- 2 -
Minh Hai tuy không to nhưng cao ráo, tướng tá nhìn cũng thích. Dân chơi xà đơn nên ngực nở, xô bành như mang rắn hổ. Trào cũ Minh không bay xe rác, không tổ chức làm bậy kiểu Lục Đen. Minh hành nghề dẫn khứa cho gái. Anh viễn chinh nào cần người đẹp để quên buồn xa xứ là có Minh. Mười tám, có lẽ nghĩ cái nghề mình làm chả ra ôn gì, Minh vào Biệt động quân, nằm trong biệt đội Bóng ma biên giới, núi rừng Ban Mê Thuột lạnh quá, Minh đào ngũ. Không xiết với truy quét của cảnh sát và quân cảnh, Minh vào bộ binh. Năm bảy hai đơn vị báo mất tích, điều nầy có thể hiểu là chết nhưng không lấy được xác, gia đình được làm thủ tục nhận trợ cấp tử tuất. Sau đó Minh lù lù về, ngay lập tức bàn thờ dẹp... Với tư cách người về từ cõi chết, Minh la cà ở tất cả các quán, nói về cuộc đào thoát ngoạn mục mà mình trải qua. Kể rằng bị phía bên kia bắt, với mưu trí hơn người Minh đã cho quý ông một vố lừa, cùng hai người bạn băng rừng lội suối, may mà có tí võ nghệ, nếu không đã bỏ xác lại rừng xanh. Dân Thạnh Phú tin lắm, thổi thêm nhờ giỏi võ nên Minh đả bại cả toán lính thiện chiến của phía bên kia... Ở nhà đấu láo được thời gian, buồn quá Minh gia nhập Địa phương quân. Giải phóng xong khi ra trình diện chính quyền mới, Minh được vô đội du kích thị trấn làm trật tự, cũng có khẩu súng, nhưng không đạn, đeo chơi lấy lệ, thêm cái loa phát kiểu ấp chiến lược. Minh đi hết các vùng trong thị trấn alô alô đề nghị các anh em trong... ra trình diện... ai có vũ khí... vân vân. Chuyện võ nghệ thì chả ai rõ, nhưng chắc có. Giỏi dở ư? Chắc là giỏi rồi, nhìn Minh kéo xà đơn quay như chong chóng, liệu hồn đấy đừng có mà đụng vào. Có người còn nói:
- Thằng Minh kể hồi bị bộ đội bắt, nó làm đệ tử một tay lính đặc công, bao nhiêu ngón chân truyền nó học hết, tụi mày biết đó đặc công cách mạng xuất quỷ nhập thần, họ ra đòn ma không biết quỷ không hay, không khéo thằng Ngọc ao chuyến đò nầy.
- Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Hãy đợi đấy.
Nhưng diễn tiến trận đấu nhanh như sao đổi ngôi. Chỉ một đòn cản, gót chân Ngọc Liên Thành quất một phát trí mạng vào giữa trán Minh Hai. Đầu đập ra sau đánh bộp một tiếng tưởng như vỡ sọ. Hiếu kì hết hồn vía, mấy đứa nhát gan đâm đầu bỏ chạy vì sợ liên lụy... Để đi đến trận đấu, cả nhóm phải rồng rắn lên mây từ nhà Liên Thành đến nhà thờ Thánh. Đường đến ngang qua Ủy ban nhân dân thị trấn. Mấy tay du kích đang ôm súng đứng gác cũng tò mò đi theo coi chơi. Sao không ngăn chặn mà theo coi? Chả là, mới thống nhất, ở rừng về, cán bộ chủ chốt còn thiếu trước hụt sau, nói chi đến những khâu không quan trọng mấy. Vậy nên những thành phần cỡ Minh Hai, Sơn ngọng mới được ôm súng tạm làm nhiệm vụ trị an. Cả thằng Bào du thủ du thực một thời cũng cho vô du kích - chính Bào đốc khứa mạnh nhất cho trận đấu hình thành.
