- 2 -
Khánh có lập phòng nhì không? Không. Vậy ở đâu ra đứa con? Người đàn bà nào đã biến cái không của Khánh thành có, thứ mà Linh suốt đời không tìm ra.
Ai?
Đó là Diệu Thảo, vợ của Dũng bụi.
Diệu Thảo không chỉ đẹp, còn rất đàng hoàng, yêu Dũng bụi hết mực. Dũng lấy rừng làm mạch sống, bụi bặm và phong thái hào hoa. Về phố sau một vài tuần nằm rừng, Dũng chơi khiến ai cũng phục. Gần chục bảo vệ lâm trường đều bị Diệu Thảo cho de, riêng với Dũng bụi nàng đồng ý liền. Vui vẻ sống với Dũng nơi chòi tranh vách lá, chỉ sau một mâm cơm đơn sơ ra mắt dân rừng.
Gái một con, Thảo đúng là đã làm mòn con mắt cả lũ đàn ông.
- Tao sốt - Dũng bụi kể - bà xã xách xe đạp thồ đi buôn ươi...
- Ươi là cái gì?
- Là trái đười ươi.
- Trái gì tên kỳ cục vậy?
- Mày không biết hả? Ươi là loại trái cực kỳ đặc biệt. Mấy thứ gấm, xoay, gùi, dâu rừng, bù lộp, vú heo.... chẳng nghĩa lý gì so với ươi. Giá trị của nó như vàng vậy.
- Xạo đi, trái gì mà giá trị như vàng?
- Mày đúng là ếch dưới giếng... Loại trái này ở rừng miền Đông vài ba năm mới có một lần, còn ở miệt Bình Định, Phú Yên trên chục năm mới có trái. Cây của nó tầm cổ thụ hai người ôm mới giáp vòng là loại nhỏ. Người ta cứ chờ ươi chín, gió thổi bay đi...
- Rụng thì rớt, chớ bay là sao cha nội?
- Bay mới lạ, chớ rớt thì nói chi. Trái ươi bằng đốt ngón tay út, dính vào một đài lá bằng bàn tay. Khi chín, gió thổi nó bay như hoa dầu. Người ta rọc rừng ra, đi lượm ươi gọi là ươi bay. Dân vai u thịt bắp cứ năm sáu thằng một băng, lội suối băng rừng, vô cả rừng cấm tra rìu vô cây ươi. Cây ngả xuống là khô, tươi, dốt dốt, vặt sạch đem phơi... Hàng quý, loại quốc cấm nên lời nhiều. Lái gộc, quen biết lớn mua giá rẻ vì phải chung chi nhiều, lái nhỏ mua giá cao một tí thì chấp nhận trốn tránh...
- Ươi để làm gì mà quý vậy? Mà sao lại gọi là đười ươi?
- Chỉ có mấy ông thầy thuốc biết rõ. Bình thường dùng làm nước uống giải nhiệt. Bị táo bón chỉ uống một ly là khỏi. Chắc nó dùng để chế biến dược liệu nên xuất khẩu rất mạnh. Tuy nhỏ chỉ bằng đốt tay, cắn hai đầu bỏ vô ly nước là bung ra gấp năm lần nên gọi đười ươi, hiểu không? Nó quý như vậy nên chỉ có dân săn cẩm gõ là không thèm theo, còn lại tất cả nam phụ lão ấu đều vào rừng săn tìm... Tao sốt. Diệu Thảo - vợ tao - đi mua bán kiểu cò con, bị đàn anh Khánh răng vàng bắt, tịch thu cả xe lẫn hàng. *
Sốt rét hả? Khủng khiếp lắm. Nó lấy mạng người gấp chục lần “hát i vê” ngày nay... Thoạt tiên ta nghe mỏi ở khuỷu tay và khuỷu chân, chỉ muốn co quắp mà nằm. Cái lạnh từ trong sâu thẳm tâm can tuôn ra theo một cường độ từ nhỏ tí đến vô cùng, bao nhiêu chăn chiếu đắp lên hoàn toàn vô tác dụng. Người sốt cứ run lên, răng khua lốp cốp và tiếng rên của họ khiến sắt đá cũng chảy thành nước, huống hồ người thân.
