← Quay lại trang sách

Truyện 16: Đoạn trường

Bảy Mẫu lừng danh Long Mỹ với nghiệp cờ bạc. Bảy mẫu đất, bò hơn hai mươi con. Tất cả đội nón ra đi bởi thâu đêm suốt sáng ở tùm lum sòng. Không môn chơi nào ở lãnh vực nầy Bảy không sành. Đủ sành để thua.

Ba đứa con, Bảy giao cho vợ. Bà xã chỉ có bổn phận chăm. Vậy thôi. Mọi thứ bà không cần biết tới. Đất của tui, bò của tui, tui không để bà thiếu thốn là được rồi, còn tui làm cái gì, bà chớ có thắc mắc. Ý nầy chẳng qua con ma cờ bạc nó xúi. Ghiền rồi, lậm quá rồi. Mà sao kỳ vậy kìa? Hai chục con bò không còn một con. Bảy mẫu không còn một tấc. Cái lô thổ bà Bảy không làm dữ và giấu sổ đỏ, e là ba đứa con đã ra sân đình mà ở. Thua vậy sao không dừng lại? Ma mà. Ma đề, ma túy, ma cờ bạc, ma tình yêu. Một trong bốn con nầy ám vô ai người đó chết liền... Thần cỡ công an với ba cái lao động công ích cũng bó tay chịu phép. Hối hận đó, ăn năn đó, kiểm điểm đó, hứa đó... vừa cho về đã tọt vô sòng. Phải gỡ chớ, thua là phải gỡ. Gỡ riết cái ghẻ phải chảy máu... Có câu cờ gian bạc lận. Bọn cái nhử cho ăn đã đời, nửa đêm nó lấy lại, tới sáng là đi sổ đỏ. Lâu lâu lại cho cầm về nhà ra cái vẻ ta đây ăn bạc, mời bạn bè làm vài khung, vài két vui chơi. Hôm sau sạch bách thêm một câu đe: “- Đù kịnh... Không giao sổ là ông nội mày dưới đất tao cũng lôi lên à...” Không phải mấy tay huyện đề đã tuyên bố rằng “- Chỉ có cái mả mày xây là tao cho, chớ cái gì mày đang có là tao cho mượn”.

Bảy Mẫu phang bạt tai vô mặt vợ, gầm gừ như con chó cùng đường đòi sổ đỏ. Ba đứa con mười hai, mười, tám khóc như ri. Bảy gầm lên:

- Tao biểu mày đưa là phải đưa, đất của tao...

Đúng là ma ám. Đưa rồi đem cúng cho bọn cờ gian bạc lận, mẹ con ở vào đâu? Có điên mới đưa. Dứt khoát không là không, đánh chết cũng không. Lầm lì. Vợ Bảy trơ như đá.

- Tao hỏi mày đưa không?

- Tôi không đưa. Anh là người cha, người chồng vô trách nhiệm. Anh chỉ biết cái thân mình. Tôi là con nô lệ, đâu phải vợ. Thua nhiều rồi, còn lại lô thổ nầy tôi giữ cho mấy đứa nhỏ. Anh thua nữa, con cái ở vào đâu?

Vợ Bảy nói tỉnh khô. Tỉnh là phải, quen quá rồi, đòn phép cũng nhiều rồi, cái gì mà không trơ ra, nhất là con người.

Điên lên, Bảy thẳng một cái tát chí mạng. Người mẹ yếu đuối không chịu được té đập đầu vào cây cột gỗ căm xe. Cột vuông. Cạnh của nó làm vỡ đầu, máu ròng ròng chảy. Trong khi ba đứa con bu lại má ơi má hỡi thì Bảy Mẫu hầm hầm bỏ ra quán.

Vợ Bảy chết trên đường đưa đến bệnh viện. Rõ, Bảy giết vợ, nhưng có ai biết đâu? Thằng con lớn nói má trượt chân té, hai đứa em ừ theo. Vậy là xong. Vụ nầy bể ra Bảy tù chắc. Cha tù con ở với ai?

