← Quay lại trang sách

- 2 -

Ai đó có câu rằng: Của trời của đất kho vô tận. Rừng và biển, tuy mênh mông nhưng có giới hạn của nó. Thiên nhiên vì hào phóng, nên bị cạn kiệt bởi lòng tham và sự phá phách của con người. Cha ông dạy ăn cây nào rào cây ấy hoặc ăn quả nhớ kẻ trồng cây không ứng vô rừng núi. Thiên hạ vung dao lên và tàn sát. Trồng lại ư? Không. Bước tiếp theo là đốt. Lồ ô hấp thụ rất nhiều nước để xanh tươi và nếu khai thác chỉ được đốn cây ba năm tuổi đi lên, đằng nầy dân khai thác làm sạch. Khi mùa khô đến họ cho một mồi lửa, với suy nghĩ rằng, sẽ kích thích cho lồ ô lên tươi tốt hơn. Quả là có vậy, nhưng than ôi, sau vài năm, chiêu thức đó phản tác dụng. Lồ ô mới một năm tuổi đã có bông, nó héo úa còi cọc, rồi rũ chết, từng vạt rừng vài ba chục hecta lụi tàn. Hai Lẻ Sáu xác xơ theo. Bảy Biển bó tay chịu sầu. Năm Tính hai bàn tay chỉ còn bảy ngón, sầu thôi không bó được. Đất bớt lành nên chim lũ lượt bay.

Để cứu vãn, Bảy cùng Ba Kỉnh phóng Kamaz lên cao nguyên. Ở rừng Di Linh họ lại tiếp tục vung vàng ra khai thác tiếp. Xưa kia, khi lên rừng tay Bảy chỉ chiếc Citizen mà nổi đời. Vậy mà cả lốc tài sản trong tay, xe cộ dăm bảy chiếc, vàng bó trong ngón chân lên tận đầu gối, khi đã đi, nó một đi không trở lại. Khi túi tham của con người bị cao xanh xé đáy, nó lọt thỏm vào hư vô nhẹ thoảng như mây trôi, nước chảy. Họa đời sống trùng trùng vây bủa. Nó bắt đầu bằng cái chết của tình lang Ba Kỉnh.

Bảy yêu Ba Kỉnh hơn bất kì thứ gì có trên thế gian nầy. Anh đã đưa em từ đáy lên đỉnh. Cả sự nghiệp lẫn tình yêu, anh là tất cả. Kỉnh cũng vậy. Tay tài nầy có một nhân duyên không hợp ý, không chia tay với vợ nhà, nhưng Kỉnh gần Bảy nhiều hơn. Họ là bóng là hình trên vạn lí. Kỉnh đưa Bảy lên cao nguyên Lâm Viên. Đổ quân khai thác, chuyến đầu tiên, Kỉnh đưa nguyên chiếc Kamaz xuống vực. Từ đây đã bắt đầu cho một cuộc suy thoái.

Những con mọt trong gia đình đánh ra mùi tử khí. Anh chồng, anh ruột, cháu kêu dì, gọi cô vươn tay lấy cái chúng thích. Trong cơn tuyệt vọng vì tình lang ra đi, Bảy hoàn toàn mất cảnh giác. Ở rừng cao thợ khai thác cây non, độn vô cây có tuổi. Hàng hóa giao đi bị trả lại, hợp đồng mất dần và hết sạch. Trong một năm, chỉ một năm, rừng lấy lại của Bảy tất cả những gì mà trước đây đã hào phóng ban tặng. Cả giàn phong lan của Biển cũng tự nhiên héo úa. Bợm nhậu quay lại với đế trắng, nâng chén than rằng: Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu.

Thời thiên hạ xin lộc rừng làm mạch sống đã qua. Phố thị bừng lên sức sống mới. Xưa người ta hỏi nhau cớ sao lại bỏ phố lên rừng? Câu trả lời là đoi sắc chớ sao. Còn bây giờ khỏi hỏi ai cũng biết rằng phố là hố bạc khắp mọi nơi trôi về. Thiên hạ tình cờ gặp nhau trên phố, mời nhau vô cà phê sân vườn, quán nhậu bình dân gọi cái lẩu, chai đế gò đen.

- Tui nhớ anh quen quen, không biết gặp nhau ở đâu rồi.

- Anh không chớ tui nhớ kĩ lắm. Minh Tàn nè,

nhớ không?

- Trời! Minh Tàn đây hả. Mẹ ơi. Sao? Dạo nầy sao? Hơn chục năm rồi mới gặp lại ông. Trí nhớ ông tốt quá. Tui từ Hai Lẻ Sáu lên kiếm công ăn việc làm, ông có gì làm cho tui theo với.