Sau lạnh là nóng, cũng thấp lên cao, chăn chiếu đạp ra, áo quần lột sạch, trơ cái quần đùi và hơi thở tưởng chừng bốc cháy... Cuối cùng là cái đầu như có tiếng chuông chùa dội bên trong. Một cơn sốt từ lạnh đến nhức đầu kéo dài khoảng một tiếng, nó làm tiêu tùng cả ý chí và sức khỏe. Mỗi ngày sốt lên một lần, đúng vào cái giờ mà nó quy định...
Trước khi giờ G đến, bệnh nhân sợ hãi như con nghiện ma túy sợ thiếu thuốc. Loại cách nhật có thoải mái một tí nhưng tàn phá cơ thể dữ dội hơn. Sốt rét giết người nhanh lắm. Vì cơn sốt qua, miệng người bệnh như ngậm ký ninh, không thể nuốt nổi cái gì dù là cao lương mỹ vị. Ba ngày, chỉ ba ngày, thêm vụ hồng cầu bị tiêu diệt, người bị sốt chỉ còn da bọc xương....
Dũng bụi đã nằm dài trên giường ba tháng ròng.
Diệu Thảo gửi con gái cho bà ngoại. Thấy thiên hạ buôn ươi có lãi, cô đạp xe lòn lách kiếm thêm, bị bảo vệ rừng bắt.
Thật may mắn, Khánh răng vàng cám cảnh, trả xe còn hàng lập biên bản tịch thu.
Không dám vào rừng nữa, Diệu Thảo chạy chợ.
- Hết sốt tao sẽ vào rừng tiếp - Dũng nói.
- Sao mày không làm nghiệp khác?
- Biết làm gì giờ. Dạo ấy thất nghiệp, biết làm rừng là sai, nhưng đói thì đầu gối phải bò... Mày biết đó, làm rừng đã khổ, nguy hiểm, lại còn bị bắt bớ, tịch thu... Hiểu không?
- Hiểu rồi...
- Sáng đó bọn tao, một chục xe thồ vào cấm làm cẩm gõ. Lúc chuẩn bị về thì đề lô báo có truy quét. Đêm hôm, tao, Sơn hí, Tí bờm rọc rừng đem một xe cả năm tấc cẩm lai đi giấu. Giấu là phải ém người cho kỹ, thuốc lá không được hút. Bảo vệ rừng đánh hơi mùi khói thuốc cực tinh, nhiều thằng lơ mơ bị hốt cốt hoài. Bọn tao đang xoa Dep chống muỗi và vắt thì có tiếng động...
- Đù má - Tiếng thằng Khánh răng vàng - Đi truy quét kiểu này nguy hiểm thấy mẹ. Bọn rừng liều lên quất cho một búa, chết lúc nào không hay.
Tiếng thằng Đỏ:
- Điên hay sao vô tận đây mà bắt? Cha Trung dở ẹc. Cứ để tụi nó ra rồi bắt thì có nước chạy lên trời.
- Mày cũng dở nữa. Tại bữa nay có sếp của sếp xuống, nên bày chuyện để lấy điểm. Hiểu không?
- Ê, hôm bữa mày trả lại xe cho con Diệu Thảo vợ Dũng bụi hả? Nói lý do tao nghe coi.
Ba thằng tao dỏng tai chờ nghe.
Khánh cười:
- Con nhỏ đẹp thiệt. Dũng bụi đúng là đào hoa... Nó năn nỉ tao quá chừng, chồng bị sốt, con đang đau, tao phải cho chớ sao...
- Xạo! Chắc có ngã giá gì nữa?
- Tất nhiên!
- Rồi sao?
- Tao ngửa bài, em đâu có chịu. Không chịu thì tao không giải quyết.
- Nhưng mày giải quyết rồi.
- Đến tận ngày thứ ba em mới chịu. Tao mượn chiếc 67 của sếp chở em vô chòi trạm ở tiểu khu 32. Khà khà khà..., con nhỏ đúng là gái một con, không món nào tuyệt hơn....
