Chương 7 ĐƯỜNG CÙNG
Ánh sáng ở cửa động dần dần biến mất. Đất dưới chân càng lúc càng lạnh và ẩm, vậy mà thứ xuất hiện trước mắt lại là bức tường vô tình. “Chúng ta chết chắc rồi phải không?” Giọng cậu ta khản đi như sắp khóc. “Chúng ta không thể trở ra được nữa phải không? “ Cậu ta bật khóc thật. Tôi không trả lời, bởi vì tôi cũng nghĩ vậy. “Tiếp tục đào đi, cho dù chết, tôi cũng muốn mình chết ở một nơi rộng rãi một chút.”
(Trích: Chạy trốn)
Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 3 giờ sáng.
“Cám ơn mọi người đã cứu mạng.”
Trong quán thịt nướng mịt mù khói bếp lẫn khói thuốc lá, Tiểu An quấn băng trên đầu nâng ly mời rượu, nét mặt đầy vẻ hối lỗi.
“Cậu nói gì thế…”, Tiểu Tề vội vàng nâng ly lên khách sáo đáp lại, rồi ngoảnh đầu sang nhìn, thấy anh Tứ ngồi cạnh vẫn không hề có phản ứng gì, cậu ta đành nhỏ giọng nhắc một tiếng.
Anh Tứ bừng tỉnh, nâng chén rượu lên uống cạn.
“Anh Tứ”, Tiểu Tề tươi cười, “về cơ bản, chúng ta đã thành công rực rỡ, những việc còn lại anh không cần bận tâm nữa, cứ giao cho hai chúng em. Mới thẩm vấn được một lát, không khai là chuyện rất bình thường. Chúng ta ăn uống xong xuôi, về đồn từ từ vần gã, vần một đêm, em không tin gã không chịu thừa nhận.”
Anh Tứ vẫn nhíu mày.
“Anh Tứ, lẽ nào anh cảm thấy còn vấn đề gì sao?” Tiểu An ngạc nhiên hỏi, “Mọi phương diện đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ mà. Lưu Thủ Bản có tay nghề và kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, dùng dao giết người chắc chỉ là chuyện nhỏ. Gã lại quen biết nạn nhân, bởi vậy dễ dàng được nạn nhân mở cửa cho vào nhà. Hơn nữa gã lại từng học ngành y, điểm then chốt nhất là gã đã có ‘kinh nghiệm’ trước đó, bởi vậy xử lý thi thể thành ra thế này hoàn toàn hợp lý.”
“Những điều cậu nói đều đúng.” Anh Tứ vê vỏ lạc, “Tôi cũng biết là hợp lý, nhưng cứ cảm giác động cơ gây án không xác đáng lắm.”
“Kỹ thuật của gã không cứng tay.” Rõ ràng Tiểu Tề tin chắc Lưu Thủ Bản là hung thủ, “Vết sẹo dưới cằm nạn nhân, gã không công nhận do mình làm, nhưng sống mũi thì gã thừa nhận mình hạ dao hơi sâu, nạn nhân soi gương nhìn thấy cái mũi của mình như vậy chắc sẽ không hài lòng chút nào. Một bác sĩ mở phòng khám chui như gã sợ bệnh nhân quá bất mãn mà tố cáo mình nên trực tiếp chạy đến nhà cô ấy giết người diệt khẩu, lý do như thế có vấn đề gì đâu?”
“Luật trong nghề bọn họ không phải như thế.” Anh Tứ ngắt lời cậu ta, “Chuyện này ấy à, cho dù lỡ tay làm hỏng thì chỉ cần không hủy hoại dung nhan con người ta, thông thường chỉ cần đền bù trong vòng một trăm ngàn tệ là giải quyết ổn thỏa. Nếu gã không để ý đến danh tiếng của mình trong giới phẫu thuật thẩm mỹ thì gã thậm chí còn không cần thò tiền, chỉ cần tìm bọn đầu gấu dọa cho bệnh nhân một trận là êm chuyện. Hoàn toàn không cần thiết phải ra tay giết người.”
Tiểu Tề và Tiểu An đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất ăn ý cùng chọn cách im lặng. Dẫu sao thì kinh nghiệm phá án của anh Tứ cũng đủ sức đè bẹp bất cứ ai trong số hai người họ.
“Xét nghiệm ADN chỗ anh Dương”, anh Tứ uống một chén rượu, bắt đầu vò đầu bứt tai, “lúc nào có kết quả?”
“Xét nghiệm ban đầu cho thấy nhóm máu phù hợp, nhưng muốn có kết quả đối chiếu hoàn chỉnh thì”, Tiểu An giải thích một hồi về sự khác biệt giữa nhóm máu xét nghiệm ban đầu và đối chiếu hoàn chỉnh, anh Tứ và Tiểu Tề nghe mà hiu hiu buồn ngủ, “nói tóm lại, em đã giục mấy lần, chú Dương nói chất lượng mẫu vật này, nhanh nhất phải bảy tiếng đồng hồ nữa mới làm xong.”
“Thế thì không thể bó gối ngồi đợi thế này được”, anh Tứ nghe vậy lập tức phấn chấn đứng bật dậy, lấy tay phủi sạch vỏ lạc và nắp bia trên bàn, “ngộ nhỡ đến lúc đó cho ra kết quả nhóm máu không giống thì chúng ta tròn mắt nhìn nhau à? Nào, chúng ta cũng sắp xếp lại các tình tiết vụ án từ đầu đến cuối nhé! Bắt đầu từ nạn nhân…”
“Lưu Thủ Bản nói tên nạn nhân là Vương Bằng, người ngoại tỉnh, lên thành phố làm thuê.” Tiểu Tề mở điện thoại di động, kiểm tra ghi chép, “Những điều này đều đã được tiến hành đối chiếu. Tên nạn nhân có thật, đại khái có mười mấy nhà máy ghi chép thông tin về Vương Bằng. Vấn đề là có rất nhiều người mang tên này, cũng không biết cô Vương Bằng nào mới là nạn nhân mà chúng ta đang muốn xác minh. Ngoài ra, rất nhiều công nhân do các trung tâm môi giới việc làm giới thiệu đến, chỉ cần chi một trăm tệ là sở hữu ngay một chứng minh thư giả. Có trời mới biết chứng minh nhân dân của cô ta là thật hay giả.
Cô ta quen biết Bàng Hiểu Yến như thế nào thì đã điều tra ra rồi. Trên bản thông tin địa phương có đăng một quảng cáo, nội dung là tìm người ở trọ, địa chỉ là phòng 2080, có lẽ do Bàng Hiểu Yến đăng lên. Phía dưới thấy có lời nhắn, nói là muốn đến xem phòng. Người để lại lời nhắn có nickname là Vương Bằng.”
“Có để lại số điện thoại di động không?”
“Vương Bằng để lại, nhưng sau đó xóa đi, còn Bàng Hiểu Yến thì không để lại số điện thoại.”
Anh Tứ gật đầu. Là người từng bị dân xã hội đen chém bị thương, Bàng Hiểu Yến không muốn để lại bất cứ phương thức liên lạc nào là điều dễ hiểu. Vấn đề là cô tìm khách thuê trọ để làm gì?
Tìm người ở cùng ư? Không giống lắm! Căn phòng chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường đơn. Hơn nữa phần lớn đồ đạc của Bàng Hiểu Yến chẳng rõ đã đi đâu.
Cho thuê lại ư? Cũng không giống! Cánh tay giả của Bàng Hiểu Yến xuất hiện ở bờ sông. Vậy chỉ có một khả năng xảy ra: Hung thủ đã vứt lại đó, điều này chứng tỏ lúc vụ án xảy ra, cô ấy có mặt tại hiện trường.
“Nói như vậy nghĩa là anh cảm thấy Bàng Hiểu Yến bị người ta sát hại phải không?”
“Chuyện này cũng khó nói.” Tiểu An thận trọng nhắc nhở, “Anh Tứ, anh vẫn cảm thấy Bàng Hiểu Yến là người bị hại sao?”
