← Quay lại trang sách

Chương 10 KẾ HOẠCH

Phía dưới chiếc sofa màu cam, bên cạnh chiếc bàn trà màu tím, hắn tìm thấy dấu vết trên sàn nhà. Một vạch, hai vạch, ba vạch, bốn vạch… Gió bất chợt trở nên mạnh hơn, mưa bị gió thổi hắt vào cửa sổ tạo thành những tiếng tí tách như đập vào tận tim. Hắn đột nhiên phát hiện những vạch này hoàn toàn trùng khớp với ngón tay của mình. Tiếng sấm ì ùng nổi lên như tiếng của quả bóng sắt đáng sợ đang chầm chậm lăn từ phía xa lại gần, nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó…

(Trích: Động quỷ)

Ngày thứ tư, Chủ nhật, khoảng 3 giờ chiều.

Ổ chuột nơi Hoàng Hâm ở tại Triệu gia trang tập trung rất đông người. Dưới sự chỉ huy của bác sĩ pháp y, mấy chục cảnh sát mặc đồng phục áo trắng của bác sĩ đang đào sâu ba thước khắp khu vườn. Không gian trong hai gian nhà nát trở nên nhộn nhịp khác thường, các cảnh sát lật tung mọi thứ trong nhà, chụp ảnh khắp nơi. Anh Tứ xông vào nhanh như một cơn lốc đã thu hút ánh mắt của không ít người.

“Anh Tứ… Anh…” Không rõ ai ngăn anh lại, liền bị anh đẩy bật ra.

“Tôi theo vụ án này đến cùng!” Anh hét xong thì phát hiện Đội trưởng Hùng cũng có mặt ở đây.

“Tứ Minh, cậu ổn không?” Đội trưởng Hùng chậm rãi bước tới, nhìn chằm chằm vào mắt anh, rồi hỏi.

Anh Tứ phát hiện Đội trưởng Hùng cũng đeo băng đen giống như tất cả các đồng nghiệp cảnh sát khác.

“Ổn!” Hai mắt anh Tứ đỏ hoe, giọng nói khàn khàn như say rượu, “Tôi đặt mạng sống của mình vào vụ án này!”

Đội trưởng Hùng gật đầu, tay vỗ mạnh lên vai anh.

“Trước hết nói về tình hình tại chỗ bác sĩ Giang. Nạn nhân là chồng cũ của Giang Nguyệt, tên là Phương Thuận Khai. Cũng giống như Vương Bằng, nạn nhân bị cứa đứt cổ họng bằng một nhát dao. Phần bụng bị đâm nhiều nhát bằng hung khí sắc nhọn. Cuối cùng, nguyên nhân dẫn đến tử vong là chảy máu quá nhiều. Nguyên nhân tử vong này cũng giống như nguyên nhân tử vong của Thuận Tử… và cả của… Đội trưởng Lý…”

Tiểu Hạ chợt nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới nói tiếp.

“… Nói tóm lại, tại hiện trường không phát hiện thấy vết máu của người thứ ba.”

Tim anh Tứ co thắt dữ dội.

Điều đó có nghĩa là Giang Nguyệt vẫn còn khả năng sống sót.

“Sao tên Phương Thuận Khai này lại xuất hiện ở đây nhỉ?” Không rõ ai đặt câu hỏi. Câu hỏi vừa thốt ra, mọi người tức thì cảm thấy lúng túng không biết trả lời ra sao.

“Anh Tứ, anh xem này!” Cao Lôi đưa cho anh xem một bức ảnh chụp tại hiện trường. Trên tường có dòng chữ khắc bằng dao, trách móc Giang Nguyệt: Con đàn bà dâm đãng không biết xấu hổ.

Anh Tứ đành lên tiếng giải thích về mối quan hệ giữa hai người họ.

“Nói như thế thì đã hoàn toàn giải thích được nguyên nhân tại sao Phương Thuận Khai xuất hiện ở đây.” Cao Lôi nghe xong nói vậy, sau đó cậu ta sực hiểu ra, “Ồ, hẳn nào… em đang thắc mắc sao gã đó lại đổi sang dùng súng chứ!”

“Súng?”

“Tìm thấy một đầu đạn trên tường ở phòng ngủ. Xem ra không phải Hoàng Hâm, mà chính là Phương Thuận Khai đã tìm cách kiếm được món hàng này…”

Cao Lôi nói xong liền đưa cho anh Tứ xem kết quả hóa nghiệm. Kết quả hóa nghiệm cho thấy trên tay của người chết còn lưu lại dấu vết của thuốc súng.

“Nói như vậy thì tên Phương Thuận Khai này lên đến nhà Giang Nguyệt nằm chờ, kết quả không hiểu vì sao Hoàng Hâm cũng đến đây, hai bên đánh nhau, Phương Thuận Khai bị giết chết. Đúng lúc này Giang Nguyệt về nhà, kết quả cô ấy bị bắt cóc…”

Mọi người đều cảm thấy đau đầu hơn vì lúc này gã điên Hoàng Hâm đã có súng trong tay.

“Nhưng sao Hoàng Hâm lại đến tìm bác sĩ Giang? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? Khi cửa mở, phát hiện có đàn ông trong nhà, lẽ ra hẳn phải từ bỏ kế hoạch hành động mới phải chứ. Trước đây, hắn chưa bao giờ sát hại đàn ông mà…” Cao Lôi cảm thấy không thể giải thích nổi.

“Người mà hắn nhắm trúng không phải Giang Nguyệt, mà là tôi…” Giọng anh Tứ như vang lên từ dưới đáy giếng sâu, “Lúc thẩm vấn, tôi nhục mạ hắn rất phũ phàng, với kiểu tâm lý lệch lạc, biến thái như hắn thì chắc chắn không thể nhắm mắt bỏ qua. Chắc chắn hắn đã theo dõi tôi và vô tình nhìn thấy Giang Nguyệt…”

Giọng anh Tứ mỗi lúc một nhỏ hơn. Cảm giác tội lỗi nảy nở và phát triển thần tốc như dây leo vùng nhiệt đới, nó cắm rễ vào tận tim khiến anh cảm thấy đau đớn đến mức không thiết sống.

“Tạm thời cậu đừng về nhà.” Đội trưởng Hùng hiểu ra vấn đề, lập tức ra lệnh, “Cao Lôi, cậu cử hai người đến canh ở nhà Tứ Minh.”

“Tìm thấy xe chưa?” Anh Tứ cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh. Trí não là vũ khí duy nhất mà anh có thể sử dụng lúc này. Nếu không ở trong tình thế bức bách, anh quyết không cho phép bất cứ tạp niệm nào xen vào.

“Chiếc xe hơi màu trắng bị vứt lại khu chung cư. Xe của chồng cũ Giang Nguyệt cũng ở đó. Khu chung cư này không có camera giám sát, bởi vậy không biết bọn chúng rời đi bằng cách đi bộ hay đổi xe khác. Nếu đổi xe thì đã đổi sang loại xe gì… Đội Cảnh sát giao thông đang kiểm tra các camera giám sát quanh khu vực đó, nhưng vẫn chưa có kết quả…”

Anh Tứ chắp tay sau lưng, đi đi lại lại. Trước đây, nếu hỏi anh Giang Nguyệt là người thế nào, thì e rằng anh không thể nói được mấy chi tiết. Nhưng lúc này, những gì liên quan đến cô giống như trận mưa rào ào ào trút xuống đầu anh.

