế?”

“Mở cửa! Tôi đang đứng trước cửa nhà cậu…”

Mấy phút sau, một ả đàn bà ăn mặc hở hang giậm chân tức giận bỏ đi, trong phòng khách lúc này chỉ còn Bàng Tam và anh Tứ ướt như chuột lột.

“Anh Tứ, thực ra em đã nghe kể rồi”, Bàng Tam cười giả lả, “sao anh không đến tìm em sớm hơn?”

Anh Tứ quan sát căn phòng, thấy chút ít bột trắng còn vương lại trên bàn uống nước, anh không nói gì.

“Tôi làm lại công việc tình báo rồi”, một lát sau, anh Tứ hạ giọng nói tiếp, “điều tra một vụ án… vụ án liên quan đến Bành Bành…”

Mặt Bàng Tam lập tức biến sắc.

Điều này không có gì khó hiểu. Bành Thủ Quân là hung thần khét tiếng trong giới xã hội đen ở Cửu An. Hắn hô phong hoán vũ từ Vân Nam đến các tỉnh nội địa, bao nhiêu mạng người đã mất dưới tay hắn, hắn bị truy nã suốt bao nhiêu năm nay.

“Bành Bành dám trở về sao?” Bàng Tam tỏ vẻ không tin.

“Có người nghe nói hắn thường lấy hàng ở phía Nam, sau đó mang bán. Rồi tiếp sau nữa, hắn cho vay nặng lãi và đi thu tiền cho vay… Tuy nhiên không ai nắm rõ được quy luật hoạt động của hắn…”

“Em không…”

Anh Tứ xua tay ngăn Bàng Tam nói tiếp, sau đó rút ví tiền trong túi ngực ra, đếm một ngàn tệ chẵn. Anh Tứ cảm thấy trong các “luật lệ” của giới tình báo thì luật bất thành văn quan trọng hàng đầu chính là tiền - phải rút tiền ra trước. Nhưng không phải khoản tiền nào cũng nhận được hồi đáp tương xứng, bởi vì không phải tin tình báo nào cũng có giá trị.

“Đủ chưa?”

“Anh Tứ, anh coi em là người ngoài à?” Bàng Tam vội vàng xua tay, “Hai anh em ta…”

“Đủ chưa?”

Anh Tứ nghiến răng rút ra thêm năm trăm tệ nữa.

Ví tiền của anh gần như rỗng tuếch.

“Anh Tứ…”, Bàng Tam tỏ vẻ khó xử, “không phải em không coi trọng tình nghĩa anh em, nhưng đúng là không thể chọc vào Bành Bành được… Mới mười mấy tuổi đầu hắn đã giết người…”

“Thế cậu dám chọc giận cảnh sát à?” Sắc mặt anh Tứ trở nên khó coi.

“Anh Tứ không thể nói thế được, năm đó em cũng giúp anh không ít, phải không nào? Anh nói xem, anh lập công cũng đâu ít phần là nhờ em? Huy hiệu anh giành được một nửa nhờ công anh, còn một nửa là nhờ công em, đúng chưa? Trong khi đó, bây giờ anh bệ vệ ngồi trong sở cảnh sát, chẳng ai dám đến gây phiền hà cho anh, nhưng em, mẹ nó, thì khác…”

Anh liên tục gật đầu. “Thế có đứa nào dám đến gây sự với cậu à?” Anh Tứ hiểu được ý tứ của Bàng Tam.

Bàng Tam bất lực gật đầu.

“Gậy sắt to chừng này, bọn chúng đánh suýt gãy lưng em.” Cậu ta giơ cả hai tay lên miêu tả, “May nhờ em cứng miệng, đau muốn ngất cũng không thừa nhận nên cuối cùng bọn chúng cũng bỏ đi…”

“Bọn nào?” Anh Tứ đột nhiên đứng bật dậy.

“Ai biết bọn nào!” Bàng Tam bất lực xua tay, rồi ra hiệu cho anh Tứ ngồi xuống, “Em đếm thấy bao nhiêu là người, chẳng đoán ra ai… Mà thôi, em còn sống là may lắm rồi… Tóm lại một câu, anh Tứ còn có đường lui, muốn rút là rút, nhưng em thì không thể…”

Anh Tứ trầm ngâm hồi lâu.

“Bàng Tam, cậu nghĩ nhiều rồi!” Anh Tứ kiên quyết dúi tiền vào tay Bàng Tam, “Chỉ là một vụ hút ma túy đơn giản thôi, nói cho tôi biết vài thông tin, để tôi hoàn thành nhiệm vụ này, được không?“

Bàng Tam đẩy tiền trở lại, lẳng lặng hút hết điếu thuốc.

“Được rồi, em tin anh!” Cậu ta dụi mạnh đầu lọc vào gạt tàn, “Anh đến hộp đêm Ngựa Vằn tìm một người tên là Toàn Tử. Trước đây tên này đi theo Thiết Đầu, mà hình như Thiết Đầu lại hay qua lại với hội Bành Bành.”

Anh Tứ cảm ơn, rồi đứng dậy định đi.

“Không làm một điếu à?” Bàng Tam ngồi xuống sofa, nhiệt tình níu kéo.

Anh Tứ cảm thấy như có tiếng sét đánh trúng đỉnh đầu, trước mắt trở nên trắng xóa, tai kêu ong ong. Anh cảm thấy mình chẳng khác nào chú lính chì đang đứng cạnh lò lửa, hai chân đã bị thiêu đốt đến mức nóng chảy, cả người mềm nhũn, không thể nhúc nhích được nửa bước. Toàn thân anh ngứa ngáy, khô nóng như có ngọn lửa chạy ngang dọc khắp cơ thể, anh sắp không thể kiềm chế được nữa, tiếng đáp “Được!” sắp buột ra khỏi miệng.

“Ồ đúng rồi, anh cai thuốc lâu rồi mà.” Bàng Tam đột nhiên cười cười, “Anh xem cái bệnh đãng trí của em… Cảnh sát các anh đâu giống loại người như em, em không thể nào cai nghiện nổi…”

Anh Tứ chững lại như mất hết sức lực, lửa giận bốc lên đầu, anh đẩy mạnh cửa bước ra ngoài.

Nhà Bàng Tam cách hộp đêm không xa lắm, anh Tứ chỉ mất mười mấy phút là đến nơi. Đầu tiên, anh định quay về sở cảnh sát gọi thêm người, nhưng khi liếc nhìn đồng hồ thì liền dập tắt luôn ý nghĩ đó. Giờ này, hội buôn thuốc, hút thuốc đều sắp giải tán, không kịp đợi đồng nghiệp từ Thành Đông đến tiếp ứng. Thế nhưng lúc bước chân vào cánh cổng của hộp đêm thì anh lại thấy hơi hối hận. Người ở đây đông hơn anh tưởng tượng. DJ vẫn ra sức gào thét, đám người vẫn nhảy múa điên loạn, trút xả tinh lực sung mãn của tuổi trẻ. Anh Tứ đứng ở cổng chưa đến hai phút mà đã thấy tai ngâm ngẩm đau, mắt hoa lên đến khó chịu. Đột nhiên anh cảm thấy mình rút khỏi giới không chỉ hai năm. Đôi lúc ta không thể không thừa nhận mình thực sự đã già.

