- 2 -
Dũng chở Mi đi đám cưới. Tội nghiệp, Dũng ra sức làm cho Mi cười.
Không có Dũng chắc Mi rũ ra mà chết. Sợ nhất là cái bụng. Phải làm sao đây ta? Phá? Trời ơi, thật khủng khiếp. Để? Cũng khủng khiếp luôn.
Đám cưới vui không xiết kể, đôi bên quả môn đăng hộ đối. Chủ rể đẹp như diễn viên Hàn Quốc, cô dâu tuy hơi xấu hơi già một tí, nhưng con chủ tiệm vàng. Vậy thôi, già mà xấu thì phải có vàng bù vô. Thiên hạ bảo vậy.
Cả bàn một hai ba dzô, mừng chú rể trăm năm hạnh phúc. Mi cũng dzô. Trời đất ơi, con nhỏ nầy hiền hiền dzậy mà cũng dữ ta. Vui mà, không say không về. Mi còn hát nữa.
Tiệc tan, Mi sụm, say quá mà. Dũng dìu Mi ra xe, anh cởi áo khoác, vòng từ lưng Mi qua bụng anh và chốt lại bằng nút thắt. Về tới, anh bế Mi vô nhà.
Bà má thừ người nhìn Dũng đặt Mi lên giường. Dũng lặng lẽ ngắm người mình yêu trong cơn say. Anh yêu lắm nhan sắc nầy. Biết nàng có người yêu, anh vẫn cứ yêu là yêu. Bạn bè nói mày không có chỗ trong trái tim nó đâu, đừng có mà mơ. Anh cười, không mơ lấy đâu ra thực. Nói liều ước liều vậy mà giờ đây, nầy tóc, nầy tai, nầy môi, nầy má... Khả năng Mi thuộc về anh, có thể lắm chứ. *
- Con sợ lắm - Mi nói.
- Có sợ cũng phải giải quyết, không thể để được
Mi mùi mẫn khóc.
- Để tao chạy tiền.
Dũng đến. Thoáng một chút hy vọng trong mắt bà. Mày mà gật là tao chịu liền, bà nghĩ trong đầu, nghĩ vậy thôi, không dám nghĩ tiếp cái khúc tự vấn là mình cũng muốn thằng trai hiền lành này tự nhiên phải lãnh cục nợ sao?
Điên cái đầu, bà đi ra đường cho hai đứa tự do.
Hai người trẻ ở nhà, họ nói dăm điều ba chuyện. Cuối cùng là tình yêu.
- Mi nè - Dũng nói - Làm vợ anh đi.
Mi yên lặng. Nghĩa là cô đồng ý chớ gì? Cô chẳng muốn bỏ mầm sống đang hiện hữu. Dũng nói với bà má. Trời ơi, bà mừng xiết kể. Nó chịu thì thím chịu. Dà, để con nói má con tới.
Tới luôn bác tài.
- Làm nhỏ thôi - Bà má vợ nói - Vài mâm ra mắt được rồi.
Dũng lắc đầu. Gì thì gì, đời chỉ có một lần. Anh phát thiếp mời bạn bè. Đám cưới tổ chức ở nhà hàng Ba Nhánh, đàn ca, quay phim, chụp ảnh đều có đủ.
Hảo cũng dự đám. Mi khoác tay Dũng đến từng bàn nâng ly mời khách. Đến chỗ Hảo, tất cả chăm chú nhìn, ai cũng nghĩ “Hay thiệt, yêu nhau ba năm, chặt không đứt, bứt không rời. Bây giờ đám nầy cách đám kia một tháng, thời buổi gì tình như bọt biển vậy ta?”. Mi uống với Hảo một ly chúc mừng, cả tiệc vỗ tay rầm trời đất. Dũng mỉm cười. Vợ Hảo tím mặt.
Tiệc tàn. Bà má thở một hơi dài hết nửa gánh lo âu. Còn nửa gánh đợi tới đủ ngày tới tháng rồi mới biết ra sao.
Tiệc tàn, Hảo lên xe lòng vòng quanh thị xã. Phố xá mênh mông, đường sá vô bến vô bờ tha hồ chạy. Chạy đã, Hảo vào công viên lặng yên trên ghế đá.
Mười hai giờ đêm Hảo về đến nhà. Vợ đay nghiến:
- Sao không đi luôn đi?
Không trả lời Hảo đưa tay bật điện. Ngồi xuống bàn, mở nắp chai rượu, rót đầy ly.
- Bộ đám cưới uống không đã à? - Vợ xẵng giọng.
- Thôi làm ơn ngủ đi - Hảo nói.
Vợ xông tới giựt tạt ly rượu xuống nền gạch.
Hảo thất vọng tê tái. Lẽ ra giây phút này vợ nên âu yếm một tí, pha cho chồng ly đá chanh, lấy khăn lau mồ hôi...
Vợ gì mà xấu cả người lẫn nết thế kia.
Hảo đứng dậy, quay phắt ra cửa, đạp trúng vũng rượu vợ vừa tạt trên nền gạch. Hảo trượt chân chới với, đầu đập vào khung cửa bằng gỗ cẩm lai. *
Cắt lớp xi ti, có máu tụ trong não phải cưa hộp sọ rút máu ra. Tốn nhiều tiền lắm. Ồ không, tiền là chuyện nhỏ, xin bác sĩ giúp cho.
Cũng có cái tiền không giải quyết nổi, đó là đôi chân của Hảo, nó không nhúc nhích. Chuyên môn bảo rằng vì nó như vậy, như vậy, cho nên phải như vậy. Khắc phục à? Phải kiên trì luyện tập thường xuyên mới cải thiện được.
Xuất viện, xe chở Hảo về nhà ba má ruột. Nhà riêng vợ đã bỏ đi rồi, mà chân cẳng đang còn cần có người chăm sóc. Máu mủ ruột rà nhờ má với em gái vậy.
*
Bảy tháng sau ngày cưới Mi sanh. Sanh non. Bà má giải thích với lối xóm:
- Dà, trượt chưn té, đau bụng. Lúc đầu tui nghĩ chắc không sao, chừng nghe nó than đau quá, tui phải điện cho thằng chồng về chở vợ đi viện. Dà, may mà hổng sao. Thằng nhỏ sanh non mà cứng cáp lắm, nhờ cha nó thương vợ bồi dưỡng kỹ nên mới được như vậy.
Mi nằm trên võng cho con bú, chân đong đưa. Nghe kể về Hảo, thở dài cô hát ru “Ầu... ơ... Có thương thì thương cho gắn cho bó, cho có lòng thương, đừng như con thỏ nọ đứng ở đầu truông, khi vui thì giỡn bóng khi buồn... Ầu ơ... khi buồn... cây lại núp cây...”
❧
Hảo nhờ thợ cải tiến một chiếc Wave lên ba bánh. Thắng tay, ga tay.
Từ xe lăn Hảo phóc lên mô tô chạy quanh sân nhà, rồi ra cổng.
Hảo lên đường đến lô cao su, những nơi mà xưa kia Hảo và người tình tuổi vị thành niên hò hẹn.
Đến trước căn nhà lá, Hảo tắt máy xe, lắng nghe thiếu phụ ru con. *
Dũng đi làm về nựng con và hôn vợ.
Anh có biết không?
Có.
Biết gì?
Biết là vợ sợ mình đau lòng nên không dám nói thật.