← Quay lại trang sách

- 14 -

28

Isaac Sachs cuộn người ngồi cạnh cửa sổ của quán bar khách sạn Swannekke, ngắm du thuyền trên nền hoàng hôn xanh lơ. Ly bia chưa động tới nằm trên bàn. Suy nghĩ của nhà khoa học chạy từ cái chết của Rufus Sixsmith đến nỗi lo sợ bị phát hiện đã lén giữ bản báo cáo Sixsmith, cho đến cảnh báo của Napier về tính bảo mật. Thỏa thuận là thế này, Tiến sĩ Sachs ạ, ý kiến của cậu là tài sản của tập đoàn Seaboard. Cậu đâu muốn phá thỏa thuận với một người như ông Grimaldi, đúng không? Sỗ sàng nhưng hiệu quả.

Sachs cố gắng nhớ lại cảm giác nhẹ nhõm hồi còn chưa phải gánh mối bất an này trong lòng. Anh nhớ phòng thí nghiệm cũ của mình ở Connecticut, nơi cuộc sống được tạo thành từ toán học, năng lượng và những tầng nguyên tử, và anh là người khám phá ra chúng. Anh chẳng có liên quan gì đến những chuyện chính trị này, nơi mà lòng trung thành sai chỗ có thể khiến cho não ta văng tung tóe trong phòng ngủ khách sạn. Mày sẽ cắt hủy báo cáo đó, Sachs ạ, mẹ kiếp, từng trang một.

Sau đó suy nghĩ của anh hình dung sự tích tụ khí hydrogen, một vụ nổ, những bệnh viện đông nghịt người, những cái chết đầu tiên do ngộ độc phóng xạ. Cuộc điều tra chính thức. Những con tốt thí. Sachs bóp mạnh các đốt ngón tay. Đến nay, sự phản bội anh dành cho Seaboard chỉ là một tội ác tư tưởng, không phải là một hành động thực sự. Mình có dám vượt qua lằn ranh đó không? Anh dụi mắt. Người quản lý khách sạn dắt một nhóm nghệ nhân cắm hoa vào sảnh tiệc. Một phụ nữ thong thả đi xuống cầu thang, tìm ai đó chưa đến, rồi hòa vào bar rượu náo nhiệt. Sachs ngưỡng mộ bộ vest bằng da lộn khéo chọn của cô ta, vóc người mảnh dẻ, chiếc vòng cổ ngọc trai giản dị của cô ta. Nhân viên quầy bar rót cho cô một ly vang trắng, và nói một câu bông đùa được cô ghi nhận nhưng không mỉm cười. Cô quay về hướng anh và anh nhận ra người phụ nữ mà anh nhầm lẫn là Megan Sixsmith năm ngày trước: cảm giác lo sợ siết chặt, Sachs vội vã rời khỏi ban công, ngoảnh mặt về hướng khác.

Luisa thơ thẩn tiến về phía cửa sổ nhìn ra vịnh. Trên bàn có một ly bia còn nguyên, nhưng không thấy dấu hiệu chủ nhân ở đâu, vì thế cô ngồi xuống chiếc ghế còn ấm hơi người. Đó là chỗ ngồi tốt nhất trong bar này. Cô ngắm du thuyền trên nền hoàng hôn xanh lơ.

29

Alberto Grimaldi đưa mắt nhìn khắp một lượt sảnh tiệc thắp nến. Căn phòng bập bùng những câu được nói nhiều hơn được nghe. Bài diễn văn của ông ta nhận được nhiều tràng cười hơn, tiếng cười cũng dài hơn, so với bài của Lloyd Hooks, người đang ngồi nói chuyện nghiêm túc với phó chủ tịch của Grimaldi, William Wiley. Xem nào, cặp này đang bàn chuyện gì mà chăm chú quá vậy? Grimaldi viết một ghi chú trong đầu dành cho Bill Smoke. Người đứng đầu Cơ quan Bảo vệ Năng lượng (EPA) đang kể với ông một câu chuyện dài dòng về những ngày cắp sách đến trường của Henry Kissinger, vì vậy Grimaldi trình bày với một khán giả tưởng tượng về đề tài quyền lực.

“‘Quyền lực’. Nghĩa là gì? ‘Khả năng quyết định vận mệnh của người khác.’ Các vị trong lĩnh vực khoa học, tài phiệt địa ốc và những người có ảnh hưởng khác: máy bay của tôi có thể cất cánh từ La Guardia, và trước khi tôi hạ cánh xuống BY thì quý vị sẽ chẳng còn là gì cả. Những đại gia Wall Street, quan chức, thẩm phán, tôi có thể cần nhiều thời gian hơn để hạ bệ quý vị, nhưng kết cục của quý vị cũng sẽ chẳng có gì khác.” Grimaldi tỏ cử chỉ đáp lại với người đứng đầu EPA để đảm bảo ông ta vẫn nhận được sự chú ý – quả thế. “Nhưng tại sao một số người lại có thể nắm quyền sinh sát vận mạng người khác trong khi đại đa số con người vẫn sống chết như những kẻ bần cùng, như gia súc? Câu trả lời là một Thiên chúa ba ngôi. Thứ nhất: Vẻ lôi cuốn thiên bẩm. Thứ hai: nguyên tắc kỉ luật để nuôi dưỡng những biệt tài này, vì dù cõi người ta đầy rẫy nhân tài, nhưng chỉ có một trong mười nghìn hạt giống nở hoa – vì thiếu kỷ luật.” Grimaldi nhìn lướt thấy Fay Li dẫn cô nàng lắm chiêu Luisa Rey đến một vòng người nơi Spiro Agnew đang vây quanh bởi đám quần thần. Ở ngoài đời trông nữ phóng viên xinh đẹp hơn trên hình: Hóa ra đó là cách cô ả bẫy Sixsmith. Ông ta bắt gặp ánh mắt của Bill Smoke. “Thứ ba: ý chí nắm quyền. Đây là bí ẩn nằm ở cốt lõi của những vận mệnh khác nhau. Điều gì khiến một số người tích lũy quyền lực trong khi phần lớn đồng loại của họ đánh mất, dùng sai, hoặc tránh né quyền lực? Nó có phải là thứ gây nghiện không? Sự giàu có? Sự sinh tồn? Chọn lọc tự nhiên? Tôi cho rằng tất cả những điều này đều là tiền đề và kết quả, chứ không phải là nguyên nhân gốc rễ. Câu trả lời duy nhất có thể là, ‘Không có Tại sao. Đây là đặc điểm của chúng ta rồi.’ Hỏi Ai và Cái gì có ý nghĩa sâu sắc hơn? Tại sao.” Người đứng đầu EPA rung lên khoái trá trước những câu kết hóm hỉnh của chính mình. Grimaldi cũng cười khùng khục. “Một câu rất đỉnh, Tom ạ, đỉnh của đỉnh.”