Truyện 10: Có biết không
Mười lăm tuổi Mi yêu.
Anh yêu hơn Mi những chín tuổi. Má lôi Mi vô buồng mắng thẳng thừng:
- Chấm dứt, đồ con nít ranh, nó hơn mày chừng đó tuổi, ngó không được.
Phía bên kia cũng không vừa, họ giàu có, giàu có thường cặp kè với lễ nghĩa, họ mắng con trai:
- Đàn bà con gái đầy trên thế gian nầy. Cái thứ con không cha, rồi cũng không ra ôn gì như mẹ nó.
Má của Mi nghe lọt tai đùng đùng nổi giận. Hảo tới chơi, bà lạnh như đá tảng:
- Cậu thua tui mười tuổi, đáng kêu tui bằng chị, con Mi mới mười lăm, vị thành niên, chắc cậu hiểu.
Vậy là cả hai không gặp nhau được nữa. Thì thôi, họ yêu nhau qua điện thoại. Thời hiện đại ở đó mà ngăn với cấm. Tin nhắn qua lại, lại qua. Hẹn nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội. Thề chung thủy đến răng long đầu bạc...
Mưu mô lắm họ mới gặp được nhau. Mỗi lần gặp vội vội vàng vàng. Cấm đoán vẫn thường làm mọi thứ - nhất là tình yêu - hóa vội vàng.
Thoạt đầu Mi giữ gìn lắm. Chỉ được yêu qua sóng điện từ, mấy khi được gặp nhau...
Nhưng buổi tối trong lô cao su yên ắng, ánh trăng rơi, đẹp tuyệt. Mi cho Hảo sạch bách. Còn Hảo? Hảo cho người tình một vỉ thuốc hai viên. *
Đó chỉ là cách Hảo đối phó với vị thành niên và cấm đoán thôi - Anh yêu em mà - Hảo nói thế - Anh sẽ cưới em, đời nầy, kiếp nầy anh chỉ có em thôi.
Mi tin, bởi Mi yêu. Tình của cô lộ ra trên mắt trên môi, trên dáng đi, điệu đứng. Bà má rành sáu câu. Đành chịu, nó lì từ hồi mới sanh ra chớ đâu phải tới giờ, bà thở dài:
- Làm sao đó thì làm, đừng để tao hụt một ly rượu hồng.
Vậy là qua được một ải. Đời là một trường tranh đấu, phải dũng cảm vượt qua khó khăn, trở ngại mới tạo dựng được hạnh phúc chớ.
Vì yêu Mi không qua nổi lớp Chín, nếu có qua cũng không thể nào lưu giữ được con chữ nào vô đầu. Cái bụng đầy ắp lo âu, không biết người tình có vượt qua được áp lực gia đình, để cô đình huỳnh giắt hoa lên đầu trong ngày cưới. Lại còn phải phụ bà má lặt rau, rửa tô cho gánh bún riêu...
Ở đó mà học với hành.
Hảo nói với người tình:
- Thêm ba năm nữa nha cưng. Anh phải tự đứng trên chân của mình, anh không muốn nương nhờ vào gia đình. Cũng là đợi cưng đủ mười tám tuổi.
Ba năm nhanh thôi mà. Quyết tâm cao, Hảo bỏ lên thị xã học nghề thợ bạc. Khả năng trở thành bà chủ là có trong tay Mi, chót bẹt cũng ở nhà chăm con, cơm nước cho anh chồng làm thợ ở tiệm vàng. Bảnh số một La Mã.
Chiều thứ bảy, Hảo phóng tay ga về căn nhà vách ván, mái lá chở Mi lượn lờ lên thị xã. Mười tám tuổi Mi đẹp như hoa, trắng như ngà, tóc mượt mà như lụa. Trai xấu đến đẹp, nghèo cho chí giầu chàng nào nhìn Mi cũng bối rối.
Nhiều chàng đắm say Mi. Dũng chẳng hạn, đến nhà trồng cây si to đùng, tuyên bố:
- Chưa cưới hoa chưa là của ai.
Thiên hạ hỏi:
- Mày qua nổi thằng nhà giàu đó không?
- Qua.
- Mày qua nổi tình yêu ba năm của tụi nó không?
-.....
*
Bà má bảo:
- Coi chừng nó không cưới. Con gái có thì, qua hăm là bỏ.
Mi đâm lo, ừ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cô bóng gió xa xôi về tương lai. Hảo hẹn để từ từ... Mười chín tuổi rưỡi, Mi nghĩ, nghĩ mãi. Cuối cùng cô ngưng uống vỉ hai viên.
*
Bình thường hóa bất thường hai tháng liên tiếp. Mi sờ tay lên bụng quyết định cho người tình rõ. Cô hơi sợ, tự hỏi, nếu Hảo không cưới thì sao? Tự trả lời, thì sẽ khác chứ không là thế nầy. Má hỏi:
- Hôm nay mày sao vậy?
- Có gì đâu - Mi trả lời. Khó chịu ở ngực, cô ụa khan.
Thoáng một chút lo trong mắt già khi gánh bún ra ngõ.
Mi ở nhà chờ người tình đến. Đã hai tuần không gặp nhau, gọi điện cũng không. Tám giờ sáng tiếng E lắc xịch trước nhà, Mi mở cửa nhưng không phải Hảo.
Oanh, em gái Hảo. Trên tay Oanh là xấp thiệp cưới, cô gái thoăn thoắt tay rồi đưa Mi một cái:
- Của chị đây.
- Đám cưới ai vậy? - Mi hỏi.
- Đám anh Hảo, tuần sau. Chị đi cho vui nha.
Mi choáng váng, mắt tối sầm, một cái gì đó ứ ngang ngực. Trời trồng cô một lúc lâu, nếu Dũng không đến chắc cô hóa đá.
- Mi bịnh à? - Dũng hỏi - Vô nhà đi, coi chừng gió.
Mi cười gượng, cúi xuống lượm tấm thiệp:
- Anh Dũng vô nhà chơi.
Dũng ngồi uống trà, nói chuyện trời ơi được mười phút thì bà má về.
Bước thấp bước cao, gánh bún nhẹ tưng. Mi
ngạc nhiên:
- Ủa, má bán hết sớm vậy?
- Bán đâu mà bán, tao vấp đổ hết rồi.
Má và Mi nhìn nhau. Mi cụp mắt xuống. Bà má hiểu hết. Mi tan nát một, bà má trăm lần hơn. Ngồi bên lu nước sau bếp, sắp xếp lại mớ tô chén bể, bà má rưng trong lòng. Vậy là hết. Sáng nay thấy Mi ụa bà đã hiểu. Con em thằng kia còn cố tình dừng xe nhắc bà kêu Mi phải đi đám anh nó. Vì vậy nên bà vấp chân mà ra cớ sự.
Bà má đạp xe chạy riết lên bệnh viện huyện. Cò lôi bà vô ngõ vắng xì xào to nhỏ. Mồ hôi trán ròng ròng. Vài triệu cho một ca, một xu không bớt bảo đảm an toàn. Nhà lá, vách ván, gánh bún với chiếc xe đạp, moi đâu ra hả ông trời?