← Quay lại trang sách

Chương 5 CHIA TAY

Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 2 giờ chiều.

Lúc anh Tứ tỉnh dậy, anh thấy trước mắt một màu trắng xóa. Đã lâu anh không cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này. Nhưng khi chậm chạp đưa mắt nhìn xuống thì trong lòng anh lại vui buồn lẫn lộn, xuất hiện trong tầm mắt anh là bức tường xi măng màu xanh xám của phòng bệnh.

Mình vẫn còn sống…

Ngoảnh đầu lại, anh thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm gương treo trên bức tường phía trái: đầu cuốn băng trắng toát, vai chi chít những vết bầm tím. Anh Tứ thở dài, chống hai tay, chầm chậm ngồi dậy, điều bất ngờ là toàn thân từ trên xuống dưới không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Không chỉ cơ, mà cả đầu, vai, chân, dạ dày thường ngày vẫn giày vò anh đau đớn giờ chẳng còn khó chịu, thậm chí cảm giác chóng mặt, nặng đầu vẫn luôn đeo bám anh cũng hoàn toàn biến mất. Anh nhìn đồng hồ, không ngờ mình đã ngủ li bì suốt tám tiếng.

Thì ra sống cũng không tệ hại như anh vẫn tưởng…

Anh giống như nhân vật chính trong bộ phim viễn tưởng cải tử hoàn sinh và trở thành người máy. Anh quan sát mọi thứ xung quanh với ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, sờ nắn cơ thể mình bao nhiêu năm nay, anh chưa từng cảm thấy dễ chịu như bây giờ.

Anh Tứ cố gắng nhớ lại, cuối cùng đã nhớ ra những chi tiết cuối cùng trước khi mình hôn mê. Anh thấy một cảnh tượng không thể lý giải nổi: ông khách hói đầu nhào vào người Bành Thủ Quân, chộp lấy bàn tay đang cầm súng của hắn, rồi đấy hắn ngã vật xuống giường. Cửa phòng bị đạp tung, Đội Cảnh sát đặc nhiệm mặc quần áo màu đen được trang bị vũ khí từ đầu đến chân rầm rập kéo vào với tốc độ như đang đua ma-ra-tông, họ đổ dồn về phía anh và Bành Thủ Quân.

Nhốn nháo một lúc lâu… không hiểu chuyện gì đang xảy ra…

Sau đó, anh phát hiện ngoại trừ cơ thể thì tinh thần anh cũng xảy ra những biến đổi khác thường: tâm lý u ám như bị màn sương che phủ không tấn công anh nữa, nỗi sợ hãi trước tương lai cũng tan biến như mây khói. Chưa bao giờ anh có cảm giác kỳ diệu như lúc này, trực giác mách bảo lát nữa thôi sẽ có chuyện tốt đẹp xảy đến với mình. Có thể là một bữa cơm ngon tuyệt, cũng có thể là một tin tốt lành, mà dẫu cho chẳng có chuyện tốt đẹp gì xảy ra thì anh vẫn tin rằng bầu trời xám xịt ngoài kia sẽ dần tỏa nắng…

Anh Tứ thấy mình dường như trẻ ra mười tuổi.

Anh bất giác mỉm cười. Cùng lúc đó, anh tự cảm thấy hơi hổ thẹn. Bắt được Bành Thủ Quân đáng để mình vui mừng đến độ này sao?

Thì ra mình là người ham công danh đến vậy… Ôi chà, không biết việc thẩm vấn Bành Thủ Quân diễn ra đến đâu rồi…

Nghĩ đến đây, anh Tứ quyết định nhanh chóng trở về đồn cảnh sát. Anh tháo bình truyền nước, thay quần áo, thận trọng mở cửa phòng bệnh, quan sát động tĩnh ngoài hành lang. Kinh nghiệm thường xuyên ra vào bệnh viện trong thời gian nằm vùng nói với anh rằng nếu hỏi bác sĩ thì chắc chắn mình không thể nhanh chóng lấy được giấy ra viện.

Hành lang không hề có y tá hay hộ lý, chỉ có một vài người nhà bệnh nhân đi đi lại lại.

Anh Tứ bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, rẽ trái hai bước, tiến về phía cầu thang. Anh đã quá quen thuộc đường đi lối lại của Bệnh viện số 2, biết lối đi nào tương đối ít người qua lại. Tòa nhà này nằm cạnh khoa Bỏng, khoa Chỉnh hình, cuối cùng thông tới nhà xác, bởi vậy rất ít người lai vãng đến đây.

Nhưng vừa nhẹ nhàng bước thêm hai bước thì anh liền đứng im không nhúc nhích, vì bất ngờ nghe thấy tiếng quát của ai đó.

“Đứng lại!”

Anh ngượng ngùng dừng bước, định giả bộ cười nói với nhân viên y tế, nhưng kết quả anh phát hiện giọng nói ấy vọng đến từ tầng dưới.

Hơn nữa anh quen người này.

“Anh thôi đi được không? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến đơn vị tìm tôi!”

Là Giang Nguyệt.

“Cả ngày cô không về nhà, tôi không đến đây tìm cô thì còn biết đi đâu tìm?” Anh Tứ chưa nghe thấy giọng nói này bao giờ, đó là giọng nói của một người đàn ông.

“Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta ly hôn rồi, con cũng thuộc về anh, anh còn muốn gì nữa?” Lần đầu tiên anh Tứ thấy bác sĩ Giang nổi điên như vậy.

“Cho tôi vay ít tiền…”

Bác sĩ Giang không nói gì.

“Lần này thật sự là để làm ăn… Nhé? Nghe lời…”

Tiếng bước chân cho anh Tứ biết bác sĩ Giang đang giật lùi về sau hai bước.

“Cô kiếm được bao nhiêu tiền như thế, cho tôi vay một ít thì đã làm sao?”

“Tôi đã cho anh vay bao nhiêu lần rồi? Xe cũng cho anh rồi, anh vẫn chưa thỏa mãn à? Phương Thuận Khai, anh tha cho tôi đi, đừng đến tìm tôi nữa! Tôi cũng phải sống chứ!”

“Từng là vợ chồng với nhau, tôi chỉ vay có chút tiền, sao lại nói thành tôi không cho cô sống vậy?”

“Từng là vợ chồng?” Giọng bác sĩ Giang run run, “Chiếm không xe ô tô của tôi, nhắn tin chửi mắng tôi suốt một năm, sao lúc đó anh không nói chúng ta từng là vợ chồng? Chặn trước cửa nhà tôi, hại tôi phải chuyển chỗ ở bao nhiêu lần, sao chưa nghe thấy anh nhắc chúng ta từng là vợ chồng? Nhất là…”

Cô đột nhiên khóc nấc lên, nghẹn lời.

“Đáng giận nhất là anh còn ra tay với bố mẹ tôi, Phương Thuận Khai, anh còn là con người không vậy?”

Sau đó là âm thanh giằng co giữa hai người.

Xuất hiện can ngăn họ lúc này có vẻ không được thích hợp cho lắm, nhưng anh Tứ đang nghĩ chẳng biết có nên ho lên một tiếng chăng? Đúng lúc đó, tiếng bạt tai vang lên rất đanh, tiếp ngay sau là tiếng kêu thảm thiết của bác sĩ Giang. Anh Tứ lập tức chấm dứt mọi sự chần chừ, anh nhảy hai bước một xuống cầu thang. Phương Thuận Khai rõ ràng không ngờ rằng có người xuất hiện vào lúc này, anh ta bị túm cổ áo vứt vào tường giống như vứt một con gà con.

“Anh… anh là… anh là…” Có lẽ nhìn bộ dạng anh Tứ chẳng khác nào các tay anh chị xã hội đen với sợi dây chuyền vàng to như sợi xích trên cổ, anh ta sợ khiếp vía. Phương Thuận Khai không dám đánh trả, chỉ quay đầu bỏ đi với vẻ bất lực. Anh ta cũng muốn mở miệng hỏi xem đối phương là ai, nhưng mỗi lần định mở miệng thì lại bị anh Tứ đá một cú vào mông, càng lúc càng đá ra xa.