Cô thích hút thuốc vị bạc hà.

Cô không đeo trang sức.

Phía dưới đuôi mắt phải của cô có một nốt ruồi nhỏ.

Cô cười nhẹ nhàng, luôn giữ khoảng cách cần thiết với người đối diện.

Thỉnh thoảng cô nói chuyện với vẻ bất cần đời, thỉnh thoảng lại nói đùa những câu khiến người ta mất mặt.

Lần nào hút thuốc, cô cũng ca thán phải làm thêm giờ. Lần nào rủ anh Tứ ra ngoài hút thuốc, cô đều lấy lý do là không mang bật lửa.

Bàn tay cô rất dịu dàng khi tiêm cho bệnh nhân. Cô chiếm cứ tất cả tầm nhìn của anh. Cô giơ tay soi đèn pin vào mắt anh.

Cô nói, “Cứu sống rồi!”

“Vậy rốt cuộc chúng ta nắm được thông tin gì rồi?” Mắt anh Tứ đỏ au. Không ai trả lời. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng chết chóc. Đột nhiên, một tiếng kêu to vang lên khiến mọi người giật mình. “Phá được rồi!” Người vừa nói là Tiểu An, từ đầu đến giờ luôn miệt mài ngồi xử lý dữ liệu trước máy tính.

Một đám người vây quanh màn hình máy tính. Anh Tứ đứng gần máy tính nhất, hai tay nắm chặt thành quyền. Trong máy tính của Hoàng Hâm, ngoại trừ một vài tệp nhạc và tệp phim ảnh ra thì toàn là các tệp văn bản. Tiểu An sắp xếp chúng theo thứ tự ngày tháng. Tệp trên cùng là một bảng biểu, trong đó từng cột ghi lại tên người, địa chỉ, số điện thoại.

“Hình như đây đều là thông tin của những khách hàng mà hắn từng giao hàng chuyển phát nhanh.” Tiểu An vừa nhìn đã hiểu, “Anh xem dòng này, đây là tên của các công ty chuyển phát nhanh, xem ra hắn thường xuyên nhảy việc.”

“Cậu xem cột ghi chú này!” Anh Tứ lạnh lùng chỉ vào màn hình.

Đến lúc này mọi người mới để ý thấy nội dung các dòng của cột này giống hệt nhau. Anh Tứ lẩm bẩm đọc giống như kẻ điên.

“Nữ, ở nhà một mình.”

“Nữ, ở nhà một mình.”

“Nữ, ở nhà một mình.”

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy ớn lạnh.

Có trời mới biết hắn từng giết bao nhiêu người.

Phía dưới đều là các tệp văn bản. Mở từng tệp ra, một vài dòng nội dung đơn giản liền đập vào mắt.

“Người này còn trẻ, da dẻ mịn màng, cảm giác khá tuyệt. Chỉ có điều xử lý hơi phức tạp. Lần sau phải tránh mới được.”

Bên dưới phần tóm tắt là một vài bức ảnh. Bức ảnh đầu tiên chụp cảnh Hoàng Hâm ngồi bên cạnh tử thi đã bị phân xác, giơ tay nhìn thẳng vào ống kính. Mấy bức tiếp đó, hắn mặc bộ quần áo nilon chống thấm dùng một lần, tay cầm lưỡi cưa. Ảnh cuối cùng, hắn nâng đầu người lên, nhìn ống kính. Đây không phải lần đầu tiên những cảnh sát có mặt tại hiện trường nhìn thấy ảnh chụp hiện trường tương tự như vậy, nhưng thêm nụ cười của Hoàng Hâm khiến tổng thể bức ảnh trở nên đáng sợ đến mức da đầu tê bì từng đợt.

Tiểu An lần lượt mở các tệp ra kiểm tra. Mỗi tệp là một quá trình gây án, kèm thêm vài câu phát biểu cảm xúc ngắn gọn và mấy dòng tổng kết kinh nghiệm, đương nhiên, còn có cả ảnh. Trong các bức ảnh, có đôi khi Hoàng Hâm mặc quần áo chỉnh tề. Thời gian càng trôi qua, độ biến thái của hắn càng phát triển lên một tầm cao mới. Từ tệp thứ tư trở đi, hắn học được cách lột da mặt.

“Mẹ kiếp, móc đâu ra thứ bệnh hoạn như hắn cơ chứ…” Nghĩ đến Giang Nguyệt, giọng anh Tứ lạc đi.

“Lần này hắn để lại dấu vân tay. Chúng tôi đã tiến hành đối chiếu thông tin với vụ án gây trọng thương trước đây, hắn đúng là Hoàng Diểu. Như vậy xem ra người bị chết trong trận hỏa hoạn năm đó là bố mẹ và em trai hắn. Hoàng Diểu có dáng người thấp bé, hơn nữa lại bị bỏng nặng, mặt bị băng kín nên khi hắn mạo danh em trai là Hoàng Hâm lấy chứng nhận tàn tật, cảnh sát Thâm Quyến mới không nhận ra. Sau này đổi sổ, hắn liền đổi luôn ảnh cũ, thế là càng không ai nhận ra hắn là Hoàng Diểu nữa…” Giọng Tiểu An đầy vẻ ân hận và đau đớn.

“Người chụp ảnh”, anh Tứ cố ép mình phải tỏ ra bình tĩnh, “từ góc độ này cho thấy, hắn không hề thấp. Các cậu tìm xem trong số anh em họ hàng thân cận của Hoàng Diểu có ai phù hợp với điều kiện này không?”

“Hình ảnh mà camera chụp được khá mờ. Tuy không nhìn rõ, nhưng phía cảnh sát Thâm Quyến nói trận hỏa hoạn năm đó khiến hai gia đình thiệt mạng. Đều là họ Hoàng. Hai nhà này có quan hệ họ hàng… Gia đình còn lại cũng có cậu con trai may mắn sống sót, cậu ta tên là Hoàng An, còn về việc cậu ta có phải người mà chúng ta cần tìm không thì phải điều tra thêm mới biết được…”

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc không có manh mối nào.

Phòng họp lặng phắc. Mọi người đều biết nhưng không ai nói thành lời.

Việc truy bắt hung thủ vẫn xa vời. Về cơ bản Giang Nguyệt không còn cơ hội sống sót.

Nhưng anh Tứ biết mình không được từ bỏ hy vọng. Anh lấy điện thoại di động, bấm số gọi cho Bàng Tam.

“Huy động tất cả người cho tôi! Tất cả!”

Lúc tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ. Trước mắt tối om, không rõ mình đang ở nơi nào. Ý thức dần dần hồi phục. Đầu tiên cô cảm thấy thân thể mình đang lắc lư, sau đó ngửi thấy mùi xăng chưa đốt cháy hết. Cuối cùng tiếng ầm ầm theo quy luật đã nói cho cô biết rằng cô đang ở trên xe.

