- 3 -
Râu tỉnh rượu ngay tức khắc.
Mắt liếc cái đồng hồ, đã qua tám giờ. Thời điểm nầy ba quân đã có mặt ở hầm, các chòi vắng lặng. Thu bung người khỏi võng. Cái đãy mầu xanh bằng nửa bàn tay, dùng để đựng những viên đá tương đối gọi là đang nằm dưới đất. Cái túi luôn được gút bằng một sợi nhợ, loại dây dùng để thả diều. Mới nhập bãi nửa tuần, nên ngoại trừ viên vàng chanh, nó chả có gì. Thu lượm cái túi lên. Không có viên đá, cả sợi nhợ cũng biến mất. Ngay lập tức cả bọn được vực dậy.
Chí Mỹ giọng ngái ngủ:
- Cái gì vậy, Râu kẽm?
Thu dơ cao cái túi:
- Viên đá mất rồi. Tỉnh hết giùm tao cái.
Nhanh như điện, cả bọn bung khỏi võng. Tại sao? Cái gì đã xảy ra?
Sáu con người săm soi từng xăngtimét đất trong cái diện tích hai ba là sáu mét vuông. Không một li lai ngõ ngách nào không được xổ tung để truy tìm dấu tích vàng chanh.
Sau đó cùng nhìn nhau. Chí Mỹ luận:
- Cái đãy được lấy khỏi túi Râu kẽm. Chỉ có ai đó trong sáu thằng mình. Có cho vàng cũng không một thằng lạ nào vào đây, dù nó có biết. Chỉ có anh em mình. Đúng không?
Chả cần Chí Mỹ luận, ai cũng biết, dòi đang trong xương.
- Riêng thằng Râu – Chí Mỹ tiếp – tao không tin nó chơi trò nầy. Nếu muốn nó đã nuốt viên đá từ dưới đáy hầm. Thằng nào đừng giỡn mặt, nhả ra đi, anh em chia nhau mà sống.
- Dẹp mẹ mày đi – Lộc Đen lên tiếng – thằng Râu hay cả mày cũng có thể đã thó để ăn riêng. Dưới đáy hầm thằng Râu còn là hảo hớn Lương Sơn, tư tưởng nghĩa trọng như thiên kim còn. Nhưng sau đó sân si nổi lên, của trong tay nó, thằng nào dám lấy?
- Được rồi – Râu kết luận – chắc chắn là nó đang nằm trong bao tử của mấy thằng súc vật bọn mình. OK. Ai cũng có thể là thủ phạm. Tất cả phải xổ ra hết. Chí Mỹ, mày lấy cái túi lá muồng đưa đây tao.
Lá muồng?
Xin giới thiệu, lá muồng dài khoảng mười lăm phân, lớn bằng hai ngón tay, hình bầu dục. Sống và cạnh thân có mầu vàng. Loại lá nầy dùng để xổ. Khi ta bệnh, thuốc phải dùng. Các loại Tây, Ta, Nam, Bắc đồn rằng chả có loại nào không có độc. Ẩm thực nữa, người thiểu số anh em tuy ăn chẳng chín, uống chẳng sống nhưng vẫn đỡ hơn thế giới văn minh. Họ sẵn sàng trộn độc chất vào thực phẩm, để món ngon hơn, vì thế lâu lâu ta xổ một lần để tống đi tạp chất. Người anh em rẻo cao xổ bằng lá muồng. Cái hay là nó không gây mất nước, nên không mất sức.
Lá đâu mà sẵn vậy? Thì mang theo chớ đâu mà hỏi. Tại sao phải mang theo ư? Xin thưa, đời ai dám tin ai. Vợ chồng tin nhau nổi không? Huống dân Bôhêmiêng xứ ta. Có ai tin thằng đánh bổi cầm được viên đá quý mà không cho vào bao tử? Ở bãi vàng Suối Nho đã có thằng dám nuốt miếng sa khoáng hai chỉ, bị kẹt trong cuống họng phải đem đi bệnh viện gắp ra. Đá quý nhỏ tí nuốt là xuống liền bạn ơi. Vậy nên uống dùm ly nước nầy, sau đó tống vào cái xô dùng để đại tiện luôn đặt ở dòng chảy dưới suối, được dùi lỗ vừa đủ để nước chảy ra kéo theo chất thải loại một. Từng thành viên không một chiều nào, không đi tiêu tập thể để kiểm tra nhau.
Mỗi em được nhận một ly nước lá. Chỉ nửa tiếng là thuốc phát huy tác dụng, từng em bịt mũi thọc cây vào xô, quậy tung lên, cho tan ra như cám. Trôi hết và cái xô không có một cái gì..
Uống hơi nhiều và hơi đặc, nên mỗi em đi hết ba lần. Nói chung là bao tử, cả già non hai loại ruột chắc chắn sạch.
