← Quay lại trang sách

- 2 -

Dân chơi khu công nghiệp cũng bảnh, nhưng còn lâu lắm mới bằng sự quan tâm của phó tổng điều hành phòng nhân sự của công ty. Không biết do bộ hồ sơ xin việc bề thế những bằng nầy cấp nọ hay do thể hình bắt mắt mà phó tổng đích thân phỏng vấn Diệp.

Thế gian nầy chả luận Tây Tàu Âu Á, đàn ông hễ thấy đẹp thì mắt đã tối sầm. Phó tổng cũng thế. Diệp mới học mấy tháng tiếng Hoa, vậy mà gã Đài Loan cho qua cái vù, nhận cô vào làm ngay tắp lự. Chức vụ Thu mua.

Phòng nầy xưởng nọ cần mua cái gì, làm văn bản đưa Diệp tổng hợp để trình lên phó tổng duyệt rồi kế toán trưởng ký chi. Vậy thôi. Cái chức này tiền lương trên giấy tờ thua công nhân trực tiếp sản xuất.

Hạc tận tình giải thích cho Diệp hiểu:

- Thằng công ty trách nhiệm hữu hạn nào muốn bán hàng cũng phải qua Thu mua, nó giao hàng mà Thu mua không nhận là chết bà nội nó luôn, mày hiểu không? Cái quan trọng là thằng phó tổng thích mày, mày sẽ là xanh, sạch và thơm cho nó. Mày hiểu không?

- Khúc đầu hiểu lờ mờ, khúc sau chưa.

- Nè, Thu mua là một tảng thịt bò phi lê hấp dẫn. Thằng bán hàng nào cũng gian lận. Người ta nói gian thương đâu ai nói ngay thương. Nó luôn giao sai chủng loại, bị Thu mua cự, nó phải móc túi chung chi để qua ải, chưa kể có hoa hồng trong từng loại hàng. Hiểu chưa? Mày xinh nên được chọn. Con quỷ cái Hoa, cái con bàn giao việc cho mày, nó bị nghỉ vì tham ăn và cho người ta ăn quá dễ dãi.

- Chưa hiểu khúc này.

Hạc cười khì khì:

- Được thằng phó tổng o bế, nó tưởng vậy là ngon, bao nhiêu hoa hồng ăn sạch không cho kế toán trưởng xơ múi gì. Kế toán ghét nên moi ra tâu với tổng, hiểu hông? Còn cho ăn là nó cho thằng phó Đài Loan ăn trong nhà nghỉ. Không lên giường với phó tổng dễ gì được làm tay thu mua. Mấy thằng Tây Tàu qua Việt Nam làm ăn, đã độc thân vui tính lại có tiền, bị lừa đảo ở khu vẫy tay nhiều vố đau, nên chuyển qua ăn rau sạch rau xanh thơm như vậy đó, hiểu không?

Diệp gật đầu.

- Liệu đó mà giữ mình. Mấy thằng Đài Loan là bọn hồ ly đực mười đuôi đó con, mày mà đồng ý lên xế hộp đi chơi với nó là tiêu mày luôn.

- Vậy tao phải làm sao?

- Mày đề nghị với bên mua lại quả 10%, trích 3% cho kế toán trưởng, 2% cho thủ kho. Chi đàng hoàng mới lâu dài, nếu không bọn nó đá mày ra rìa. Còn thằng Đài, chủ yếu do mày thôi. Cho ai là quyền của mày.

*

Nhắc đến chữ “cho” Diệp giận sục sục. Cô trách mình nhẹ dạ quá đi.

Bây giờ còn muốn cho ai? Không dám cho đâu. Cái mặt tròn vạnh, đầu sói sọi, đếm được vài cọng tóc, đính trên mũi cặp kính tổ bố, sau cặp kính là hai con mắt đã lộ còn ứ mỡ thừa như mắt cú vọ, áo bỏ vô thùng với cái bụng to đùng. Diệp nghĩ thầm “Cho thằng già nầy thà chết sướng hơn”.