Hiếu kì tạo một vòng tròn. Hai con gà và trọng tài Lục Đen ở giữa. Thạnh Phú tuy nhỏ nhưng gần chục lò võ, đều danh tiếng rền vang. Ngay tại nhà thờ Thánh, trước đây cũng có một lò Việt Võ Đạo, lâu lâu dựng lôi đài cho các lò thi triển công phu. Dân Thạnh Phú ghiền đánh đài như dân miền Tây ghiền đờn ca tài tử. Lơ mơ cũng sành luật huống con nhà như Lục Đen. Sau khi cấm nầy nọ và chớ để hận thù vân vân, Lục khoát tay, cho hai con gà nhập cuộc. Minh Hai ra cái vẻ sành sỏi Teakwondo, hai tay xuôi theo thân, chân nhún nhún điệu nghệ vô cùng. Còn Ngọc? Mười bảy bẻ gãy sừng trâu, gân cốt cuồn cuộn bởi dày công luyện tập. Bên võ ta pha Tàu, bên Đại Hàn dân quốc... Hiếu kì la nhịp nhàng. Dzô... Dzô đi...
Đột ngột, Minh Hai ngồi thụp xuống đất. Đang nhún môđi tới lui phải trái kiểu quyền anh, Ngọc giật mình thối lui nhìn đối thủ. Minh Hai, một gối quỳ sát đất, gối kia để lưng chừng. Hai bàn tay cong vòng hình chữ C kiểu cầm nả thủ, một để ngang thắt lưng, một ngang tầm trán... Hiếu kì và Lục Đen trố mắt nhìn. Chả ai hiểu Minh đang thi triển môn võ công gì.
Lục Đen vừa cười vừa chửi thề:
- Bà nội mẹ mày... Đứng dậy chớ quì kiểu đó làm sao đánh. Còn muốn xin thua thì nói cần gì quỳ, ông nội?
Minh hai văng đủ thứ văng:
- Nếu ngon thì cứ vô. Đừng nói nhiều.
Nói xong vẫn giữ nguyên thế nửa ngồi nửa quỳ.
Chả nói, Ngọc nhịp nhàng nhảy, tay tung direct, chân thọc cản ra trước và nhanh như sao xẹt, gót chân nhắm trán Minh Hai tung một cước, may mà chưa hết lực.
Chỉ một đòn duy nhất là tàn cuộc. Bãi chiến chỉ còn lại trên dưới mười ngoe. Mấy tay du kích nhìn kẻ ngã ngựa mặt lộ căng thẳng, Ngọc Liên Thành cũng xám ngoét mặt mày, Minh mà chết là vong mạng cả lũ. Lục Đen ra sức hô hấp cho Minh. Cả năm phút sau cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm, khi Minh mở mắt.
Vậy thôi mà cả thị trấn kháo nhau về một tam đẳng teakwondo bị học trò Ngọc Kì Sanh cho đo ván. Bằng chứng là hình ảnh Ngọc và Lục Đen kè hai bên nách Minh Hai về trạm xá nằm ở cống Bốn phương. Tại cái cống nầy, trước là nơi tụ tập của chị em ta, lẫn dân buôn ma túy lẻ. Sau thống nhất nó mọc thêm một quán cà phê lấy tên Mi-sa. Khách khứa toàn dân kiếm sống ở rừng, đào phế liệu, hầm rác Mỹ có cả dân đi cưa xe tăng M113, và xác máy bay bị bắn trong tham chiến. Loại khách nầy ít nhất cũng qua đôi ba sắc lính. Sau mấy tháng cải tạo, kinh tế khó khăn họ tụ tập đấu láo chuyện dưới biển trên trời cho qua thì thất nghiệp.
