- 3 -
Hạc đi làm ba năm. Tiền phòng trọ, tiền ăn, tiền điện nước. Sau ba năm Hạc vẫn lóc cóc chiếc xe đạp đi về. Mỗi năm Hạc về thăm nhà một lần nhờ vào lương tháng mười ba và công ty hỗ trợ.
Diệp ư? Bốn tháng thôi cô đã có Wave S, di động loại đời mới nhất. Ái chà. Khi có tiền con người ta khác lắm. Cô diện hơn, đẹp ra, đẹp thật sự với lụa là son phấn xịn chứ không phải xinh xinh dễ thương thôi đâu. Ngoài dân chơi khu công nghiệp là Hưng, Diệp còn có các anh phong nhã hào hoa, không phó xưởng cũng trợ lý giám đốc lượn A ti là hoặc E lắc tà tà theo Diệp làm tăng giá trị cô lên rất cao.
Nhưng, ngoại trừ Hạc, còn bọn cùng giới tính ở chung dãy phòng trọ ghét Diệp lắm. Bọn mắt xanh môi đỏ, ban ngày tụ tập ở mấy quán cà phê sân vườn, tối ra đứng ở khu vẫy tay khuya về tìm giấc ngủ muộn cũng ghét. Ghét cũng phải thôi. Đời mà. Thấy ai thua mình thì tội nghiệp, hơn tí thì ghét.
Thằng phó tổng cũng canh ke dữ lắm, mỗi khi thấy Diệp xuống kho nhận hàng nó lẵng nhẵng theo. Hoa ngữ sau mấy tháng thực tế Diệp sành lắm rồi. Sếp nói và cô hiểu. Có câu cô làm như không hiểu, lạnh như tiền.
Nhưng phó Đài cõi trên cõi dưới, là người của bốn phương thế sự. Dạng như Diệp chỉ khiến hắn tăng thêm thú vị như vờn một con mèo nhỏ. Đã muốn là được. Mời đi chơi không đi ư? Còn có khối cách.
Phó tổng lệnh cho thu mua và thủ kho cùng ông ta đi xem chủng loại hàng ở những công ty khác. Không đi đâu có được. Đi thì đi, sợ gì.
Đồng phục của phòng nhân sự là váy. A Di Đà Phật. Hồi mới nhận váy về, Diệp diện vô, Hạc lăn ra cười ngặt nghẽo vì cặp giò của cô, chao ôi, nó trắng trắng đen đen. Dân ruộng mặc váy không buồn cười mới lạ à. Hạc phải dùng thạch cao nướng đỏ giả thành bột đánh bóng cho Diệp. Sau sáu tháng Diệp diện váy mang giầy cao gót cộp cộp đi như từ khi sinh ra đã vậy.
Diệp lên xế hộp cùng thủ kho và sếp đi các công ty khác xem hàng. Quá bữa, phó tổng cho tài xế ghé vào nhà hàng dùng cơm, có cả rượu khai vị. Phó tổng mời Diệp uống, nhưng cô lạnh lẽo khoát tay.
Cứ thế, cứ thế và cứ thế. Sáng, Diệp được Hưng săn đón. Ở công ty được sếp đặc biệt yêu chiều. Cô theo phó tổng đi công việc như người ta đi chợ. Phong bì lại quả vào tay cô đều đặn. Và cô cũng rất sòng phẳng ăn chia.
Hôm đó tài xế cáo bệnh không đi làm. Không hiểu sao thủ kho cũng không đến. Xời, Diệp đâu phải con nai. Phó tổng phải đích thân chở Diệp đi gặp đối tác. Xưa rồi Diễm, cô nhủ thầm. Rất lịch sự, ngài rinh cái bụng phệ vòng qua đầu xe mở cửa cho Diệp. Lại tủm tỉm cười, nheo nheo mắt.
Trưa dùng bữa ở nhà hàng. Ghé cà phê VIP thư giãn. Chiều lại tiếp tục đến đối tác làm việc. Rê ra, rề rà mãi đến chiều công việc mới tạm gọi là. Phó tổng rề xe về lại công ty, đi ngang qua nhà hàng Phố. Phó tổng nói:
- Ăn tối rồi hẵng về nhé?
Không đợi cô trả lời, phó tổng thắng xe tấp vô lề. Lịch sự, Sếp xuống xe mở cửa cho người đẹp.
Ngay lúc đó, một chiếc môtô 125 phân khối lao tới. Diệp nhác thấy hai người. Tuy họ đội mũ bảo hiểm có kiếng che mặt, nhưng cô vẫn nhận ra một người nhờ cái áo của hắn ta. Gã ngồi sau đạp một đòn chí mạng vào phó tổng. Lực của chiếc môtô tăng thêm sức mạnh cho đòn sát thủ. Phó tổng té chúi đầu vào xe.
Ngã ra đường.
Môtô lao nhanh hơn một mũi tên.
*
Tôi gặp cô gái tên Diệp nầy trong một quán cà phê, vào một buổi trưa thứ Sáu.
Tháng Ba. Miền Đông Nam Bộ rực nắng. Tôi chạy xe gần một trăm cây số đường để rước thằng con hư hỏng, sau hai mươi bốn tháng tìm lại kiếp người ở Trung tâm Cai nghiện và Dạy Nghề.
Mười hai giờ trưa, nghĩa là tôi phải chờ đợi hai tiếng đồng hồ nữa. Tôi mong lắm thời điểm nầy, những bảy trăm ba mươi ngày tôi đợi chờ. Chỉ duy nhất một quán ở trước cổng trại. Tôi ghé vào.
