← Quay lại trang sách

Truyện 14: Ở thành phố

Ở thành phố, ông Hưng ngụ xóm ghẻ. Thực ra là xóm kinh tế, nghĩa là người dân đi kinh tế mới ở các tỉnh, hòa cùng dân tha phương đổ về ở đại, hầm bà lằng xáng cấu những xì ke, xì cọc đến cờ bạc gái gú, dân cố cựu gọi xóm ghẻ.

Mỗi lần triều lên là kinh dị tầm trời. Rác rưởi đựng trong bịch nilon nổi lềnh bềnh, cỡ phim vua bãi rác chả ăn thua so với xóm ghẻ. Thiên hạ dộng cừ tràm xuống kinh, thả cây ngang dọc rồi lót ván, bên trên che lá dừa nước là ra cái ở, thậm chí cho thuê. Ông Hưng thuê một căn như vậy, để một vợ bốn con có chỗ chui ra chui vô bán vé số, còn ông chạy honda ôm. Thoạt tiên ghê tởm lắm khi chung chạ với bẩn thỉu, nhưng riết cũng quen. Quen? Đồng ý thôi, nhưng bệnh tật thì sao? Bệnh? Ông Hưng chả lo, ở rừng sâu, xa và cao, chẳng riêng ông, cả bầy con đứa nào cũng dính sốt rét rừng, về phố, ba cái cảm mạo ông trị cái một chả cần y bác sĩ. Sốt, ông còn dám tự điều trị nữa kìa.

Tuy ghẻ chóc nhưng cũng có đàn anh. Ông phải đóng hụi chết mới có “biên chế” mà hành nghề. Ở thành phố cái ngành nghề dưới đáy xã hội nào cũng khó. Chạy ôm, dân sở tại ưng lên cho cú đấm vô mặt dân ngụ cư là thường, không có anh hai bảo kê khó tồn tại lắm, ngoài ra anh còn giới thiệu mối cho mà kiếm tí. Mối của ông là một gái nhảy làm ở một vũ trường trong Tân Bình. Bảy giờ tối ông đưa người đẹp đi. Hai giờ sáng quay lại đưa cô về. Đó là khi cô không có khách qua đêm, nếu có ông tự động rờ tua. Thời gian giữa đưa đi đón về, ông đưa mấy người đẹp khác, từ một dãy trọ trong xóm ghẻ ra nhà chứa để mấy cô tiếp khách. Rảnh, ông Hưng chầu dưới ánh đèn đêm đọc báo. Người đẹp tuy ngồi bên chiếu tứ sắc nhưng luôn sẵn sàng đẹp và thơm để tiếp khách.

Cô vũ nữ trả lương cho ông theo tháng. Ngày trả tiền là ngày cô lãnh lương phục vụ ở vũ trường. Đi hoặc không đến nơi làm việc vì một lí do nào đó cô đều trả đủ. Xinh đẹp, sang trọng và lịch sự. Trâm - tên cô - ở một nhà thuê riêng, đẹp và đủ tiện nghi. Vũ nữ chắc chắn là nhiều tiền. Ông Hưng nghĩ vậy.

Những cô kia trả cho ông từng chuyến một. Từ xóm ghẻ ra nhà chứa khoảng trăm rưởi mét hẻm, các cô chung rất sộp. Tất cả gọi ông bằng ba, có đứa ở miệt Cà Mau Sóc Trăng gì đó gọi tía rất thân tình. Các cô gái quy tập dưới trướng của Hạnh. Hạnh chừng ba mươi, đẹp nghiêng thành. Nhưng mặt bị hai vết thẹo. Ông Hưng nói với bà xã:

- Con nhỏ thiệt đẹp mà bị rạch mặt, thiệt uổng quá.

Vợ bảo:

- Nó kể bị chồng ghen, nhưng có lẽ bồ bịch hoặc phá hoại nhà người mà ra, chứ chồng nào mà tàn ác vậy.

