← Quay lại trang sách

Chương 11 THẦN TƯỢNG

Men theo hành lang màu xanh đi về phía địa ngục. Tôi đang thổn thức trong lòng. Tôi khóc không phải vì bản thân mà vì tất cả những ánh sáng và bóng tối đã trôi qua một cách vô ích.

(Trích: Sám hối)

Ngày thứ tư, Chủ nhật, khoảng 8 giờ tối.

Đêm hội nhạc rock diễn ra ở Cửu An năm nay tổ chức rất hoành tráng, quây toàn bộ công viên Thâm Lâm, dựng năm sân khấu và hơn bảy ngàn lều trại. Theo thống kê của giới truyền thông, năm nay có hơn năm mươi ngàn người hâm mộ có mặt tại đêm nhạc. Đây là tin tốt với người yêu nhạc, nhưng không phải tin tốt với anh Tứ. Cách nơi tổ chức đêm nhạc vài mét, anh đã nghe thấy tiếng nhạc, tiếng huyên náo… Ngay cả những cảnh sát trẻ đi chung xe với anh cũng không kiềm chế được sự phấn khích, họ thì thầm rỉ tai nhau:

“Uông Phong không đến nhỉ?”

“Hứa Nguy cũng không đến, nhưng những rocket nổi tiếng khác gần như đều có mặt đông đủ.”

“Tiếc cho tấm vé của tớ…”

Anh Tứ lơ đễnh nghe họ tán dóc, một tay bịt chặt tai, lớn giọng giải thích với người phụ trách công tác bảo vệ qua điện thoại, “Đúng thế! Có khả năng có người muốn giết Tần Minh… Đương nhiên tôi không dám chắc 100%… Cái gì cơ? Sao anh lại không biết hiện giờ cậu ta đang ở đâu?”

Người bên đội an ninh nói, “Trước khi lên sân khấu, Tần Minh đã uống say, hát xong liền trở về khách sạn uống tiếp, đơn vị tổ chức nhắc cậu ấy ở lại đợi vì lỡ đâu khán giả muốn cậu ấy lên sân khấu lần nữa, thế là cậu ấy liền đánh người ta luôn.”

“Hậu đài rộng đến mức nào mà một người sống sờ sờ ra đó cũng không tìm thấy?” Anh Tứ không tin.

Kết quả đối phương liền nóng mặt lên giọng, “Phạm vi tổ chức đêm nhạc gồm năm sân khấu, mỗi sân khấu rộng như một sân vận động cỡ nhỏ. Hai sân khấu cách nhau mười mấy mét với hàng vạn người đứng chen chúc, Cậu ấy tự lẻn đi lúc nào, ai mà tìm nổi?”

Đến hiện trường, anh Tứ biết đối phương nói không ngoa chút nào. Người qua kẻ lại, vai kề vai chen chúc, thật chẳng khác nào cảnh tượng ở các trung tâm thương mại vào mùa xả hàng đại hạ giá. Không! Thậm chí còn đông đúc, náo nhiệt hơn. Thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét bất thình lình vang lên phía sau, “Xem kìa! Kia là ban nhạc gì?” Sau đó dòng người chí ít phải đến mấy trăm cá thể kéo nhau về phía đó mà gào thét vang dội.

Anh Tứ cảm thấy vô cùng bất lực. Ở đây, mấy người các anh chẳng khác nào con kiến loay hoay giữa trận đại hồng thủy. Bây giờ dẫu muốn tạm ngừng nhạc hội lại cũng không thể được. Nếu thông báo cho mọi người biết ở đây có kẻ cuồng giết người, thậm chí chỉ cần để lộ ở đây có nguy hiểm thì lập tức dẫn đến sự hoảng loạn khủng khiếp mà sức người không thể nào kiểm soát nổi.

“Không còn cách nào khác, chúng ta chia nhau ra tìm. Làm kín đáo một chút!” Anh Tứ điều động nhân lực một cách đơn giản, sau đó anh đi về phía sân khấu chính. Sân khấu chính là lều trại màu trắng khổng lồ. Càng đến gần cổng sân khấu, bước chân anh càng chậm dần. Anh đang do dự. Ước tính bằng mắt thì trong này có khoảng mấy ngàn người. Cách này không ổn!

Anh Tứ thở dài, lấy điện thoại ra, do dự hai giây, cuối cùng anh vẫn phải bấm số gọi đến số máy điện thoại mà anh không muốn gọi nhất. Thường Thụ Thanh! Anh ta nói anh ta phụ trách âm thanh cho sân khấu này, có lẽ cũng có chút ít mối quan hệ nội bộ, ví dụ như với người quản lý của các ca sĩ chẳng hạn…

Sau khi chuông reo đủ bốn mươi hồi, cuối cùng cũng có người nghe máy.

“Tứ Minh?” Rõ ràng Thường Thụ Thanh thấy hơi bất ngờ, “Có chuyện gì thế?”

“À… ừm…” Anh Tứ nhắm mắt, bóp bóp mũi mình như thể không mở mắt thì anh sẽ không thấy ngượng vậy, “Tôi định tìm Tần Minh, nhưng không tìm thấy, có điều bây giờ…”

“Cậu cũng muốn gặp Tần Minh sao?” Lần này Thường Thụ Thanh thấy thực sự bất ngờ, “Cậu ta đang ở cánh rừng phía sau hậu đài của sân khấu chính, Tần Minh lén thuê một chiếc RV, cậu ta không nói cho ai biết ngoại trừ người quản lý của mình.”

“Ngoài tôi ra còn ai muốn gặp cậu ta nữa?” Anh Tứ cảnh giác hỏi lại.

“Diệp Phi chứ ai!” Thường Thụ Thanh bật cười, “Tôi quen biết với đơn vị tổ chức, chẳng phải Diệp Phi rất hâm mộ Tần Minh đấy sao, tôi liền nhờ cậy họ nói khéo với người quản lý của Tần Minh…”

“Cậu nói gì?” Anh Tứ choáng váng, đầu kêu ong ong, lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên.

“Diệp Phi đang nói chuyện với thần tượng. Lẽ ra tôi đến đó cùng nó, nhưng xảy ra chút sự cố kỹ thuật nên phải đi xử lý, vừa mới về đây…”

Đầu anh Tứ trống rỗng, mồ hôi khắp người túa ra như hồ thủy điện mở đập xả nước. Anh lảo đảo một lúc, sau đó sực tỉnh, móc súng ra, chạy như bay về phía khu rừng rậm.

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên văng vẳng giữa đêm tối mịt mùng. Trong lúc đợi cửa mở, Hoàng Hâm cúi xuống kiểm tra y phục của mình mấy lần liền, lại còn sửa cổ áo cho Hoàng An.

“Đừng căng thẳng!” Hắn thì thầm nhắc nhở Hoàng An, “Vào trong đó nói ít thôi! Mọi chuyện để anh lo.”

Mà đúng là chẳng có gì đáng phải căng thẳng cả. Đối phương tự mình chui đầu vào rọ, hẹn thời gian phỏng vấn vào ban đêm, lại ở trong rừng như thế này… Cho dù ông ta có phát hiện ra điều gì đó khác thường thì chỉ cần cửa mở là ông ta chết chắc rồi.

Nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào chẳng qua cũng chỉ để ông đây đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi..

Tuy nói là nói vậy nhưng hắn vẫn không khỏi chột dạ. Cánh cửa trước mắt khác hẳn với những cánh cửa mà hắn từng gặp trước đây. Đó không phải cánh cửa sắt cứng nhắc như tấm ván quan tài, cũng không phải cửa chống trộm với vết sơn rạn nứt hình mai rùa, càng không phải cánh cửa làm bằng gỗ ép sặc mùi Formaldehyde. Cánh cửa này không lớn lắm, cũng không còn mới, nhưng chất gỗ rắn chắc, gõ vào phát ra âm thanh đanh vang, sờ vào thấy ấm áp, mượt mà. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó thực sự hiếu khách, ngược lại, kiểu dáng đẹp đẽ và trang trọng mang phong cách Anh quốc này của nó rõ ràng đang ở tư thế của kẻ bề trên nhìn xuống kẻ dưới.

