Truyện 9: Ngọc Liên Thành
Ngọc. Trần Hoài Ngọc, thường gọi Ngọc Liên Thành, cái tên làm liên tưởng đến một sự tích gì đó trong truyền thuyết của Tàu. Đây chẳng tàu phù tây u gì ráo, chả là ông Thành chồng bà Liên có cái cửa hiệu tạp hóa tên Liên Thành, bề thế nhất thị trấn Thạnh Phú. Cặp vợ chồng nầy chuyên bị mắng vốn, bởi có thằng con ăn rồi bỏ học bỏ hành, đầu têu trong mọi nghịch phá. Trang lứa luôn bị Ngọc cho ăn đấm, nó nhanh như sóc, gan góc cùng mình. Ai đó hỏi: “- Cái mặt thằng đó sao vậy?” Câu trả lời thường là: “- Nó bị thằng Ngọc Liên Thành tương vô mặt”. Chết tên từ đó.
Ông Thành dạy con bằng roi vọt. Ai mắng vốn, không cần biết phải trái. Ông lôi Ngọc ra trị thẳng. Thoạt tiên, Ngọc có sợ, nhưng riết rồi nó thấy cha thật vô lí. Thử hỏi có ai khùng mà đánh người vô duyên cớ. Mấy thằng chơi chung thường chơi cha, đánh nhau ai chẳng có ăn đòn? Lỡ suông vô mặt mũi lại mắng vốn, chơi vậy là chơi dơ. Bị ăn roi riết Ngọc rút ra một kinh nghiệm. Nó đe thằng bị đòn:
- Nếu mày méc thì đừng trách tao.
Mấy tay quen trò, tính mắng vốn để kiếm lời. Đúng uy quân tử nhất ngôn, hễ thằng nào không tuân Ngọc đập tiếp. Lần sau đau hơn lần trước, bọn nhóc không dám nữa. Ngọc trở thành thủ lãnh. Lớp Bảy Ngọc bỏ học, nó khoái đá banh và đánh võ. Chiều tụ tập ở ruộng chia phe dành banh. Tối ghé lò Ngọc Kì Sanh coi võ sư Sanh dạy học trò, chữ nghĩa Ngọc tàm tạm nhưng võ thuật nó rất năng khiếu, cái nầy gọi là có căn cơ võ thuật. Siêng lắm chuyện tập tành, thông minh sẵn tính, mấy bài thảo Ngũ Hành, Ngọc Trản, Hoa Mai chỉ lóm thôi mà Ngọc rành, vừa múa nó vừa đọc bài Thiệu như đã từng là con nhà. Ông Kì Sanh thấy nó thích, nói Ngọc kêu cha mẹ tới gửi gắm, cúng tổ đàng hoàng, võ cũng như văn, nếu ngòi bút là vũ khí chiến đấu thì võ không thể chỉ côn quyền hơn sức, nó phải kèm cái đạo đức. Mà đạo đức muốn tốt phải được giáo dục. Ngoại trừ gia đình, trường học là nơi rèn luyện... Còn lâu ông Liên Thành mới chấp nhận cho con theo võ. Chưa có ngón nào mà đã tiếng tăm, có tí đỉnh thiên hạ chịu sao thấu? Ngọc Kì Sanh tuy khoái nhóc có bộ giò đẹp, võ cần nhất bộ chân không vòng kiềng, không bị ché, tay cán vá là thua đứt. Ngọc hội đủ điều kiện thể hình để có thể làm lừng danh một võ đường bất kì. Đã không, ông Thành còn nói với Kì Sanh:
- Ông mà dạy, ba bữa ông nai thân ra chịu, tôi không biết à.
- Ông sao khó quá, mấy thằng ngang ngạnh vô tay tui là hiền như đất.
- Thôi, tôi xin ông... Ông không hiểu nó bằng tôi đâu.