Họ tha hồ bàn về Ngọc Liên Thành và cú ra đòn thần sầu. Võ đường Ngọc Kì Sanh nổi cộm. Mấy tay có tiền vội đưa con em đến xin thọ giáo vài ngón giữ nhà. Ông Kì Sanh cực kén chọn học trò. Võ sư chân chính luôn vậy. Cha mẹ dẫn con đến, lụy võ sư như xưa lụy thầy đồ xin ba chữ thánh hiền. Kẻ muốn học phải qua khâu kiểm tra chân cẳng, phải đích thân làm và đặt một con gà giò lên bàn thờ Tổ. Cúng xong, võ sư coi giò mà nên chăng nhận môn sinh nầy? Sẽ giỏi cái gì? Gối, chỏ hoặc cước pháp? Thậm chí chân gà còn cho biết thằng nầy có phản sư không. Mười người khăn gói đến, chưa chắc quá một lọt vô mắt Kì Sanh.
Đâu phải tiền mà được đâu, phải đam mê. Không mê tiền tỷ cũng bỏ. Tiền và đam mê cũng không nổi chữ Đức trong võ. Đức độ quan trọng nhất với một võ sinh. Than ôi, khó khăn sau thống nhất làm sao tránh? Với một triệu binh lính bỏ súng về dân sự. Một đất nước nông nghiệp đã bị chiến tranh làm hoang hóa ruộng đồng. Tất cả được phục hồi bằng đôi vai. Cái thiếu thốn, thậm chí đói là tất yếu. Mấy tay có tí đỉnh chữ nghĩa luận rằng: - Tầm cỡ Nga, Mỹ, Đức, Ý, Nhật sau đệ nhị thế chiến còn đói, huống dân mình... Thiếu thốn nên gian khó và chính nó đã làm đạo đức từ suy đến gần như sụp xuống hố thẳm... Ông Kì Sanh không thu nhận học trò, nhưng con ông, thằng út Nguyễn Kì Lân, ngang nhiên mở lò. Lân có nhà riêng. Sau thống nhất dân chạy tên bay đạn lạc đổ xô về quê, đất đai Thạnh Phú đầy, ai muốn cất đâu thì cất. Sau trận thua đầu đời, Lân củng cố lại uy danh sau vài trận thắng. Treo bảng Phòng Tập Lân Võ ngạo nghễ vô song. Thời đi lính, Lân được ở lại trung tâm làm công tác huấn luyện võ thuật, thọ giáo thêm vài thầy, nên am tường võ Nhật, võ Đại Hàn. Mấy tháng học tập cải tạo Lân học thêm võ roi. Bỏ roi xuống Lân múa quyền. Từ bảy lăm kí, cao mét bảy, Lân luyện tập còn sáu lăm. Gọn và nhanh. Ai đến học Lân nhận tất, miễn có tiền. Lớp 5 đã bỏ học, ăn bay xe Mỹ rồi lính tráng, nên Lân chả cần biết đạo đức là cái cóc khô gì.
Thất nghiệp nên thiếu đói, ai có tí đỉnh cũng mở lò. Vậy là một dạng sư sĩ võ biền xuất hiện. Những tay trước là huấn luyện võ thuật trong mấy quân trường của trào đình cũ cũng bắt chước Lân. Với danh nghĩa chơi thể dục thể thao, họ qua mặt chính quyền mới cái vù. Buồn cười, ai cũng có thể là võ sinh. Mấy thằng chân cẳng như cây tăm cũng nhào vô đứng Trung bình tấn, tối nào tiếng đấm đạp hừ hự phát ra từ những phòng tập nghe loạn xị... Chưa kể mấy thằng mê võ quá, tưởng dễ, cả ngày lặn lội kiếm ăn, tối cũng tham gia. Được dăm bữa nửa tháng chịu không nổi đành phải bỏ, tiền đóng rồi, bỏ là mất. Đòi lại, thầy ăn nhậu hết còn đâu. Khó khăn nên võ mới hóa vẽ như vậy, may mà mới chức danh phòng tập, và chỉ tầm huấn luyện viên. Các võ sư chân chính vô cùng ê chề cho dạng võ đời rất mới nầy.