- Tưởng gì chớ lao động chân tay thì thành phố nầy có đầy. Cứ sương sương đi, rồi tính tới. Đúng là tha hương ngộ cố tri. Ông có vẻ te tua quá vậy Tư Được?

- Lộc rừng hết thì te tua thôi.

- Bọn Út Tình, Châu Đèo giờ sao rồi?

- Thảm gấp chục lần tao. Châu Đèo nợ nần dữ lắm. Nó lậm vô đề đóm, giờ lây qua kiến thiết luôn.

- Còn Út Tình.

- Nó te tua nhất. Hai vợ chồng đi khắp nơi cầu cho ra một đứa con. Nghĩ cũng buồn cười, thiên hạ đẻ nuôi không nổi, còn hai vợ chồng nó bói không ra, lên cả Từ Dũ xét nghiệm chi đó cũng bó tay chịu sầu. Buồn tình, buồn đời thằng Tình lậm vô rượu, ngày nào nó cũng thù tạc với cha nội Biển. Con Hoàng Cúc cuốn một cuốn đi theo thằng Ba Thế...

- Ba Thế nào?

- Thì thằng Thế lấy bà Mai vợ Tư Hòa đó.

- Trời đất. Nó bỏ con Mai à?

- Không, bà Mai chết vì sốt ác tính.

- Tội nghiệp quá.

- Bà Mai chết trong tay tao. Trên xe từ đồi đất đỏ ra, mày biết bả nói với tao sao không?

- Nói gì?

- Bả nói bả yêu mày.

- Tao biết, nhưng mà thôi, mày kể tiếp chuyện lẻ sáu đi, chuyện đó để nói sau.

- Năm Tính xây nhà, nhà bị sập vì móng không vững, sập luôn nhà người ta, may cho hĩa(2) là không chết người, nhưng bồi thường xong cũng sạt nghiệp. Hôm nọ chả với thằng em rể Hoàng Mập chửi nhau một trận. Nguyên nhân chả mượn tiền của em mà không trả. Không có tiền cho con đi học, điên lên Hoàng Mập chửi quá trời.

- Còn Bảy Bầu Cua?

- Chết rồi. Thằng Thành bóc bốn cuốn lịch vị tội giết người.

- Nó giết ai?

- Má nó chớ ai. Bà Bảy nướng hết tiền, vàng dành dụm vào bầu cua với tài xỉu, mẹ con gây nhau một trận, nóng giận nó xô bả té đập đầu vô cạnh bàn. Vậy là tan nát luôn. Bi đát nhất là vợ con nó...

- Sao?

- Con Xuyến nghe lời Dũng Nhí tống con Hương ra khỏi nhà, con Hương lang thang, thấy tội nghiệp thằng Đức lại mang về... Bà mẹ nó... đời chả biết sao mà luận nữa, loạn hết rồi. Thằng Đức cũng được, dù gì hai đứa con nó cũng còn có mẹ. Và con ai chăng nữa thì cũng là tuổi thơ. Phải không Minh Tàn?

- Dũng Nhí nào? Sao con Xuyến nghe lời nó, còn thằng Thuận chồng nó đâu?

- Con Xuyến bỏ cha Thuận sống vợ chồng với

Dũng Nhí...

- Khà khà... Đúng là trời không dung gian đảng.

- Vậy đó, Lẻ Sáu giờ bình địa rồi, tha hương lại về cố quận. Dân sở tại như tao bò lên phố, lên mấy khu công nghiệp Nhơn Trạch, Long Thành, Bình Dương kiếm sống. Còn mày sao rồi? Vợ con mấy đứa?

- Tao vẫn vậy. Trỏng mới ra nên vợ con đâu có.

- Trỏng nào?

- Thì tù chớ đâu?

- Sao mày ủ tờ? Nè, làm nửa cái rồi kể nghe coi.

- Khà... Sau khi cho Năm Tính một dao, tao bơi một hơi ra bến Lớn. Lên xe tính bay miền Trung, đến Bình Thuận gặp mấy thằng bạn đang đi ăn cây ở Gia An, Tánh Linh. Tao theo làm lâm tặc tiếp. Bị bảo vệ phục kích, tao cự lại, vậy là ra tội chống người thi hành công vụ. Án tù hai năm. Ở được sáu tháng tao tổ chức vượt ngục, bị hốt lại thêm bốn năm nữa. Khà khà khà mày nghĩ có em nào dám lấy tao không?