Đã vậy có cho thêm vàng cũng không dám. Ngọc đến lò coi chơi, Kì Sanh biết lóm nhưng kệ... Một đôi khi ông vắng mặt Ngọc cũng đeo găng giao đấu thử với mấy thằng đang là võ sinh. Kì Sanh có ba con trai, thằng nào cũng hùng dũng oai phong, cao tầm mét bảy trở lên, cả ba là niềm ao ước cho bất kì một bậc làm cha mẹ nào. Kì Sanh truyền thụ hết cho cả ba để hi vọng rạng danh.
Xứ võ, quý thầy tên tuổi thường lập đài giả để thử tài cao thấp của học trò. Nói kiểu ngoại giao là trau dồi kiến thức võ học, nhưng chắc chắn ai cũng muốn mình là kẻ thắng để được tôn vinh. Ở Thạnh Phú có lò Việt Võ Đạo đóng đại bản doanh tại nhà thờ thánh Giuse, nơi đây vẫn thường tổ chức tập trận để thử chân cẳng các con gà từ tơ đến chiến... Kì đó các võ sư tên tuổi bắt tay nhau cáp chạng học trò thử nhau. Ông Kì Sanh đưa ba con trai ra dượt. Nguyễn Kì Lang con trai lớn đấu với Tấn Trung Kiên lò Tấn Bình An, vô hiệp hai Lang bị Kiên hạ nốc ao. Đến Nguyễn Kì Lân so găng cùng Võ Trung Dũng lò Võ Long, cầm cự đến hiệp thứ ba, Lân bị một chỏ tét mí mắt máu chảy ròng ròng. Đến Nguyễn Kì Lục còn gọi Lục Đen ngay hiệp một đã ngã ba lần trên đài... Quả muối mặt võ sư Sanh. Thấy Ngọc luôn làm nóng cho học trò Kì Sanh, mấy võ sư tưởng Ngọc là học trò. Võ sư Hứa Viết Dũng nói:
- Cho thằng nầy dượt với thằng Hứa Viết Hùng của tôi há ông Sanh? Mày nhiêu kí?
- Dạ con năm lăm.
- Thằng Hùng sáu mươi mày dám đánh không?
- Dạ...
Chả cần sự đồng ý của ông Sanh, Ngọc gật đầu. Thằng kia đã sáu tháng thọ giáo, nó mang găng cứ nhè mặt Ngọc mà ra đòn. Ngọc là dân lóm, đâu ra ôn gì. Bị ăn mấy phát vô mặt. Điên lên nó giỡ võ bụi đời, nhào vô ăn thua đủ. May thay, tổ đãi, nó cắm vào mặt thằng kia một chỏ, suông đòn, thằng kia nốc ao. Ngọc thắng trận, anh em hâm mộ vỗ tay. Ngọc Kì Sanh cho Ngọc gia nhập môn phái, đích thân xuống nhà năn nỉ vợ chồng Liên Thành. Ngọc lãnh hội nhanh như sao xẹt. Sau sáu tháng nó tinh thông tất cả các bài Thảo... Tuy chữ nghĩa chẳng bao nhiêu, nhưng Ngọc khoái lắm khoản truyện Tàu. Ghiền Thủy Hử và Tam Quốc. Ông trời cho thêm cái năng khiếu kể chuyện. Không kể thì thôi, Ngọc mà kể thiên hạ cứ chụm đầu nghe Võ Tòng đả hổ núi Cảnh Dương, cha con Tư Mã Ý ôm nhau khóc trong Thượng Phương Cốc.
- Con thích ai trong bộ truyện nầy? - Ngọc Kì Sanh hỏi.
- Con thích Lâm Xung.
- Còn Tống Giang?
- Không.
- Sao vậy?
- Chỉ vì Cập thời vũ háo danh nên hảo hớn Lương Sơn chết hết.
Ngọc Kì Sanh nghe mà đăm chiêu.