Thực ra anh Tứ sớm đã nghĩ đến điều này. Vương Bằng vừa chuyển đến chưa được mấy hôm thì người mời thuê mất tích, người đến thuê tử vong, sự việc xảy ra quá trùng hợp…
Tiếng ho của ai đó vang lên khiến anh Tứ nhận ra khi nãy mình thất thần hơi lâu.
Anh phát hiện không rõ mình đã lôi cánh tay giả trong túi ra từ lúc nào. Anh vô thức lắp nó vào tay mình, quan sát tỉ mỉ giống như mấy ngày nay anh vẫn thường làm vậy mỗi lúc ngồi một mình.
Cánh tay điện nhẹ nhàng cử động, mô tơ phát ra tiếng động khe khẽ.
Anh Tứ thấp thoáng nhìn thấy chủ nhân cũ của cánh tay này đã từng làm như vậy trong biết bao đêm khuya cô độc và tuyệt vọng…
“Tôi cảm thấy suy đoán đó không đúng lắm.”
Sâu thẳm trong nội tâm, anh không muốn tin rằng Bàng Hiểu Yến, một cô gái rất bình thường, một cô gái có cảnh ngộ giống như anh, giúp anh nhận rõ bản thân mình, thương hại mình và căm ghét mình, lại có thể sa chân trở thành hung thủ giết người.
“Nói tóm lại, có lẽ sau khi thuê căn phòng đó, Vương Bằng đã đến tìm Lưu Thủ Bản để làm phẫu thuật thẩm mỹ.” Tiểu Tề tiếp lời bổ sung, “Không có ảnh chụp trước khi phẫu thuật, chỉ có ảnh chụp sau phẫu thuật, nhưng e rằng với kết quả phẫu thuật đó thì ngay cả bố mẹ cô ta cũng chưa chắc nhận ra con gái mình. Bởi vậy bức ảnh này không có tác dụng gì. Lưu Thủ Bản nói cô ấy thanh toán chi phí phẫu thuật bằng tiền mặt. Như vậy chúng ta cũng không thể thu thập được thông tin gì từ phía ngân hàng.”
“Còn về những chuyện xảy ra sau khi phẫu thuật.” Tiểu An căng mắt cố nhìn nội dung được tóm tắt hiển thị trên màn hình điện thoại, “Lưu Thủ Bản vẫn khăng khăng kể câu chuyện đó: Sau khi phẫu thuật, Vương Bằng tiêm mấy mũi kháng sinh và mấy mũi Auxin Thông thường, bệnh nhân sẽ mang mấy loại thuốc đó về nhà tự tiêm, nhưng Vương Bằng nói nhà không có điều kiện bảo quản thuốc.”
“Cô ta nói tủ lạnh hỏng.” Anh Tứ như nhớ ra điều gì liền bổ sung ngay, “Nhưng tủ lạnh tại hiện trường đâu có hỏng?”
“Có thể đã sửa rồi chăng? Hoặc là cũng có thể đã mua tủ lạnh mới. Nói tóm lại, Lưu Thủ Bản bảo cô ta đến nhà mình để tiêm, đương nhiên gã sẽ thu thêm tiền tiêm. Ngày nào Vương Bằng cũng đến tiêm, nhưng mười ngày trước lại không thấy mặt mũi đâu.”
“Câu chuyện này có khả năng là sự thật. Hơn nữa, em nhớ khi em nói cho gã biết Vương Bằng chết như thế nào”, lúc đó, Tiểu An băng bó xong lập tức chạy vào phòng thẩm vấn, nên ấn tượng của cậu ta về thái độ của Lưu Thủ Bản rất sâu sắc, “thì gã tỏ ra vô cũng sợ hãi, sau đó tinh thần suy sụp, không giống như giả vờ…”
“Đúng vậy!” Tiểu Tề hồi tưởng lại, gật nhẹ, “Có điều gã là bác sĩ giang hồ, chưa biết chừng diễn kịch rất giỏi.”
Ba người đều chìm vào trầm tư, cùng lẳng lặng uống rượu.
“Như vậy, tiếp theo nên điều tra thế này.” Anh Tứ cầm que thịt xiên, chỉ chỉ chỏ chỏ giống như thầy giáo giảng bài.
“Tiểu Tề, cậu tiếp tục tăng cường áp lực cho gã, xem Lưu Thủ Bản có nôn ra chuyện gì mới không. Hình ảnh lưu lại trong camera ở khu chung cư Kiến An chỉ lưu giữ trong vòng bảy ngày. Khoảng thời gian từ 8 giờ đến 12 giờ đêm của bốn ngày trước hoàn toàn trắng trơn đúng không? Chẳng phải trước cửa căn hộ của Lưu Thủ Bản cũng lắp camera sao? Xem camera đó có ghi lại và lưu giữ hình ảnh không. Sau đó, cậu tranh thủ thời gian hỏi thông tin của một vài bệnh nhân, gọi điện hỏi họ, rồi sắp xếp lại các ghi chép xem Lưu Thủ Bản khi nào ở nhà, khi nào ra ngoài, đặc biệt là vào thời điểm bốn ngày trước.”
“Được ạ!”
“Tiểu An, cậu đi tìm một thợ vẽ truyền thần, yêu cầu Lưu Thủ Bản miêu tả dung mạo của nạn nhân trước khi phẫu thuật. Sau đó còn phải đến ngân hàng, kiểm tra tất cả các tài khoản mang tên Vương Bằng, xem các video quay lại hình ảnh những lần rút tiền ở các tài khoản này, so sánh hình ảnh của nạn nhân trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ. Cậu kiểm tra bảng kê rút tiền chi tiết để làm rõ thêm thời gian tử vong của nạn nhân.”
“Anh Tứ, anh cảm thấy Lưu Thủ Bản có khai thật không?” Tiểu An hỏi.
“Cũng khó nói! Nên chúng ta mới phải điều tra loại trừ.” Anh Tứ lắc đầu, “Tuy nhiên khi ở nhà, thái độ của gã cho thấy có vẻ gã nói thật.”
Nhắc đến chuyện này, Tiểu An lại thấy xấu hổ.
“Anh Tứ, tại em làm hỏng việc…”
“Nhằm nhò gì!” Anh Tứ cảm thấy mình khiến người thanh niên này trở nên căng thẳng, “Mới vào ngành có ai không từng làm hỏng việc cơ chứ? Cậu cho rằng bọn anh chưa từng mắc sai lầm sao?”
“Có vẻ Đội trưởng Hùng chưa bao giờ mắc phải.” Tiểu Tề thăm dò.
“Đội trưởng Hùng ấy à?” Anh Tứ bật cười thành tiếng, sau đó đổi giọng thì thào, “Năm đó, Đội trưởng Hùng… nhưng các cậu đừng lan truyền chuyện này ra ngoài nhé… Nghe người ta nói, khi mới vào nghề, có người đến báo án với Đội trưởng - vụ án hai vợ chồng trẻ cãi nhau…”
Anh Tứ vừa dứt lời, ba người liền phá lên cười.
“Không phải tôi vạch áo Đội trưởng cho người ta xem lưng đâu! Những cảnh sát lâu năm, ai ai cũng biết chuyện này…” Anh Tứ mãn nguyện xoa xoa mái tóc đầy gầu.
“Thế anh Tứ đã từng làm hỏng việc bao giờ chưa?” Tiểu An mạnh dạn hỏi.
“Tôi ư? Nhiều là đằng khác. Ví dụ như năm 2014, lúc đó tôi ở…”
Nói đến đây, những chi tiết trước đây chưa từng nhớ đến bỗng dưng lại ùn ùn ùa về.
Lần súng cướp cò, khi bước ra từ phòng cấp cứu, người đầu tiên nhào đến ôm lấy anh khóc nức nở, là ai?