Cảm giác này thật tệ, giống như mỗi lần hắn đối diện với những bạn nữ xinh xắn ở trường hồi còn đi học vậy.

Cửa mở. Dòng suy nghĩ của hắn liền bị gián đoạn.

Người này giống như vừa bước ra từ tivi.

“Chào… chào… chào… ông!” Hoàng Hâm phát hiện mình nói lắp, “Tôi… chúng tôi là…”

Đối phương xua tay, ra hiệu cho hắn không cần nói nữa.

Thời gian tựa hồ đóng băng tại thời điểm đó. Hoàng An dán mắt vào tay của Hoàng Hâm. Chỉ cần anh hắn ta làm một động tác tay, hắn ta sẽ sẵn sàng giơ máy quay phim đập nát đầu của lão già này.

Ông dám bảo anh tôi im miệng? Ông không biết điều khiến anh ấy căm hận nhất chính là bị người khác chê nói năng không lưu loát sao?

Một giây, hai giây.

Tay của Hoàng Hâm động đậy. Hắn hướng lòng bàn tay về phía Hoàng An.

Hoàng An ngẩn người.

Anh hắn ta đang ra hiệu không được động thủ.

“Cám ơn ông!” Hoàng Hâm phô bày vẻ mặt có giáo dục nhất cuộc đời này mà hắn học được qua tivi để đáp lại câu vừa rồi. Sau đó, hắn cùng Hoàng An bước qua ngưỡng cửa.

Cánh cửa đóng lại.

Anh Tứ chạy điên cuồng. Đèn điện ở khu vuc biểu diễn lạnh lẽo chiếu vào lưng anh, bóng cây giống như những bóng ma nhảy múa trước mặt anh. Phổi anh sắp nổ tung, tim vừa lạnh cóng vừa nặng nề giống như một thỏi chì ướp lạnh ra sức níu anh xuống. Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng và mặt đất dưới chân đang từ từ tan biến. Mỗi bước chạy về phía trước là mỗi bước tiến gần vực sâu không đáy hơn, điều đó khiến anh sợ hãi vô cùng.

“Đừng xảy ra chuyện gì! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì!”

Dây leo dưới chân giống như có sinh mệnh, thò ngón tay dài ngoằng kéo chân anh lại. Anh ngã chổng vó xuống đất, sau đó mang theo ngọn lửa giận bừng bừng nhưng bất lực của mình lồm cồm bò dậy, cố gắng chạy nhanh hơn nữa.

“Diệp Phi, con không được xảy ra chuyện gì đâu đấy!” Hai mắt anh Tứ tóe lửa, thầm gào thét trong lòng, “Bố chỉ có một cậu con trai duy nhất thôi!”

Rừng rậm biến mất. Trước mắt là bãi cỏ rộng. Chiếc RV nằm yên lặng ở đó, chỉ có ô cửa nhỏ che rèm kín mít, không rõ bên trong bật đèn hay không. Anh Tứ cố gắng đè nén hơi thở hổn hển của mình, giơ súng lên, chầm chậm tiến về phía chiếc xe.

Không khí hơi ẩm ướt, giống như không khí trong căn phòng này. Hoàng Hâm và Hoàng An ngồi bên bàn uống nước, cảm thấy rất mất tự nhiên. Chiếc bàn uống nước này có hình dạng hơi kì quặc, vừa giống kiểu bàn gốc cây lại vừa giống đồ cổ. Nói tóm lại chắc chắn nó có giá đắt cắt cổ, đắt đến mức khiến người ta cảm thấy không thoải mái chút nào. Chiếc ghế dưới mông, đèn chùm treo trên trần nhà, thảm dưới chân… tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều nhắc nhở hắn không được quên sự nghèo khổ và hèn mọn của mình.

Hoàng Hâm phát hiện hôm nay mình nôn nóng khác thường. Hắn không dám chắc mình có nhịn được đến lúc hỏi hết các câu hỏi hay không. Kể ra cũng nực cười, hắn thực sự muốn mình thực hiện một cuộc phỏng vấn đúng nghĩa.

Mỉm cười, gật đầu, coi như đã thực hiện xong phần mào đầu. Tiếp đến, hắn bắt đầu đặt câu hỏi.

“Trước tiên, cám ơn ông đã chấp nhận cuộc phỏng vấn này…”

Đối phương chậm rãi gật đầu, coi như thay lời đáp “Không có gì”.

Thái độ ngạo mạn này khiến Hoàng Hâm cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn quyết định chút nữa sẽ cho lão già thêm một nhát vì thái độ này.

“Vậy tôi sẽ hỏi luôn câu hỏi mà độc giả cảm thấy hứng thú nhất. Tôi để ý các tác phẩm của ông đều liên quan đến cái chết”, hắn cố gắng nói sao cho mỗi chữ nghe thật rõ ràng, “không những thế, còn miêu tả rất trực tiếp, Sinh động và tàn khốc về sự chết chóc. Tôi muốn hỏi một chút, vì sao ông lại có hứng thú với đề tài này như vậy? Khi mới bắt tay sáng tác, làm sao ông lại nghĩ đến đề tài này?”

Bằng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên hắn nói với người khác một cách nghiêm túc như thế. Sau nhiều ngày luyện tập, học theo giọng nói và phong thái của các phát thanh viên trong chương trình thời sự qua tivi, hắn cảm thấy câu hỏi đầu tiên của mình rất ra dáng. Đối phương không hề tỏ vẻ không nghe rõ lời hắn nói hay không hiểu nội dung hắn truyền đạt. Hắn bắt đầu thầm sung sướng vì khả năng học hỏi siêu phàm của mình.

“Không phải tôi có hứng thú với cái chết”, đối phương sửa lời, giọng trầm thấp, xa xôi cơ hồ không biết từ nơi nào vọng lại, “thực ra tôi viết về sinh mệnh.”

Trước lúc đến đây, Hoàng Hâm đã chuẩn bị rất kỹ phương án đối phó với những khó khăn có thể gặp phải trong quá trình phỏng vấn. Trong đó, nỗi lo lắng lớn nhất của hắn là: Lỡ mình không hiểu câu trả lời của người ta thì biết làm sao?

Phương án dự phòng hắn nghĩ ra khi ấy rất đơn giản, đó chính là “đâm chết ông ta luôn”. Nhưng hắn không ngờ tình huống ấy lại xảy ra sớm như vậy.

“Vẫn chưa chơi chán mà…” Hắn thầm nghĩ trong đầu.

Thế là hắn gượng cười, hỏi tiếp:

“Ông có thể giải thích rõ hơn không?”

“Chết là điểm cuối của sinh mệnh ư?” Đối phương không hề tỏ ra mắt kiên nhẫn, khẽ mỉm cười, thong thả diễn giải như dòng suối chảy miên man, “Tôi không cho là vậy. Nó là một phần của sinh mệnh, có thể nói là phần quan trọng nhất. Vì sao lại nói thế? Bởi vì trên thực tế, trong các nhân tố định nghĩa về sinh mệnh, thì cái chết là quan trọng nhất. Một người chết vì dương thọ đã tận hay chết bất đắc kỳ tử, hy sinh vì nghĩa lớn hay chết do tự rước họa vào thân sẽ trực tiếp quyết định cách đánh giá tổng thể của thế nhân về con người đó. Bởi vậy, chết chính là phần cao trào nhất, tinh túy nhất của một sinh mệnh. Nó giống như bông hoa của một loài cây vậy. Anh có bao giờ thấy người nào vẽ một cây hoa mà lại đi chú ý đến cành lá gốc rễ không? Không bao giờ! Người ta chỉ tả kỹ hoa của nó…”

Hoàng Hâm im lặng hồi lâu. Hắn phát hiện người này tỏa ra một ma lực vô hình khi nói chuyện, ông ta sử dụng bao nhiêu từ ngữ mà hắn không thể hiểu nổi, nhưng cuối cùng hắn lại hiểu được nội dung mà ông ta muốn truyền đạt. Từ hồi học lớp hai đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được điều này. Đột nhiên, hắn thấy người đang ngồi trước mặt rất có trình độ.

