← Quay lại trang sách

Chương 8 HY SINH

Con người ta sinh ra trong cô đơn, chết đi trong cô đơn, nhưng lại không biết cách sống trong cô đơn như thế nào. Một số người giống như xương sườn, được tạo ra thành một cặp. Cho dù bị giết chết, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

(Trích: Kẻ nghiền xương)

Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 6 giờ tối.

Anh Tứ ngồi trước bàn làm việc tại nhà, hai mắt đỏ ngầu, đôi lông mày nhíu chặt, như thể đang dùng hết sức nhìn xuyên thấu màn sương khói trước mặt. Anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó phát các hình ảnh lấy được từ camera ở các góc độ khác nhau. Đoạn clip này tuy không dài nhưng anh đã xem không biết bao nhiêu lần. Khi con trượt chạy đến cuối thanh đo thời gian của clip, anh lại kéo con trượt về điểm xuất phát, Xem thêm lần nữa. Nhưng bất kể xem bao nhiêu lần, anh vẫn không phát hiện ra điểm khả nghi nào.

Đúng là Vương Bằng, đúng là ba ngày trước. Cô ta đeo kính râm nhạt màu, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Cô ta bước vào trong ngân hàng, xếp hàng, nhét thẻ, rút tiền, rồi bước ra khỏi ngân hàng. Bất kể ở góc độ nào, cả quá trình đều diễn ra rất trôi chảy, giống như chiếc thuyền lá, chở đầy kế hoạch, quyết tâm và cả trực giác, sự tự tin tích lũy suốt hơn hai mươi năm làm cảnh sát của anh bị đâm nát vụn. Đầu ngón tay anh chạm vào miệng gạt tàn bằng thiếc, hơi rỉ máu. Mượn ngòi nổ này, cơn giận trong anh liền bùng phát, anh cầm cốc nước trước mặt đập mạnh vào tường. Cốc nước vỡ vụn. Anh lại cầm ghế, điên cuồng đập xuống sàn nhà, đập vào bàn, vào tủ quần áo…

Khi bão tố dần dần lắng xuống, anh Tứ ngồi thụp trong góc tường, không ngừng thở hổn hển. Nhìn mọi thứ vỡ tan tành trên sàn nhà, đột nhiên anh thấy mình giống như con cá bị sóng cuốn lên bờ. Tất cả mọi thứ đang rời bỏ mình ngày càng xa, giống như bọt sóng trôi về biển, để mặc cho mình mục ruỗng ở đây… Chẳng thể nắm bắt được thứ gì, cũng chẳng thể giữ lại được thứ gì.

Đúng lúc này, ánh mắt anh Tứ bị thu hút bởi một vật trên mặt đất, có lẽ nó vừa rơi ra từ túi áo khoác ngoài của anh. Giờ mới nhớ ra, lúc bắt Toàn Tử, anh quên không giao nộp cho cảnh sát. Anh chợt thấy mình giống như bị nhốt trong cơn ác mộng màu trắng, chẳng rõ bản thân đang ở nơi nào, cũng không biết mình đang làm gì. Đến khi sực tỉnh, anh thấy mình đã cầm gói đó trong tay và mở nó ra.

Anh kêu “Ối!” một tiếng, rồi quẳng vội nó đi như bị điện giật. Sau đó, anh cuộn người lại, run lẩy bẩy giống như cô gái gặp phải gã dê xồm, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn về phía trước. Nhưng chẳng bao lâu, anh phát hiện khoảng cách từ chỗ anh đến chỗ gói nhỏ kia quá ngắn ngủi. Anh ngửi thấy mùi vị quen thuộc lan tỏa trong không khí, ngấm vào từng lỗ chân lông trên da, chui vào trong não anh.

Anh Tứ nhảy dựng lên, chạy ra phòng khách, đóng cửa đánh rầm một tiếng. Anh bắt đầu thấy lạnh, toàn thân run bần bật. Anh đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng khách một cách mất kiểm soát. Mỗi lần định thần lại, anh đều phát hiện mình cách cánh cửa phòng ngủ gần hơn một chút.

Anh cảm thấy mình giống như cây đinh đang cố gắng chạy trốn khỏi lực hút của thỏi nam châm.

Anh Tứ thực sự thấy sợ. Anh tìm chìa khóa, khóa cửa phòng ngủ lại, sau đó lấy chăn bịt kín đầu, bịt chặt hai mắt, bịt cả hai tai, nằm cuộn tròn trên sofa trong phòng khách…

Anh Tứ biết không thể tiếp tục thế này. Anh cần sự giúp đỡ, nhưng khi đảo mắt nhìn quanh thì lại chẳng tìm được ai, dường như mình sống cả cuộc đời mà ngay cả một người để nương tựa cũng không có.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh chợt rung lên. Anh Tứ lập cập mở khóa màn hình, không ngờ người vừa nhắn tin lại chính là Giang Nguyệt.

Anh đang ở đâu đấy?

Lần này, anh Tứ không để lỡ nữa, lập tức giơ đôi tay đang run rẩy lên trả lời tin nhắn không biết đã được gửi đến từ khi nào.

Tôi cần cô.

Lúc bác sĩ Giang đến nơi, cô giật mình vì phát hiện anh Tứ đang đứng ở cửa chờ mình.

“Nhiệt tình thế?” Tuy ngoài miệng bông đùa nhưng trong lòng cô biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bộ dạng của anh Tứ lúc này chẳng khác nào tên lính Nhật trong phim Lũ quỷ đến rồi, anh khoác chăn trên người, mặt nhem nhuốc như anh thợ mỏ. Anh Tứ cười ngượng ngùng, sau đó móc chùm chìa khóa, lẩy bẩy mở cửa.

“Giúp tôi với”, anh Tứ chỉ vào trong phòng, nói với giọng cực kỳ không tự nhiên, “giúp tôi mang vật đó đi… Nó ở trong phòng ngủ… Tôi đã khóa cửa phòng… Ở trên mặt đất ấy…”

Bác sĩ Giang cầm chùm chìa khóa, bước đến trước phòng ngủ, mở cửa. Vừa liếc nhìn, cô đã thấy một gói nhỏ nằm trên mặt đất.

“Tôi cất rồi, anh vào đi.” Giang Nguyệt nhét gói nhỏ đó vào trong túi áo mình.

Anh Tứ thở hắt ra giống như bệnh nhân vừa lành bệnh, dáng vẻ mệt mỏi, từ từ bước vào phòng. Bác sĩ Giang đỡ anh ngồi xuống ghế, rồi đứng dậy đi đun nước pha trà.

Trong lúc đợi nước sôi, hai người ngồi sánh vai trên ghế, không ai nói câu nào.

“Cám ơn anh đã tin tưởng tôi.” Giang Nguyệt mở lời trước, cô muốn phá vỡ không khí gượng gạo, “Anh đã nhớ đến tôi khi gặp phải chuyện khó khăn.”

“Trên đời này”, không biết anh Tứ bần thần trong bao lâu, cuối cũng đáp lời bằng giọng buồn rầu, “người tôi có thể tìm, chỉ còn lại mình cô.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Bác sĩ Giang lặng người, sau đó nhẹ nhàng hỏi.

“Có một cái ngưỡng mà”, anh Tứ không ngừng lắc đầu giống như chiếc quạt điện bị hỏng, “có thể tôi không vượt qua nổi…”

“Kể cho tôi nghe được không?” Giọng cô dịu dàng như sợi lông vũ rơi xuống thềm tim, khiến người ta ngưa ngứa, muốn mặc kệ tất thảy giơ tay bắt lấy nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh Tứ dằn lòng, lắc đầu.

“Quá phức tạp, chẳng biết nói sao cho rõ cả…”

Giang Nguyệt đợi một lát, anh Tứ vẫn không nói lời nào. Cô đứng dậy như thể định rời đi. Nhưng ngần ngừ một lát, cô lại ngồi xuống.

“Được rồi, con người anh ấy à, tôi đã nhận ra từ lâu rồi, anh giống như cái lốp xe, chuyện gì cũng chỉ biết nín nhịn, không nổ lốp thì chẳng bao giờ phát ra âm thanh.” Khóe môi cô hơi nhếch lên, như cười như không, “Giống lần trước vậy nhé, tôi nói một câu, anh nói một câu, được không?”

