← Quay lại trang sách

Chương 9 GIANG NGUYỆT

Ngày thứ tư, Chủ nhật, khoảng 4 giờ sáng.

“Nói vậy các cậu là người do Lý Kinh Vũ cử đến?”

“Đúng vậy, trước nửa đêm anh ấy nhắn tin cho đồn trưởng của chúng tôi, kết quả chúng tôi bận việc nên mãi giờ mới đến đây tiếp viện. Chúng tôi tới xóm trọ, hỏi thăm đường một hồi thì tìm được chỗ này…”

Giọng trả lời lắp bắp vì chưa hoàn hồn của hai viên cảnh sát khiến anh Tứ cảm thấy hơi áy náy. Hỏi rõ tình hình rồi, anh liền mượn điện thoại của họ để gọi cho Lý Kinh Vũ, nhưng chuông đổ bao nhiêu hồi mà không thấy ai nhấc máy.

Anh Tứ nhủ thầm chắc là điềm lành, bởi vì làm nghề này, chỉ có hai trường hợp khiến cảnh sát không để điện thoại bên người, thứ nhất là đang truy bắt tội phạm, thứ hai là đang thẩm vấn kẻ tình nghi.

Hai tên chắc cũng không hề gì, có lẽ đã tóm cổ được chúng rồi…

Anh Tứ định gọi điện thoại cho Cao Lôi, Tiểu Tề hoặc Tiểu An, kết quả anh phát hiện mình không nhớ số điện thoại của bất kỳ người nào.

“Đúng là thời đại máy nhắn tin vẫn là tốt nhất.” Anh không hề cảm thấy mình có thiếu hụt gì trong phương diện giao tiếp xã hội, “Số điện thoại dài thế này, mẹ nó, ai mà nhớ nổi.”

Anh quyết định trở về văn phòng Đội Cảnh sát hình sự trước đã.

Anh Tứ ngồi trong xe taxi, nhìn ra ngoài cửa kính. Sắc trời đã hửng sáng. Mây đen bao phủ trên đỉnh đầu giống như đáy nồi, nhưng chí ít ở đường tiếp giáp với “thân nồi” phía xa xa vẫn có một khe hở. Ánh sáng lọt qua khe hở đó, lằn sáng hiếm hoi càng khiến nó trở nên quý giá. Dường như anh Tứ ý thức được đây là lần đầu tiên mình chiến thắng tâm bệnh nhờ vào chính sức mạnh của bản thân, hơn nữa tâm bệnh này còn giày vò anh suốt một đêm. Ý chí của anh trở nên kiên cường, anh cảm thấy bản thân đầu đội trời chân đạp đất, có thể chiến thắng được tất cả trở ngại. Không những thế, anh còn cảm thấy bản thân trẻ ra mười tuổi, con đường phía trước bỗng thênh thang và tràn ngập ánh sáng.

Tinh thần phơi phới và hừng hực không gì có thể cản bước giống như măng mọc vào mùa xuân như thế này đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được.

Anh nhớ đến người đã nói những lời cứu rỗi linh hồn anh vào lúc cận kề cái chết khi ấy.

Anh muốn gặp người ấy vô cùng.

Anh quyết định về đơn vị chào hỏi Lý Kinh Vũ, rồi đến thẳng bệnh viện tìm cô.

Đột nhiên anh phát hiện những khúc mắc, dằn vật mà mình gặp phải trước đây dường như không đến nỗi trí mạng như mình vẫn tưởng…

Vậy mà đợi anh trước cổng đồn cảnh sát lại là Tiểu Tề, hai mắt cậu ta hoe đỏ.

Anh Tứ đi như chạy về phía trước, anh không nghe thấy mọi âm thanh xung quanh, cũng không nhìn thấy mọi cảnh vật xung quanh.

Lý Kinh Vũ chết rồi?

Không thể có chuyện đó! Sao anh ta lại chết được chứ?

Anh Tứ nhớ lại năm mình sắp tốt nghiệp đại học, đó là lần cuối cùng anh tham gia cuộc thi đấu đối kháng. Hồi đó, anh đã đoạt giải quán quân ba năm liên tiếp, vốn nghĩ lần này anh cũng không gặp trở ngại gì, vì trận đầu tiên ở vòng hai, đối thủ của anh là một cậu nhóc mặt non choẹt nói đặc giọng địa phương. Hỏi mới biết người đó là sinh viên năm nhất, anh Tứ lắc đầu tỏ vẻ xem thường. Kết quả là hiệp đấu mới bắt đầu chưa đầy ba mươi giây, cánh tay anh đã bị vặn ngược ra sau, đành phải đập sàn nhận thua.

