Chương 8 LỜI NÓI DỐI TRƯỚC LÚC KHỞI HÀNH
"Mười giờ đêm hôm đó, Đàm Tấn Lỗi hẹn tôi đến bệnh viện.
Lúc anh ta gọi điện tôi đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Còn người cùng phòng với tôi - Khương Lệ, không biết lại đi chơi đêm ở chỗ nào. Đàm Tấn Lỗi nói anh ta nhớ ra một vài chuyện, nhất định phải nói cho tôi biết, cũng chỉ có thể nói với tôi.
Tôi mặc quần áo chỉnh tề đi xuống. Đinh Duy Thiên đang ngồi vắt chéo chân đọc tạp chí trên sô pha ở tầng dưới. Tôi nghĩ đây không phải là sự trùng hợp.
“Cảnh sát Đinh đang đợi tôi sao?”
“Đúng vậy. Nghiêm Túc sẽ lái xe đưa chúng ta qua đó.”
Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe cảnh sát, thật ra không chỉ có một chiếc xe cảnh sát, chiếc xe mà Nghiêm Túc lái chỉ là một trong số cả đoàn xe cảnh sát đang xuất hiện tại đây mà thôi. Khi chúng tôi ngồi lên xe, Nghiêm Túc cho xe chạy, hòa vào đoàn xe phía trước, cùng hướng đến bệnh viện. Xe cảnh sát ở Mỹ vừa nghiêm túc vừa nặng nề. Tôi còn chưa kịp quan sát được trong xe có gì đặc biệt thì đã bị ép mặc một chiếc áo chống đạn.
Tôi hỏi Đinh Duy Thiên, “Anh làm cái gì vậy?”
“Cảnh sát Los Angeles yêu cầu như vậy. Hiện tại tâm trạng của Đàm Tấn Lỗi rất kích động, hơn nữa anh ta chỉ đồng ý gặp riêng em. Do đó đây là biện pháp bảo vệ an toàn và cần thiết.”
“Các anh quá quan trọng hóa vấn đề! Tiểu Đàm chỉ là một bệnh nhân, anh ta cũng không có súng.”
“Đây là quy định.”
Nghiêm Túc vừa lái xe vừa nói thêm, “Đội trưởng phu nhân, chịu khó một chút, nhập gia tùy tục là được rồi”.
“Cút…” “Cút…”
Nghiêm Túc vuốt mũi, “Hai người không cần phải có thần giao cách cảm như vậy đâu, để tôi cút một lần là được rồi. Hơn nữa, tôi cút thì ai lái xe cho hai người chứ, đúng không? Đội trưởng, nói gì thì nói, cái xe này công nhận là xịn thật. Hệ thống giảm xóc của người Mỹ có hiệu quả tốt thật.
Nhìn hệ thống cảm ứng này mà xem, thật không hề thua kém Porsche chút nào”.
Đinh Duy Thiên không thèm để ý đến mấy lời linh tinh của anh ta mà quay sang dặn dò tôi.
“Khi gặp anh ta em đừng quá căng thẳng.” Não tôi còn chưa kịp bắt nhịp.
“Căng thẳng cái gì?”
“Tôi đã nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Đàm Tấn Lỗi với em do cảnh sát ghi âm lại. Giọng của anh ta rất kích động. Tôi cho rằng dược tính trên người anh ta đã phát tác một lần nữa.”
“Dược tính?”
“Kết quả xét nghiệm máu cho thấy trong người anh ta có độc tố. Cụ thể là loại độc nào tôi cũng không muốn nói nhiều. Em phải hiểu rằng hiện tại, anh ta đang ở trong trạng thái không bình thường. Loại độc tố này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, thậm chí có thể làm những hành động điên cuồng trong vô thức. Lúc anh ta nhập viện, chúng tôi đã tìm ra loại độc tố này nhưng không hiểu tại sao, bây giờ nó lại tiếp tục phát tác.”
Hai mắt tôi trợn tròn, “Trong bệnh viện cũng có người hạ độc?”
“Cũng không thể khẳng định như vậy. Có lẽ không phải do hung thủ hạ độc nhiều lần mà là do chính bản thân anh ta đã hấp thu độc tố này theo quán tính. Loại độc tố này có thể được hấp thu vào cơ thể thông qua da và niêm mạc. Chỉ cần tội phạm nắm được thói quen của Đàm Tấn Lỗi khi hạ độc thì có thể đạt được hiệu quả trúng độc nhiều lần.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình, vất vả lắm mới nghĩ được muốn hỏi câu gì tiếp theo.
“Như vậy tôi phải làm gì?”
“Trên người em đang được gắn thiết bị ghi âm. Trước hết em cứ nghe anh ta nói. Nếu cần trợ giúp, chúng tôi sẽ xông vào.”
Vài giọt mưa lớn giội xuống cửa kính xe cảnh sát, tiếp đó là vô số hạt mưa lũ lượt kéo đến. Ngay sau đó, trên cửa kính ô tô xuất hiện những dòng nước mưa chảy dài, liên tục. Cả một ngày âm u cuối cùng đã kết thúc bằng một cơn mưa.
