- 4 -
Râu và Chí Mỹ không nuốt nổi cục tức. Với tí tiền còm, cả hai bay đến lộ 20 tìm trùm đá Sơn Hiên.
Sơn Hiên anh ruột Dũng Bầu. Dũng án ngữ lộ 22, thu mua đá ở các bãi từ Buôn Mê đổ xuống, dân đá quý ở Gia Nghĩa, Lộc Ninh không ai không biết. Bẩu Long và A Phóng dân quận 5 là em rể của cả hai. Cả bốn quen biết rất thân tình với Râu kẽm.
Thuở rách nát. Râu kẽm ghé Suối Nho cưa củi đốt than, tối dạy thêm tí gối lên chỏ xuống kiếm rượu giải sầu. Sơn Hiên, Dũng Bầu bái Râu làm sư. Một trong hai em gái của trò yêu thầy. Nàng tên Bích Hạnh, say anh đến nỗi tỏ cả tình. Kẹt cái Râu tuy võ nghệ nhưng nhát gái, không thể ôm ai nếu không yêu. Thêm mặc cảm thân khố rách làm sao xứng với thiên kim tiểu thơ.
Bãi vàng Suối Nho nổ lớn, ùn ùn tha phương đổ về, trong đó có Bẩu Long và A Phóng. Hai anh vào mở tiệm thu vàng. Chị em Bích Hạnh, Diễm Thúy vào thăm Râu, lọt mắt hai đại gia. Nhắm tình mình là vô vọng, Bích Hạnh gật đầu với Bẩu. Diễm Thúy đồng ý nâng khăn cho A Phóng. Bộ tứ Sơn, Dũng, Bẩu, Phóng bắt tay nhau, mua vàng từ các bãi Tà In, Hiếu Liêm, Suối Ty, Suối Nho... Lừng danh một cõi.
Vào Suối Ty mua vàng. Bộ tứ bị anh em Chấm Ba ke, Sáu Sang cùng đồng bọn tổ chức cướp. Bị hốt trên hai chục cây. Rừng Suối Ty âm u mịt mù. Công an vào nhưng cũng chịu sầu vì bọn cướp biến vào rừng. Nguy cơ mất của rất lớn nên bộ tứ nhờ Râu kẽm, trước khi bọn cướp kịp xé tan đống của.
Bãi nào Râu cũng có tí uy. Dân chơi khoái thù tạc với Râu lắm. Chấm Ba ke, Sáu Sang không ngoại lệ. Râu vào Suối Ty với ý đề nghị trả lại tí đỉnh, bởi bị cướp là đệ tử, còn kẻ cướp là bạn rượu. Giữa đường Râu gặp một trói gà không chặt, mặt non èo ngồi bên suối rửa mặt. Râu hỏi:
- Đi đâu đây, em trai?
- Dạ, em vô bãi.
- Mày đi đãi vàng hả? Về đi. Không dễ ăn đâu con. Mày vô bữa trước, bữa sau chết vì sốt ác tính liền.
Nhóc con than rằng, mới đậu đại học. Vô kiếm tiền để chuẩn bị cho đời sinh viên. Nghe than, Râu dốt chữ nên khoái lắm thằng có học, liền cho sẽ-là-sinh-viên theo làm đệ tử.
Cướp cạn tinh ranh lắm. Nghe Râu vô bãi. Tối chúng bò ra thăm, tay bắt mặt mừng, rượu tràn cung mây. Đang uống, sẽ là sinh viên, móc còng gộp hai thằng vô một đống. Hai thằng ngu, cướp nhưng chưa xài được dù một phân. Cho hay vàng đi cướp đâu dễ xài. Vàng hoàn lại cố chủ. Cái ơn lớn tầm cỡ nầy, bộ tứ chưa trả được, nên nghe vụ viên đá liền hạ quyết tâm:
- Đá quý không thể lọt tay bọn tôi, hễ thằng nào bán viên vàng chanh là tôi sẽ báo lại với anh. Bọn tôi không mua, nó cũng chẳng biết bán cho ai. Vàng anh có thể bán bất cứ đâu, còn đá quý khó lắm. Yên tâm đi.
Một tuần sau lòi ra kẻ bán. Đúng như lời của bộ tứ, nó đi từ lộ 22, qua lộ 20 vào tận Sài Gòn Chợ Lớn, khổ cái viên đá tuy đẹp, nhưng bị mây ở lõi, thành vô giá trị.