Cứ thế Ngọc bước đi trong đời sống. Đời sống nào chả nhiều những biến động. Thời chiến tranh quá lắm những bi thương. Thiên hạ lo tên bay đạn lạc là một, sợ bắt lính là hai. Hôm nay nghe nói đánh nhau ở đó ở kia, bị thất trận, lính tráng kéo về Thạnh Phú nổ súng làm càn. Ăn nhậu xong tính tiền bằng lựu đạn. Phó dân sợ lính Việt Nam Cộng Hòa, sợ luôn ông Việt Cộng. Đồn rằng mấy ổng tàn ác lắm, giết người không gớm tay, mà chuyện nầy không chừng có, vì hầu như ngày nào cũng có GMC chở quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ, trên có hàng chữ Tổ Quốc Ghi Công về Thạnh Phú, và vợ con cha mẹ lính tử trận tha hồ khóc.
Chuyện dạy dỗ con cái ở cái thời mà học trò dẫn lính đến trường đe thầy là chuyện nhỏ. Suy cho cùng Ngọc tốt chán, không O.K xe Mỹ, không đu đeo xe rác... Ông Thành cũng mừng. Biết làm sao khi mà mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát của con người? Sau trận 68 lính hoang mang chưa lại hồn, đã phang tiếp cái 72. Thạnh Phú là nơi tiếp nhận dân tản cư, những trung tâm tiếp cư mọc lên chứa vợ con lính thất trận. Ở những nơi nầy, dân cư sống tuy có tù túng, nhưng sướng lắm. Cơm không phải lo, nơi ở là lán trại bằng nhà tiền chế của ông đồng minh Mỹ cung cấp. Con lính ăn xong nghễu nghện ngoài đường, tụ tập kiếm tiền bằng mọi cách. Chả hiểu làm sao mà lính tráng ngoài trừ ăn nhậu xả láng, có kẻ còn chơi thêm ma túy. Cả lính Mỹ cũng không từ. Buôn bán xì ke công khai... và không một con hẻm nào ở Thạnh Phú không có chị em ta. Nhà chứa hẳn hoi, có cả cờ bạc đủ mọi môn chơi từ tứ sắc đến xóc đĩa.
Lính Mỹ lên đường về mẫu quốc. Đâu không biết, còn ở Thạnh Phú, mất một nguồn thu đáng kể. Sư đoàn bộ của ông đồng minh đóng ở căn cứ Sơn An, sáng nào cũng chở rác đi đổ ở bãi rác Mĩ Long, ngang qua thị trấn là dân đu xe bám theo kiếm hàng phế. Rác Mĩ hả? Vô thiên lủng kẻ thầu rác mà dựng lên nhà lầu. Người bản xứ làm việc trong nhà bếp Mỹ, nhét dầu ô liu nguyên hộp bốn lít chưa khui vào thùng nước heo, rượu whisky nguyên chai và ti tỉ thứ khác. Về nhà chủ thầu chỉ việc lấy ra là thành của, chung cho kẻ trực tiếp ăn cắp tí đỉnh gọi là, cái gọi là ấy có kẻ trìu trịu dây chuyền vài lượng trên cổ. Nói phế nhưng tụi Mỹ chơi sang lắm, đặc biệt hàng trong câu lạc bộ sĩ quan, nhiều tay vứt cả đồng hồ Seiko, Orient mác-đờ-in Nhật Bản hẳn hoi. Kiếm ăn được nên nổi danh những Trí cụt, Thanh xuội, Hóa chín ngón... Tại sao lại xuội hoặc cụt ư? Chả là lính Mỹ cũng khốn không kém bọn man ri, chúng canh cho mấy bụi đời lên xe rồi phóng hết tốc độ, đang chạy thắng cái réééc. Không phòng bị là gãy tay xuội chân. Nhưng sao Mĩ chơi