“Sao mình lại ở trong này?”

Đầu nặng trịch, cô nhớ lại một vài phân đoạn đã diễn ra.

Cô tan làm, về nhà, mở cửa, sau đó mắt tối sầm…

Cô không nhớ được gì nữa…

Đợi chút… Lúc mở của, cô ngửi thấy một mùi rất quen thuộc và rất đặc biệt, hơi giống mùi cá sống, lại hơi giống mùi sắt gỉ ngâm trong nước. Còn cả màu sắc nữa, cô nhìn thấy màu… Sau khi cửa mở, cô nhìn thấy màu gì nhỉ?… Sao cô không nhớ ra…

Chiếc xe lắc nhẹ khiến cô phân tâm, sau đó những mảnh tư duy vụn vặt được chấp ghép lại, cuối cùng trở thành mũi tên cắm trúng hồng tâm.

Là màu đỏ.

Đôi đồng tử không nhìn thấy gì trước mắt của cô bỗng dưng co nhỏ lại. Cô nhớ lại tất cả rồi! Trước khi ngất đi, cảnh tượng mà cô nhìn thấy là khắp phòng đầy vết máu. Giang Nguyệt còn chưa kịp thét lên thì hai bóng người đã lao đến chỗ cô…

Cảm giác tê dại, đau đớn từ cổ tay và cổ chân truyền đến khiến cô hiểu rằng mình đang bị trói. Cô thở gấp, toàn thân run rẩy, cố dùng hết sức bình sinh giãy giụa hòng thoát ra ngoài. Người cô run lẩy bẩy đến mức không kiểm soát được, nước mắt trào ra, tim đập nhanh tới nỗi bản thân không chịu đựng nổi. Sự khiếp sợ làm không khí trở nên bỏng rát như dòng dung nham, nó trào ra từ huyệt đan điền, bỏng đến nỗi các cơ bụng bị chuột rút, khí quản đau rát, cuối cùng bật thành tiếng thoát ra khỏi cổ họng.

“Hu hu…”

Miệng bị dán băng dính. Giang Nguyệt ngây người một lát, sau đó dùng hết sức giãy giụa, nom cô như con cá bị quẳng lên bờ. Mồ hôi thấm ướt áo và tóc, mặt đỏ gay, cô không ngừng uốn éo, va đập và kêu gào…

“Nghe thấy không?” Hoàng Hâm đang lái xe, chợt lên tiếng.

“Nghe thấy gì?” Hoàng An đang ăn bim bim, quay sang hỏi.

“Ả kia tỉnh rồi!”

“Giết nhé?” Hoàng An vừa nhét miếng snack khoai tây vào miệng vừa hỏi.

“Không!” Hoàng Hâm lắc đầu, “Cứ theo kế hoạch ban đầu, làm việc chính trước đã.”

“Hầy, đàn bà phiền phức lắm…”, Hoàng An cằn nhằn, “Cho ả chết đi!”

Hoàng Hâm thừa nhận góp ý của Hoàng An rất chí lý. Mang của nợ này đi làm việc lớn đúng là khá mạo hiểm. Nhưng gã cảnh sát kia đã nói những lời như thế với hắn, không báo thù sao được? Giống như năm đó, bà khách hàng nọ không ngừng càm ràm trách móc hàng hóa vỡ nát hết, còn hỏi hắn rốt cuộc có biết làm việc không. Thế là kết cục của bà ta chính là trở thành những bức ảnh trong tệp văn bản thứ nhất.

Còn lần này, hắn đã phát minh ra cách báo thù mới. Hắn cảm thấy mình đúng là thiên tài, cách này còn thú vị hơn giết luôn rất nhiều lần. Về sau, hắn lại có trò mới để chơi rồi…

“Khốn kiếp!” Hắn mắng, “Đã nói làm theo kế hoạch thì cứ theo kế hoạch mà làm!”

Hoàng An sợ sệt không dám ho he gì.

“Em yên tâm!” Nhớ lại thằng nhóc này luôn chăm sóc mình suốt những ngày tháng qua, hắn lại không nhẫn tâm, “Xong việc, ả này thuộc về em, em muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, lần này em không cần trốn trong tủ kem…” Hoàng An cười ngây ngốc. “… Sau đó sẽ xử lý, vứt tại hiện trường. Anh mày muốn cho thằng khốn kia biết khinh thường anh mày sẽ phải nhận kết cục như thế nào…”

“Trong máy vi tính còn thứ gì hữu dụng nữa không?” Anh Tứ đang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại cả nửa ngày, bỗng nhiên quay lại hỏi.

“Em chưa xem những thứ khác, mới xem mấy tệp văn bản. Các tệp nhạc và phim ảnh vẫn chưa kiểm tra.”

“Lập tức kiểm tra!”

“Ngay bây giờ ạ?” Tiểu An ngẩn người, “Mấy trăm bộ phim liền…”

Kiểm tra phim ảnh không phải chỉ cần mở ra là xong, còn phải đề phòng xem giữa các đoạn phim có cắt ghép gì không nên rất mất thời gian. Anh nghĩ, mau chóng phá giải những chiếc điện thoại di động kia còn có giá trị hơn.

“Điện thoại di động đã được gửi đến đội giám sát mạng để họ làm vì họ làm nhanh hơn chúng ta.” Anh Tứ đoán được ý của Tiểu An, “Còn về các bộ phim lưu trong máy, cậu không cần xem kỹ, chỉ cần xem đó là những phim gì thôi.”

Tiểu An sắp xếp lại thứ tự các bộ phim theo tên gọi.

Châu Tinh Trì, phim mạng, clip hài, show thời trang…

Anh Tứ rê chuột, đọc kỹ tựa đề từng bộ phim, rồi chìm vào suy nghĩ.

Loại người như Hoàng Hâm, anh đã tiếp xúc vô số lần. Loại người này có đặc điểm rất phổ biến, đó chính là tầm nhìn hạn hẹp, không có hứng thú với những thứ vượt quá giai tầng sống của mình.

“Tìm phim nước ngoài!” Đột nhiên anh nảy ra một ý.

“Chỉ có một bộ phim nước ngoài duy nhất, đó là bộ phim ’Chúa tể của những chiếc nhẫn’.”

Một tệp xuất hiện ngay chính giữa màn hình. Tiểu An mở ra, cau mày.

“Dung lượng thế này… không đúng lắm, quá nhỏ, sao chỉ có mấy Mbyte.

Anh Tứ đã dự tính trước sẽ là vậy.

“Mở ra!”

Sau đó, một việc không ai có thể ngờ được đã xảy ra.

Hoàng Hâm xuất hiện trên màn hình.

Hoàng Hâm ngồi trên chiếc ghế đẩu, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi, đang lật giở thứ gì đó. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên.

“Chào các ngài cảnh sát!”

“Mẹ nó…”, Tiểu An kinh ngạc đến đờ đẫn, “hắn biết nói!”