“Đội đỏ, Lý Kinh Vũ, chiến thắng!” Một người dũng mãnh như Lý Kinh Vũ sao có thể chết được chứ?

Đi qua phòng họp, rẽ trái, cánh cửa sổ bay đâu mất. Không gian tối hù hù trước mắt khiến anh nhớ lại phòng tập cũ của Đội Cảnh sát. Những người năng đến phòng tập đó về cơ bản đều là những cảnh sát trẻ chưa bị công việc và cuộc sống đánh gục, ví dụ như anh Tứ khi đó. Lần đầu tiên Lý Kinh Vũ xuất hiện tại phòng tập, anh Tứ cậy mình là khách quen ở đây liền ra oai với anh ta, liều mạng kéo cử giật nặng 170 kí lên, sau đó mời anh ta làm thử. Lý Kinh Vũ không thể kéo nổi, đỏ mặt bỏ đi. Tất nhiên sau đó anh Tứ bị đau lưng, phải dưỡng bệnh mất hơn hai tháng. Đến lúc lưng anh khỏi đau thì phát hiện Lý Kinh Vũ đã ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đến phòng tập, kéo cử giật nặng 180 kí ngay trước mặt anh.

Một người không chịu khuất phục như anh ta sao có thể chết được chứ?

Trước mặt là phòng thay đồ. Cánh cửa bị khóa trái, anh Tứ đạp tung cửa, cánh cửa lắc lư rên rỉ một cách vô tội, giống như năm đó đi bắt lão Nam ở Diêu gia. Căn phòng tối om, anh Tứ vừa đạp tung cửa liền cảm thấy không ổn nên vô thức ngồi thụp xuống. Anh trố mắt nhìn Lý Kinh Vũ lướt qua người mình, chui tuột vào trong. “Pằng pằng!”, hai tiếng súng vang lên, rồi trong phòng bừng sáng, ánh sáng trắng đến chói mắt. Anh bước vào trong thì thấy lão Nam co giật trong vũng máu, khẩu súng săn bị hất văng ra xa. Cách đó chưa đầy hai mét là Lý Kinh Vũ đang ở tư thế bò trên mặt đất ngắm chuẩn mục tiêu, anh ta thậm chí còn chẳng hề xây xước gì. Anh Tứ nhìn mà thầm sợ thay cho anh ta. Sau khi ra khỏi cửa, việc đầu tiên anh ta làm là đối chiếu các hóa đơn thanh toán của anh, rồi càm ràm rằng chi phí nằm vùng của anh Tứ quá nhiều.

Một người gan dạ và tỉ mỉ như anh ta, sao có thể chết được chứ?

Anh mở cánh tủ, thò tay vào bên trong khua khoắng loạn xạ, cuối cùng cũng chạm vào hộp súng.

Mở băng đạn, kiểm tra cẩn thận, lên đạn “cạch!” một tiếng, rồi đút súng vào sau eo. Anh thề với chính mình trong gương, quyết không để Hoàng Hâm sống đến ngày mai.

Đột nhiên anh phát hiện, bộ dạng nghiêm túc của mình trông rất giống Lý Kinh Vũ.

“Kinh Vũ”, nước mắt anh bỗng dưng chảy đầm đìa khắp mặt, “sao cậu lại chết? Dậy đi! Chúng ta còn chưa phân thắng bại cơ mà?”

Không biết Tiểu Tề vào từ lúc nào, cậu ta biết lúc này mình nên tránh đi, biết rằng mình nên giả vờ không nhìn thấy anh Tứ rơi nước mắt, nhưng cậu ta không thể kiểm soát được chính mình.

Cậu ta bật khóc thành tiếng.

Anh Tứ quay đầu lại, bừng bừng lửa giận.

“Hoàng Hâm đâu? Có tin tức gì của hắn chưa?” Giọng anh rất trầm, nhưng rít lên từng chữ qua kẽ răng.

“Góc đó của khu chung cư không đặt camera giám sát.” Tiểu Tề nghẹn ngào, “Thông qua camera giám sát giao thông thì phát hiện một chiếc xe hơi màu trắng tháo chạy khỏi khu chung cư…”

“Nó chạy đến đâu?”

“Chiếc xe đó chạy đến đường Hạnh Phúc Đông thì mất dấu vết, rồi được phát hiện trong khu chung cư Vườn Hạnh Phúc…”

“Ở đâu?” Anh Tứ bắt đầu có dự cảm không lành.

