← Quay lại trang sách

Chương 6 TRẢ GIÁ

Những người chết nói với tôi, ngay cả khi họ không còn cảm thấy đau đớn thì họ vẫn nhìn thấy một số ý niệm. Không phải ngọt ngào, cũng không phải đau khổ, mà là thiếu hụt.

(Trích: Ma đêm)

Ngày thứ hai, thứ Sáu, lúc 7 giờ tối.

Tại nhà xác thành phố Cửu An.

Phía ngoài phòng khám nghiệm tử thi, cảnh sát xúm đông như kiến, mùi thi thể nồng nặc, tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng bàn tán lao xao, họ vừa sốt ruột, hối hả lại vừa hưng phấn, kinh ngạc. Giữa đám người, anh Tứ mặc áo khoác quân đội, ngồi trên ghế dài lặng lẽ hút thuốc trông vô cùng nổi bật.

“Mẹ nó!” Tiểu Hạ ngồi cạnh anh, mặt mày ủ rũ, không ngừng lẩm bẩm than vãn, “Sao mình không Phát hiện ra nhỉ?”

Cánh cửa phòng khám nghiệm tử thi đột nhiên hé mở, tiếng nói chuyện lầm rầm liền im bặt. Đội trưởng Hùng len nửa người ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh, rồi vẫy tay gọi anh Tứ. Tiểu Hạ đứng dậy định theo vào, nhưng Đội trưởng Hùng trừng mắt, cậu ta đành bất lực ngồi xuống.

“Đừng làm khó thằng bé!” Anh Tứ nói nhỏ, “Âm thanh sửa nhà ồn ào như thế, làm sao cậu ta nghe thấy, điều đó cũng dễ hiểu mà…”

“Không trị không được! Mất mặt!” Đội trưởng Hùng hừ một tiếng, “Chính bố cậu ta cũng dặn tôi làm thế…”

“Thế nào rồi?” Cánh cửa phòng khám nghiệm tử thi vừa khép lại, anh Tứ vội hỏi ngay. Không rõ là do bị ngắm nước mưa hay do tác động của xác chết mà cơn nghiện giảm dần, cơ thể anh không còn thấy khó chịu nữa, ngoại trừ bị nghẹt mũi do nhiễm lạnh.

Mà về điểm này, những người khác trong phòng khám nghiệm tử thi lại cho rằng anh rất may mắn.

“Không dễ xác định thời gian tử vong.” Đội trưởng Hùng đã xoa lớp dầu cao rất dày ở mũi mà vẫn khổ sở nhăn mặt vì mùi thối rữa.

“Chế độ làm lạnh của tủ lạnh không tốt lắm, chịu khó bịt mũi một chút.” Anh Dương giải thích, giọng nói cho thấy anh cũng đang kiềm chế cảm giác buồn nôn, “Tóm lại, vì để lạnh dẫn đến việc không thể tham chiếu được quá trình phân hủy của xác chết, xác chết chưa sinh dòi bọ nên không thể phán đoán thời gian tử vong một cách chính xác. Đại khái ở khoảng thời gian từ ba ngày đến hai tuần trước.”

Anh Tứ gật đầu vẻ đã hiểu.

“Hung khí dùng để phân tách thi thể là vật gì?

“Dao, cưa, hơn nữa còn là loại cũ, có chút ít gỉ sắt. Có thể khẳng định kẻ này không phải là thợ mộc hoặc làm trong ngành lâm nghiệp, hắn hoàn toàn cậy sức.”

“Dân lao động chân tay à? Hay một kẻ rất vạm vỡ?” Đội trưởng Hùng hỏi.

“Cũng không giống”,anh Dương lắc đầu, “kì lạ chính ở điểm này.”

“Ý cậu là gì?”

“Anh xem!“ Anh Dương chỉ vào phần thân thể. Nó hoàn toàn không còn vẻ thon thả gợi cảm như lúc còn sống.

“Hơn bốn mươi nhát, một số vết đâm còn lặp lại nhiều lần tại cùng một chỗ. Vùng kín có dấu vết của tinh dịch. Hắn không ngại để lại ADN, hành vi đó nói lên hắn đã mất khả năng kiểm soát bản thân, đầu óc không bình thường. Nhưng hắn lại biết cách xóa dấu vân tay, dấu giày… để phòng ngừa chúng ta nhận ra.”

Đội trưởng Hùng sờ cằm, chìm vào suy nghĩ.

“Thực sự không thể nhận diện được nạn nhân sao?” Anh Tứ vẫn không cam tâm.

“Không có cách nào kiểm tra được.” Anh Dương kết luận dứt khoát, “Không đầu, không vân tay, trên người cũng không có dấu vết đã từng phẫu thuật. Chỉ có thể căn cứ vào đầu các ống xương và vết cắt xương chậu để phán đoán tuổi tác của nạn nhân, cô gái này tầm ngoài hai mươi tuổi. Những đối tượng phù hợp với điều kiện đó ở thành phố Cửu An nhiều vô kể, riêng các nữ công nhân đã đến hơn một trăm ngàn người.”

“Vậy ADN thì sao?”

“Đương nhiên có thể xét nghiệm được ADN, nhưng xét nghiệm được ADN cũng chẳng ích gì, không có kho dữ liệu, chỉ còn cách bắt từng người rồi lần lượt so sánh…”

Nhà xác chìm trong im lặng.

“Cậu nghĩ thế nào?” Đội trưởng Hùng cau mày hỏi anh Tứ.

“Chắc chắn đây không phải lần đầu.” Anh Tứ quả quyết, “Những người mới lần đầu giết người thì hoặc là không thể chém được nhiều nhát như thế, hoặc là không thể hoàn thành việc cưỡng bức nạn nhân. Càng đừng nói đến việc xóa dấu vân tay và dấu giày. Bao nhiêu động tác như thế, ít nhiều sẽ quên một vài động tác.”

“Tôi hoàn toàn tán thành với nhận định của anh Tứ.” Anh Dương chỉ vào thi thể, “Ngoại trừ những điều anh Tứ vừa nêu, tôi còn phát hiện thêm một vài điểm nữa. Anh xem, thực ra cái tủ lạnh này khá nhỏ, chắc chắn hắn đã tốn không ít công sức. Hắn chấp nhận mạo hiểm lưu lại dấu vân tay hoặc mùi có khả năng sẽ bốc ra, mà cố ấn vào, rồi dùng băng dính dán kín cửa tủ lại.“

“Vậy còn manh mối hữu dụng nào nữa không?” Đội trưởng Hùng hiếm khi hút thuốc mà giờ lại xin anh Tứ một điếu, Anh Tứ phát hiện Đội trưởng Hùng đang rất lo lắng, sốt ruột. Anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng đó. Anh nghe nói vụ án ở đập nước đã loại trừ tất cả các giả thiết, một vụ án giết người ly kỳ chưa từng có dần lộ diện. Vào thời khắc then chốt này, một vụ án mạng nữa lại xảy ra, áp lực mà Đội trưởng Hùng đang phải chịu đựng hẳn không nhỏ.

“Anh xem vết dao trên cổ.” Anh Dương cúi người xuống thấp, giơ tay men theo vết thương, vừa chỉ vừa nói, “Vết thương rất hẹp, độ nông sâu hoàn toàn đồng nhất, một dao vừa đủ độ để cứa đứt dây thanh quản, nhưng không làm vỡ động mạch chủ. Kỹ thuật này không hề tầm thường.”

“Mục đích của hắn là gì?“ Anh Tứ chưa hiểu.

“Phổi của nạn nhân vẫn nguyên vẹn, nhưng chứa lượng máu khá lớn trong đó. Điều này chứng tỏ lúc bị ngược đãi, nạn nhân vẫn còn sống.” Anh Dương thở dài, “Hắn muốn giày vò cô ấy, nhìn cô ấy gào thét nhưng không cho cô ây phát ra tiếng.”

Mọi người lại chìm trong im lặng hồi lâu.

“Đầu bếp ư?” Tiểu Tề đứng cạnh từ đầu đến giờ, suy nghĩ miên man, chợt ngẩng đầu lên hỏi, “Hay là đồ tể giết lợn?”