“Tôi vô cùng yêu thích các tác phẩm của ông. Nhưng cũng giống như bao độc giả khác, có một điểm trong tác phẩm của ông khiến tôi không hiểu.” Đây đúng là điểm khiến Hoàng Hâm thực sự cảm thấy tò mò khi dùi mài đọc các tác phẩm của ông ta, “Trong các sáng tác của ông đều miêu tả câu chuyện tương tự thế này: Một người phát hiện ra một điều thần bí, liền một mình truy tìm gốc rễ, cuối cùng đã đánh thức một con quỷ đang ngủ say… Đặc biệt là phần kết, cảnh tượng miêu tả ở phần kết của các tác phẩm đều giống nhau ’chiếc sofa màu cam, chiếc bàn trà màu tím, hành lang màu xanh giống như sinh mệnh, cho dù tận cùng của nó là địa ngục.’ Bài hát cải biến từ nội dung trong truyện của ông có ca từ như thế phải không? Hẳn phải có nguyên nhân đặc biệt gì đó mới khiến ông lần nào cũng nhắc đến chi tiết ấy chứ?”

Đối phương không trả lời ngay lập tức mà chỉ cười cười.

“Không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Chỉ viết bừa ra thế thôi, sau lại lười sửa. Thực ra đây chính là đặc quyền của tác giả. Anh viết bừa ra thứ gì đó khiến người khác phải đoán loạn lên, rồi nhất định luận ra một ý nghĩa nào đó mới chịu ngừng. Đôi lúc tôi thấy điều này rất thú vị.”

Hoàng Hâm hơi phẫn nộ. Hắn hoài nghi có phải đối phương đang thầm chế nhạo hắn chăng. Ai cũng biết người có văn hóa đều xấu xa như thế cả. Hắn tựa vào lưng ghế, tay trái đặt dưới gầm bàn chầm chậm thò ra sau lưng.

Mấy lần liếc ra ngoài cửa sổ, hắn không thấy bất kỳ động tĩnh gì khác thường.

Ngôi biệt thự này đúng là địa điểm gây án vô cùng hoàn hảo.

Anh Tứ bước nhanh về phía cửa xe, thò tay ra sờ khóa cửa, sau đó hít một hơi thật sâu, vặn mạnh nắm đấm cửa, xông vào trong. Bên trong tối om. Hô hấp của anh như ngừng lại.

Không có mùi tanh của máu! Không có chút nào!

Anh Tứ cảm thấy chân mình mềm nhũn. Trong tim có vô vàn con cá đang vùng quẫy không ngừng. Ánh sáng lọt vào từ ô cửa nhỏ phía trước. Anh rón rén bước về hướng đó, rồi đạp mạnh cánh cửa.

“Rầm”, cảnh cửa bật mở. Diệp Phi đang ngồi đàng hoàng trên sofa, tròn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Niềm vui trong lòng dâng lên điên cuồng như thủy triều. Anh Tứ không kìm được, lao về phía con trai, kéo con dậy từ sofa và siết chặt vào lòng.

“Bố, có chuyện gì thế ạ?” Giọng Diệp Phi lạc đi vì sợ hãi và căng thẳng. Cậu nhìn thấy khẩu súng trong tay bố.

Anh Tứ không đáp, chỉ nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.

Tần Minh không ở đây.

Đúng lúc này, phía trái vang lên tiếng loạt soạt. Họng súng trong tay anh Tứ lập tức xoay về hướng đó nhanh như điện xẹt.

“Con ngồi yên đây, đừng động đậy!” Anh Tứ thì thào dặn con, rồi đẩy ngang chiếc sofa chắn trước mặt Diệp Phi.

Anh cởi giày, nhón chân bước về phía đó, đạp tung cánh cửa nhỏ khép hờ.

Cuối cùng tim anh cũng đáp xuống đất. Tần Minh ngồi trên bồn cầu, tay cầm cuốn sách, mắt nhìn anh trừng trừng.

“Ông không cảm thấy”, hai mắt cậu ta vô hồn, liếc qua là biết vừa hít thuốc, “ánh sáng này hơi chói mắt sao?”

Anh Tứ thở hắt ra một hơi, sau đó không nén được lửa giận, túm cổ áo cậu ta kéo ra ngoài.

“Bố, bố làm gì vậy?” Diệp Phi thấy thần tượng mà mình coi như thiên thần bị bố kéo lê ra ngoài thì sợ đờ người. Anh Tứ kéo thẳng cậu ta đến cửa xe mới dừng lại.

“Con đợi ở đó!” Anh quay lại nói với Diệp Phi, “Bố có chuyện cần nói với cậu ta một chút.”

Nói xong, anh ném Tần Minh ra ngoài.

Anh Tứ gọi điện thoại cho đồng nghiệp, sau đó hai người đàn ông đứng đối diện nhau.

“Mẹ kiếp, cậu là thứ mẹ gì thế hả?” Vẻ mặt anh Tứ rất hung dữ, “Cậu, mẹ nó, sao cậu dám hít thuốc phiện trước mặt con trai tôi hả?”

Tần Minh ngẩn người giây lát rồi phá lên cười.

“Ngoài Thôi Kiện ra”, cậu ta nhổ nước bọt tỏ vẻ khinh miệt, “thì chưa ai dám nói với tôi bằng cái giọng đó…”

Anh Tứ nhếch mép cười, sau đó túm cổ áo cậu ta. “Cậu vừa hí húi hít thứ gì? Cần sa? LSD? Đá?”

“Thuốc tránh thai”, Tần Minh nghiêng đầu nhìn anh, “chính là loại mà mẹ anh quên uống vào năm đó…”

Anh Tứ đẩy cậu ta một cái thật mạnh. Lưng Tần Minh đập vào thành xe, phát ra âm thanh nghe đánh “rầm”.

“Cậu cho rằng mình là ngôi sao khốn kiếp thì tôi không trị được cậu chắc?” Anh Tứ nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, giọng lạnh lùng mà hung dữ, “Cậu quên thùng đựng nước thải của loại xe này hoàn toàn khép kín à? Tôi chỉ cần cho người kiểm tra là lập tức ra vấn đề. Tin này mà lên báo thì cậu sẽ bị tẩy chay và cấm vận hình ảnh…”

Tần Minh nhún vai cười, “ Cấm vận hình ảnh? Anh nghĩ tôi sợ sao?”

“Vậy cậu có sợ cái này không?” Anh Tứ giơ còng số tám ra, cố tình đung đưa trước mặt cậu ta.

Tần Minh nhìn thẳng vào mắt anh Tứ.

“Bắt đi!” Cậu ta chìa hai tay ra, “Bây giờ tôi cảm thấy vài tên phóng viên ngốc nghếch nói cũng có lý, đúng là tôi sắp hết thời rồi. Nào, còng đi, để mai ông đây được lên trang nhất!”

Anh Tứ cảm thấy người này đúng là khác biệt so với những nhân vật trong giới nghệ sĩ mà anh từng tiếp xúc trước đây.

Da mặt cậu ta rất dày!

Anh Tứ thu còng số tám lại, lấy điện thoại ra, mở những bức ảnh khiếp đảm của Hoàng Hâm khi gây án tại hiện trường cho Tần Minh xem.

“Mẹ nó! Gớm thật!” Tần Minh châm điếu thuốc, “Phải viết một bài hát mới được…”

“Tên này là tội phạm giết người liên hoàn, ít nhất mười lăm mạng người đã chết dưới tay hắn.” Anh Tứ nói, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, “Cậu xem clip này đi! Nghe rõ chưa? Hắn muốn giết nhân vật nổi tiếng. Trên bức tường phía sau, ở chỗ này này, dán một tờ giấy, trên tờ giấy là lời bài hát của cậu. Đây là bài hát mới phải không? Tự cậu viết lời à? Giờ thì cậu đã biết lý do vì sao tôi đến đây rồi chứ? Tốt nhất cậu hãy phối hợp với tôi, mau nói cho tôi biết những ai biết lời của bài hát này, những ai có thể tiết lộ nó ra ngoài?”