Còn thằng dân chơi khu công nghiệp ngó mà chán chết. Thấy Diệp, nó nẹt ga chiếc xì po ra chiều anh đây nè em. Diệp lạnh như tiền ra vẻ đây không cần. Hạc cảnh giác:

- Thằng đó là con quỷ, không phải người phàm, nhiều đứa con nhà lành bị nó đá cho thê lương luôn. Mày liệu đó.

Dân chơi đưa đón:

- Để anh Hưng đưa Diệp đi làm.

- Cám ơn anh Hưng, Diệp đi xe đạp được rồi. Bữa nay tăng ca sáu giờ em mới về.

- Thì anh đưa đi, tối anh đón về.

Diệp hiền hậu đạp xe đi về. Được hai ngày xe đạp cô bể bánh. Xe mới, ruột mới, lốp mới. Nghi dữ a. Sáu giờ sáng Diệp đi bộ đến xưởng, mặc kệ thằng xì po năn nỉ ỉ ôi. Chuyện gì chứ đi bộ với cô là chuyện nhỏ.

Diệp xinh xinh, nhỏ nhỏ, tóc phủ ngang vai, lại khó tính. Thằng dân chơi từ chỗ là lạ, thích thích rồi... đắm say.

*

Ở công ty, Diệp có một bàn làm việc ở phòng nhân sự. Máy tính hẳn hoi, công việc của cô chả có gì phức tạp. Cô nhập những văn bản đề nghị từ các xưởng sản xuất, tổng hợp lại rồi trình cho phó tổng. Nhận duyệt xong cô trình tiếp cho kế toán trưởng. Nàng kế toán nheo nheo mắt trước khi duyệt chi.

Diệp phải chạy đi chạy lại giữa kho nhận hàng và phòng nhân sự:

- A lô - Phòng bảo vệ gọi - Cô Diệp có người của công ty X giao hàng.

Mỗi ngày Diệp phải lên xuống năm lần bảy lượt để nhận phiếu giao hàng, kiểm tra hàng hóa.

Nhớ bữa đầu tiên:

- Ủa sao ống nhựa Bình Minh, anh lại giao Hoa Sen?

- Dạ chị thông cảm, Bình Minh hay Hoa Sen cũng chất lượng tuyệt hảo như nhau.

- Đúng Bình Minh tôi mới nhận.

- Chị khó tính quá. Thôi được rồi.

Nói xong gã giao hàng móc di động:

- A lô... dạ em... dạ... chị Diệp không nhận, mang vào rồi không nhận là chết bọn em luôn... Dạ.

Gã đưa di động cho Diệp:

- A lô... Diệp hả... Chị đây – Giọng kế toán trưởng.

- Có gì không chị?

- Em kêu thằng Tuân thủ kho lên nhận hàng cho người ta.

- Nhưng không đúng chủng loại.

- Em cứ kêu Tuân đi.

- Dạ...

Thủ kho Tuân đến.

- Chị cứ ký nhận hàng, không sao đâu. Chuyện thường ngày ở huyện mà.

Diệp cầm hóa đơn bán lẻ trị giá năm mươi triệu và phiếu giao hàng quay lại phòng nhân sự trình hóa đơn cho phó tổng. Hóa đơn gồm hai liên, lúc giao liên đỏ cho kế toán, kế toán nói:

- Việc gì thấy nhỏ là nhỏ, thấy lớn là lớn, hiểu không?

Khi giao trả liên xanh cho khách hàng, Diệp nhận lại một phong bì:

- Cái gì đây? - Diệp hỏi.

Thủ kho kéo tay Diệp ra ngoài:

- Trong nầy là 10% của năm mươi triệu, của thu mua, kế toán trưởng và thủ kho. Chị giữ hết, mỗi tháng tính một lần. O.K?