Khi mới điều chuyển đến Đội Cảnh sát hình sự, theo đuổi vụ án đầu tiên, anh làm việc quên ngày quên đêm, người mà ngày nào cũng đúng giờ đưa cơm cho anh đều đặn vào bữa trưa và bữa tối, là ai?
Còn cả lần đầu phá án thành công, đi ăn tiệm chúc mừng, người ngồi sau xe đạp, ôm eo anh, cười sung sướng hơn cả anh, là ai?
Đột nhiên, anh Tứ phát hiện không khí trở nên gượng gạo.
Thì ra anh đã bắt đầu ngây ngẩn từ lúc nào không hay, để lại Tiểu An và Tiểu Tề ngồi đối diện nhau lúng túng chẳng biết nói gì.
“Tóm lại, tôi nói cho các cậu biết, làm cảnh sát ấy à, lúc đầu làm hỏng việc… không sao cả, cuối cùng kết quả tốt mới thực sự là tốt…” Anh Tứ xua tay với vẻ hơi ngại, “Ăn xong chưa? Nếu xong rồi thì xuất phát nhé!”
Tiểu Tề nhanh nhẹn đứng bật dậy, rời khỏi khách sạn. Ngược lại, Tiểu An chậm chạp hơn hẳn, cậu ta đi đến cửa thì quay trở vào.
“Anh Tứ!” Tiểu An mím chặt môi, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng, miệng ấp úng, “Thực ra, tháng trước, cấp trên gọi em vào nói chuyện, em…”
Anh Tứ giơ tay ngăn cậu ta nói tiếp. Anh đã sớm đoán ra điều này; khi nãy nhìn cậu ta đi đến cửa rồi quay trở lại, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nói thật, nếu là trước đây thì chắc chắn anh sẽ quát mắng đối phương một trận, nhưng hôm nay, anh cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì.
“Được rồi! Nào phải một mình cậu nghĩ vậy.” Anh Tứ kẹp hạt lạc bằng hai đầu ngón tay, “Vả lại cậu cũng đâu nói gì sai…”
Anh Tứ nói vậy, Tiểu An lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Anh Tứ, nói thật, trước đây em hơi có thành kiến với anh, em…”
Anh Tứ vỗ vai cậu ta, “Nhìn cậu và sư phụ của cậu, tôi cũng thấy ngứa mắt. Luôn cảm thấy các cậu quá coi trọng những thứ trên giấy tờ, quá cứng nhắc, quá nghiêm chỉnh. Nhưng hôm nay…”, anh Tứ nhấp một ngụm rượu, không ngừng lắc đầu, “hôm nay, tôi mới phát hiện những thứ không nằm trên giấy, trước tiên chưa bàn đến việc nó dễ hay khó dùng, thì những thứ đó cũng khó mà truyền đến mai sau được… Huống hồ, những điều dẫu cho trong quá khứ phát huy được tác dụng, ai biết sau này ra sao? Bởi vậy, đừng quan tâm tôi hay người khác nói móc cậu thế nào, bản thân cậu phải có niềm tin với chính mình. Chưa biết chừng con đường cậu đi mới là con đường đúng.”
Khóe mắt Tiểu An hoe đỏ.
“Cố gắng lên! Tôi cảm thấy cậu có thể trở thành một cảnh sát tốt.”
Tiểu An vụt đứng dậy, gật đầu với anh Tứ rồi quay người bước đi.
Anh Tứ đưa mắt dõi theo cho đến khi cậu ta khuất dạng, bản thân lại chần chừ chưa muốn đứng dậy.
“Lưu Thủ Bản, cái gã này…” Anh Tứ khẽ mắng một câu, sau đó lấy điện thoại di động, tìm số, do dự hồi lâu mới bắt đầu soạn tin nhắn. Viết lại xóa, xóa lại viết, quá trình này lập đi lặp lại hơn hai mươi phút, cuối cùng anh quyết định gửi tin nhắn đi.
Gửi xong, anh bắt đầu thấp thỏm chờ đợi. Mỗi khi máy báo có tin nhắn, anh lại vội vàng cầm lên xem như bị điện giật. Và lần nào cũng chỉ là tin nhắn dự báo thời tiết hoặc tin nhắn quảng cáo.
Sau đó, anh Tứ lấy hết can đảm bấm số, tuy nhiên anh chỉ nhận được câu trả lời tự động của tổng đài, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Anh Tứ ngẩn người hồi lâu, cuối cùng uống cạn chén rượu, nâng chén lên kính với không khí. Uống hết rồi còn dốc ngược chén như để khoe với người đối diện.
Dường như người từng mang lại hạnh phúc vô bờ cho anh và cũng khiến anh áy náy vô bờ đang ngồi ở phía đối diện chiếc bàn vậy.
Trong lều bạt dựng tạm ở đập nước, một nhóm cảnh sát cau mặt hút thuốc.
“Thực sự không còn gì khác nữa sao?” Lý Kinh Vũ không cam tâm hỏi.
“Ngoại trừ hai hạt quế Indonesia vừa mới phát hiện ra thì thực sự không còn gì khác…” Hai bác sĩ pháp y giỏi nhất viện là anh Dương và anh Lưu đồng thời lắc đầu.
“Cũng không phải không có những thứ khác, nhưng những thứ hữu dụng cho việc phá án thì quả thực là không còn nữa. Mà chúng ta lại không thể điều tra được điều gì từ hạt quế. Nên manh mối duy nhất chính là chiếc túi.” Anh Dương bỏ hai viên ngậm họng vào miệng, “Nó được làm thủ công, khá tinh xảo, còn có khóa kéo, chỉ cần kéo khóa vào là bên trong được niêm phong kín. Rõ ràng không phải loại hàng rẻ tiền…”
“Vậy chúng ta liên hệ với các nhà máy sản xuất loại túi này trên khắp cả nước.” Lý Kinh Vũ chen vào góp ý.
“Tôi còn chưa nói điểm thứ hai.” Anh Dương xua tay, “Chúng tôi đã hóa nghiệm chất liệu để làm túi rồi, không những thế còn mời chuyên gia về kiểm định. Kết quả cho thấy loại túi đó không sản xuất ở trong nước.”
“Cái gì?” Đến lúc này, Đội trưởng Hùng cũng phải bật thốt lên.
“Đúng vậy! Mới đầu chúng tôi chưa dám chắc, sau đó mang cả đoạn dây thừng đi làm hóa nghiệm thì mới khẳng định chắc chắn là vậy. Những vật như dây thừng, thoạt nghe thì rất đơn giản, nhưng thực ra vật liệu, công nghệ và chất lượng giữa mặt hàng trong nước và nước ngoài tồn tại sự khác biệt rất lớn.”
“Có thể xác định được nguồn hàng không?” Đội trưởng Hùng sốt ruột hỏi.
“Khó chính là khó ở điểm đó.” Anh Lưu thở dài, “Nước ta vẫn chưa có kho dữ liệu giám định thống nhất, nghĩa là kho dữ liệu về thành phần, công nghệ… Nếu có kho dữ liệu thì chỉ cần tra cứu, chúng ta sẽ lập tức biết được nơi sản xuất và nhà máy sản xuất. Ở Mỹ đã xây dựng kho dữ liệu kiểu này, nhưng nước ta thì chưa có.”
“Cậu nói ở Mỹ có à?” Đội trưởng Hùng chìm vào suy nghĩ.
Mấy lần mọi người muốn hỏi tiếp theo Đội trưởng có chỉ thị gì không, nhưng không ai dám mở miệng.
“Chuyện này… để tôi nghĩ cách.” Cuối cùng, Đội trưởng Hùng cũng sực tỉnh.
“Đội trưởng Hùng có người quen ở Mỹ sao?” Cao Lôi hết sức kinh ngạc. Mọi người đều biết, Đội trưởng Hùng chỉ biết nói tiếng địa phương của Cửu An, ngay cả tiếng phổ thông, ông cũng không nói được.
“Một bạn học cũ đang hợp tác với người bên đó, chuyên truy bắt người trốn ra nước ngoài và những nhân vật tham ô.” Đội trưởng Hùng cười cười, “Nhưng còn phải xem người ta có chịu nể mặt tôi không đã.”
Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 8 giờ sáng.
Anh Tứ chưa bao giờ đến khu chung cư Nam Sơn. Đương nhiên anh biết khu chung cư đó ở đâu, nhưng cố tình không muốn nghĩ đến sự tồn tại chân thực của nó. Song hôm nay không gọi được điện thoại khiến anh không thể không tự mình đến đó. Lang thang quanh khu chung cư một hồi lâu, cuối cùng anh Tứ cũng hạ quyết tâm lên tầng mười. Anh đứng trước của đúng mười phút mới có dũng khi gõ cửa.
Vậy mà người ra mở cửa lại là người anh không muốn gặp nhất.
“Ô? Tứ Minh?” Thường Thụ Thanh ngẩn người giây lát rồi lập tức phô bày vẻ nhiệt tình 200% mời anh vào nhà, “Mời vào! Mời vào! Tôi cứ muốn mời cậu đến chơi, nhưng nhà cũng vừa mới trang hoàng chưa lâu.”
Anh Tứ gật đầu cho phải phép. Chiếc sofa bằng da thật của Ý như có gai thép, đâm vào da thịt khiến anh thấy khắp người không được thoải mái.
Mình, mẹ nó, đến đây làm quái gì không biết… xấu hổ cái mặt…
Anh thầm mắng bản thân.
“Tứ Minh, sớm thế này cậu đến tìm Diệp Phi hay tìm… Dương Phương?” Thường Thụ Thanh vừa cắn hạt dưa vừa hỏi, tránh để ánh mắt hai người chạm nhau.
“Ồ, cái đó, tôi…” Uống rượu không đúng lúc khiến anh Tứ cảm thấy đầu óc mình thiếu tỉnh táo, “Diệp Phi, đúng thế, tôi tìm Diệp Phi…”
“Hôm nay không phải đi học nên vừa sáng sớm nó đã đi chơi với bạn rồi.” Thường Thụ Thanh cười, “Hay để tôi gọi nó quay về nhé?”
“Ờm, cũng không có việc gì quan trọng.” Anh Tứ rờ rẫm hai tấm vé nhờ Bàng Tam mua hộ đang ở trong túi áo, do dự không biết mang ra có thích hợp không.
Anh vốn định mua ba tấm vé, đương nhiên không cần mua vé cho Thường Thụ Thanh, nhưng anh cảm thấy nếu mình mua thì sẽ thể hiện bản thân hào phóng. Đáng tiếc Bàng Tam không mua được.
“Tôi nhớ Diệp Phi nói cuối tuần có buổi nhạc hội.” Anh mở lời thăm dò.
“Đúng đúng đúng, nó thích nhất là ca sĩ Tần Minh, tôi đã lấy được vé cho nó rồi.”
Anh Tứ cười khan hai tiếng, bàn tay định đưa ra nửa chừng lại thụt sâu vào trong túi áo.
Một tấm vé nguyên giá tám trăm tệ, thế mà bảo mua cho đứa trẻ là mua luôn. Thằng cha này cũng lắm tiền thật đấy!
“Tôi phụ trách phần loa đài âm thanh cho họ.” Thường Thụ Thanh dường như đoán được anh Tứ đang nghĩ gì, “Làm ăn nhỏ ấy mà, nhưng cũng nhờ đó kiếm được hai tấm vé miễn phí, ha ha…”
Anh Tứ gật đầu không nói gì. Anh sớm phát hiện Thường Thụ Thanh càng khách sáo với mình thì mình lại càng không thoải mái. Thế mà lần nào gặp nhau, anh ta cũng khách sáo quá mức cần thiết.
Anh Tứ ngượng ngập nhìn bốn phía xung quanh để tìm đề tài nói chuyện.
“Căn phòng đẹp nhỉ!” Anh xoa đầu gối, giống như chú khỉ bị người ta đẩy lên sân khấu, “Ảnh cưới… chụp lúc nào vậy?”
“Ảnh đó à?” Thường Thụ Thanh cầm tách trà, che giấu biểu cảm của mình, “Không phải ảnh cưới, chỉ là bức ảnh cũ…”
Anh Tứ phát hiện mắt mình có vấn đề, rõ ràng đó là ảnh chụp chung của hai người họ thời còn đi học. Dáng vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống của Dương Phương trong bức ảnh khiến người ta không ngại ngần đánh đổi tất cả chỉ để được một lần trở lại những tháng năm tuổi trẻ.
Anh Tứ không biết mình đứng lên và bước về phía bức ảnh từ lúc nào.
“Thực ra, cô ấy còn đam mê ca nhạc hơn cả Diệp Phi.”
Thường Thụ Thanh chắp tay sau lưng, đứng cạnh anh Tứ, “Hồi còn đi học, mỗi lần ra đĩa mới là tôi lại mua tặng cô ấy ngay tức thì…”
Giọng nói và ánh mắt của anh ta tản mác. Hai người đàn ông cùng đứng trước bức ảnh, hồi tưởng lại thời thanh xuân ngông cuồng.
“Cô ấy không có nhà sao?” Anh Tứ hỏi nhỏ, giọng nghe như đang trong cõi mộng.
“Vừa đi, đi Singapore.” Thường Thụ Thanh khàn giọng đáp, “Dạo trước sức khỏe của cô ấy không tốt nên để cô ấy đến gặp bác sĩ, tiện thể để tâm trạng khuây khỏa hơn đôi chút… Tôi và Diệp Phi sẽ bay sang vào cuối tuần này.”
Anh Tứ cúi đầu. Nếu anh có thể rơi nước mắt, thì có một câu nói thực sự muốn tuôn ra cùng nước mắt: Giá như năm đó cô ấy không lấy mình thì tốt biết bao…
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh Tứ reo vang.
“Anh Tứ, có tin mới…” Giọng Tiểu An nặng nề truyền qua loa điện thoại.
Đã có kết quả ADN. Không phải của Lưu Thủ Bản.
Anh Tứ không nói gì, cúp máy luôn. Lòng anh trống rỗng chẳng khác nào tiến triển của vụ án. Màn sương mù dày đặc như bốn bức tường chặn đứng bốn phía quanh anh, đè xuống đỉnh đầu khiến anh cảm thấy khó thở.
“Bận việc à?” Thường Thụ Thanh trở về thế giới hiện thực trước, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
“Bận… bận toàn chuyện không đâu…” Anh Tứ cười méo mó, cất điện thoại đi, “Bận mà chẳng giải quyết được gì…”
“Đúng rồi, có cái này…” Thường Thụ Thanh bất ngờ phát hiện anh Tứ không hề có ý định chào ra về liền cười rồi quay người vào trong bếp, cầm một hộp giấy trở ra, “Cậu có lấy không? Dương Phương mua một cái khác giống y như vậy.”
Đó là máy xay sinh tố.
“Không không! Cái đó đắt lắm…” Anh Tứ sực tỉnh.
“Không đắt, được giảm giá 50% mà…”
“Rẻ thế à?” Anh Tứ đáp cho qua chuyện. Anh biết mình nên uống hết tách trà này rồi ra về. Nhưng thực sự anh chẳng biết mình nên đi đâu bây giờ.
“Ngày 11 tháng Mười một mà… cái gì cũng giảm giá hết.” Thường Thụ Thanh giải thích, “Phụ nữ mà, mười cô thì đến tám cô đợi ngày giảm giá để mua cho bằng hết những thứ thường ngày mình thiếu. Hôm đó nhà tôi nhận những hơn ba mươi món hàng…”
Thường Thụ Thanh nói một hồi thì dừng lại, anh ta phát hiện anh Tứ đứng bần thần. Anh ta ho một tiếng ra hiệu nhưng đối phương không hề phản ứng. Anh ta đành nâng tách trà đưa lên môi nhấp một ngụm, nước trà thật vô vị.
Vừa may lúc đó, chuông cửa reo vang.
