- 13 -
26
Một giờ sau, Luisa ném lõi quả táo cho chú chó lịch sự của Hester Van Zandt. Văn phòng chứa đầy kệ sách của Van Zandt thật ngăn nắp, khác hẳn với văn phòng bừa bãi của Grelsch. Người đón tiếp Luisa đang kết thúc cuộc gặp. “Xung đột giữa các tập đoàn và các nhà hoạt động là xung đột giữa chứng ngủ rũ với trí nhớ. Các tập đoàn có tiền, quyền lực và sự ảnh hưởng. Vũ khí duy nhất của chúng tôi là sự phẫn nộ của công chúng. Phẫn nộ đã ngăn chặn Đập Yuccan, lật đổ Nixon, và, phần nào, chấm dứt những điều tồi tệ ở Việt Nam. Nhưng phẫn nộ là thứ không thể sản xuất và kiểm soát. Thứ nhất, cô cần giám sát chặt chẽ; thứ hai, nhận thức từ nhiều người; chỉ khi nào lay động được một đám đông đủ lớn thì sự phẫn nộ của công chúng mới bùng nổ thành hiện thực. Bất kỳ giai đoạn nào cũng có thể bị phá hoại. Những Alberto Grimaldi của thế giới có thể chống lại sự giám sát bằng cách chôn vùi sự thật trong các ủy ban lập ra, sự ngu dốt và truyền thông sai lệch, hoặc bằng cách đe dọa những người giám sát. Họ có thể dập tắt nhận thức bằng cách làm giáo dục suy yếu, sở hữu các đài truyền hình, trả ‘phí khách mời’ cho những cây bút hàng đầu hoặc đơn giản chỉ cần mua chuộc truyền thông. Giới truyền thông – và không chỉ riêng tờ Washington Post – là nơi các nền dân chủ thực thi những cuộc nội chiến của họ.”
“Vì vậy mà bà đã giải cứu tôi khỏi Milton và đồng hương của ông ấy.”
“Tôi muốn cho cô thấy sự thật như những gì chúng tôi thấy, để ít ra cô hiểu rõ về phe mà cô sẽ ủng hộ. Nếu viết một bài châm biếm về những người Walden mới của GreenFront ở lễ hội Woodstock mini này của họ, thì coi như cô xác nhận định kiến của Đảng Cộng Hòa và chôn vùi sự thật sâu thêm chút nữa. Nếu viết về mức độ phóng xạ trong hải sản, giới hạn ô nhiễm ‘an toàn’ do những công ty gây ô nhiễm đặt ra, chính sách nhà nước được đưa ra đấu giá để đổi lấy tiền tài trợ chiến dịch tranh cử và lực lượng cảnh sát ngoài tư pháp của Seaboard, thì cô sẽ làm tăng nhiệt của nhận thức công chúng, phần nào, đến điểm kích nổ.”
Khi chuẩn bị ra về, Luisa hỏi, “Bà có biết Rufus Sixsmith không?”
“Đương nhiên là tôi biết, cầu Chúa phù hộ linh hồn ông ta.”
“Tôi tưởng bà thuộc phe phản đối ông ấy... hay tôi hiểu sai?”
Van Zandt gật đầu trước chiến thuật của Luisa. “Tôi gặp Rufus vào đầu thập niên sáu mươi tại một viện nghiên cứu ở DC, có liên hệ với Bộ Năng lượng. Tôi đã ngạc nhiên một chút về ông ta! Chủ nhân giải Nobel, thành viên kỳ cựu của Dự án Manhattan[30]. Ông ta không hẳn thuộc tuýp người ưa phụ nữ.”
Luisa cũng có ấn tượng tương tự từ những lá thư của Robert Frobisher. “Liệu bà có biết gì về một báo cáo do ông ấy viết để lên án HYDRA Zero và yêu cầu dừng hoạt động Swannekke B không?”
“Tiến sĩ Sixsmith ư? Cô có chắc tuyệt đối không đấy?”
“‘Chắc tuyệt đối’ thì không. ‘Chắc mười mươi’ thì có.”
Van Zandt trông có vẻ bồn chồn. “Chúa ơi, nếu GreenFront mà lấy được báo cáo này...” Khuôn mặt bà đăm chiêu. “Nếu Tiến sĩ Rufus Sixsmith này giáng một đòn lên HYDRA Zero, và nếu ông ta đã dọa công bố vụ việc, thì tôi không còn tin là ông ta tự tử nữa.”