Nghiêm Túc oán giận, “Thời tiết quỷ quái gì vậy!”
Đinh Duy Thiên tìm một chiếc sơ mi kiểu nam đưa cho tôi. Là loại áo kẻ ca rô màu xám, có cúc bằng kim loại. Tôi biết đây là áo của anh.
“Em mặc vào đi. Một lát nữa, nơi em phải tới là sân thượng bệnh viện.”
Tôi mặc áo vào, bao chặt quanh người.
Nghiêm Túc nhếch miệng, “Đội trưởng này, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành”.
Đinh Duy Thiên phủ nhận.
“Linh cảm của cậu có chuẩn bao giờ đâu…”
Tôi nói, “Tôi cũng có dự cảm không tốt, phải làm sao bây giờ?”.
“Rất đơn giản.”
Anh dang rộng đôi tay ôm chặt lấy tôi như gà mẹ bảo vệ gà con. Tôi có thể ngửi được hương vị Mild Seven nhàn nhạt vương trên quần áo anh. Nhịp tim của anh rất nhanh. Trong những nhịp đập đều đặn ấy chứa đựng một loại sức mạnh không thể nói rõ bằng lời.
Nghiêm Túc trêu ghẹo, “Mẹ ơi… Lúc tôi nói linh cảm có chuyện chẳng lành, sao đội trưởng lại không dùng chiêu này với tôi chứ?”.
Tôi trốn trong vòng tay của Đinh Duy Thiên, cười khanh khách, tưởng tượng hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau, quả thực rất hài hước. Nhất là giọng nói đầy chua ngoa, rõ ràng mang theo giọng điệu ghen tuông của Nghiêm Túc khiến cho người ta không muốn cười cũng không được. Tại sao bố mẹ anh ta có thể đặt cái tên “Nghiêm Túc” cho một người không nghiêm túc như vậy? Lẽ nào họ đã đoán trước được sau này con mình chẳng nghiêm túc tẹo nào nên mới cố ý đặt cái tên ấy.
Đinh Duy Thiên vỗ vai tôi.
“Được rồi. Những việc giao cho em, em đều hiểu rõ cả rồi chứ?”
Tôi không muốn nói là đã hiểu rõ, cũng không phủ nhận. Mấy ngày nay tôi vẫn thường nghĩ rằng nếu như mình chưa bao giờ đến Mỹ thì có phải tốt hơn bao nhiêu không. Tôi sẽ không nghi ngờ anh trai mình, cũng không phải chứng kiến Tiểu Đàm bị thương. Còn cả đoạn video và đôi giày kỳ quái kia nữa. Nếu những thứ này chưa từng xảy ra thì tốt biết bao.
Xe dừng lại tại vị trí chếch một đoạn so với sảnh bệnh viện. Nghiêm Túc tắt máy.
“Chị dâu, bây giờ phải trông cậy vào chị rồi.” “Cút…”
Khi tôi vừa ra khỏi xe được một lát thì nghe thấy Đinh Duy Thiên ho nhẹ một tiếng, nói, “Thật ra gọi chị dâu nghe cũng không tệ”.
Con đường từ sảnh đến sân thượng có rất nhiều cảnh sát đang mai phục. Họ yên lặng chỉ đường cho tôi, không gây bất kỳ tiếng động nào, giống như trên sân thượng có một đứa trẻ đang say ngủ và bọn họ không có ý định đánh thức nó vào lúc này. Có người đưa cho tôi hai chiếc ô. Tôi hướng về phía người cảnh sát đó, gật đầu cám ơn.
“Lỗi Lỗi… bố ở đây mà.”
“Tiểu Lỗi…”
Tôi càng đi lên, giọng nói của bố mẹ Đàm Tấn Lỗi càng trở nên rõ ràng.
Những cảnh sát có nhiệm vụ canh cửa đứng tránh ra để nhường đường cho tôi đi.
Đây là một sân thượng rất nhỏ, những căn phòng nối với tầng thượng này đều có mái dốc, nóc nhà thiết kế theo hình thập tự giá, chỉ lộ ra một phần bằng phẳng rất nhỏ này. Trên sân thượng hẹp có trồng rất nhiều cây xanh, không gian trống cho người đứng rất hạn hẹp. Đàm Tấn Lỗi đang đứng bên mé ngoài sân thượng, hai chân kẹp giữa mấy thanh lan can sắt. Bố mẹ Đàm Tấn Lỗi không che ô, hai bác đang run cầm cập đứng giữa trời mưa gió, gọi khàn cả giọng.
Tôi bung ô, đi ra ngoài. “Tiểu Đàm…”
“Hướng dẫn viên Lý đã tới rồi. Lỗi Lỗi mau nhìn này, hướng dẫn viên Lý tới rồi này!”
Môi Đàm Tấn Lỗi trắng bệch, cơ thể của anh ta run lên vì lạnh. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Đàm nên cảm thấy mình như sinh ra ảo giác, dường như tôi nhìn thấy anh ta đang nở nụ cười, trong mắt anh ta cũng có ý cười.