“Thực ra tao chẳng có gì cần nói với bọn mày, vì bọn mày không xứng nghe tao nói chuyện”, vẻ mặt tươi cười đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự tức giận, hai má hắn đỏ gay, nộ khí ngút trời, “bọn mày chỉ biết chơi đểu. Không điều tra ra manh mối, bọn mày bất tài thì thôi, nhưng dựa vào đâu còn cấm đăng tin lên báo? Ở thành phố lớn, không đăng tin giết người lên báo còn chấp nhận được, nhưng thành phố bé hơn lỗ mũi như Cửu An đây… bọn mày nói xem… vì sao cũng không thèm đăng? Bọn mày coi thường tao à? Phải không hả?”

Tất cả cảnh sát có mặt tại hiện trường đều tức điên. Đây là sự sỉ nhục trắng trợn. Chỉ duy anh Tứ là không thay đổi sắc mặt, anh nhìn chằm chằm vào màn hình như đã nghĩ ra điều gì.

“Không công bằng, không công bằng!” Khuôn mặt của Hoàng Hâm trên màn hình trở nên méo mó, “Các người xem, ở Mỹ, giết mấy người, cả nước đều biết tên, nhưng tao thì sao? Tao thì sao? Xã hội này cá lớn nuốt cá bé, thối nát vô cùng! Từ nhỏ, tao đã bị bọn mày coi thường. Chưa ai từng nhìn thẳng vào tao, chưa ai cảm thấy tao sẽ thành công. Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều coi tao là rác rưởi.”

Sau đó, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về những nỗi bất công mà mình gặp phải. Điều kỳ quặc là mỗi chuyện mà hắn kể ra chẳng có chuyện nào liên quan đến tướng mạo hay chiều cao của hắn, mà toàn nói những chuyện vặt lông gà vỏ tỏi. Thậm chí hắn còn nhắc đến chuyện có lần tham gia khóa học đào tạo về máy tính, kết quả sau khi học xong chương trình Office, hắn vẫn không tìm được việc làm, hắn cảm thấy mình bị lừa, kể từ đó hắn không thèm tham gia bất kỳ khóa học nào nữa, mà đều tự học, vân vân và vân vân…

“Bọn mày đều khinh thường tao, bắt nạt tao, vậy thì tao phải cho bọn mày thấy. Tao không giết người, thứ tao giết là những thành kiến và định kiến.”

Hoàng Hâm bước ra khỏi phạm vi của ống kính, lát sau liền quay lại, tay cầm một chai rượu trắng. Hắn ngửa cổ uống ừng ực, rồi vứt chai rượu sang một bên.

“Được! Đã thế lần này tao ra tay mạnh bạo hơn cho bọn mày xem. Tao sẽ làm một chuyện kinh thiên động địa. Tao muốn giết một nhân vật tai to mặt lớn khiến bọn mày không đăng báo cũng không được. Tao muốn cả nước vừa nghe đến tên của tao đều phải rùng mình sợ hãi. Bọn mày cứ đợi đấy! Bọn mày đều muốn tao chết! Mẹ chúng mày! Mẹ chúng mày! Mẹ chúng mày…”

Đột nhiên, hắn dùng thứ đang cầm trong tay đập mạnh vào máy quay phim. Màn hình bị lật nghiêng, mấy phút sau clip kết thúc trong tiếng hét cuồng loạn của Hoàng Hâm.

Phòng họp yên lặng như tờ, sau đó mấy phút, những lời bàn tán, thảo luận bùng phát dữ dội.

“Ghi hình lúc nào vậy?” Cao Lôi hỏi dồn.

“Mười… hai ngày trước.”

“Nói như vậy nghĩa là có khả năng hắn ghi hình trước khi giết Vương Bằng…”

“Anh cảm thấy hắn nói nghiêm túc không?”

“Khó nói lắm, hắn uống say…”

“Nói nhảm!” Đội trưởng Hùng đột nhiên nổi giận, “Các cậu không nhận ra sao? Tên này là kẻ bệnh hoạn, tự ti và nhạy cảm cực độ. Điều khiến hắn không thể chịu đựng được nhất chính là bị miệt thị và sỉ nhục. Chỉ vì mấy câu nói của Tứ Minh mà hắn bất chấp mọi hậu quả, bám theo cảnh sát, cũng không ngại chịu rủi ro mà thay đổi cách thức gây án, bắt cóc một phụ nữ. Hắn đang cảm thấy tất cả các cảnh sát xúm lại áp chế hắn, khinh miệt hắn, bởi vậy còn chuyện điên rồ nào hắn không dám làm chứ?”

Trong nửa cuối năm nay, “thời điểm giết người” “thích hợp” nhất chính là khoảng thời gian này. Tháng Bảy, tháng Tám, tháng Chín quá nóng, thi thể nhanh bị phân hủy, dễ khiến người khác phát hiện. Tháng Mười hai lại quá lạnh, xác sẽ cứng như tượng, khó xử lý. Chỉ có tháng Mười và tháng Mười một là có thể ung dung.

Hoàng Hâm nghĩ đến điều này chính là vào tháng Mười.

Mỗi năm, hễ đến khoảng thời gian này, hắn lại cố tình đi ngược dòng người, luồn lách qua họ để sang đường, hắn muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của từng người đi sát cạnh hắn. Hoặc giả mỗi lần gõ cửa nhà khách hàng, hắn cố tình kéo dài thời gian, quan sát cách bài trí trong nhà đối phương, dáng vẻ họ lúc cúi đầu ký tên và mỉm cười lúc ngẩng đầu, tưởng tượng dáng vẻ của người đó khi bị giết hại, hắn lại thấy kích thích vô cùng.

Cảm giác kích thích này giống như ngọn lửa dụ dỗ, khiêu khích từng bó đuốc không ngừng lúc ẩn lúc hiện trong bụng hắn, mãi đến khoảnh khắc linh cảm lóe lên, bó đuốc liền bùng cháy ngút trời. Thế giới trước mất hắn liền biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt. Hắn thì thầm nói lời vĩnh biệt với khuôn mặt đó như kẻ mất hồn, khi tỉnh táo lại, hắn cảm nhận được tim mình đập lần đầu tiên trong suốt một năm nay.

Hắn đã tìm thấy con mồi.

Động lực khiến hắn nghĩ ra chủ ý này không gì khác ngoài sự hụt hẫng vô cùng tận. Hắn không hiểu tại sao cuộc đời này lại bất công như thế. Theo như hắn biết, với cùng “thành tích” mà ở nước ngoài thì đã được lên báo và lên tivi từ lâu, đã trở thành nhân vật làm mưa làm gió từ lâu rồi, thế mà hiện giờ hắn vẫn lặng lẽ chẳng một ai biết đến. Báo không đăng, thời sự không đưa tin, ngay cả trên mạng xã hội cũng không có ai bình luận, thậm chí cảnh sát còn chưa nhận ra tất cả những nạn nhân này đều do một người sát hại. Hắn phải cố dằn lòng lắm mới không viết thư cho cảnh sát, bởi hắn biết trong thời đại mạng internet như ngày nay, làm vậy không khác gì tự thú.