“Cút! Còn đến đây nữa, tao giết!”

Đạp Phương Thuận Khai từ tầng hai xuống tận cổng bệnh viện, anh Tứ cao giọng hét sau lưng anh ta.

Sau đó, anh gãi đầu, lừng khừng trở về đường cũ.

Bác sĩ Giang vẫn ngồi khóc trên ghế.

Anh Tứ bước đến gần, không biết nên làm gì.

“Anh… anh có khăn giấy không?” Mãi lâu sau, Giang Nguyệt mới ngừng khóc, nghẹn ngào hỏi.

Anh Tứ luống cuống tay chân tìm kiếm một hồi, nhưng cuối cũng đành bất lực lắc đầu.

“Thôi.” Bác sĩ Giang lấy tay lau nước mắt, cố gắng kiểm soát cảm xúc, “Sao… sao anh lại…”

“Anh ta là ai thế?” Anh Tứ luôn rất tự hào về khả năng phản ứng nhanh của mình, “Người nhà bệnh nhân à?”

Bác sĩ Giang ngây người một lát, rồi gật đầu, sắc mặt khá hơn một chút.

“Cám ơn anh…”

“Không có gì”, anh Tứ xua tay, “loại người đó đáng đánh.”

Anh Tứ nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại di động của bác sĩ Giang rơi trên mặt đất. Anh nhặt lên, nhập số điện thoại của mình vào.

“Sau này nếu anh ta lại đến thì cô cứ gọi cho tôi.”

Bác sĩ Giang nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, nghiêm túc gật đầu.

“Thế… tôi đi trước nhé…” Cuối cùng anh Tứ cũng nhớ ra kế hoạch của mình. Nhưng đã muộn. Bác sĩ Giang kéo tay anh lại.

“Băng trên đầu còn chưa tháo, anh định chuồn khỏi bệnh viện à?”

“Rốt cuộc một ngày cô trực bao nhiêu tiếng thế?” Trở về phòng bệnh, anh Tứ giả vờ nói chuyện phiếm với bác sĩ Giang trong khi vẫn đang vắt óc nghĩ cách mau chóng rời khỏi bệnh viện.

“Tôi… tôi trực thay đồng nghiệp…” Bác sĩ Giang cau mày, nghe thấy anh Tứ hỏi, cô cố trưng ra vẻ mặt thản nhiên, “Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Sao khắp người toàn vết thương thế này?”

“Không có gì! Đi bắt tội phạm.” Anh Tứ mỉm cười.

“Không phải anh chỉ ngồi làm hồ sơ thôi sao?”

“Nghề cũ vốn là nhân viên tình báo đặc biệt.” Không hiểu vì sao hôm nay anh Tứ lại có nhu cầu giao tiếp nhiều như thế, “Nhân viên tình báo đặc biệt ấy, cô có hiểu không? Chính là cảnh sát ngầm…”

“Ái chà!” Giang Nguyệt nhướng mày khen ngợi, “Lương Triều Vỹ của Cửu An à?”

“Đại khái là thế, mặt mũi đại khái là giống Lương Triều Vỹ”, anh Tứ thấy nước mắt cô đã khô, hứng chí trêu đùa, “nhưng mà số tội phạm mà tôi bắt được nhiều hơn Lương Triều Vỹ nhiều, có điều sau đó bị điều chuyển về làm văn phòng…”

“Thế sao hôm nay lại phải đi làm nhiệm vụ?”

“Đó là bởi có vụ án lớn.” Đã lâu anh không tán dóc như vậy, anh Tứ thò tay vào túi ngực móc điếu thuốc theo thói quen, nhưng hôm nay túi ngực anh không hề có thuốc, “Hết rồi, chúng tôi không bắt được, hiểu không?”

Hai người nói chuyện không biết bao lâu, đột nhiên anh Tứ phát hiện chỉ có một mình mình nói, còn bác sĩ Giang chỉ mỉm cười lắng nghe. Anh hơi ngại, liền im bặt.

Ánh mắt hai người bất giác chạm nhau, sau đó vội vàng quay đi.

“Anh không cần tiêm thật à?” Bác sĩ Giang bắt đầu nhanh nhẹn kiểm tra vết thương của anh Tứ, “Tôi cứ nghĩ anh sẽ nhì nhèo đòi tôi tiêm bằng được cơ đấy.”

“Không cần.” Anh Tứ lắc đầu, “Chưa bao giờ tôi cảm thấy trạng thái của mình tốt như bây giờ.”

“Đúng thế, quen anh bao lâu nay, chưa bao giờ tôi thấy anh vui như hôm nay.”

“Tôi cũng không rõ vì sao nữa.” Anh Tứ nói nhiều nên thấy hơi mệt, ánh mắt hờ hững đậu trên bức tường xi măng phía trước, “Có thể là phá được án sẽ khiến người ta vui như vậy.”

Bác sĩ Giang nhìn anh với vẻ hứng thú.

“Làm cảnh sát thích thế cơ à?” Mãi lúc sau, cô mới hỏi.

“Thích khỉ gì!” Anh Tứ nhún vai, tự cười giễu mình, Hại tôi khổ chết đi được.”

“Thế sao phá được án lại khiến anh vui như vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Anh Tứ để lộ vẻ mặt nghiêm túc và rầu rĩ, “Có khả năng vì tôi chính là kẻ bần tiện như thế.”

Bác sĩ Giang bật cười lắc đầu.

“Thật ngưỡng mộ anh”, cô nói với giọng buồn buồn, “có thể quên mọi chuyện khác khi bắt tay làm việc.”

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bật mở, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng rầm rập kéo vào.

Anh Tứ kéo tay bác sĩ Giang đẩy ra phía sau lưng mình, tiện tay cầm cái ghế dài, quát lớn, “Cảnh sát đây!”

Người cao gầy đi đầu bước lên hai bước, một tay bắt lấy cái ghế trong tay anh Tứ, huých vai khiến anh chạm mạnh vào giường. “Tôi cũng vậy! “

Anh Tứ nhận ra người cao gầy là một trong hai cảnh sát ngầm đóng vai khách bán ma túy cho Bành Thủ Quân.

Nói thật, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đón nhận tình huống này. Hai đội cảnh sát chạm mặt nhau trong cùng một vụ án thường khiến tình hình rơi vào trạng thái phiền phức và ngần ngại. Có điều, anh không hề hổ thẹn với lòng.

“Các anh ở đơn vị nào?” Anh Tứ nhổm dậy, vẫn đứng phía trước bảo vệ bác sĩ Giang, “Lần này đúng là chúng ta đã xảy ra va chạm, có điều tất cả chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, tôi đang điều tra một vụ án khác, vừa khéo lại liên quan đến Bành Thủ Quân…”

“Bành Thủ Quân là tên tội phạm nguy hiểm mà sở cảnh sát tỉnh Vân Nam chúng tôi theo dõi suốt một năm nay.” Đối phương nổi giận đùng đùng, dùng giọng Vân Nam kì cục nói tiếng phổ thông, nghe cao vút và rất chói tai. “Anh bỗng dưng từ đâu chui ra thế?”

Trong phút chốc, anh Tứ cũng bốc hỏa.

“Tôi đang điều tra một vụ án mạng xảy ra ở Cửu An chỗ chúng tôi, điều tra Bành Thủ Quân là quy trình hoàn toàn hợp tình hợp lý. Các anh đến Cửu An phá án thì phải đánh tiếng với Đội Cảnh sát hình sự của thành phố chúng tôi một tiếng mới thỏa đảng, không phải vậy sao?”

“Thỏa đáng cái con khỉ!” Người cao gầy nắm chặt hai tay thành nắm đấm, xem bộ dạng như sẵn sàng thụi anh Tứ bất cứ lúc nào. “Chúng tôi đã liên lạc và kết hợp với thành phố các anh để truy bắt tội phạm, chính anh mới là người không đánh tiếng với chúng tôi.”

Anh Tứ lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc, nhưng bảo anh nhận lỗi vì sự việc cỏn con như vậy, anh thấy hơi bắt nạt người quá đáng.