Thật quá đau đớn. Lúc đó trong tay tao đang cầm cái búa chém. Sơn hí quỳ xuống xin tao bình tĩnh, còn Tí bờm giữ chặt tao lại, nếu không chắc đã có chuyện xảy ra... Về sau hai thằng không đến nhà tao chơi nữa, chắc sợ khiến tao nhớ chuyện đó, đau lòng. Tao buồn nằm suốt cả tuần, nhưng nghĩ lại cũng thấy thương cho vợ. Chồng bệnh, con đau, có cái xe là phương tiện để làm ăn... Hồi đó cái xe đạp là tài sản lớn lắm, khó lắm mới có được... Nghĩ mình là đàn ông, đừng quá cố chấp, tao cho qua...
Nhưng định mệnh đâu có cho qua. Tao cắn răng đóng vai thằng chồng yêu lo cho vợ vượt cạn. Đau lắm, mày hiểu không? Mà mày làm gì hiểu được. Tao có bốn đứa con - tất cả đều là con tao - và một tay tao chăm lo từ A đến Z... Từ sau cái đêm đó, tao bỏ lâm trường X về đây sống cho tới hôm nay.
- Mày hay thật đó. Khó kiếm ra một thằng như mày. Nhưng tại sao rồi mọi chuyện bể ra? Làm sao thằng Khánh biết mà mò xuống đây?
- Mày biết đó, không thằng lâm tặc nào ưa nổi tụi bảo vệ. Tí bờm oán Khánh răng vàng tận xương tủy...
- Đã làm sai mà còn oán nỗi gì?
- Có lý do hết. Thằng Tí bờm phát giác, nó cũng từng là nạn nhân của Khánh. Không như tao, Tí bờm rắp tâm trả thù. Hôm đó nó xuống đây chơi với tao. Nhìn thằng Đạt - con tao - nó nhận ra ngay mặt thằng Khánh và nó dẫn dụ Khánh đến... Thằng Khánh không con. Ở cái tuổi ngoài năm mươi, chắc chắn nó thèm con lắm. Nó thật sự cô độc... Gặp riêng tao, nó thú thật tội lỗi và xin xỏ đủ thứ... Tao chỉ cười:
- Tôi thì sẵn sàng. Nhưng rồi anh phải ăn nói với thằng Đạt làm sao?
-...
- Anh có dám nói thật, là anh đã dùng quyền lực, lợi dụng sự cùng đường của má nó không?
-...
- Nếu anh dám nói thì nó sẽ nhìn anh thế nào?
Vợ tao điểm thẳng mặt Khánh, cấm hắn không được manh động. Cô ấy cũng choáng vì không ngờ tao đã biết và đã tha thứ cho cô suốt mấy chục năm qua. Nửa đêm, vợ già ôm tao nghẹn ngào xin lỗi vì đã giấu diếm. Tao bảo:
- Gặp anh, anh cũng giấu. Thôi, bỏ đi.
- Còn con trai mày, nó có biết không?
- Nghĩ có ngày rồi mọi chuyện cũng lòi ra, nên tao chủ động cho thằng Đạt biết...
- Li kỳ à... Rồi sau đó nó có gặp cha nó không?
- Có...
- Ra sao?
- Tao không biết, chuyện đàn ông mà, tao không hỏi. May thằng Đạt con tao là giáo viên, nên có vẻ bình tĩnh lắm...
- Rồi sao Linh biết chuyện?
- Cũng hai thằng Tí bờm, Sơn hí. Nó đưa vợ thằng Khánh đến tận đây. Vừa thấy thằng Đạt, nó nhận ra ngay tác phẩm của Khánh. Đã vậy hai thằng còn rỉ rả kể cả ngọn ngành câu chuyện một đêm nào đó ở cái chòi giữa rừng... Như mày, mày có sốc không?
- Hôm kia, tao đi ngang thấy nhà Khánh bây giờ hoang phế lắm.
- Nhà không có đàn bà, tất nhiên là tăm tối rồi... Đàn bà là mặt trời mà.