Luisa nhận ra cả hai người đều đang thì thầm. Cô hỏi câu mà cô hình dung Greslch sẽ hỏi: “Có tâm thần không khi đi tin rằng Seaboard sẽ ám sát một người từng đoạt giải Nobel, chỉ để tránh truyền thông đưa tin tiêu cực?”
Van Zandt gỡ một bức ảnh chụp một người phụ nữ tầm hơn bảy mươi tuổi đính trên bảng ghim. “Một cái tên cho cô đây. Margo Roker.”
“Hôm trước tôi có nhìn thấy tên bà ấy trên một biểu ngữ.”
“Margo đã trở thành nhà hoạt động GreenFront kể từ khi Seaboard mua lại Đảo Swannekke. Bà ấy sở hữu mảnh đất này và cho chúng tôi hoạt động ở đây để làm cái gai trong mắt của Seaboard. Sáu tuần trước, căn chòi của bà ấy – nằm cách bãi biển hai dặm – đã bị trộm viếng. Margo không có tiền bạc gì, chỉ vài mảnh đất nhỏ, những mảnh đất mà bà không chịu từ bỏ, bất kể Seaboard có dụ dỗ cách nào. Rồi. Bọn trộm đánh bà nhừ tử, bỏ mặc bà đến chết, nhưng chẳng lấy gì. Đó không hẳn là một vụ mưu sát, vì Margo vẫn đang hôn mê, nên cảnh sát chỉ gọi đây là một vụ trộm bất thành có kết cục không may.”
“Thật không may cho bà Margo.”
“Và thật may mắn cho Seaboard. Hóa đơn thuốc men chôn sống gia đình bà ấy. Vài ngày sau vụ tấn công này, một công ty bất động sản ở LA, công ty Open Vista, tìm tới và đề nghị với em họ của Margo mua lại những hecta đất duyên hải này với giá gấp bốn lần giá thị trường. Để làm một khu bảo tồn thiên nhiên tư nhân. Vì thế tôi đã đề nghị GreenFront tìm hiểu về Open Vista. Công ty này chỉ mới được đăng ký tám tuần trước, và cô đoán xem tên ai đứng đầu danh sách các doanh nghiệp tài trợ?” Van Zandt hất đầu về phía Đảo Swannekke.
Luisa cân nhắc tất cả những thông tin này. “Bà sẽ còn nghe tin từ tôi, bà Hester ạ.”
“Tôi hi vọng là thế.”
27
Alberto Grimaldi rất thích những buổi Báo cáo An ninh “ngoại khóa” với Bill Smoke và Joe Napier tại văn phòng Swannekke. Ông ta thích thái độ thẳng thắn của cả hai người này, đối lập với đám xu nịnh và a dua. Ông ta thích cử thư ký đến khu vực tiếp tân nơi các sếp công ty, lãnh đạo liên đoàn và người của chính phủ buộc phải chờ đợi, lý tưởng ra cũng vài giờ đồng hồ, rồi nghe cô ta nói, “Frank, Joe, ông Grimaldi có thể gặp hai người bây giờ.” Smoke và Napier để Grimaldi thỏa thích sắm vai J. Edgar Hoover[31]. Ông ta thấy Napier như một con Mỹ chó bull kiên định, sau ba mươi lăm năm sống ở California vẫn không mất đi sự rắn rỏi hình thành từ tuổi thơ ở New Jersey; Bill Smoke là người ông ta đã quá quen thuộc, một người có thể đi xuyên qua các bức tường, các chuẩn mực đạo đức và pháp lý để thực thi ý chí của chủ.
Cuộc gặp hôm nay do Fay Li đề xuất, Napier chủ trì, để bàn về vấn đề cuối cùng trong nghị trình bất thành văn của họ: một nhà báo đến Swannekke tuần này, Luisa Rey, một người có thể đem lại rủi ro an ninh, cũng có thể không. “Vậy, Fay này,” Grimaldi hỏi trong lúc sửa thế ngồi cho thăng bằng trên mép bàn, “chúng ta biết gì về cô ta?”
Fay Li nói như đọc từ một danh sách nhớ sẵn trong đầu. “Phóng viên của Spyglass – tôi cho rằng chúng ta đều biết cả rồi? Hai mươi sáu tuổi, tham vọng, ngả về thuộc phái tự do hơn là phái cấp tiến. Con gái của Lester Rey, thông tín viên nước ngoài, mới chết. Mẹ tái hôn với một kiến trúc sư sau một vụ ly dị bình thường bảy năm trước, sống ở khu thượng lưu Ewingsville, BY. Không anh chị em. Học lịch sử và kinh tế tại Berkeley, tốt nghiệp hạng ưu. Khởi nghiệp ở LA Recorder, có vài bài chính trị đăng trên Tribune và Herald. Độc thân, sống một mình, thanh toán hóa đơn đúng hạn.”