Anh Tứ nhìn cô, cười khổ.

“Nhanh lên! Người phụ nữ trung niên ly hôn như tôi mà còn dứt khoát hơn anh…” Cô châm điếu thuốc lá vị bạc hà.

Cuối cùng anh Tứ cũng chịu nói, nhưng câu anh nói lại là, “Thực ra… cô cần gì phải quan tâm đến tôi…”

Giang Nguyệt trầm mặc giây lát, rồi thở dài…

“Anh còn nhớ lần trước tôi kể với anh chuyện về chồng cũ của tôi không?”

Anh Tứ gật đầu.

“Anh có biết vì sao tôi chưa bao giờ phản kháng không?”

Anh Tứ lắc đầu. Anh không biết vì sao cô lại nhắc đến chuyện này.

Giang Nguyệt quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh.

“Bởi vì từ trước đến giờ không có ai đứng ra giúp tôi cả. Tôi cũng không tin có người sẽ giúp mình.” Cô hít sâu một hơi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, “Anh là người đầu tiên…”

“Chuyện đó có đáng gì đâu…” Anh Tứ cúi đầu, không biết nói gì.

“Mấy năm nay tôi toàn trốn trong bệnh viện, không dám về nhà, bởi vì khi về nhà tôi phải đối mặt với hằng hà sa số những chuyện phiền muộn. Nhưng dẫu trốn ở bệnh viện cũng không thể quên được những điều phiền muộn đó. Anh biết không, mỗi khi anh mặt dày đến lèo nhèo xin thuốc, tôi nói đểu anh vài câu là lúc duy nhất tôi có thể bật cười…”

Anh Tứ hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên. Hai người cứ thế nhìn nhau cho đến khi anh tránh ánh mắt cô.

Nhưng Giang Nguyệt lại quyết đuổi theo. Cô đến trước mặt anh, ngồi xuống, tiếp tục nhìn vào mắt anh.

“Anh Tứ, tôi nợ anh mười lăm điếu thuốc, hơn một trăm bữa cơm nhà và còn vô số lần cười đau bụng. Bởi vậy, chuyện của anh, chắc chắn tôi phải quan tâm rồi.”

Cô không cao giọng, nhưng nghe kiên quyết, đanh thép như gang sắt, khiến người ta không thể đưa ra lựa chọn khác. Anh Tứ nôn nóng gãi gãi mái tóc toàn gầu, cuối cùng vỗ đùi đánh đét như đã hạ quyết tâm.

“Được! Nói thì nói! Tôi muốn chết! Trước thứ Hai tuần tới, tôi nhất định phải chết, nếu không tôi sẽ phải đối mặt với một chuyện vô cùng nhục nhã.”

Cảm xúc trong lòng vỡ òa như đê vỡ, nước đục trào ra, chảy xiết. Anh nói hết. Nói anh là cảnh sát ngầm, nói về Đảng Siêu, nói về kết quả xét nghiệm nước tiểu, nói về trại cai nghiện.

“Muốn tôi vào trại ở cùng đám người cai nghiện? Ở cũng đám phạm nhân mà tôi đã truy quét và bắt giữ suốt nửa cuộc đời? Ăn cùng chúng? Ngủ cùng chúng? Còn bị giám sát giống như chúng? Có chết tôi cũng không vào đó! Tôi không làm được chuyện mất mặt như thế!”

Anh Tứ gào thét, kết thúc câu chuyện của mình, sau đó anh ngồi im không nhúc nhích.

“Không ai tin tôi đâu… sẽ không ai tin cả… Tôi biết chỉ cần dính vào thứ này… sẽ chẳng ai chịu tin mình cả…” Anh lẩm bẩm một mình như thể không còn sức gượng đứng dậy nữa.

“Tôi tin anh.” Giang Nguyệt nghĩ một lát rồi nói.

Anh Tứ gật đầu đãi bôi.

“Nhưng chuyện anh vừa nói… tôi không tin.” Câu trả lời của cô làm anh Tứ tròn mắt như thể vừa bị sỉ nhục, “Ít nhất đó không phải toàn bộ sự thật, vì phương pháp giải quyết rõ ràng như bày ra trước mắt, không phải sao? Anh chỉ cần từ chức là xong.”

“Tôi từ chức? Vì sao tôi phải từ chức? Tôi vào sinh ra tử bao nhiêu năm như vậy, tôi đã hy sinh biết bao nhiêu thứ…”

Mắt anh Tứ hoe đỏ.

“Anh Tứ, nói cho tôi biết anh đã hy sinh những gì?” Cô bình tĩnh hỏi, “Nói cho tôi biết…”

“Tôi đã hy sinh những gì ư? Tôi… mẹ nó… đang có gia đình trọn vẹn… vì công việc… tôi ném cả đi! Dựa vào cái gì mà đến cuối cùng tôi lại phải rơi vào hoàn cảnh này? Dựa vào cái gì?”

Lần đầu tiên trong đời anh Tứ dốc bầu tâm sự với người khác rằng mình hối hận đã phụ lòng vợ con như thế nào, mình đã từng bước đánh mất gia đình ra sao. Kể xong, anh đứng dậy tại chỗ, thở hồng hộc, người run lẩy bẩy, cuối cùng ngồi thụp xuống đất, ôm đầu, rên rỉ đầy đau khổ.

“Đồng nghiệp né tránh tôi, những người chỉ điểm cho rằng tôi đã thăng quan tiến chức nên dần rời xa tôi. Vợ con đều không còn quan hệ gì với tôi nữa…” Mãi lúc lâu sau, anh Tứ mới bình tĩnh lại, nhìn trân trân lên trần nhà như kẻ mộng du, giọng anh khàn khàn tựa hồ vừa ăn than củi, “Con người sống trên đời này phải có thứ gì đó đáng chờ đợi ở phía trước, như vậy mới bước tiếp được… Nhưng tôi có thứ gì? Còn có thứ gì nữa? Nếu để tôi từ chức, nếu mất cả công việc này, làm sao tôi sống tiếp được chứ?”

Nói những lời này ra khiến anh kiệt sức, anh Tứ ôm đầu, không nhúc nhích, dường như lục phủ ngũ tạng đều bị moi móc ra hết theo những lời tâm sự khi nãy.

“Anh cảm thấy mình nợ hai mẹ con họ rất nhiều phải không?” Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ một lát rồi cất giọng xa xăm.

“Nợ họ rất nhiều.” Anh Tứ gật đầu đầy vẻ mệt mỏi, “Nhiều đến mức tôi trả cả đời cũng không hết nợ…”

“Vậy anh thấy chồng cũ của tôi thế nào? Phương Thuận Khai ấy, anh ta là người như thế nào?”

“Anh ta?” Anh Tứ nhất thời không hiểu mục đích câu hỏi của cô, “Cặn bã chứ còn thế nào nữa?”

“Tại sao anh ta lại là loại người cặn bã?”

“Nợ không trả, lại còn…”

“Đúng thế đấy! Điều đầu tiên biến mình thành kẻ cặn bã chính là mắc nợ mà không trả. Bởi vậy mới nói anh càng không thể chết.”

“Vì sao?”

“Sống mới có thể trả nợ, chết rồi chẳng khác nào trốn nợ, đó là việc mà chỉ những kẻ như Phương Thuận Khai mới làm…”

Rõ ràng anh Tứ không ngờ đến còn có cách lý giải như thế trên đời. Anh nhất thời á khẩu. Mãi lát sau, đầu óc anh mới tư duy một cách bình thường trở lại.

“Vậy tôi phải trả nợ như thế nào? Tôi lấy cái gì ra trả nợ?”

“Anh Tứ, anh biết tôi thường nghe thấy câu gì nhiều nhất khi đứng bên nhà xác không?” Giang Nguyệt thở dài.

Anh Tứ lắc đầu.

“Anh (em) biến thành người thực vật cũng được, chí ít em (anh) còn có thể nhìn thấy anh (em) hàng ngày…”

Anh Tứ nhìn cô với vẻ không tin lắm.