Chưa hết, trong một thị tứ trước đây kinh tế nhờ vào viện trợ, giờ khó khăn bởi cấm vận bủa vây. Những ngành nghề mang tính lừa đảo phát triển rõ nét. Lợi dụng bộ đội sau chiến thắng về thăm quê hương, có tí đỉnh tiền họ tậu cái radio, đồng hồ, chiếc xe đạp, gọi là quà. Bọn cơ hội nhặt nhạnh những thứ vứt đi từ thời mồ ma Mỹ cả của Pháp còn sót tân trang lại và bán. Nhiều tay bộ đội khóc hận vì mua phải đồ ba trợn. Và đâu đó trong những khách sạn, dân chợ trời kháo nhau có em đó em kia ngon lành lắm.
Khó không từ ai, lọ chi gia đình Ngọc Liên Thành. Ông Thành yếm thế, vùi vào ba chén rượu, ngồi tưởng niệm quá khứ, oán trách mọi thứ, thiên hạ không gọi Liên Thành nữa, một cái tên mới được đặt: vua quậy xóm giữa. Bầy em trai năm đứa, thêm bà chị, đứa chưa lớn, đứa đang còn đi học. Không như bao con em những gia đình khác, vì khó khăn đã rụng rơi dần việc học, Ngọc buộc bầy em phải cố để chữ nghĩa không nghỉ chơi với mình. Thừa kinh nghiệm trốn học nên bầy em đừng hòng qua mặt. Ngọc phải ghé tất cả các lò võ theo lời mời của huấn luyện viên. Lò nào có Ngọc tham gia, lò đó có nhiều võ sinh, nhờ vậy kinh tế khởi sắc hơn một tí, một tí thôi, bởi sau đó nhiều lắm những cạnh tranh không lành mạnh, người ta sẵn sàng hạ bệ nhau, kể nhau nghe về đạo đức của thầy nọ thầy kia, hồi đó thế nầy thế nọ. Ai cũng không ra chi, chỉ có mình là số một. Ngọc đâm chán.
Hầu hết những sư sĩ lấy Mi-sa quán làm nơi hội tụ. Dân chữ nghĩa không ai dám vào quán nầy. Nhìn thôi đã lạnh. Sáng, sau chầu cà phê, bàn nào cũng chai Rhum mọi, con khô hố với chén tương ớt, kể nhau nghe chuyện thượng đài ở đâu đó, ai thắng ai thua, vì sao thua, không khác bình luận sau một trận đấu bóng đá. Dân võ nghệ nói chuyện với nhau cỡ anh hùng Lương Sơn cũng chắp tay bái sư, khoản chửi thề không luận làm gì, còn thách nhau sẽ gặp ở trận đài kế tới.
Dân xứ võ, chuyện đài là thường. Cái thời mà năm thì mười họa mới có một đoàn cải lương, một chương trình ca nhạc, mon men về thị xã cách Thạnh Phú cả chục cây số, văn hóa giải trí hiếm lắm. Mấy tay trong thông tin văn hóa phải tổ chức những chương trình ca nhạc tạp lục, trước bán vé kiếm tí thu nhập, sau mãn nhãn người hâm mộ. Họ tổ chức võ đài. Ai thích cứ đăng kí tham gia thi đấu. Mỗi đêm thi đấu đều có những võ sư tên tuổi được mời làm giám khảo. Dân Thạnh Phú khoái khoản nầy lắm, cả dân và các lò khác ở những vùng lân cận cũng kéo quân tham dự.