Vậy viên đá ở đâu? Mi ở đâu, vàng chanh hỡi?
Ai trong phe ta đã thó và giấu ở đâu mà hay vậy?
Nhưng – đời mà – chữ nhưng luôn có mặt.
Trưa. Hảo hớn bãi lục tục kéo về nghỉ ngơi. Đàn anh Chiến Tú, Tùng khùng, Hắc Hải ghé qua, ý để nhận cái phần lương thực mà chắc chắn phe Thu Râu để lại:
- Ủa... chưa về à? Sau mặt mày tụi mày như con chù ụ vậy? Hết sốt rồi hả Chí Mỹ?
Sự im lặng có vẻ bí hiểm của cả bọn làm ba đàn anh tò mò.
- Chuyện gì vậy? Nói anh em nghe ké với... À... hiểu rồi, bọn mày dzô mánh phải không?
- Không, không có gì... Bọn tao có chuyện riêng.
- Thôi đi – Tùng khùng lên tiếng - trúng thì cho anh em tí lương, giấu diếm làm gì, nhìn qua tao biết liền...
Chiến Tú mở cái nồi nấu lá muồng:
- A... Đù má... tụi mày uống làm chó gì nhiều lá vậy? Tao hiểu luôn, một thằng trong bọn thó mất của hiếm hả? Dữ thiệt... bọn mày dữ thiệt. Hèn gì mới lên có ba ngày đã đóng phim sốt... nhả ra đi. Tao chỉ xin hai chỉ tăng bo.
Râu cáu kỉnh:
- Im mẹ cái miệng mày lại. Tao không rảnh để nói chuyện với mày. Có nhưng mất rồi.
- Khà khà khà... mất đi đâu? Tao không xin nhiều, hai chỉ thôi, có mất cũng mặc kệ mày.
- Tao chừng đó luôn - Khùng nói.
- Tao cũng vậy - Hắc Hải thêm.
Râu thật sự nóng:
- Cái củ... tao nè. Bọn mày là ai vậy? Ai chớ tao không sợ gà gần chuồng đâu.
Tiếng huýt sao lanh lảnh vang. Bọn em út của ba anh, vị chi mười tám mạng, tóc dài, môi thâm, mắt trắng, mặt xanh xanh men mét, đặc trưng của sốt rét rừng, kéo đến:
- Bọn mày - Khùng nói - Nhắm thoát khỏi xứ nầy không? Bây tới đất tao, lấy của nả dân tao. Tao chỉ xin tí đỉnh, không chung là không được.
Hùng Chí Mỹ:
- Đã nói là mất rồi. Bọn mày điếc hả?
- Mất đi đâu? Nó trong tay bọn mày, không trong tay thì trong bụng. Cà chớn, tao mổ bụng từng thằng. Bây chắc nghe danh Tùng điên ở xứ nầy.
Cũng chẳng ai liều mạng hơn Lộc Đen:
- Điên hay khùng là cái củ... gì? Tao thách cả bọn mày đó.
Chửi thề. Tùng khoát tay. Cây tròn dài tám mươi phân, mỗi cô hồn một cây, mười tám thằng vây mâm Râu kẽm vào giữa. Bá tánh bốn phương đứng xem chơi. Lâu lâu có xung đột ở bãi cũng vui vui. Mà luật rừng vô lý lắm, ưng lên là choảng nhau để phô phang thanh thế. Chuyện nhỏ như con thỏ, giang hồ cũng đế vô cho lớn, cho ra chuyện mà đỡ... buồn.
Hắc Hải nhìn bá tánh, tuyên bố:
- Nói cho anh em biết, cái hầm của Râu kẽm bây giờ là của bọn tao.
Cách một trăm mét cấm thằng nào khui cái mới. Rõ chưa? Còn mày, Râu kẽm. Bo là luật của dân đá, chắc mày hiểu. Tao không cướp. Cương là đứt bóng à.
- Tao cũng chẳng có gì để cho.
Đầu trâu, mặt ngựa xông lên. Râu kẽm chụp một trường côn, Thành Võ cũng một cây. Cả hai đấu lưng lại. Bốn tay còn lại múa nhị khúc vù vù.
Xung đột đổ ra. Tất nhiên đàn anh địa phương và lính lác làm sao cự lại ngữ tha phương. Dân đó đây trên đỉnh cao, gì chớ ba ngón phòng thân tầm cỡ Lý Tiểu Long xét cần là chơi tất. Côn và nhị khúc gõ vào là rách thịt, máu chảy thành dòng. Gỗ tròn xương còn chịu không thấu nói gì da. Trận thư hùng ngã ngũ trong chớp nhoáng. Mười tám La Hán địa phương nhẹ nhất là có cục u trên trán... Hắc Hải lên tiếng:
- Mẹ... Xuống... tao đố tụi mày toàn mạng ra khỏi thị trấn nầy.