“Chưa chắc. Mấy năm nay, các lò mổ đều dùng phương pháp chích điện.” Anh Dương lắc đầu, “Tôi từng nhìn thấy nhiều thi thể bị đầu bếp giết hại, vết cứa không thể khống chế được độ nông sâu tốt như thế này. Thông thường đều cứa xuyên.”

“Vậy liệu có khả năng là… bác sĩ không?”

Đội trưởng Hùng và anh Dương đưa mắt nhìn nhau.

“Sức khỏe cậu giờ thế nào?” Đội trưởng Hùng đến bên hỏi anh Tứ.

“Không có gì đáng ngại.” Anh Tứ nghiêm trang trả lời.

“Cậu có biết đầu bên đội tìm kiếm không?”

“Biết, tôi biết…” Anh Tứ không dám tin vào tai mình.

“Vậy cậu hãy điền vào bảng này.” Đội trưởng Hùng lấy giấy bút trong túi áo ra đưa cho anh Tứ, “Giờ Tiểu An và Tiểu Tề thuộc về cậu.”

Tờ giấy Đội trưởng Hùng đưa cho anh là tờ Danh sách đăng ký nhân viên điều tra. Anh Tứ cảm thấy bùi ngùi muốn khóc.

“Được!” Anh Tứ cúi đầu che giấu vẻ xúc động, “Nếu không phá được vụ án này, tôi sẽ xách đầu đến gặp Đội trưởng.”

“Mẹ nó, phỉ phui cái mồm cậu!” Đội trưởng Hùng bực mình đấm cho anh một quyền, “Suốt ngày toàn nói đến chuyện chết chóc, cậu chết rồi, tôi biết ăn nói thế nào với bố cậu?”

Anh Tứ ngoác miệng cười. “Năm nay đừng quên ngày giỗ đấy!” Đội trưởng Hùng cầm mũ, bước ra khỏi phòng, “Làm xong vụ này thì trở lại bệnh viện cho tôi.”

“Ơ, Đội trưởng?” Anh Tứ vội gọi với theo, “Có thể điều cho tôi thêm hai người nữa không?”

“Cho cậu một người tôi đã thấy xót ruột lắm rồi.” Đội trưởng Hùng không ngoái đầu lại.

Bên đập nước, nhiệt độ đã hạ xuống dưới 0⁰C, các cảnh sát tại hiện trường đều run lập cập. Lý Kinh Vũ ôm cốc giữ nhiệt trong tay, nhấp từng ngụm trà nhỏ. Sau đó, anh ta vén rèm cửa, bước vào lều khám nghiệm tử thi tạm thời.

Nơi này không khác gì địa ngục.

Bác sĩ Dương vẫn chưa về, nhưng đã gọi điện nói rằng đã làm rõ tình hình, anh cứ xem báo cáo là hiểu.

Vậy mà bản báo cáo đó khiến Lý Kinh Vũ vắt óc suy nghĩ suốt hồi lâu.

Trong những bộ xương này có nam có nữ, có già có trẻ. Nếu tất cả những nạn nhân này đều do một người sát hại thì vụ án mà hung thủ không kén chọn đối tượng sát hại như thế này quả là hiếm gặp.

Tuy vẫn còn non nửa số nạn nhân chưa xác định được nguyên nhân tử vong, nhưng về đại thể thì đã có thể phán đoán được:

Tám trường hợp chết do ngạt thở cơ học, nguyên nhân này nhiều nhất.

Sáu trường hợp bị đâm chết.

Ba trường hợp bị gãy xương cổ.

Ba trường hợp bị chết cháy…

Phương thức gây án đa dạng như thế khiến anh bối rối. Thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc có phải do một hung thủ gây ra không. Có điều khi đọc phần kết luận của báo cáo, anh lập tức loại bỏ nghi ngờ này: Phương thức phân xác hoàn toàn giống nhau.

Khi còn học ở Học viện Y, hắn thường mơ thấy buổi chiều ngày hôm ấy. Buổi chiều ấy nóng bức lạ lùng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ khiến hắn thấy ngứa ngáy. Hắn cầm thanh gỗ, đi chân đất trên hành lang màu xanh dài hun hút. Lòng bàn tay hắn đầm đìa mồ hôi, thấm ướt cả tờ giấy và thanh gỗ. Hắn đã đọc thuộc nội dung trên tờ giấy từ lâu, trên đó chỉ có tám tổ hợp dãy số. Hắn hy vọng mình có thể sớm hoàn thành công việc này.

Đứng trước cửa phòng 666, đây là dãy số đầu tiên trong tổ hợp tám dãy số. Ánh mặt trời chiếu vào lưng khiến bóng hắn xuyên qua cửa sổ, lọt vào trong phòng.

Tiếng khóc trong phòng bắt đầu vọng ra. Cô ta đã nhìn thấy hắn, cô ta biết hắn đang đến.

Tay trái hắn móc chùm chìa khóa, cắm vào ổ, ngừng lại một lúc lâu, sau đó mới chầm chậm xoay chìa. Sở dĩ hắn ngừng lại là bởi hắn nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh vọng ra từ bên trong. Tiếng khóc làm hắn có cảm giác mình đội mớ tóc giả thít chặt vào da đầu. Nhiệt độ cơ thể đang ở mức 40°C đột ngột giảm mạnh khiến hắn nổi hết da gà.

Đầu bên kia của hành lang vọng đến từng đợt âm thanh chát chúa. Đó là tiếng người ta dùng gậy đập vào chắn song cửa sổ. Âm thanh đều đặn chẳng khác nào âm thanh khi xử lý người thanh niên nọ vào đêm đó.

Hắn lập tức ý thức được rằng, dù có bị biến thành loại người gì thì hắn cũng không muốn bị biến thành súc sinh bị nhốt trong căn phòng này, đợi người ta đến quyết định số phận của mình.

Hắn hít sâu một hơi, vặn mạnh khóa cửa, hét lên một tiếng chói tai rồi xông vào…

Hắn kêu ú ớ tỉnh dậy, mình mẩy đầm đìa mồ hôi, giống như buổi chiều hôm đó. Hắn lập tức phát hiện thực ra trời cũng không lạnh như vẫn tưởng.

Ngẩng đầu lên, khắp bức tường đều là những ô cửa sổ nhỏ hình vuông được làm bằng thép. Hắn đứng dậy, mở cánh cửa mang mã số 4A. Bên trong chứa thi thể của một thanh niên có nước da bánh mật, tóc xoăn. Hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào thi thể.

Đây là lần đầu tiên hắn giết người. Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, hắn đã biết sớm muộn gì mình cũng phải giết người này, bởi vì cậu ta đến từ nơi hắn sinh ra, bởi vì hắn thấy cậu ta trông rất quen mắt, rất giống người đàn ông đứng bên cạnh thi thể của mẹ hắn, người đã từng xuất hiện trong những cơn ác mộng của hắn biết bao nhiêu lần. Tuy hắn biết, xét về tuổi tác thì điều này không thể xảy ra…

Bốn tiếng trước, cậu ta vẫn còn là một chàng trai đầy sức sống, vẫn đang thảo luận về bài thi phẫu thuật ghép tim với hắn. Vậy mà giờ đây, cậu ta đã biến thành một thứ để tùy ý hắn xử lý.

Nhìn đồng hồ, hắn biết đã sắp đến giờ cáo biệt. Các bạn cùng lớp vẫn đang đi tìm cậu ta, chẳng ai nghĩ đến việc đến đây tìm, nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ đến đây thôi. Trước khi trời sáng, hắn buộc phải thiêu hủy cái xác này, thay bằng một gã lang thang chết gục ở đầu phố.

Hắn di chuyển cái xác lên xe đẩy…

Mấy phút sau, hắn quay lại, nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn dư thời gian nên nằm rạp xuống bàn, nhanh chóng đi vào giấc mộng.