Anh Tứ thành thục lủi vào góc tường, quan sát hàng ghế VIP. Một vài người đã rời đi, anh Tứ chọn một bàn vẫn bày la liệt những chai rượu chưa uống hết, rồi ngồi xuống, cởi áo khoác, để lộ sợi dây chuyền vàng đeo trên cổ và đồng hồ vàng đeo ở cổ tay, anh vắt chân chữ ngũ, cầm ly rượu còn thừa một nửa ở trên bàn, dùng hai ngón tay nâng lên, nhắm mắt, lắc nhẹ. Với bộ dạng ấy, chỉ một lát sau đã có người đến gạ gẫm anh. Sau khi đuổi một em sinh viên và một anh chàng đồng tính đi, mãi anh cũng đợi được “ý trung nhân”: một ả gái điếm hút ma túy.

“Sếp ơi, mời em một ly được không? Muốn nhảy không nào?”

Anh Tứ mở mắt, mỉm cười.

“Ok cô em! Nhưng kiếm thuốc trợ hứng trước đã! Gọi Toàn Tử ra đây cho anh!”

Chẳng mấy chốc sau, cô gái đó đã dẫn một thanh niên nhuộm tóc đỏ đến chỗ anh Tứ. Gã thanh niên này có thân hình gầy như que củi, mặc bộ đồ bó sát trông chẳng khác nào siêu anh hùng trong phim điện ảnh Mỹ.

“Anh giai, chưa từng thấy đến đây bao giờ nhỉ?” Toàn Tử thận trọng cười cười.

Anh Tứ giơ tay vuốt vuốt mái tóc đã cắt ngắn đến mức gần như trọc lốc của mình, cố tình để đối phương nhìn rõ vết sẹo hình chữ thập trên cánh tay. Toàn Tử vừa nhìn thấy lập tức tỏ vẻ kính nể. Đám đàn em trong giới đều biết đây là vết sẹo để lại sau khi “thi gan” nói cụ thể hơn thì là một đám lưu manh xa lạ gặp nhau, uống rượu nâng cao sĩ khí rồi có kẻ mở màn lấy dao găm tự rạch người mình thể hiện sự gan góc, yêng hùng. Đương nhiên, đó chỉ là dấu hiệu của các tay anh chị thời xưa, còn các tay anh chị thời nay không chơi mấy trò “nghịch dại” đó nữa.

“Mới ra…” Anh Tứ cố gắng nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, uống nốt chỗ rượu còn thừa trong ly, “Giờ đang thịnh hành loại hàng gì?”

Toàn Tử móc túi đeo hông ra, mở phéc-mơ-tuya. Thế giới tội ác từng rất quen thuộc lại lần nữa hiển hiện trước mắt anh Tứ.

“Thuốc lắc, bột K, những món này chắc anh từng chơi rồi, không mới mẻ gì nữa, chỉ bọn học sinh cấp hai mới mua. Đá, tám mươi tệ một gói, tuyệt đối nguyên chất, dùng phê hết chỗ chê, khá là thịnh hành. Lúc bọn sinh viên đến bao quán, mỗi tối em có thể bán được năm mươi gói cơ đấy! Heroin độ 4, chắc chắn anh quen thuộc với món này, ngày trước món này thịnh hành lắm.”

Toàn Tử thao thao bất tuyệt mời chào, hoàn toàn không để ý thấy môi anh Tứ đang mím chặt, hai má gồ cơ thịt. Ngoại trừ cảm giác tức giận vì đám rác mới này đã đầu độc thế hệ trẻ, anh còn thấy bất an vì những gói bột trắng nhỏ xíu kia.

“Có điều tất cả những món đó đều không thể sánh được với loại này.” Thấy anh Tứ không có phản ứng gì, Toàn Tử liền lấy con át chủ bài ra, “Muối tắm, anh hít bao giờ chưa?”

Anh Tứ lắc đầu.

“Hàng mới, rất thịnh hành ở Mỹ.” Toàn Tử tỏ vẻ thần bí, “Đừng nghe người ta đồn bậy hít vào sẽ cắn người gì gì đó, thực tế mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.”

Nghe gã nói, ả gái điếm đứng cạnh giơ tay che miệng cười.

“Cười cái mẹ gì, ông đây đã thăng lên cấp hai rồi

đấy!” Gã quay sang mắng ả, rồi quay lại tiếp tục mời chào, “Anh giai cứ hít đi, ôi chao, đảm bảo sướng chết mẹ, không hàng gì sánh nổi, không biết bao nhiêu em gái các trường nghệ thuật say em như điếu đổ sau khi em dùng thuốc này.”

Mắt anh Tứ thoáng lóe lửa giận, nhưng lập tức biến mất rất nhanh sau đó.

“Được! Lấy cái này đi, bao nhiêu tiền?”

Toàn Tử ra giá, anh Tứ vừa nghe là biết gã coi mình là kẻ ngoại đạo, có điều anh không nói năng gì, ngược lại hào sảng đồng ý luôn, nhét thuốc vào túi và móc tiền ra trả tại chỗ.

“Đừng đừng đừng, anh giai, chúng ta ra nhà vệ sinh trả tiền.”

Kẻ trước người sau, họ luồn lách qua đám đông chen chúc ở sân khấu. Anh Tứ vừa đi vừa ngẫm ngợi không biết trong số các cô gái học trường nghệ thuật mà Toàn Tử nhắc đến khi nãy có bao gồm cả Bàng Hiểu Yến không.

Nghĩ đi nghĩ lại, khi định thần, anh chợt phát hiện ra bản thân đang đứng chơ vơ một mình. Ngoái đầu nhìn thì thấy Toàn Tử đã dừng lại, cách chỗ anh chừng hai bước chân, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt đầy cảnh giác.

Anh Tứ vụt hiểu: Thôi xong, khi nãy vừa lơ đễnh liền vô tình thể hiện mình rất thông thạo nơi này, không cần người dẫn đường. Chỉ có những người rất quen thuộc với hộp đêm Ngựa Vằn mới biết “nhà vệ sinh” mà họ ám chỉ khi giao dịch mua bán ma túy không phải nhà vệ sinh dành cho khách ở phía Bắc mà là kho chứa đồ ở phía Tây. Người mắt sáng nhìn thấy đều không tránh khỏi nghi hoặc: Chẳng phải anh nói anh mới ra tù ư? Sao anh biết điều này?

“À ờm… chỗ em hết hàng rồi… để lần sau…”

Toàn Tử bắt đầu kiếm cớ chạy trốn, nhưng anh Tứ không để cho gã có cơ hội nói hết câu liền giơ tay tóm lấy cổ áo gã, kéo tuột vào kho chứa đồ. Không ngờ tay Toàn Tử này lại rất nhanh trí, gã bám chặt lấy khung cửa, hét lên kêu cứu, “Bớ người ta, cứu với! Cướp! Cướp!”

Tình hình trở nên mất kiểm soát.

Tiếng la ó vang lên khắp bốn phía, mọi người xô đẩy nhau chạy trốn, tất cả trở nên hỗn loạn. Đám bảo vệ của hộp đêm tuôn ra từ tứ phía, vung côn lên, mắt trừng trừng. Anh Tứ kẹp chặt Toàn Tử dưới cánh tay, giằng co với bọn chúng. Lát sau, một người có dáng vẻ ông chủ bước đến, hắn quan sát anh Tứ, rồi nói mấy câu với đám bảo vệ, sau đó bỏ đi.