“Cô đã đến rồi”, anh ta nói. “Ừm.”
“Bố, mẹ, hai người đi cả đi. Con có lời muốn nói với cô ấy, chỉ nói riêng cho cô ấy nghe.”
“Được, được.”
Sau khi hai người họ rời đi, không gian nhỏ hẹp bị phủ kín cây xanh này chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi đứng trong lan can sắt, anh ta ở bên ngoài.
Tôi nói, “Tiểu Đàm, anh đừng quá kích động...”. “Cô nghe tôi nói!”
Tôi chưa bao giờ thấy Đàm Tấn Lỗi lộ ra vẻ mặt căm hận như vậy. Anh ta vẫn thường điềm đạm nói chuyện hoặc uống trà. Ngay cả sau ca phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu, ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn rất thân thiện.
Tôi lùi về phía sau một bước.
Lời nói tiếp theo của anh ta khiến tôi khiếp sợ. Anh ta nói, “Tôi đã giết Tiểu Lộ”.
“Tiểu Đàm, anh...”
“Tôi nói tôi đã giết Tiểu Lộ! Cô nghe cho rõ đây! Là tôi, là đôi bàn tay này đã giết Tiểu Lộ! Cô có thấy máu đang chảy xuống từ ngón tay tôi hay không, dòng máu...”
“Không không không, Tiểu Đàm, đó là nước mưa.”
“Cô có biết tôi giết Tiểu Lộ như thế nào không? Tôi tiêm cho cô ấy một mũi, giống thế này này, nhẹ nhàng ấn kim tiêm vào người cô ấy. Sau đó dung dịch thuốc kia dần truyền vào trong thân thể cô ấy. Sau khi tiêm xong, tôi còn hát cho cô ấy nghe một bài hát thiếu nhi. Búp bê cùng gấu con nhảy múa, cùng nhảy nào một, hai, một. Bọn họ đang nhảy múa vòng quanh, cùng nhảy nào một, hai một.”98*
*Bài hát “Búp bê nhảy cùng gấu nhỏ” - 洋娃娃和小熊跳舞..
Nói rồi, anh ta hát lên, dùng tiếng hát tàn nhẫn để hát lên bài hát thiếu nhi mà tất cả chúng ta đều đã thuộc nằm lòng.
“Hắn nói tôi và Tiểu Lộ không phải là chị em.” “Ai?”
“Tiểu Lộ là chị gái tôi. Mái tóc của Tiểu Lộ đen nhánh, rất đẹp. Dung mạo của Tiểu Lộ còn đẹp hơn cô. Tiểu Lộ mặc quần áo trắng là xinh đẹp nhất…”
Tôi không thể nào thông qua cuộc đối thoại thiếu logic trầm trọng này để tìm cách kết nối với anh ta. Giống như có một sợi dây thừng vô hình đang trói tư duy của Đàm Tấn Lỗi lại, ép anh ta vào trạng thái tự kỷ. Hạt mưa vô tình rơi xuống chiếc ô trên đầu tôi, gió rít gào trên bầu trời. Los Angeles vốn êm ả như thiên đường lúc này đã biến thành địa ngục đáng sợ. Tôi sợ hãi.
“Tiểu Đàm, anh đừng nói nữa. Để tôi gọi bác sĩ tới.” “Không cần, cô không được cử động. Tôi muốn cô là người chứng kiến, mặc dù thân thể của tôi tiêu vong nhưng tôi và Tiểu Lộ sẽ mãi ở bên nhau. Tên đó nói chúng tôi không phải là chị em, hừ, hắn là kẻ lừa đảo. Tôi và Tiểu Lộ yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi không được người đời chấp nhận, vậy nên tôi mới giết Tiểu Lộ, giết Tiểu Lộ...”
“Anh đừng làm chuyện điên rồ… Bác sĩ sẽ có biện pháp giúp anh.”
Tôi thấy hai cảnh sát buộc dây thừng xuất hiện từ hai bên trái, phải. Bọn họ tới để cứu Tiểu Đàm, tôi biết chỉ cần kiên nhẫn thêm một lát, chỉ cần một lát nữa thôi anh ta sẽ an toàn.
Tôi cố gắng phân tán sự chú ý của anh ta.
“Tiểu Đàm, tôi kể cho anh nghe chuyện về nhà biểu diễn nhé. Ngày hôm nay tất cả mọi người đều tới đó. Kiến trúc của nó rất đẹp, đó là…”
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, nước mưa như mực tàu dội màu đen kịt lên hết chỗ này tới chỗ khác. Ánh đèn nê-ông màu đỏ phía đằng xa hòa trong nước mưa tạo ra một thứ ánh sáng kỳ dị. Những nhộn nhịp ngoài kia đều là của người khác, còn nơi đây không thể nhìn thấy một thứ ánh sáng nào, chỉ có sự tối đen u ám đến nghẹt thở. Sự hung hăng trong đôi mắt Đàm Tấn Lỗi đột nhiên biến mất. Tôi bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, bèn tiến lên một bước.
