- 5 - Sau đó
Bảy tiếng chuông của ca gác sáng vừa điểm. Con giun khiến đầu tôi đau như búa bổ, giống như một quả lắc vừa đập mạnh vào sọ tôi vậy. (Loài kiến có bị đau đầu không? Tôi sẽ vui mừng biến thành con kiến để được giải phóng khỏi nỗi thống khổ này.) Làm thế nào Henry & những người khác ngủ được trong tiếng om sòm chửi bới & văng tục này tôi không biết, nhưng tôi cực kỳ ganh tị với họ.
Tôi nốc một ít thuốc diệt giun, nhưng nó không còn đem lại sự thoải mái nữa. Nó chỉ giúp tôi cảm thấy bình thường một nửa. Sau đó tôi đi một vòng quanh boong tàu, nhưng ngôi sao David đã bị mây dày che phủ. Vài kẻ tỉnh táo hét gào từ trên cột buồm (trong số đó có Autua) & ông Green ở bánh lái trấn an tôi rằng không phải tất cả thủy thủ đoàn đều “quắc cần câu”. Những chiếc chai rỗng lăn từ mạn này qua mạn kia của tàu theo nhịp lắc lư. Tôi giẫm phải Rafael đang nằm cuộn tròn bất động quanh cái tời, bàn tay cong quắp nắm chặt chiếc thùng thiếc trống rỗng. Bộ ngực trần trẻ trung dính chất bẩn tung tóe. Việc cậu ta tìm an ủi trong rượu thay vì một đạo hữu khiến tôi cảm thấy nặng lòng.
“Suy nghĩ tội lỗi khiến ông ngủ không yên à, ông Ewing?” một giọng thô lỗ vang lên bên vai tôi & tôi nhìn xuống. Đó là Boerhaave. Tôi trấn an lão người Hà Lan rằng tuy lương tâm tôi vô cùng yên ổn, tôi ngờ rằng lão ta không thể khẳng định được điều tương tự. Boerhaave nhổ nước bọt xuống biển, mỉm cười. Nếu lão mọc ra sừng & răng nanh tôi cũng sẽ không ngạc nhiên. Lão vác Rafael lên vai, phát vào mông chàng trai học việc & khiêng gánh nặng ngủ li bì như chết này đến khoang phía sau, để giữ an toàn cho cậu bé, tôi tin như vậy.
Ngày Lễ mở quà
Nhật ký ngày hôm qua kết tội tôi vào một nhà tù ân hận suốt phần đời còn lại của mình. Những câu chữ mới sai lầm làm sao, tôi thật khiếm nhã làm sao! Ôi, tôi cảm thấy ghê tởm khi viết ra những dòng này. Rafael đã treo cổ tự vẫn. Treo cổ, bằng một dây thòng lọng vắt qua đầu trục căng buồm của cột buồm chính. Cậu đã tiến lên giá treo cổ vào khoảng giữa cuối ca trực của mình & tiếng chuông đầu tiên. Số phận an bài tôi phải là một trong những người phát hiện. Tôi đang tựa vào thành tàu, vì con giun khiến tôi buồn nôn từng cơn khi nó đang bị trục ra. Trong ánh sáng xanh lờ nhờ tôi nghe một tiếng thét & thấy ông Roderick nhìn lên trời. Sự rối trí làm méo mó khuôn mặt ông ta; sau đó là bàng hoàng; kết thúc là đau đớn. Môi ông ta hình thành một từ, nhưng không phát ra tiếng nào. Ông ta chỉ lên thứ mà ông ta không thể gọi tên.
Ở đó là thi thể đang đung đưa, một vệt xám vẽ trên nền vải. Tiếng ồn vỡ òa từ mọi phía, nhưng ai đang la hét gì với ai thì tôi không thể nhớ nổi. Rafael, treo cổ, thõng yên như một thanh chì khi chiếc Prophetess chồm lên & nghiêng ngả. Cậu bé đáng yêu đó, bất động như một con cừu trên móc treo của ông hàng thịt! Autua đã leo lên trên, nhưng cậu ta chỉ còn có thể nhẹ nhàng hạ thằng bé xuống. Tôi nghe Guernsey lẩm bẩm, “Không bao giờ được ra khơi ngày thứ Sáu, thứ Sáu là ngày Jonah.”
Đầu tôi cháy bỏng với câu hỏi, Tại sao? Không ai thảo luận về chuyện này, nhưng Henry, người cũng cảm thấy kinh hoàng như tôi, nói với tôi rằng, Bentnail đã bí mật kể cho ông nghe về những tội ác trái tự nhiên do Boerhaave & những “con rắn sọc dài” của lão gây ra với cậu bé. Không chỉ trong đêm Giáng sinh, mà là hằng đêm trong nhiều tuần rồi.
Nghĩa vụ của tôi là lần theo dòng sông tối tăm này đến nguồn của nó & thực thi công lý trên kẻ vô lại nhưng, Chúa ơi, tôi còn không thể ngồi nổi để tự ăn uống! Henry nói tôi không thể trừng phạt bản thân chỉ vì sự ngây thơ trở thành con mồi của cái ác, nhưng làm sao tôi có thể bỏ qua như thế? Rafael chỉ bằng tuổi Jackson. Tôi cảm thấy mình thật bất lực, tôi không thể chịu đựng nổi chuyện này.