Hạnh lo ăn, đồ lề trang điểm và tiền phòng trọ. Quyên kể cho ông Hưng nghe sau một hơi thuốc lá mà cô đã trộn hêrôin ngay trước mặt ông:

- Cứ một sô, con được một phần ba, một phần của chị Hạnh, phần còn lại của bãi đáp.

- Sao con dại vậy? Hít ba cái hàng trắng là chết con ơi.

- Không sao đâu ba, lâu lâu con mới hít một lần... bữa nào khách nhiều con mới dám, không có mệt lắm ba.

Ông Hưng thở dài. Cô gái tiếp:

- Đâu phải khách đều đâu ba, có khi cả tuần ngồi xòe tứ sắc không có ma nào gọi, nên có phải tranh thủ. Làm nhiều thì mệt, đã mệt mà còn khách thì phải hít. Nó thần diệu lắm ba, hít vô là khỏe liền.

Ông Hưng chỉ còn biết lắc đầu. Không dám khuyên. Cả chục con bé đều như vậy, khuyên có mà chết vì mỏi miệng. Mà ông là cái gì mà dạy dỗ ai? Thế giới nầy, cuộc sống nầy với một gã xe ôm cùng một bầu đoàn vé số chỉ là một bình tro cốt. Chạm làm gì vào niềm đau nhân gian. Không khéo ra cái nhiều chuyện, giả đạo đức nó tẩy chay “không đi xe ông già đó nữa” có mà toi mạng.

Mà việc gì phải đa sự? Các cô chả vui như Tết đấy sao? Phòng trọ của Hạnh luôn đầy ắp tiếng cười. Tháng nào ông cũng đưa hết Lan đến Hồng vào bưu điện thành phố để các cô gửi tiền về quê. Có đứa không biết chữ nhờ ông ghi giấy gửi tiền. Đôi khi không tiền họ mượn:

- Tháng nầy không làm được, ba cho con mượn vài bữa.

Ông không có thì họ góp với anh chị làm nghiệp cầm đồ cho vay. Thương lắm những cánh bướm lạc. Thắm chẳng hạn, cô đèo thêm một thằng chồng xì ke. Ông Hưng đã tự hỏi không hiểu thằng ôn dịch nghĩ gì khi vợ bán thân để mình hút chích. Thắm phải thuê một chỗ trọ riêng. Cũng may tuy riêng mà chung cho tất cả. Tới tháng mỗi đứa gom vài chục. Ai đó có người nhà lên thăm, xì ke qua ké bên phòng Hạnh. Căn phòng sẽ là nơi mà người thăm hiểu rằng con em, chị em họ đang làm một cái gì đó nghiêm túc ở thành phố nầy. Họ về, xì ke lại là chủ.

Tội nữa là chị em Thảo, Ly. Cả hai xinh là xinh, nhưng không biết chữ. Chúng mang tới một tập học sinh, nhờ ông ghi thứ của tuần vào hàng dọc, hàng ngang dánh dấu ngũ.

Thoạt tiên ông không rõ, nhưng sau đó rùng mình khi biết để cho ra một dấu ngũ là năm lần bay. Và dựng tóc gáy khi thấy có những thứ đến bốn dấu ngũ. Ông hỏi:

- Ghi làm gì vậy con gái?

- Để khỏi bị lộn. Tuần tính một lần.

À... Ông Hưng hiểu ra. Kẻ trực tiếp bán - nếu có - chỉ biết đồng bạc khách “bo” cho từng phi vụ, không bo họ sẽ được tạm ứng. Lương nhận đúng như thành ngữ... thợ hồ “Thứ Bảy máu chảy về tim”. Sổ ghi chép cần phải có để tránh cái đáng tiếc, hoặc gian lận của chủ chứa. Đã có lần hai chị em cãi nhau:

- Nhớ kĩ coi... Một tuần mất những năm lần, kiểu nầy sớm muộn cũng ra đứng đường.

Đứng đường?