“Cô đừng lại gần đây, làm gì cũng vô ích thôi. Là chính tôi không muốn thừa nhận tôi và Tiểu Lộ vốn không phải là chị em. Ha ha ha ha ha ha, thật nực cười. Bởi vì điều đó mà Tiểu Lộ của tôi… Tiểu Lộ của tôi… Lý Tĩnh, cô phải cẩn thận một chút, phải thật sự cẩn thận. Cô hãy nhớ kỹ, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi, hãy cẩn thận với người thân cận nhất của mình.”
Anh ta buông lỏng tay, ngửa người ngã về phía sau.
“Không…”
Tôi ném dù đuổi theo muốn bắt lấy tay anh ta. Hai nhân viên cứu hộ chạy lên từ hai bên, vài người cảnh sát phía sau tôi cũng ùa lên… Nhưng chậm mất rồi, tất cả đều đã quá muộn. Khi ngửa người, thậm chí trên môi Tiểu Đàm còn nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ trong nháy mắt, anh ta đã bị đêm đen mưa gió cùng mặt đất tối đen nuốt trọn.
Một cơn gió lạnh thổi tới làm tôi phát run.
Bên tai tôi vang lên rất nhiều âm thanh, là tiếng khóc ngày càng thảm thiết của bố mẹ Đàm, đó là một loại âm thanh thống khổ tới cùng cực, khiến ai nghe thấy cũng đều cảm thấy đau lòng. Lần thứ hai chứng kiến người chết, tôi không hề nhận được sự chú ý. Cảnh sát cầm đèn pin, từng người từng người chạy lướt qua tôi. Vì tôi đã quá mệt mỏi nên những quần thể kiến trúc phía đằng xa dần trở nên mơ hồ trong mắt tôi, chúng như đang dịu dàng dang rộng hai tay vẫy gọi tôi.
Đúng lúc này, chiếc dù của Đinh Duy Thiên che trên đỉnh đầu tôi, “Lý Tĩnh”.
Tôi chết lặng nhìn anh giống như chưa bao giờ quen biết con người này.
“Đừng đờ người ra đó. Em có như vậy cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Phải.”
“Em tới đây đi. Tôi dẫn em đi tháo mấy món đồ trên người em ra.” “Được.”
Ba người chúng tôi ngồi trong văn phòng làm việc giản dị của bệnh viện. Nghiêm Túc mua cho tôi một cốc chocolate nóng. Mãi cho tới khi tôi tháo tất cả trang bị trên người xuống, giao lại cho Đinh Duy Thiên để anh trả cho cảnh sát Mỹ, tôi vẫn cảm thấy những gì mình trải qua đêm nay giống như cảnh tượng khi tôi bị lạc vào một bộ phim khủng bố xưa cũ, thật khó tin... Mọi việc không hề chân thực.
Hơi ấm truyền từ chiếc cốc tới lòng bàn tay tôi. Khoảng thời gian tiếp theo, tôi im lặng ngồi nghe Nghiêm Túc và mọi người phân tích vụ án.
“Đội trường, những ghi chép anh yêu cầu tôi đều đã tìm ra rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Tôi phục anh rồi đó đội trưởng. Kết quả rất giống với những gì anh suy đoán.”
“Ồ, nói nghe thử xem.”
“Phần đầu tiên là tài liệu ghi lại cuộc thẩm vấn với Hà Phương Phương, bạn thân đồng thời là bạn cùng phòng với Kỷ Tiểu Lộ thời đại học.”
Nghiêm Túc đọc to:
“Hỏi: “Kỷ Tiểu Lộ có bạn trai hay không?”
Đáp: “Có, là bạn cùng lớp đại học với chúng tôi, Trương Mỗ.”
Hỏi: “Cô có biết quan hệ giữa họ như thế nào không?”. Đáp: “Quan hệ giữa họ rất tốt. Nếu như Tiểu Lộ không xảy ra chuyện, có lẽ hai năm nữa họ sẽ kết hôn”.
Hỏi: “Cô ấy có từng phá thai không?”
Đáp: “Chưa bao giờ. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy thì làm sao tôi lại không biết được chứ”.
Hỏi: “Cô có biết Đàm Tấn Lỗi không?”. (Cảnh sát điều tra đưa cho Hà Phương Phương ảnh của Đàm Tấn Lỗi)
Đáp: "Tôi chưa từng gặp người này".
Phần thứ hai là tài liệu ghi lại cuộc thẩm vấn với mẹ nuôi của Kỷ Tiểu Lộ.
Hỏi: “Khi bà nhận nuôi con gái mình thì cô ấy có anh chị em không?”.
Đáp: “Có một đứa em trai”.
Hỏi: “Bà và con gái có biết em trai cô ấy hiện đang sống ở đâu không?”.
Đáp: “Tôi không biết. Tiểu Lộ cũng không quan tâm đến điều này”.
Hỏi: “Con gái bà có từng oán giận bạn trai đối xử với cô ấy không tốt hay không?”.
Đáp: “Con bé vẫn thường như vậy. Tình cảm của con bé và cậu trai kia rất tốt”.