“Quả thật là tôi không hề biết”, anh Tứ xòe tay giải thích, “hơn nữa chẳng phải các anh đã tóm cổ được Bành Thủ Quân rồi sao?”

“Anh có biết còn xảy ra chuyện gì nữa không?” Vừa thốt ra những lời này, đối phương dường như không thể kiềm chế được nữa, giơ tay túm cổ áo anh Tứ.

Anh Tứ có dự cảm không lành.

“Đồng nghiệp của tôi, anh Hầu, vì cứu anh mà bị ăn một phát đạn.”

Đầu anh Tứ nổ đánh “đoàng”. Một dòng nước nóng giống như dung nham đột nhiên bốc ngược lên, anh phát hiện trên mặt đất có một vũng máu nhỏ.

“Các anh làm gì vậy? Có gì từ từ nói!” Tiếp sau đó là những âm thanh hỗn tạp. Hai mắt anh Tứ đờ đẫn, tầm nhìn rút ngắn lại trong vòng một mét, căn bản không thấy ai đang ở phía trước, nhưng nghe giọng thì biết Đội trưởng Hùng và nhóm Lý Kinh Vũ đã đến. Lý Kinh Vũ, Cao Lôi vội vàng lao đến giằng hai người ra khỏi nhau. Đội trưởng Hùng quay lưng về phía anh Tứ, ngăn cách anh với nhóm cảnh sát Vân Nam.

“Sao các anh lại ra tay đánh người?” Thấy mặt anh Tứ toàn máu, Lý Kinh Vũ cuống lên.

“Anh đánh người ta hả?” Một giọng nói cao và đanh, khí thế bức người vang lên, có vẻ là lãnh đạo của bên đó.

“Không phải… không hề… tự anh ta…” Người cao gầy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tình ngay lý gian chẳng biết giải thích ra sao nên lắp ba lắp bắp.

“Không phải tại anh ấy…” Anh Tứ lấy tay bịt chặt hai lỗ mũi đang chảy máu ròng ròng, cảnh vật trước mắt chao đảo, anh ngã ngửa ra sau. Bác sĩ Giang kêu khẽ, vội vàng chạy đến, chật vật đỡ anh lên. Tiểu Tề cũng chạy lại dìu anh về giường bệnh.

“Các đồng chí, chuyện hôm nay, chi Đội Cảnh sát hình sự Cửu An sẽ giải quyết thỏa đáng…”

Sau đó, Đội trưởng Hùng nói gì với đối phương thì anh Tứ hoàn toàn không nghe thấy. Anh cảm giác mình giống như đang lướt đi trên nước, mọi âm thanh xung quanh đều biến thành tiếng ù ù. Có điều không bao lâu sau, các giác quan của anh liền hồi phục, mọi thông tin lại ập đến giống như luồng khí tươi mới. Anh Tứ thở hổn hển tựa con cá mắc cạn.

“Anh ấy… anh ấy… vẫn còn…”, cuối cùng anh Tứ cũng có thể mở miệng, “anh Hầu… đã được cứu sống chưa?”

“Vẫn đang cấp cứu… Nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì anh… anh…” Môi người đó run run, hai mắt đỏ ngầu, quay phắt người bỏ đi.

“Hùng Sở Tài! Xin lỗi anh…” Đồng chí lãnh đạo Đội Cảnh sát hình sự tỉnh Vân Nam nói khách sáo hai tiếng rồi cũng bỏ đi. Tiếng bước chân thưa thớt ngày càng xa dần, trong phòng bệnh không còn người ngoài, chỉ còn lại sự im lìm chết chóc. Mọi người đều sa sầm nét mặt, ngay cả bác sĩ Giang vốn đã định đi cũng phải dừng bước vì sợ sệt trước bầu không khí trầm trọng này.

“Tứ Minh, rốt cuộc cậu muốn làm cái quái gì vậy?” Đội trưởng Hùng cất giọng khàn khàn.

“Đội trưởng Hùng, quả thực tôi đang điều tra một vụ án khác.”

“Tôi không hỏi chuyện đó.” Đội trưởng Hùng tiếp tục đanh mặt, “Sao cậu dám một mình đến hộp đêm bắt người? Sao dám một mình bám theo bọn chúng sau khi nắm được manh mối? Sao cậu dám tự mình quyết định truy bắt tội phạm và trà trộn, xâm nhập hang ổ của bọn chúng? Lại còn dám chỉ huy cả Cao Lôi? Cấp bậc của cậu ấy hơn cậu đấy, cậu có biết không?”

“Tại tình hình lúc đó quá cấp bách.”

“Cậu chỉ cần gọi một cú điện thoại về hỏi tôi, hoặc bảo Cao Lôi xin ý kiến tôi, như vậy mọi chuyện sẽ không xảy ra theo hướng này. Còn nữa, ám hiệu hành động là ‘cảnh sát’? Cậu mới ra trường à? Muốn chết phải không?”

Anh Tứ cúi đầu không nói gì.

“Cậu nằm trong viện nghỉ ngơi hai ngày, sau đó viết bản kiểm điểm.” Đội trưởng Hùng nói nhẹ bẫng một câu như vậy, nhưng đập vào tai anh Tứ lại chẳng khác nào tiếng sét đánh.

“Tôi không sao. Tôi vẫn có thể trở về đơn vị…“ Anh có dự cảm không lành.

“Lúc nào kết quả kiểm tra đạt yêu cầu thì lúc đó cậu quay lại làm việc.”

“Đừng mà! Đừng bắt tôi nghỉ việc…” Anh Tứ nhảy phắt từ giường bệnh xuống đất, nắm chặt lấy tay áo Đội trưởng Hùng.

“Tự làm theo ý mình, quen thói xử lý của dân giang hồ.” Đội trưởng Hùng đứng dậy, đội mũ, “Cậu làm tình báo quá lâu rồi, giờ phải học cách làm việc có quy củ đàng hoàng.”

“Đội trưởng nỡ lòng nào?” Anh Tứ không thể khống chế được ngọn lửa đang bốc lên đỉnh đầu nữa, hét to, “Đúng là tôi làm hỏng việc, tôi gây ra họa, nhưng vì sao chứ? Không phải vì Đội trưởng giấu nhẹm không cho tôi biết sao? Không ai nói cho tôi biết bất cứ thông tin nào cả.

Sáu lần được tặng Huân chương hạng Ba, hai lần được tặng Huân chương hạng Hai, tôi có điểm nào không tài giỏi bằng người khác? Dựa vào đâu mà bắt tôi chuyển sang công tác quản lý hồ sơ? Dựa vào đâu mà không cho tôi tham gia các vụ án lớn?” Anh Tứ hét lạc giọng, “Chín năm làm công tác tình báo, trên người bị bắn thủng hai lỗ, hơn bảy mươi mũi khâu, vợ bỏ, con không nhận cha, sao nỡ lòng không cho tôi một cơ hội nào?”

“Làm cảnh sát tham gia phá án là một việc vinh quang, không có gì đáng xấu hổ cả!” Đội trưởng Hùng cũng bắt đầu nổi giận, giật mũ trên đầu xuống, “Cậu biết vì sao mình bị rút về tuyến sau không?”

“Vì sao?”

“Vì cậu hít ma túy!” Đội trưởng Hùng không thể nhịn thêm được nữa, hét lên, “Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao? Khi cậu mới rút chân ra khỏi vụ án Đảng Siêu, tôi vừa nhìn là biết cậu đã hít ma túy!”

Cả căn phòng lặng ngắt như miền chết chóc.

Chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.

“Đúng thế! Tôi hít ma túy.” Mắt anh Tứ lấp loáng ánh lệ, “Nhưng tôi làm vậy để hoàn thành nhiệm vụ, để có thể sống sót. Người ta cầm súng gí vào đầu anh, thử hỏi anh có hít hay không? Nếu không hít, không chỉ mình anh chết, mà còn liên lụy đến đồng đội, thử hỏi anh có hít không?”