“Chắc chắn là máy lọc không khí, đúng là giảm 70% thật, nhưng giao hàng muộn mất bao nhiêu ngày…” Thường Thụ Thanh như được phóng thích, lẩm bẩm nói một mình rồi bước ra mở cửa. Quả nhiên, đứng trước cửa là cậu thanh niên chuyển phát nhanh.
“Sao hôm nay các cậu mới giao hàng?” Thường Thụ Thanh vừa giơ tay nhận hàng vừa khiển trách.
“Xin lỗi anh, tại bận quá, hàng tấn gói hàng chất thành đống ở công ty chúng tôi, đến giờ vẫn chưa giao hết, phiền anh kí tên vào đây…”
“Đợi chút! Để tôi kiểm tra hàng chút đã, kẻo lại giống máy nướng bánh mỳ mua lần trước, ký tên xong, máy bị hỏng chẳng ai chịu trách nhiệm.”
“Được ạ!” Nhân viên chuyển phát nhanh lấy dao rọc giấy rạch lớp giấy niêm phong bọc ngoài.
Đột nhiên, cổ tay cậu ta bị một người đàn ông khác nắm chặt cứng.
“Anh là…” Cậu ta kinh ngạc định lùi về phía sau, nhưng lực tay của người đàn ông đó mạnh đến mức cậu ta không thể nào giằng ra được.
“Tứ Minh, cậu…”, Thường Thụ Thanh cũng không hiểu mô tê gì.
Anh Tứ không đếm xỉa đến họ, mắt nhìn chằm chằm vào vật trong tay cậu nhân viên chuyển phát nhanh.
Đó là một con dao rọc giấy.
Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 9 giờ sáng.
“Chúng ta đã bỏ qua một người có khả năng xuất hiện tại hiện trường.” Trong văn phòng của Đội Cảnh sát hình sự, anh Tứ vừa hút thuốc vừa nói thao thao bất tuyệt, “Đầu tiên, Lưu Thủ Bản nói tủ lạnh nhà Vương Bằng bị hỏng, nhưng tại hiện trường vụ án lại phát hiện thấy một chiếc tủ lạnh. Vậy ai đã mua nó? Chủ nhà nói ông ta không mua, thế thì chắc tám phần là Vương Bằng tự mua. Ngẫm ra cũng thấy rất hợp lý: thuốc cần bảo quản lạnh, Lưu Thủ Bản lại thu phí dịch vụ tiêm quá đắt đỏ, nhờ gã tiêm một mũi đắt hơn tự mình tiêm những hơn hai trăm tệ, tính ra thì đúng là mua tủ lạnh sẽ lời hơn… Tóm lại, không cần quan tâm ai mua, mà cần quan tâm nó được mua vào ngày nào và ai mang nó đến nhà trọ của Vương Bằng?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh…” Tiểu Tề gật đầu, “Nhưng quan sát qua camera thấy các nhân viên chuyển phát nhanh không hề bước vào trong nhà, hơn nữa cũng không thấy họ mang các kiện hàng lớn vào tòa nhà này.”
“Cậu chớ quên bốn ngày trước camera bị hỏng.” Tiểu An nhắc nhở.
“Bốn ngày trước là ngày bao nhiêu?” Anh Tứ gợi ý.
“Ngày 12 tháng Mười một…” Tiểu Tề vẫn lơ mơ chưa hiểu.
“Vậy trước đó một ngày là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 11 tháng Mười một…” Tiểu Tề đã lờ mờ hiểu ra.
“Về vết cứa ở cổ họng, trước đây chúng ta đã nghĩ quá phức tạp. Thực sự cần là bác sĩ mới có được kỹ thuật dùng dao siêu việt như vậy sao? Nếu dùng dao thường thì đúng là vậy. Thậm chí e là những bác sĩ ngoại khoa thông thường cũng không thể làm nổi. Ít nhất hạng bác sĩ như Lưu Thủ Bản không thể làm được. Nếu anh ta làm được thì không thể phạm phải sai sót khi phẫu thuật mũi cho bệnh nhân. Nhưng nếu đó không phải con dao thông thường thì sao? Ví dụ như…” Anh Tứ giơ con dao rọc giấy mà mình vừa mới mua ở ven đường. “Chỉ cần điều chỉnh độ dài là được… Sau đó, người lạ nào có thể khiến cô ấy chủ động mở cửa mời vào nhà? Nhân viên chuyển phát nhanh!
Người nào có thể thản nhiên đi vào khu chung cư mà không bị bảo vệ ngăn lại và kiểm tra giấy tờ? Nhân viên chuyển phát nhanh!
Người nào có thể cầm một vật to cỡ đầu người rời khỏi mà không khiến bất cứ ai để ý và hoài nghi? Vẫn là nhân viên chuyển phát nhanh!
Điểm quan trọng nhất là: Ai có thể sử dụng dao rọc giấy một cách thành thạo nhất?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh…”
“Đúng vậy! Chính là nhân viên chuyển phát nhanh.”
“Anh Tứ, anh biết ở Cửu-An có bao nhiêu nhân viên chuyển phát nhanh không?” Tiểu An nhíu mày hỏi.
Anh Tứ lắc đầu. Chắc mấy trăm. Anh đoán.
“Hơn mười hai ngàn người.”
“Sao cậu biết?” Anh Tứ ngạc nhiên và tò mò về cuộc sống sau giờ làm của cậu ta.
“Cậu cả của em làm việc ở Hội Công thương nên em biết. Đây là ngành nghề rất có tương lai, cung không đủ cầu, ngoại trừ những nhân viên chính thức, vào thời kỳ cao điểm, họ còn phải thuê cả nhân viên chuyển phát thời vụ. Hay là chúng ta xin Đội trưởng Hùng điều thêm người đến giúp?”
Anh Tứ trầm ngâm không nói năng gì. Về lý mà nói thì nhất thiết phải làm vậy, hơn chục ngàn người, ba người họ có chết cũng cũng không có cách nào điều tra hết được từng ấy đối tượng trong năm nay, nhưng anh lại không thể hạ quyết tâm. Nghe nói bên vụ án đập nước cũng đang rối như tơ vò. Sở cảnh sát cứ cách một tiếng lại gọi một cú điện thoại giục giã và hỏi han về tình hình tiến triển của vụ án. Lý Kinh Vũ, Cao Lôi chạy đôn chạy đáo sắp gãy cẳng mà mới tiến hành điều tra loại trừ được mấy thôn làng quanh đó. Vào thời điểm này, cho dù Đội trưởng Hùng đồng ý cắt người sang chỗ anh thì anh cũng không dám mở miệng.
Huống hồ lúc trước, bản thân anh đã phán đoán sai lầm hết lần này đến lần khác.
“Nếu quả thực không được thì đành sử dụng người của tôi vậy…” Anh Tứ chau mày đáp.
“Anh Tứ, không nên! Nhóm tình báo đặc biệt đó giúp tìm thi thể là chuyện khác, chứ để họ thẩm vấn người dân… chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ sinh chuyện…”
Tiểu An biết anh định làm gì, lập tức vội vàng khuyên can.
“Vậy cậu hỏi cậu cả nhà cậu xem có cách nào thu nhỏ phạm vi đối tượng điều tra không. “
“Thực ra không cần hỏi cậu em. Có một người còn biết rõ hơn cả cậu ấy. Vụ án lần trước, người đó nhờ cậu em thông kê số liệu giúp, nên em mới biết chuyện về số lượng nhân viên chuyển phát nhanh.”
“Người đó là ai?”
“Trương Minh Quốc ở Tổ Truy quét ma túy.”
“Thực ra cũng không khó đến mức ấy.” Trương Minh Quốc nhận được điện thoại, lập tức đích thân đến gặp anh Tứ, đáng mừng hơn là cậu ta mang theo tin tốt lành, “Số liệu về các công ty chuyển phát nhanh rất đầy đủ. Ai, giao hàng đến địa chỉ nào, giao loại hàng gì, cần trả bao nhiêu tiền, trả bằng loại thẻ gì, tất cả đều được ghi chép lại rõ ràng. Nói gì thì nói, nhân viên chuyển phát nhanh được trả tiền theo số bưu phẩm nên không thể làm bậy được.”