Trong quán chỉ có mình cô. Ở Trung tâm chỉ nhộn nhịp vào những ngày Chủ nhật, đó là thời gian thăm gặp của trại viên và gia đình. Hôm nay là thứ Sáu, rất hiếm người đến, ngoại trừ kẻ đã xong thời gian cai nghiện hoặc như tôi, người đến đón.
Cô gái ngồi, đôi môi thâm đen nhả khói thuốc. Trên bàn một ly đen đá, một gói Jet và một xách tay. Tôi gật đầu chào và ngồi xuống bàn bên cạnh. Cô gái hỏi:
- Anh tới rước người thân à?
Tôi hơi giật mình, lúng túng, gần sáu mươi tuổi nghe một cô gái đáng tuổi con mình gọi bằng anh, kể cũng kỳ, tôi sửa lại:
- Ừ, chú đi rước đứa con trai.
Chủ quán hỏi:
- Chú uống gì?
- Cho tôi một cà phê đen.
Tôi và cô gái nói chuyện. Tôi than thở với cô về đứa con, kể lể, thở dài... những đau đớn của bậc làm cha mẹ có đứa con bị ma túy cám dỗ.
Và cô gái kể cho tôi nghe về đời cô.
- Rồi anh biết, ủa quên, chú biết sao hông? Sau vụ tai nạn sếp cháu bị chấn thương sọ não, liệt cả hai chân. Công an bó tay vì kẻ gây án đã vô tăm tích. Cháu cũng bị thôi việc vì lòi ra bằng cấp giả. Phải đi công ty khác, mà chú nghĩ xem, đang làm việc văn phòng máy lạnh một bước lên xế hộp, tuột xuống làm công nhân lương không đủ xài vặt. Chán lắm chú. Thằng dân chơi con ông chủ trọ đó chú, chính nó là tác giả của vụ tai nạn, nó ghen. Cháu biết, bữa đó cháu nhận ra cái áo nó mặc. Nó cũng nói thiệt nó yêu cháu nên làm cho bõ tức. Nó rót mật vào tai cháu. Nhìn cái cơ ngơi của ba má nó, cháu cũng vững tin vào tương lai của mình. Cháu đồng ý đi chơi với nó. Không nơi nào hay, vui, lạ, đẹp mà nó không đưa cháu đến chơi và hưởng thụ. Rồi nó mồi cháu hút. Nó phân phối thuốc lắc và hàng trắng, bị bắt, kêu án những mười lăm năm. Vậy là cháu bơ vơ. Đã vậy ba má nó đổ tội lên đầu cháu, họ bảo cháu là nguyên nhân dẫn con họ vào sa đọa. Cháu bị tống ra khỏi phòng trọ. Ma túy hành hạ, cháu phải bán xe, bán tất cả những gì có được... Không có chủ trọ nào cho ma túy thuê phòng chú à. Cho nên cháu phải đến cà phê ôm. Khi biết cháu bị nghiện thì cà phê ôm cũng đuổi. Cháu phải ra đứng đường đón khách...
- Rồi bị bắt - Cô gái nói tiếp sau tiếng thở dài - Họ đưa cháu đến Trung tâm Phục hồi Nhân phẩm, nhưng vì nghiện nặng, cháu chích luôn rồi đó chú, họ đưa đi cai nghiện ở đây. Hai mươi bốn tháng. Bữa nay cháu được về, từ hồi chín giờ sáng kìa... Cháu ngồi đây... Bây giờ là mười hai giờ. Cháu không biết phải về đâu.
Tôi nhìn cô gái, ái ngại. Cô nói tiếp:
- Con chú thiệt hạnh phúc, còn có cha đưa đón, thăm nuôi, còn cháu - Cô nhếch miệng cười, từng nếp li trên môi sâu hoắm - Hai mươi bốn tháng chả một lần thăm gặp.
Tôi hỏi:
- Ba má cháu giận?
Cười thiệt buồn, thiệt héo hắt:
- Ba má cháu lạ lắm chú. Ba say sưa tối ngày, má luôn luôn ngồi trong sòng. Con cái mặc kệ bây.
- Còn anh chị em cháu?
- Chả ai quan tâm đến ai... Ai cũng mắc vợ mắc chồng...
- Còn Hạc bạn thân của cháu thì sao?
- Từ ngày cháu cặp với thằng con chủ nhà, nó chuyển đi nơi khác. Lâu rồi cháu cũng không biết nó ra sao.
Im lặng một hồi lâu, tôi nói:
- Trước mắt là cứ về quê đi cháu. Không có cha mẹ nào không yêu con cái. Cháu hãy thông cảm và tha thứ cho ba má cháu. Cái khổ cái nghèo làm người ta cùn mòn.
- Ma túy - Cô gái không tỏ vẻ đang nghe lời khyên của tôi, cô lẩm bẩm - Ai cũng bảo lần nầy là lần cuối nhưng không bao giờ kết thúc khi dính vô ma túy. Người tái nghiện nhiều hơn người mới nghiện chú à. Từ ngày cháu vô đây thấy trại viên cũ quay lại đông lắm. Chắc cháu cũng...
Tôi ớn lạnh nghĩ tới con trai mình.
Tôi đưa điện thoại di động cho cô gái:
- Cháu muốn gọi cho ai không?
Cô gái lắc đầu.