← Quay lại trang sách

- 15 -

30

Luisa Rey đóng vai cô phóng viên ngờ nghệch đang cố ra vẻ nghiêm chỉnh để đảm bảo với Fay Li rằng cô không đem lại bất kỳ mối đe dọa nào. Chỉ khi đó cô mới có chút tự do đánh hơi ra ai là những người có cùng quan điểm với Sixsmith. Joe Napier, trưởng ban An ninh, nhắc Luisa nhớ về bố cô – trầm tĩnh, tỉnh táo, cùng tầm tuổi và cũng bị rụng tóc. Một, hai lần trong bữa ăn cả chục món xa xỉ, cô bắt gặp ông ta nhìn mình: không phải cái nhìn hau háu, mà đầy suy tính. “Fay này, ở cô chưa bao giờ cảm thấy bị cách ly khi ở mãi trên Đảo Swannekke sao?”

“Swannekke ư? Đó là thiên đường!” cô nhân viên quan hệ công chúng sôi nổi. “Buenas Yerbas chỉ cách đấy một giờ, đi xuôi theo bãi biển là đến LA, gia đình tôi thì ở trên San Francisco, thật lý tưởng. Cửa hiệu và điện nước được trợ giá, bệnh viện miễn phí, không khí trong lành, không tội phạm, phong cảnh biển. Ngay cả cánh mày râu,” cô ta thừa nhận, nhỏ giọng, “cũng được chọn lọc sẵn – kỳ thực tôi có thể xem hồ sơ cá nhân của họ - nên cô biết là sẽ không có gã tâm thần nào trong dàn ứng viên. Vừa nhắc đến xong – Issac! Issac! Đến phiên anh nhập hội đi nào.” Fay Li nắm lấy cùi chỏ Issac Sachs.

“Anh có nhớ đã gặp Luisa Rey hôm trước không?”

“Tôi may mắn thật – xin chào, Luisa, lần thứ hai.” Luisa cảm thấy sự hồi hộp trong cái bắt tay của anh ta.

“Cô Rey đến đây,” Fay Li giới thiệu, “để viết một bài về nhân chủng học Swannekke.”

“Ồ vậy hả? Chúng tôi là một bộ lạc chán òm. Tôi hi vọng cô viết đủ số từ quy định cho bài.” Fay Li cười hết cỡ. “Tôi chắc chắn Issac có thể dành ít thời gian để trả lời các câu hỏi của cô, Luisa ạ, phải không, Issac?”

“Tôi là người chán nhất trong những người đáng chán đấy.”

“Đừng tin lời anh ta, Luisa,” Fay Li cảnh báo cô. “Đó chỉ là một phần chiến thuật của Issac thôi. Cô mà sơ hở là anh ta sẽ tấn công ngay.”

Anh chàng bị buộc tội sát gái lắc lư trên gót giày, cắm mặt xuống đất mỉm cười đầy khổ sở.

31

“Sai lầm bi kịch của Issac Sachs,” Issac Sachs phân tích, ngồi còm lưng bên cửa sổ nhìn ra vịnh, đối diện với Luisa Rey hai giờ sau đó, “là đây. Quá hèn nhát để làm một chiến binh, nhưng chưa đủ hèn để nằm xuống lăn lộn như một con chó ngoan.” Lời nói của anh ta trượt đi. Một chai rượu vang gần cạn đặt trên bàn. Quầy bar chẳng còn bóng người. Sachs không nhớ nổi lần cuối cùng anh say khướt thế này là khi nào, hay cảm giác vừa căng thẳng vừa thư giãn cùng lúc: thư giãn, vì một cô gái thông minh đang thích thú trò chuyện cùng anh; căng thẳng, vì anh đã sẵn sàng đâm vào khối u nhọt trong lương tâm mình. Trước sự ngạc nhiên gượng gạo của Sachs, anh bị Luisa Rey thu hút, và đau khổ tiếc nuối tại sao họ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cô gái và nữ phóng viên cứ lẫn lộn với nhau. “Chúng ta đổi đề tài đi,” Sachs nói. “Xe của cô, chiếc,” anh nhái giọng sĩ quan SS trong phim Hollywood, Volkswagen. Nó tên là gì?”

“Sao anh biết con Beetle của tôi có tên?”

“Ai chạy xe Beetle cũng đặt tên cho xe mà. Nhưng xin đừng nói với tôi nó tên là John, George, Paul hay Ringo nhé.”Chúa ơi, Luisa Rey, em đẹp quá.

Cô đáp, “Anh sẽ cười cho mà xem.”

“Không đâu.”

“Chắc chắn mà.”

“Tôi, Issac Caspar Sachs, long trọng tuyên thệ sẽ không cười.”