Tần Minh cười phá lên.

“Tổ ghi âm hậu kỳ, thêm cả tổ làm MV, mấy trăm người đấy, anh đi điều tra đi! Về danh sách cụ thể thì xin mời hỏi người quản lý của tôi.”

“Cậu nghiêm túc một chút cho tôi! Bài hát này không chỉ liên quan đến cậu, lỡ đâu tên điên đó muốn giết người khác thì sao? Chẳng lẽ cậu không muốn nói cho tôi biết ai trong số họ đang ở Cửu An ư?”

“Liên quan quái gì đến tôi?” Tần Minh nhìn bầu trời tối đen như mực, phát ra tiếng cười quái đản, “Muốn giết tôi sao? Mau đến đây mà giết này! Tôi chịu đựng cuộc đời thối tha này đủ lắm rồi…”

“Cái cậu này… Mẹ nó… đúng là làm tôi mở mang tầm mắt…” Anh Tứ cảm thán tự đáy lòng. Anh cảm thấy thật may mắn vì trước đây mình không bị giao nhiệm vụ trà “trộn vào giới ca sĩ.

Đúng lúc này, ánh sáng xanh đỏ từ bên kia cánh rừng chiếu đến. Anh Tứ đành phải bỏ mặc Tần Minh ở đó để gọi điện thoại cho đồng nghiệp.

“Đừng bật đèn, đừng huýt sáo! Cũng đừng đến đây! Các cậu cứ mai phục ở bên ấy. Bên này tạm thời chỉ cần mình tôi là đủ rồi…”

Tắt điện thoại, anh cùng Tần Minh trở vào trong chiếc RV. Nhiệm vụ tiếp theo của anh rất đơn giản, đó chính là ôm cây đợi thỏ.

“Bố và anh… vừa nãy…” Kẹp giữa hai người họ là Diệp Phi, cậu bé phát giác sự việc có gì đó không ổn nhưng lại không dám hỏi thẳng.

Anh Tứ chẳng biết giải thích thế nào, đành mỉm cười cho qua chuyện.

“Không cần cố thủ ở đây làm gì!” Tần Minh lười nhác ngáp một cái thật dài, “Thật sự không phải nhắm vào tôi…”

Anh Tứ không đếm xỉa đến cậu ta, mải nhắn tin cho Thường Thụ Thanh, bảo anh ta đến đón Diệp Phi về.

“Còn không chịu đi sao? Được thôi! Vậy tôi sang phòng bên cạnh ngủ đây.” Tần Minh uể oải đi về phía phòng ngủ.

Anh Tứ đang định ngăn lại thì điện thoại chợt vang lên. Anh nhấn nút nghe mới phát hiện người gọi đến không phải Thường Thụ Thanh.

“Anh Tứ, em là Trương Tấn. Hôm nay đã dỡ xe ô tô của Hoàng Hâm ra kiểm tra, cảnh sát phát hiện một vật ở gầm ghế phụ lái, có thể lúc phanh xe, nó bị rơi xuống đó.”

“Vật gì thế?”

“Một cuốn sổ.” Giọng Trương Tấn hơi run vì phấn khích, “Cuốn sổ ghi chép của hung thủ.”

Trương Tấn chụp lại toàn bộ nội dung cuốn sổ, cuối cùng gửi từng trang đến điện thoại của anh Tứ và Tiểu An. Từng trang từng trang dần hiện ra. Ngày tháng để ở trang đầu cho anh Tứ biết đây là cuốn nhật ký. Thời buổi này còn dùng giấy bút viết nhật ký kể ra cũng là một điều mới mẻ. Hướng mắt tiếp xuống dưới, anh thấy chữ viết thật không thể nhìn nổi, nội dung chẳng qua là những suy nghĩ tản mạn chắp vá thành câu.

“Trình độ văn hóa của Hoàng Hâm thế nào?” Anh Tứ giao tiếp với Tiểu An bằng những câu ngắn gọn.

“Mới học hết lớp hai.” Tiểu An đáp.

“Trình độ lớp hai cũng không đến nỗi kém thế này, chữ viết chẳng khác gì cua bò…” Anh Tứ giở mấy chục trang, “Không hiểu sao phần sau lại trở nên tốt hơn hẳn.”

“Luyện chữ sao?”

“Tôi thấy hắn không giống người có thể bỏ công sức ra rèn chữ.” Anh Tứ lắc đầu, “Hơn nữa hắn còn phải bỏ thời gian đi giao hàng, giết người…”

“Mà nếu chữ hắn xấu thế này, làm sao mà điền vào đơn hàng được?” Tiểu An cũng nhận ra điểm sai trong phán đoán của mình, “Anh xem trang thứ ba, chữ ’nát’ trong cụm từ ‘tan nát cõi lòng’ viết cách nhau rõ xa, trông giống như… giống như viết bằng tay trái vậy.”

“Cậu nói gì?” Anh Tứ cấp bách hỏi dồn.

“Em vừa bảo… giống như… viết bằng tay trái…” Tiểu An ngơ ngác nhìn anh Tứ thay đổi thái độ đột ngột.

“Viết bằng tay trái”, anh Tứ lẩm bẩm một mình như kẻ nói mớ, “về sau dần quen sử dụng tay trái hơn…”

“Ý anh là gì ạ?”

“Đây là cuốn nhật ký của Bàng Hiểu Yến.” Anh Tứ sực tỉnh khỏi cơn mê, “Hắn đã đọc nhật ký của Bàng Hiểu Yến.”

Lúc viết nhật ký, e rằng Bàng Hiểu Yến không ngờ có một ngày tác phẩm của mình lại được mang ra nghiên cứu tỉ mỉ như thế. Căn cứ vào ngày tháng thì cô bắt đầu viết nhật ký từ khi mới làm phẫu thuật xong và ổn định lại không lâu sau đó, có lẽ mục đích là để luyện cách dùng tay trái viết chữ. Còn về nội dung thì trăm bài như một.

Vết thương đau, tim càng đau hơn.

Tôi xong rồi, đời này coi như xong rồi.

Sáng dậy khóc liền mấy tiếng, giá như không tỉnh lại nữa thì tốt biết bao.

Anh Tứ đọc mãi đến mức phát chán.

Giờ phút này, Hoàng Hâm vẫn đang nhởn nhơ bên ngoài, trong khi Giang Nguyệt chưa rõ sống chết thế nào, Tần Minh lại không chịu phối hợp với cảnh sát. Mình ngồi đọc thứ này khác gì đang mang vàng đi đánh cược với thời gian. Tôi không có thời gian đồng cảm với cô, mau mau viết thứ gì đó hữu dụng hơn đi!

Những trang tiếp theo, bút tích của Bàng Hiểu Yến đẹp hơn rất nhiều, cô có thể viết những đoạn văn dài hơn và nội dung cũng u ám hơn.

Sáng mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là tuyệt vọng… Mỗi lần mơ thấy những chuyện trước đây, mình đều khóc mà tỉnh dậy. Khi đó mình thấy thế giới thật bất công, tại sao mình chẳng có gì cả? Nhưng bây giờ, mình nguyện dùng tất cả để đổi lấy cơ hội trở về quá khứ… Nực cuời, mình đâu còn thứ gì đáng mang ra đánh đổi chứ?

Mình nhớ đến những bạn học trước đây. Họ sẽ nhìn mình bằng con mắt như thế nào? Những sinh viên mới nhập trường nhiều năm sau nữa sẽ nghe kể một truyền thuyết như thế này: Trước đây có một cô gái không biết liêm sỉ, không từ thủ đoạn để vươn lên, đoán xem kết quả ra sao? Hít ma túy, bị bạn trai bỏ rơi, nợ nần, bị người ta đuổi chém… Mình thật hối hận sao không bị chém chết đi!