“Đàn ông các anh không hiểu! Khi anh sống cùng người ta, anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của đối phương. Trước đây, cho dù hai người từng phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả, nhưng hẳn vẫn có những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc, phải không? Anh để người ta sống những ngày tháng khổ cực như vậy, mà ngay cả chút tốt đẹp ít ỏi đó cũng nỡ lòng lấy đi sao? Anh không thể để lại cho người ta chút ít quá khứ, chút ít kỷ niệm, chút ít ngọt ngào sao? Anh nhất thiết phải khiến suốt cuộc đời này, mỗi khi nhớ lại chuỗi ngày sống cùng anh, ngoại trừ sự tức giận và nước mắt ra, người ta không còn gì khác để nhớ sao? Anh cứ đòi chết như thế, anh nói xem, bản thân có ích kỷ không?”

Anh Tứ muốn phản bác nhưng không mở miệng nói được từ nào, bởi anh không thể nghĩ ra từ nào.

“Anh nhìn tôi đây!” Giang Nguyệt đột ngột đặt hai tay lên vai anh, “Món nợ mà anh nợ người ta, anh phải nghĩ cách để trả. Chừng nào còn chưa nghĩ ra, anh không được phép chết.”

Anh Tứ nghiêng đầu như hiểu ra điều gì.

“Đàn ông là gì?” Chưa bao giờ vẻ mặt Giang Nguyệt đanh lại như thế, “Điều đầu tiên là không được trốn nợ, không được tránh né trách nhiệm. Diệp Tứ Minh, anh là một người đàn ông chân chính, phải không? Trực giác luôn mách bảo tôi, anh là người đàn ông chân chính. Anh hãy nói cho tôi biết, tôi đã sai rồi chăng?”

Một sức mạnh nào đó bắt anh Tứ phải ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, lắc đầu.

Giang Nguyệt cười, vỗ vai anh, hai người cùng ngồi xuống đất.

Không ai nói với ai câu nào, để mặc không khí trong phòng càng lúc càng nguội lạnh.

“Dễ chịu hơn chút nào chưa?” Mãi hồi lâu, Giang Nguyệt chợt thúc nhẹ khuỷu tay vào anh Tứ.

“Tốt hơn rồi.” Anh Tứ hít thở thật sâu, cười khổ, “Cô rất biết cách khuyên giải người khác đấy!”

“Anh biết không?” Giang Nguyệt nhẹ nhàng dụi thuốc, chậm rãi mở lời, “Có một dạo tôi rất muốn tự tử.”

Anh Tứ ngoảnh đầu lại, nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

“Chính là dạo muốn ly hôn mà không dám ly hôn ấy, động một cái là muốn chết.” Giang Nguyệt không nhìn lại anh Tứ, cô quay mặt sang phía khác, nhập tâm kể chuyện, “Có lần suýt thì chết thật. Lần đó cãi nhau xong, anh ta liền bỏ đi, tôi ở nhà, càng nghĩ càng thấy ức… Đến thuốc cũng mua về rồi…”

Anh Tứ liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, không biết nên nói gì.

“Nhưng lúc viết di thư thì bị tắc nghẹt…” Cô cười cười, “Tôi phát hiện, mình tức giận đến mức muốn chết thế này, sao viết vào di thư lại nực cười đến vậy? Nguyên nhân khiến hôm ấy chúng tôi cãi nhau là vì chuyện tiền mừng đám cưới. Khi đó tôi nghĩ, ngộ nhỡ cái chết của mình bị đăng lên báo, thì báo chí sẽ đặt tiêu đề thế nào? Một phụ nữ tự sát vì chuyện vặt gia đình ư? Những uất ức khiến tôi khóc rung trời lở đất, kết quả lại biến thành chuyện vặt vãnh giống như mấy tin tức về tắc đường, nhảy đầm trong công viên hay giật đồ gì đó ư?”

Cô quay lại, phẫn nộ hỏi.

Anh Tứ ngây người nhìn cô chằm chằm, rồi hai người cùng cười phá lên.

“Tôi chưa từng nghĩ ở góc độ mà cô vừa đề cập đến.”

“Tôi nói cho anh biết, đây chính là phát hiện vĩ đại, nếu viết thành sách thì không biết có thể cứu rỗi được bao nhiêu sinh mạng.” Giang Nguyệt phấn chấn tinh thần, vì thế tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều, “Phát hiện này chính là: Sau khi cô đọng mọi lý do tự sát chỉ bằng một câu nói mà vẫn thuyết phục được bản thân muốn tự sát thì anh hãy tự sát, bằng không thì tuyệt đối không được tự sát. Bởi vì trong con mắt của người khác, chuyện to tát của anh chỉ là chuyện vô cùng nhỏ bé.”

Anh Tứ cứng lưỡi, gật đầu.

“Cô bảo, nếu sống tiếp, tôi có thể gặp được may mắn không?” Anh cố nặn ra nụ cười.

“Tất nhiên là có!” Giang Nguyệt hoạt bát hẳn lên, giơ tay nắm lấy cằm anh Tứ, “Anh xem mặt mũi anh trông vui tươi thế này…”

Anh Tứ cười, định cầm tay cô hất ra, nhưng dường như anh quên mất động tác tiếp theo, nên cứ thế nắm lấy tay cô. Hai người sững lại giây lát, rồi Giang Nguyệt chầm chậm rút tay về. Lại thêm lát nữa, gương mặt cô biến chuyển thành gương mặt cười chuyên nghiệp chẳng khác nào diễn viên bừng tỉnh trước giờ công diễn, thành thục bước lên sân khấu.

“Nếu không có chuyện gì thì…”

Anh Tứ biết bây giờ mình nên làm gì. Một người không có tương lai như anh, hôn nhân thất bại, sự nghiệp tuột đáy dốc, anh nên lịch sự chào tạm biệt cô, rồi tiễn cô ra cửa, nói với cô rằng khi nãy rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô, sau đó đóng cửa lại, tiếp tục vùi đầu vào cuộc sống thường nhật giống như vũng bùn đen của mình. Anh cần chịu trách nhiệm trước mọi thành công và thất bại của bản thân.

Nhưng hôm nay, trong lòng anh như có một ngọn lửa âm ỉ cháy.

“Gượm đã…”

Giang Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt cô chạm ánh mắt anh, mềm mại, dịu dàng, giống như tuyết tan giữa mùa xuân.

“Sao thế?” Cô vờ trấn tĩnh, cất giọng hỏi.

“Tôi… tôi muốn mời cô ăn bữa cơm…” Anh Tứ bắt đầu lúng túng.

“Thế có làm lỡ thời gian phá án của anh không?” Nụ cười trên gương mặt cô giống như ánh trăng từ từ nhô lên khỏi mặt hồ tĩnh lặng.

“Không ăn cơm làm sao phá án được?” Mặt anh Tứ chợt nóng bừng, tiện tay với chiếc áo khoác, “Đi nào! Tìm quán nào ngon ngon một chút.”

Cô gật đầu.

Anh Tứ giúp cô cầm túi xách và khoác áo lên người cho cô.

Giang Nguyệt cười khúc khích cảm ơn anh.

Đúng lúc đó, cô “Ơ?” lên một tiếng.

“Sao vậy?” Anh Tứ phát hiện ánh mắt cô dừng trên màn hình máy tính đang phát những hình ảnh từ camera. Có lẽ lúc mặc áo khoác ngoái đầu lại, cô đã bất chợt trông thấy nó. Trên màn hình vừa lúc hiển thị hình ảnh máy rút tiền được phóng to hết cỡ.

“Cô gái này…” Cô nhíu mày.

“À, đây là người bị hại trong vụ án tôi đang điều tra gần đây…” Anh Tứ chưa hiểu ý cô, bèn giải thích vắn tắt, “Cô ta làm sao?”

“Cô gái này… sao trông kì cục thế nhỉ?“

Trong phòng họp của Đội Cảnh sát hình sự, Lý Kinh Vũ đang ngồi ngây người nhìn vào camera.