“Tẻ nhạt như nước cống,” Napier nhận xét.
“Vậy thì nhắc lại giùm tôi tại sao chúng ta phải nói về cô ta,” Smoke nói. Fay Li nói với Grimaldi: “Chúng tôi bắt gặp cô ta lượn lờ quanh khu Nghiên cứu hôm thứ Ba, trong buổi khánh thành. Cô ta nói là có hẹn với Tiến sĩ Sixsmith.”
“Về việc gì?”
“Một bài báo cho Spyglass, nhưng tôi nghĩ cô ta đang moi tin.”
Tổng giám đốc kiểm tra với Napier, nhưng ông này nhún vai: “Khó đoán lắm, ông Grimaldi ạ. Nếu cô ta đang moi tin, thì chúng ta có thể cho là cô ta biết mình đang moi tin gì.”
Grimaldi có điểm yếu khi phải nói ra chuyện đã rõ ràng. “Bản báo cáo.”
“Nhà báo có trí tưởng tượng phong phú lắm,” Li nhận xét, “đặc biệt là những nhà báo trẻ tìm kiếm bài báo chấn động đầu tiên trong đời. Tôi cho rằng cô ta có thể biết cái chết của Tiến sĩ Sixsmith là... Phải nói sao nhỉ?” Alberto Grimaldi làm vẻ mặt khó hiểu.
“Thưa ông Grimaldi,” Smoke tiếp lời, “điều mà tôi tin là Fay đang khéo léo nói tránh là thế này: người phụ nữ tên Rey này có thể đã tưởng tượng ra chuyện chúng ta xóa sổ Tiến sĩ Sixsmith.”
“‘Xóa sổ’? Chúa ơi. Thật không? Joe? Ông nghĩ sao?”
Napier xòe hai bàn tay ra. “Fay có thể đúng, thưa ông Grimaldi. Spyglass đâu phải tờ báo có tiếng viết bài dựa trên căn cứ chắc chắn.”
“Chúng ta có đối trọng nào với tạp chí này không?” Grimaldi hỏi. Napier lắc đầu. “Tôi sẽ kiểm tra.”
“Cô ta gọi điện thoại,” Li nói tiếp, “hỏi xem có thể phỏng vấn vài người ở đây cho bài báo về Một-ngày-trong-đời-một-nhà-khoa-học hay không. Vì vậy tôi đã mời cô ta đến khách sạn dự tiệc tối nay, và hứa sẽ giới thiệu vài người vào dịp cuối tuần. Thực ra,” Li liếc nhìn đồng hồ, “một tiếng nữa tôi sẽ gặp cô ta ở đây.”
“Tôi đồng ý chuyện đó, thưa ông Grimaldi,” Napier nói. “Tôi thà để cho cô ta chõ mũi vào trong tầm kiểm soát của chúng ta.”
“Cũng đúng đấy, Joe. Cũng đúng. Hãy đánh giá mức độ đe dọa của cô ta. Đồng thời dập tắt mọi nghi ngờ không hay về Rufus luôn.” Mỉm cười nhìn một lượt. “Thế nhé, Fay, Joe, xong rồi, cám ơn đã dành thời gian tham dự hôm nay. Bill, nói chuyện với tôi một chút về vài vấn đề ở Toronto.”
Chỉ còn lại tổng giám đốc và sát thủ trong phòng.
“Ông bạn của chúng ta,” Grimaldi bắt đầu, “Lloyd Hooks. Hắn khiến tôi lo lắng.” Bill Smoke cân nhắc điều này. “Cụ thể là gì?”
“Hắn đắc chí cứ như nắm hết bốn con át trong tay vậy. Tôi không thích thế. Hãy trông chừng hắn.”
Bill Smoke ngả đầu ra sau.
“Và anh hãy chuẩn bị sẵn một tai nạn cho Luisa Rey. Tác phẩm của anh ở sân bay thật là đáng biểu dương, nhưng Sixsmith là một công dân nước ngoài ưu tú và chúng ta không muốn con ả này moi ra bất kỳ tin đồn nào về chuyện giả mạo.” Ông ta hất đầu về phía Napier và Li. “Hai người đó có nghi ngờ gì về Sixsmith không?”
“Li chẳng nghĩ gì hết. Cô ta là dân PR, chấm hết. Napier thì không nhìn. Một người mù, thưa ông Grimaldi, cố tình nhắm mắt làm ngơ, và lại còn sắp về hưu nữa.”