Cuối cùng sự việc cũng có bước đột phá. Cơ duyên dẫn đến đột phá vẫn từ việc giết người, điều đó khiến hiện giờ hắn đặc biệt tin vào câu thành ngữ “Trời đền đáp cho người cần cù”. Ả đàn bà đó nhan sắc thường thường bậc trung, hắn chẳng có chút hứng nào, nên giết cô ta ngay tức thì. Sau khi xong việc, hắn lười nhác hút thuốc, lục lọi đồ đạc của cô ta, kết quả tìm thấy thẻ công tác.

Hóa ra là một phóng viên.

Địa điểm gây án mà Hoàng Hâm thường chọn từ trước đến nay đều là những nơi vắng vẻ, xa xôi, chính vì vậy, phần lớn người bị hại đều là những người thu nhập thấp, lao động cổ cồn đã được tính là đối tượng “hạng sang” của hắn rồi. Hắn chưa bao giờ dám nghĩ có ngày mình sẽ giết một phóng viên.

Hắn cho rằng phóng viên đều là những người kiếm được nhiều tiền.

Sự tò mò xúi giục hắn đưa ra quyết định tìm hiểu kỹ hơn về các chi tiết trong cuộc sống của cô phóng viên. Điện thoại mở khóa bằng vân tay rất nhạy cảm với độ ẩm, tuy xác cô ta chưa lạnh nhưng bàn tay dính máu nên hắn phải mất bao nhiêu công sức mới mở được mật mã.

Mất thời gian cũng đáng!

Hắn tìm thấy phương thức liên lạc của mười mấy nhân vật nổi tiếng trong danh bạ điện thoại.

Vào khoảnh khắc đó, hắn đã đưa ra quyết định vĩ đại nhất cuộc đời.

Căn phòng lặng phắc như tờ.

“Liệu có phải nhân vật nào đó làm việc ở Ủy ban Nhân dân thành phố? Hay ở Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc? Hay ở một cơ quan nào khác?” Lời của Cao Lôi khiến mọi người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Lập tức thông báo các lực lượng vũ trang và lực lượng an ninh quốc gia! Đưa thông tin của Hoàng Hâm cho họ! Đây không còn là vụ án hình sự thông thường, rất có khả năng là một vụ khủng bố…”

Trong phút chốc, mọi người đều trở nên bận rộn, tiếng gọi điện thoại, tiếng bước chân gấp gáp vang lên không ngừng.

“Tôi cảm thấy hắn không nhằm vào Ủy ban Nhân dân thành phố…” Dường như anh Tứ đã lần ra manh mối nào đó.

“Cậu nói quan điểm của mình xem nào!”

“Nói tóm lại, con người hắn vẫn là nhân vật thuộc tầng đáy xã hội. Hơn nữa nghe cách nói chuyện của hắn khi nãy, anh cũng biết trình độ văn hóa của hắn đến đâu. Chưa chắc tầm nhìn của hắn mở rộng được tới mức nghĩ đến các chính trị gia. Mà cho dù nghĩ đến thì hắn sẽ thực hiện bằng cách nào? Bất kể ở tòa nhà của Ủy ban Nhân dân thành phố nào thì nhân viên chuyển phát nhanh đều không được phép chuyển bưu kiện đến tận tay người nhận, mà chỉ có thể gửi tại cổng bảo vệ. Làm lâu năm trong ngành này, chắc chắn hắn biết điều đó. Hắn cũng đoán được chúng ta đã phát lệnh truy nã toàn quốc. Hắn mới đến Cửu An vỏn vẹn mấy tháng, tuyệt đối không thể tìm ra cách lẻn vào trong được.”

“Có lý!” Cao Lôi liên tục gật đầu, “Hơn nữa, các gia đình sống ở trong Ủy ban Nhân dân làm gì có ai sống một mình? Nếu không có người giúp việc thì cũng có thư ký hoặc cảnh vệ, khó có cơ hội ra tay. Ngoài ra, hắn không học cao nên sẽ không có kinh nghiệm chế thuốc nổ… Nên cho dù muốn, hắn cũng chẳng thể gây ra chuyện gì…”

“Vậy thì càng phiền phức…” Đội trưởng Hùng lại châm thêm điếu thuốc, “Không phải ở Ủy ban Nhân dân thành phố, tôi lại càng lo.”

Cửu An không phải thành phố có lịch sử lâu đời, cũng không gần biển, nhưng phía Bắc thành phố có suối nước nóng rất nổi tiếng, hơn nữa trên núi còn có rất nhiều biệt thự được xây mới hoặc tu sửa lại, bởi thế khá đông người nổi tiếng kéo đến đây nghỉ dưỡng. Ngộ nhỡ Hoàng Hâm muốn xuống tay với những đối tượng này thì thực không dễ phòng bị chút nào.

“Chẳng phải Trương Nghệ Mưu vẫn thường đến đây sao?”

“Tôi nghe nói ông ta bán ngôi biệt thự đó rồi!”

“Nghe nói nghệ sĩ nào đó ở Hoa Nghị vừa rời khỏi đây hai hôm trước…”

Mỗi người một câu, thảo luận rốt cuộc hắn nhắm đến người nổi tiếng nào. Cuối cùng đưa ra kết luận là: rất khó đoán. Hành tung của các nghệ sĩ luôn bí mật, có trời mới biết lúc này họ đang ở đâu.

“Không còn cách nào khác, mọi người đành vất vả một chút vậy!” Đội trưởng Hùng đưa ra quyết định, “Chúng ta chia lực lượng thành hai đội, một đội trợ giúp lực lượng bảo vệ của Ủy ban Nhân dân thành phố, đội còn lại cấm chốt tại các khu biệt thự.”

“Tứ Minh!” Đội trưởng Hùng vẫy tay gọi anh lại, “Cậu đến Ủy ban Nhân dân thành phố một chuyến nhé! Chủ nhiệm Tôn ở Đại hội Đại biểu Nhân dân toàn quốc là chiến hữu cũ của bố cậu. Người ta nghe kể về chuyện của cậu rồi, chỉ đích danh cậu đến phụ trách công tác bảo vệ.”

Anh Tứ ngẩn người, rồi lắc đầu.

“Tôi cảm thấy Hoàng Hâm sẽ không đến đó. Tôi sẽ sang khu biệt thự lần tìm các manh mối.”

“Cậu đừng ngốc nữa!” Đội trưởng Hùng cố tình hạ thấp giọng, “Cơ hội hiếm có. Cậu qua đó cố gắng gây ấn tượng tốt với người ta, nói với người ta mấy câu, chuyện tuần sau kiểu gì cũng có cơ hội xoay chuyển…”

Thực ra anh Tứ hiểu rõ ý của Đội trưởng Hùng. Chiến hữu cũ ư? Quan hệ bền vững đến mức ấy sao? Vậy mười mấy năm nay sao không thấy qua lại với nhau? Chắc chắn là do Đội trưởng Hùng mở lời nhở vả người ta. Nếu là mấy tiếng đồng hồ trước thì e rằng anh đã chảy nước mắt nước mũi cảm kích ơn cứu mạng bỗng dưng từ trên trời rơi xuống này, nhưng bây giờ, thứ anh cần không phải điều đó.