Anh ta đến đây theo chỉ thị của Đội trưởng Hùng. Sau khi đến đồn cảnh sát giúp phía cảnh sát xác thực sổ khuyết tật của Hoàng Hâm, trưởng phòng Lưu của trung tâm khuyết tật không về ngay, mà anh ta tố cáo anh Tứ vô cớ bắt giữ người khuyết tật, hơn nữa có khả năng còn bức cung. Cấp bậc hành chính của trung tâm khuyết tật không hề thấp, bởi vậy Đội trưởng Hùng đành cử người đến đó tìm hiểu. Nghĩ đi nghĩ lại, cử Lý Kinh Vũ vẫn thỏa đáng hơn cả.

“Anh Tứ đi đâu rồi?” Lý Kinh Vũ sải bước dài vào phòng, vừa vào đã hỏi ngay.

“Anh ấy nói muốn về nhà một lát để tĩnh tâm.” Tiểu An trả lời với vẻ hơi khó xử, “Anh Tứ thực sự không hề đánh cậu ta, các hình ảnh ghi lại qua camera có thể chứng minh mà. Cậu ta bị thương trong lúc đuổi bắt, mà em cũng đã xoa dầu cao cho cậu ta rồi…”

Lý Kinh Vũ không buồn ngẩng đầu, rõ ràng anh ta không hề hứng thú với câu chuyện mà Tiểu An kể. Anh ta chăm chú đọc tài liệu một lượt, không chỉ ghi chép mà ngay cả các hình ảnh giám sát qua camera do nhân viên an ninh cung cấp và cả hình ảnh giám sát qua camera khi thẩm vấn nghi phạm, anh ta đều không bỏ qua.

“Đội trưởng Lý, anh bảo liệu có khả năng khác không?” Hơn nửa tiếng sau, Tiểu An tìm cơ hội thận trọng dò hỏi Lý Kinh Vũ.

“Các cậu ấy à”, Lý Kinh Vũ thở dài, “vẫn chưa điều tra thấu đáo.”

“Đội trưởng Lý, camera giám sát ở khu chung cư chỉ có thể lưu giữ hình ảnh được bảy ngày. Ngoại trừ bốn ngày trước máy hỏng không ghi hình nên không rõ có kẻ khả nghi xâm nhập hay không, còn những ngày khác đều không thấy ai gõ cửa nhà nạn nhân. Hình ảnh ghi lại qua camera giám sát ở ngân hàng lại chứng minh ba hôm trước, nạn nhân vẫn còn sống… nên không thể xảy ra khả năng Hoàng Hâm hay Lâu Thiên Vũ gây án. Vụ án này thật đúng như gặp ma vậy…”

“Tôi không nói hai người đó, mà nói các cậu chưa điều tra thấu đáo hết các đối tượng.”

“Đội trưởng Lý, khi đó anh cũng nói hung thủ có lẽ là kẻ có kinh nghiệm gây án. Nhưng em đã điều tra chứng minh nhân dân của những người này rồi, không có vấn đề gì cả. Không có tiền án tiền sự, cũng chưa từng bị liệt kê vào danh sách những đối tượng bị hạn chế quyền công dân hay bị truy nã…”

“Như thế không thể gọi là không có vấn đề gì được!” Lý Kinh Vũ vừa nghe đã lắc đầu, “Lâu Thiên Vũ từng gây án, nhưng cậu cũng đâu thể điều tra được gì qua chứng minh nhân dân của anh ta, phải không? Khi chưa điều tra được vụ án đó do kẻ nào gây ra, cũng chưa phát lệnh bắt giữ thì đương nhiên cậu không thể tra cứu được thông tin về đối tượng qua kho dữ liệu của cảnh sát. Ngoài ra vẫn còn một lỗ hổng nữa: những vụ án từ năm 2000 trở về trước, rất nhiều địa phương chưa nhập vào hệ thống.”

“Vậy theo anh, chúng ta nên điều tra như thế nào?”

“Gọi điện thoại đến cơ sở địa phương quản lý hộ tịch, hỏi tỉ mỉ mọi chuyện liên quan đến các đối tượng tình nghi, từ khi còn nhỏ đến thời điểm hiện tại. Địa phương sở tại nào không phối hợp, cậu cứ bảo họ gặp tôi.” Lý Kinh Vũ đột nhiên đứng dậy nói, “Không! Tôi sẽ gọi điện cùng các cậu.”

“Cô ta trông kì cục như thế nào?” Anh Tứ không hiểu ý cô.

“Cách trang điểm rất lạ…” Giang Nguyệt vén tóc mái, ghé sát mặt vào màn hình quan sát thật kỹ.

“Ôi chà, phạm vi quan tâm của cô rộng quá đấy…” Anh Tứ cười xòa.

“Không phải vậy, nhưng đúng là cách trang điểm quá kì quái.” Giang Nguyệt gõ bàn phím để hình ảnh tiếp tục chạy, “Phấn má hồng đánh quá cao so với gò má… Lại còn son môi… tô lem cả ra ngoài… Phấn nền nữa chứ, như trát vôi tường vậy, đã thế còn không đánh đều tay… Chậc chậc, trang điểm thế này mà cũng dám ra ngoài sao?”

“Lần trước tôi bảo bác sĩ các cô kiếm được nhiều tiền, cô còn không thừa nhận.” Anh Tứ lắc đầu, “Trang điểm thế đã không thể ra ngoài được sao? Cô chưa gặp mấy bà bán rau ngoài chợ…”

“Không phải ý đó!” Giang Nguyệt nói, “Quần áo mà cô ta mặc trên người rất tinh tế, còn đội cả tóc giả nữa, nhưng sao lại mắc lỗi trang điểm ngớ ngẩn mà chỉ những cô bé mới lớn mới mắc phải như thế chứ…”

“Đợi chút!” Anh Tứ nheo mắt ghé sát mặt vào màn hình để quan sát, “Tóc giả?”

“Đúng thế! Anh không nhận ra sao?” Vẻ mặt Giang Nguyệt lúc này như thể nhìn thấy một kẻ ngốc.

Anh Tứ ngồi xuống bên máy vi tính, tua hình ảnh từ đầu, rồi lại tua chậm từng phân đoạn. Góc độ ống kính này vừa vặn đối diện với cửa chính. Vương Bằng mặc áo gió màu trắng ngà, đi bốt da xuất hiện trên màn hình. Cô ta đi chậm và vững, cẩn thận đẩy cửa kính ra. Phía trước máy rút tiền tự động đã có vài người đứng xếp hàng trước. Cô ta lặng lẽ chờ đợi.

“Nhìn thấy chưa?” Giang Nguyệt chỉ vào tóc của cô ta.

Anh Tứ lắc đầu. Anh không biết nên chú ý vào điểm gì. Tóc cô ta cũng giống như mọi người, chẳng lẽ đẹp hơn mọi người chăng?

“Nhìn ánh sáng phản quang đi! Đây là tóc của cô ta, kia là tóc của cô gái xếp hàng trước cô ta, ánh sáng phản quang sáng hơn thế này cơ mà… Cả chất tóc nữa, tóc của cô ta quá thẳng và trông quá nặng nề… Điểm then chốt nhất là tóc mai ở thời điểm này lệch vị trí so với lúc mới bước vào cửa…”

Giang Nguyệt liệt kê ra bốn, năm điểm, cuối cùng anh Tứ cũng nhận ra đúng là tóc giả.

“Sao cô để ý đến điều đó?” Anh Tứ hỏi một cách thành khẩn.

“Hàng tháng tôi đều tốn rất nhiều tiền cho việc dưỡng tóc, nhiều đến mức nghĩ lại cũng thấy hoảng…” Giang Nguyệt cười tự phụ, sau đó lườm anh Tứ, “Chuyện này cũng đâu có gì lạ, một phụ nữ trung niên đã ly hôn như tôi, không tiêu tiền cho bản thân thì còn biết tiêu cho ai?”

Anh Tứ cười gật đầu, sau đó bắt đầu suy nghĩ.

Hơi lạ! Vương Bằng vốn dĩ đã để tóc dài, hơn nữa hình như còn dài hơn cả ở đây, cô ta còn đội tóc giả làm gì?