“Chuyện đó xảy ra đã bao nhiêu năm rồi!” Giọng Đội trưởng Hùng vẫn rắn đanh như chém đinh chặt sắt, “Cho dù khi đó bất đắc dĩ phải hít ma túy thì sau này cậu phải cai nghiện. Nằm vùng không phải lý do để phạm pháp, càng không phải lý do để bao biện cho việc mình không thể cai nghiện.”

“Tôi đã đi cai nghiện. Tôi đã bỏ thời gian chạy về quê, năm người nhà cậu tôi lần lượt trông coi, mỗi khi tôi lên cơn là họ lại ấn tôi xuống giường. Nhưng tôi có thể không tiếp tục đến chỗ Đảng Siêu sao? Lúc tôi đi, tên cầm đầu mới lên tiếp quản băng nhóm lại bắt tôi hít, tôi có thể không hít được ư?”

“Sao cậu không báo cho tôi biết? Gặp phải nguy hiểm khi nằm vùng hoặc gặp phải tình thế buộc phải phạm pháp, theo quy định, chúng ta đều phải rút lui. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức rút cậu về.”

“Rút tôi về thì ai sẽ thế chân? Khi đó, thời gian và thời điểm giao dịch đều đã hẹn xong xuôi, lẽ nào không đi? Lẽ nào trơ mắt nhìn mấy trăm khẩu súng tuồn vào thị trường chợ đen?”

“Tôi có thể cử người khác đi thay cậu.”

“Cử ai? Đội trưởng cảm thấy cử ai đi thì thích hợp? Lý Kinh Vũ chăng? Hay Cao Lôi? Triều Dương? Ai có thể đáng tin hơn tôi? Ai thích hợp nhúng vào ma túy hay bị họng súng kề vào sau gáy hơn tôi? Tôi đã nằm gai nếm mật nên tôi hiểu hơn ai hết. Chẳng một ai thích hợp cả! Mẹ kiếp, đó không phải công việc dành cho con người.”

Cả hai đều tức giận bừng bừng, đỏ mặt tía tai, mắt nhìn đối phương chằm chằm, thể hiện rõ vẻ không phục. Cuối cùng, anh Tứ đầu hàng trước. Mặt anh trắng bệnh như tờ giấy, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường.

Bác sĩ Giang vội vàng bước đến, lấy ngón tay áp vào động mạch cổ của anh để đo nhịp đập của mạch.

“Anh cảm thấy thế nào? Hãy nói cho tôi biết…”

Anh Tứ chỉ vào đầu, ra hiệu mình đang chóng mặt, rồi chầm chậm nằm xuống. Bác sĩ Giang áp ống nghe vào ngực anh chăm chú lắng nghe.

Đội trưởng Hùng nhìn thấy cảnh tượng ấy, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, bước ra khỏi phòng.

Lúc tỉnh dậy, anh Tứ thấy chỉ còn một mình Giang Nguyệt ngồi túc trực ở đầu giường bệnh của mình. Hai người nhìn nhau không nói, nom như hai pho tượng.

“Ngại quá”, cuối cùng, anh Tứ quyết định phá vỡ sự im lặng, “để cô cười chê rồi…”

Nhưng câu trả lời của Giang Nguyệt khiến anh bất ngờ.

“Lúc trước… người đánh tôi ở hành lang”, giọng cô bình thản giống như mặt hồ lặng sóng ngày âm u, “là chồng cũ của tôi. Chúng tôi đã ly hôn năm năm trước. Vì anh ta nghiện chơi cổ phiếu, hợp đồng tương lai, sau này còn chơi cá độ, mất việc cũng không chịu đi tìm việc mới, lại còn đánh tôi. Tôi không nỡ xa con, nhưng anh ta dọa giết cả gia đình tôi nên tôi không dám tranh quyền nuôi con với anh ta.”

Anh Tứ gật đầu. Anh nghĩ có lẽ bác sĩ Giang đã biết hồi sáng mình giả đò không biết.

“Sau khi ly hôn, ngày nào anh ta cũng nhắn tin làm phiền tôi, vay tiền tôi. Tôi không cho vay, anh ta liền chặn tôi trước cửa nhà, đánh tôi, thậm chí còn đánh cả bố mẹ tôi.”

“Sao cô không báo cảnh sát?” Tuy đây không phải lần đầu tiên nghe chuyện này, nhưng anh Tứ vẫn thấy tức giận.

Bác sĩ Giang giơ tay ra hiệu cho anh đừng cất lời.

“Tôi không phải người kiên cường như anh vẫn nghĩ. Tôi từng khóc lóc, cầu xin, chuyển nhà, điều duy nhất tôi không dám làm là liều mạng với anh ta.”

Cô quay mặt đi, đưa tay lên lau khóe mắt.

Anh Tứ nhìn cô, trong lòng như bị giội gáo nước lạnh co quắp từng hồi. Nhưng anh không biết nên nói gì lúc này.

“Được rồi, giờ chúng ta hòa nhau nhé?” Vẻ mặt bác sĩ Giang đột nhiên thả lỏng, cố nặn ra nụ cười bình thản.

Anh Tứ ngượng ngập gật đầu

“Pethidine”, mãi một lúc lâu sau, bác sĩ Giang mới mở lời, “đúng là có tác dụng làm giảm nhẹ cảm giác khó chịu khi bệnh nhân lên cơn nghiện, nhưng tính gây nghiện của chính loại thuốc này cũng rất mạnh. Vì thế đây… không phải là cách lâu dài.”

Anh Tứ cảm thấy mặt mình nóng ran.

“Vấn đề tôi sắp hỏi sau đây… anh phải thành thật trả lời tôi. Hôm nay anh lại hít ma túy phải không?”

“Cô đang cầm gì trong tay thế?” Anh Tứ có dự cảm không lành. Anh khản giọng hỏi.

“Kết quả xét nghiệm”, bác sĩ Giang nhẹ nhàng đáp, “trong máu của anh có thành phần heroin.”

“Mẹ kiếp, lại do mấy lát cam thảo.”

“Không phải, tôi đã xem kết quả rồi, là heroin.”

“Không thể có chuyện đó!” Anh Tứ gào lên khiến bác sĩ Giang giật nảy người. Anh chống tay đứng dậy, kết quả dùng sức quá mạnh khiến tay vung lên gạt đổ mọi thứ ở trên bàn rơi xuống đất.

“Tôi đã cai nghiện hơn một năm nay rồi. Trong suốt bốn trăm hai mươi tám ngày, không hề hít ma túy lần nào…”

Đột nhiên, anh Tứ như hóa đá. Màn bắt Bành Thủ Quân như hiện ra trước mắt.

Người hói đầu, cũng chính là người mà các cảnh sát hình sự tỉnh Vân Nam vẫn gọi là anh Hầu, nhào đến chỗ Bành Thủ Quân. Thủ hạ của Bành Thủ Quân ở ngay cạnh hắn. Hoa Tử đứng gần hắn nhất, nhưng tình hình xảy ra chóng vánh đến mức gã ta còn chưa kịp quay đầu lại. Tên mặc áo sơ mi đứng cách Bành Thủ Quân chừng ba bước chân, lúc đó mắt gã vẫn còn đang chăm chú nhìn chiếc va li xách tay chứa đầy ma túy. Thanh Hải là kẻ nhạy bén và cảnh giác nhất, gã lập tức đưa tay ra sau hông mò súng…

Nếu tình hình diễn tiến như vậy, thì làm sao mình sống sót được nhỉ?

Đúng rồi!

Người cao gầy kia vung tay, bột trắng trong va li lập tức bay về phía đám Thanh Hải. Bột trắng khuếch tán mù mịt khắp căn phòng.

Tất cả những phản ứng của anh sau khi tỉnh dậy trên giường bệnh như hưng phấn, nói nhiều, thèm ngủ… Đáp án quá rõ ràng!

“Tôi đã hít phải heroin. Như vậy nghĩa là tôi tái nghiện!”

Chân anh Tứ mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất ngay tại chỗ.