“Đội trưởng Hùng, tôi xin nhận tấm lòng tốt của Đội trưởng. Nhưng tôi không sang bên đó. Hiện giờ tôi chỉ có hai mục tiêu. Thứ nhất là tóm cổ tên khốn kiếp đó, thứ hai là tìm được Giang Nguyệt. Những chuyện khác tôi mặc kệ!”

“Vậy cậu nói tôi nghe xem quan điểm của cậu như thế nào?” Đội trưởng Hùng không hề tức giận, ông đã đoán trước anh sẽ phản ứng như thế.

“Hắn nói hắn muốn giết một nhân vật tai to mặt lớn, điều đó chứng tỏ hắn đã lựa chọn đối tượng. Nhưng thế thì lạ quá, những người sống ở các khu biệt thự trên núi rất chú ý đến việc giữ kín đời tư. Thông thường, họ sẽ không tự đi mua nhà, tên đăng ký trên các giấy tờ bất động sản đều không phải tên họ. Sau khi mua nhà xong, họ cũng không thực sự đến đó ở. Tóm lại, ngay cả chúng ta cũng không thể biết được ai đang ở đó và khi nào họ sẽ đến đó… Hoàng Hâm mới đến Cửu An chưa đầy ba tháng, cũng chưa từng giao hàng chuyển phát nhanh ở các khu biệt thự trên núi, làm sao hắn biết được? Chắc chắn hắn có kênh thông tin riêng. Mà tôi đoán nguồn thông tin đó ở ngay trong clip này.”

“Bật lại mấy lần nữa xem sao!” Đội trưởng Hùng bước đến bên máy vi tính, “Chúng ta cùng tìm!”

Các hình ảnh trong clip bắt đầu chuyển động. Họ xem đi xem lại mấy lượt, không ai nói với ai câu nào. Tiểu An quay đầu liếc nhìn nhưng không thấy ai có ý định dừng phát clip, cậu ta đành tiếp tục mở.

“Dừng lại!” Đột nhiên anh Tứ vỗ vai cậu ta, “Cậu xem chỗ này!”

Tiểu An nhìn theo hướng tay anh Tứ chỉ thì phát hiện khi máy quay rung nhẹ, ống kính quay được một vệt sáng ở phía bên trên. Tiểu An cho màn hình dừng lại. Đó là một hình vuông giống như ô cửa sổ nhỏ.

“Hắn ở…” Ngón tay anh Tứ di trên màn hình tìm kiếm, cuối cũng dừng lại trên vách tường phía phải, “Hắn ghi hình ở chỗ này phải không?”

“Chính ở chỗ bức tường này.” Tiểu An liếc nhìn ô cửa sổ nhỏ ở gần mái nhà, gật đầu xác nhận.

“Ơ? Thứ trên tường biến đâu rồi?”

Bấy giờ mọi người mới phát hiện, thì ra ở cảnh nền của clip có một tờ giấy A4 dán trên tường.

“Phóng to lên một chút!” Đội trưởng Hùng chỉ vào màn hình, “Xem trên đó viết gì…”

Tiểu An bắt đầu kích chuột. Hình ảnh được phóng to hết cỡ, mờ không nhìn thấy gì.

“Có cách nào khác không?” Anh Tứ sốt ruột hỏi.

“Anh đừng gấp! Để em xử lý một chút…” Tiểu An mở phần mềm, làm tăng độ nét của hình ảnh lên vài lần. Đáng tiếc độ phân giải của clip này quá thấp, ống kính lại rung nên vẫn không nhìn rõ nội dung viết trên tờ giấy.

“Bật tiếp đi, xem những bức hình khác cắt từ video clip có rõ nét hơn không.” Đội trưởng Hùng vỗ vai Tiểu An, ra hiệu cho cậu ta không cần cuống. Sau khi thử đi thử lại chừng muời phút, cuối cùng cũng có thành quả. Trên một bức ảnh cắt từ video, tờ giấy ở đúng vị trí ánh sáng tốt nhất. Tiểu An xử lý bằng phần mềm thêm mấy lần, cuối cùng đã nhìn rõ hàng chữ viết trên giấy.

Mọi người chụm đầu nhìn màn hình máy vi tính, đọc thành tiếng dòng chữ in đậm trên đó.

Khiến tôi thấp thỏm xốn xao, khiến tôi mong đợi khát khao, khiến tôi rùng mình sợ hãi, khiến tôi như say như dại…

Mọi người trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng, anh Tứ lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề.

“Mẹ kiếp, thứ quỷ quái gì thế không biết…”

Một chiếc xe lặng lẽ đỗ trong rừng. Sương đọng trên lớp cửa kính bên ngoài xe, lớp cửa kính bên trong xe cũng đọng đầy hơi nước do hơi thở phả vào. Một bàn tay bất chợt đập vào cửa kính, lau hơi nước. Mặt kính trở nên trong suốt, lộ ra khuôn mặt của Hoàng Hâm. Hai người bọn chúng đến đây từ sáng sớm, nhưng dừng xe nghỉ ngơi đến tận lúc này. Thứ nhất là để chuẩn bị cho buổi tối, thứ hai là để trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát.

Sương mù dày đặc bám trên cửa kính xe đã tan hết, trời bắt đầu mưa. Hoàng Hâm nhìn màn mưa lâm thâm, chợt nhớ lại giấc mơ khi nãy.

Vẫn giống như bao lần trước đó, hắn trở về căn phòng trọ năm xưa cùng bố mẹ. Căn phòng trọ nóng nực, bẩn thỉu, ồn ào. Bố hắn lúc nào cũng uống rượu. Mẹ hắn liên tục sai hắn làm hết việc này đến việc khác. Hai người họ suốt ngày cãi chửi nhau. Em trai hắn luôn luôn khóc mếu máo. Mà hễ em trai khóc là kiểu gì cũng có người đánh hắn một trận. Em trai hắn bị điếc, lại nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng đâu phải lỗi tại hắn? Hắn đâu làm gì sai?

Hoàng An nhai nhóp nhép trong lúc ngủ mơ. Hoàng Hâm nhìn khuôn mặt đần độn của hắn ta, bất giác nhếch miệng cười. Đúng vậy, bao năm nay, chỉ khi nhìn thằng đần này, hắn mới thực sự thấy nhẹ nhõm, mới cảm thấy an toàn một cách đúng nghĩa. Hôm đó, sau khi làm em trai chết ngạt, hắn đang hoang mang, lúng túng thì thằng đần này xuất hiện. Vẫn như thường ngày, cậu ta thò lò mũi xanh, lén lút nghịch lửa nhân lúc mọi người trong nhà ngủ say.

“Em đến cửa nhà anh mà châm lửa.”