Tuy lúc bấy giờ đã hơn 10 giờ tối, nhưng phía trước Vương Bằng vẫn còn ba người đang xếp hàng, đội ngũ di chuyển về phía trước rất chậm. Cô ta không hề nhìn ngang liếc dọc, cũng không nói chuyện, thậm chí còn không nghịch điện thoại, chỉ thỉnh thoảng tiến về phía trước vài bước. Quan sát từ góc độ này thì đúng là khuôn mặt cô ta khá “dị”.

“Cô ta phẫu thuật thẩm mĩ à?” Giang Nguyệt lại hỏi.

“Sao cô nhận ra?” Anh Tứ bái phục bội phần.

“Anh xem cô ta hoàn toàn vô cảm, khuôn mặt cứng đờ y như xác sống vậy.”

“Đúng thế thật…” Anh Tứ xem lại một lượt tất cả các clip mà camera ghi lại ở các góc độ khác nhau. Từ đầu đến cuối, gương mặt Vương Bằng đều không biểu hiện chút cảm xúc nào.

“Kinh quá!” Giang Nguyệt vòng tay ôm ngực, gương mặt thể hiện rõ vẻ ghê sợ điển hình của những phụ nữ chưa bao giờ động dao kéo lên mặt.

Nhưng lần này anh Tứ không cười nữa. Anh nhìn chằm chằm vào một góc của màn hình như thể ánh mắt đã bị dính chặt, không thể chuyển sang hướng khác.

“Sao vậy?” Giang Nguyệt không nén được tò mò, bật hỏi. Nhưng cô không nhận được lời đáp. Anh Tứ như không nghe thấy gì. Cô đành tự quan sát. Màn hình hiển thị hình ảnh nhìn nghiêng của Vương Bằng. Cô ta hoàn toàn tĩnh lặng, không có bất kỳ điểm khả nghi nào.

“Ở đây này… Ở đây này…”, anh Tứ chỉ vào một góc của màn hình, kích động đến mức nói lặp đi lặp lại hai lần, vừa giống như anh đang chỉ cho Giang Nguyệt xem lại vừa giống như đang tự lẩm bẩm nói với mình. Giang Nguyệt nheo mắt quan sát thật lâu, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Chi tiết khác thường duy nhất là hình ảnh gì đó lóe lên ở góc trên màn hình.

Anh Tứ tắt vụt đoạn clip đó như bị ma nhập, rồi mở tiếp clip khác. Cứ như thế anh lần lượt mở mấy clip, tua nhanh đi, tua nhanh lại, tua chậm, rồi cuối cùng anh bắt đầu trở nên kích động.

“Ở đây này! Không sai chút nào!”

Lần này, Giang Nguyệt đã hiểu ra vấn đề. Camera ở góc khác đã chụp được toàn cảnh như sau: Ở trong góc có một người đang gọi điện thoại. Anh ta cầm thẻ ATM trong tay, tinh thần khá kích động, dường như anh ta đang phản ánh bức xúc của mình với nhân viên phụ trách đường dây nóng. Khi nói đến đoạn quá bức xúc, anh ta đột nhiên mất kiểm soát, giơ chân đá bay chậu hoa bằng sứ đặt ở góc tường. Chậu hoa vỡ tan tành.

“Cái này…”, Giang Nguyệt vẫn chưa hiểu vì sao anh Tứ lại kích động khi xem những cảnh này.

“Cô xem tiếp đoạn này. Nhớ chú ý về thời gian.”

Đây là những hình ảnh mà camera lắp phía trên máy rút tiền quay được. Nó hướng thẳng về hướng người rút tiền, máy quay lại vẻ mặt của từng người khi nghe thấy tiếng chậu hoa bị đá vỡ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, khuôn mặt ai nấy thể hiện vẻ kinh ngạc, giật mình, còn có người thể hiện vẻ phẫn nộ vì bỗng dưng bị dọa sợ hết hồn.

“Cô nhìn cô ta mà xem…” Anh Tứ chỉ Vương Bằng.

Giang Nguyệt liền đưa mắt quan sát. Vương Bằng chỉ di chuyển con ngươi. Đừng nói bộc lộ cảm xúc, ngay cả cơ mặt của cô ta cũng không hề chuyển động.

Cô bất giác vòng hai tay ôm chặt cơ thể, các lỗ chân lông khắp người đều co lại. Cô gái này giống như ma nơ canh bằng nhựa biết đi và biết động đậy vậy! Không hiểu sao nhìn cô ta, cô lại cảm thấy vô cùng quái đản và rùng rợn.

Rốt cuộc là vì sao?

Đúng lúc này, Vương Bằng trên màn hình bắt đầu chuyển động. Những người đứng xếp hàng đợi rút tiền phía trước bắt đầu rời đi, cô ta bước về phía trước một bước, rút thẻ ngân hàng ra, nhét vào trong cây ATM.

Anh Tứ nắm lấy tay của Giang Nguyệt.

“Anh…” Giang Nguyệt không hiểu tại sao anh lại làm vậy.

“Rút tiền… rút tiền…”, anh Tứ lắp bắp, “Thẻ ATM! Có phải mật mã của thẻ ATM đều gồm sáu chữ số không?”

Giang Nguyệt lẳng lặng gật đầu.

“Mẹ ơi, 666666!” Cuối cùng anh Tứ cũng sực hiểu ra, anh không ngăn được cơn ớn lạnh đang bò dọc sống lưng, “Hắn đã lột da mặt cô ta…”

Hắn chậm rãi điều khiển xe máy điện trên đường. Dòng xe chen lấn dòng người, chẳng khác nào nồi cháo trộn sạn. Mọi thứ cứ bẩn thỉu, hỗn loạn và vô trật tự như thế khiến người ta chỉ muốn dùng dao đẽo gọt cho phẳng. Rẽ vào Đường vành đai 3, lái tiếp ba cây số nữa, hắn từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại, về đến nhà rồi.

Hắn tìm phòng trọ này sau khi đến Cửu An, ở đây vừa rẻ lại vừa yên tĩnh, vắng vẻ. Tuy chủ ngôi nhà này để lại mùi rất khó ngửi nhưng hắn không để ý. Mở cánh cửa cũ nát kêu cọt kẹt, không buồn cởi giày, hắn nằm thẳng cẳng lên giường. Mấy tiếng đồng hồ trước đó khiến hắn thấm mệt, nhưng hắn không ngủ nổi. Những lời nói của người cảnh sát đó cứ văng vẳng vang lên bên tai.

Loại đáng xấu hổ nhất, mất mặt nhất, vô dụng nhất chính là loại giống như cậu!

Cậu nói xem cậu có ra gì không?

Cậu chẳng là gì cả! Cậu chẳng làm được gì cả!

Dù giết bao nhiêu người, cậu vẫn chỉ là đồ bỏ đi, là kẻ hèn nhát, mạt hạng!

Hắn ngồi dậy, mở máy vi tính. Hắn lấy chiếc máy vi tính này trong nhà của ả đàn bà lần trước, máy tính không kết nối internet vì nghe đồng nghiệp nói có một loại máy rất thần kỳ cho phép theo dõi vị trí của từng chiếc máy tính kết nối mạng internet. Hắn cũng không vào quán internet để lên mạng, bởi vì có người nói ở quán internet cũng có một loại máy thần kỳ, chỉ cần cắm chứng minh nhân dân vào là biết anh có từng phạm tội hay chưa. Tóm lại, từ trước đến giờ hắn chỉ tiêu khiển nhờ vào mấy clip lưu trữ trong máy tính.

Hắn mở một clip, trên màn hình liền xuất hiện một người đàn ông trung niên béo tốt đang vô cùng thành khẩn truyền đạt những kinh nghiệm về cuộc đời cho mọi người.

“Muốn thành công, điều quan trọng nhất chính là phải chuyên tâm, phải kiểm soát được cảm xúc của bản thân, phải biết phân định rõ ràng nặng nhẹ, việc nào nên làm trước, việc nào nên làm sau…”

Hắn vừa xem vừa khẽ gật đầu giống như hàng trăm lần trước xem clip vẫn làm vậy. Hắn bắt đầu ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh hơi thở, nhưng vài phút trôi qua vẫn không hề thấy hiệu quả.

