- 3 -
Mọi việc về sau như thế nào, ba ngày sau từ bệnh viện Chợ Rẫy về ông Hưng mới tường. Tỉnh, ông không biết mình đang ở đâu. Ông ngơ ngác và bật dậy. Bà xã mừng khôn xiết, kể ông về nhà với cái đầu quấn băng trắng muốt. Tới nhà cũng đúng lúc công an phường di lý vũ nữ Trâm về nơi cư ngụ. Thì ra nhờ cú thoại của ông, cả bọn đầu gấu của vũ trường X bị tóm gọn khi đang hành xử theo kiểu giang hồ, thòi ra cả một đường dây gái gọi. Trâm cũng là một thành viên trong đường dây ấy, may mà cô thành khẩn khai báo nên họ cho về thăm người thân, trước khi vào trại phục hồi nhân phẩm.
Trâm khai chỉ có vợ chồng ông là người thân ở thành phố - bà mẹ ơi - đâu bà con tộc thuộc gì mà thân hay sơ. Thôi, kệ đi. Bỏ người trong bước tận là đâu có đạo lí. Không hay ho gì, nhưng ông đã bước quá nhiều qua những khấp khểnh đời. Thêm một người thân, sao lại phải phân vân?
Trâm lôi bà má qua căn cô đang tạm trú. Cho bà tất cả những gì đang có, cô nói với chủ nhà:
- Anh để má Hưng mang đi.
Nào tủ lạnh, máy giặt, đầu đĩa. Cả một gia tài chứ chẳng phải chơi.
- Con hổng có ai thân. Đi trại biết chừng nào mới về, má kêu người đắt rẻ gì bán hết đi. Con cho má - Trâm nói giọng tỉnh queo và mắt ráo hoảnh - Còn đây là thẻ ATM, trong nầy có ít tiền, con cho ba má luôn, nếu rảnh rỗi ba má hỏi thăm đường vào trại thăm con.
Rồi Trâm gặp ông Hưng tỉ tê, vì mình mà ông ra nông nổi. Cô ôm ông mùi mẫn khóc, ậm à, ậm ực về thân phận. Ông Hưng cũng định hình được một cuộc đời, ba mất mẹ tái giá. Thằng dượng ghẻ táng tận lương tâm bán cô... cô hận nên phủi tay với đời... Nhưng nay cô tin yêu rồi, bởi có người vì cô mà thí mạng. Ừ, ừ - ông vuốt tóc cô gái - Ba sẽ đi thăm con, vào trại cố học được cái nghề mà làm lại.
Cả bầy bướm của Hạnh cũng xúm đông, xúm đỏ. Mắt ai cũng vương khói ngậm ngùi. Trâm nói với Quyên:
- Mày rút tiền trong ATM cho má Hưng, bả không biết gì đâu.
- Đừng có quên mật mã đó.
- Rồi.
Trâm lên xe.
*
Những hai tháng sau vợ chồng ông Hưng mới đi thăm Trâm.
Cô gái sạm đen vì sương gió, nhưng mắt đã lấp lánh niềm vui. Cô hỏi:
- Ba má lên làm chi, con sống được mà.
- Thì...
- Thì gì? Con biết hết rồi.... Hôm nọ chị em Thảo, Ly bị đưa lên đây, nó kể con nghe hết... thôi bỏ đi ba má, con ở trong nầy làm cũng có tiền, sống được lắm, đừng lo cho con.
Trâm biết cái gì vậy kìa? À, chuyện là vầy. Bà Hưng đi với Quyên rút tiền trong ATM. Di động bà còn không biết xài, nói gì ba cái máy to sụ, làm sao mà bỏ thẻ vô bấm bấm là tiền nó chạy ra. Bà uống nước trong quán cóc, chờ riết đi bộ về. Rút xong tiền Quyên lặn một hơi biệt tăm tích.
Ông Hưng nói với vợ:
- Thôi bỏ đi, hoàn cảnh quá, nó mới làm vậy...
Không bỏ thì còn làm gì được nhau? Thoạt tiên bà Hưng không tiếc lời mắng mỏ con nhỏ, nào là, mình xem nó như con... vậy mà... Sau nghe ông xã nói về cảnh một đứa con gái nhỏ, với một mẹ già típ tắp đâu đó dưới Minh Hải, thêm:
- Nó mà còn ở đây, trước sau gì cũng ghiền ma túy. Cũng coi như cho nó chút vốn về quê làm lại cuộc đời.
Bà Hưng lại trầm ngâm:
- Thiệt khổ, biết được bao nhiêu mà làm lại? Không chừng bỏ xóm ghẻ lại sa vô xóm Siđa thì cũng bằng nhau.
May quá, cái gì cũng qua. May hơn là Trâm tường mọi việc. Ông hỏi:
- Trong thẻ con được bao nhiêu tiền?
- Trên hai chục đó ba. Nhưng hổng sao đâu, con biết tánh nhỏ đó, nó mà làm ăn được, nó hổng quên ba con mình đâu.
Ông Hưng cười cười nhìn Trâm. Trong trí hiện lên một cô gái, bên cạnh một xe bánh mì và một bà má đang xay nước mía, dưới một mái hiên nhà, bên một dòng sông đang chảy...