“Nói vậy”, anh Tứ đứng dậy, “chỉ cần tra theo địa chỉ của Vương Bằng là sẽ biết ai giao hàng cho cô ấy, phải không?”
“Cũng không đơn giản như thế. Mỗi công ty chuyển phát, mỗi điểm trung chuyển lại có cách phân vùng khác nhau. Có khu vực đánh số, được thế thì quá tốt, không cần chạy nhiều, lại còn có thang máy… Nhưng có khu vực chỉ viết tên phố, loại này tìm rất vất vả. Anh để ý quan sát sẽ thấy một số nhân viên đi xe ba bánh chạy khắp nơi, đó là những nhân viên chuyển phát phải giao hàng ở những khu vực kiểu này. Ví dụ trong những khu phố cổ, không có thang máy hoặc rất ít hộ ở, những khu chung cư như thế có khả năng sẽ gom mấy dãy phố thành một vùng.”
“Cửu An có bao nhiêu công ty chuyển phát nhanh?”
“Hơn bốn mươi công ty.”
Mọi người nhìn nhau, đạt được sự đồng thuận: có thể chấp nhận được.
“Không sao cả.” Anh Tứ nói, “Dẫu sao tủ lạnh to như thế, tôi đoán một tháng anh ta chỉ giao cho vài người là cùng, không khó tra ra…”
Tiểu An gật đầu đồng tình.
“Về lý là thế.” Trương Minh Quốc cười cười, “Nhưng có một vấn đề, vấn đề này mãi lúc lần đầu tiên tìm thông tin chuyển phát nhanh cho vụ án về ma túy tôi mới biết…”
“Vấn đề gì?”
“Kho số liệu của các công ty chuyển phát chưa chắc đã kết nối mạng internet. Quy cách cũng không giống nhau, thậm chí có công ty chỉ cần điền vào bảng viết tay là xong.”
“Thế nghĩa là gì?”
“Nghĩa là”, Tiểu An nuốt nước bọt, “chúng ta phải đến từng công ty chuyển phát nhanh để kiểm tra.”
Sự việc tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với dự tính của anh Tứ.
“Phòng 2080 khu chung cư Kiến An.” Bà chủ của công ty chuyển phát nhanh đầu tiên mà anh Tứ đến nhanh tay nhập dữ liệu vào máy, sau đó nhấn phím Enter, “Có rồi!”
Họ tên người nhận hàng là cô Vương. Có số điện thoại di động. Phương thức thanh toán của các đơn đặt hàng đều là thanh toán tiền khi nhận hàng.
Anh Tứ vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Tề.
“Trực tiếp gọi điện thoại cho ngân hàng, bảo họ tra tài khoản có liên quan đến số điện thoại này. Ngoài ra, cậu tiến hành kiểm tra số điện thoại di động này… Hả? Chậm? Chậm cũng phải tra.”
“Từ một tuần trước ngày 11 tháng Mười một đến thời điểm hiện tại…” Anh Tứ tắt điện thoại, quay sang hỏi bà chủ công ty chuyển phát nhanh, “Có thể tra xem công ty giao cho khách hàng những sản phẩm nào không?”
Bà chủ lại gõ bàn phím một lát, sau đó búng tay đánh “tách” một cái, “Có thể! Tất nhiên là có thể…”
Anh Tứ thấy các ghi chép hiển thị đầy kín màn hình. Anh nhìn kỹ ngày tháng, bốn ngày trước cũng có ghi chép.
“Chỗ tôi tìm ra một nghi phạm.” Anh Tứ lại gọi điện thoại cho Tiểu Tề, nói vắn tắt biện pháp tra tìm và kết quả tìm kiếm của mình.
“Thật sao?” Giọng Tiểu Tề vang lên trong điện thoại nghe có vẻ kích động, “Thế thì trùng hợp quá!”
Vài tiếng sau, tại văn phòng làm việc của Đội Cảnh sát hình sự, mọi người lại lần nữa cau mày suy nghĩ. Không phải do thu hoạch được quá ít mà là quá nhiều. Anh Tứ chạy tám nhà, danh sách điền tám người. Trong danh sách của Tiểu Tề và Tiểu An có ba mươi mốt người.
“Đều giao hàng đến phòng số 2080 vào ngày 12 sao?” Anh Tứ cay mắt vì khói của điếu thuốc mà anh đang ngậm trong miệng, tuy chỉ hé được chút ít nhưng vẫn cố gắng xem đi xem lại bảng danh sách mấy lần liền.
“Đúng thế!”
“Người phụ nữ này dở hơi à?” Anh Tứ bất lực hỏi.
“Nếu cô ta dựa vào việc tiếp khách để mua những món đồ này”, Tiểu Tề nghiêm túc gật đầu, “vậy thì cũng có khả năng…”
“Khu chung cư này quá vắng vẻ, những hộ dân ở xung quanh lại quá ít ỏi, nên nhiều công ty chuyển phát phân vùng khu vực này rất rộng. Như vậy một nhân viên không thể chạy cả khu vực này…” Tiểu An gãi đầu, “Hơn nữa, hôm đó là ngày đại giảm giá 11 tháng Mười một, các công ty chuyển phát đều thuê nhân viên thời vụ, những người mới không nắm rõ được các vùng nên mới chạy loạn cả lên…”
“Trong số những nhân viên này, không có ai giao tủ lạnh thật sao? Một người cũng không có sao?”
“Về lý thuyết là không.” Tiểu An đáp, “Nhưng ở đây có một lỗ hổng: thông thường mỗi nhân viên chuyển phát cần giao một trăm đơn hàng trong một ngày. Mà với mỗi đơn, nhân viên chuyển phát được hưởng phần trăm từ một đến hai tệ.” Tiểu An chăm chú theo dõi các ghi chép, “Đương nhiên những nhân viên chăm chỉ càng không đếm nổi, bằng không sao lương tháng của người ta lên đến mười ngàn đến hai mươi ngàn tệ được chứ…”
“Bốn ngày trước… thứ Ba, có nhân viên nào đạt thành tích khác hẳn thường ngày không?” Anh Tứ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Giết người, sẽ làm lỡ thời gian giao hàng.
“Hơn hai mươi người… Có điều hắn có thể gây án trong khoảng thời gian sau giờ làm…”, Tiểu An tiến hành sàng lọc đối tượng.
“Đương nhiên là thế, bởi vậy cậu hãy tìm tiếp những người vắng mặt ở ký túc xá của công ty xem.”
“Mười người.” Tiểu An đập bàn, “Bắt hết bọn họ lại chứ?”
“Không!” Anh Tứ dụi mạnh đầu thuốc là vào gạt tàn, bắt từng người một quá tốn thời gian. Anh không còn nhiều thời gian đến thế. Có cách khác đơn giản hơn.
“Liên hệ với công ty chuyển phát nhanh, để họ cử những người này đi giao hàng ở khu chung cư Kiến An.”
Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 3 giờ chiều.
Bầu trời vẫn ảm đạm, mù sương, chỉ cần ở khoảng cách ngoài hai mươi mét là nom con người và các công trình kiến trúc chẳng khác nào bức tranh thủy mặc cổ xưa, vàng vọt và mờ mịt. Anh Tứ cùng Tiểu Tề ngồi canh ở quán internet, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa. Chọn đây là nơi nhận hàng, nguyên nhân quan trọng nhất là tránh để người dân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, hoặc cũng có thể nói, họ không tìm được người nào ngốc nghếch đến mức đồng ý cung cấp địa chỉ nhà mình làm mồi nhử để câu phạm nhân giết người. Nguyên nhân thứ hai là vì nơi này dễ ẩn nấp. Cho dù hung thủ có chút gì đó e ngại khu chung cư Kiến An này, nhưng vừa nhìn thấy người nhận ở quán internet thì sẽ giảm bớt sự cảnh giác đi rất nhiều.