*
Cả bọn tái mặt. Riêng Thu thì không. Thu chỉ buồn. Không ngờ anh em chung từng bát cơm, chén nước lại đểu cùng nhau.
- Tụi mày yên tâm - Râu dịu giọng - Tao là dân trầm, cắt rừng để không ghé thị trấn với tao là chuyện nhỏ. Tao sẽ đưa bọn mày về. Nhưng bây giờ trừ Chí Mỹ, tao không tin tụi mày, cũng như tụi mày không thể tin tao. Rừng núi bao giờ cũng rất linh thiêng, tao long trọng thề cùng đất đai thổ thần nhơn trạch rằng, nếu tao gian viên đá, đời tao sẽ lụi tàn, suốt kiếp nầy và kiếp nữa sẽ ra thân ăn mày. Tụi mày cũng thề đi.
Chuyện nhỏ. Thề thì thề, kẻ vong mạng, người sét đánh, thằng chết chẳng toàn thân... Sáu Râu đằng hắng:
- E hèm, tao xin thề trên đầu vợ con tao.
- Dẹp đi – Thu Râu nạt – Mày thôi, mắc gì vợ con mà đem ra thề thốt. Mà khoan đã... há họng mày ra tao coi...
Sáu Râu ngoác miệng tận mang tai. Từng anh một được kiểm tra cái mồm còn nồng nặc mùi cồn.
- Thôi được. Trang bị kỹ vào để cắt rừng.
Ở rừng cao, muốn cắt phải thật kỹ. Khi lên bãi ta đi theo lối mòn, cực khổ tí ti nhưng không nghiêm bằng cắt. Cắt. Nghĩa là phải vạch một lối mới, phải vượt đèo cao, suối sâu, phải xuyên qua những nơi mà heo rừng làm ổ, ở đó toàn ve, loại ký sinh nầy, li ti như đầu mũi kim để chúng vướng vào da thịt là tiêu đời. Dưới vực là vắt, loại vật hình dáng như đỉa nhưng nhỏ bằng cây tăm, dài chỉ đốt ngón tay. Nghe hơi người chúng lũ lượt cả đàn như những con sâu đo, bám vào da thịt để hút máu. Có loại vắt xanh, còn gọi vắt búng, ngụ trên lá cây, bám vào tai, da đầu, trán... êm ru bà rù, đến no máu mà ta chưa biết.
Để trị vắt và ve, phe ta dùng nước điếu thuốc lào. Rừng cũng có loại cây hoa trắng, chuyên trị, nhưng không dễ kiếm. Ở bãi, thuốc lào là đặc thù. Khi lên ngoại trừ thuốc, ta mang theo cái tẩu. Tập trung xong, tuyển ngay một đoạn lồ ô cho chiến làm điếu. Nước điếu ngày nào cũng phải sử dụng. Hãy nhìn một tay đi thăm bẫy cò ke. Chân mang đôi tất được cắt ra từ hai ống quần, cột chặt bằng dây ràng ruột xe đạp. Giày bộ đội, áo bỏ vào quần. Bên ngoài bôi nước điếu. Bôi xong bắt một gã vắt hoặc ve bỏ lên giày, mùi thuốc làm chúng tê liệt. Có vậy ta mới toàn mạng mà về xuôi.
Với hình thức như vậy. Cả bọn tay rựa, vai ba lô. Râu kẽm cắt ngược hướng thị trấn, lên cao, tạt một góc chí ít cũng một trăm hai mươi độ rồi tuôn xuống. Không hổ danh trầm hương chuyên nghiệp. Nửa đêm cả bọn đã thấy xe ta bon bon trên dặm trường. Nằm dài trên vệ đường, thở phào, nhưng lòng không nhẹ.
Nhẹ sao được khi không một xu một chữ? Phe ta lấy gì về? Kệ. Cứ vẫy xe cái đã, nhưng tóc tai râu ria như kẻ cướp thế kia, xe nào dám ngừng? Cả bọn phải lột áo quần, thay ngay một bộ tương đối gọi là. Có vậy mới:
- Về đâu mấy cha nội?
- X.
- Lên đi.
Chạy một đoạn. - Cho lấy tiền xe, sáu người là... - Dạ, anh thông cảm... bọn em đi làm ăn thất bại, cho bọn em xuống X, vô nhà là có tiền... - Tới đó bọn mày xù tao làm gì. Dừng xe lại bác tài. Thằng A đâu, tống bọn này xuống coi.