vậy? Rác đem đổ dân thường lấy thì có sao? Đổ rồi dùng máy cày D7 lấp lại, sao phí thế? Có chuyện hết, kì đó dân bay rác ném xuống một thùng SP, loại thùng đựng hàng cao cấp dành cho sĩ quan Mỹ, khi mở lòi ra một xác con gái khỏa thân. Thì ra bọn Mỹ đem gái vô căn cứ sao đó để chết, liền phi tang thành rác. Lớn chuyện, dân biểu tình ầm ĩ. Chính quyền dân sự Việt Nam Cộng hòa phải thanh minh thanh nga đầy trên các báo... Sau đó dân bay rác không dám thờ ơ, phóng lên xe phải võ nghệ cao cường... trong đó có ba con trai của võ sư Ngọc Kì Sanh. Thật đáng buồn cha làm thầy con đốt sách. Sau cái chết cô gái trẻ, thêm vụ bươu đầu mẻ trán khi bay... Ưng lên dân chơi nhào vô lính, to con cao ráo như Kì Lân, Kì Lang hè nhau hát trại hoàng hoa tung cánh hoa dù. Bét chút thì thủy quân lục chiến kiêu hùng. Riêng Kì Lục đi Biệt động quân, được ba tháng lù lù về nhà đọc bài vè tân binh giày bố, sĩ số giày đinh, học hết chương trình, lãnh lương đào ngũ... Lục mang theo cả súng ống đạn dược, tổ chức cướp.
Cướp cái gì? Cướp của ai? Chả là mấy ông viễn chinh của sư đoàn 173 Dù, mỗi lần về doanh trại dưỡng quân là đạp hàng rào mò ra mấy cái snack bar kiếm gái. Mỹ mà, đôla nhiều lắm, Lục Đen lập phe đảng rình những chỗ bạn đồng minh đi qua, giơ súng cướp sạch. Điên gan lên ông Mỹ phục lại, bắn chết kẻ cướp hai ba mạng. Lục Đen may mắn thoát, biết chuyện Kì Sanh than Thế xuân thu, thế chiến quốc, gặp thời thế thế thời phải thế.
Mỹ sạch bóng, nhưng lính tráng nhiều theo cấp số nhân. Đầy rẫy súng đạn. Lính đào ngũ bán súng, dân thường mua để hộ thân, du đãng đe nhau bằng M16, cướp bóc nổi như cồn. Thạnh Phú nổi lên một nhân vật giết người không gớm tay, tên Tỵ. Tỵ là thợ hớt tóc của quán Sài Gòn Mới, đang hiền như đất, bỗng Tỵ xách M16 bắn lộn với Bảy Mò. Trận thư hùng làm hãi hùng thị trấn. Những tên tuổi lớn của làng du thủ du thực, bị Tỵ đốn từng em một. Thiên hạ kháo rằng sở dĩ Tỵ tồn tại là do ông chính quyền bật đèn xanh để Tỵ tiêu diệt bớt những bất hảo của xã hội. Một kiểu dĩ độc trị độc. Quả nhiên bọn ma cô trốn biệt. Nhưng tại sao Tỵ trở thành kẻ sát nhân? Chỉ có vài người biết, sành nhất là ông Sài Gòn Mới:
- Nó trốn lính, vào làm thợ cho tôi. Ở quê, vợ con nó bị pháo của chi khu lạc đường, tàn sát sạch, nên sinh thù hận mà ra vậy.
Sau đó Tỵ quen mùi giết chóc, bắn luôn cả lính. Mấy binh chủng Nhảy dù, Thủy quân lục chiến, Biệt động quân, đi giải tỏa những nơi bị phía bên kia chiếm đóng, thất trận họ lấy Thạnh Phú làm nơi trú ngụ gọi là dưỡng quân. Đi thì thôi, họ về là thị trấn hóa loạn, ai lớn lối Tỵ bắn tất... Quân về dưỡng đông như kiến, thêm lính sở tại.