Hôm nay đến bệnh viện thay thuốc, mình bị ép phải ra khỏi nhà. Nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mình bắt đầu rơi lệ. Nhìn thấy người đi lại trên phố, khắp người mình đều run rẩy. Nghĩ đến việc họ bình thường biết bao, vui vẻ biết bao, mình chợt muốn chết. Mình là con quái vật. Mình tự sa đọa, tự làm tự chịu, tự biến bản thân thành quái vật. Mình rất muốn chạy ra giữa đường, xông vào dòng xe cộ kết liễu cuộc đời cho xong…

Ngày nào mình cũng khóc. Bất kỳ chuyện nhỏ nào đều khiến mình hoảng sợ không chịu nổi. Bất kỳ âm thanh nào đều giống như lưỡi dao chém vào đại não… Đau đầu quá! Đau hơn cả vết thương ở tay. Mình muốn chết, mình muốn chết, mình muốn chết, mình muốn chết…

Anh Tứ quên thời gian, quên tình trạng cấp bách trước mắt, chìm đắm vào những con chữ và cảm xúc u ám này. Qua những câu từ bi thương mà hơi giả tạo, anh như nhìn thấy chính mình trong quá khứ. Thế là anh bắt đầu lo lắng một chuyện: Liệu có phải cô Bàng Hiểu Yến này tự sát không?

“Đừng chết! Đừng chết! Tuyệt đối không được chết mà không để lại cho tôi bất kỳ manh mối nào!” Anh Tứ chìm vào trạng thái như bị ma nhập, ra sức khuyên bảo Bàng Hiểu Yến đừng chết, trong khi cô đã sang thế giới bên kia từ bao giờ.

Anh thực muốn khuyên lơn cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chẳng có lý do nào khiến cô tin phục và thấy đáng để sống tiếp cả.

Đột nhiên, anh cảm thấy thật châm biếm. Nếu mấy ngày trước mà có người khuyên bảo mình như thế, lẽ nào sẽ có tác dụng ư?

Bàng Hiểu Yến, tôi biết cô sống không dễ dàng gì. Tôi cũng không nghĩ ra lời nào để khuyên nhủ cô, bởi vì tôi cũng không nghĩ ra sống tiếp có gì tốt. Nhưng cũng chẳng ai đảm bảo sau khi đầu thai sang kiếp khác, cuộc sống mới sẽ tốt hơn hiện tại…

Có thể sống trên thế gian này, có thể đi bằng hai chân, có thể nói chuyện, đọc chữ thì buộc phải trả giá, buộc phải làm những chuyện mà bản thân không muốn làm.

Bàng Hiểu Yến, tôi biết tự sát là cách chết dễ dàng nhất, tôi cũng biết nếu cô không tự sát, có khả năng cô sẽ còn chết thảm hơn. Nhưng tôi có thể ích kỷ chốc lát được không? Tôi nhất định phải tìm ra tên khốn kiếp đó! Tôi nhất định phải cứu cô ấy!

Bàng Hiểu Yến, bao nhiêu người lao đi tìm cô như thế, nói cho cùng là do tôi, phải không? Vì thế ở mức độ nhất định nào đó, tôi cũng đã làm tròn trách nhiệm với cô rồi nhỉ?

Vậy thì cầu xin cô, cầu xin cô giúp tôi lần này!

Anh Tứ tiếp tục cắm cúi đọc. Đọc hơn chục trang, mắt anh bắt đầu đau nhức, tầm nhìn mờ dần. Dụi mắt mấy cái, anh giở sang trang bên đọc tiếp. Chợt anh phát hiện màu mực đã thay đổi. Đổi sang màu hồng mà các thiếu nữ hằng yêu thích.

Hôm nay là một ngày vô cùng khó quên. Không ngờ mình lại gặp người ấy! Người ấy còn nói chuyện với mình! Khi đó mình ngây ngốc hỏi câu nào đáp câu đó, còn nói lắp nữa chứ. Bây giờ nghĩ lại, mình thấy hối hận chết đi được. Có điều chuyện này hoàn toàn tha thứ được, bởi vì người ấy là thần tượng đầu tiên của mình mà!

Sự thay đổi đột ngột về phong cách khiến anh Tứ có phần không theo kịp, cứ ngỡ thần kinh của Bàng Hiểu Yến có vấn đề. Có điều, nội dung nhật ký mấy ngày sau đó nói với anh rằng anh không cần suy đoán lung tung.

Hôm nay lại nói chuyện với người ấy! Người ấy không kênh kiệu một chút nào. Rất phong độ, thấu hiểu người khác, lại phóng khoáng, ngay cả giọng nói cũng hay đến thế. Cuối cùng người ấy nói đã lâu lắm rồi không nói chuyện với ai nhiều như vậy nên thấy cổ họng hơi đau. Nghe câu đó, tim mình sung sướng thầm kêu lên, “Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!”

Lúc chat web, có thể người ấy nhìn thấy mình luôn che cánh tay phải nên mỉm cười, bảo, “Cô biết không, trên thế giới này, đa số mọi người đều không thừa nhận khuyết điểm, sự xấu xa, độc ác, tham lam và ngu xuẩn của mình. Ban đầu là không thừa nhận khi đối diện người khác, sau đó còn nói dối cả chính mình. Lâu dần, ngay bản thân cũng tin những lời nói dối đó là thật, rồi cảm thấy mình cũng không tệ, rất bình thường, không cần thay đổi gì nữa. Nhưng điều đó là sai. Những loài đánh mất động lực tiến hóa thì cuối cùng sẽ lâm vào con đường diệt vong. “

Mình nghe mà chẳng hiểu câu nào, sau đó người ấy lại nói tiếp:

“Nhưng có một loại người không bao giờ mất đi động lực này. Đó chính là người luôn luôn thành thật với bản thân, cho dù là bị bức bách phải thành thực. Bởi vậy, tôi cảm thấy những gì không hoàn hảo trên cơ thể một người chính là ưu điểm của người đó. Chỉ có những người này mới thực sự đạt được sự thuần khiết và cao thượng trong tâm hồn. “

Sau đó nữa, người ấy lấy một thứ từ trong túi ra như hóa phép vậy. Đó chính là món quà tuyệt nhất trong cuộc đời tôi.

Chắc chắn là tay giả.

Đọc đến đây, anh Tứ buột miệng thốt lên.

Giở sang trang bên, quả nhiên là vậy.

Người ấy nói, “Cánh tay này đặt riêng cho cô, họa tiết trên đó hoàn toàn khớp với hình xăm trên cánh tay cô. Ngày mai tôi sẽ gửi bưu điện cho cô. Loại này khá giống tay thật, nhưng mãi mãi không thể trở thành tay thật. Chỉ có trái tim của cô, linh hồn của cô mới có thể khiến mình trở nên kiện toàn hơn tất thảy mọi người. “

Đã rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên…

Không đúng! Nói chính xác hơn, từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy mình là người may mắn.

Mấy đoạn sau toàn là những chuyện vặt vãnh, kể lại Bàng Hiểu Yến đã nói chuyện như thế nào với nhân vật thần bí đó. Anh Tứ lướt nhanh mười dòng một, nhanh chóng giở sang trang khác. Trên bãi cỏ xanh đen phía xa xa, người qua kẻ lại tấp nập, gió bấc ẩm ướt mang theo hơi lạnh buốt thấu xương thổi thốc đến từng đợt. Ai nấy đều không chịu được liên tục đưa tay lên miệng hà hơi. Chỉ duy anh Tứ không thấy lạnh, trong lòng anh đang sôi trào một dòng nước ấm nóng. Anh phát hiện không ngờ mình cũng xúc động trước những câu nói của nhân vật thần bí kia giống như Bàng Hiểu Yến, mình cũng khao khát được người khác thấu hiểu và thừa nhận giống như Bàng Hiểu Yến. Đương nhiên cũng giống như đại đa số đàn ông xem trộm phim Hàn của vợ hoặc bạn gái xong thì vội vàng thu hồi cảm xúc, anh Tứ châm điếu thuốc, lắc đầu rũ bỏ những cảm xúc ủy mị, rồi cúi xuống xem tiếp.

Dần dần, Bàng Hiểu Yến như thay da đổi thịt.

Đã chạy nửa tiếng. Đã gập bụng mười lần.

Đã chạy một tiếng. Đã gập bụng hai mươi lần. Mệt quá! May mà mình đã xóa số của người bán.