Lần này, hắn mơ thấy chuyện xảy ra sau khi mình xông vào căn phòng số 666 đó. Chỉ có điều, hình như hắn đã thành Thượng đế, dùng ánh mắt của kẻ bề trên không có gì là không nhìn thấu để tra xét người dưới phàm trần. Cùng lúc đó, trong không gian còn vang lên tiếng kêu lích rích của các loại côn trùng vùng nhiệt đới. Giống như cuộc sống hàng ngàn tỉ năm nay vẫn thế, nghỉ ngơi, giao phối, nhai nuốt lẫn nhau. Bất kể bao nhiêu sinh mệnh ra đời rồi chết đi cũng không thể thay đổi được điều này.

Năm đó, hắn mười chín tuổi.

Xe cảnh sát đều đã rút hết. Phía ngoài nhà xác chỉ còn ba cảnh sát cau mặt đứng hút thuốc.

“Anh Tứ, bây giờ làm thế nào?” Tiểu Tề lạnh đến mức run lập cập.

Anh Tứ ngẫm nghĩ hồi lâu. Không tìm thấy bất kỳ manh mối nào trên thi thể, điều đó có nghĩa là mọi chuyện trở về điểm xuất phát, nhưng manh mối hữu dụng tại hiện trường cũng chẳng có bao nhiêu.

“Các cậu nhận định thế nào về dãy số trên tường?”

Đây không phải lần đầu anh Tứ hỏi về vấn đề này, nhưng chưa ai đưa ra được lời giải thích thỏa đáng.

“Về điểm này em cũng đã tìm hiểu rất kỹ.” Tiểu An tự tin trả lời, “Em xem trên tivi thấy nói 666 là dãy số mà ma quỷ ở nước ngoài rất sùng bái.”

“Ở nhà cậu thường xem loại phim gì?” Anh Tứ quay lại trừng mắt nhìn cậu ta.

“Em xem phim hình sự.” Tiểu An đáp rất hùng hồn.

“Đừng nói nhăng nói cuội nữa! Ở Trung Quốc làm gì có mấy trò đó…”

“Đương nhiên Trung Quốc chúng ta không tin mấy trò đó, nhưng dân chơi nhạc rock thì biết rõ, bởi vậy…”

“Cậu muốn nói đến lễ hội âm nhạc?”

“Mấy hôm nay chẳng phải rất nhiều fan nhạc rock ùn ùn kéo đến Cửu An nghe nhạc rock, chơi rock hay sao?” Tiểu An gật đầu, “Các thống kê của Mỹ cũng chỉ rõ…”

“Ừm, nếu có thời gian thì cậu tự sang Mỹ điều tra đi!” Anh Tứ nhả ra một làn khói thuốc, “Phỏng đoán mà Tiểu Tề đưa ra khi nãy có thể chính là phương hướng điều tra.”

“Bác sĩ?” Tiểu Tề vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên vì nhận được sự khẳng định của tiền bối, “Nhưng anh Tứ, số lượng bác sĩ khắp Cửu An nhiều như vậy, ba người chúng ta làm sao mà điều tra hết được?”

Điều này là sự thật, không thể yêu cầu tất cả các bác sĩ ngoại khoa của toàn thành phố đến lấy khẩu cung và làm tờ khai.

“Hay là chúng ta điều tra xem người bị hại là ai trước, từ đó mới có thể xác định được các mối quan hệ xã hội…” Anh Tứ lẩm bẩm.

“Bao nhiêu nhân khẩu tạm trú như vậy, không thể điều tra hết được.” Tiểu An than phiền, “Lúc trước chẳng phải em đã gọi điện thoại hỏi từng nhà máy rồi sao? Người ta nghe em hỏi có bao nhiêu nữ công nhân trẻ hiện không rõ tung tích, họ liền phá lên cười, nói rằng một ngày có hàng chục công nhân bỏ việc, nhảy việc, ai mà biết họ đi đâu…”

“Người sống không dễ điều tra thì ta điều tra người chết, người chết không thể chạy đi đâu được nữa đúng không?”

Trước đây chưa thể hoàn toàn xác định được Bàng Hiểu Yến đã chết hay chưa nên cảnh sát mới chưa huy động nhân lực tìm kiếm thi thể. Nhưng hiện tại thì bản chất sự việc đã khác. Gần như tất cả lực lượng cảnh sát của thành phố Cửu An đã được huy động để lục soát, tìm kiếm các hào nước quanh thành phố, các trạm đổ rác trải dài mấy cây số ở ven hào, các rừng cây và cả các địa điểm phù hợp để giấu xác hoặc vứt xác.

Nhưng gần như không có tiến triển gì.

“Anh Tứ, phạm vi rộng lớn như thế, em nghĩ lục soát trong thời gian ngắn không thể cho ra kết quả gì đâu. Ba người chúng ta cộng thêm đội tìm kiếm cũng vậy thôi. Bởi vậy em cho rằng chúng ta nên bỏ thời gian và công sức vào việc kiểm tra các vật chứng đang được cất giữ ở viện pháp y.”

Tiểu An nói thao thao bất tuyệt khiến anh Tứ thấy hơi bực. Nói thật, không phải cậu ta nói không có lý, nhưng anh Tứ chẳng có cách nào điều khiển bản thân thích được kiểu người luôn tỏ ra am hiểu mọi lĩnh vực.

Quá giống Lý Kinh Vũ!

“Được rồi”, anh Tứ ngắt lời Tiểu An, “ít người thì có cách điều tra của ít người.”

Anh Tứ nói một câu hàm hồ không rõ nghĩa như vậy, rồi hít sâu một hơi, vứt điếu thuốc đi, như thể hạ quyết tâm ghê gớm lắm, rút điện thoại di động ra.

Sau mấy cú điện thoại, có chiếc xe taxi đỗ xịch trước cổng nhà xác.

Bàng Tam xuống xe, rồi mấy người nữa lục tục bước xuống.

“Ô, chào sếp Tề, sếp An…” Người đi đầu nhìn thấy Tiểu Tề và Tiểu An liền nhanh miệng chào hỏi, sau đó nụ cười lập tức lạnh đi khi nhìn thấy anh Tứ, “Ôi chao, anh Tứ…”

“Mẹ mày!” Bàng Tam chém bàn tay vào gáy hắn, “Chào thế à? Không biết trên dưới gì cả…”

Sắc mặt Tiểu An càng khói coi. Cậu ta biết anh Tứ lại huy động mạng lưới tình báo cũ của mình. Nhưng những kẻ này đều không phải hạng tốt đẹp gì, bọn chúng chẳng phải vừa mãn hạn tù thì cũng là loại lông bông đầu đường xó chợ. Làm việc chung với bọn chúng, cậu ta thấy rất khó chịu. Hơn nữa trong đầu cậu ta toàn những điều lệ, điều luật của ngành cảnh sát. Trong tình hình như hiện nay lại triệu tập mạng lưới tình báo quy mô lớn như thế này liệu có hợp quy định không? Liệu có nên lập đội tình báo trước khi bắt tay hợp tác không?”

“Anh Tứ, chuyện này liệu có hợp quy định không?” Cậu ta khẽ nhắc anh Tứ.

Nhưng không ai đếm xỉa đến cậu ta.

“Gọi thế cho thân thiết mà”, người vừa bị đánh là Lão Tiết, trước đây từng bị bắt vì tội lừa đảo, “thấy cảnh sát liền gọi là ‘sếp’ theo thói quen, nhưng nhìn thấy anh Tứ thì xuất phát từ nội tâm muốn gọi là ’anh’.”

“Được rồi! Được rồi!” Anh Tứ ngăn cậu ta tiếp tục thể hiện lòng trung thành với mình, mở bao thuốc lá, lần lượt mời từng người, “Lâu rồi chưa gặp, hôm nay tôi có việc muốn nhờ mọi người.”

“Anh nói thế khác gì coi bọn em là người ngoài”, người vừa nói là Thiết Đầu, từng có tiền án trộm cướp, anh ta nhiệt tình hút nhả khói thuốc, “bao nhiêu năm là đồng nghiệp với nhau rồi.”

“Ai đồng nghiệp với anh?” Tiểu An cao giọng quát một câu, sau đó ngạc nhiên hỏi, “Anh quỳ xuống làm gì?”