Vậy là Thạnh Phú mọc lên phòng trà ca nhạc, chỉ hai cây số chiều dài, tản bộ chưa kịp mỏi chân mà những hai phòng trà, rất chi thời thượng. Một tên Lưu Luyến, làm chủ là Hậu, cũng tương đối khét tiếng, Tỵ bảo kê cho phòng trà nầy. Một còn lại là Night-Club Viễn, chủ nhân là Sĩ quan dạng thâm niên công vụ từ Binh nhì lên Thiếu úy. Vậy là ồn ào, ầm ĩ lên với đàn địch, trống kèn. Ca sĩ mỗi phòng trà có vài em từ thị xã nhảy vô nhập cuộc chơi. Ban ngày nghệ sĩ ngủ vùi, đêm hò hét, rên rỉ mấy bài phản chiến. Thực khách dĩ nhiên là lính, ăn nhậu và phá phách để quên chiến trường. Bà con cô bác, có con em mới lớn nhìn là hãi cho cái thời loạn lạc, chả biết làm sao mà dạy dỗ. Có đứa mới mười sáu tuổi, to con một tí, lấy khai sanh sửa lại năm sanh rồi đăng vào lính - Ở nhà buồn chết mẹ - chúng bảo vậy. Có đứa sa vô cạm bẫy ma túy. Thạnh Phú hóa thành một cái lò đầy những bất an tưởng chừng không thể nào gỡ nổi.
Cao điểm là mồng năm Tết 74. Mười giờ sáng, Tỵ cùng một em út, dong 67 đến Thạnh Thế, khu vực nầy là ổ chứa cờ bạc. Uy danh vang lừng, Tỵ dùng súng hốt bạc, lính địa phương quân phục kích trên đường cho cả hai một băng M16. Tỵ chết, cả thị trấn vui mừng, kẻ có tiền dám mở cả tiệc. Chưa kịp mừng đã đến cái họa mấy thằng du đãng mò về sau thời gian trốn, vậy là mèo hoàn mèo. Nạn trộm cắp quay lại dữ dội hơn. Lục Đen nhảy ra bảo kê cho Viễn và Lưu Luyến. Kì Sanh tuyên bố không chịu mọi trách nhiệm về Nguyễn Kì Lục, nói với thằng học trò nhất Ngọc Liên Thành:
- Phải chi mày là con ruột tao thì hay quá.
Thực ra Ngọc cũng chẳng hay ho gì. Nhìn mấy thằng bị dong đi ngoài đường, trên cổ đeo cái bảng tôi là thằng ăn cắp Ngọc sợ lắm cái gọi là rượu và ma túy. Ngọc không tin, cả anh hùng Lương Sơn chả ai có rượu mà ra ôn gì. Thế nên bao nhiêu cái gọi chân truyền Kì Sanh truyền thụ cho đệ tử. Mười sáu tuổi Ngọc tương đối lắm. Nó luyện tập ngày đêm, mệt phờ, đâu có thời gian mà ra tay như lúc chưa biết. Thấy thằng con có vẻ tu tâm vợ chồng Liên Thành thở ra thoải mái, thường xuyên mang quà đến kính biếu thầy Kì Sanh. Nhất là cái đoạn cao điểm, mấy ông phía bên kia đánh nơi nầy nơi kia, lính liên tục hành quân, chả ai còn khoái phòng trà ca nhạc. Ế quá phải dẹp thôi. Lục Đen lâm vô thất nghiệp, mò về chà đồ nhôm lo cái dòi bò trong xương. Nghiện lên Lục có coi ai ra gì, vung tay võ sĩ trấn lột tất cả để giải quyết cái trước mắt. Kì Sanh hết nước mắt với con trai. Cứ nghĩ đến hai thằng đi lính hoa hòe, không biết phơi thây lúc nào ngoài chiến địa, một thằng sa đọa, trời còn lên tăng xông, võ sư nghĩa lí gì?