Xuống thì xuống, làm dữ vậy? Lại vẫy xe khác, lại năn nỉ, ỉ ôi, không cho thì xuống. Cứ bài nầy ta hát, đâu còn bài nào nữa. Cho đến chiếc thứ năm:
- Kệ đi - Tài xế nói - Cho mấy ổng quá giang. Tao hồi trước cũng từng bị cảnh nầy. Chả ai muốn. Đời phải thương nhau tí. Ê, có khách kìa.
Dưới đường có bốn khách. - Về đâu mấy anh? - Lơ xe hỏi. Z. Rồi lên. Xe tiếp tục hành trình. Râu ngồi gần một thiếu phụ trạc ba mươi. Xe đêm nên hầu hết khách đều mỏi mệt. Thiếu phụ ngả đầu vào vai Thu ngủ ngon.
Bỗng một trong bốn vị khách mới, đứng gần bên Thu kêu lớn: - Ê, tài xế, ngừng xe lại. trong tay gã là một khẩu súng ngắn đen ngòm. - Ngừng lại, tao bắn nát óc mày bây giờ. Ba vị kia cũng lăm lăm súng. Xe dừng. Thằng đứng kề Râu, có vẻ là đầu đảng nói tiếp:
- Bọn tao cần tí tiền, bà con cô bác giúp đỡ tí đỉnh coi.
Hành khách nhốn nháo lên. - Yên, thằng nào ho he là vỡ sọ à. Nó nghiêng người qua Râu kẽm, thò tay vào cổ cô gái và bấm sợi dây chuyền. Sẵn tay, Thu đập cho nó một cánh trỏ, tay còn lại chụp lấy khẩu súng trở ngược lên trần xe. Bà mẹ ơi... súng giả. Thu la lớn:
- Khống chế tụi nó lại Lộc Đen, Thành Võ. Súng giả đó.
Võ sĩ mà, lơ mơ là chết. Tay chân của họ từ gối đến trỏ đều là vũ khí. Cánh trỏ của Râu bén như dao làm rách da đầu trùm cướp, máu ròng ròng trên mặt nó. Ngay lập tức bọn đi xe ké hóa anh hùng. Xe bon vô một trụ sở công an bên đường, và bọn cướp được bàn giao.
Người đẹp ngồi bên Thu, tay cầm sợi dây chuyền, Thu hỏi:
- Đứt rồi à?
- Dạ. Anh hay ghê, không có mấy anh cả xe chết chắc. Anh tên gì?
- Thu.
- Anh Thu có bộ râu đẹp ghê.
Thu vuốt ria mép:
- Còn cô? cô tên gì?
- Em tên Khánh.
- Chồng đâu mà đi một mình?
- Em độc thân.
Rạng sáng, xe ngừng lại một quán ăn. Hành khách hào phóng cho các anh hùng một bữa ngon. Nhưng làm sao mà ngon? Cả bọn lầm lì nuốt.
Ngang X cả bọn xuống, Xe ngừng hơi lâu để hành khách chia tay. Người đẹp tên Khánh có vẻ bịn rịn Râu kẽm.
- Anh Thu nè - Khánh nói - Tại anh nói, em mới nói theo thôi, anh đừng buồn nghe.
- Cô nói đi.
- Mấy anh đang kẹt lắm phải không?
-...
Cô gái đưa cho Râu cái khâu:
- Em cho anh mượn, hôm nào anh ghé Vũng Tàu trả em. Đây là địa chỉ của em... Anh đừng giận.
Ở đó mà giận. Dân chơi, không sợ mưa rơi. Râu vào tiệm vàng.
- Hai thằng mầy biết không - Râu nói với Sinh và Tám - Chỉ vàng lúc đó trị giá năm trăm bốn mươi ngàn. Tao đưa cho mỗi thằng một trăm, còn tao với Chí Mỹ trăm tư. Bọn tao chia tay, nhà ai nấy về, tao với Chí Mỹ lúc đó ở chung.
- Vậy là viên đá bị mất hả anh?
- Không, về sau tao bán viên đá sáu ngàn đôla Mỹ.
- Chà, làm sao lấy lại được? Ai là thủ phạm? Li kỳ à?
- Dzô đi... Rót rượu, Sinh trọc.
Tám thẹo:
- Sáu ngàn đô, bây giờ là trăm hai mươi triệu. Một viên đá cả ba cây vàng, dữ thiệt anh ba?
- Mày tính trật rồi. Một đô lúc đó chỉ ngàn mốt thôi, vị chi sáu sáu triệu, nhưng vàng năm trăm rưởi một chỉ. Ra mười hai cây. Mỗi thằng hai cây lúc đó là dựng nổi đời. Lô thổ một sào nầy tao mua chỉ năm phân. Đất đai lúc đó rẻ bèo. Bây giờ cầm hai cây chưa mua được lô thổ. Giá trị mỗi thời mỗi khác, hiểu không?
- Nhưng làm sao viên đá trở về?
- O.K... tao kể liền.