“Ai dà, quen mất rồi”, Thiết Đầu ngượng ngùng gãi đầu đứng dậy, “cứ nhìn thấy cớm… à, nhìn thấy các đồng chí mặc đồng phục cảnh sát là lại muốn quỳ.”

“Có vụ án, ừm… thi thể không đầu, không tay. Tôi ngẫm nghĩ mãi, thấy rằng chắc chắn hai bộ phận này đã bị phi tang ở đâu đó. Các cậu gọi thêm người giúp tôi tìm kiếm ở các bãi rác lớn nhỏ men theo hào nước, rãnh nước…”

“Anh Tứ, cảnh sát không tìm sao?” Bàng Tam thắc mắc.

“Tìm chứ, huy động tất cả các cảnh sát trong đồn rồi nhưng vẫn không đủ.” Anh Tứ lắc đầu, “Các cậu có thể huy động được bao nhiêu người?”

“Trong tay em có khoảng hơn hai chục người” Thiết Đầu vỗ ngực bồm bộp, “Gọi thêm người cùng quê thì chắc khoảng ba, bốn chục người.”

“Dùng được không?” Một người từng là tội phạm kinh tế hỏi. “Ôi dào, toàn bọn thu phế phẩm ấy mà, chẳng khác nào lũ bới rác.”

“Chỗ tôi có khá nhiều người.” Lão Tiết chầm chậm nhả khói thuốc, “Nhưng đều không có kinh nghiệm…”

“Bây giờ cậu làm gì?” Anh Tứ hơi tò mò.

“Tôi không hề lập băng nhóm.” Lão Tiết vội vàng thanh minh, “Tôi đã cải tà quy chính rồi, hiện giờ mở văn phòng giới thiệu việc làm.”

“Tôi và bạn bè gộp lại, tất cả tám người.”

“Chỗ tôi có năm người.”

“Tôi mười người.”

“Chỗ tôi một trăm người.” Giọng nói này vừa vang lên, mọi người liền giật mình quay lại.

Người vừa lên tiếng là Lão Hầu, trước là nhân viên của công ty đòi nợ thuê.

“Ôi chà, anh Hầu, anh đổi nghề thành đòi nợ cho nhà nước rồi à?”

“Đổi nghề lâu rồi”, Lão Hầu dương dương tự đắc, nhả ra một vòng tròn khói thuốc, “giờ quản lý đội công nhân hợp đồng…”

Chưa đầy nửa tiếng sau, anh Tứ thành lập đội tìm kiếm gồm hơn hai trăm người.

“Chia thành từng nhóm, trong mỗi nhóm đều có một cảnh sát. Giờ tôi đi chào hỏi trước, các cậu đi theo hỗ trợ. Nhóm nào không có cảnh sát thì các cậu phát huy tính chủ động, tự nghĩ cách, nhất định phải lục soát thật kỹ càng.”

Anh Tứ lấy lại phong độ của người phụ trách đội tình báo năm nào, ra lệnh dõng dạc, phân công đâu ra đấy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

“Còn vấn đề gì nữa không?”

Suýt nữa anh Tứ buột miệng thốt ra “các đồng chí”.

Đa số đều nói không có, rồi quay người định đi, chỉ có Lão Tiết đứng im không nhúc nhích.

“Anh Tứ, thế còn kinh phí…”

Bàng Tam biến sắc, quay sang túm lấy cổ áo cậu ta. Lão Tiết nhanh nhẹn tránh sang một bên.

“Không phải, anh Ba, không có tiền, ai chịu làm không công cho anh?”

Anh Tứ nhận ra những người khác cũng lần lượt đứng lại, đưa mắt nhìn nhau vẻ chần chừ. Theo lý mà nói thì thắc mắc này hoàn toàn bình thường, nhưng lòng anh lại thấy hơi nhoi nhói. Trước đây, những người như bọn họ tuyệt đối không dám chủ động nhắc đến tiền, đều ngoan ngoãn đợi được cùng anh phá án. Anh Tứ nói tin tình báo đáng giá bao nhiêu tiền thì sẽ là bấy nhiêu tiền. Nhưng xã hội bây giờ chính là thực dụng như vậy, anh rời đi một tuần, khi trở lại người của anh vẫn là người của anh. Nhưng anh rời đi hai năm thì không còn ai thừa nhận anh nữa.

Bàng Tam vung tay bạt tai Lão Tiết, hai bên trở mặt, bắt đầu lao vào đánh lộn. Những người khác vội vàng kéo họ ra.

“Đòi tiền thì sao? Năm xưa cũng cho chúng ta tiền đấy thôi! Anh ấy có phải bố tôi đâu? Anh ấy chỉ lợi dụng tôi thôi!”

Lão Tiết nóng mặt, bắt đầu thốt ra những lời giấu trong lòng.

Anh Tứ biết mình bắt buộc phải lên tiếng. Thứ nhất là vì hiện tại anh thực sự không chi nổi khoản tiền này, thứ hai vì anh quả thực muốn giãi bày một vài tâm sự vẫn kìm nén trong lòng, giờ anh không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

“Lợi dụng cậu?” Anh Tứ trừng mắt nhìn Lão Tiết, hét lên, “Mẹ kiếp, tôi lợi dụng cậu? Cậu, năm đó bị người ta xiết nợ, cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đón cậu về nhà, cho ngủ ở phòng khách. Cậu, năm đó bị người ta đánh hội đồng. Tôi đơn thương độc mã nhảy vào cứu cậu ra, còn bị người ta đánh vỡ cả xương cánh tay.

Cậu, nửa đêm gọi điện thoại cho tôi nói cần tiền, khi đó nhà tôi đang bị người ta ném gạch đá, tôi liền lái xe đưa vợ con theo, mang tiền đến chỗ cậu.

Cậu, vợ bị lũ anh em khốn kiếp trong băng nhóm cưỡng bức, cậu làm ầm lên đòi tự sát, lúc đó con trai tôi đang sốt cao, nhưng tôi bỏ nó ở nhà, lao đến cứu cậu.

Tôi lợi dụng cậu? Con mẹ nó, tôi lợi dụng cậu như thế đấy à?”

Anh Tứ chỉ tất cả đám người đứng đó, lớn tiếng quát mắng. Lão Tiết sợ tái mặt. Tiểu An và Tiểu Tề đứng bên cũng không biết nên làm gì.

“Tôi đúng là đồ ngu!” Một lát sau, anh Tứ đã bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói vẫn run run, “Chưa bao giờ tôi khinh thường các cậu vì những chuyện các cậu đã làm trong quá khứ, tôi luôn coi các cậu là anh em, bạn bè. Mẹ nó chứ, vì đám người các cậu, tôi cãi nhau biết bao nhiêu lần với vợ? Bỏ lỡ biết bao nhiêu lần họp phụ huynh của lớp con trai? Bao nhiêu lần bị người trong sở cảnh sát nói ra nói vào?

Bây giờ thì tôi thảm rồi, Trung đội Tình báo bị giải thể, vợ chồng tôi ly hôn, con trai không nhận người bố như tôi, chẳng có đồng tiền nào giắt lưng. Các cậu thì người nào người nấy có sừng có mỏ, kiếm được vị trí đứng trong giới giang hồ. Nhưng tôi thì sao? Tôi đổi lại được thứ gì? Đổi lại được thứ gì hả?”

Tất cả im phăng phắc. Ngoại trừ tiếng thở nặng nề của anh Tứ, thì không ai lên tiếng. Mọi người lặng lẽ lên xe, rời đi. Chiếc xe taxi rời khỏi nhà xác, đi sâu vào từng ngõ ngách trong thành phố Cửu An. Những người trên xe lần lượt chui ra, tỏa khắp bốn phía chẳng khác nào ánh pháo hoa giữa bầu trời đêm, sau đó lại châm một quả pháo hoa khác, từng tầng từng tầng ánh sáng vươn xa mãi.

Khoảng ba tiếng sau, điện thoại của anh Tứ reo vang.

“Đội trưởng Hùng nói anh phụ trách mảng này phải không?” Người gọi đến là Dương Kỳ Xướng, thành viên đội tìm kiếm dọc các hào nước. Vì ông ta đã khá lớn tuổi nên thoát khỏi nhiệm vụ bới rác.