Hỏi: “Bà đã từng gặp Đàm Tấn Lỗi chưa?”. Đáp: “Trước nay chưa gặp bao giờ”.
Phần thứ ba là tài liệu ghi chép cuộc thẩm vấn đồng nghiệp của Kỷ Tiểu Lộ, ngồi ở phía đối diện và cũng là người bạn tốt nhất của cô ấy trong công ty.
Hỏi: “Theo cô thì Kỷ Tiểu Lộ là người như thế nào?”. Đáp: “Là một cô gái rất bình thường, không có gì khác biệt so với những đồng nghiệp khác, cũng thích ăn vặt, nói chuyện phiếm”.
Hỏi: “Cô ấy đã từng nói về thân thế của mình chưa?”. Đáp: “Tôi biết cô ấy là trẻ được nhận nuôi. Bố mẹ nuôi không quan tâm tới cô ấy, chỉ coi trọng em trai. Nhưng cuộc sống của cô ấy cũng không tệ. Bạn trai rất yêu thương cô, thường xuyên đưa đón cô ấy đi làm”.
Hỏi: “Cô đã từng gặp bạn trai cô ấy chưa? Cô ấy có từng phá thai không?”.
Đáp: “Chúng tôi đã quá quen với bạn trai cô ấy rồi, không những đã từng gặp mà còn cùng đi ăn cơm với anh ta. Không, tuyệt đối không phải là người trong bức ảnh các anh đưa cho tôi xem. Bạn trai cô ấy họ Trương, điều này thì tôi dám khẳng định. Nhưng tôi cũng có nghe Kỷ Tiểu Lộ nói qua mấy lần về người họ Đàm này, nhất là trước khi đi du lịch, cô ấy còn nhắc tới anh ta. Cô ấy nói gã tên Đàm cái gì Lỗi này cứ nằng nặc đòi nhận cô ấy làm chị, đã bám theo cô ấy gần một năm, có vẻ khá kỳ lạ. Lúc đầu tôi còn cười trêu cô ấy đừng có trâu già gặm cỏ non. Còn về phá thai hay không thì tôi không rõ lắm, ít nhất là trong thời gian đi làm ở công ty chưa bao giờ tôi thấy cô ấy xin nghỉ. Cô ấy đã lên sẵn kế hoạch kết hôn với bạn trai. Nhìn cô ấy cũng không giống người từng phá thai”.
Phần thứ tư là tài liệu ghi chép lại cuộc thẩm vấn bố mẹ Đàm Tấn Lỗi trước đây.
Hỏi: “Làm sao hai người lại biết đến Kỷ Tiểu Lộ?”.
Đáp: “Con trai thường nhắc về cô ấy với chúng tôi. Lúc đầu chúng tôi tưởng rằng thằng bé có bạn gái, còn dặn dò không được để ảnh hưởng tới việc học tập”.
Hỏi: “Hai vị đã từng gặp Kỷ Tiểu Lộ chưa?”.
Đáp: “Thằng bé từng dẫn một cô gái về nhà chơi, nói cô ấy là Kỷ Tiểu Lộ. Chúng tôi cũng không hỏi, chỉ cho rằng đó chính là bạn gái của nó”.
Hỏi: “Có phải là người trong ảnh này không?”. Đáp: “Hình như là đúng, tôi không nhớ rõ lắm”.
Hỏi: “Khi tới cô ấy có biểu hiện gì, có tỏ ra thân thiết với con trai của hai vị không?”.
Đáp: “Thân thiết thì không có, dù sao cũng mới là lần đầu tới nhà chơi. Cô gái ấy có vẻ tất tò mò về chuyện ở cô nhi viện, hỏi rất nhiều về chuyện này. Lúc ấy chúng tôi mới biết được có khả năng hai người là chị em ruột. Nhìn qua thì cô gái ấy cũng có vẻ là đến để xác nhận mối quan hệ này”.
Cuối cùng là phần ghi chép cuộc thẩm vấn viện trưởng cô nhi viện Dương Quang.
Hỏi: “Đàm Tấn Lỗi và Kỷ Tiểu Lộ có phải là hai chị em ruột không?”.
Đáp: “Chúng tôi không thể xác minh được điều này, hồ sơ thông tin ngày xưa giờ không còn nguyên vẹn nữa. Chúng tôi chỉ có hồ sơ cá nhân các cô nhi được nhận nuôi chứ không có giấy tờ chứng minh quan hệ huyết thống”.
Hỏi: “Dựa vào hồi ức của mình, ông có thể nhớ ra được điểm nào có liên quan không?”.
Đáp: “Gần đây, Đàm Tấn Lỗi chạy tới viện mồ côi nói muốn nhận lại chị gái mình. Lúc đó tôi cũng nói như vậy, có điều cậu ta vẫn nhất quyết không chịu tin. Đúng là trong hồ sơ lưu trữ của chúng tôi có nói Kỷ Tiểu Lộ còn một người em trai nhưng rốt cuộc là đứa trẻ nào, có trong cô nhi viện của chúng tôi hay không thì không thể xác định được. Dựa theo ngày tháng năm sinh để tính thì xác suất việc hai người họ là chị em ruột rất thấp. Đàm Tấn Lỗi còn năn nỉ nhân viên phụ trách của chúng tôi ghi thêm việc anh ta có một người chị vào trong hồ sơ. Thực sự chúng tôi bị anh ta năn nỉ đến không còn cách nào mới buộc phải điền vào. Lúc trước, trong hồ sơ của anh ta vốn không hề có chị gái”.