Bác sĩ Giang vội chạy đến đỡ anh lên, nhưng dường như anh không hề nhìn thấy cô, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Bốn trăm hai tám ngày… bốn trăm hai tám ngày…”

Anh lặp đi lặp lại cụm từ đó không biết bao nhiêu lần, rồi đột nhiên anh phát điên, cầm lấy chiếc ghế dài đập kính cửa sổ vỡ vụn. Chưa cảm thấy thỏa lòng, anh cầm chiếc chân ghế còn sót lại trong tay đập mạnh vào cánh cửa, tường, giường bệnh, sàn nhà…

Bác sĩ Giang đứng bên cạnh sợ hãi đến run rẩy.

Cuối cùng, hai tay anh ôm đầu, khuỵu gối xuống đất.

“Á.…”

Bác sĩ Giang nghe thấy anh bắt đầu gào thét. Tiếng gào thét chẳng khác nào tiếng rú của mãnh thú lúc sắp chết, hoặc tiếng gầm đầy tuyệt vọng của con rồng lúc bị nhốt trong hẻm núi.

Anh Tứ hét trọn một phút. Sau đó gục đầu xuống sàn nhà, nằm co quắp, bất động như một xác chết.

Mãi hồi lâu sau, bác sĩ Giang mới đến bên anh, ngồi bệt xuống sàn nhà, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Anh Tứ ngẩng đầu lên, gương mặt anh như già đi chục tuổi, tuy nhiên trong mắt không hề có giọt nước nào.

“Tôi bị dính vào ma túy lúc truy bắt tội phạm.” Giọng anh trở lại vẻ bình ổn và điềm tĩnh như trước, “Cô không tin, tôi cũng hết cách…”

Bác sĩ Giang gật đầu.

“Nhưng anh thường xuyên dùng Pethidine để kiềm chế cơn nghiện, trong khi cơn nghiện heroin lại đẩy nhanh quá trình anh nghiện Pethidine. Bản chất tình hình của anh lúc này…”

Anh Tứ biết cô muốn nói gì. E rằng suốt đời anh cũng chẳng cai nghiện được hai thứ đó. Vậy mà lòng anh lúc này lại vô cùng bình lặng.

“Xin cô giúp tôi một việc”, anh Tứ chậm rãi mở miệng, “cho tôi ra viện. Tôi có vụ án đang theo dõi dở chừng.”

“Tôi có thể ngăn cản nổi anh không?” Bác sĩ Giang nhìn anh một lát, rồi bật cười.

“Cô luôn ở bệnh viện, nhưng chắc không nhiều đồng nghiệp muốn nhờ cô trực thay đến vậy, phải không?” Anh Tứ vẫn kiên định nhìn vào mắt cô.

Bác sĩ Giang lắc đầu.

“Chuyện chồng cũ của tôi… Tôi không bao giờ chia sẻ hay tâm sự với bất cứ ai, anh có biết vì sao không?” Một lát sau, cô do dự hỏi anh.

Anh Tứ lắc đầu. Anh không hiểu vì sao đột nhiên cô lại chuyển về đề tài cũ.

“Bởi vì đó là do tôi tự lựa chọn. Hồi ấy, mọi người đều khuyên can, nhưng tôi không nghe. Tôi thường nghĩ nếu có thể trở về thời điểm đó thì tốt biết bao, tôi có thể thay đổi số phận của mình. Nhưng vào những đêm vắng, khi lòng tĩnh lặng, tôi lại sợ mình vẫn đưa ra lựa chọn giống như trước…” Anh Tứ ngần ngừ giây lát, cuối cùng không đáp lời cô, đứng dậy bước ra ngoài.

“Này!” Vừa ra khỏi cửa phòng, anh nghe thấy có gọi to sau lưng. Anh Tứ dừng bước.

“Nếu anh cần giúp đỡ, thì anh biết số điện thoại của tôi rồi đấy.”

Bác sĩ Giang thấy anh Tứ khẽ gật đầu, giơ tay phải lên cao như thay câu trả lời. Cuối cùng, anh vẫn không quay đầu lại.

Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 4 giờ chiều.

Tại Đội Cảnh sát hình sự thành phố Cửu An.

Anh Tứ đi thẳng lên tầng hai. Trước cửa phòng thẩm vấn có một đám người vây quanh, nhìn thấy anh, họ xắn tay áo, vỗ vỗ vai, cuối cùng từ từ vây đến chỗ anh.

Đồng nghiệp của anh Tứ cũng nhìn thấy, họ cảnh giác đi xuyên qua đám đông, đứng ngăn cách giữa anh Tứ và nhóm cảnh sát tỉnh Vân Nam.

“Sao anh lại đến đây?” Lý Kinh Vũ hỏi.

“Đây”, anh Tứ đưa cho cho Lý Kinh Vũ một tờ giấy gấp làm đôi, “kết quả xét nghiệm của tôi.”

Lý Kinh Vũ mở ra xem thì thấy trên tờ giấy chỉ viết ba chữ: Tôi sai rồi!

“Không phải chuyện này…”, Lý Kinh Vũ tỏ vẻ khó xử.

“Thẩm vấn đến đâu rồi?” Anh Tứ cắt ngang lời anh ta.

“Chuyện buôn bán ma túy thì thẩm vấn hòm hòm rồi”, Cao Lôi bổ sung, “dù sao thì tang chứng vật chứng rõ ràng, hắn cũng chẳng mơ tưởng sẽ được khoan hồng. Nhưng về vụ án giết người… thì hắn không chịu khai nửa lời.”

Anh Tứ gật đầu, giơ tay gạt Lý Kinh Vũ sang một bên, rồi bước ngang qua.

“Các vị, việc lúc trước… là lỗi của tôi.” Anh Tứ thành khẩn mở lời nói chuyện với các đồng nghiệp ở Vân Nam, “Nếu như anh Hầu có mệnh hệ gì thì không cần đợi cấp trên kỷ luật, tôi sẽ tự lấy mạng đến mạng.”

Câu nói này khiến người cao gầy muốn rắn mặt cũng không rắn được nữa.

“Anh nói nặng lời rồi…”

Anh Tứ không để anh ta nói hết câu liền bảo, “Có thể đây là vụ án cuối cùng của tôi, hy vọng mọi người cho tôi được tự tay kết thúc nó.” Nói xong, anh gập người xuống thành góc chín mươi độ đầy kính cẩn.

Người cao gầy thở dài, rồi lùi ra. Những người khác lần lượt làm theo.

Anh Tứ duy trì tư thế đó cho đến khi không còn ai ngăn cách anh với cánh cửa.

“Cám ơn!” Trước khi vặn nắm đấm cửa, anh quay đầu lại nói với mọi người.

Dưới ánh đèn sáng trắng trong phòng thẩm vấn, anh Tứ quẳng tập tài liệu lên mặt bàn, ngồi xuống ghế đối diện với Bành Thủ Quân.

“Quả nhiên là cớm.” Bành Thủ Quân coi thường hừ một tiếng, “Không ngờ lại chết trong tay anh.”

“Chết trong tay tôi thì sao? Thiệt thòi cho anh quá à?” Anh Tứ cười miệt thị, “Tôi là ai, anh có biết không? Anh Tứ Nam Thành, anh đã nghe tiếng bao giờ chưa?”

“Ô, thì ra là anh.” Bành Thủ Quân gật đầu, “Đảng Siêu cùng chết trong tay anh, giờ thêm cả tôi nữa, chắc anh được thưởng không ít bổng lộc nhỉ?”

“Anh nói gì?” Tiểu An cùng thẩm vấn với anh Tứ tức giận đập bàn.

“Ngồi xuống! Ngồi xuống!” Anh Tứ ngăn Tiểu An, sau đó cười nhạt với Bành Thủ Quân, “Điều đó còn chưa chắc. Anh làm sao mà so được với Đảng Siêu.”

“Nực cười!” Bành Thủ Quân trợn mắt, “Lúc tôi đi chém người, nó còn đang tè dầm ra quần.”

“Làm sao mà so sánh được!” Anh Tứ móc điếu thuốc ra, chậm rãi châm lửa, “Đảng Siêu người ta, chưa kể nhiều tiền hơn anh gấp bao nhiêu lần, chỉ riêng việc giết người thì người ta đã giết sáu mạng người. Sáu mạng người đấy! Thực ra chúng ta cũng chẳng cần nhắc đến Đảng Siêu, phải không, riêng lão Nam của Diêu gia, người mà bị xử bắn năm kia ấy, ba mạng người, tám người bị thương nặng, mọi người trong giới đều không ai dám nhắc đến tên hắn. Ai dà, đúng rồi, chẳng phải hắn xử đẹp em họ của anh mà anh cũng chẳng dám báo thù đấy sao?”