“Đúng vậy, tôi là Diệp Tứ Minh, có chuyện gì vậy?”

“Anh mau cử người đến đây, chỗ tôi có phát hiện mới.”

Anh Tứ luôn cho rằng mình là người xui xẻo nhất thế gian. Tuy nhiên ở Cửu An không chỉ một người nghĩ như vậy, và một trong số đó là ông chủ Lương. Khoảng 11 giờ khuya, máy ủi lại “lập công” thêm lần nữa. Thực ra Dương Kỳ Xướng đã lục soát khắp khu vực bờ sông, nhưng tên có tiền án trộm cướp nào đó nói với ông ta rằng ở khúc ngoặt của dòng nước có một cái hố dưới đáy sông, chỗ đó dòng nước không chảy xiết lắm, trước đây một tay anh chị bị truy đuổi ráo riết quá, trong lúc bí bách đã quẳng đồ xuống hồ, sau này quay lại vớt lên sau. Cảnh sát không lội ra giữa sông được nên mượn máy xúc của ông chủ Lương để trục vớt. Già nửa tiếng sau quả nhiên vớt được một vật thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Người giả đấy! Là người giả thôi! Quá trình gầu xúc từ từ nâng lên, ông chủ Lương không ngừng cầu nguyện

Vậy mà hiện thực luôn vô tình. Lần này, vật được trục vớt lên là đầu lâu người thật sự.

Đầu lâu được gửi đến chỗ anh Dương, không mất bao nhiêu công sức, anh đã đưa ra kết luận. Lỗ chẩm lớn hoàn toàn khớp với cột sống của thi thể nữ vô danh bị giấu trong tủ lạnh. Đây chính là phần đầu của nạn nhân.

Vết dao dưới cầm và trên mặt hộp sọ còn tiết lộ cho anh Tứ biết nhiều thông tin hơn.

“Quả nhiên là bác sĩ!” Anh vụt hiểu ra, “Nói một cách chính xác thì đó là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.”

Ngoài trời vô cùng âm u, trong phòng không bật đèn, cả căn phòng tối thui. Làn không khí ẩm ướt khe khẽ lay động bởi tiếng thở có phần hổn hển.

Bóng đen không ngừng lên lên xuống xuống lặp lại theo quy luật, cuối cùng tiếng kim loại chạm đất chắc nịch vang lên.

Hắn ngồi nhổm dậy, lau mồ hôi, ngoái đầu nhìn thanh cử tạ mà mình vừa đặt xuống.

Một trăm hai mươi lăm ký.

Hắn lắc đầu, choàng khăn tắm, lau nhẹ đầu gối, sau đó đứng dậy bước vững chãi về phía cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn những đám mây xám vần vũ trên bầu trời.

Không biết bao năm rồi, cứ mỗi khi rảnh rỗi hắn lại đứng ngắm trời như thế này để giết thời gian. Nhìn những đám mây khe khẽ chuyển động, rồi trôi nhanh, sau đó bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, thế là bầu trời lại trở nên quang đãng.

Hắn ngắm nhìn mười mấy phút thì bắt đầu thấy chán, thế là hắn bước sang góc khác của căn phòng, chọn mấy cuốn sách giải phẫu học ở trên giá sách cao ngất đến sát trần nhà, kéo ghế bập bênh, ngồi xuống, chậm rãi đọc.

Chắc hẳn cuốn đó phải rất thú vị nên hắn vừa đọc vừa mỉm cười. Đọc đến những đoạn hay, hắn còn giơ tay lên không trung, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại giống như mô tả trong sách.

Gấp cuốn sách lại, hứng thú trong lòng hắn vẫn chưa vơi bớt, hắn nhanh nhẹn bước đến một góc phòng khác, nơi luôn khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Vén tấm vải lên, bàn phẫu thuật vẫn lấm tấm vết máu.

Hắn nhắm mắt lại, khe khẽ hít mùi tanh hôi của máu trong không khí, thưởng thức những khoảnh khắc cô đọng lại từ quá khứ.

Sau đó, hắn lấy cái thùng trong góc, bắt đầu thu dọn tàn cuộc mà lẽ ra phải thu dọn từ lâu.

Hắn lau các loại dao, cọ rửa bàn phẫu thuật, vừa làm vừa huýt sáo. Đến khi mọi đồ dùng đều sáng bóng, hắn vươn vai, cảm thấy sức lực không có nơi nào phát tiết vẫn tràn trề như cũ.

Nhìn đồng hồ, một ngày còn rất lâu nữa mới kết thúc. Hắn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bỗng dưng thấy buồn phiền, mất mát.

Hắn lại lấy máy hút bụi, bắt đầu quét dọn sàn nhà, trần nhà. Con nhện ở một góc nhà vẫn còn đó. Hắn cất máy hút bụi, lặng lẽ nhìn nó như mọi lần, cứ thế nhìn để mặc thời gian rảnh rỗi nhấn chìm bản thân, giống như không gian thừa thãi chẳng bao giờ dùng đến của căn phòng này.

Hắn đến trước bàn giải phẫu, cầm dao giải phẫu lên, nhắm mắt huơ dao trong không khí, tưởng tượng mình đang phẫu thuật một cơ thể không còn tồn tại nữa.

Sau đó, hắn bừng mở mắt, lấy điện thoại di động ra nhắn tin.

Được! Chúng ta gặp nhau đi!

Tin nhắn đã được gửi.

Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 12 giờ đêm.

“Cậu chắc chắn không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đội trưởng Hùng, âm điệu mang vẻ bán tín bán nghi.

“Đội trưởng nghe tôi nói đã!” Anh Tứ cầm cuốn sổ nhỏ, bắt đầu đọc, “Lưu Thủ Bản, từng làm bác sĩ quân đội, bị trục xuất khỏi quân ngũ do đánh nhau. Sau đó gã mở phòng khám chui, ban đầu chữa vô sinh hiếm muộn, sau đó đổi sang hành nghề phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Thành phố này có rất nhiều bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Nhưng bác sĩ phẫu thuật dám đệm cằm, nâng mũi, chỉnh hàm thì ở Cửu An này chỉ có một mình gã.”

“Sao cậu dám khẳng định chắc chắn như vậy?”

“Tôi đi hỏi ai nhỉ, à, Trâu Tú Dương. Tháng trước anh ta vừa bị công an Triều Dương bắt giữ.”

Đội trưởng Hùng “Ồ!” lên một tiếng. Ông cũng biết tên này, lần nào tiến hành truy quét mại dâm, anh ta cũng bị sa lưới. Nếu thời gian ngồi tù của anh ta không kéo dài một chút thì e rằng giờ vẫn tiếp tục liên đới tới những khu vui chơi giải trí “người lớn”.

“Phần lớn ’táo vặn dưa vẹo’ trong tay anh ta đều tìm Lưu Thủ Bản nhờ chỉnh hình, mẹ kiếp, phẫu thuật xong đứa nào cũng như được đúc từ một khuôn, nếu thay nhau tiếp khách có khi cứ tưởng cùng một người.” Anh Tứ nói xong, ngay bản thân cũng thấy buồn cười, “Mà tôi cũng đã kiểm tra hồ sơ của Lưu Thủ Bản.”

“Tôi có ấn tượng về gã.” Đội trưởng Hùng nhớ lại, “Gã đã từng phẫu thuật gây chết người phải không?”

“Đó là khi ở Cửu An. Trước đây, gã còn từng ngồi tù ở Trường Xuân và Đại Liên. Nếu không kiểm tra hồ sơ, tôi cũng không biết thông tin này.” Anh Tứ rít xong điếu thuốc, liền quẳng đi, “Gã, mẹ nó, hồi bắt đầu bước vào nghề còn không đủ tiền thuê phòng khám, thế mà dám mang đồ nghề đến nhà bệnh nhân hút mỡ cho cô ấy… Đội trưởng có biết lần đó gã xử lý thi thể như thế nào không? Phân xác, ném xuống sông.”