“Ừ đừng cười, họ tên lót của anh nghe sang chảnh thế kia mà. Chiếc xe tên là ‘Garcia’.” Cả hai lắc đầu, không tạo ra âm thanh gì, cho đến khi cùng phá ra cười. Có thể cô ấy cũng thích mình, có thể cô ấy không chỉ đang tác nghiệp.

Luisa thu tiếng cười lại từ từ. “Những lời tuyên thệ của anh chỉ đáng giá như vậy thôi hả?”

Sachs làm điệu bộ nhận lỗi rồi xoa xoa mắt. “Thông thường có hiệu lực lâu hơn chứ. Tôi không biết tại sao lại cười nhiều đến thế nữa, Garcia” – anh khịt mũi – “không phải là một cái tên quá buồn cười. Tôi từng hẹn hò với một cô gái đặt tên cho xe của cô ấy là Rocitane, thật hết biết.”

“Bạn trai cũ của tôi đặt tên đó. Theo tên của Jerry Garcia, anh biết đấy, người chơi trong ban nhạc Grateful Dead. Anh ta bỏ nó tại ký túc xá của tôi khi động cơ xe bung cả vòng đệm ra, đúng vào khoảng thời gian anh ta bỏ tôi để theo một cô nàng trong đội cổ vũ. Nghe rất sến, nhưng có thật đấy.”

“Vậy mà cô không châm lửa đốt nó?”

“Garcia đâu có lỗi nếu chủ cũ của nó là một Don Juan ưa lừa đảo.”

“Gã này chắc bị điên rồi.” Sachs không định nói thế, nhưng anh cũng không ngượng khi đã lỡ nói ra.

Luisa Rey gật đầu xác nhận một cách duyên dáng. “Dù sao đi nữa, cái tên Garcia cũng hợp với chiếc xe. Không bao giờ chỉnh được đài chính xác, hở ra là vọt, rệu rã hết chỗ nói, cốp xe không đóng hẳn được được, lại còn rỉ dầu, nhưng lại không có vẻ gì sắp ra bãi xe thải cả.”

Mời cô ấy về nhà đi, Sachs nghĩ. Đừng ngốc thế, cả hai đâu còn trẻ con.

Họ ngắm những ngọn sóng xô tràn ánh trăng.

Nói đi. “Hôm trước,” giọng anh lí nhí và anh thấy muốn bệnh, “cô đang tìm cái gì đó trong phòng của Sixsmith.” Những bóng đen dường như vểnh tai lên. “Phải không?”

Luisa cũng kiểm tra xem có ai nghe trộm không, và nói rất khẽ. “Tôi biết Tiến sĩ Sixsmith có viết một báo cáo gì đó.”

“Rufus phải làm việc sát sao với đội ngũ thiết kế và xây dựng nhà máy này. Tức là tôi đây.”

“Vậy thì ông ấy kết luận gì? Về lò phản ứng HYDRA?”

“Tất cả chúng tôi đều biết! Jessops, Moses, Keene... họ biết hết.”

“Về một lỗi thiết kế quan trọng?”

Sachs rùng mình. “Đúng.” Chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ tất cả.

“Nếu có sự cố thì sẽ tồi tệ đến mức nào?”

“Nếu Tiến sĩ Sixsmith đúng, thì sẽ rất, rất khủng khiếp.”

“Tại sao Swannekke B không đóng cửa đợi điều tra thêm?”

“Tiền bạc, quyền lực, còn lạ gì nữa.”

“Anh có đồng ý với những phát hiện của Sixsmith không?”

Thận trọng. “Tôi đồng ý là trên lý thuyết có một rủi ro lớn.”

“Anh có bị gây sức ép buộc giữ kín những nghi ngờ của mình không?”

“Tất cả các nhà khoa học đều bị. Tất cả họ đều đồng ý. Trừ Sixsmith.”

“Ai, Issac? Alberto Grimaldi? Cấp cao hơn thì sao?”

Bóng cây vông mào gà khuấy động thảm cỏ bạc. “Luisa, cô sẽ làm gì với một bản sao của báo cáo này, nếu nó tìm được đường đến tay cô?”

“Đăng nó lên ngay khi có thể.”

“Cô có nhận thức được...” Mình không thể nói.

“Nhận thức được rằng những người ở cấp cao hơn sẽ muốn thấy tôi chết hơn là thấy HYDRA bị mất uy tín ư? Ngay lúc này thì đó là tất cả những gì tôi nhận thức được.”

“Tôi không thể hứa được gì.” Chúa ơi, thật là nhu nhược. “Tôi trở thành nhà khoa học bởi vì... giống như đãi cát tìm vàng vậy. Sự thật chính là vàng. Tôi – tôi không biết mình muốn làm gì nữa...”

“Nhà báo cũng làm việc trong môi trường lấm láp như vậy đấy.”

Trăng chiếu trên mặt biển.

“Hãy làm,” cuối cùng Luisa nói, “bất kì việc gì anh không thể không làm.”