“Anh Tứ, sao vẫn chưa thấy đến nhỉ?” Ban đầu hai người còn ở trong quán chờ đợi, sau đó sốt một quá liền lần lượt chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình.
“Đừng vội! Chẳng phải nói rồi sao, vùng này được hoạch định tương đối rộng, họ phải chạy hết những nơi khác rồi mới đến đây.”
Đúng lúc này, cánh cửa kính của quán internet bị đẩy ra. Tiếng chuông gió vang lên leng keng mãi không ngừng. Anh Tứ quay sang nhìn thì thấy một người đàn ông có nước da ngăm đen bước vào, trên người mặc bộ đồng phục của công ty chuyển phát nhanh nào đó.
“An Tái Dung? Vị nào là An Tái Dung?”
Anh Tứ và Tiểu An đưa mắt nhìn nhau, hẹn ngầm chia thành hai đường, từ hai đầu chặn người này lại.
“Tôi đây!” Tiểu An nói rồi giơ thẻ cảnh sát lên, “Phiền anh đi cùng chúng tôi về đồn để phục vụ công tác điều tra.”
Người này vai rộng eo tròn, khi ngẩng đầu nhìn người khác, ánh mắt lộ vẻ thô bạo, hoang dại không thể che đậy. Tiểu An chầm chậm dịch chuyển tay về phía khẩu súng giắt ở hông. Nhưng thực tế chứng minh cậu ta đã nghĩ quá nhiều.
“Được, tôi sẽ đi cùng các anh, nhưng các anh phải cấp giấy chứng minh tôi giúp cảnh sát điều tra được không?”
Tình hình bắt đầu phát triển theo chiều hướng thuận lợi. Từng nhân viên chuyển phát nhanh lần lượt đến địa điểm giao hàng đã định giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Anh Tứ đối phó với họ rất đơn giản, chìa thẻ cảnh sát ra, yêu cầu đối phương ngoan ngoãn phối hợp với cảnh sát. Những người trẻ tuổi còn hỏi có thể mở điện thoại di động được không, những người lớn tuổi hơn thậm chí chẳng buồn nói năng gì. Anh Tứ phát hiện hoặc là nghề này chỉ cần những người như thế hoặc là những người như thế chỉ có thể làm được nghề này.
“Còn hai người nữa là hết.” Tiểu An dẫn ba người về trước, “Anh Tứ, em về trước đây, anh nhớ chú ý an toàn.”
Chẳng ngờ, anh Tứ lại gặp phiền phức với nhân viên chuyển phát đến kế đó.
“Theo anh về đồn? Tôi còn ba mươi bưu phẩm chưa phát, anh đền bù tổn thất cho tôi được không?”
Nhân viên chuyển phát này có dáng người cao lớn, cao một mét tám, nặng chín mươi lăm ki-lô-gam, không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám lên giọng với cảnh sát.
“Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, đề nghị anh phối hợp!”
“Phối hợp? Giao hàng ít đi một kiện, tôi kiếm được ít tiền hơn, thiệt hại này, ai phối hợp? Không hoàn thành hạn mức thấp nhất, tôi bị công ty trừ tiền, ai phối hợp với tôi?” Người đó càng nói càng kích động, giật phăng mũ ném xuống đất, “Nếu trong tuần không giao hết chỗ hàng này, tôi sẽ mất bát cơm, tôi không về đồn.”
Nói rồi, anh ta quay người định bỏ đi. Anh Tứ muốn ngăn lại, liền đặt tay lên vai anh ta. Người đó ngạc nhiên nhìn bàn tay đang ở trên vai mình, sau đó phẫn nộ nhìn anh Tứ, đột ngột giơ nắm đấm thụi anh.
Anh Tứ vô thức rụt đầu lại, tránh nắm đấm, chân phải theo phản xạ có điều kiện bước về phía trước một bước nhanh như điện xẹt. Các cơ trên người căng cứng, anh đẩy mạnh vai phải của đối phương, rồi quát một tiếng “Này!”, nhân viên chuyển phát nhanh nọ liền thê thảm ngã vật xuống đất như tảng thịt.
Không còn sức mạnh nhưng vẫn còn sức bền!
Anh Tứ thở hổn hển nhìn người đang nằm sóng soài trên mặt đất, cảm giác phấn khích vì chiến thắng ùa đến.
Trong khoảnh khắc, anh thậm chí nghĩ rằng liệu mình có nên so găng với Lý Kinh Vũ không nhỉ? Hiếm khi có thể gạch bớt một mục trong bảng danh sách Những điều còn nuối tiếc.
“Anh nói xem loại người như anh”, anh Tứ ngậm điếu thuốc, ngồi xổm, vừa còng tay anh ta vừa mắng nhiếc, “rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Anh chịu phối hợp ngay từ đầu thì có phải…”
Đúng lúc này, ánh mắt anh Tứ dừng lại trên cửa kính của quán internet.
Một bóng người lướt qua. Hôm nay có mấy trăm người ra ra vào vào cánh cửa này, nhưng bóng người đó có vài điểm hơi khác thường. Sau khi nhìn vào trong quán, tư thế đi đứng của cậu ta liền thay đổi. Từ tư thế bình thường đột nhiên cúi đầu xuống thấp, mà anh còn loáng thoáng trông thấy cậu ta ôm vật gì đó trong ngực…
Ngó nghiêng xung quanh thấy không ai có thể giúp đỡ mình, anh Tứ nghiến răng móc đầu còn lại của còng số tám vào tay nắm cửa, khóa lại rồi chạy ra ngoài đuổi theo đối tượng khả nghi. Sương mù vẫn chưa tan, mọi thứ xung quanh chìm trong màu trắng xám như thể sẵn sàng tan biến bất cứ lúc nào. Anh Tứ căng mắt nhìn, nhưng không phát hiện thấy tung tích của người vừa nãy ở đâu. Anh bắt đầu nôn nóng, vội vàng sải bước chạy. Con đường trước mắt đột nhiên xuất hiện một tòa nhà với hai lối rẽ. Anh Tứ nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng nghiến răng chọn một con đường. Chưa đi được mấy bước, anh chợt nhìn thấy một thùng rác. Anh Tứ chạy thật nhanh, bởi vì anh thấy một gói hàng mới toanh ở trong thùng rác.
“Này!” Anh Tứ chạy gấp rút, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người. Anh vừa đuổi theo vừa cao giọng gọi to.
Người nọ không phản ứng lại với tiếng gọi, bước chân cũng không hề chậm hơn.
“Đứng lại!” Anh Tứ lại hét lên, còi chống trộm của một chiếc xe gần đó phản ứng với âm thanh lớn liền hú lên inh ỏi. Nhưng người kia vẫn không hề dừng lại, càng lúc càng xa.
Anh Tứ đã xác định phán đoán của mình là chính xác. Anh sờ vào hông theo thói quen, nhưng bao súng trống trơn, anh chửi đổng một câu rồi vùng chạy nhanh như tên bắn.
Anh Tứ cảm thấy mình giống như con cá đang bơi trong dòng sông sữa tươi, cố gắng vượt qua mọi vật cản và làn sương màu trắng vướng víu trước mắt. Người phía trước rõ ràng rất rành rẽ khu vực này, xe nhẹ đường quen, cậu ta rẽ trái ngoặt phải nhanh thoăn thoắt, khi thì tiện tay lấy chiếc xe đạp, đạp vút đi, khi lại biến mất phía sau ngọn giả sơn nào đó. Anh Tứ bám đuổi phía sau không khác gì chú chó săn, dán mắt vào bóng lưng phía trước, không để nó biến mất khỏi tầm nhìn.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn, anh Tứ đã lờ mờ nhìn thấy điểm đặc trưng đại khái của người nọ.
Thấp bé, gầy gò, đầu đinh.