“Nói láo!” Mặt Bành Thủ Quân đỏ gay, hắn cố gắng thoát khỏi sự gò bó của chiếc bàn sắt, “Đó là tại các người đã tóm cổ hắn trước khi tôi kịp ra tay, bằng không anh chống mắt lên xem tôi dám báo thù hay không?!!”

Anh Tứ chậm rãi đổ thêm nước nóng vào cốc trà, từ tốn uống từng ngụm, bình thản chờ đợi hắn bị giày vò đến không thể chịu nổi.

“Mấy chuyện giang hồ này, các người tự khoác lác với nhau còn được chứ giấu thế nào được tôi.” Anh chỉ tay vào Bành Thủ Quân, “Luận về mê đắm hư danh thì anh chính là kẻ điển hình.”

Ánh mắt Bành Thủ Quân như muốn xé anh Tứ ra thành trăm mảnh.

“Không phục sao? Nào, thế thì anh mau kể chuyện thật của anh ra để vả vào mặt tôi đi!”

Bành Thủ Quân cười hinh hích.

“Muốn chơi trò này với tôi à? Anh nghĩ tôi là thằng ngu hả?”

“Tôi không nghĩ anh ngu.” Anh Tứ nói nghiêm túc, “Mà tôi đang nghi ngờ lá gan của anh nhỏ hơn lá gan chuột nhắt. Anh nói xem, số ma túy mà cảnh sát lục soát và tìm thấy ở chỗ anh tính bằng đơn vị kí lô. Anh cũng không phải mới đi buôn ma túy nên hẳn biết vụ án này đã chắc như đình đóng cột, không còn cơ hội lật ngược thế cờ, đúng không? Đã đến nước này rồi, tôi thực sự không hiểu anh còn sợ cái nỗi gì?”

“Sao tôi phải sợ?” Bành Thủ Quân trừng mắt, “Nếu anh không sợ thì thả tôi ra, chúng ta đọ sức thử xem…”

“Tôi không nói chuyện đó, yêu cầu cơ bản nhất của một nam tử hán đại trượng phu là gì nào?” Anh Tứ dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, “Đó là dám làm dám chịu! Đi không thay tên ở không đổi họ! Hiểu không? Nếu tôi là anh, tôi sẽ khai hết những việc mình đã từng làm để có thể lưu danh trong giới, như thế sẽ đổi lại được tiếng tăm, đúng không? Bành Bành Tây Thành, giết người như giết rận, bao nhiêu năm sau vẫn là một truyền thuyết với bọn đàn em trong giới…”

Bành Thủ Quân mím chặt môi, không nói năng gì.

Anh Tứ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Phòng thẩm vấn chìm trong yên lặng.

Ở phía ngoài cửa kính một chiều, hai Đội Cảnh sát hình sự của thành phố Cửu An và của tỉnh Vân Nam nắm chặt tay thành nắm đấm.

Vậy mà thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Bành Thủ Quân vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.

“Đương nhiên rồi, nếu anh không có gan thì tôi cũng cảm thấy hết sức bình thường.” Anh Tứ thu dọn hồ sơ, đứng dậy định đi, “Khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhớ lấy, kết cục này là do tự anh lựa chọn. Lúc đứng trên pháp trường, anh thuần túy chỉ là một tội phạm buôn bán ma túy. Cái chết của anh thậm chí còn không được đăng tải trên báo chí, chứ đừng nói đến truyền hình.”

“Anh ngồi xuống cho tôi!” Bành Thủ Quân rống lên. Ngực hắn phập phồng. Cuối cùng, hắn giơ tay về phía anh Tứ.

“Cho tôi xin điếu thuốc, tôi sẽ cho anh mở mang tầm mắt.”

“Năm 98, Trương Gia ở Đạo Khẩu… hắn dạy tôi hút heroin độ 4. Một hôm, tôi lên cơn nghiện, chỗ hắn còn một gói nhưng không chịu chia cho tôi, tôi liền đâm chết hắn… vứt xác ở Sa Hà, đại khái là ở khúc ngoặt trên đường quốc lộ Lô Sơn.

Năm 2001, Bàn Bàn ở Trường Đài, nó tranh sạp bán thịt nướng với tôi, thế là buổi tối tôi liền ngồi phục nó… rồi vùi xác ở núi Cảnh Sơn, phía sau Nhị Cương.

Năm 2002, Cường Cường ở Cửu Lý Câu… lúc nó uống say đã ra tay với Hoa Tử. Tối đó, bọn tôi đến cổng công ty nó, trói lại, thiêu sống, chôn ở phía sau Anh Hùng Quan.

Năm 2005, Bang Tử ở khu chung cư Lợi Dân, hắn vay tôi một trăm ngàn tệ, đã không trả lại còn định chạy trốn… bị bọn tôi chặn lại ở trạm xe khách đường dài, dùng xẻng sắt… sau đó vứt vào lò thiêu xác của đại học Y…”

Bành Thủ Quân hút hết điều này đến điều khác, không ngừng hồi tưởng lại những sinh mệnh đã bị chính bàn tay hắn tước đoạt. Thỉnh thoảng, hắn ngừng lại, xoa đầu cố nhớ một lúc, sau đó tiếp tục kể thao thao bất tuyệt. Tiểu An bận rộn ghi chép lời khai đến mức toát mồ hôi, nhưng chỉ một lát sau, cậu ta lại cảm thấy rét lạnh. Giọng điệu thản nhiên đối lập mạnh mẽ với nội dung khẩu cung đẫm máu khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.

“Bao nhiêu rồi?” Hơn hai tiếng sau, Bành Thủ Quân chợt ngừng lại hỏi.

“Mười một án mạng”, Tiểu An đếm sơ qua, “hơn ba mươi án gây thương tích.”

Còn chưa tính đến tội buôn bán ma túy.

Anh Tứ cảm thấy lĩnh án tử hình vẫn là quá hời cho hắn.

Bành Thủ Quân gật gù, sau đó bắt đầu gãi đầu gãi tai lục lọi lại ký ức. Anh Tứ ngồi nhàm chán, hết hút thuốc lại uống trà, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy hắn đi vào trọng tâm vấn đề, anh cảm thấy mình nên chủ động xuất kích.

“Cô gái này”, anh Tứ vứt bức ảnh chụp chân dung của Bàng Hiểu Yến lên bàn, “sao anh không hề nhắc đến?”

“Anh mắc chứng đãng trí của người già à?” Bành Thủ Quân nhếch miệng cười, “Tôi nói rồi còn gì? Tôi bảo đàn em chặt một cánh tay của cô ta.”

“Sao hả?” Anh Tứ sa sầm nét mặt, “Biết ngượng rồi à? Một cô gái trẻ nợ các anh hơn chục ngàn tệ, chặt đứt cánh tay người ta chưa thỏa, lại còn lấy cả mạng sống của người ta. Thấy ngượng mặt quá nên giờ không dám thừa nhận à?”

Bành Thủ Quân tựa lưng vào ghế với vẻ mặt bất cần, ngẫm nghĩ một lát, hắn cười lạnh lùng.

“Được rồi! Cô ta cũng do tôi giết, thế là mười hai mạng người nhỉ…”

“Kể rõ quá trình sát hại!”

“Không nhớ rõ nữa! Tóm lại cô ta vay tiền nhưng không trả, tôi đến nhà cô ta, đạp đổ cửa, giết cô ta. Thế là tôi gấp đôi Đảng Siêu rồi nhé!”

“Tự anh ra tay sao?”

“Đương nhiên là thế.”

“Mỗi việc đó mà anh phải tự mình ra tay?”

“Việc lấy mạng người, từ trước đến giờ tôi đều tự mình ra tay. Không tin thì anh cứ đi hỏi bọn đàn em của tôi thì rõ. Số lần Đảng Siêu tự ra tay giết người có nhiều hơn tôi không?”