Đã cai Pethidine được hai tuần tròn. Phải kiên trì hơn nữa nhé Hiểu Yến!

Bàng Hiểu Yến toàn tâm toàn ý tập trung vào việc rèn luyện sức khỏe và cai nghiện như một người máy. Tinh thần của cô tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn hoàn toàn không giao tiếp với người ngoài, ngoại trừ vị nhân sĩ thần bí đó. Điều này có các tệp ghi âm mà cô thường sử dụng làm bằng chứng.

Người ấy nói, “Một vài người giống nhau về mặt tinh thần nên vừa gặp liền nhận ra ngay. Nhưng một số người khác, ví dụ như những người thuộc 1% còn lại của thế giới, họ vừa tham lam, vừa xấu xa, lại vừa ngu dốt, căn bản không nên qua lại với họ. Vì sao cô phải để tâm những người ấy nhìn mình như thế nào?”

Đã cai thuốc được một tháng.

Nguời ấy nói, “Nỗi khổ của cô đều do ông trời định trước. Những gì gọi là sai lầm chẳng qua là đi vào đúng quỹ đạo đã định mà thôi. Điều cô có thể làm hoặc là dừng chân tại chỗ, đợi đoàn tàu ở phía sau cán cô thành từng mảnh vụn, hoặc là thêm một xẻng than để đoàn tàu đó chạy nhanh hơn. “

Đã cai thuốc được hai tháng.

Nguời ấy nói, “Sự nghiệp, địa vị, các mối quan hệ xã hội đều là những thứ vô nghĩa. Nếu có thì chẳng qua là tô điểm thêm cho cuộc sống của mình, còn nếu không có thì mặc kệ nó đi. Để những thứ đó quyết định việc mình có đáng tồn tại hay không thật là nực cười. “

Hoàn toàn không thèm muốn nữa! Hoàn toàn chiến thắng ma túy! Tất cả là nhờ người đó, thần tượng của tôi, vị thần của tôi! Cám ơn người!

Anh Tứ bất chợt mỉm cười trong vô thức.

Mình đang cười gì thế nhỉ? Tình hình vụ án cấp bách, Giang Nguyệt chưa rõ sống chết thế nào, sao mình lại cười?

Trách cứ bản thân một hồi lâu, đột nhiên anh hiểu ra: Giống như bản thân đang ở trong một mê cung không có lối ra, chợt phát hiện ra bằng chứng từng có người đã thoát được khỏi nơi này, thế là bạn sẽ mừng thay người đó từ tận đáy lòng. Bởi vì điều đó có nghĩa là bạn cũng có hy vọng.

Cố lên! Cô gái, cố lên! Hãy tiếp tục sống! Cho chính cô, cho tôi, cho tất cả những người giống như chúng ta, hãy sống để thắp sáng hy vọng!

Sau đó, Bàng Hiểu Yến ngừng viết mấy hôm. Lúc cô viết lại thì tình hình đã có bước chuyển biến.

Mình tìm được một khách thuê trọ. Đã đến lúc chia tay thành phố này rồi. Đây là bài viết cuối cùng trong cuốn nhật ký này. Rồi đây mình sẽ lại viết tiếp, nhưng sẽ viết sang một cuốn sổ mới. Bởi vì đó sẽ là một chương mới trong cuộc đời mình. Người ấy nói: Lần gặp gỡ này sẽ là sự đoạn tuyệt của mình với gương mặt cũ trong quá khứ. Đương nhiên mình biết điều này có ý nghĩa gì. Mình muốn gặp người ấy bằng khuôn mặt thật sự của mình, không trang điểm, không mang điện thoại di động, không nói cho bất cứ ai, vứt bỏ mọi thứ trong quá khứ. Vậy có nên mang theo cánh tay giả đó không nhỉ? Vứt đi thì hơi tiếc, hay là cứ tạm để lại chỗ Vương Bằng đã…

Cảm giác của mình lúc này hạnh phúc và thấp thỏm hòa trộn lẫn nhau, giống như lời bài hát mà người ấy từng viết vậy: Bóng đen lay động bên cửa sổ, là kén của bướm hay là tơ của nhện?

Điếu thuốc cháy đỏ tỏa ra làn khói xanh lạnh lẽo, quấn quanh anh Tứ, rồi cùng tim anh dần dần chìm xuống. Cảm giác của anh lúc này giống như trơ mắt đứng nhìn ốc đảo biến thành ảo cảnh thành phố huyễn hoặc, mịt mờ.

Bàng Hiểu Yến bước về phía cuộc sống mới thật ư? Đương nhiên là không! Kinh nghiệm phá án mấy chục năm mách bảo anh rằng bất kể kẻ nào nói với bạn đừng mang điện thoại khi đến gặp hắn thì về cơ bản đó là một trò lừa đảo đơn thuần đến mức không thể đơn thuần hơn.

Đúng vậy! Cuộc sống khốn kiếp! Mi sao có thể thực sự cho người ta thứ gì tốt đẹp được cơ chứ?

Một ý nghĩ chưa bao giờ xuất hiện giờ bỗng nhiên vụt lóe qua đầu anh: Bàng Hiểu Yến không phải do Hoàng Hâm giết.

Thì ra còn một con ác quỷ khác, con ác quỷ đó đang trốn trong điểm mù ngoài tầm mắt của anh.

“Viết bao nhiêu trang như thế mà không hề nhắc đến tên hắn sao?”

“Em chỉ mải chụp ảnh, vẫn chưa đọc kỹ, nếu anh đọc rồi mà không thấy thì có nghĩa là không có.” Trương Tấn bất lực trả lời, “Cuốn sổ này mất mấy trang giữa, hình như bị xé đi.”

“Vậy cậu giở đến trang cuối cùng, hai câu đó có nghĩa gì nhỉ? Cậu từng nhìn thấy hai câu này ở đâu chưa?” Lòng anh Tứ nóng như lửa đốt, “Mẹ nó, sao tôi thấy quen mắt thế, mà lại chẳng nhớ ra…”

“Em không có ấn tượng gì cả… Để em tìm chuyên gia nhờ tư vấn xem sao.. “

Anh Tứ mà sốt ruột là bệnh nghiện thuốc lại tái phát, thế là mặc kệ con trai có mặt tại hiện trường, anh vẫn dùng cổ kẹp điện thoại di động, hai tay mò mẫm khắp người tìm thuốc. Khi quay đầu châm thuốc, ánh mắt anh chợt ngưng trệ, động tác cũng theo đó mà chậm dần, rồi ngừng hẳn, cả cơ thể dường như đang dần dần bị đóng băng.

Anh hàm hồ nói một câu, “Tôi biết rồi!”, sau đó tắt máy.

Anh ngây dại nhìn tivi treo trên tường.

Tivi đang phát lại tiết mục trình diễn trước đó của Tần Minh. Trên màn hình, Tần Minh ăn vận đúng phong cách một ngôi sao ca nhạc, trang điểm đậm đến mức trông cậu ta giống như diễn viên Kinh kịch. Cậu ta đang gào thét.

“Khiến tôi thấp thỏm xốn xao

Khiến tôi mong đợi khát khao

Khiến tôi rùng mình sợ hãi

Khiến tôi như say như dại…

Bóng đen lay động bên cửa sổ

Là kén của bướm

Hay tơ của nhện?”

Sương đêm không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang dần dần chui lên từ lòng đất, khí lạnh chầm chậm bò trên da, bao trùm khắp người anh Tứ. Chân tướng sự thật chưa bao giờ nghĩ đến dần dần hiện nguyên hình khiến lông tóc khắp người anh dựng đứng cả lên.

Anh giơ chân đạp tung cánh cửa phòng ngủ.

Nhưng Tần Minh đã biến mất dạng.

Ngày thứ tư, Chủ nhật, khoảng 9 giờ tối.

Anh Tứ chạy như bay, hai tay giữ chặt súng, họng súng không ngừng quét qua những thân cây và những chiếc bóng trước mặt.

Bàng Hiểu Yến ra sao rồi?

Tám phần là chết rồi. Bằng không sao lâu như vậy mà cô ấy vẫn không hề lộ diện. Bằng không Tần Minh sẽ không phủ nhận từng gặp cô ấy.