Hắn lại mở clip khác, đó là đoạn clip dạy Yoga. Nữ giáo viên trong clip nói với hắn phải ngồi như thế nào, nhắm mắt thiền định để tĩnh tâm như thế nào. Hắn làm theo vài phút, nhưng thấy trong lòng vẫn giống như một nồi nước sủi, mà nữ giáo viên đang giảng bài kia lại giống nắm ớt rắc vào trong nồi.

Cuối cùng hắn không thể đè nén thêm nữa, nhảy xuống giường, cởi trần trùng trục, hấp tấp chạy vào bếp. Mở tủ lạnh ra, hắn nhìn thấy thứ đồ hút hồn kia vẫn ở đó.

Hẳn ngửi thấy mùi vị đặc biệt tại hiện trường vào buổi tối giết người hôm ấy.

Hắn bắt đầu hưng phấn. Thực ra hắn hoàn toàn có thể dùng cách an toàn hơn để lấy tiền, nhưng thứ hắn quan tâm nhất không phải là tiền. Cảm giác giống như thật, cảm giác hoán đổi, cảm giác lúc trang điểm đạo cụ trước khi ra khỏi nhà khiến tim hắn sôi sục, gần như không kiểm soát được chính mình. Cảm giác kích thích mà nó mang đến cho hắn khi đeo chiếc mặt nạ da người này đến các địa điểm công cộng thật không gì có thể thay thế được vừa tự hào lại vừa lo sợ bị người ta phát hiện.

Hắn đang rên rỉ, đang chửi rủa, đang co giật.

Trong đầu hắn tái hiện màn giết người hoàn hảo đó. Hắn muốn gì được nấy, hắn điều khiển tất cả, hắn muốn làm gì ả thì làm.

Dẫu sao cô ta đã chết.

Hắn rên dài, thở hồng hộc, rồi cẩn thận cất về chỗ cũ, nằm dang chân dang tay trên giường, hoàn toàn thư thái.

Chắc phen này sẽ ngủ được một lát… Hắn nghĩ vậy.

Nhưng vài phút sau, hắn ngồi dậy. Không có tác dụng! Không hề có chút tác dụng nào! Những lời nói khốn kiếp kia cứ như con ong ngoan cố vo ve mãi bên tai, không chịu buông tha hắn.

Cậu nói xem cậu có ra gì không?

Cậu chẳng là gì cả! Cậu chẳng làm được gì cả!

Lửa giận ngùn ngụt bốc lên đầu, hắn đấm tay vào tường, đau đến mức khiến hắn chu miệng xuýt xoa. Lúc thu tay lại, nhìn thấy tay mình chảy máu, hắn liền đưa tay lên kề miệng, hút sạch máu.

Chính lúc này, hắn quyết định không thể cứ thế bỏ qua nỗi nhục nhã này.

Hắn phải làm gì đó.

Nghĩ đến đây, hắn thấy may mắn vì mình đã chuẩn bị từ trước: Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, hắn không hề về thẳng nhà…

“Là Hoàng Hâm! Chính là Hoàng Hâm!” Anh Tứ rút điện thoại gọi cho Lý Kinh Vũ, anh mất kiên nhẫn, nói rất to, “Hắn giao hàng chuyển phát nhanh, sau khi làm rõ trong nhà có mấy người, lúc nào có nhà, hắn liền mò đến sau khi tan làm, lấy lý do bảo dưỡng hoặc đổi hàng gì đó để lừa cô ta mở cửa, rồi giết người, phân xác, nhét vào tủ lạnh. Mang tay đi là để chúng ta không lấy được dấu vân tay, còn mang đầu đi là để ngụy trang bằng da mặt cô ta!”

“Anh Tứ…”

“Hắn giết người, dán tờ giấy lên cửa để mọi người tưởng rằng cô ta đã về quê. Sau khi giết người, hắn đợi vài ngày, rồi giả dạng chủ nhân tấm thẻ, ra ngân hàng rút tiền. Hắn làm những chuyện đó, mục đích cuối cùng là vì tiền…”

“Anh Tứ, nghe tôi nói đã…”

“Cậu định hỏi tôi làm sao tôi biết phải không? Tôi xem hình ảnh ghi lại qua camera. Còn cả vết dao trên xương sọ nữa, cậu còn nhớ không? Vết dao đó không phải do Lưu Thủ Bản gây ra. Điểm then chốt nhất là trong số những nghi phạm giao hàng chuyển phát nhanh mà chúng ta bắt giữ, thì người có chiều cao ngang tầm với Vương Bằng chính là Hoàng Hâm!”

“Anh Tứ…” Cuối cùng, Lý Kinh Vũ ở bên kia đầu dây cũng có thể chen ngang lời anh Tứ, “Chúng tôi đều biết rồi! Chúng tôi đã biết hung thủ chính là Hoàng Hâm!”

“Các cậu…” Đến lượt anh Tứ ngây người, “Sao các cậu biết?”

Khi tiến hành điều tra cặn kẽ về Hoàng Hâm, Lý Kinh Vũ đã gặt hái bội thu. Một viên cảnh sát lâu năm họ Tiến làm việc ở đồn cảnh sát địa phương nơi Hoàng Hâm cư trú nhớ mọi chuyện liên quan đến hắn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.

“Có người này! Đúng vậy! Cậu ta là con trai của Hoàng lùn, tai có vấn đề từ thuở nhỏ… Bố mẹ đều làm thuê ở ngoại tỉnh, ông nội nuôi hai anh em cậu ta lớn khôn. Mấy năm sau, ông nội qua đời, bố mẹ cậu ta đành đón hai con trai lên ở cùng. Lúc hai đứa trẻ đó chuyển đi, tôi liền thở phào nhẹ nhõm…”

“Sao vậy?” Lý Kinh Vũ có hứng thú với câu chuyện của cảnh sát Tiền, “Cậu ta có vấn đề gì sao?”

“Cậu ta thì không có vấn đề gì, khi đó cậu ta mới mấy tuổi đầu… Chủ yếu là anh trai của cậu ta, Hoàng Diểu. Hoàng Diểu là đứa trẻ hư hỏng, mất dạy, xấu xa.” Sau bao nhiêu năm, khi kể về đứa trẻ đó, cảnh sát Tiền vẫn thấy bừng bừng lửa giận, “Mới mười ba tuổi đã phạm tội, cậu ta lôi một bé gái mới mười tuổi đầu vào rừng, đánh một trận suýt chết, kết quả vì cậu ta còn quá nhỏ nên chúng tôi không thể làm gì, dạy dỗ cậu ta một hồi rồi đành thả về. Nhà cô bé đó không có đàn ông con trai, chứ nếu không người nhà sẽ không tha cho cậu ta. Ấy vậy mà buổi tối hôm đó, cậu ta lại chạy đến nhà người ta, đâm bà mẹ và cô con gái, mỗi người một nhát… May mà họ không chết, nhưng… Hầy, cậu ta chưa tròn mười bốn tuổi nên chúng tôi lại chỉ có thể dạy dỗ, thậm chí còn không thể lập hồ sơ phạm tội.”

“Hiện Hoàng Diểu đang ở đâu? Các anh có thông tin gì về cậu ta không?” Lý Kinh Vũ lập tức động não một cách chóng vánh. Từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, rất có thể anh em họ Hoàng đang ở cùng nhau trong một thành phố, nếu vậy thì cậu anh trai độc ác tên Hoàng Diểu kia rất đáng để cảnh sát điều tra kỹ càng.

“Các anh hỏi về cậu ta làm gì?” Cảnh sát Tiền chưa hiểu rõ dụng ý của Lý Kinh Vũ.

“Có một vụ án liên quan đến cậu ta…”

“Không thể có chuyện đó!” Câu nói của cảnh sát Tiền trực tiếp đập vỡ ảo tưởng của Lý Kinh Vũ, “Hoàng Diểu chết từ lâu rồi.”

Âm thanh truyền ra từ điện thoại nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Tiểu An và Tiểu Tề vẫn nghe thấy, họ đưa mắt nhìn nhau.

