← Quay lại trang sách

- 16 - 32

Trong ánh nắng sớm lộng gió, Luisa Rey ngắm những người chơi golf băng qua sân cỏ xanh mướt, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tối hôm qua nếu cô mời Issace Sachs lên phòng. Anh ấy có hẹn ăn sáng với cô hôm nay.

Cô tự hỏi liệu mình có nên gọi điện cho Javier hay không. Mày không phải là mẹ nó, mày không phải người giám hộ nó, mày chỉ là hàng xóm thôi. Cô không bị lý lẽ ấy thuyết phục, cũng như khi xưa cô không biết làm sao phớt lờ được đứa bé trai mà cô thấy đang ngồi khóc cạnh máng đổ rác, như cô đã không thể không đi xuống chỗ người quản lý, mượn chìa khóa của anh ta và lục lọi nhà chứa rác để tìm những quyển album tem quý giá của nó, giờ đây cô không biết làm sao để khỏi bận lòng. Thằng bé chẳng còn ai khác, và tuổi mười một chưa biết gian manh. Mà nói gì thì nói, đời mày còn ai khác nữa đâu?

“Trông như cô đang gánh cả thế giới trên vai vậy,” Joe Napier nói.

“Kìa Joe. Mời ngồi.”

“Mong cô không thấy phiền nếu tôi ngồi đây. Tôi là kẻ luôn đem theo tin xấu. Issac Sachs gửi lời xin lỗi chân thành, nhưng cậu ấy phải lỡ hẹn với cô.”

“Ô?”

“Alberto Grimaldi bay đến nhà máy của chúng tôi ở Đảo Three Miles sáng nay rồi – theo một đoàn người Đức. Đúng ra Sydney Jessops phải đi theo để hỗ trợ kĩ thuật, nhưng bố của Sid mới bị đột quỵ, nên cuối cùng Issac phải đi.”

“Ô. Anh ấy đã đi rồi à?”

“E là thế. Cậu ấy...” Napier xem đồng hồ “... giờ này đang bay qua dãy núi đá Colorado. Dưỡng thương sau một đêm bí tỉ, chẳng có gì lạ.”

Đừng lộ vẻ thất vọng. “Khi nào anh ấy quay lại?”

“Sáng mai.”

“Ô.” Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.

“Tôi nhiều tuổi gấp đôi Issac và xấu trai gấp ba lần, nhưng Fay nhờ tôi đưa cô đi tham quan nhà máy. Cô ấy đã thu xếp vài cuộc phỏng vấn với một số người mà cô ấy nghĩ cô sẽ quan tâm.”

“Joe, mọi người thật quá tốt bụng khi dành cho tôi nhiều giờ như thế này trong ngày nghỉ cuối tuần của mình,” Luisa nói. Các người biết Sachs sắp phản bội hay sao? Bằng cách nào? Trừ khi Sachs là tay trong? Mình hết nghĩ ra được gì nữa rồi.

“Tôi là một ông già cô đơn có quá nhiều thời gian rảnh rỗi thôi mà.”

33

“Vậy Nghiên cứu & Phát triển được gọi là Chuồng Gà vì những người đầu hình trứng sống ở đó,” Luisa viết xuống sổ, bật cười, khi Joe Napier mở cửa phòng kiểm soát hai giờ sau đó. “Thế mọi người gọi tòa nhà có lò phản ứng là gì?”

Một kĩ thuật viên nhai kẹo cao su nói vọng ra: “Nhà của những Người quả cảm.”

Nét mặt Joe như muốn nói buồn cười nhỉ. “Câu đó tuyệt đối không đưa vào bài nhé.”

“Joe có nói với cô chúng tôi gọi cánh an ninh là gì chưa?” một kiểm soát viên hỏi, cười toe toét.

Luisa lắc đầu.

“Hành tinh khỉ.” Anh ta quay sang Napier. “Giới thiệu khách của ông đi nào, Joe.”

“Carlo Bohn, Luisa Rey. Luisa là phóng viên, Carlo là kĩ thuật viên trưởng. Nếu ở đây một lúc cô sẽ nghe được rất nhiều những cái tên khác dành cho anh ta.”

“Để tôi đưa cô đi tham quan, nếu Joe chịu nhường cô cho tôi trong năm phút.”

Napier quan sát Luisa trong lúc Bohn đưa cô đi tham quan căn phòng sáng choang đèn huỳnh quang đầy những panô và máy đo. Những nhân viên cấp thấp kiểm tra các bản in, nhíu mày quan sát các đồng hồ, đánh dấu vào bảng kiểm tra. Bohn tán tỉnh cô và khi bắt gặp ánh mắt của Napier, khi Luisa quay lưng lại, làm động tác núi đôi hình hai quả dưa; Napier lắc đầu. Milly thường gọi cháu đầy trìu mến, ông nghĩ. Mời cháu đến ăn tối, cho cháu ăn no căng bụng rồi rầy la cháu về những chuyện cần phải rầy la. Ông nhớ lại Luisa khi còn là một cô bé sáu tuổi đáng yêu. Cũng phải hai thập niên rồi kể từ khi bác gặp cháu ở buổi hội ngộ lần cuối của Đồn cảnh sát Phân khu 10. Biết bao nhiêu ngành nghề mà một bé gái liến thoắng có thể lựa chọn, biết bao nhiêu những phóng viên có thể đánh hơi ra cái chết của Sixsmith, tại sao lại chính là con gái của Lester Rey? Tại sao lại xảy đến quá sớm trước khi mình nghỉ hưu? Ai đã bày ra trò đùa tai hại này? Thành phố ư?

Napier chực khóc.