Tháng 3 năm 75 đồn rằng sẽ có đánh nhau lớn. Bà con đổ xô vào trong. Nghe đâu ông Thiệu đã cắt từ đèo Cả đổ ra cho phe Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam. Vợ chồng Liên Thành cũng chuẩn bị hành phương nam. Ngọc hỏi:
- Mình đi làm gì? Ai đánh nhau kệ họ, đâu có mắc gì đến mình.
Ông Thành lôi con trai vô buồng:
- Mày xem đi - ông quăng ra cả xấp giấy - bao nhiêu tiền dành dụm cho anh em mầy, tao bỏ vô ngân khố không đi theo có mà ăn cám.
Hiểu ra. Thôi thì lên đường, có bao nhiêu tiền mang theo được thì theo, cửa hiệu tạp hóa để lại. Thầy Kì Sanh cũng đi cùng. Con cái, thằng nào cũng lính tráng, phản cách mạng chính hiệu, ở lại làm sao sống với mấy ông cộng sản. Cả nhà lên xe, chưa tới Sài Gòn đã nghe quân Giải phóng cắm cờ trên Dinh Độc Lập. Đành phải hồi cố quận. Về. Chao ôi, cái nhà đà sạch bách, dân ở lại đập nát cửa vào hôi không còn cái giẻ rách. Đang là chủ, Liên Thành hóa bang chủ cái bang. Tiền của mấy mươi năm dành dụm giờ không còn gì. Buồn tình, ông Thành nâng chén tiêu sầu, quên đi nhân tình thế thái. Những kẻ trước kia không một xu dính túi, không tiền chạy bom rơi đạn lạc, nay hóa giàu, thật sự giàu, và coi ông chẳng ra chi.
Giải phóng về, cả Thạnh Phú cùng hò reo bước vào một kỉ nguyên mới. Xì ke, ma túy, du thủ du thực bỗng nhiên sạch bách. Thật sự sạch. Mấy thằng ôn dịch một thời vỗ ngực xưng danh, dưới cái uy của chính quyền mới hóa mèo con dễ thương. Nạn mại dâm biệt dạng. Thương nhất là mấy tay nghiện. Lục Đen chả hạn, anh ta vật vã như con dòi. Quá sức chịu đựng, Lục lấy ba điếu Capstan hòa nước lạnh đánh cho tan nhựa thuốc rồi cô lại trên lửa, sau đó dùng xi lanh tiêm vào cánh tay mà muốn có tĩnh mạch, phải vỗ phải đập cả tiếng đồng hồ mới đẩy được cái thứ đen như hắc ín vào cơ thể. Rút kim ra Lục đi Dalat, run như thằn lằn đứt đuôi. May ông Kì Sanh là thầy thuốc bắc nên Lục thoát cái chết. Quả là hay, quá xá hay. Không có thuốc sau vài ngày đau khổ, ma quỷ hóa lại người.
Những đoàn thể được thành lập. Thanh niên, phụ nữ, thiếu nhi... Ai đã từng tham gia chính quyền cũ ra trình diện. Cái tin đồn về một cuộc tắm máu bị phá sản bởi khẩu hiệu hòa hợp hòa giải dân tộc.
Ngọc, Lục Đen, lính tráng và những từng là máu lạnh vào đoàn thanh niên. Tối nào cũng tập trung tại trụ sở ủy ban nhân dân thị trấn, nghe diễn thuyết về mọi thứ, có cả hát hò, những trò chơi, trai gái nắm tay nhau nhảy múa, hoàn toàn khác với những trò dậm dật trên sàn nhảy thời phòng trà. Sao hay vậy? Tệ nạn biến mất như không hề tồn tại? Hay là chúng đang ẩn mình đâu đó? Không đâu, chúng biến rồi. Thằng Tuấn Ngò bị hốt đưa đi lao cải, vì tội ăn cắp vặt là một điển hình. Cả thằng Hùng Ngựa con bà Hai Dung chuyên chứa thổ đổ hồ, cũng lên đường không hẹn ngày về với tội đánh người không duyên cớ... Ngược lại Minh Hai, từng cầm súng qua ba sắc lính lại hiên ngang khoác M16, du kích xã hẳn hoi. Minh cầm cái loa phóng thanh loại xài pin, phát dọc thị trấn đại loại: ai có vũ khí phải mang ra giao nộp vân vân. Đi ngang nhà Liên Thành, ông Thành đang xỉn xỉn kêu lại:
- Ê. Minh Hai...