Khách đã bỏ đi hết, đèn điện bật sáng choang. Đám bảo vệ thận trọng lui về phía sau, thay thế chúng là một nhóm thanh niên mặc thường phục. Tên nào tên nấy lăm lăm trường đao trong tay.

Anh Tứ nhìn bọn chúng, nhếch miệng cười. Sau đó anh kéo Toàn Tử nhét vào kho chứa đồ và khóa trái cửa lại.

“Mày, con mẹ nó, ở băng nhóm nào?” Đám côn đồ ở phía đối diện bắt đầu dò hỏi lai lịch. Anh Tứ không thèm trả lời, cầm dao bước về phía chúng.

“Mày…” Mấy tên côn đồ ngẩn người, chúng chưa từng thấy người nào liều mạng đến thế. Sau mấy lần lùi bước, cuối cùng chúng bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Mày, mẹ nó, định chơi thật à? Đừng tưởng bọn này không dám đâm nhá!”

Thấy ánh sáng lạnh băng của lưỡi dao vụt lóe lên, trong lòng anh Tứ đột nhiên ngập tràn cảm giác bi tráng và khoái cảm, anh nghĩ nếu mình chết ở đây thì e là sẽ có kẻ lời ra tiếng vào rằng anh mất mạng vì buôn bán ma túy, nhưng mặc kệ họ. Lúc nãy ở chỗ Bàng Tam, anh đã hoàn toàn mất hết dũng khí chiến đấu với ma túy. Dù trốn được đợt kiểm tra nước tiểu lần này thì anh Tứ vẫn hiểu rất rõ: cả đời này, chỉ cần nhìn thấy heroin, chắc chắn anh sẽ hút trở lại. Sớm muộn gì anh cũng sẽ thân bại danh liệt, vậy thì việc gì phải quan tâm đến thời gian?

Cuối cùng, cuộc đời thối tha này cũng đã đến hồi kết thúc.

Kiếp sau biến thành chó, thành lợn chứ đừng làm người nữa!

“Ông trời ơi”, anh Tứ cầm chai rượu, ngửa cổ nhìn trần nhà, cười hềnh hệch như thể không có ai bên cạnh, “tôi hận ông!”

Nói rồi, anh vác dao xông thẳng về phía trước.

Cuối cùng đám côn đồ cũng bùng lửa giận. Chúng đồng thanh gầm lên rồi cầm dao chém về phía anh Tứ.

“Để tao xem đứa nào không muốn sống nữa!” Đột nhiên có tiếng quát vọng tới từ cửa lớn. Mọi người đều dừng lại. Anh Tứ ngoái đầu thì thấy Bàng Tam đang hiên ngang bước vào.

“Tao vừa ra ngoài hút điếu thuốc mà con mẹ chúng mày đã muốn làm phản à? Chúng mày có biết đây là ai không?” Bàng Tam phanh ngực áo không cài bất kỳ cúc nào, để lộ hình xăm khắp người, “Anh tao, anh Tứ, quân khu Nam Thành, biết không hả? Chưa nghe danh bao giờ à? Đương nhiên rồi, anh ấy giết người nên phải ngồi tù tám năm, vừa mới ra tù chưa được bao lâu mà bọn mày dám thi nhau lên mặt dạy đời anh ấy hả?”

Bàng Tam không ngừng mắng xối xả, không tên nào dám cãi lại, đưa mắt nhìn nhau, lúng túng chẳng biết làm gì. Anh Tứ hơi kinh ngạc: mới mấy năm không để mắt đến tình hình giới xã hội đen mà địa vị của Bàng Tam đã được nâng cao đến mức này…

“Anh Ba, tất cả đều là người trong nhà cả.” Một tên trong bọn chúng lên tiếng, “Có điều người anh em của anh cũng không nên làm bậy như thế.”

“Thế nào được gọi là làm bậy? Anh tao đã làm gì?”

Sau khi hỏi rõ tình hình, Bàng Tam tiếp tục phát huy sở trường uốn ba tấc lưỡi “bẻ thẳng thành cong” của mình, “Mày lần đầu đến đây à? Rõ ràng thằng oắt kia muốn bán hàng giả cho anh tao, mày bảo hành động đó tệ hại đến mức nào? Không những lừa lọc người tiêu dùng mà còn làm bại hoại thanh danh của chúng ta. Mày có tin vào dạ hội ngày 15 tháng Ba này, tao sẽ gọi điện thoại tố cáo chúng mày với cảnh sát không? Mà nói đi cũng phải nói lại, đây là ân oán cá nhân của người ta, chúng mày nhúng tay vào làm gì…”

Sau mười phút khua môi múa mép, Bàng Tam kéo anh Tứ và cả Toàn Tử đang tuyệt vọng cùng cực ra khỏi hộp đêm.

“Gặp nhau sau nhé!” Ra đến cửa, Bàng Tam huơ tay lên chào đám bảo vệ vừa tiễn gã ra cổng.

Miệng Toàn Tử bị nhét giẻ, gã tuyệt vọng và bất lực rên ư ử.

“Tình hình bây giờ khác trước rồi, anh không quen với nó nữa đâu…” Sau vài phút ngồi trong xe ô tô, Bàng Tam rút điếu thuốc đưa cho anh Tứ, nói, “Lần này may mà em có quan hệ tốt với ông chủ của bọn chúng, thêm nữa, em cũng ở khu này nên bọn chúng mới nể mặt em…”

Bàng Tam nói thao thao bất tuyệt, anh Tứ không hề phản ứng gì.

“Sao lại cứu tôi?” Mãi một lúc sau, anh mới mở miệng hỏi với giọng khàn khàn.

“Anh nói gì thế”, Bàng Tam không hề cảm nhận được sự phẫn nộ và trách móc ẩn trong câu nói của anh Tứ, “anh từng cứu em bao nhiêu lần, hơn nữa…”

Đột nhiên, Bàng Tam cảm thấy nực cười với chính câu nói của mình nên cậu ta vừa cười vừa lắc đầu.

“Không ngờ trên đời này, người mà em có thể nói thật lòng, có thể gặp mặt mà không cần đeo mặt nạ chỉ còn một mình anh Tứ.”

Anh Tứ ngây người hồi lâu, sau đó hai người cùng cười.

“Lần này anh thực sự muốn ’làm thịt’ Bành Bành à?” Bàng Tam thu lại nụ cười.

Anh Tứ nhìn vào mắt cậu ta, gật đầu.

“Mẹ kiếp, muốn đến thì đến đi, ngăn cũng chẳng được.” Bàng Tam bức bối rít thuốc một hơi đến tận đầu lọc, “Nhưng nể tình anh em, anh muốn ’làm thịt’ hắn thì phải làm cho triệt để.”

Anh Tứ vỗ vai cậu ta, hai người cùng lên xe ô tô.

“Đại ca, của nợ này phải xử lý thế nào?” Bàng Tam ngồi xổm xuống nhìn Toàn Tử đang bị trói gô như bánh chưng trước mặt, rồi lấy dao huơ ngang huơ dọc trước mặt gã đùa giỡn.

“Giết, vứt xuống sông.” Anh Tứ hằn học gằn từng tiếng.