Cảnh sát Tiền giải thích, khoảng bốn hay năm năm sau khi vào thành phố cùng bố mẹ, đồn cảnh sát của ông nhận được thông báo của cảnh sát Thâm Quyến: Hoàng Diểu và cha mẹ cũng bị chết cháy trong một trận hỏa hoạn xảy ra ở khu nhà trọ, may mà cậu em trai Hoàng Hâm thoát chết, cậu ta được trung tâm phúc lợi nhận nuôi dưỡng.

“Ông chắc chắn không?” Lý Kinh Vũ đã có dự tính sẵn trong đầu nên ra hiệu cho Tiểu Tề và Tiểu An chớ hoang mang.

“Không thể sai được! Tôi còn nhớ rõ số hiệu của hồ sơ vụ án. Để tôi tìm cho anh.”

Một lát sau, cảnh sát Tiền tìm thấy hồ sơ. Lý Kinh Vũ liền liên hệ với cảnh sát Thâm Quyến, yêu cầu họ cung cấp hồ sơ theo số hiệu anh cần. Khi ảnh của Hoàng Diểu vừa hiển thị trên màn hình, Tiểu An lập tức kêu lên, “Hoàng Hâm!”

Quả vậy, đó chính là Hoàng Hâm.

Nghe đến đây, đầu anh Tứ rối như tơ vò. Bao lâu nay, có một chuyện mà anh luôn từ chối thừa nhận, thậm chí từ chối nghĩ đến, đó là liệu có phải Lý Kinh Vũ thực sư giỏi hơn mình không. Trong tiềm thức, đương nhiên anh biết vì sao. Một mặt, thành tích của đối phương bày ra trước mắt, nhưng còn mặt khác quan trọng hơn, đó là anh thực sự ghét người đồng nghiệp này. Ngộ nhỡ kết quả không như ý muốn thì những ngày tháng tiếp theo, anh biết sống thế nào?

Nhưng hôm nay, câu trả lời có sức nặng như trái núi đè xuống người, anh lại cảm thấy không hề gì.

“Thằng oắt đó chưa chạy mất đấy chứ?” Anh Tứ phát hiện điều mình quan tâm chỉ là làm sao để kết thúc vụ án.

“Chưa! Tôi hỏi rồi, Hoàng Hâm, cũng chính là Hoàng Diểu, à ừm, được rồi, cứ gọi hắn là Hoàng Hâm cũng được. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, hắn không có động tĩnh gì khác thường. Công ty gọi hắn đi giao hàng, hắn liền ngoan ngoãn trở về công ty. Một đồng nghiệp bị ốm, hắn còn nhận đi giao hàng giúp đồng nghiệp.”

“Chưa phát lệnh truy nã đúng không?” Anh Tứ biết chắc chắn đối phương không phải kẻ ngoại đạo, nhưng vẫn không nhịn được hỏi câu đó.

“Chắc chắn không thể rút dây động rừng!” Giọng Lý Kinh Vũ xen lẫn tiếng thở gấp, có vẻ anh ta đang đi ngoài đường, “Dữ liệu trên máy quét cầm tay cho biết hắn vừa mới rời khởi điểm giao hàng. Chút nữa thôi sẽ đi vài chuyến nữa đến Khoáng Sơn, Thước Sơn, Đảng gia trang ở ngoại ô phía Tây thành phố để giao hàng. Chúng tôi phải lập tức đến đó tóm cổ hắn.”

Các cảm xúc trong lòng anh Tứ đan xen, xáo trộn, một mặt thấy nhẹ nhõm như trút được tảng đá khỏi lồng ngực, một mặt lại thấy hụt hẫng vì mình bỗng dưng trở thành kẻ đứng ngoài.

“Kinh Vũ, cho tôi tham gia được không?” Chưa bao giờ trong đời anh Tứ hạ giọng cầu xin người khác như thế.

“Anh đang ở đâu?” Rõ ràng đối phương hơi do dự.

“Tôi đang ở nhà.”

“Anh Tứ, thế này vậy, đợi anh đến đây thì e không kịp. Tuy bây giờ không biết hắn đang ở đâu, nhưng về lý mà nói thì nhanh nhất mười phút nữa hắn mới đến khu vực giao hàng. Anh có thể tới nhà hắn trong khoảng thời gian nhanh nhất không? Như thế sẽ càng đảm bảo không để hắn chạy thoát.”

Như thế nghĩa là Lý Kinh Vũ đã tuyên bố anh không liên quan gì đến hành động truy bắt tội phạm đêm nay - hắn đang trên đường giao hàng thì đương nhiên không thể ở nhà. Có điều anh Tứ biết Lý Kinh Vũ nói không sai, bắt buộc phải thực hiện phương án dự phòng. Anh đang phân vân không biết có nên trở về đồn cảnh sát lấy súng mang theo không thì Lý Kinh Vũ lại hỏi, “Bao giờ anh có thể đến được nhà hắn?”

“Tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ.”

Anh Tứ vừa mặc quần áo vừa bước ra ngoài. Lúc tắt điện thoại, anh mới nhận ra mình đã bỏ quên Giang Nguyệt. Anh ngượng ngùng không biết nói gì.

“Anh đi đi!” Giang Nguyệt mỉm cười, “Bữa cơm này để dịp khác, tôi không quên đâu, làm gì có chuyện bỏ qua cho anh dễ thế!”

Nụ cười của cô giống như ánh nắng xuất hiện giữa mùa đông rét mướt, khiến anh Tứ cảm thấy ấm áp khắp người, giá băng trong ánh mắt đông kết bao lâu nay đường như muốn tan chảy.

Hai người cùng xuống tầng. Lúc sắp chia tay, hai người nhìn nhau cười, tần ngần hồi lâu, cuối cùng không ai nói với ai câu nào.

Vậy mà khi quay người tạm biệt lại không hẹn mà cùng nhoẻn miệng cười.

Có lẽ chính vì nguyên nhân đó mà không ai để ý thấy một người đàn ông đang nắm chặt tay thành nắm đấm đứng ở góc phố nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ngày thứ ba, thứ Bảy, khoảng 8 giờ tối.

Khi anh Tứ vội vàng đến cầu Giang Thủy thì trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước lớn đập vào cửa kính xe cắt đôi người và vật ở ngoài cửa kính xe thành từng mảnh từng mảnh một cách quái dị. Trời sập tối, dòng xe tắc cứng, đèn ở đuôi xe sáng chói mắt khiến tâm trạng người ta càng thêm buồn bực, nôn nóng. Tiếng còi xe inh ỏi không ngừng như phụ họa với ánh đèn.

“Bác tài, liệu thoát khỏi đây được không?”

Người tài xế lắc đầu.

“Xem tình hình này thì chắc tám phần là phía trước xảy ra tai nạn giao thông rồi, một chốc một lát không thể hết tắc đâu.”

Anh Tứ nhìn đồng hồ, rồi trả tiền, xuống xe.

Nhiệt độ hôm nay xuống thấp kỳ lạ, mưa quất vào mặt khiến anh run lẩy bẩy. Anh bất lực nhìn bầu trời xám xịt, nắm chặt cổ áo, cắm cúi bước về phía trước.

Theo ghi chép của công ty, địa chỉ tạm trú của Hoàng Hâm khi đến ứng tuyển là ở phòng trọ nào đó tại Triệu gia trang. Đồng nghiệp của hắn cũng nói buổi tối hắn thường về đó làm các công việc cá nhân, nếu muộn quá thì sẽ ngủ ở đó luôn. Anh Tứ từng nghe nói về Triệu gia trang, đó là một xóm nghèo bị thành phố nuốt chửng, nơi ấy là sự kết hợp giữa thành thị và nông thôn. Cư dân ở đây kiếm sống nhờ vào tiền cho thuê phòng, bởi vì phòng ốc ở đây rẻ mạt nên luôn là lựa chọn hàng đầu của người ngoại tỉnh đến Cửu An làm thuê. Có điều chỉ khi tận mắt chứng kiến khu nhà ở này, anh mới biết rốt cuộc rẻ tiền là khái niệm như thế nào - một dãy nhà sơ sài trông giống như khu rừng sắt thép hiện ra trước mắt. Toàn bộ mái nhà được lợp bằng đủ loại rác thải xây dựng như tấm tôn, tấm lợp prô-xi-măng… Nhìn qua cũng có thể ước đoán giá thuê phòng không quá mười tệ một ngày.