- Gì chú Thành?
- Mày cởi cái quần ra.
Ngụy tính nổi lên:
- Đù má... ông đừng có cà chớn à, ông muốn gì?
- Muốn gì là muốn gì? Mày mặc cái quần của thằng Ngọc con tao. Ở đâu mày có nó? Vậy là trong khi tao chạy loạn, mày đã phá nhà tao, cướp của.
- Câm cái miệng ông lại, tao đập chết mẹ bây giờ.
- A... Mày muốn đánh hả? Có người cho mày đánh liền. Dũng đâu - Dũng là em kề Ngọc - Mày chạy đi kêu anh Ngọc về cho ba.
- Ông tưởng thằng con du côn của ông là ngon hả? Tôi báo một tiếng nó cuốn gói đi học tập tức khắc.
- Dữ ha... Mày mới lên làm cách mạng mà dữ ha, ăn cướp như mày thì ba bảy hai mươi chớ không được hai mốt đâu con.
Ngọc về, quả là ông Thành có rượu nên tầm bạ. Ngọc vỗ vai Minh Hai. Minh hất tay ra, mặt nghinh nghinh:
- Mày là cái gì mà ông già mày đem ra nhát? Tao thách đó, xứ nầy ai chả biết tao? Mày mới ti toe dăm ba ngón của ông Sanh, có gì lớn đâu mà khoe khoang, nếu mày thích tao chiều.
Ngọc nhũn nhặn:
- Thôi, anh bỏ qua, ông già em ông có rượu nên tầm bậy... anh cho em xin lỗi.
Lục Đen, cũng có mặt, gã vuốt râu mép, nhìn Minh Hai ngạo nghễ:
- Dẹp mẹ mày đi Minh Hai. Đừng có ti toe, mới ngày nào còn hát bài giặc tan trên đất hạ lào mà nay láo quá.
- Không phải việc của mày. Mày muốn gì? Tao đang nói chuyện với thằng Ngọc, nó xin lỗi tao chắc mày nghe.
- Nó xin lỗi chớ tao thì cho mày cú đấm. Tao nói mày là thằng ăn cướp đó, mày làm gì tao? Mà quên, mày không phải ăn cướp, mày chỉ là thằng ăn cắp vặt. Tao cá một ăn mười, mày mà thắng nổi Ngọc Liên Thành, từ đây đến lúc chết tao sẽ gọi mày bằng cha. Mày sai gì tao làm nấy, bảo tao hốt cứt tao cũng hốt... Ê Ngọc mày chơi đi, không sao đâu... mày dám không Minh Hai?
Cự cãi đã hình thành một nhóm hiếu kì. Trong đó có Bào. Cũng một thời du côn, liền khích tướng:
- Chơi đi. Kéo lên sân nhà thờ Thánh Giuse kìa. Mày sợ sao Ngọc?
- Thôi bỏ đi - Ngọc nói - Anh về đi, anh Hai.
- Đù má... tao cảnh cáo mày đó, lỡ lần nầy thôi à. Thằng cha mày đừng có say vô rồi nói bậy.
- Ê, anh đừng có đù má tôi à...
- Tao đù má mày đó... Mày thích là tao chiều.
- Được, anh nói đó nghe.
- Ai chớ tao nói là phải linh.