Toàn Tử lập tức bật khóc nức nở.

“Không tra hỏi nó gì à?” Bàng Tam cố nhịn cười, diễn kịch hết sức nghiêm túc.

“Không cần hỏi gì cả.” Anh Tứ bước đến trước mặt Toàn Tử, “Người của Bành Bành ấy à, tôi đoán sẽ không chịu hé răng nói gì đâu.”

Bàng Tam gật đầu, chầm chậm đưa mắt quét khắp người Toàn Tử. Toàn Tử lập tức tê dại như bị điện giật, gã ra sức lắc đầu.

“Sao thế? Mày định nói?” Bàng Tam giả vờ kinh ngạc, sau đó chỉ dao vào chóp mũi Toàn Tử, “Vậy nếu tao rút giẻ trong mồm mày ra, mày có chịu im lặng không?”

Toàn Tử lại ra sức gật đầu. “Bành Bành đang ở đâu?” Anh Tứ lạnh lùng hỏi.

“Tôi thực sự không biết…” Toàn Tử vừa khóc vừa đáp.

“Đại ca, anh nghĩ chúng ta nên chọn con sông nào nhỉ.” Bàng Tam lại huơ dao lên lần nữa.

“Thật mà!” Toàn Tử vội vàng thanh minh, “Nhưng anh Thiết Đầu, đại ca của tôi thì biết.”

“Sao mày biết thằng Thiết Đầu biết tung tích của Bành Bành?”

“Anh ấy thường gặp anh Bành Bành… Tôi thấy trong nhà anh ấy có ít đạn và cả đồ ăn vặt ở vùng biên giới, tôi hỏi anh ấy lấy đâu ra mấy thứ này, anh ấy nói anh Bành Bành cho…”

“Thiết Đầu hiện giờ ở đâu?” Anh Tứ hỏi.

“Ở Cửu An.” Toàn Tử mừng húm như thể thí sinh thi trúng tủ. Nhưng ngay sau đó gã bị Bàng Tam tát một phát thật mạnh vào gáy.

“Nói thừa! Sao mày không nói hắn đang ở Trung Quốc luôn đi?”

“Cụ thể hơn thì tôi không nắm được…” Mặt Toàn Tử nom rất khó coi, “ Anh ấy có đến mười mấy chỗ ở, hơn nữa lại thường ở nhờ nhà người khác, nên tôi không thể xác định chính xác.”

Bàng Tam xắn tay áo ra vẻ định động thủ thật. Anh Tứ giơ tay ngăn lại.

Phiền thì phiền thật nhưng dẫu sao vẫn là một manh mối hữu dụng.

Thế là anh lấy cuốn sổ tay nhỏ, đưa cho Toàn Tử, bảo gã viết lại những địa chỉ mà Thiết Đầu có khả năng ghé qua.

Hì hục ghi chép hồi lâu, cuối cùng gã cũng viết hết địa chỉ ra. Lúc dừng bút thì già nửa tiếng đã trôi qua.

“Có quen cô gái này không?” Anh Tứ lấy ảnh của Bàng Hiểu Yến đưa cho Toàn Tử.

“Biết! Biết!” Toàn Tử nhìn kỹ một lát rồi vội vàng thừa nhận, “Cô ta nợ đại ca chúng tôi một món tiền lớn.”

“Cô sinh viên học trường nghệ thuật mà mày vừa nhắc đến chính là cô ấy phải không? Cô ấy mua ma túy chỗ bọn mày à?”

“Không phải! Không phải!” Thấy anh Tứ lộ vẻ tức giận, Toàn Tử liền nghĩ cô gái này có quan hệ đặc biệt gì đó với anh Tứ, thế là gã lập tức thanh minh, “Lúc đến đây, cô ta đã nghiện ma túy, cô ta đến đây không phải vì ma túy, hàng chỗ chúng tôi là hàng nguyên chất nên rất đắt, cô ta không mua nổi. Cô ta đến đây tìm anh Thiết Đầu để vay tiền.”

Anh Tứ gật đầu, cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Cô vay nặng lãi, không trả nổi, sau khi bị chặt đứt một cánh tay vẫn không có khả năng gom tiền trả nợ, bởi vậy…

“Tay cô ấy là do mày chặt à?” Anh Tứ tức giận bừng bừng vặn hỏi.

“Ban đầu cũng không định làm vậy đâu… vì giữ lại làm gái… à ờm… làm gái hầu rượu để cô ta kiếm tiền trả nợ cũng được…” Toàn Tử rất thận trọng lựa chọn từ ngữ, “Tôi nhớ rất rõ, hôm đó anh Thiết Đầu đến kiểm tra sổ nợ… ờm… ngày 16 thì phải… lúc đi nộp sổ nợ trở về, anh ấy nói đại ca không vui, muốn giết gà dọa khỉ, thế nên đành phải…”

“Đợi chút”, anh Tứ giơ đốt ngón tay lên nhẩm tính, “ngày 16 hàng tháng đều là ngày kiểm tra sổ nợ sao?”

“Đúng đúng đúng”, Toàn Tử cũng đột nhiên vỡ lẽ, “đầu óc em đúng là… Cứ đến ngày 16 hàng tháng, anh ấy đều đến đây lấy sổ nợ.”

“Lấy sổ nợ cho ai xem? Lẽ nào là Bành Bành?”

“Đại ca chưa bao giờ nói cho em biết anh ấy đưa sổ nợ cho ai.”

Trong lòng anh Tứ đã có tính toán sẵn, anh thừa thắng truy hỏi, “Sổ nợ giờ ở đâu?”

“Ở nhà hàng Xuyên Mỹ, chỗ hồ Tiểu Long.”

Xong! Anh Tứ phấn khích vỗ đùi đánh đét.

“Hôm nay ngày mấy?” Anh quay sang hỏi Bàng Tam.

“Mùng 8 hay sao nhỉ?” Bàng Tam chậm rãi móc điện thoại di động ra.

“Ôi chao!” Cậu ta liếc nhìn điện thoại một cái, chợt kêu lên the thé, “Hôm nay chẳng phải chính là ngày 16 sao?”

Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 6 giờ sáng.

Mưa suốt một đêm cuối cùng cũng tạnh hạt. Sương mù giăng mắc khắp không gian. Những ngọn đèn đường muốn chọc thủng màn sương sớm ẩm ướt, nhưng cuối cùng lại bị màn sương bao bọc, nuốt chửng, rồi trở thành những vệt vàng cam mờ mờ vấn vít hơi sương. Anh Tứ run lập cập đứng dưới cột đèn, cau mày nhăn nhó nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuốn của nhà hàng Xuyên Mỹ. Anh đã đợi mười mấy phút rồi mà nhà hàng vẫn không hề có dấu hiệu mở cửa. Mười mấy phút tuy không dài, nhưng vấn đề là anh không biết mình đã đến sớm hay muộn nên trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên. Nếu để lỡ thời gian Thiết Đầu về đây lấy sổ nợ thì trong khoảng thời gian ngắn sắp tới sẽ rất khó khăn để bắt được Bành Thủ Quân. Đương nhiên có thể đợi đến tháng sau, nhưng tháng sau… chính bản thân anh cũng đâu còn nữa…

Một âm thanh chói tai chợt vang lên làm anh giật mình bừng tỉnh. Cánh cửa sắt đã được kéo lên. Một người mặc áo da đen bước ra. Anh Tứ vội đi về phía chiếc xe ô tô đang đỗ cạnh đó, gõ vào cửa xe. Cửa kính từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Toàn Tử ở trong xe, miệng gã vẫn bị nhét giẻ.