Hỏi: “Dựa theo suy đoán của ông, việc Đàm Tấn Lỗi và
Kỷ Tiểu Lộ là hai chị em ruột rất khó xảy ra?”.
Đáp: “Đúng vậy. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.” Nghiêm Túc uống một hớp nước, tổng kết lại vài điểm,
“Theo như tôi phán đoán, một là Đàm Tấn Lỗi là kẻ điên; hai là hắn ta và Kỷ Tiểu Lộ không có chút quan hệ huyết thống nào cả, những ghi chép về quan hệ giữa hắn và Kỷ Tiểu Lộ như là nạo thai hay yêu nhau thế nào… tất cả chỉ là lời hắn bịa đặt; ba là sau khi phát điên, khả năng hắn ta giết chết Kỷ Tiểu Lộ là rất cao”.
Đinh Duy Thiên bổ sung, “Cậu quên nói việc hắn ta vẫn luôn bị thuốc khống chế”.
“Loại thuốc này có thể làm cho hắn ta thực hiện những hành động điên rồ trong thời gian dài như vậy? Tôi nghi ngờ điểm này. Đội trưởng, tôi luôn nghĩ rằng thuốc không thể khống chế được những lời nói hay hành động của hắn ta, chỉ có thể là một trong những nhân tố thúc đẩy hắn ta phát điên mà thôi.”
Đinh Duy Thiên dùng cán bút gõ lên mặt bàn, “Nếu vậy thì cần sắp xếp lại các dữ liệu một chút. Không biết xuất phát từ mục đích gì mà Đàm Tấn Lỗi bắt đầu ảo tưởng rằng mình có một người chị gái, thậm chí hắn ta còn nhận định người đó là Kỷ Tiểu Lộ. Vì vậy hắn ta từng đi tìm gặp Kỷ Tiểu Lộ, cũng nhiều lần về cô nhi viện yêu cầu viện trưởng sửa lại hồ sơ cá nhân. Chị em yêu nhau, Kỷ Tiểu Lộ sảy thai cũng là những chuyện giả dối không có thật. Kỷ Tiểu Lộ đã từng oán giận bạn trai mình, nhưng đó không phải Đàm Tấn Lỗi. Bạn trai cô ấy là một người khác. Hai người bọn họ vốn không hề có bất kỳ mối quan hệ nào”.
Nghiêm Túc gãi đầu, “Thật đúng là khiến cho người ta nản chí. Sau khi nghe đội trưởng tổng kết như vậy, tất cả những gì chúng ta làm đều tốn công vô ích rồi. Điều tra tới điều tra lui thì ra chỉ là hai người không quen biết”.
Đinh Duy Thiên không hiểu sao lại thở dài.
“Một vụ án mạng ly kỳ như vậy càng đáng để thảo luận. Đầu tiên, nếu như tất cả mọi chuyện đều là do Đàm Tấn Lỗi tự biên tự diễn, vậy thì thuốc độc kia phải giải thích như thế nào? Là loại thuốc hắn ta quen dùng hay hắn ta bị ai đó bỏ thuốc? Thêm nữa, chúng ta đã tìm được bản hoàn chỉnh của đoạn video kỳ quái kia. Nhưng việc nó có từ bao giờ thì nhân viên kỹ thuật của chúng ta còn đang trong quá trình gấp rút tiến hành phân tích làm rõ. Cuối cùng là đôi giày khiến người ta đau đầu kia, không có dấu vân tay, cũng không được làm từ chất liệu đặc biệt nào. Lẽ nào nó xuất hiện chỉ là để đánh lạc hướng chú ý của chúng ta?
Một cảnh sát người Mỹ lại gần, đưa cho Nghiêm Túc một túi hồ sơ bằng giấy kraft màu nâu.
“Đội trưởng, đây là đoạn ghi âm từ thiết bị trên người
Lý Tĩnh. Cảnh sát phía Mỹ giữ bản gốc và giao cho chúng ta bản sao. Chúng ta có nghe luôn bây giờ không?”
“Bật đi.”
Tôi bịt chặt lỗ tai mình, không muốn nghe lại đoạn hội thoại đầy ám ảnh đó nữa. Bên tai tôi cứ lặp đi lặp lại những lời Đàm Tấn Lỗi vừa nói, “Cẩn thận người bên cạnh cô”. Anh ta đang ám chỉ ai, tại sao không nói trắng ra cho tôi biết? Cốc chocolate nóng của tôi đã nguội ngắt từ bao giờ. Tôi đưa tay lên miệng hà hơi và không ngừng ma sát hai lòng bàn tay. Nhiệt độ về đêm giảm đột ngột khiến người ta khó có thể tin lúc này đang là giữa mùa hè.