Đột nhiên, bóng người mất hút trong một tòa nhà. Anh Tứ mừng thầm, đuổi theo sau. Theo lẽ thường, bước vào các công trình kiến trúc giống như bắt cá trong chum, nhưng lý thuyết đó không thích hợp với mọi công trình kiến trúc. Anh Tứ chạy theo tiếng bước chân lên tầng một, mở cửa phòng cháy, anh phát hiện phía trước có ba hành lang dẫn về ba hướng khác nhau. Tòa nhà này nom chẳng khác gì con bạch tuộc lắm chân.
Tiếng bước chân thấp thoáng vọng lại, anh Tứ xác định một phương hướng rồi tiếp tục đuổi theo.
Cầu thang, hành lang, cửa phòng cháy… khi đuổi theo lên chiếu nghỉ dạng mở ở tầng ba, anh liền dừng lại.
Có gì đó không đúng. Mọi âm thanh đều biến mất…
Hỏng rồi! Nhầm hướng!
Cùng lúc này, anh nghe thấy tiếng máy nổ ở tầng dưới.
Anh Tứ áp người vào lan can nhìn xuống, thấy đèn pha của chiếc xe điện ba bánh sáng chói, xuyên qua làn sương mù dày đặc, từ từ tăng tốc, giống như con thuyền đang giương buồm chuẩn bị ra khơi.
Làm sao đây?
Anh Tứ nhảy qua rào chắn an toàn, thận trọng nắm vào cột trụ, cắn răng, hai chân đạp vào không trung. Hai tay anh men theo cột trụ trượt xuống dưới cùng, lòng bàn tay đau rát. Người anh Tứ đung đưa không điểm tựa. Anh nhắm đúng cơ hội, buông hai tay, phó thác số phận cho lực hấp dẫn của Trái Đất.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, tim anh đập điên cuồng. Đột nhiên anh nhớ lần chơi trò này gần đây nhất là khi anh còn là sinh viên của trường Học viện Cảnh sát.
Hy vọng điểm đặt chân của anh chính xác.
Nếu sai thì cho sai luôn, chết đâu có gì đáng sợ chứ?!
“Rầm” một tiếng, anh Tứ rơi xuống hành lang tầng hai. Mặc kệ đau đớn, anh đứng bật dậy, mắt nhìn chằm chằm vào đèn chiếc xe điện ba bánh, rồi bay nhào sang đó từ hướng khác.
Một tiếng động lớn vang lên, anh Tứ đập mạnh người vào kẻ đó, xe máy đổ uỳnh xuống đất.
“Mẹ mày, lần này mày nghe thấy rồi chứ?”
Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 3 giờ chiều.
Trong Sở Cảnh sát, người nào cũng bận bịu quay cuồng, khiến anh Tứ và Tiểu An đang đứng dựa vào tường trông càng rảnh rỗi hơn. Tiểu Tề hiện ở ngân hàng điều tra số liệu, lẽ ra lúc này hai người nên tranh thủ thời gian thẩm vấn những nhân viên chuyển phát nhanh khả nghi kia mới phải. Nhưng anh Tứ lại chỉ mải hút thuốc.
“Anh Tứ, đã lấy mẫu máu và ADN gửi sang chỗ anh Dương rồi.” Tiểu An bị người khác nhìn ngó đến mức thấy mất tự nhiên, “Anh ấy nói không thể lập tức có kết quả ADN ngay được, nhưng có thể so sánh với nhóm máu của tinh dịch lấy được tại hiện trường. Vậy chúng ta bắt đầu luôn bây giờ được chưa?”
“Đừng gấp, cứ đợi đã. Để bọn họ tự giày vò bản thân một chút.” Anh Tứ hít một hơi thuốc rồi phả ra. Vòng khói thuốc tròn vo trước mắt chạm vào tấm kính lớn gần đó liền vỡ tan tành. Đối diện với tấm kính là tám nhân viên chuyển phát nhanh bị mời vào đồn phục vụ cho công tác điều tra, họ đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, ngoan ngoãn viết tường trình khai báo mười ngày gần đây mình đã làm những gì. Có người đã viết xong, ngẩng đầu nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt nhìn trừng trừng của anh Tứ liền mất tự nhiên cúi đầu xuống thấp.
“Hai người kia thì sao?” Tiểu An chỉ về phía căn phòng bên cạnh. Đó là phòng thẩm vấn lắp kính một chiều, dựng vách ngăn tạm thời chia thành hai căn phòng. Bên trong nhốt hai đối tượng khả nghi không chịu phối hợp với cảnh sát lúc trước.
“Thẩm vấn tên nào trước? Tên đánh lại anh hay tên bỏ chạy?”
“Để hai người đó lại thẩm vấn cuối cùng, giờ tiến hành thẩm vấn loại trừ những đối tượng còn lại trước.”
Tiểu An mở cửa vào phòng, chọn người lớn tuổi nhất dẫn vào phòng thẩm vấn nhỏ ở đối diện.
“Bác hút thuốc không?” Đi theo anh Tứ chưa đến một ngày, giờ Tiểu An gặp người nào cũng mời thuốc.
“Tôi không hút thuốc.”
“Bác tên là Quách Chiến Hùng?”
“Vâng.”
“Không cần lo lắng thế, bác Quách, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi.”
Anh Tứ đứng bên ngoài, dùng tai nghe theo dõi cuộc nói chuyện trong phòng thẩm vấn, anh phát hiện Tiểu An có tố chất tự học hỏi tương đối tốt. Cậu ta nói chuyện với nghi phạm như bạn bè khiến đối tượng nới lỏng tinh thần cảnh giác, chịu cung cấp phần lớn thông tin thông thường.
“Bác viết được thế này là khá tốt đấy! Mỗi tối làm gì đều viết hết ra đây… Trí nhớ của bác tốt thật.”
“Cũng tạm ổn”, ông Quách ngại ngùng, “không được như trước nữa…”
“Bốn ngày trước, bác tan làm lúc 9 giờ, rồi… đi đánh bài?”
“Đúng vậy!”
“Bác chơi bài với ai?”
“Với mấy ông hàng xóm.”
“Bác có số điện thoại của họ không?”
…
Anh Tứ bắt đầu không ngừng lắc đầu. Thẩm vấn nhẹ nhàng, văn vở như thế bình thường thì được, nhưng khi đối mặt với những vấn đề quan trọng thì cần phải mạnh mẽ và quyết liệt hơn. Anh vốn định gọi Tiểu An ra ngoài bảo cậu ta cần lên giọng một chút, đừng sử dụng mấy chiêu sặc mùi sách vở học được trong trường cảnh sát, nhưng lời đã đến miệng, anh lại nuốt xuống.
Bởi vì anh chợt nghĩ rằng nếu có thể áp dụng những bài học ở trường vào thực tế thì tốt biết mấy.
Bận rộn khoảng mười mấy phút, cuối cùng Tiểu An nhìn về phía anh Tứ và lắc đầu. Ông Quách có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường vững như bàn thạch. Những người bạn cùng chơi bài có thể chứng minh điều ấy.
Tiểu An đứng dậy, bắt tay ông Quách, rồi tiễn ông ra cửa tòa nhà Đội Cảnh sát hình sự.
“Được rồi!” Anh Tứ dụi đầu điếu thuốc, “Chúng ta cùng thẩm vấn…”
Sau hai tiếng, sáu nhân viên chuyển phát nhanh được loại trừ khỏi danh sách nghi phạm. Hai người cuối cùng chắc cũng không có vấn đề gì, bởi vậy anh Tứ giao hết cho Tiểu An xử lý, còn mình chăm chú quan sát mọi hành vi của hai đối tượng bị bắt giữ còn lại thông qua kính một chiều.
Người bị anh khống chế trong quán internet, tên trong chứng minh nhân dân là Lâu Thiên Vũ. Anh ta có khuôn mặt chữ điền, da đen vàng, hai má đỏ ửng. Từ độ thô ở cổ cho thấy anh ta là người có cơ bắp và rất khỏe. Ban