“Phải hắn không?” Anh Tứ bức thiết hỏi.

Toàn Tử gật đầu.

Anh Tứ đưa mắt ra hiệu với Bàng Tam. Bàng Tam lập tức lấy vải đen trùm lên đầu Toàn Tử, chuẩn bị ném gã vào đồn cảnh sát gần nhất.

Anh Tứ ném đầu mẩu thuốc lá, nhanh chân đuổi theo.

Đèn đường tắt dần, trên phố bắt đầu xuất hiện bóng người. Những khách bộ hành đang vội vàng ra bến xe để bắt chuyến xe sớm thể hiện rõ vẻ mệt mỏi và gấp gáp, lác đác có bóng người mải miết đi xuyên qua làn không khí ẩm ướt và lạnh giá. Anh Tứ gọi điện về Đội Cảnh sát hình sự, yêu cầu họ mau đến chỗ anh, sau đó anh dựng cổ áo, mắt không rời khỏi bóng lưng của Thiết Đầu lấy nửa giây, thận trọng giữ vững khoảng cách.

Anh thức thâu đêm, không ăn không uống, nhưng tầng tầng lớp lớp suy nghĩ chồng chất lên nhau khiến anh quên mất điều này.

Hiện giờ, trong đầu anh chỉ có hình ảnh của một người, đó là Bàng Hiểu Yến, con người mà anh từng coi là kẻ bỏ đi, là đồ cặn bã.

Bàng Hiểu Yến, cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt cha, lủi thủi một mình đến thành phố này, ôm hy vọng có thể dùng vốn liếng ít ỏi và duy nhất của mình - gương mặt và thanh xuân - để chiến thắng trong canh bạc cuộc đời.

Bàng Hiểu Yến, cô đang nhìn, đang cảm thụ. Cô nhìn thấy tuổi trẻ mang màu sắc rực rỡ của các bạn đồng trang lứa, nhìn thấy ngôi nhà với bốn bức vách trống trơn của mình.

Có phải vào giây phút đó, cô bắt đầu tự hỏi: Vì sao mình không có những thứ đó?

Bàng Hiểu Yến, cuối cùng cô đã thỏa hiệp, có thể vì cô quá nóng lòng muốn biến ước mơ thành sự thật, cũng có thể vì cuối cùng cô đã ý thức được rằng bản thân không thể chiến thắng được hiện thực, cho nên cô đã tìm một anh bạn trai lắm tiền. Đúng lúc đó, cô lại nghe tin mẹ mình phải nhập viện tâm thần.

Cô đã gục ngã. Và chính thời điểm đó, ma túy đã chinh phục được cô…

Đột nhiên, bóng người trong sương mù dày đặc dừng lại. Thiết Đầu ngồi xổm xuống buộc dây giày. Anh Tứ không đổi sắc mặt, vẫn tiếp tục tiến về phía trước với tốc độ như cũ. Anh đi ngang qua người Thiết Đầu, rẽ phải vào một ngõ hẻm. Vừa bước vào trong ngõ, anh lập tức đưa mắt quan sát tứ phía, tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

Nhưng nơi này lại không có bất kỳ cửa tiệm nào, hơn nữa đó còn là một ngõ cụt.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Anh Tứ vội vàng bước nhanh chân đến cổng một ngôi nhà, rút điện thoại di động, cất giọng sang sảng, “Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu đã dậy chưa hả?”

Anh thấy Thiết Đầu đi ngang qua ngõ nơi anh đứng.

Anh Tứ tắt máy, lộn trái áo da, mặc vào rồi tiếp tục bám theo hắn.

Sương mù càng lúc càng dày đặc, hễ ai bước ra khỏi cửa đều ho hai tiếng cho phải phép. Bóng dáng Thiết Đầu càng lúc càng trở nên mờ dần trước mắt anh. Hắn dường như không hề đề phòng có kẻ bám đuôi, chân bước càng lúc càng mau lẹ. Anh Tứ có dự cảm chẳng lành, nhưng lại không dám bám sát quá gần, nên đành giả vờ gọi điện thoại, vừa đi vừa ngừng, sau đó nhanh chân đuổi theo hắn.

Đột nhiên, điện thoại reo vang thật.

“Tôi đang ở trên phố gần anh…” Vừa nghe đã biết là giọng của Cao Lôi ở Đội 2.

“Cậu đến vừa khéo.” Anh Tứ nhỏ giọng, “Đối tượng mặc áo da đen, đầu đinh, tai trái đeo khuyên, nghe theo tín hiệu của tôi…”

Một chiếc xe ô tô màu trắng chầm chậm chạy lướt qua anh Tứ, lướt qua Thiết Đầu rồi đột ngột rẽ sang phải, đâm sầm vào hàng rào bảo vệ. Hai người trên xe bước xuống, xem vết xước rồi quay sang lớn tiếng trách móc nhau. Thiết Đầu liếc nhìn họ nhưng không để ý, tiếp tục bước về phía trước. Nhưng dường như cảm nhận thấy điều gì bất thường nên chưa đi được bao xa, hắn dần bước chậm lại rồi ngừng hẳn.

Hắn đứng ngẩn người tại chỗ chừng hai giây, sau đó bất thình lình quay đầu bỏ chạy điên cuồng.

“Chạy đằng trời!” Nghênh đón hắn là cú đấm thép của anh Tứ.

Cả người Thiết Đầu mềm nhũn, anh Tứ túm áo hắn, cùng hai người vừa từ ô tô xuống khi nãy kéo hắn vào trong xe.

Thiết Đầu tỉnh lại, hắn thấy bốn người với vẻ mặt hình sự ngồi quanh mình.

“Anh định đưa sổ nợ cho ai?”

Hắn nghiêng đầu không nói.

“Nghe cho rõ đây!” Anh Tứ túm cổ áo hắn, “Bành Thủ Quân mang án giết bảy mạng người, lại còn buôn bán ma túy, hắn chết chắc rồi. Chẳng lẽ anh muốn bồi táng theo hắn? Rõ ràng anh vẫn còn đường sống.”

Thiết Đầu trừng mắt nhìn anh, vẫn không chịu khai.

“Anh tưởng rằng trong tay chúng tôi chỉ có một mình anh sao?” Anh Tứ tỏ vẻ không thể tin nổi, “Lỗ Tử, Hoa Tử, Thanh Hải, bọn họ đều chịu phối hợp với chúng tôi, tôi hỏi ai mà không được? Nói thật với anh, nếu anh khai thì có thể chuyển từ tù chung thân thành tù ba năm, nhưng nếu không khai thì tử hình là cái chắc. Anh cho rằng thứ mà các anh gọi là nghĩa khí có tác dụng thật sao? Đừng ngốc nữa!”

Trong mắt Thiết Đầu lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn lo lắng, nhưng hắn vẫn không chịu mở miệng.

Cao Lôi và những cảnh sát khác bắt đầu thấy sốt ruột. Thời gian càng kéo dài thì càng dễ khiến Bành Thủ Quân nảy sinh ngờ vực, không thể lãng phí thì giờ với hắn thêm nữa.