Sau khi nghe lại cuốn băng ghi âm, Đinh Duy Thiên tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, “Trong những phút cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng Đàm Tấn Lỗi cũng ý thức được rằng Kỷ Tiểu Lộ không phải là chị gái của hắn ta”.
Nghiêm Túc đáp lời, “Đúng vậy. Điều đó chứng tỏ rằng bi kịch tình yêu bị cấm đoán giữa hai người họ không hề tồn tại. Ôi mẹ ơi, thật khó chịu! Nếu vậy thì sao Đàm Tấn Lỗi lại muốn tự sát? Cho dù Kỷ Tiểu Lộ có bạn trai hay không thì hắn ta vẫn có thể tiếp tục theo đuổi cô ấy cơ mà”.
“Chắc chỉ có một chuyện có thể làm hắn ta tự sát, đó chính là hắn đã giết Kỷ Tiểu Lộ.” Đinh Duy Thiên bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
“Cũng có thể như vậy, đội trưởng.”
Tôi yên lặng, nghiêng đầu sang một bên. Trần nhà bệnh viện rất cao, vách tường trắng đến chói mắt. Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc ngồi thảo luận tới lui, tranh cãi không ngớt ở bàn bên cạnh. Có vẻ như vẫn còn vô số những điểm đáng ngờ.
“Vụ án về Kỷ Tiểu Lộ có vẻ như đã đi đến hồi kết. Lúc trước, chúng ta căn cứ vào thông tin từ cô nhi viện mà xác định Kỷ Tiểu Lộ và Đàm Tấn Lỗi là cặp đôi bị cấm đoán, đây là suy đoán hoàn toàn sai lầm. Trên thực tế, Kỷ Tiểu Lộ và Đàm Tấn Lỗi không có bất cứ quan hệ tình cảm nào, càng không phải là chị em. Hơn nữa, xác suất cô ấy bị Đàm Tấn Lỗi tiêm thuốc độc hại chết là 99%. Như vậy, trọng điểm vụ án sẽ được chuyển về phía Đàm Tấn Lỗi. Việc gặp gỡ, điều tra những người có quan hệ với hắn ta không thể chậm trễ được.”
Đinh Duy Thiên lộ ra nụ cười khổ, “Đừng nói là 1%, dù còn 0,1% thì chúng ta vẫn chưa tìm ra được chân tướng.”
Tôi đứng dậy nói, “Tôi muốn đi về”. “Để bọn tôi đưa em về.”
Điện thoại di động của tôi vang lên, là anh trai gọi tới. “Tĩnh Tĩnh, em đang ở đâu?”
“Em ở bệnh viện. Bây giờ em chuẩn bị về khách sạn.”
“Anh ở gần đó. Để anh tới đón em.”
“Anh à…”
Trên mặt Đinh Duy Thiên hiện lên mười mấy dấu chấm hỏi. Tôi giải thích cho anh.
“Là anh trai tôi gọi tới. Anh ấy ở gần đây, anh ấy sẽ tới đón tôi.”
Trông Nghiêm Túc rõ ràng là không vui.
“Ở ngay gần đây? Lẽ nào là anh ta căn giờ tới đón. Người có giác quan nhạy bén mới là một tay thợ săn giỏi. Không tệ, tay này có tiền đồ đấy.”
Tôi nổi giận!
“Nghiêm Túc! Anh dám nói thêm một câu nữa xem!” “Chị dâu gọi tôi làm gì.”
“Anh…”
Anh trai tôi đẩy cửa đi vào, khuôn mặt nặng nề. Lẽ nào lúc ở ngoài anh đã nghe được gì rồi sao, thôi toi rồi.
“Tĩnh Tĩnh, đã về được chưa?” “Được rồi, được rồi, đi thôi.”
Anh trai cầm tay nắm cửa hỏi tôi, “Em không mang ô theo à?”
“Em không mang theo. Ra ngoài rồi nói nhé.”
Cầu thang bệnh viện rất rộng. Để đề phòng bệnh nhân trượt ngã, bệnh viện đã trải lên trên một lớp thảm sẫm màu.
Bên ngoài, xe cảnh sát vẫn bao vây trọn khu vực trong và ngoài bệnh viện. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt. Tôi và anh trai nán lại ở bên trong.
“Bỗng nhiên anh nghĩ tới hồi Tĩnh Tĩnh lên bảy tuổi.” “Sao? Anh nghĩ tới cái gì?”
“Năm ấy Tĩnh Tĩnh bảy tuổi, em cùng các bạn đi bắt dế mèn, sau đó nuôi chúng trong những chiếc bình thủy tinh nhỏ. Vừa tan học là em và các bạn sẽ cùng tụ tập một chỗ để chơi đá dế. Nếu như thắng sẽ được ăn ngô rang, dưa hấu. Nếu thua, dế mèn sẽ bị bẻ chân chỉ còn lại thân thể mềm nhũn. Các bạn khác sẽ vứt chúng vào bụi cỏ ngay lập tức. Còn em không nỡ vứt, lén lút nhặt những con dế bị cụt tay, mất chân đó về nuôi. Nhưng chúng nó đều chết rất nhanh. Cứ mỗi lần có một con chết em lại hỏi anh có phải con tiếp theo sẽ không chết không.”