Đội trưởng Hùng im bặt. Anh Tứ cũng cảm thấy cảnh tượng đó khiến người ta vừa kinh hoàng vừa ghê sợ đến mức không thốt nên lời.

“Bắt!”

Rạng sáng ngày cuối tuần, chợ đêm bên cạnh chợ lao động Tam Nguyên vẫn rất náo nhiệt. Ở sân tầng trệt một khu tập thể gần cửa ra phía Bắc của chợ đêm, một nhóm đàn ông mặc áo da đứng tụ tập một chỗ, nhìn lơ đãng.

“Tầng ba, cánh của phía trái, cửa sắt.” Tiểu An khi nãy lên thăm dò, giờ chạy xuống nhỏ giọng báo cáo, “Xảy ra sự cố nhỏ nên hơi khó tiến hành.”

“Sự cố gì?” Anh Tứ hỏi.

“Có một người vừa đi vào.”

Anh Tứ trầm ngâm không nói.

“Phá cửa xông vào hay lừa gã ra mở cửa?” Một nhân viên thuộc Đội Đặc nhiệm hỏi.

“Lừa gã ra mở cửa thì khó đấy”, Tiểu An lắc đầu, “nhà gã có lỗ mắt mèo, có chuông cửa đàm thoại, nữ khách hàng mới vào nhà gã khi này cũng bị hỏi rất lâu. Em đi tiếp lên hai tầng nữa, gã mới chịu cho cô ấy vào. Còn nếu phá cửa thì chỗ này hẹp quá, ba người đứng còn thấy chật. Vả lại phía đối điện còn có camera, em cũng không biết có đang bật hay không.”

Những cảnh sát đặc nhiệm khác đều đổ dồn mắt về phía anh Tứ.

Chuyện này quả thật không dễ quyết định. Nếu phá cửa, chưa tính đến độ khó của loại cửa chống trộm, thì ít nhất trong nhà gã đang có một người dân thường, chỉ e trong lúc quẩn quá hóa liều, gã uy hiếp tính mạng của cô ấy. Nhưng đợi Lưu Thủ Bản chủ động ra mở cửa cũng không được - lỡ đâu gã lại mắc sai lầm khi phẫu thuật khiến bệnh nhân tử vong trên bàn mổ thì sao?

“Sở Cảnh sát đây, xin cho Trâu Tú Dương nghe máy!” Anh Tứ gọi điện thoại đến trại giam, “Cậu chắc chắn Lưu Thủ Bản chưa từng gặp mặt cậu chứ? Ừm ừm, được rồi, tôi biết rồi. Coi như cậu đã lập được công, cố gắng cải tạo cho tốt nhé!”

Tắt điện thoại, anh Tứ cởi áo chống đạn ra.

“Để tôi đi lừa gã mở cửa, các cậu đứng ngoài tiếp ứng.”

“Anh Tứ, nguy hiểm đấy!” Tiểu An vội vàng khuyên can.

“Nguy hiểm con khỉ!” Anh Tứ bất cần quẳng lại một câu, “Khi cậu còn đang mài đũng quần trên ghế nhà trường thì tôi đã là cảnh sát từ lâu rồi.”

Tiểu An ngập ngừng muốn nói lại thôi. Lý do thực sự khiến cậu ta ngăn cản anh Tứ rất đơn giản: Trước khi đi, Lý Kinh Vũ đã dặn dò cẩn thận, đừng để anh Tứ làm những công việc nguy hiểm cần dùng đến sức lực. Anh ấy không được khỏe.

Nhưng ngay cả cậu ta cũng biết mình không thể nói thẳng như thế, nói ra chắc lãnh đủ.

“Anh Tứ, anh nghe em nói đã.” Tiểu An lấy ảnh của Trâu Tú Dương trong tập hồ sơ ra, “Anh ta chỉ ba mươi tuổi là cùng, lại rất nổi tiếng trong giới, những người biết anh ta chỉ e không ít đâu. Anh mà đi, em sợ… trông anh không giống lắm…”

Câu nói này quả nhiên phát huy tác dụng. Động tác của anh Tứ dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Anh lẩm bẩm chửi đổng.

“Để em đi cho”, Tiểu An nói với giọng thành khẩn, “tuổi của em tương đồng với anh ta.”

Anh Tứ nhìn cậu ta một lát, rồi gật đầu.

“Chú ý an toàn đấy!”

Chuông cửa vang lên.

Tiểu An đứng trước cửa, yên lặng chờ đợi. Một loạt âm thanh loạt soạt vang lên phía sau đầu. Tiểu An biết đó là tiếng máy camera xoay chuyển phương hướng.

Quả đúng như dự liệu.

“Ai thế?” Một giọng nói đầy cảnh giác vang lên qua chuông cửa đàm thoại.

“Ồ, tôi là Trâu Tú Dương ở hộp đêm, chắc anh từng nghe nói đến? Người của tôi hẳn đã nhắc tên tôi rồi chứ?”

Đầu bên kia máy đàm thoại im lìm.

Tiểu An liếc nhìn về phía góc cầu thang, thấy anh Tứ đang mai phục ở đó ra hiệu bằng tay cho mình. Thế là cậu ta quay người lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào camera và giơ danh thiếp ra.

Vẫn không có hồi đáp.

Anh Tứ ngẫm nghĩ, nếu cách này thực sự không ăn thua thì đành phá cửa xông vào vậy.

Đúng lúc đó, Tiểu An ho hai tiếng, rồi đột nhiên bật cười.

“Anh Lưu không tin tôi à? Anh coi bộ dạng tôi thế này có giống hạng cào cuốc không? Đều là phận tùng đeo xích chó, chúng ta thế này chẳng rộng lòng với nhau chút nào cả.”

“Cậu ta làm sao thế?” Người phụ trách đeo tai nghe bluetooth của đội đặc nhiệm quay sang hỏi, “Cậu nhóc đó nói gì vậy?”

“Đó là tiếng lóng của dân tù.” Anh Tứ vừa nghe vừa gật gù tán thưởng, “Cậu ta còn tự học tiếng lóng trong nhà tù Đông Bắc nữa cơ à…”

Tiểu An nói một tràng, cuối cùng dừng lại, có vẻ vốn từ của cậu ta chỉ có bấy nhiêu. Lồng ngực cậu ta phập phồng lên xuống, căng thẳng nhìn vào ống kính camera.

Cuối cùng, máy đàm thoại cũng phát ra giọng nói.

“Cũng ngồi tù ở trại giam tỉnh rồi à?”

“Ừm”, Tiểu An liên tục gật đầu, “vừa mới ra.”

“Sao lại phải đeo xích chó?”

“Cắn kẹo, nốc cao gạo, trộm cướp.”

“Mỗi bấy nhiêu?”

“…”

“Cậu… cùng máng với ai?”

Anh Tứ thầm kêu không ổn. Anh hiểu nghĩa của câu vừa rồi: Ở trong tù, cậu ăn cơm với ai?

Hai người ngồi tù vào hai thời điểm khác nhau, về lý mà nói thì không thể quen biết cùng một nhóm người. Nhưng Lưu Thủ Bản đã hỏi vậy thì chắc chắn có nguyên nhân của nó, vì vậy Tiểu An không thể tùy tiện bịa ra một cái tên qua mặt gã được.

Tiểu An hơi ngẩn người, sau đó đột nhiên nổi giận.

“Anh Lưu, anh không tin tôi phải không? Thế thì thôi! Anh làm vậy thì thiệt cho cả đôi bên thôi. Một giờ đồng hồ của tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đâu rảnh đến đây giỡn chơi với anh? Con mắt đánh giá giá trị con người của anh cũng hơi kém đấy.”

Nói xong, Tiểu An làm bộ chuẩn bị rời đi.

“Nửa đêm nửa hôm cậu đến đây tìm tôi có việc gì?” Cuối cùng, Lưu Thủ Bản cũng mở miệng níu giữ.