“Bây giờ văn minh rồi, không xử bắn nữa…” Anh Tứ kéo dài giọng, liếc nhìn Cao Lôi.

“Hầy, đúng thế”, Cao Lôi phối hợp với anh Tứ, kẻ xướng người họa, “nhưng tiêm thuốc độc cũng chẳng dễ chịu hơn đâu…”

“Cậu có biết quy trình xử tử bằng tiêm thuốc độc diễn ra như thế nào không?” Anh Tứ nhìn Thiết Đầu chằm chằm, cười thản nhiên, “Mũi đầu tiên là gây mê, mũi thứ hai làm giảm nhịp tim, mũi thứ ba mới tắt thở…”

“Ba mũi tiêm cũng phải kéo dài đến nửa tiếng đấy nhỉ?” Cao Lôi kịp thời bổ sung.

Trán Thiết Đầu rỉ mồ hôi.

“Về lý mà nói thì tiêm xong mũi thứ nhất sẽ bị hôn mê…” Anh Tứ nghiêm túc thảo luận vấn đề tiêm thuốc độc với Cao Lôi.

“Nhưng trên đời đâu có chuyện gì tuyệt đối…”

“Đúng thế, cũng đã làm bảng điều tra khách hàng bao giờ đâu? Nhỉ?”

“Đúng thế, trời mới biết một người đang sống sờ sờ bị ép phải chết sẽ có cảm giác gì…”

“Đừng nói nữa! Tôi sẽ khai!” Cuối cùng, Thiết Đầu không thể kiên trì thêm, “Đúng là tôi đưa sổ nợ cho Bành Thủ Quân, Anh ấy đang ở Cửu An.”

“Địa chỉ…”

“Phòng số 402, khách sạn Gia Viên trên đường Giang Bắc.”

Tim anh Tứ đập dữ dội, anh không ngờ mình lại may mắn đến vậy, không ngờ mình có cơ hội tóm cổ tên tội phạm nguy hiểm Bành Thủ Quân.

Bên cạnh cảm giác may mắn, anh cũng thấy thót tim vì nơi hắn ở chỉ cách đây một đoạn đường ngắn, giả dụ khi nãy họ bắt Thiết Đầu chậm vài phút nữa thôi là chắc chắn Bành Thủ Quân sẽ biết.

“Anh Tứ, kéo dài thời gian chút nữa nhé?” Cao Lôi tỏ vẻ lo lắng. Cũng bởi vì nơi đây cách nơi hung phạm đang ở quá gần nên e rằng không đủ thời gian gọi tiếp viện.

“Không kịp đâu, có một đoạn đường ngắn thế này mà còn để muộn chút nữa mới đi thì không ổn.” Anh Tứ bắt đầu cởi trang phục của mình ra, mặc áo da của Thiết Đầu vào, rồi quay sang hắn hỏi, “Có ám hiệu gì không?”

“Bốn dài một ngắn.” Thiết Đầu cúi đầu ủ rũ.

“Cái nào là của Bành Bành?” Anh Tứ cầm điện thoại di động của Thiết Đầu, chỉ vào nhật ký cuộc gọi và hỏi.

“Số điện thoại lưu tên là ‘cậu Hai’…” Thiết Đầu hoàn toàn từ bỏ ý định phản kháng.

“Nhắn tin cho hắn, nói rằng anh bị xe đâm nên cử người mới qua đó đưa sổ nợ. Hãy nói tôi là người nhà ở dưới quê của anh.”

Thực ra nếu là người khác thì chẳng ai muốn vội vã chạy đi làm nội gián như thế. Những chuyện khác tạm thời chưa bàn đến, riêng chuyện nơi này cách chỗ Bành Thủ Quân quá gần đã đủ nguy hiểm, có trời mới biết khi nãy Thiết Đầu bị bắt có tai mắt của hắn lảng vảng quanh đó hay không.

Nhưng anh Tứ hoàn toàn không bận tâm.

“Anh nói thật cho tôi biết, tôi có thể giảm mấy năm tù?” Sau khi hết sức phối hợp với cảnh sát, gửi tin nhắn thoại cho Bành Thủ Quân, hắn liền quay sang hỏi anh Tứ.

Anh Tứ không đếm xỉa đến hắn, cầm sổ nợ, mở cửa xe, nói với các đồng nghiệp, “Các cậu phải chặn cửa trước, cửa sau và cửa thoát hiểm trước đã, sau đó mới đợi chi viện. Nhớ cử một đội đứng canh sẵn ở đầu hành lang tầng bốn.”

“Anh đi một mình à?” Cao Lôi không yên tâm, cất tiếng hỏi.

“Đây là nghề của tôi, đừng lo!” Anh Tứ mất kiên nhẫn, xua tay ra hiệu cho đồng nghiệp không cần nhiều lời thêm nữa, “Nhớ phải chặn cửa, sau đó đợi chi viện rồi mới được xông vào. Làm như thế, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn chúng cũng không còn đường chạy thoát.”

Nói xong, anh nhanh chân bước vào xe, lái thẳng một mạch đến khách sạn Gia Viên.

Từng bậc cầu thang dần dần hiện ra trước mắt, rồi lại dần dần biến mất sau lưng. Anh Tứ bước lên cầu thang, trong đầu mường tượng ra các tình huống có thể xảy ra khi gặp Bành Thủ Quân và cả cách mình ứng phó với hắn như thế nào. Chắc chắn anh sẽ bị hắn thử thách, vì dẫu sao mình cũng là gương mặt mới. Lỡ bị vạch trần chân tướng, anh sẽ phải thoát thân thế nào đây?

Anh Tứ vắt óc suy nghĩ, rồi đột nhiên anh phì cười:

Mình đã quen đi hại người khác, phen này mình còn muốn thoát thân sau?

Điện thoại di động trong túi kêu tít tít, anh Iấy ra nhìn thì thấy tin nhắn vừa nhắn vào số máy của Thiết Đầu:

Cậu Hai: Đúng lúc hôm nay không cần đến. Có việc.

Anh Tứ đang định chửi đổng thì thấy điện thoại của Cao Lôi gọi đến, “Anh Tứ, làm sao bây giờ? Có dừng hành động không?”

“Không cần”, anh Tứ ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định, “tôi đã có cách.”

“Anh Tứ, chúng ta chưa có sự chuẩn bị chu đáo.” Giọng Cao Lôi trầm xuống, “Không có thiết bị nghe trộm, anh định truyền ám hiệu hành động thế nào?”

“Cậu ở ngoài chú ý nghe ngóng là được. Đến lúc đó, tôi sẽ hét to. Ám hiệu là…”, anh Tứ dừng lại giây lát, sau đó đột nhiên đanh giọng nói lớn, “’cảnh sát!”

Cao Lôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh Tứ đã tắt máy, tắt nguồn.

Cửa phòng 402 đang ở trước mắt. Nước sơn trên cánh cửa màu đồng cổ trông tối sầm sầm, anh Tứ cảm thấy nó hơi giống với hộp đựng tro cốt. Anh móc chìa khóa, chọn chiếc chìa có độ to nhỏ phù hợp, chọc mạnh vào lỗ mắt mèo, sau đó giơ tay gõ cửa.

Bốn dài, một ngắn.

