← Quay lại trang sách

- 2 -

Chỉ có vũ nữ Trâm là già Hưng không hiểu gì.

Thắc mắc nhưng không dám hỏi. Tuy lăn lộn nhiều với cuộc sống, đời luôn đồng hành cùng thất bại, nhưng ông sợ thất nghiệp lắm. Cảnh xỉa đầu xe ra đường, hỏi này nọ với một kẻ qua đường rồi đọc đến thuộc lòng tờ báo, nó ảo não lắm. Nghĩ đến một ngày nào đó, ưng lên cô vũ nữ chuyển qua đi taxi cho xứng tầm, ông cũng lo.

Nhưng tại sao cô lại đi honda ôm? Rõ, cô vũ nữ không hề thiếu tiền. Giày nhảy của cô những vài triệu một đôi, ông biết chắc vì có lần đọc giá trong hóa đơn. Trâm xài rất sang. Nơi cô ăn cũng chọn lọc. Phở ư? Ở đường đó, quận nọ, bò viên ở quán đó, quán kia, cháo trắng lá dứa ở quán nầy mới ngon nè ba Hưng, ba vô đây với con, con mời. Ông Hưng luôn thoái thác rằng trước khi đi đón ông đã ăn khuya rồi. Một hai giờ sáng thành phố mới có tí yên ắng gọi là. Ông Hưng hút điếu thuốc nhìn những chiếc container xập xà, xập xình trên đường Điện Biên Phủ xuôi về Tân Cảng.

Cô gái ngồi xe điệu đàng lắm, chống hai tay lên vai ông, vậy là mọi va chạm không bao giờ xảy ra. Mưa nhỏ, cô mang dù, mưa lớn, tấp vào đâu đó mặc áo mưa. Đến trước nơi làm việc, Trâm ghé một quán cà phê, chủ quán và cô có vẻ thân tình lắm, cô trang điểm lại. Sau đó cô vào nơi làm việc, là một siêu thị tầm quốc tế. Ông Hưng đã vài lần vào, lạ rồi quen. Có một nơi mà ông không bao giờ dám tơ tưởng, là vũ trường, vé vào cửa những tám đô la Mĩ.

Nhỏ Quyên, thân lắm. Có con thành hẻo nhất trong đám lính của Hạnh, đôi khi ông không nỡ lấy tiền xe vì:

- Bữa nay khách không chịu con... nó chê... Bữa khác con bù nhen ba?

- Thôi, tao khuyến mại mày cuốc nầy.

Ông hỏi:

- Con Trâm chắc làm có tiền lắm hả Quyên?

- Không đâu ba, làm như nó trong vũ trường có cả vài chục, chưa kể loại vào chơi kiếm khách như tụi con.

- Là sao?

- Như bọn con vào cửa phải mua vé. Kêu một ly bất kì bằng nửa phi vụ con bay ở đây, may mắn có khách mời đi chơi thì đỡ lắm, vì ở đó toàn khách ngoại quốc hoặc đại gia, công tử con nhà giàu... nên phải lạ và đẹp, sang trọng và thơm nồng nước hoa trăm đô một lọ bé xíu. Cỡ con Trâm một tờ xanh cho một lần bay, qua đêm hai ba tờ, nhưng tính cạnh tranh lớn lắm, phải chi đẹp cho tay điều phối gái... rồi xài sang, giày dép, áo quần, đổi mốt hàng tuần, mua mười để lại một, mấy cái áo, cái váy con diện toàn của nó để lại, phải biết nhảy nữa. Có lần con theo con Trâm vô một lần. Được khách mời đi chơi, lần đó được nửa tờ xanh...

- Sao không vào nữa?

- Đụng chạm ghê lắm ba, ở đâu có thần thánh đó ngự trị, mình vào phá bĩnh, bị xử tội liền.

- Tao hiểu rồi... nhưng sao con Trâm không đi taxi, tiện cho nó hơn?

- Có người đưa đi rước về... Hai giờ đêm vũ trường đóng cửa, lỡ có chuyện ba đâu nỡ khoanh tay, đúng hông?

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Nhiều lắm đâu nói tên được, cái nghiệp nầy...

- Về quê đi con... Hay kiếm một cái gì đó mà thay đổi đi.

- Ba biết không? Nếu có tiền con về quê, tậu một xe nước mía, thêm xe bánh mì, ở bến sông quê con, vậy thôi là ung dung lắm rồi ba, nhiêu đó chừng chục triệu, thêm chục nữa làm vốn. Được vậy con ở nhà với con gái cho sướng, kiếm hoài mà nợ không dứt được ba ơi.

- Nếu tao có tao cho mày hai chục triệu. Khổ quá, tao kiết xác mồng tơi, có duy nhất cái xe là tài sản. Ngày nào cũng cầu trời một hai tấm vé số mà thần tài hổng thèm chơi với người nghèo.

- Hì... ba đừng mộng hão huyền. Ba cũng đâu muốn má Hưng và bầy em đi bán vé số, con cũng đâu muốn dính dấp vô cái nghiệp nầy... nhưng mà, con thấy ba thiệt là lạ.

- Lạ sao con?

- Ba hổng chán cơm thèm phở... hì... hì... Ba hổng coi thường bọn con. *

Khuya đêm ấy ông Hưng ở vỉa hè quán cà phê chờ cô vũ nữ. Vũ trường đóng cửa là giờ ong bướm dìu nhau lên taxi. Trâm bước xuống tam cấp của siêu thị. Ông thấy bốn thằng cô hồn sống theo sau. Chúng vây Trâm vào giữa. Rõ một nguy hiểm cho cô gái. Những chiếc taxi đã có khách vụt đi, những chiếc còn lại tài xế mặc kệ đời, họ quay kính xe và điềm nhiên mục kích.

Ông Hưng lấy di động gọi 113. Điều kiện duy nhất ông có thể làm để bảo vệ thân chủ khi nguy cấp... Một cô hồn xáng bạt tai nghe bốp vô mặt cô gái, gằn giọng:

- Con đĩ chó.

Cô gái la lên:

- Ba, ba Hưng ơi nó đánh con.

Ông băng qua đường, cái nầy thực sự là dại dột, việc đời hứng vô làm chi? Một cô hồn khác chặn ông lại:

- Ê, ông già, ông là ba nó hả? Ba cái củ... gì mà để con đi làm đĩ... cha con gì cái ngữ nầy... mẹ tụi mày...

Rồi nó đọc “ban ngày cha cha con con, ban đêm cha lột con ra cha đù” - đù má, tao rành tụi mày quá mà.

Cô gái nép sau lưng ông già. Khắc khú đế thiếu cái quỳ:

- Thôi mà em... cho chú xin... con chú có gì không phải, cho chú xin...

Cô hồn xóc cổ áo hất mạnh làm ông sóng soài ra đường. Già làm sao mà chịu được với sức trẻ, nhưng già chịu nhục hay lắm, lại bò dậy, đứng lên và khẩn khoản:

- Thôi mà em, có gì em cứ đánh chú, đừng đánh con gái chú tội nghiệp.

Nó xáng tiếp bạt tai vào cô gái:

- Mày qua mặt hả? Ai cho mày phá giá? Đã hết thời thì ra đứng đường. Muốn tao rạch mặt mày không?

Nghe hai từ rạch mặt, ông Hưng hình dung ra gương mặt của Hạnh, hoảng quá, ông bước ngang che cho cô gái và xô thằng cô hồn. Lừ lừ, nó rút từ sau lưng cặp nhị khúc quay nghe vù vù. Rồi nó thẳng cánh tay.