Xem đấu đài khoái hơn xem bóng đá nhiều. Người lừng lững trên đài khoái lắm cảnh tung hê, kẻ thắng cuộc được hò reo vang dội, rồi sau đó cả tháng ai cũng nhắc đến tên anh, cả chị nữa, sướng kinh người. Phòng tập nào có gà thượng đài chiến thắng, xem như có mộc để môn sinh mới xin vào đóng... tiền thọ giáo. Kẻ thua sẽ dày công luyện tập chờ ngày phục hận, lấy lại tên tuổi. Những bóng hồng tham gia thi đấu, ít lắm trai hâm mộ. Gã nào cũng “Mẹ ơi, bồ bịch với con nhỏ đó ưng lên nó hạ đo ván là chết cha”. Ngược lại, bóng hồng mê đắm đuối anh trai thượng đài. Gã nào tướng tá cũng đẹp như mơ, không như lực sĩ hoặc cầu thủ bóng đá. Võ sĩ cơ bắp rắn rỏi, gọn gàng, đẹp nhất khi họ lâm trận, lao vào nhau những đòn phép và mồ hôi thấm đẫm trên làn da bóng loáng như đồng. Thắng cũng như thua, đều được người đẹp xuýt xoa thương cảm... võ sĩ là người phàm, nên thích lắm người đẹp vây quanh. Nguyễn Kì Lân không ngoại lệ.
Là thầy, Lân võ cũng thượng đài như bao kẻ khác. Phải có tí thành tích anh mới có học trò ngưỡng mộ và có cái mà công nhận võ sư trong tương lai. Lân là võ sĩ hạng Lông nên đối thủ hiếm. Lân ghét Ngọc. Thứ nhất. Lân nói khi Ngọc thắng trận thứ mười lăm:
- Nó hay ho khỉ mẹ gì, chẳng qua tổ đãi nên hên.
Thứ hai, mời Ngọc vào phòng tập của mình huấn luyện võ sinh, nhưng Ngọc lắc đầu, chê Lân không kính cha. Thứ ba, quan trọng nhất, Lân say tình Hồng Hạnh, nhưng Hồng Hạnh thích Ngọc. Nàng yêu Ngọc không vì võ, mà vì Ngọc rất chi nghệ sĩ. Mẹ ơi, tay đấm bao cát hằng đêm mà Ngọc chơi guitar không kém chi nhạc sĩ, lại hát hay, và hát toàn nhạc Hạnh thích, đêm mà nghe Ngọc rải slow, boston những bài không tên và Vết lăn trầm của Trịnh làm chết hồn em. Có thế mới ra chuyện. Ghen nên gặp ở Mi-sa quán, Lân luôn ỷ cái thế lớn tuổi và lớn con, thêm cái ông già tao là sư phụ của mày, theo vai vế mày chỉ là sư đệ, nghe chưa thằng bố láo? Lân Võ lối lắm, chả coi ai ra gì, gọi ai cũng xách mé. Bữa đó Lân gọi Ngọc:
- Ê, mày qua đây tao biểu cái coi Ngọc.
- Anh là cái gì mà biểu tôi?
Lân chửi thề:
- Mày mất dạy dữ, tao không đáng là sư huynh của mày sao? Tao biểu mày được quá đi chớ.
- Không dám đâu, anh đâu đủ tư cách để biểu tôi.
Lân quê nên nóng máu, với lại ít cũng cả xị Rhum:
- Mày tin tao đập mày ngay tại đây không?
- Tin, anh thì chỉ có tay chân thôi. Nhưng anh đánh dễ gì vô nổi tôi. Anh là Lân Võ, thì tôi cũng Ngọc Liên Thành.
- Ngọc Liên Thành là cái khỉ mẹ gì, mày dám thượng đài với thằng Kì Linh đệ tử tao không?
Nguyễn Kì Linh là đệ tử Lân Võ, con gà chiến nhất của phòng tập, thượng chục trận từ hòa đến thắng, chưa nếm mùi thua. Linh được mệnh danh cặp chỏ máy. Nghe nhắc Linh, Ngọc lớn giọng cười:
- Xét vai vế làng võ, thằng Linh phải gọi tôi bằng sư thúc, có thắng cũng chẳng vinh dự gì, thua, tôi thân bại danh liệt. Nếu đánh, tôi đánh với anh. Anh ngon không? Tôi với anh làm một trận, chấp anh chục kí đó.