Phải. Đứng đường hoặc bay trên đường cay đắng lắm. Ông Hưng đã đi qua những phố khuya vắng âm thầm. Một áo dài, váy ngắn đưa tay ngoắc... Buồn ơi buồn. Phóng xe vù vù, thắng gấp: “- Vui vẻ không anh?” Đến nước đó nghĩa là hoa đã tàn, nhụy đã phai hương. Còn được ngồi xòe tứ sắc, được điều đi phục vụ là vẫn còn có giá. Mặc dù cọng giá ấy nó dài thòng, ốm nhách nhưng một dãy hệ lụy đeo theo. Quyên với một con gái đang ở với mẹ ở quê. Hạ, có cha mẹ già bị phong thấp không làm gì được... còn nữa những cảnh hoàn toàn rối rắm.

Đứa nào ông Hưng cũng:

- Lấy chồng đi con gái.

- Chồng ở đâu mà lấy hả ba?

- Thì về quê... Nè, con bỏ cái nghiệp nầy đi, hãy nghĩ đến một ngày rất gần, không còn nhan sắc nữa, sẽ ra sao?

- Ra sao cũng được ba à. Còn về quê lấy chồng? Ba thấy con Quyên đó, chồng nó say xỉn đánh nó rớt từ ghe xuống sông. Ba biết tại sao không? Vì nghèo đó ba, nghèo quá người ta buồn, buồn là uống rượu, rượu vô thấy chung quanh là kẻ thù... Chưa đâu ba, ba chị em con Tâm bị dượng ghẻ bán vô khu đèn đỏ ở Campuchia, may nhờ có một đại gia rước ba chị em về. Vợ đại gia cho người đến dằn mặt. Đại gia chê chán rồi bay, ba nghĩ giùm, chị em nó không hành nghề tiếp thì làm gì, khi quen ăn ngon, mặc đẹp, thuốc lá và dầu thơm hảo hạng? Còn con hả? Quê con thanh niên toàn rượu là rượu, sáng uống tới tối, lấy ngữ đó làm chồng thà chết sướng hơn.

- Nhưng...

- Con hiểu mà... nhiều khách cũng khuyên con kiếm nghề khác, con cũng đã thử nhưng không được... Quen rồi ba à, con đã nhúng chân vô bùn, kéo không ra nữa.

- Hãy cố mà rút ra, đừng để một ngày nào đó bị truy quét.

- Cỡ tụi con hổng bao giờ bị... có chăng là những đứa đứng đường, không được bảo kê.

-......?

- Ba ngạc nhiên hả? Một lần của con được chia làm ba, chị Hạnh một, phần kia chủ chứa phải nuôi ma cô, còn móc và mở ngoặc nữa... Ba không tin hả? Bữa nào ba kiếm đủ tiền rồi vô thử một lần là biết.

- Mày bậy bạ không...

- Có thử mới biết chớ ba, thôi để con cho ba tiền. Ba cho con mượn hoài mà không lời... ba há?

Ông Hưng vào thật, nhưng bằng tiền của mình. Nhà chứa đúng điệu quy mô, có sân để xe cho khách. Giao dịch có quầy riêng, tiền xong khách được giao thẻ đánh số phòng. Sau phòng khách là hành lang hút dài, mờ ảo lắm nên có vẻ thăm thẳm. Con bé trong phòng là Quyên:

- Ba vô đây bà má biết được bả từ ba liền... Mà ba thấy an toàn không?

- Làm sao mà an toàn, cứ vào là biết ở đây hành nghề gì.

- Con có nói là không biết đâu, nhưng đâu có ai vào đây mà truy quét, tất cả đã được định đoạt ngoài phòng khách... Nhưng nếu căng lắm thì...

Cô gái khoát màn che. Phía sau là một cánh cửa:

- Mở chốt là ra ngoài, ba hiểu hông?

Ông Hưng gật gật...

- Thôi ba ra đi, hết giờ rồi, mỗi lần chỉ nửa tiếng.

Ra là vậy.