“Hung khí thì sao?”

“Dao.”

“Dài bao nhiêu?”

“Hơn hai mươi xăng-ti-mét.”

“Xác đang ở đâu?”

“Quên mất chôn ở đâu rồi.”

Bành Thủ Quân đang nói tự dưng dừng lại, nhìn anh Tứ. Anh Tứ không hiểu nguyên do, ngoảnh sang nhìn mình trong gương, phát hiện Tiểu An cũng đang nhìn mình với ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên. Lúc này, anh mới cảm nhận thấy có chất lỏng ấm nóng chảy xuống môi mình. Quả nhiên, anh thấy mình trong gương đang chảy máu mũi thành dòng. Anh vội vàng rút khăn tay ra lau, vừa cúi đầu, cảm giác chóng mặt quen thuộc lại ập đến bất thình lình, liền sau đó là cảm giác buồn nôn, ù tai và toàn thân lạnh run.

Cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, mấy đồng nghiệp bước vào thay anh Tứ làm tiếp công việc thẩm vấn.

“Tôi không sao! Tại thời tiết khô hanh quá thôi.” Anh vội vàng xua tay từ chối.

“Đừng gượng quá!” Đội trưởng Hùng hạ lệnh, “Cậu nghỉ ngơi đi, để người khác tiếp tục thẩm vấn.”

Anh Tứ định nói gì đó, nhưng nhìn Đội trưởng Hùng đanh mặt lại nên đành thôi.

“Lập tức trở về bệnh viện! Tiểu Tề, cậu kéo cậu ta đi!”

“Anh Tứ, phen này anh nổi tiếng khắp thành phố rồi!” Màn đêm buông xuống, trên xe cảnh sát, Tiểu Tề hưng phấn nói không ngớt, “Tuy em vào ngành muộn hơn anh, nhưng chúng ta đều là những người từng trải. Những vụ án như vụ trẻ em mất tích ở phố Thiển Thủy, vụ phân thây ở Bắc Thành, vụ giết người liên hoàn ở khu chung cư Nam An, chúng ta đều tham gia hết… Em tận mắt nhìn thấy hung thủ, còn nói chuyện với bọn chúng… Nhưng như anh hôm nay… hai ngày! Chỉ trong vòng hai ngày anh đã tóm cổ Bành Thủ Quân về quy án, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì nghe người ta kể em còn không tin cơ! Bành Thủ Quân là tội phạm bị truy nã đẳng cấp cỡ nào chứ…”

Trái ngược với vẻ phấn khích của Tiểu Tề, phản ứng của anh Tứ rất lãnh đạm, anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.

Thấy Tiểu Tề kể chuyện hăng say, anh không khỏi thầm suy nghĩ trong đầu: Bắt được Bành Thủ Quân chẳng qua là lấy công chuộc tội, để bù vào việc của anh Hầu… Nói như vậy, đợi đến thứ Hai tuần sau, chỉ e là… Đến lúc đó, cậu sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào? Có phải sẽ cho rằng tôi là kẻ làm ô uế ngành cảnh sát? Hay sẽ lấy gương của tôi ra để răn đe người khác tránh giẫm chân vào vết xe đổ?

Anh Tứ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận phản ứng của vợ cũ, nhưng con trai thì sao? Sau này làm sao nó dám ngẩng cao đầu khi đối diện với hàng xóm và chúng bạn?

Liệu nó có hận người cha như anh không? Chắc chắn là có…

Anh nhìn qua cửa kính xe, thấy dòng người qua lại như mắc cửi dưới màn đêm, từng đôi từng cặp, anh chợt thấy mình sao cô đơn đến thế! Ngoại trừ xuống suối vàng, anh dường như chẳng còn nơi nào để đi. Mà dẫu chết, anh vẫn không thể nghĩ ra cách giải quyết vẹn tròn mọi vấn đề.

“Anh Tứ, anh thấy khó chịu trong người à?” Tiểu Tề để ý thấy anh Tứ trầm mặc, bèn đạp ga tăng tốc, “Sắp đến bệnh viện rồi.”

“Không sao, không sao”, anh Tứ lắc đầu, “tôi mải nghĩ thôi.”

“Anh Tứ đừng nhọc lòng nữa, cứ nghỉ ngơi vài hôm. Trình tự kết án, viết báo cáo… cứ để em làm là được. Anh chỉ cần nói cho em biết cần lấy chứng cứ ở đâu, còn thủ tục nào chưa hoàn thành, em sẽ thay anh hoàn thành nốt.”

“Nhiều lắm”, anh Tứ vội từ chối, “một mình cậu làm không xuể.”

“Không sao! Em cũng muốn rèn luyện thêm. Nói thật, em chưa bao giờ tự mình hoàn thành công đoạn kết án.”

Anh Tứ nghĩ một lát, thấy cậu ta nói cũng đúng, thế là anh gật đầu.

“Vậy thì cậu bắt đầu từ những việc quan trọng nhất. Chúng ta chưa lấy mẫu vết máu của Bàng Hiểu Yến ở nhà Triệu Minh Hiên, có điều tôi nghĩ chuyện này không có nhiều ý nghĩa lắm. Cậu ta đã giặt thảm, hơn nữa thời gian đã qua lâu như thế, chỉ sợ ADN đã bị phá hủy rồi. Vì thế việc này không gấp. Việc cần ưu tiên hơn là lấy dấu vân tay của Bành Thủ Quân, rồi so sánh với dấu vân tay máu tại hiện trường xem có khớp hay không. Đợi hắn khai địa điểm chôn xác thì làm so sánh vết máu tại hiện trường và của thi thể…”

Nói đến đây, đột nhiên anh Tứ ngẩn người. Anh nhận ra mình đã quên mất một mắt xích.

“Tiểu Tề, đợi chút, chúng ta cần đến nơi này trước đã…”

“Không được, anh Tứ”, Tiểu Tề lộ vẻ khó xử, “Đội trưởng Hùng đã dặn dò rất kỹ, em phải đưa anh đến bệnh viện. Việc kia, anh cứ để em đi, cần đến nơi nào ạ?”

“Thế thì phiền cậu đến Dương Hà một chuyến.” Anh Tứ lấy cuốn sổ nhỏ trong người ra, giở đến một trang, rồi bảo, “Tháng Bảy năm ngoái, Triệu Minh Hiên đưa Bàng Hiểu Yến đến bệnh viện Nhân dân Dương Hà làm phẫu thuật ghép chi, xử lý vết thương. Cậu qua đó hỏi xin người ta mẫu máu mang về xem có thể lấy được ADN không.”

“Được ạ!” Tiểu Tề đồng ý ngay, “Anh Tứ, đến bệnh viện rồi, anh cứ yên tâm chữa bệnh.”

Ngày thứ hai, thứ Sáu, khoảng 6 giờ tối.

Anh Tứ xuống xe, đứng ở cổng bệnh viện, đưa mắt nhìn theo Tiểu Tề lái xe rời đi.

Nhìn đèn xe cảnh sát nhấp nháy, đột nhiên anh nhớ lại lần đầu tiên mình đi tuần khi được điều chuyển vào Đội Cảnh sát hình sự. Hồi ấy, anh cũng trẻ như Tiểu Tề bây giờ, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn, cởi mở, lạc quan. Anh của thời ấy nhìn cảnh đêm qua cửa kính xe không bao giờ cảm thấy tăm tối, mà chỉ thấy bản thân đang sắp tỏa sáng.

Cuối cùng, chiếc xe cảnh sát cũng vượt ra khỏi tầm nhìn của anh.

“Giữ gìn nhé, nhóc con!” Anh lẩm bẩm những lời mang nặng tâm trạng.