- Ha ha ha - Lân Võ ngạo nghễ - mày bị mát dây hả? Đài nào chấp nhận voi đánh ruồi? Tao vầy mà đi đánh với mày?
- Không đài thì đánh bộ, ăn thua anh có gan không? Ai chớ Ngọc nầy đủ gan để chơi với tất cả. Tôi tin anh chả dám đánh với tôi, bởi chưa chắc anh ăn tôi, anh mới hai trận, còn tôi dày dạn trận mạc. Anh dám không, quyết định đi? Tôi không dám tự hào, bởi tôi được dạy: võ phải khiêm, nhưng anh coi tôi không ra gì ở chỗ đông người, tôi cho qua là hèn. Vậy thôi.
Mi-sa quán - như đã biết - toàn đất hỡi trời ơi, chuyên đốc khứa cho ra chuyện, chả ai cho một lời đạo lí. Lính tráng, thêm thân phận chiến bại, họ cau có với đủ thứ. Cái khó của cơm áo gạo tiền đã làm tất cả mang tâm bất thiện. Những Hóa chín ngón, Lê Dinh, Hà Búa vỗ cả hai tay:
- O.K, tới luôn đi, đù má... tao bắt thằng Lân một ăn mười.
- Tao bắt Ngọc Liên Thành.
- Để Hóa chín ngón nầy nói cho nghe nè. Có cho vàng thằng Lân cũng không dám, nó to con thiệt, nhưng chuyện võ, hơ hỏng suông đòn là chết, nhớ cái trận thằng Ngọc đánh với Hứa Viết Hùng không? Lỡ thua thằng Lân coi như hết đường vô em Hồng Hạnh. Tao nói mày nghe phải không Lân? Thôi nhịn đi, bỏ đi, mày mới hai trận, thằng Ngọc mười lăm trận, Lông hay Gà không có ý nghĩa gì ở đây hết, thằng nhỏ con hạ thằng lớn là thường, phải không quý chiến hữu? Thôi Dzô đi. Bỏ đi Lân Võ, tao khuyên mày đó...
Kiểu bình loạn của Hóa không khác châm dầu vô lửa. Nổi sùng lên Lân võ lên giọng:
- Tao nói bất kì thằng nào ở Thạnh Phú nầy, muốn là tao chiều, mày ngu thì đừng trách tao à. Bây giờ mày muốn chơi ở đâu?
- Cho anh chọn. Tôi thì ở đâu cũng được.
Huấn luyện viên Chín Giác góp chuyện:
- Xuống phòng tập của tao kìa, tao sẵn sàng để tụi bây chơi một trận... Mà thằng Ngọc nên bỏ đi, mày cỡ nào mà dám đụng với Lân Võ, bên sáu lăm, bên năm lăm, chưa đánh đã cầm chắc cái thua. Không chết cũng bị thương à.
Đúng là vô công rồi nghề, dạng thầy bà như Chín Giác, những người mà thời cũ chỉ biết tới tháng nhận lương lính, thời mới phải kiếm cơm ăn bằng gối và chỏ. Luôn nhớ đến một thời huy hoàng, ăn nhậu xả láng, súng trên tay, ngang tàng một thuở. Chín trước là lính thám báo. Cao điểm, Chín thoát một vụ bố ráp bắt cờ bạc. Cơ động xã phối hợp cùng công an thị trấn vây sòng. Cha con Thành Ấm lập sòng trên lầu một, cửa khóa ngoài. Không biết làm sao bể ổ, nửa đêm bị gõ cửa kiểm tra. Cả bọn không đường tẩu thoát. Riêng Chín Giác mở cửa sổ, nhún người nhảy xuống độ cao bốn mét. Thoát. Hôm sau cả Thạnh Phú kháo nhau biệt tài khinh công của Chín. Bầy trẻ ngưỡng mộ đến xin thọ giáo, Chín cũng mở lò thu môn sinh. Chín bảo rớt tú tài nên mới ra trung sĩ, chắc là có, bởi Chín luận bình thời cuộc cũng có lắm kẻ ngồi nghe. Chín tin rằng, ông Việt Nam Cộng hòa của mít tờ Thiệu và ông Hoa Kỳ, còn lâu mới bỏ miền nam Việt Nam. Họ chỉ tạm thời rút lui, rồi sẽ quay lại. Hãy đợi đấy. Nghe ba cái vụ dính líu vô chính trị, dạng Lê Dinh, Hà Búa chấp tay:
- Ba cho con xin, con không muốn đi học tập cải tạo dài hạn đâu ba.