Cô ấy thực sự tin rằng mình đã tìm thấy hy vọng, ngay cả bản thân anh cũng tin rằng đã tìm thấy hy vọng…

Mẹ kiếp, ngôi sao lớn cái gì chứ?

Mày chính là tên súc sinh!

Sao mày có thể nhẫn tâm lừa một người chỉ còn sót lại tia hy vọng cuối cùng?

Ánh đèn ở khu biểu diễn phía xa chiếu đến khiến khu rừng sáng lấp loáng nhưng lại khiến anh khó lòng nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Anh Tứ dừng lại, dỏng tai nghe ngóng. Trong rừng toàn cành khô lá rụng, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh lạo xạo, nhưng ngoài âm thanh đó, anh chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Chẳng lẽ mình tìm nhằm hướng rồi chăng?

Đúng lúc này, anh Tứ cảm thấy mình vừa giẫm chân lên vật gì đó. Nhặt lên thì phát hiện vật đó rất quen mắt.

Một cuốn sách bỏ túi.

Chính là cuốn mà Tần Minh cầm trên tay lúc ngồi trong phòng vệ sinh.

Cậu ta đang ở gần đây.

Tiếng gió thoáng qua.

Anh Tứ quay đầu nhìn về hướng đó. Một bóng đen nhảy bổ vào người anh. Anh lăn sang một bên né tránh bóng đen vồ hụt. Khi đứng dậy, anh liền nhìn rõ, kẻ đó chính là Tần Minh. Trong tay cậu ta là một viên đá lớn.

“Không được động đậy!” Anh Tứ giơ súng bước về phía trước, “Vứt viên đá đi!”

“Nổ súng đi!” Tần Minh giơ viên đá lên, quay về phía anh Tứ mà gào thét, “Đến đi! Giết tôi đi! Tên tội phạm đó không đến thì anh giết tôi đi!”

Tay anh Tứ co cứng, răng nghiến kèn kẹt. Cuối cùng anh lắc đầu, thu súng lại, tiến lên trước. Tần Minh ngây người giây lát, rồi đột ngột cầm viên đá đập vào đầu anh. Anh Tứ nhẹ nhàng né sang một bên, sau đó ngáng chân cậu ta. Tần Minh ngã dúi dụi.

“Cút! Mặc kệ tôi!” Tần Minh hét lớn như lên cơn điên, “Có bản lĩnh thì giết tôi đi!”

“Muốn chết à? Không cần gấp thế!” Cánh tay anh Tứ siết ngang cổ cậu ta, “Hai tuần trước, cậu đã đến Cửu An phải không? Đừng hòng chối cãi! Có thông tin đăng trên báo và tôi đã xem!”

“Liên quan quái gì đến anh?” Giọng Tần Minh khàn đi vẻ không cam tâm.

“Cậu đến Cửu An làm gì?” Anh Tứ cũng sợ mình lỡ tay bóp chết cậu ta nên từ từ nới lỏng hơn.

Tấn Minh ho sặc sụa, rồi ngồi phịch xuống đất.

“Có phải cô ấy đến tìm cậu không?” Anh Tứ lấy ảnh của Bàng Hiểu Yến ra, bóp mạnh gáy cậu ta, “Còn định giả tảng nói không quen?!”

“Con gái à?” Tần Minh nghiêng đầu sang một bên, thậm chí không thèm ngoảnh lại xem ảnh, “Con gái thì có khả năng, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ từ chối những cô gái dâng mỡ lên miệng mèo…”

“Cậu nhìn cho kỹ vào!” Anh Tứ mất kiên nhẫn, nắm tóc Tần Minh, gí sát mặt cậu ta vào ảnh của Bàng Hiếu Yến.

Tần Minh giãy giụa một hồi, cuối cùng ngã ngồi xuống đất. Cậu ta nghếnh mặt cười hì hì.

“Nói thẳng ra đi! Muốn bao nhiêu tiền?”

“Chuyện liên quan đến mạng sống của con người mà cậu cho rằng có thể dùng tiền khỏa lấp sao?” Đến lúc này, anh Tứ mới hiểu mình đang đối diện với một kẻ khốn nạn hết thuốc chữa đến mức nào.

“Mẹ kiếp!” Tần Minh cười khan, “Cũng có phải lần đầu đâu?”

Anh Tứ chầm chậm lùi về sau hai bước, đặt tay lên báng súng.

Sự việc phát triển ngoài sức tưởng tượng.

Lẽ nào thằng oắt này còn gây ra những vụ án khác nữa? Lẽ nào hắn là kẻ tòng phạm với Hoàng Hâm? Lẽ nào ngôi sao nhạc rock nổi tiếng Tần Minh lại là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn?

“Đứng dậy!” Anh Tứ rút súng, quát lớn.

Rõ ràng Tần Minh bắt đầu thấy hơi sợ, nhưng cậu ta vẫn cố giữ thái độ bất cần đời. Anh Tứ kéo phắt cậu ta đứng lên, ấn cổ cậu ta vào thân cây rồi dùng còng số tám khóa tay cậu ta lại.

“Có cần thiết phải làm thế này không?” Tần Minh cười, “Ồ, hiểu rồi! Cô gái đó là ai? Có gốc gác thế nào?”

“Tôi không biết, mà cũng không để ý.” Anh Tứ cố gắng kìm nén cơn kích động muốn đấm vào mặt cậu ta, anh nhả từng chữ, “Tôi chỉ biết, kẻ phải đền mạng chính là cậu.”

“Anh đợi chút!” Tần Minh ngớ người, “Rốt cuộc cô ấy làm sao?”

“Mất tích!” Anh Tứ không biết Tần Minh giả ngu hay muốn giở trò gì, “Đã chết hay chưa thì đang đợi cậu nói cho tôi biết.”

“Hả?” Mặt Tần Minh đông cứng như thạch cao, sau đó lại dãn ra, “Không phải đi phá thai sao?”

“Mẹ chúng nó, đứa nào có bầu cũng đổ cho tôi…” Tần Minh nhổ nước bọt ủ rũ, “Anh nói mạng sống, tôi lại cứ ngỡ cô ta phá thai xảy ra chuyện… Mẹ kiếp, tôi có bảo cô ta đi phá đâu cơ chứ…”

“Cậu không thừa nhận cũng không sao, chúng tôi có chứng cứ, mà cũng rất giỏi tìm chứng cứ, cảnh sát sắp phá giải được mật khẩu điện thoại di động của cô ấy rồi, nhật ký liên lạc giữa hai người đều sẽ được phơi bày hết. Đến lúc đó, cậu có muốn chối cãi cũng vô dụng.” Anh Tứ không hề tin lời giải thích mà Tần Minh vừa đưa ra, “Cậu đọc cho tôi nghe câu cuối cùng trong cuốn nhật ký này: Bóng đen lay động bên cửa sổ, là kén của bướm hay là tơ của nhện? Người mà cô ấy muốn đi gặp chính là tác giả của bài hát này. Lời bài hát này do cậu viết, phải không?”

Anh Tứ yên lặng quan sát thái độ của Tần Minh. Cậu ta ngẩn người hồi lâu, sau đó phá lên cười như điên dại.

“Mỗi thế thôi sao? Trong tay anh chỉ có mỗi bằng chứng đó thôi sao?” Tần Mình vừa cười vẻ xấu xa vừa lắc đầu, “Chỉ dựa vào điều đó mà anh dám hoài nghi tôi? Anh, mẹ kiếp, đúng là coi thường những rocker như chúng tôi…”

Anh Tứ không thèm đoái hoài đến những câu châm chọc của cậu ta.