Sau đó, anh đi vào cổng viện, nhưng không lên khoa Nội. Anh men theo cầu thang vắng lặng dẫn vào khoa Bỏng, rồi bước tiếp đến khoa Ngoại. Hỏi thăm y tá, anh vào một phòng bệnh. Đẩy cửa phòng, ghé mắt nhìn vào trong, anh thấy anh Hầu vừa được phẫu thuật xong, đang nằm trên giường bệnh. Một cậu cảnh sát hình sự trẻ tuổi được phân công ở lại trông nom, có lẽ không quen thức đêm nên cậu ta gục đầu ngủ trên sofa. Anh Tứ nhìn mức độ to nhỏ của bình truyền dịch, kinh nghiệm nằm viện phong phú nói với anh rằng anh Hầu đã qua cơn nguy kịch.

Anh cảm thấy tựa hồ vừa nhấc được hòn đá đè nặng trong lòng, lẳng lặng khép cửa lại.

Khi bước xuống tầng, lòng anh rối như tơ vò, lúc định thần lại thì phát hiện không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đang ở trên hành lang dẫn đến phòng cấp cứu. May mà người trực ban hôm nay không phải bác sĩ Giang. Anh vừa thấy may mắn lại vừa thấy hụt hẫng.

Anh sớm phát hiện ra một điều: Hiện giờ, người mà mình có thể hàn huyên đôi câu về cuộc sống chỉ còn duy nhất người phụ nữ này.

Mà cô ấy lại là một bác sĩ.

Bước ra khỏi cổng viện, anh Tứ lấy điện thoại di động, bấm một dãy số. Tiếng chuông vang lên mấy chục hồi, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Con à? Bố đây!” Anh Tứ cố đè nén sự kích động và cảm giác bi ai trong lòng.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại.

“Bố, mẹ con… ra ngoài rồi… Bố…”

“Không phải”, anh Tứ thở phào một tiếng, “bố muốn tìm con.”

“Bố, chuyện hôm nay… bố đừng kể cho mẹ biết…” Giọng cậu con trai có vẻ do dự và sợ sệt, vừa nghe là biết cậu chàng đang xuống nước. Anh Tứ chợt nhớ lại chuyện con trai làm hỏng mặt đá dây chuyền của mẹ khi cậu bốn tuổi, mà người duy nhất chứng kiến cảnh đó là anh, hồi ấy nó cũng xuống nước xin anh như lúc này.

“Không đâu!” Mọi cảnh vật trước mắt anh trở nên nhạt nhòa như thể đang nhìn qua ô cửa kính vào ngày mưa gió bão bùng, “Bố… chỉ có một cậu con trai là con, con có nói gì, bố cũng không trách con…”

“Bố…”, lại một hồi im lặng, “thực ra mẹ…”

“Không cần đâu! Bố chỉ muốn…”, anh Tứ vốn định cười một tiếng, nhưng anh lại phát hiện miệng mình đang méo xệch xuống, “bố chỉ muốn nghe con nói chuyện thôi… Dạo này con thế nào?”

“Bố, con… con không có chuyện gì mới cả… Cuối tuần này bố sẽ sang chứ ạ?”

“Ừm, ừm…” Anh Tứ phát hiện mình không thể kiểm soát được cổ họng của chính mình, đành phải vội vàng ngắt điện thoại, “Được rồi… hôm đó… hai bố con ta sẽ gặp nhau…”

Ngắt điện thoại rồi, anh mới nhận ra lời di chúc cuối cùng của mình dành cho con trai lại là một lời nói dối.

Mà anh lại không còn cơ hội để cứu vãn hoặc bù đắp.

Bành Thủ Quân đã nhận tội, vụ án của Bàng Hiểu Yến đã khép lại.

Ngoài việc tự sát ra, anh không còn cách nào khác để trốn tránh sự nhục nhã này.

Đột nhiên, máy điện thoại rung lên, anh lấy ra xem thì thấy tin nhắn của bác sĩ Giang.

“Thế nào rồi? Kết thúc vụ án thì mau chóng trở lại bệnh viện.”

Ngón tay anh Tứ do dự đặt trên màn hình hồi lâu, cuối cùng anh quyết định không trả lời, cất điện thoại vào túi áo, quả quyết rời khỏi Bệnh viện số 2, rồi mất hút trong màn đêm.

Những hạt mưa băng lạnh, nhỏ mịn như sợi lông rụng của chú mèo đi đêm, chúng quét lên mặt anh Tứ êm êm, mềm mềm. Thỉnh thoảng, ánh đèn xe ô tô chiếu vào mặt khiến anh Tứ thấy tâm trạng càng thêm phiền chán, rối rắm. Ở đây có khá nhiều taxi, nhiều xe còn trống khách, nhưng anh kiên quyết đi bộ. Đây là đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, anh muốn dùng đôi chân tự mình đi hết. Hơn nữa, tản bộ trong đêm mưa như thế này cũng khiến anh mơ hồ nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ thời còn đi tuần tra. Điều then chốt nhất là anh cần thời gian để bình tâm suy nghĩ xem rốt cuộc chút nữa mình nên tự sát bằng cách nào.

Dùng súng của cảnh sát? Không được! Anh không muốn liên lụy đến các đồng nghiệp trong đội.

Treo cổ? Mẹ nó, cách chết này đàn bà quá mức.

Nằm giữa đường sắt? Không được! Năm đó, lúc xử lý xác chết bị tàu hỏa đâm nát bấy, tình trạng của thi thể khi ấy… Người nhà còn phải đi nhận xác nữa…

Nghĩ đi nghĩ lại, nhảy xuống sông là ổn nhất.

Đương nhiên vẫn còn phương án khác có sức hấp dẫn hơn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu anh: kiếm ít heroin, làm một mũi quá liều, chết cũng sảng khoái.

Nhưng anh lập tức vung tay tự tát vào mặt mình một cái.

Cho dù chết cũng không thể để người khác coi thường!

Lại một chiếc xe lái qua. Anh Tứ phát hiện mình đã đến đích. Nhưng đó không phải đập nước mà là trạm xe buýt thứ hai tính từ cuối tuyến - khu chung cư Kiến An.

Anh cũng không hiểu tại sao mình muốn đến hiện trường của vụ án cuối cùng trong cuộc đời. Chuyến đi này có vẻ vô cùng không cần thiết, nhưng anh lại không có cách nào kiểm soát được bản thân mà đem nó sắp xếp vào cuộc hành trình cuối cùng của mình khi còn ở thế giới này.

Rốt cuộc là vì sao?

Là vì Bàng Hiểu Yến. Lúc lên cầu thang, cuối cùng anh Tứ đã hiểu rõ nguyên do.

Cô gái xa lạ này, ngay từ đầu anh đã coi cô là con nghiện cặn bã của xã hội.

Trong quá trình điều tra, anh Tứ nhìn cô từ một cô gái bình thường từng bước sa đọa thành gái bao bóc bánh trả tiền, rồi sau đó bị cơn nghiện trói buộc, cuối cùng chết oan chết uổng. Một vài lần ngồi sắp xếp lại trình tự của vụ án, anh cảm thấy mình như đang đứng trên đỉnh của cầu thang hình xoắn ốc, nhìn bóng cô lướt qua, rồi đi xuống, xuống mãi. Anh liền đuổi theo cô.

Anh hy vọng biết bao có bàn tay nào đó đưa ra ngăn cô lại.

Anh càng hy vọng biết bao khi đó có một bàn tay đưa ra ngăn bản thân mình lại.

Cả tòa nhà tối thui, thang máy không hoạt động, xem ra đường điện ở đây có vấn đề. Cánh cửa nhà Bàng Hiểu Yến dán giấy niêm phong của cảnh sát, các nhà hàng xóm đều cửa đóng then cài im ỉm. Anh Tứ lấy chìa khóa mở cửa, chui vào bên dưới tờ niêm phong, sau đó đóng cửa lại, nhốt bản thân và bóng tối ở trong căn phòng.

Mùi máu tanh trong phòng vẫn chưa bay hết. Tòa nhà chọc trời ngay cả ban ngày cũng bị che hết ánh sáng giờ đã phát huy tác dụng, ánh đèn ở phía trên chiếu vào nhà qua cửa sổ khiến mọi vật trong phòng biến thành màu xám mờ mịt.

Anh Tứ bước vào giường ngủ, nhìn xung quanh.

Anh như thấy Bàng Hiểu Yến xuất hiện trước mắt.

Cô ch