“Lúc này tôi mới rảnh.” Tiểu An đáp trơn tru như kịch bản mà anh Tứ đã soạn sẵn, “Dạo này ở các hộp đêm, nơi thì đổi chủ, nơi thì mới mở, tôi ngẫm nghĩ mãi rồi, tình trạng hiện nay cung không đủ cầu… Anh nói xem, tôi thì bao nhiêu người cần ‘đập đi xây lại’, mà kỹ thuật của anh lại tốt như thế, hay là chúng ta bắt tay hợp tác với nhau…”

Cuối cùng cánh cửa cũng hé mở một khe hẹp. Tiểu An phát hiện Lưu Thủ Bản không giống với hình ảnh bác sĩ quân y già mà cậu ta vẫn tưởng tượng trong đầu. Qua ảnh sẽ không nhận ra được một số đặc điểm của gã, ví dụ như chiều cao chẳng hạn. Gã cao chí ít một mét chín.

“Vào đi!” Lưu Thủ Bản giật khóa chống trộm ra, cánh cửa mở một nửa. Gã cảnh giác nắm lấy nắm đấm cửa, nhường đường cho khách vào. Bờ vai rộng của gã che khuất hết ánh sáng chiếu đến từ ô cửa sổ đối diện.

Tiểu An cố kiềm nén tâm trạng kích động, tươi cười bước vào trong. Tay cậu ta túa mồ hôi lạnh. Chỉ cần bước đến chỗ cánh cửa, cố sống cố chết giữ chặt không để gã đóng vào là các đồng nghiệp có thể xông tới bắt gã. Đây là lần hành động đầu tiên trong sự nghiệp cảnh sát hình sự của cậu ta. Có điều điểm xuất phát như thế này cũng hơi cao một chút… Thế mà Lưu Thủ Bản lại không chịu phối hợp với kịch bản đã vạch sẵn. Gã dán lưng vào cánh cửa, nhất quyết không chịu bỏ ra. Tiểu An liếc mắt ước lượng, không đảm bảo mình có thể vật ngã được đối phương, cũng không nắm chắc mình có thể luồn qua cửa bỏ chạy. Thế là cậu ta đành hạ quyết tâm bước vào trong nhà.

Cánh cửa liền đóng lại.

“Nghe danh bác sĩ Lưu có đôi tay vàng đã lâu…” Anh Tứ đang nấp ở góc cầu thang, đeo tai nghe, anh đã nắm được tình hình bên trong thông qua máy nghe lén mà Tiểu An giấu trong người. Lưu Thủ Bản không hề hứng thú với sự nhiệt tình của Tiểu An. Gã không nói gì, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

“Tay nghề của anh không còn gì để nói. Các em gái trong tay tôi đều hết lời ca ngợi anh. Kia là…”

Mọi người đều căng thẳng nhìn về phía cánh cửa, chỉ duy anh Tứ vừa nghe vừa gật đầu.

“Được đấy! Lần đầu diễn mà bịa ra được từng ấy, không tồi…”

“Anh Tứ!” Một cảnh sát đặc nhiệm không nén được sự lo lắng, bèn đề nghị, “Có cần nói với cảnh sát đang nấp ở trên tầng thượng bảo họ tấn công không? Thời gian cứ kéo dài mãi thế này, tôi e…”

“Không vội!” Anh Tứ xua tay, “Cậu ta phát huy rất tốt. Ta cứ đợi một lát nữa xem Lưu Thủ Bản có lơi lỏng cảnh giác hơn không. Chưa biết chừng cậu ta có thể bắt gã mà không cần đổ máu.”

Anh Tứ vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một giọng nói ngoài ý muốn.

“Ôi chà, giám đốc Trâu cũng đến đây sao? Anh có nhận ra em không?”

Tim anh Tứ như ngừng đập.

Hỏng rồi! Người quen…

Còn chưa kịp phản ứng thì nữ bệnh nhân đó đã kêu “Ớ?” một tiếng.

Ngay sau đó, từ tai nghe truyền đến tiếng động mạnh, đó là âm thanh ngã uỵch xuống sàn nhà và cả tiếng đấm đá xen lẫn nhau, còn có cả tiếng thở nặng nhọc và tiếng kêu la.

Không khéo lại xảy ra án mạng.

“Hành động! Hành động!” Anh Tứ hét lớn vào máy bộ đàm, đứng bật dậy, lao về phía cửa. Hai cảnh sát đặc nhiệm vác vật nặng phi ầm ầm vào cánh cửa.

Nhưng cánh cửa chống trộm không mảy may suy chuyển.

Trong tai nghe không còn phát ra tiếng đánh nhau nữa, mà thay vào đó là tiếng thở khò khè và cả tiếng khặc khặc phát ra từ cổ họng. Anh Tứ biết đó là âm thanh của người bị bóp cổ.

Anh thực sự hy vọng Tiểu An có thể khống chế được Lưu Thủ Bản, nhưng nếu quả thực là vậy thì cậu ta phải báo tin cho anh biết qua bộ đàm mới đúng.

“Phá cửa nhanh lên! Tông cửa mạnh vào!” Mắt anh Tứ đỏ ngầu, khản giọng hét, “Sao cảnh sát đặc nhiệm trên tầng thượng vẫn chưa chịu xuống thế?”

Anh vừa dứt lời thì có tiếng kính vỡ vang lên. Rõ ràng là đội đặc nhiệm mai phục trên tầng thượng đã “hạ cánh”, phá vỡ cửa sổ, thâm nhập vào ban công.

Nhưng anh Tứ còn chưa kịp thở phào thì tin dữ lại truyền từ máy bộ đàm đến, “Phía sau ban công có một cánh cửa! Cửa sắt! Không có công cụ phá cửa!”

“Các anh chưa ăn cơm hả?” Anh Tứ cuống lên, đạp viên cảnh sát đặc nhiệm đứng gần ra chỗ khác, giật lấy chùy tông cửa.

“Nghe lệnh tôi!” Anh hét lên với một viên cảnh sát đặc nhiệm khác đang đứng sau lưng mình như phát điên, “Nhất định phải tông đổ cửa!”

Vì trước mặt không có gương nên anh Tứ không phát hiện hai mắt mình đã đỏ hoe.

Mình có thể chết, nhưng người khác thì đừng chết, người khác đừng chết, đừng chết…

“Tông mạnh vào cho tôi!”

Anh Tứ lấy hết sức bình sinh lao chùy sắt vào cánh cửa.

Một âm thanh chát chúa vang lên, cuối cùng cánh cửa chống trộm cũng bị biến dạng, hai đầu dây khóa chống trộm phía bên phải bị bật tung ra khỏi khung cửa. Cánh cửa rung lên bần bật một cách bất lực giống như bìa tờ tạp chí bay trước gió, tuy thế nó vẫn “cứng đầu” không chịu đổ xuống.

Anh Tứ thấy khe hẹp vừa tạo ra đủ rộng để mình nghiêng người chui lọt, tình hình bên trong còn tồi tệ hơn anh tưởng.

Tiểu An đang nằm bất động trên sàn nhà. Lưu Thủ Bản ngồi xổm bên cạnh cậu ta, tay phải giơ cao, huơ huơ con dao phẫu thuật giữa không trung.

Không còn thời gian do dự nữa. Anh Tứ lập tức chui qua khe hẹp vào phòng khách, miệng hét lớn, “Nổ súng!”

Đương nhiên không ai nổ súng. Anh Tứ không mang súng, còn những người khác không ngắm được góc bắn.

Nhưng rõ ràng Lưu Thủ Bản không biết điều này. Gã giật mình, bỏ mặc Tiểu An, lăn sang một bên, túm lấy nữ bệnh nhân đang run lẩy bẩy ở góc tường. Tay trái của gã với lấy ống tiêm đang để trên bàn, kề mũi tiêm vào sát động mạch cổ của bệnh nhân.

“Không được qua đây! Tất cả ra ngoài hết cho tôi! Trong xi-lanh là Xyanua.”

Tiểu Tề chui vào bên trong ngay sau anh Tứ, những cảnh sát đặc nhiệm đang đứng trên ban công sau khi đã đập nát được ổ khóa bằng báng súng… tất cả đều ngây người đứng im bất động, không biết phải làm gì. Chẳng ai ngờ nhiệm vụ bắt giữ nghi phạm lại biến thành vụ án giải cứu con tin. Mà nói thật, xi-lanh chứa đầy chất độc kia chẳng hề dễ đối phó hơn súng ống chút nào. Cho dù khống chế được tay của gã thì trong lúc vật lộn cũng rất khó ngăn cản ngón tay cái khẽ đẩy pít-tông một cái. Huống hồ, tình huống này không chỉ gây nguy hiểm cho con tin mà còn cho tất cả những người có mặt trong phòng.