Đó là nơi Giang Nguyệt ở.

Khu chung cư nơi Giang Nguyệt sống cách nội thành khá gần, rất tiện cho việc đi làm, chỉ có điều khuyết điểm của nó là hơi cũ. Tòa nhà này không có thang máy, may mà chỉ có bảy tầng, nên vẫn leo thang bộ được. Anh Tứ chạy hộc tốc lên từng cầu thang bộ. Anh cầu nguyện cho cô đừng xảy ra chuyện gì, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh vẫn hoài nghi mình không gặp may được như thế. Cô không ở bệnh viện, gọi điện cũng không bắt máy, xem ra chẳng phải điềm lành.

Anh Tứ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô. Nói gặp mặt thì không chính xác cho lắm, bởi vì khi đó anh Tứ bị khiêng vào bệnh viện. Phản ứng cai thuốc của anh quá nghiêm trọng dẫn đến tình trạng tim ngừng đập tạm thời. Trong lúc hôn mê, ý thức của anh vẫn còn, anh mơ thấy mình trở thành phi công, nhưng chiếc máy bay mà anh được phân công lái lại là máy bay chạy bằng động cơ diesel, muốn bay phải quay cán động cơ, anh quay mệt muốn chết mà máy bay vẫn chưa thể cất cánh. Ngẩng đầu muốn nhìn mây trên trời, kết quả anh mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt của cô. Cô dùng đèn pin chiếu vào đồng tử của anh, sau đó tháo khẩu trang, không rõ quay sang nói với ai một câu, “Cứu sống rồi!”

Nói như vậy, cô chính là ân nhân cứu mạng của anh, vậy mà sao anh vẫn chưa nói lời cảm ơn cô bao giờ?

Anh Tứ lại hồi tưởng cảnh tượng lúc mình đến đây xin Pethidine. Bất kể anh mặt dày thế nào, kèo nhèo, nịnh nọt thế nào, cô vẫn chỉ đáp một câu, “Không được! Anh mổ bao lâu rồi, làm gì có chuyện đến giờ còn đau tới mức ấy.” Anh Tứ không còn cách nào đành lôi thẻ ngành ra, nói rằng xin Pethidine để phục vụ công tác phá án. Cô liền nhìn anh, thủng thẳng bảo, “Cảnh sát cơ à? Thất kính quá! Muốn tiêm thì về mang thư giới thiệu của lãnh đạo đến đây.”

Có điều, đôi lúc anh Tứ bị phản ứng nghiêm trọng, cô vẫn cho anh thuốc. Lúc tiêm thuốc, hai người nói chuyện với nhau đôi câu. Ban đầu chỉ là mấy câu chuyện vẩn vơ, sau đó nói đến nghề nghiệp của nhau, rồi sau đó nữa gặp lúc cô đổi ca, hai người cùng hút thuốc, kể về những chuyện vặt vãnh của gia đình. Cô biết mọi bệnh cũ tật mới của anh Tứ, anh Tứ biết tình trạng hôn nhân của tất cả các đồng nghiệp của cô. Cô còn góp ý cho anh nên mừng vợ cũ tái giá bao nhiêu tiền, mua đồ chơi gì làm quà cho con trai. Anh Tứ cũng nói cho cô biết nên đến làm thủ tục ở cục dân chính nào thì đỡ phiền hà, nên mua đồ hàng thùng ở đâu thì rẻ.

Vào khoảnh khắc này, khi nhớ lại chuyện cũ, anh Tứ mới hiểu rằng cô đã trở thành một phần cuộc sống của mình, trở thành một người mà mình không thể rời xa…

Cuối cùng anh cũng trèo lên tầng bảy, anh bước nhanh về phía căn hộ của cô. Từ đằng xa, anh trông thấy cánh cửa vẫn nguyên vẹn. Vậy mà khi bước đến gần, anh Tứ như hóa đá, anh biến thành pho tượng không ngừng thở hổn hển.

Trên cánh cửa dán một tờ A4 rõ rành rành, trên đó viết lời từ biệt cuộc đời kinh tâm động phách nhất.

Có việc gấp phải về quê, không kịp thông báo…

Một tiếng thét quái dị phát ra từ lồng ngực anh Tứ. Anh Tứ giơ chân đá tung cánh cửa, nhìn máu tươi ngập tràn trước mặt, anh rống lên thảm thiết. Hai mắt anh đỏ ngầu, nước bọt thấm qua khóe môi, anh móc súng ra nhưng không biết nên bắn ai.

Cuối cùng, hai mắt tối sầm, anh lăn ra ngất lịm.