Hoàng An gãi mặt, Hoàng Hâm bất giác cũng gãi theo. Lúc đó hắn không biết xăng lại bốc cháy ngùn ngụt, thiêu đốt mọi thứ xung quanh một cách chóng vánh như thế. Hắn cũng không biết một khi xăng đã bén cháy thì không thể dập tắt được. Hắn càng không biết hôm ấy bố hắn lại uống say, còn mẹ hắn lại vì thằng ôn con đó mà nhảy vào biển lửa…

Hắn đấm thình thình lên mui xe theo phản xạ có điều kiện.

Không phải lỗi tại mình… Mình không làm gì sai cả… Tất cả là lỗi của nó, tất cả là lỗi của em trai…

Hắn tự tát vào mặt mình, ép mình phải rũ bỏ những suy nghĩ đó. Sau đó tim hắn lại đầy ắp hùng tâm tráng trí.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.

Sau khi Hoàng Hâm xử lý xác của nữ phóng viên xong, hắn bắt đầu giăng lưới rộng khắp theo danh bạ trong điện thoại của cô ta. Hắn nhắn tin cho từng người nổi tiếng có tên trong danh bạ để mời phỏng vấn. Khá nhiều người trả lời tin nhắn của hắn, nhưng đại bộ phận đều do người quản lý thay mặt trả lời. Họ đều là đám khỉ thành tinh, suýt chút nữa hắn đã bị lộ tẩy.

“Sếp của các cô nói cô từ chức về quê rồi à? Chắc nhảy việc rồi chứ gì?”

Nói tóm lại, không ai trong danh bạ điện thoại của ả đàn bà này mắc câu. Nếu không phải sau đó thu hoạch được mẻ lưới bất ngờ thì kế hoạch vĩ đại của hắn e rằng đã đổ bể. Đương nhiên, quá trình tiếp xúc với người này cũng không mấy thuận buồm xuôi gió. Ban đầu câu trả lời của ông ta là: Tôi không đồng ý phỏng vấn.

Có điều ít nhất là ông ta tự trả lời, không thông qua người quản lý.

Để lấy lòng và giành sự tin tưởng của đối phương, Hoàng Hâm đã bỏ không ít công sức. Ngoại trừ tìm hiểu các thông tin ngoài lề của ông ta, hắn còn đọc hết các tác phẩm của nhà văn này. Từ nhỏ hắn đã căm ghét việc đọc sách, chẳng rõ là do năm đó thầy giáo chế giễu hay do bạn bè khinh thường. Nghèo và không thể nói năng lưu loát là hai nỗi đau vĩnh cửu của hắn. Ai dám chọc vào nỗi đau này, hắn nhất định phải làm gì đó. Có lẽ đến tận bây giờ thầy giáo dạy tiểu học của hắn cũng không biết ai đã giết chết con mèo nhà ông ta, rồi treo trước cổng. Không khó tưởng tượng, ban đầu khi mới đọc thứ văn chương ẩn dụ khó hiểu đó, hắn cảm thấy rất chán ngán, buồn bực, nhưng không làm thế không xong. Sau vài ngày cố gắng đọc, cuối cùng hắn đã thuộc làu tác phẩm của người nọ như thể thuộc tên châu báu trong nhà, thậm chí có thể vừa vung chén rượu vừa phát biểu mấy câu cảm nghĩ, thỉnh thoảng lại trích dẫn đôi câu. Sau nhiều ngày không ngừng nỗ lực, hắn phát hiện mình thực sự có hứng thú với người này.

Hắn không ngừng cố gắng liên lạc với đối phương bằng nhiều cách, cuối cùng người ấy cũng chịu nói chuyện với hắn vài câu. Sau đó, việc phỏng vấn tiến triển nhanh chóng như được thần tiên phù trợ vậy. Qua các kênh khác nhau, hắn nhận được những thông tin vô cùng quý báu về tính cách, sở thích và thói quen sinh hoạt của người này.

Cuối cùng, hắn nhận được câu trả lời khiến cả đời hắn không thể quên được.

“Được rồi! 8 giờ tối ngày Chủ nhật tuần này đến nhà tôi.”

Hoàng Hâm nhìn đồng hồ, đến giờ xuất phát rồi. Hắn lấy túi xách dạng thể thao ở phía sau ghế lái, gọi Hoàng An dậy, rồi mở cửa sau xe. Giang Nguyệt đang nửa tỉnh nửa mê liền thét lên. Hoàng An bước tới nện một cú vào gáy cô, trong xe liền yên tĩnh trở lại.

Hai người chúng kéo khóa túi, bắt đầu lấy đồ ra ngoài.

Đầu tiên là quần áo. Mỗi lần Hoàng Hâm rời khỏi thành phố đang sinh sống, hắn đều vứt bỏ áo khoác ngoài, đến thành phố mới mua cái khác. Quần áo của hắn đều hao hao giống nhau. Kiểu dáng không quan trọng, quan trọng là chất vải. Chất vải của áo phải dày, bởi vì lúc đêm khuya thường rất lạnh, bề mặt vải không phản quang, như thế thỉnh thoảng đèn xe hoặc đèn ở những căn hộ gần đó chiếu vào mới không khiến hắn bị bại lộ. Chất vải 100% cotton không tiện dụng vì không thể chống thấm, gặp trận mưa rào là ướt như chuột lột ngay. Hắn từng mua áo gió của Jack Wolfskin, kết quả không cẩn thận làm máu bắn vào, thế là đi tong hơn một ngàn tệ, xót hết cả ruột. Đương nhiên cũng không thể chỉ quan tâm đến giá cả, hàng rẻ tiền mà bị cây gai mắc vào dễ sổ sợi, sợi vải đó sẽ trở thành điểm đột phá của cảnh sát…

Cuối cùng, hắn chọn áo da. Thế là mọi vấn đề đều được giải quyết thỏa đáng.

Hắn lại lấy ra hai chiếc áo sơ mi màu trắng. Hắn đặc biệt mua chiếc áo này là để phục vụ cho buổi gặp gỡ tối nay. Thường ngày hắn không mặc áo sơ mi, mà mặc luôn áo mưa dùng một lần ở bên trong, vừa tiện dụng lại vừa nhanh gọn, cởi áo khoác ngoài ra là lập tức có thể thực hiện “chính sự”. Sau đó vứt áo mưa vào thùng rác là xong. Có điều hôm nay, vì phải đóng giả làm phóng viên nên hắn đành phá lệ.

Hoàng Hâm lấy thẻ phóng viên đưa cho Hoàng An đeo lên cổ. Đây là thẻ của ả phóng viên kia, dẫu sao cũng không có ảnh, dùng tạm chắc không vấn đề gì. Còn chiếc máy quay phim này, lần trước có người mang đến hỏi hắn có thể sửa được không, hắn bảo sửa được, sau đó mang lên Cửu An luôn. Hắn thích quay phim, thường bảo Hoàng An vác máy quay phim quay hình ảnh của mình, quay xong rồi xóa đi, xóa xong lại quay tiếp. Hắn cảm thấy bản thân trong ống kính đẹp hơn hẳn ở ngoài đời thực rất nhiều, giống như một ngôi sao màn bạc, giống như trung tâm của thế giới vậy!