- Mẹc xà lù... Ông đúng giang hồ thứ thiệt.

- Thiệt giả gì ở đây? Nói cho mày nghe nè. Hoàn cảnh đẩy đưa nên ta đu đeo theo mà sống. Chả ai trên thế gian nầy muốn mình vướng vô kiếp dzô hàng. Ai cũng muốn mình có một mái nhà yên ấm và một cuộc đời lương thiện. Mày biết đó, đời tao không hề gian của ai một xu teng nào. Vì sao? Vì đồng bạc nào làm ra cũng vô cùng gian khó. Đồng bạc từ gian giảo là khó nhất. Người ta phải suy tính, thủ đoạn, muối mặt, bán rẻ cả lương tâm, danh dự... Bảy Biển lên giường với rất nhiều nhiều anh từ Năm Tính, Ba Kỉnh đến mấy anh dám xúi nầy dám đốc kia. Bảy Bầu Cua, Châu Đèo, Chín Nà và Út Tình chẳng hạn, cả bọn họ đâu có thanh thản gì khi ăn cướp cơm chim. Và nghiệt ngã thay, tất cả đều không giữ được... khà... rót tao li nữa coi... Như bọn mình, tuy kiếm đồng bạc có khó, nhưng ngủ ngon, lương tâm thanh thản. Làm nhiều ăn vừa đủ, làm ít thì bớt nhậu đi một chút, năng nhặt sẽ chặt bị, đại phú do thiên, tiểu phú do cần... Hiểu không?

- Thiệt tình, gặp mày thấy đời không có chi khó. Tao đang bơ vơ giúp tao một vé qua thì nầy được không?

- Được. Tao đang chạy ba bánh đổ xà bần cho mấy nhà đang xây dựng. Thích thì theo tao, tao cho mượn tiền kiếm chiếc ba bánh, vậy thôi.

- Ô kê... tao nói chuyện bà Mai với mày tí được không?

- Nói.

- Thằng Thế đi ra phà thì Mai bị sốt. Tao phải đưa ra. Trên xe nó nói nó yêu mày lắm. Dặn rằng nếu gặp lại mày thì nói cho mày biết.

- Khà khà... Nhỏ đó bị ảo tưởng thôi. Cái ảo đó xuất phát từ sự thiếu thốn dục tình. Chồng ẻm không đáp ứng nổi nên ra vậy. Thằng Thế chỉ là vật thế thân. Em nhớ tao vì tao không cho em gì cả. Em khát vì em không thỏa, vậy thôi. Tao không chơi kiểu thằng Thế vì đó là tội ác. Ăn cướp của rừng còn hậu quả không lường, huống đã ở rừng còn cướp vợ kẻ khác. Thần rừng đâu có tha. Từ khi tham gia vụ ăn cắp cục nu cây gõ đỏ là đủ chuyện. Năm Tính bị mất ba ngón tay là chuyện nhỏ, sáu năm tù tội, tao thấm đời lắm rồi.

- Mày nói tao mới nhớ. Sau vụ đó cả tay Phúc giám đốc cũng bị rơi đài. Mấy tay bảo vệ canh ke cho mình ao luôn. Mày biết không, cục nu đó quan trọng lắm, nó là tài sản quốc gia, được ghi trong sách đỏ, tao nghe mấy ông trên Tỉnh một thời nằm rừng rành rẽ cục nu nầy lắm. Ưng lên họ về kiểm tra vậy là dính chấu hết... Có cái tao không hiểu được là vì sao lồ ô trổ bông là chết.

- Có chi đâu khó hiểu, khai thác kiểu tàn sát thì phải ra sa mạc.

- Mày biết không, thảm nhất là Bảy Biển. Khi oanh liệt thiên hạ theo âu yếm vỗ về chị ơi chị hỡi, tàn rồi nó ảm đạm lắm Minh Tàn ơi.

- Sao mà ảm đạm?

- Hôm đó bà Bảy đi ăn sáng ở quán bún riêu Dũng Nương, buồn tình bả có vô một xị. Lúc nầy bả cũng dùng rượu để tiêu sầu, khi về té đập đầu xuống đất, máu chảy. Thiên hạ đứng nhìn chả ai đỡ. Cha nội Biển từ trong nhà ra mắng rằng: - Đĩ mẹ... đàn bà mà cũng bày đặt rượu với chè...

- Thôi đủ rồi... vô đi... Có câu tiền rừng bạc bể. Bạc ở đây không là nén bạc mà phải nói là bạc như vôi mới đúng.