“Xyanua có thể gây chết người khi phát tán trong không khí.”

Đồng nghiệp phổ cập kiến thức cho anh Tứ thông qua tai nghe.

Không khí trong phòng căng thẳng tột độ. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn anh Tứ. Đối mặt với ánh mắt lo sợ của đồng nghiệp, anh Tứ khe khẽ lắc đầu, rồi cười.

“Mọi người ra ngoài hết đi!”

Không ai nhúc nhích nửa bước. Mọi người đều không tin anh Tứ nói thật.

“Ra ngoài hết đi!” Anh Tứ quát lên.

Các cảnh sát đặc nhiệm miễn cưỡng đu dây thừng tụt xuống mặt đất, những cảnh sát khác giơ súng chầm chậm lùi dần về phía sau, rồi rút hẳn ra người cửa.

“Ông cũng ra ngoài đi!” Lưu Thủ Bản đột nhiên phát hiện anh Tứ vẫn chưa hề có ý định rời đi.

“Đừng sợ, trên người tôi không hề có gì.” Anh Tứ không chịu từ bỏ, cởi áo khoác ngoài ra.

Lưu Thủ Bản thầm đánh giá anh Tứ, vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.

“Không tin sao? Vậy anh trực tiếp kiểm tra đi.”

Anh Tứ lại tháo dây lưng ra, vứt sang một bên, sau đó cho tay vào túi quần, quay một vòng.

“Đàn ông phải nói chuyện với đàn ông, việc gì phải làm khó một người phụ nữ? Để tôi thay vị trí cô ấy, được không?”

“Mẹ kiếp! Cuộc đời tôi vướng vào đàn bà là đen đủi.” Lưu Thủ Bản gào to, “Anh nói xem, là con chết tiệt nào?”

Anh Tứ ngần ngừ một lát rồi đáp, “Khu chung cư Kiến An.”

Lưu Thủ Bản vừa nghe liền tức run người.

“Tôi biết ngay mà! Tôi biết ngay mà! Con đàn bà ngu ngốc! Tôi đã nói với cô ta rồi mà, cô ta buộc phải… Mẹ nó, tôi biết sẽ thế mà! Tôi biết mà…”

Lưu Thủ Bản mắng chửi luôn miệng, có vẻ tinh thần gã sẽ rơi vào trạng thái mất kiểm soát bất cứ lúc nào và sẵn sàng cắm phập mũi kim xuống giết người.

“Đừng cuống, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?” Anh Tứ giơ cao hai tay, chậm rãi xê dịch bước chân lại gần gã.

“Lùi về sau cho tôi!” Lưu Thủ Bản phát hiện ra, cánh tay gã liền cứng lại, bóp cổ con tin mạnh hơn khiến cô ta kêu rên ư ử, “Không được lại gần, ông nghe rõ chưa?”

Anh Tứ vội vàng dừng bước, đứng im không nhúc nhích.

“Tôi cho ông mười giây.” Lưu Thủ Bản vẫn không có ý định bỏ qua cho anh, “Trong vòng mười giây, ông lập tức cút khỏi đây, nếu không tôi bắt cô ta phải chết cùng.”

Anh Tứ tiến thoái lưỡng nan.

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi hạ quyết tâm, lấy còng số tám trong người tự còng hai tay mình lại, giơ lên cao.

“Thế này anh đã yên tâm chưa?”

Cuối cùng Lưu Thủ Bản cũng trút bỏ hơn phân nửa tâm lý đề phòng. Gã giữ chặt con tin, ngồi xuống góc tường, đồng thời ra hiệu cho anh Tứ cũng ngồi xuống.

“Mẹ nó, mẹ nó”, gã liên tục lẩm bẩm chửi đổng, “sao tôi đen đủi thế này? Sao số tôi lại đen đủi thế này? Đời tôi coi như xong rồi, kiếp này coi như bỏ đi rồi… Sao không cho tôi một cơ hội cơ chứ?”

“Có gì từ từ nói, từ từ nói…” Anh Tứ bắt đầu vỗ về đối phương.

“Có gì đáng nói nữa đâu?” Lưu Thủ Bản đập mạnh đầu vào tường, “Lại làm chết một bệnh nhân nữa… Đây chính là số phận của tôi…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho tôi nghe được không?” Anh Tứ cất lời như rút gan rút ruột.

“Con đàn bà ấy… vừa nhìn tôi đã không muốn nhận ca này.” Lưu Thủ Bản nhắc đến chuyện này liền nổi giận; “Lại là một đứa con gái từ nông thôn ra thành phố, chưa đi làm được mấy ngày đã nảy sinh ý nghĩ mình có thể làm điếm! Mẹ nó, Vương Bằng! Cô đúng là con đàn bà ngu ngốc! Mẹ nó, cô hại chết tôi rồi.”

Anh Tứ thầm thở phào trong lòng. Sau một hồi thất điên bát đảo, ít nhất đã có chút ít thu hoạch. Cuối cùng anh đã biết được danh tính và nghề nghiệp của nạn nhân.

“Lưu Thủ Bản, mới tiếp xúc với anh một thời gian ngắn nhưng tôi cảm thấy anh không phải là người không hiểu biết.” Sau nhiều năm tôi luyện, anh Tứ đã học được cách điều chỉnh giọng nói nghe chân thành đến mức không thể chân thành hơn, cho dù Đảng Siêu sống lại, chỉ e trước lúc nổ súng, hắn cũng không nỡ ngắt lời anh. “Bởi vậy, tôi tin rằng nhất định anh có lý do, anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ.”

Lưu Thủ Bản sớm đã quên khống chế cử động của cánh tay. Mũi kim chỉ cách cổ nạn nhân chưa đến mười xăng-ti-mét. Anh Tứ chầm chậm dịch chuyển về phía trước. Anh đang tính toán làm sao để kéo dài thời gian thêm chút nữa là có thể ra tay hành động. Chỉ cần con tin chạy đi thì những chuyện khác đều không đáng quan tâm.

Xyanua, ừm, đáng mặt đàn ông đấy! Nhào vô đi!

“Tôi đã nói rất rõ ràng với cô ta, thể chất của cô ta không tốt lắm, nên sau khi làm phẫu thuật thì buộc phải tiêm một tháng liên tục.” Lần này, Lưu Thủ Bản nói hai câu liền thở hắt ra, bắt đầu vò đầu bứt tai, “Mẹ nó, cô ta lại không nghe lời, sao không nghe lời cơ chứ…”

Anh Tứ dừng lại. Anh bắt đầu lờ mờ thấy sự việc có gì đó không đúng. Chưa rõ Lưu Thủ Bản có phải là bác sĩ có lương tâm nghề nghiệp hay không, nhưng xem chừng gã không phải kẻ dám xuống tay giết người tàn bạo chỉ vì bệnh nhân không chịu nghe theo chỉ định của bác sĩ.

“Cô ấy không nghe lời sao? Như thế cô ấy chết thì trách nhiệm thuộc về cô ấy, đúng không?” Anh Tứ đoán đó là mô thức tự an ủi bản thân của những phạm nhân giết người. Cách tốt nhất là nói xuôi theo ý nghĩ của gã.

“Đúng thế! Cô ta, mẹ nó chứ, biết rằng sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong thì dễ kiếm tiền, nhưng sao cô ta không nghĩ đến việc tính mạng gặp nguy hiểm cơ chứ? Tôi bảo cô ta mang thuốc về nhà tự tiêm, cô ta nói nhà mình không có tủ lạnh, sợ thuốc sẽ hỏng. Tôi nói vậy thì ngày nào cô cũng phải đến chỗ tôi. Cô ta bảo không có vấn đề gì cả. Thế mà mẹ nó… chỉ còn thiếu m?