“Ra dáng phết…” Hoàng An mặc quần áo xong đâu đấy, vác máy quay phim quay vài cảnh về phía cửa sổ, miệng cười ngây ngô.

Hoàng Hâm hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lấy đồ trong túi ra.

Lần này, thứ hắn lấy ra là dao.

Dao rọc giấy không phải đồ hiếm, hắn dùng xong rồi vứt. Lần này không sợ người ngoài nghe thấy, nên hắn chẳng thèm mang. Hắn phát hiện trong thực tiễn sử dụng những loại dao chuyên dụng một chút sẽ tốt hơn.

Đương nhiên giết người là “công việc” nghiêm túc, không thể chỉ đùa vui thế được. Bởi vậy hắn cũng thu thập rất nhiều dao găm quân dụng. Ông chủ tiệm nói với hắn rằng đây là loại dao mà quân đội Mỹ thường dùng trong Thế chiến thứ hai.

Kiểm tra xong xuôi! Mọi thứ đều hoàn hảo!

Hai người bọn chúng trở lại khoang lái. Hoàng Hâm rút khẩu súng cướp ở chỗ Phương Thuận Khai từ sau lưng ra, kiểm tra đạn dược, rồi giắt lại chỗ cũ.

“Tên này ấy à, đúng là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.” Hoàng Hâm nghiêng đầu cười, “Còn chủ động mời chúng ta đến nhà, hơn nữa lại đến vào buổi tối…”

Trong tiếng cười rống lên của Hoàng An, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía ánh đèn mờ ảo phía trước…

Từng giờ từng phút trôi qua, phía cảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì. Ngoại trừ dòng chữ có nội dung kỳ quặc đó ra thì không còn bất cứ manh mối nào gợi mở thông tin về nhân vật thần bí đó. Hơn nữa dường như đây không phải là một câu thơ, một câu danh ngôn, một lời thoại phim hay một lời bài hát, thậm chí còn không tìm thấy trên mạng. Lòng anh Tứ nóng như lửa đốt, anh bóp bóp đầu mũi suy nghĩ đâm chiêu.

“Anh canh đúng phiên tôi trực ban mới mò đến chứ gì?”

“Cái cô này tự ảo tưởng quá đấy… “

“Cho tôi xin điếu thuốc…”

“Tôi cần cô… “

“Anh phải sống tiếp… “

Những đoạn phim ngắn vụn vặt nhưng vui tươi trong cuộc sống ngày cũ cứ chầm chậm chiếu đi chiếu lại trong đầu. Đồng thời một vài hình ảnh không thích hợp giống như những đoạn quảng cáo vô duyên cứ thế thô bạo chèn ngang cắt đứt mạch phim.

Hình ảnh đó là: Hoàng Hâm xách chiếc đầu người…

Anh Tứ cảm thấy trước mắt tối sầm, khó chịu trong ngực, thở hộc lên một tiếng, rồi mất kiểm soát, cả người mềm nhũn, đổ xuống sofa.

“Anh Tứ!” Tiểu Tề nhận thấy sức khỏe anh Tứ có vấn đề, vội vàng chạy lại đỡ, “Anh cứ ra ngoài nghỉ ngơi trước đã, chúng em sẽ tiếp tục tìm kiếm manh mối.”

Anh Tứ ngồi đờ đẫn ở cổng như pho tượng gỗ. Nằm một lát, anh cảm thấy đỡ hơn, nhưng muốn trở lại điều tra mà thực sự không nghĩ ra nên tiếp tục như thế nào.

Tôi đã hại cô! Chính tôi đã hại cô rồi!

Suy nghĩ này đã quật ngã anh Tứ. Anh cảm thấy vô cùng hối hận, anh hối hận vì trước đó có bao cơ hội chết đi mà anh không kịp thời nắm bắt. Anh sống đến hiện giờ chỉ làm hại mình và làm hại người khác mà thôi.

“Tao xin mày, đồ khốn, tao phục mày rồi!” Anh Tứ nắm tóc, thầm cúi đầu trước kẻ mà anh không muốn cúi đầu nhất, “Mày muốn tao chết? Mày muốn tao không được chết tử tế? Được! Mày muốn thế nào tao cũng chấp nhận! Nhưng mày phải để cô ấy sống, được không?”

Đúng lúc này, điện thoại của anh rung mạnh.

Bàng Tam!

Anh sung sướng phát điên lấy điện thoại ra xem, thì phát hiện hóa ra là tin nhắn của con trai. Anh Tứ do dự một lát rồi mở ra. Đó là một đoạn clip ngắn.

Diệp Phi vẫy tay về phía ống kính, bên cạnh cậu bé là Thường Thụ Thanh với vẻ mặt vô cùng hào hứng và phấn khích.

Anh Tứ chợt cảm thấy áy náy.

Đêm hội nhạc rock! Anh đã hứa với con trai sẽ đi xem cùng nó, thế mà quên khuấy mất…

“Xin lỗi con! Hôm nay bố bận chút việc mất rồi, không đến nhạc hội được…” Anh Tứ nhắn mấy câu, rồi gửi đi. Một lát sau, anh lại nhận được tin nhắn hồi âm.

“Bố ơi!” Lúc ghi âm tin nhắn thoại, Diệp Phi không thể không hét lên điên cuồng, “Tiếc quá xá là tiếc vì bố không đến được! Tần Minh! Tần Minh ra album mới! Đúng là bài hát mới ạ! Lần này, anh ấy về Cửu An hát bài mới!”

Không ngờ con trai lại mê Tần Minh đến vậy. Anh Tứ còn nhớ khi lên mười hai tuổi, nó bắt đầu nghe thể loại nhạc kì quái này. Ban đầu anh không biết, sau đó vô tình xem màn biểu diễn của ca sĩ này qua tivi, anh giật cả mình. Gã này tóc dài chấm hông, mặt mày kẻ vẽ trông chẳng khác nào Trương Phi, ca từ ghê rợn, tanh máu, chủ đề các bài hát không nói về xác chết thì cũng nói về quỷ quái… Lúc về nhà, anh nghiêm cấm Diệp Phi nghe các bài hát của ca sĩ này.

Không biết nó nghe lại từ khi nào nhỉ? Hay nó vẫn lén lút nghe mà anh không hề hay biết? Anh hoàn toàn bỏ lỡ các giai đoạn trưởng thành của con trai, nhưng vào khoảnh khắc sung sướng nhất, nó lại muốn chia sẻ với anh.

Anh Tứ tự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào.

Điện thoại lại rung lên lần nữa. Diệp Phi gửi tiếp một tin nhắn thoại rất dài. Lần này cậu bé không nói gì mà chỉ đơn thuần ghi lại tiếng hát. Giống như mọi thiếu niên trong sáng khác, cậu bé nghĩ rằng thứ mình thích, hẳn bố mẹ cũng sẽ thích. Hiện trường rất ầm ĩ, nhưng anh Tứ vẫn có thể nghe được vài câu trong bài hát.

“Khiến tôi thấp thỏm xốn xao, khiến tôi mong đợi khát khao, khiến tôi rùng mình sợ hãi, khiến tôi như say như dại…”