Sau đám, mắt Bảy đọng mù sương. Thấy Bảy không đến sòng, mấy thằng ăn bạc mò đến quán cà phê chỗ vẫn thường tụ tập sau tan sòng. Ba Đẻn vỗ bàn:

- Ê, Bảy Mẫu. Tính sao mày? Đừng có nói với tao tan sòng là xong tiền nha.

Bảy liều mạng:

- Rồi tụi mày làm gì tao? Tao thách đó, tụi bây chơi gian lận. Lần nầy tao xù.

Trời đất! Gan dữ a? Thằng nầy uống ít nhất ba chai thuốc liều. Xứ nầy ai chẳng biết đàn anh Ba Đẻn... Để thị uy Ba Đẻn lột áo đưa cái lưng con rồng và chữ hận to đùng, bộ ngực đầu lâu xương chéo. Quán cà phê thất sắc hồn kinh. Bảy Mẫu cũng rút trong túi ra lưỡi dao Thái Lan cán vàng, nhọn lễu và bén như dao cạo. Thực hiện đúng câu tiên hạ thủ vi cường, Bảy xỉa một nhát vào mặt Ba Đẻn, má phải cái mặt thịt lãnh trọn, máu bật ra xối xả... Đáng cái tội dễ ngươi...

- Thằng nào nữa, cứ vô - Bảy Mẫu đứng dậy - Tao đang muốn ở tù.

Ba Đẻn ôm mặt chận dòng máu chảy. Chạy. Đàn em chạy theo. Cả cái quán hả dạ. Cha chả. Xưa nay chẳng ai dám đụng đến Ba Đẻn, nay gặp vụ nầy thiệt khoái quá... Nhưng mà Bảy Mẫu chết chắc. Tụi nó báo công an là tiêu, cái tội đâm người có mang theo hung khí. Dám thưa không? Thưa là thòi ra hai chữ tại sao, sẽ có câu trả lời tại em thua bài. Thua ở đâu? Dạ ở... Là chết cả đám. *

Sáng ấy, quán cháo lòng đối diện quán cà phê, chả có ma nào dám vô. Bốn năm thằng cô hồn sống, trong đó có Ba Đẻn với cái mặt nghe đâu khâu bốn mũi, một miếng băng bằng nửa bàn tay đính trên mặt. Bị thương vậy mà cháo lòng, tiết canh, rượu đế đại ca tợp hớp nào ra hớp đó, mỗi hớp một ly xoay chừng. Cả bọn lạnh như đám ma tháng tám âm lịch... Cha! Cả bọn nầy là tiếng thở dài của Long Mỹ. Tuy chưa tiền án, nhưng tiền sự đầy một cần xé. Ném đá giấu tay, phóng hỏa đốt nhà, ai đó mặt sưng như cái chĩnh là nghi bọn Ba Đẻn liền. Biết là vậy, nhưng quả tang đâu? Còn cờ bạc? Lũ quỷ nầy tinh thông bẩy mươi hai phép địa sát, đố ai tìm ra đồng bạc giữa sòng. Bài chơi giải trí cho vui, có ai cấm không?

Bên quán cà phê, ai cũng nghĩ đời Bảy Mẫu úa màu. Chớ sao. Đùa với cọp còn có cơ may sống, với sói thì vong mạng. Ba Đẻn không ngô khoai vụ nầy, còn gì danh tiếng bao nhiêu năm gây dựng? Giang hồ cười thúi cả đầu, nói chi mũi. Thứ thiệt bị một thằng sặc ruộng vuốt râu mà bó tay thì gác kiếm là vừa... Bữa nay dám nó chơi công khai lắm à. Không sợ sao ta? Đúng rồi, bị bắt cũng phải dằn mặt thằng nầy, trước hả giận, sau lấy lại cái uy. Giang hồ không tù, không ấp đâu phải dzô hàng... Lo mà trốn đi Bảy Mẫu ơi.