Râu và Chí Mỹ đến ngay nhà thằng đang là chủ viên đá:
- Mày biết tao không?
- Dạ biết. Anh Thu và anh Hùng tìm em có gì không?
- Ở đâu mày có viên vàng chanh?
- Sáu Râu nhờ em bán, nhưng viên đó bị mây, bỏ thôi.
Tốc hành đến Sáu Râu.
Nhìn bà xã Sáu tha cái bụng lặc lè, đi mua mồi nhậu cho chồng mà tội nghiệp.
- Viên đá đâu rồi?
Dĩ nhiên phải trình làng. Để lớn chuyện, vợ con biết chồng ăn mảnh của bạn, mặt mũi để đâu?
Làm vài ly chiếu lệ, nghe bà bầu than, gần tới ngày sanh mà chả có cục than, cái tã. Còn trăm ngàn bạc, Chí Mỹ cũng móc ra:
- Hai thằng anh còn nhiêu đây, thím cầm sắm chuyến vượt cạn. Vài bữa có tiền, anh và Râu kẽm lo cho.
Bán viên đá. Tao và Chí Mỹ quyết định bỏ trầm đá vàng. Chơi liền hai chiếc Minkhơ 125 phân khối chạy ôm. May cho vợ chồng Sáu Râu, không có hai chiếc Min, vợ nó ra người thiên cổ.
- Sao vậy anh?
- Bọn tao đến đúng lúc con vợ đang chuyển bụng. Không tiền Râu nhờ mụ vườn. Con Sáu Râu không chịu ra. Hai thằng tao phải máng võng lên cây, gác một đầu lên ba ga, đầu kia lên tay lái. Tao chạy trước, Chí Mỹ theo sau ra trạm xá. Trạm xá chuyển lên bệnh viện huyện. Đường sá nhiêu khê cách trở, thêm cái đò giang...
- Anh không giận Sáu Râu à?
- Giận làm gì? Cùng đường người ta mới làm việc trái lương tâm. Sáu tuy hơi quá, nhưng mình là đàn ông, cái gì không qua được cũng phải ráng mà cho qua. Với lại tao cũng muốn biết Râu đã giấu viên đá ở đâu mà không ai truy ra.
Bọn tao bám trụ cùng Râu ở bệnh viện một tuần. Về nhà nó có vẻ ân hận lắm. Tao hỏi:
- Mày giấu ở đâu mà hay vậy?
Râu mang ra một túi ni lông. Loại túi bằng hai ngón tay, dùng để gói tiêu, ớt bột để bán lẻ. Râu gói viên đá lại trong cái túi rồi gút chặt nút thắt.
- Tao tạo một thòng lọng bằng sợi dây dù, rồi nuốt vào bụng, một đầu dây tao máng vô kẽ răng. Cái túi nằm lơ lửng trong bao tử, nó có xuống được đâu mà xổ ra. Lúc mày bảo tao mở miệng, tao lấy móng tay gạt sợi dây là nuốt xuống. Về nhà tao nhờ thằng Cưỡng đem bán, ngờ đâu bị kéo mây, không giá trị.
Thu móc phần tiền của Sáu Râu ra:
- Của mày đây. Viên đá đó những sáu ngàn đô. Nó thực sự có giá, tao đã chạy khắp nơi để khống chế.
Râu tròn mắt:
- Thực vậy không? Cám ơn mày đã bỏ qua cho tao. Cho tao xin lỗi mày... Xin lỗi anh em...
*
- Rót tiếp mày, Sinh trọc. Ngồi đây nghe, tao đi toilet.
Di động vang lên báo cuộc gọi tới:
- A lô, Thu Râu đây... Ủa... Vân hả? Thằng chồng cô về liền đây. Ai? Cô bảo ai? Khánh ở Vũng Tàu hả? Chà... Thôi, đưa cổ vô đây cũng được.
Thu Râu có vẻ đăm chiêu. Tám thẹo hỏi:
- Khánh nào vậy anh ba?
- Thì người đẹp trong cái chuyện tao mới kể với hai thằng mày đó, người cho tao mượn chỉ vàng.
- Thích anh à?
- Ừ... Nhưng...