- Tụi mày sợ cái gì? Tao từng tù tội...
- Tù khác cha nội ơi, cải tạo ai thăm nuôi ông?
Nên có sự kiện là Chín cho tới luôn. Không riêng Chín, những tay khác cũng khoái cái thách đấu nầy. Lê Dinh, dân miền Tây, bị bắt đi lính. Để tránh cái đào ngũ, chế độ cũ đưa Tây ra Trung, Trung vô Nam. Dinh lấy vợ Thạnh Phú nên xem như quê hương thứ hai, uống rượu như hũ chìm, uống xong cũng có màn quậy. Dinh bảo:
- Nhưng mà ai làm trọng tài cho trận nầy?
Câu hỏi khó trả lời. Bởi những sư sĩ đang hiện diện trong quán, đâu có ai tầm cỡ Lân Võ. Trọng tài không giỏi, võ sĩ nó hạ luôn chứ chơi à. Chín Giác? Năm mươi kí thì ăn ai? Mét năm mươi Tưởng Lùn góp ý kiến:
- Để tao đi kêu anh em Phi Hổ, Phi Long.
- Ok. Mày đi đi lùn.
Mười lăm phút sau, anh em Long Hổ đến. Anh em nhà nầy là võ sĩ hạng lông, cả hai có phòng tập hẳn hoi. Với họ, cỡ Lân Võ, không đáng để quan tâm. Nghe có giao đấu, lại nhờ làm trọng tài, anh em Long Hổ đắc co ngay. Cả bọn kéo nhau đến phòng tập Chín Giác. Trước khi đi là màn thanh toán cà phê sáng và Rhum mọi:
- Ê - Hà Búa xướng - Một ăn mười, tao bắt Lân Võ.
- Tao bắt Ngọc Liên Thành. Chơi gì nè? - Lê Dinh hỏi.
- Muốn gì binh nấy, trước mắt là chầu cà phê sáng nay cho tất cả. Chịu không?
- O.K.
Phòng tập có sàn đấu như võ đài. Dây rin căng bốn phía thẳng căng như dây đàn. Găng xịn của dân chơi quyền anh. Đoàn Phi Long được cử làm trọng tài. Trận đấu bắt đầu với chừng mười lăm khán giả. Nó diễn ra trong không khí của một buổi tập, nghĩa là không ồn ào lắm để lọt tai quan chức, nhất là bọn hiếu kì lơm cơm, chuyên đấu láo và xé to chuyện nhỏ. Nhưng tại sao họ liều vậy? Đánh nhau không có bảo chứng, lỡ suông đòn chết người thì sao? Cũng có thể có, và nó đã xảy ra rồi, nhưng hiếm. Vả lại, toàn sư sĩ, tình trạng điên lên làm càn là không thể, có trọng tài, nên thừa thắng xông lên đập tan đối phương cũng bị loại trừ. Đánh bằng găng, nhiều lắm ăn cái chỏ rách da là cùng. Đã đổ máu là trận đấu dừng lại, ai không trụ nổi xem như thua.
