- 15 - 68
Joe Napier rơi vào một sự im lặng vĩnh cửu.
Bóng ma của Bill Smoke lơ lửng trong tầm nhìn tối tăm của ông.
Hơn một nửa trong ông đã chết rồi.
Từ ngữ thốt ra làm bầm dập sự im lặng lần nữa. Hắn sẽ giết con bé.
Khẩu 38 li trong túi quần mi.
Ta đã làm tròn nghĩa vụ rồi, ta sắp chết, vì Chúa.
Này. Đi mà nói với Lester Rey về nghĩa vụ và cái chết. Tay phải của Napier nhích dần về khóa thắt lưng. Ông tự hỏi mình đang là một đứa bé trong cũi hay là một ông già đang cận kề cái chết. Những đêm tối trôi qua, không, những khoảng đời trôi qua. Napier ngày thường buông xuôi nhưng ngón trỏ của ông có một sứ mệnh mà nó nhất định không quên. Phần đuôi khẩu súng chạm đến lòng bàn tay ông. Ngón tay ông luồn qua vòng thép và một ánh sáng rõ ràng soi sáng mục đích của ông. Cò súng, đây, phải rồi. Kéo nó đi. Từ từ thôi...
Chỉnh hướng họng súng. Bill Smoke chỉ cách đó vài mét.
Cò súng chống cự ngón trỏ của ông – sau đó một ánh chớp mang tiếng động khủng khiếp bắn Bill Smoke về phía sau, hai tay hắn vung lên như tay con rối.
Vào khoảnh khắc thứ tư cuối đời mình, Napier bắn thêm một viên đạn nữa vào con rối được những vì sao thắp sáng. Chữ “Silvaplana” hiện lên trong đầu ông, tự nguyện.
Vào khoảnh khắc thứ ba, thi thể Bill Smoke trượt xuống cửa khoang tàu.
Vào khoảnh khắc thứ hai, một chiếc đồng hồ điện tử chớp từ 21:57 sang 21:58. Mắt Napier chìm xuống, ánh nắng mới sinh cắt ngang những cây sồi già nua, nhảy nhót trên dòng Thất Hà. Nhìn kìa, Joe, con diệc đấy.
69
Ở khoa điều trị Margo Roker trong bệnh viện hạt Swannekke, Hester Van Zandt liếc nhìn đồng hồ. 21:57. Giờ thăm bệnh kết thúc lúc tám giờ. “Thêm một bài nữa nhé, Margo?” Vị khách nhìn người bạn đang hôn mê của mình, rồi lật vài trang trong quyển Tuyển tập thơ Hoa Kỳ. “Một chút thơ Emerson nhé? À, đây. Bà nhớ bài này không? Bà đã giới thiệu nó cho tôi đấy.
Nếu kẻ sát nhân hung ác biết hắn đang chém giết
Hay người bị tàn sát biết mình bị hại
Họ không hay biết những con đường huyền ảo
Tôi đã giữ, đã vượt qua, và rồi quay trở lại.
Cả những gì xa xôi, bị quên lãng với tôi đều quen thuộc
Bóng tối và ánh sáng, có gì đâu, là một
Những thiên thần biến đi lại trở lại tôi;
Nỗi ô nhục, niềm vinh quang với tôi cũng là một mà thôi
Họ đã nghĩ xấu và rời bỏ tôi
Khi họ bay đi, tôi chính là đôi cánh;
Tôi - kẻ nghi ngờ và mối hiềm nghi,
Tôi là khúc tụng ca vị giáo sĩ ngân nga.
Những thần linh oai vũ mong muốn chốn trú ngụ của tôi Và ước ao vô vọng...”[69]
“Margo? Margo? Margo!” Mi mắt của Margo Roker chuyển động như đang ngủ lơ mơ. Một tiếng rên phát ra từ thanh quản bà. Bà hớp không khí, sau đó mở to mắt, chớp chớp đầy bối rối và hoảng loạn trước những ống dây trong mũi mình. Hester Van Zandt cũng hoảng loạn, nhưng đầy hi vọng. “Margo! Bà có nghe tôi nói không? Margo!”
Đôi mắt người bệnh dừng lại trên người bạn già, và bà lại ngả đầu xuống chiếc gối. “Có, tôi nghe thấy bà rồi, Hester ạ, bà đang hét toáng lên trong tai tôi đây này.”