“Anh tìm ai?” Anh Tứ gõ cửa hồi lâu mới thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sát nách bước ra. Nhìn chai rượu rỗng không trong tay anh ta có thể đoán anh ta đã uống nửa lít rượu đế.

“Hoàng Hâm sống ở đây phải không?” Anh Tứ giơ thẻ cảnh sát.

Đối phương liếc mắt nhìn hai cái, bất thình lình ngửa cổ hét dài một tiếng.

“Cảnh sát…”

Khu rừng sắt thép thoáng chốc vang tiếng cọt kẹt đóng cửa. Anh Tứ đoán ít nhất năm mươi bàn đánh bài ăn tiền phải giải tán giữa chừng.

“Cậu ta không ở đây.” Hét xong, người đàn ông bình tĩnh trả lời anh Tứ.

“Anh gọi chủ nhà ra đây!” Anh Tứ đẩy anh ta sang một bên, ngó nghiêng nhìn vào trong căn phòng, xác định Hoàng Hâm không có mặt trên sáu chiếc giường trong đó, anh liền giơ ảnh của hắn cho anh ta xem, “Anh hãy nhìn kỹ! Chính là người này! Trên hồ sơ ghi rõ anh ta sống ở đây.”

“Tôi chính là chủ nhà.” Người đàn ông nấc ực một tiếng, sau đó nghiêm túc giải thích, “Đúng là trước đây thằng nhóc này thuê một giường ở đây, nhưng tuần trước đã chuyển đi rồi.”

“Chuyển đến đâu?” Anh Tứ thất vọng tràn trề.

“Nghe nói chuyển sang khu phía Đông của xóm. Hình như cậu ta đến đó giúp lão què, thỉnh thoảng còn ngủ qua đêm ở nhà ông ta.”

“Lão què là ai?”

“Một lão già thần kinh, chuyên thu mua phế liệu, không con cái, chẳng rõ ông ta nhất quyết không chịu rời khỏi nơi đó cho người ta phá dỡ là nhằm mục đích gì…” Giọng chủ nhà tỏ vẻ khinh thường, “Lâu lắm chưa gặp cậu ta, mẹ nó, vẫn còn nợ tôi một ngàn tệ đây này…”

“Chỉ cho tôi đường tới đó!”

Phương Thuận Khai quyết định theo dõi Giang Nguyệt sau khi bị anh Tứ đạp ra khỏi bệnh viện vào ngày hôm đó. Lúc ấy bị đấm dại người nên anh ta không rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau xong việc ngồi nghĩ lại, thoắt nhiên anh ta kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng: Không ngờ người đàn bà không biết xấu hổ đó lại tìm một thằng đàn ông côn đồ!

Giang Nguyệt còn nhớ rõ cho đến nay, hai người họ đã ly hôn được năm năm năm tháng lẻ hai ngày. Nhưng Phương Thuận Khai thì lúc nhớ lúc không, ví dụ như mỗi lần Giang Nguyệt thân cận với người đàn ông khác, anh ta lại quên béng mất.

Phương Thuận Khai tức giận đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, hai tay run lẩy bẩy. Anh ta không dám tin người đàn bà mà mình hiểu rõ như lòng bàn tay này, người đàn bà rõ ràng thuộc về mình này lại vô tình vô nghĩa, không biết liêm sỉ như thế.

“Cô, mẹ nó, làm thế là muốn lấy mạng tôi à?” Anh ta ngồi lèm bèm một mình chẳng khác nào một mụ đàn bà, “Cô ta làm thế là muốn lấy mạng của mình đây…”

Có điều khả năng điều chỉnh trạng thái tâm lý của Phương Thuận Khai luôn là số một, bằng không anh ta không thể nào giữ vững vị trí phụ trách các loại Gaming World trong suốt hơn mười năm mà không bị bật bãi. Liền sau đó, anh ta lại cảm thấy phán đoán vừa rồi không thể xảy ra. Lý do giống như những lần trước.

Giang Nguyệt tuyệt đối nặng tình với mình, những gì mà mình và cô ta có với nhau trong quá khứ, ai có? Hơn nữa, một người xuất sắc như mình, tương lai sẽ trở thành cổ đông tiềm năng đầy cơ hội phát triển, sao cô ta có thể ngốc nghếch vuột tay đánh mất mình cơ chứ?

Nhất định là cô ta đã tìm một bệnh nhân hoặc người bạn nào đó đóng giả để mình ghen…

Tuy nói là nói vậy nhưng để đề phòng bất trắc, Phương Thuận Khai vẫn đến hỏi một người bạn.

“Máy theo dõi GPS à? Có, đương nhiên là có! Cậu còn muốn mua gì nữa không?”

Ban đầu Phương Thuận Khai lắc đầu, nhưng nghĩ một lát, anh ta liền thay đổi chủ ý.

“Có món này không?”

Anh Tứ bước thấp bước cao đi trong đêm mưa. Ngôi nhà nhỏ mà người đàn ông nói ở đầu kia của xóm. Anh buộc phải đội mưa đi xuyên qua xóm này và một dải đất trống chưa rõ thuộc quyền sở hữu của ai. Khi thực sự bước chân vào đây, anh mới biết nó khó khăn hơn lúc nghe rất nhiều. Một lần nữa bước hụt chân vào bãi bùn sâu ba mươi xăng-ti-mét, anh bực mình dừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, ngọn đèn cuối cùng đã bị rớt lại phía sau từ lâu. Trong tầm mắt anh chỉ còn không gian tối đen như mực. Anh nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy tiếng người. Chẳng nghe thấy gì cả, ngoại trừ tiếng mưa lạnh buốt vô tình vỗ vào mặt. Đột nhiên anh Tứ cảm thấy tuyệt vọng. Anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu, cần phải đi đâu, có thể tìm thấy căn nhà đó không và khi tìm thấy rồi thì trở về bằng cách nào.

Tất cả, tất cả đều tàn khốc giống như đời người, không có đường tiến, cũng không có đường lùi.

Đột nhiên một lằn sáng trắng chói mắt lóe lên ở điểm giao nhau giữa trời và đất. Anh Tứ thấy bầu trời bị lưỡi gươm ánh sáng hình răng cưa mạnh mẽ bổ đôi. Nhờ ánh sáng của lằn sét, anh nhìn thấy phía bên kia bãi đất trống trước mặt là một căn nhà biệt lập vô cùng nổi bật.

Anh Tứ bước nhanh đến chân tường, đi quanh vườn một vòng. Bờ tường không cao, nhưng mặt tường mọc đầy rêu xanh. Ngôi nhà này không có gì khác biệt so với những ngôi nhà còn lại trong xóm. Anh Tứ vừa đi vừa hoài nghi không biết mình đã tìm đúng địa điểm hay chưa. Tuy nhiên khi vòng sang phía Nam của ngôi nhà, anh liền đánh bay hoài nghi đó. Trên tường có dòng chữ rất xấu viết bằng phấn trắng.

Mua lại, sửa chữa tủ lạnh, tủ kem, nồi áp suất hàng thùng!

Anh Tứ thử đẩy cánh cổng sắt ra, nhưng cổng đã bị khóa trái. Anh tìm nơi đặt chân rồi bật nhảy qua tường vào nhà. Từ trên bờ tường nhảy xuống đất, anh Tứ ngồi xổm tại chỗ hồi lâu, lắng tai nghe ngóng, ngoại trừ tiếng mưa rơi nặng hạt không ngớt thì chẳng còn bất cứ âm thanh nào khác. Anh Tứ từ từ đứng dậy, bước về phía ngôi nhà.

Đó là ngôi nhà nhỏ lợp ngói đỏ, nóc nhà dột nát, xem chừng đã lâu chưa được tu sửa lại. Cửa sổ có song sắt, anh Tứ bước đến trước cửa sổ, phát hiện trên kính còn dán báo, anh đành phải trở lại cửa chính. Loại cửa cũ này đã lâu anh không nhìn thấy, nó làm bằng g