Quyền anh tự do nghĩa là gì? Xin thưa, môn võ nầy xuất phát từ đâu không ai rõ, có thể là sản phẩm của tất cả. Võ sinh tập môn nầy được cho qua những bài thảo cổ truyền. Sau khi được dạy cách làm dẻo, làm nóng cơ thể, họ được truyền thụ những chiêu thức cận chiến. Bốn đòn của quyền anh Kútsê, Bạt xivin, Direct, Choa, nhảy Môđi phối hợp cùng gối, chỏ và cước pháp. Võ sinh sẽ luyện tập với bao cát, sau đó trực tiếp từng đôi một. Nó đòi hỏi đúng nghĩa tinh thần võ phải dõng. Ai không tập thể lực chừng một tuần là bắt tay chào thua. Ai theo nổi và năng khiếu chừng ba tháng đã có thể thượng đài. Nếu tổ đãi, thắng chừng năm bảy trận có thể tự mở phòng tập, có những tài năng lên huấn luyện viên, mới bắt đầu tìm thầy học thêm Ngũ Hành, Ngọc Trản để có cái mà múa với ba quân.
Vẫn mỗi hiệp ba phút, đúng ba hiệp. Chênh nhau mười kí quả không cân sức. Lân Võ quyết knock-out đối thủ. Nhanh như diễn viên võ thuật trong mấy cuốn phim quyền cước, Lân lao tới với toàn bộ sự sung mãn có thêm tí rhum chanh. Dân chuyên nghiệp đánh đẹp không thể chê, thiên hạ sở dĩ mê nghiệp võ vì nó hùng dũng quá chăng? Tấn công, tấn công và tấn công. Lân dồn Ngọc vào góc đài. Direct hết lực cứ nhắm mặt đối phương mà giã. Ngọc không thể công lại chỉ đưa hai tay be mặt và che sườn. Phải thủ thôi, dù biết rằng thủ là bất lợi, nhưng đối phương mạnh quá, anh đâu thể công. Ngọc lui từ góc đài nầy qua góc đài khác, và từng hiệp một trôi qua.
Nếu thắng, chả nói làm gì, còn hòa cầm chắc Lân Võ tháo bảng phòng tập, để làm gì khi mang danh thầy mà không thắng nổi một người thua mình chục kí? Vì thế ở hiệp thi đấu cuối cùng Lân quyết hạ đối phương. Tất cả đòn phép Lân tha hồ tung, gối, chỏ, đá cao, đá thấp... Nhưng, quả lì đòn. Ngọc chịu được, nhờ dày dạn trận mạc chăng? Mà chỉ cần trụ được thì sự thành công của Ngọc, chả khác gì tuyển bóng đá Việt Nam đả bại tuyển Brazil. Đúng không? Ráng lên, Ngọc ơi - Lê Dinh la lớn. Tiếng la lọt ra ngoài phòng tập, đúng cái lúc Hồng Hạnh đi ngang, nàng ghé mắt nhìn qua, và phát giác người mình yêu đang giao đấu. Ngay lập tức Hạnh vào, cả bọn vai u thịt bắp không hay biết. Thấy người mình yêu, bị giã vô hồi những đấm đá, nóng ruột quá nàng la lớn:
- Thôi, thua đi anh Ngọc ơi... thua đi anh...
Lân Võ nghe tiếng Hạnh vội quay mặt nhìn. Chao ơi, như bóng đá vậy, chỉ một giây lơi lỏng là trả giá đắt. Thấy Lân để hở cái mặt, ngon ăn quá, thằng toàn thắng mười lăm trận đài xỉa một cánh chỏ. Bị trúng đòn Lân choáng váng, để lộ hai bên hông và theo phản xạ, hở đâu ra đòn đó. Ngọc tung hết lực một ống quyển vô bộ sườn... Lân xuôi cả hai tay, may quá, trọng tài kè ngay bên Ngọc, xô ra khi thấy đối phương đã lâm nguy.
Lân ngã xuống sàn đài, ở phút cuối cùng của hiệp đấu thứ ba. Một, hai, ba... Đến mười Lân vẫn nằm yên. Không biết trúng đòn nào trong hai đòn, một chỏ, một quyển đã làm Lân bất tỉnh.
Độ điệc cứ một ăn mười mà chung.