Một lát sau, cánh cửa hé mở. Một người đàn ông bặm trợn mặc áo sơ mi đen đứng lừng lững chắn trước mặt anh.

“Mẹ mày, mày là đứa nào?” Nét mặt tên đó đầy vẻ ngạc hhiên.

“Tôi là người mà Thiết Đầu cử đến.” Anh Tứ vội vàng giải tltích.

“Không phải bảo mày đừng đến nữa sao?” Một giọng nói thô lỗ từ trong phòng vọng ra, đại khái là giọng của Bành Thủ Quân.

“Thế ạ? Tôi có nhận được thông tin gì đâu?” Anh Tứ phô vẻ mặt ngơ ngác, đồng thời giơ cuốn sổ nợ ra trước mặt gã.

“Để sổ nợ lại, mau cút!”

Tim anh Tứ hẫng một nhịp.

“Không được, đại ca, Thiết Đầu dặn tôi đưa sổ nợ cho đại ca kiểm tra xong, nhất định phải mang về, thứ này không thể…”

Tên mặc áo sơ mi đen bốc hỏa, gã túm lấy anh Tứ, “Mày dám không nghe lời đại ca? Chán sống rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói mất kiên nhẫn từ trong phòng vọng ra, “Đừng mở cửa thế! Vào đi!”

Cửa phòng đóng lại, tên mặc áo đen lục soát khắp người anh Tứ một cách kỹ càng. Sáu người chen chúc trong một phòng đôi không lớn lắm, kẻ nào kẻ nấy nhìn anh Tứ chằm chằm. Tên trọc đầu ngồi trên giường chính là Bành Thủ Quân, trông hắn có vẻ béo hơn không ít so với ảnh trong lệnh truy nã. Hắn cầm cuốn sổ nợ mà tên áo sơ mi đen đưa cho, không buồn xem, vứt oạch sang một bên, sau đó nhìn anh Tứ từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên.

“Thiết Đầu làm sao?”

“Bị xe ba gác đâm phải.”

“Ở đâu?”

“Ở cầu đôi. Lúc cậu ấy vội vã chạy đến đây.”

Bành Thủ Quân cầm điện thoại di động, bắt đầu bấm số. Anh Tứ thầm cầu nguyện Cao Lôi đã tắt máy của Thiết Đầu.

“Sao lại tắt máy?” Bành Thủ Quân hỏi.

“Chắc bác sĩ yêu cầu tắt máy.” Anh Tứ như trút được gánh nặng, “Cậu ấy ở Bệnh viện số 2, chắc đang làm phẫu thuật.”

“Mày ở cạnh nó lúc đó à?”

“Không”, anh Tứ vượt qua cái bẫy rõ như ban ngày, “lúc Thiết Đầu gọi thì tôi đang ở trong tiệm. Cậu ấy nói tôi thay cậu ấy mang sổ nợ đến đây, còn chuyện thông báo tình hình cụ thể, cậu ấy sẽ tự mình nói với anh.”

“Mày vừa nói ở cầu đôi? Sao nó không ở trong tiệm?”

“Tối qua cậu ấy ngủ ở gần cầu đôi. Uống rượu.”

“Tao thấy group chat của nó”, vẻ mặt Bành Thủ Quân hoàn toàn vô cảm, “không phải trước lúc nửa đêm mới uống sao?”

“Đúng thế”, anh Tứ thấy mình hơi đánh giá thấp cuộc sống “nghiệp dư” của đám lưu manh thời nay, “uống xong rồi cùng tôi đi hát.”

Bành Thủ Quân nghiền ngẫm một hồi, sau đó dường như nới lỏng cảnh giác.

“Mày là lính mới mà thằng Thiết Đầu mới thu nhận à?” Hắn chuyển giọng nói chuyện thường ngày.

Anh Tứ gật đầu.

“Cùng quê nó?”

Anh Tứ lại gật đầu.

“Thực ra tôi đáng tuổi cha chú của cậu ấy nên cậu ấy đối xử với tôi khá tốt.” Anh Tứ tiếp tục gật đầu, “Lần trước cậu ấy còn tặng tôi quần áo đấy!”

Ánh mắt của mấy tên thủ hạ nói cho anh Tứ biết, bọn chúng nhận ra bộ trang phục này.

“Bọn mày”, Bành Thủ Quân nói với năm tên đàn em, “có thấy thằng này khá quen mắt không?”

Anh Tứ hơi chờn. Cảnh sát ngầm sợ nhất là xảy ra tình hình này, không chỉ một tên ngồi trong phòng này từng gặp mặt anh. Tên cao như cây sào có biệt danh là Thanh Hải từng gặp anh hồi anh còn nằm vùng ở một ổ ma túy; tên Hoa Tử từng chạm mặt anh ở đồn cảnh sát khi anh mới vào nghề…

Có điều đó là những lần chạm trán từ nhiều năm về trước, không rõ bọn chúng còn nhớ không?

“Chắc là có nhìn thấy rồi”, anh Tứ bình tĩnh nói, “chúng tôi từng chụp ảnh chung vào dịp Tết.”

Không ai trả lời anh. Bọn chúng tập trung quan sát mặt anh.

“Có phải Thiết Đầu từng cho các anh xem ảnh?” Anh Tứ ân cần móc thuốc lá ra mời Bành Thủ Quân.

Nhưng không một ai đếm xỉa đến anh.

Tình thế gượng gạo đó kéo dài mười giây.

Anh Tứ không thể không giữ tư thế ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, thấm hết ra lớp áo lót bên trong. Anh đưa mắt ước chừng khoảng cách giữa mình và Bành Thủ Quân, tính toán xem mình có thể nhào tới ôm chặt hắn hay không. Nhưng sau khi nhẩm tính thời gian, anh sợ rằng Cao Lôi vẫn chưa vào vị trí.

“Cùng quê với nó phải không?” Cuối cùng, Bành Thủ Quân cũng mở miệng.

“Đúng ạ! Mời đại ca hút thuốc!” Anh Tứ nhiệt tình móc bật lửa ra giúp hắn châm thuốc. Anh thậm chí cảm thấy mình bắt đầu thích tên này. Nhưng ngay một giây sau đó, anh liền thay đổi suy nghĩ.

“Nói hai câu giọng Giao Nam tao nghe xem nào!”

Tai anh ù đặc.

Giọng Giao Nam? Mẹ nó, Giao Nam ở đâu cơ chứ?!

Cuối cùng, mồ hôi khắp người không thể khống chế được nữa, trong phút chốc, áo sơ mi của anh Tứ ướt đầm đìa. Anh bắt đầu thấy chóng mặt, nóng bức, đau chân… Đúng lúc này, cơn nghiện lại phát tác. Tay anh mất kiểm soát run lên bần bật.

Tên mặc áo sơ mi đen vội vàng đưa tay ra sờ sau eo.

Giữa cái khó ló cái khôn, anh Tứ thuận tay móc điếu thuốc nhét vào miệng. Chiếc bật lửa trong tay liền phát huy tác dụng. Ngọn lửa bắt đầu bén cháy đến sợi thuốc lá, tặng anh chút thời gian suy nghĩ vô cùng quý giá. Lúc phả hơi thuốc, anh Tứ cảm thấy chưa bao giờ mình thầy thuốc lá ngon như bây giờ.