Nhưng Bảy Mẫu không trốn. Bảy đến kìa. Trên vai là một con rựa loại một, bản bằng bốn ngón tay, mũi bằng. Loại rựa dùng để hạ cây, phát rừng ở Đông Nam Bộ. A! Cầm theo vũ khí phòng thân đây chớ gì. Dám chém không? Một mình dám chém năm thằng cô hồn không? Cha, khó trả lời dữ a. Để xem việc gì sẽ xảy ra? Bọn Ba Đẻn nhìn Bảy Mẫu. Chắc chắn là hoang mang, xưa nay chỉ nghe thiên hạ dạ thưa, nay gặp kẻ thí mạng cùi, đã chơi bằng dao, nay còn thêm rựa. Mới rợi nên khó xử lý.

Đằng trước quán cà phê có một gốc bạch đàn, chủ quán cưa bằng đặt lên đó một bình nhựa để bán xăng lẻ. Bảy Mẫu không vào quán, anh ta nhìn bọn cô hồn. Đặt ngón trỏ của bàn tay trái lên gốc cây, tay phải vung rựa lên và... Phập... Ngón tay bay vù, rớt xuống đất, máu xịt có vòi. Mặc kệ máu, Bảy lừ đừ đi qua quán cháo. Bọn Ba Đẻn bật dậy, mắt thằng nào cũng lộ sợ hãi và đầy ngạc nhiên:

- Ê, Ba Đẻn - Bảy Mẫu nói - Tao biết bữa nay mày sẽ kiếm tao. Nhưng tao cho mày rõ. Bắt đầu từ hôm nay, nhà tao bị đốt là mày phải chịu trách nhiệm, cả bọn mày phải chịu trách nhiệm, rõ chưa? Con tao bị đứt một sợi tóc thì tụi mày có xuống địa ngục a tì tao cũng lôi lên.

Nói xong Bảy đi về quán cà phê, chủ quán mặt xanh lè, luống cuống, may bà vợ chạy lại tủ thuốc lấy bịch bông gòn, ai đó cột đai chỉ huyết cho Bảy... Bất ngờ, thật bất ngờ. Bọn Ba Đẻn lủi thủi rời quán. Cha mẹ ơi, cái thân nó mà nó còn chặt, còn mình, nó sợ chi?

Bảy Mẫu buồn? Hận? Hối hận? Tất nhiên, chỉ vì đam mê mà ba đứa con mồ côi mẹ vì chính mình, không tỉnh lại đâu phải người. Sáng nay Bảy manh động là vì sợ. Sợ trả thù? Sợ bầy con sẽ bị ném đá giấu tay? Có, nhưng ít thôi. Bảy sợ một cái khác mênh mông và to lớn hơn. Ăn sáng xong Bảy bảo:

- Thôi ba đứa đi học, để nhà đó ba lo cho.

Thằng Hải, con Thủy mang cặp đi, nhưng thằng Sơn - con lớn - không trả lời. Nó nhìn cha, rồi mang sách vở ra nổi lửa đốt sạch. Vừa đốt vừa lườm lườm nhìn Bảy. Đôi mắt của nó làm Bảy sợ, rõ nó hận cha. Và buồn rầu Bảy vác rựa lưng tưng đi, sẵn trớn dằn luôn Ba Đẻn để xua đi cái trống hoác trong lòng. Kể cũng vui, một nhát chặt tan một tập đoàn mà chính quyền bó tay, có mất tí máu cũng chẳng nhằm nhò gì. Kha kha kha cười cái coi. Chủ quán nghĩ thầm, thằng nầy điên thiệt rồi.

Và thời gian qua, qua đi. Nó làm nhạt mờ tất cả. Vết thương nào rồi cũng lành. Ngón tay lành nhưng cụt. Lòng lành, nhưng mất. Từ một con ma bài Bảy hóa chân tu. Bảy xuống ruộng vác lúa thuê, đắp bờ mướn. Bốn mươi lăm tuổi của một thằng đàn ông, đầy phong độ của một nông dân. Đủ thứ máu trong người Bảy cuồn cuộn chảy. Trong đó có máu tình. Ồ, Bảy còn trẻ lắm.

Và dưới ruộng Bảy gặp Tư Nhà.