“Thứ nhất, nói thật nhé, bài hát này không phải bài hát mới, mà là bài hát cũ được sáng tác cách đây mười lăm năm rồi. Khi đó tôi, mẹ nó, còn đang ở ban nhạc Lò Hỏa Táng, nhớ không? Viết bài hát này xong đã từng hát ở bar hai lần, vì chuyện hòa âm cho bài hát mà các thành viên trong ban nhạc cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng giải tán, vì thế bài hát này không được cho vào album. Mỗi bài hát đều do các thành viên trong ban nhạc cùng tham gia đóng góp nên người nào cũng có thể coi là tác giả của bài hát, sao anh lại khẳng định chắc chắn là tôi? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là đàn bà ấy à, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tôi còn cần lên mạng chát chít lừa tình? Mẹ kiếp, tôi chỉ cần cua đại một em, hỏi thẳng, ’Anh muốn ngủ với em được không?’, thế là xong chuyện, lại còn phải nói chuyện qua mạng nữa sao? Oh my God, há há há…”

Tần Minh cười ra nước mắt. Anh Tứ bắt đầu phẫn nộ, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cậu ta nói cũng có lý. Giang Nguyệt, Diệp Phi, Lý Kinh Vũ… trong đầu anh đang bị những tình cảm cá nhân xáo trộn nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán.

Vậy nghĩa là nơi mà hôm nay Hoàng Hâm muốn đến có khả năng không phải ở đây!

Bên kia bờ suối, không biết nhóm nhạc đã lên sân khấu từ bao giờ, tiếng hoan hô của biển người vang lên như sấm dậy. Pháo hoa bay lên bầu trời đêm, nhuộm đỏ cả bầu trời đen kịt. Anh Tứ chợt cảm thấy kiệt quệ và mệt mỏi chưa từng thấy. Anh tìm một gốc cây, ngồi xếp bằng. Khoảnh khắc mông chạm đất, anh thấy sức lực toàn cơ thể như bị rút cạn.

“Có người muốn giết tôi thật sao?” Tần Minh nhìn bầu trời đêm rực rỡ sắc màu, đột nhiên mở miệng hỏi.

Anh Tứ gật đầu.

“Sao hắn còn chưa đến…” Tần Minh lấy chai rượu mạnh giấu trong ngực ra, nhấp một ngụm, sau đó đưa cho anh Tứ. Anh Tứ do dự giây lát rồi cũng cầm lấy uống một ngụm.

“Cả đời tôi chưa bao giờ nịnh bợ người hâm mộ.” Giọng cậu ta xa xăm, “Con trai anh có thể coi là người đầu tiên mà tôi đồng ý nói chuyện riêng. Lúc đó người quản lý nói với tôi, tôi gật đầu đồng ý gặp vì sợ rằng không gặp sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.”

Anh Tứ không hiểu câu này của cậu ta mang hàm ý gì.

“Anh có biết vì sao tôi để bài hát cũ Nhền nhện làm bài hát chủ đề dùng để quảng bá album này không?”

Anh Tứ lắc đầu.

“Tôi không thể viết nổi nữa. Không thể viết được bất kỳ thứ gì nữa. Tôi uống rượu, cắn thuốc, chơi đàn bà, đánh nhau, lên tivi, tạo scandal. Trong những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời, tôi đã làm tất cả những việc đó, mà không chuyên tâm theo đuổi âm nhạc.” Tần Minh lại cười, nhưng giọng cuời nghe như tiếng khóc, “Tôi hít ma túy, nhưng thứ tôi hút trong nhà vệ sinh ngày hôm nay thực sự không phải ma túy. Tôi dương tính với HIV, tuần sau sẽ công bố trong buổi họp báo.”

Anh Tứ tròn mắt ngạc nhiên, không biết nên nói gì.

“Cả đời tôi, tiền đủ rồi, đàn bà cũng đủ rồi. Nhưng đến khi sắp chết mới phát hiện, tất cả những điều đó đều chẳng đáng một đồng.” Giọng Tần Minh mỗi lúc một nhỏ hơn, “Không ai bảo tôi là người tốt, trước đây tôi không để tâm. Nhưng giờ sắp chết, tôi mới biết thực ra mình rất bận tâm. Bởi vì khi đã chết rồi, người ta nói anh là người thế nào thì anh chính là người thế đó, không còn cơ hội bác bỏ nữa…”

“Tôi biết ai là người dụ dỗ cô gái ấy.” Không biết bao lâu trôi qua Tần Minh mới tiếp tục mở miệng, “Tôi có một cậu em họ, cậu này rất ngốc nghếch, thường xuyên mạo danh tôi lên mạng lừa các cô gái ngây thơ. Thông thường cậu ta sẽ chẳng làm gì các cô gái, nhưng những lúc cắn thuốc thì tôi không dám chắc… Lần trước tôi đến Cửu An, thực ra cậu ta cũng đến cùng. Sau đó bị phóng viên phát hiện nên tôi cùng cậu ấy lái xe trở về Thượng Hải luôn…

Còn về bài hát đó… nó liên quan đến rất nhiều người. Người sửa lời bài hát cho tôi là Tưởng Lỗi. Tôi thấy trong danh sách các thành viên của Ban tổ chức có tên cậu ta… Còn cả ban nhạc… để tôi nhớ lại xem… ban nhạc, mẹ kiếp, ban nhạc Bối Ty Thiên Tử…” Ánh mắt Tấn Minh lại tản mác, “Bây giờ Bối Ty Thiên Tử giao du với ban nhạc Cưa Điện… Cưa Điện đã đến chưa? Mẹ nó, ai mà biết được lại hát dở tệ thế… Tôi có thể gọi cú điện thoại hỏi thăm, nhưng chắc gã đó vẫn hận tôi vì đã cướp ghệ của gã nên chưa chắc đã nghe đâu… Tay chơi ghi-ta tên là Hàng Hàng hình như cũng đang ở Cửu An, chỗ suối nước nóng đấy. Đến giờ bọn tôi vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Mẹ kiếp, cậu ta làm như thể tôi ký hợp đồng không mang cậu ta theo là chuyện nhẫn tâm không có tính người vậy… Tay trống tên Ngũ Tử còn đấm tôi một quả, vì lý do gì thì quên rồi, hình như là vì tiền chăng? Tóm lại hiện giờ cậu ta ở sân khấu nào thì các anh tự điều tra… Kiện Bàn Đóa Đóa, tay ghi-ta chính Triệu Tử đều chết rồi, mẹ kiếp, đều là do quá liều. My God, trời ạ, mẹ nó chứ… hai người đó giỏi lắm, thế mà chết rồi… Lúc đó chúng tôi ai cũng giỏi giang, ai cũng trẻ trung…. Mẹ nó, mười lăm năm rồi, mười lăm năm rồi…”

Giọng Tần Minh càng lúc càng nhỏ dần, rồi chỉ còn lại những tiếng lẩm bẩm không nghe thấy rõ. Cuối cùng, hai vai cậu ta run rẩy, bật khóc nức nở.

“Nói với anh những chuyện này làm gì, anh không hiểu đâu…” Mãi lâu sau, Tần Minh lau nước mắt, nét mặt thê lương tụ trào, “Có điều anh là người đầu tiên nghe tôi giãi bày tâm sự xong mà không nôn ọe, không chế giễu, không cần đi rửa ruột…”

Đột nhiên, cậu ta phá lên cười một cách khoa trương.

“Cậu đừng nói nữa!” Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tần Minh, anh Tứ giơ tay lấy chai rượu trong tay cậu ta, uống thêm ngụm nữa, “Tôi hiểu cậu…”

Theo yêu cầu của anh Tứ, mấy cảnh sát hình sự đều mặc thường phục, tập trung ở phía sau chiếc RV của Tần Minh. Do Tần Minh đề cập đến khá nhiều người nên Đội trưởng Hùng đành phải dàn mỏng lực lượng đi bảo vệ từng người. Thỉnh thoảng lại có người vội vàng rời đi thực hiện nhiệm vụ.

“Tên này”, Cao Lôi chợt hất cằm về phía người đứng phía sau anh Tứ, “anh Tứ phụ trách chứ?”

Quay lại sau, anh thấy Tần Minh đang lảo đảo bước đến.

“Các anh em rất khá!” Tần Minh hướng về phía Đội trưởng Hùng cất giọng lè nhè, đồng thời đưa cho anh Tứ điếu thuốc, “Lần sau tôi sẽ đến chào hỏi người bên Ủy ban Nhân dân thành phố các anh&