“Quê tôi ở Giao Nam”, anh cười, “nhưng tôi lớn lên ở Tân Cương nên chỉ nói được tiếng phổ thông, nhà tôi cũng bị mất vào thời điểm trận chiến diễn ra ác liệt…”

Cuối cùng không ai thắc mắc gì nữa. Bành Thủ Quân cầm sổ nợ lên, lật giở từng trang. Tên mặc áo sơ mi bảo anh Tứ ngồi xuống chiếc ghế ở góc tường. Mọi người đều hòa hoãn hơn.

Anh Tứ cảm thấy mình như vừa lượn một vòng quanh Quỷ Môn Quan.

“Không được ngồi! Đứng lên!” Bành Thủ Quân quay đầu, đột nhiên hét vào mặt anh Tứ, “Không biết đường lại đây giúp một tay à?”

Anh Tứ vội vàng đứng bật dậy.

Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên đã giải đáp thắc mắc của anh - Đúng rồi, chẳng phải hắn nói hôm nay hắn bận thực hiện một giao dịch sao?

Cửa mở, hai người đàn ông trung niên gầy và đen bước vào.

Bành Thủ Quân ngồi sừng sững trên giường, năm tên thủ hạ đứng nghiêm trang phía sau, thế trận đó gây áp lực lớn cho đối phương.

“Ông chủ Bành, sức khỏe anh vẫn tốt đấy chứ?” Tên hói đầu đi đằng trước nhiệt tình đưa tay ra bắt.

Cánh cổng dẫn vào địa ngục.

“Không tốt bằng hàng của ông.” Bành Thủ Quân hờ hững giơ tay ra bắt lấy lệ.

“À ừm…”, tên hói đầu xoa hai bàn tay vào nhau, nói với vẻ khó xử, “đây là lần đầu tiên làm ăn với nhau, hay cứ để tôi xem tiền trước đã?”

Bành Thủ Quân “Hừ!” một tiếng. Thanh Hải lấy chiếc va li xách tay dưới gầm giường, mở ra, bên trong là từng xấp tiền màu đỏ. Tên hói đeo kính lão, cầm từng xấp tiền lên kiểm tra một lượt giống như thợ sửa đồng hồ soi từng linh kiện, sau đó hài lòng gật đầu. Tên cao gầy đứng phía sau lập tức đặt chiếc va li xách tay của lão ta lên bàn, chậm rãi mở ra.

Trong khoảnh khắc, đầu anh Tứ quay cuồng.

Heroin trắng xóa!

Đầy một va li!

Anh cảm thấy tim mình đập nhanh chưa từng thấy, máu chảy ngược lên đầu. Từng tế bào như đang gào thét trong đại não: Hít một hơi! Hít một hơi!

Bành Thủ Quân lấy ngón út khều ít bột trắng, đưa lên mũi hít nhẹ, sau đó toàn thân hắn run bắn. Sau khi hết cơn run, hắn kêu to một tiếng, từ giường nhảy phắt xuống đất.

“Hàng tốt! Mẹ nó! Quá đã!” Rõ ràng hắn đang hưng phấn quá độ, la hét loạn lên, “Bọn mày lại đây nếm thử! Nếm đi!”

Người nào cũng nghe lời bước đến nếm một chút ma túy, bọn chúng đều trở nên phấn khích, con ngươi đỏ ngầu. Bành Thủ Quân hứng chí khoác vai bá cổ tên đầu trọc, hoan hỉ xưng anh gọi em. Sau đó, nụ cười trên môi hắn đột nhiên tắt ngấm.

“Sao mày không nếm?” Hắn chỉ anh Tứ.

Mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía anh Tứ.

“Tôi không biết…” Anh Tứ cố nặn ra nụ cười.

“Người nhà Thiết Đầu mà không biết?” Bành Thủ Quân cười nhạt, “Mày đùa à?”

“Tôi không biết thật…” Anh Tứ tiếp tục gượng cười.

Bành Thủ Quân gật đầu.

Anh Tứ thở phào.

Gần như cùng lúc đó, Bành Thủ Quân thình lình rút súng mà không có tín hiệu báo trước, họng súng gí sát vào đầu anh Tứ.

“Định làm phản? Hạng tép riu như mày mà dám cãi lời tao?” Rõ ràng ma túy đã khiến hắn phấn khích quá độ, “Mày định không nể mặt tao trước mặt mọi người?!”

Bành Thủ Quân rơi vào trạng thái điên cuồng. Hắn đập giày da vào người, vào đầu anh Tứ chan chát, sau đó đá anh như đã trái bóng, khiến anh phải cuộn người lại.

“Tao nói cho mày biết, tao bắt mày ăn cứt, mày cũng phải ăn.”

Không biết bao lâu trôi qua, Bành Thủ Quân mới dừng lại, ngồi phịch xuống giường thở hổn hển.

Hai vị khách đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải.

Những tên khác đều không dám ho he.

Trong phòng chỉ có tiếng thở quái dị của Bành Thủ Quân.

“Mẹ nó”, đột nhiên, Bành Thủ Quân nhảy dựng lên như vừa ngộ ra điều gì đó, “tao vừa mới nghĩ đến, mày tự nhiên xuất hiện ở đây như từ trên trời rơi xuống, mày là cảnh sát, phải không?”

Đây là lời thoại thường xuất hiện nhiều nhất trong những cơn ác mộng suốt cuộc đời anh.

Nhưng vào thời khắc này, khi nghe thấy câu nói đó, anh lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

“Một hơi cũng không hít!” Hắn hét lên điên loạn, “Mày, mẹ nó chứ, là cảnh sát phải không?”

Họng súng chọc vào huyệt thái dương làm anh thấy nhói đau. Nhưng anh Tứ lại cười. Lẽ ra, khi đối diện với tình huống này, người ta phải phẫn nộ gào trách ông trời sao khéo trêu ngươi. Song anh thì khác, từ tận đáy lòng, anh vô cùng cảm ơn ông trời, như thể số phận đã dùng cách này để lần nữa trao cho anh cơ hội được lựa chọn.

Cao Lôi đã lên tầng bốn, nghe thấy tiếng súng chắc chắn sẽ phá cửa xông vào. Bành Thủ Quân dẫu mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát.

Đây đúng là một cái kết hoàn hảo.

Dường như anh thấp thoáng nhìn thấy vòng hoa đặt trước di ảnh của mình.

Thấy những đồng nghiệp ngày trước, từng người từng người cúi người kính cẩn trước thi thể anh

Trong mắt họ chỉ còn sự kính phục và thương tiếc không còn sự khinh miệt và nghi kỵ nữa…

“Hôm nay mày có đánh chết tao”, anh Tứ nở nụ cười quái dị, gằn từng chữ một, “thì tao cũng không hít” Sau đó, anh nhảy xổ vào Bành Thủ Quân, hai tay giống hai gọng kiềm ôm chặt lấy đùi hắn, đanh giọng hét lớn, “Cảnh sát!”

Lúc ngẩng đầu lên, anh thấy Bành Thủ Quân trợn trừng mắt, khuôn mặt méo mó, hai cánh tay vươn thẳng, chuẩn bị bóp cò.

Anh Tứ cảm thấy cảnh tượng cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi chết rất phù hợp với thân phận của anh.

Súng đã nổ.