Đôi mắt của anh rực sáng. Về tuổi thơ ngây ngô của mình, tôi vẫn còn nhớ được rất nhiều điều.
“Em đã dùng đủ mọi cách chăm sóc chúng nó nhưng những con còn lại đều chết rất nhanh.”
Một chiếc lá cũng đủ làm gợn sóng dòng sông ký ức. Anh trai tôi nhắc lại kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ để làm gì vậy?
“Em còn nhớ những cái tên mình đã đặt cho mấy con dế mèn không?”
Tôi cẩn thận nhớ lại.
“À… dế mèn Đại Tướng Quân, Đại Đao Vương, Uy Vũ, Chiến Thắng… Tên em đặt hồi đó nghe rất ngốc.” “Còn có một con rất khỏe, em còn nhớ nó không?”
Làm sao tôi không nhớ được chứ. Con dế mèn đó rất khỏe, đã giúp tôi thắng được không ít hoa quả, kẹo cao su và ngòi bút chì.
“Con mạnh nhất đó tên là Gia Gia Quán Quân.”
“Gia Gia Quán Quân… là nó. Năm đó bạn em còn từng cười nhạo Gia Gia Quán Quân là đồ nhát gan…”
“Con bé đó chỉ giỏi nói linh tinh! Em đã rất tức giận, tuyệt giao luôn với nó.”
Tấm thảm ở cửa bệnh viện bị nước mưa thấm vào, màu trở nên đậm hơn. Sợi len ở mép thảm đã bị bung ra, dính bết lại trên mặt đất.
“Em có biết hôm ấy mình tức giận thế nào không? Anh đứng ở bên kia đường mà vẫn còn nghe được tiếng em quát cô bé đó.”
“Thật sao? Còn có chuyện này nữa ạ.”
“Em nói, Gia Gia Quán Quân không phải đồ nhát gan, Gia Gia Quán Quân là chú dế mèn giỏi nhất thế giới, siêu nhất vũ trụ, lợi hại như anh trai em vậy!”
Tôi có chút ngượng ngùng, “Em nói vậy thật ạ?”
Anh dùng giọng điệu đùa giỡn, nhấn mạnh, “Tại sao lại không! Thậm chí em còn lè lưỡi chổng mông thách thức cô bạn kia”.
“Em biết rồi. Anh nói quanh co như vậy chẳng qua chỉ để gài bẫy em. Anh muốn nói bây giờ em vẫn giống hồi nhỏ, vẫn sùng bái anh như thế.”
“Nếu như có một ngày nào đó anh không còn ở đây nữa thì sao?”
Tôi vừa nghe tới giả thiết đó, đầu liền lắc như trống bỏi, “Sao anh lại không còn ở đây được, chuyện đó chắc chắn không xảy ra đâu”. Có lẽ là do tâm lý sợ hãi khi nói về những chủ đề như vậy, tôi cố ý chỉ vào xe cảnh sát bên ngoài, hỏi, “Đàm Tấn Lỗi tự sát, anh biết rồi chứ?”
“Đồ ngốc! Có nhiều cảnh sát ở đây như vậy, anh trai em đâu phải là người mù.”
“Em vẫn không hiểu nổi sao anh ta lại làm như vậy?” Lại một lần nữa, anh trai tôi lộ ra vẻ mặt đắn đo, do dự,
“Mọi chuyện đều có lý do riêng của nó”.
Tôi có thể nghe rõ tiếng cảnh sát nói chuyện bên ngoài. Bọn họ dự định sẽ gửi thi thể nạn nhân vào nhà xác của bệnh viện, và bắt đầu thảo luận xem nên di chuyển thế nào để có thể giữ nguyên hiện trường. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải chấp nhận sự thật rằng, Đàm Tấn Lỗi giờ đã biến thành một thi thể, là “một thứ” mà cảnh sát phải “xử lý”.
Anh trai nói Đàm Tấn Lỗi làm như vậy chắc chắn phải có lý do. Một “lý do” để đối xử với chính mình, với người nhà của mình như vậy, tôi thật sự nghĩ không ra, cũng không cách nào đoán được.
Anh trai tôi như đang có điều gì phải suy nghĩ, anh cười, “Kết cục của con dế Gia Gia Quán Quân kia cũng không tốt lắm…”
“Anh đừng nhắc tới con dế đó nữa.”
Trong ký ức của tôi, cái chết của con dế mèn kia cũng rất khó hiểu, không khác gì án mạng giết người trên ti vi. Nó bị người ta bứt rời chân và đầu, trông thảm như người phải chịu hình phạt ngũ mã phân thây. Vì nó mà tôi không ăn cơm cả một ngày, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhèm trên mặt. Lúc đó anh trai không hề an ủi tôi, còn nói Gia Gia Quán Quân chết lại hay. Chết rồi nhà mới được yên tĩnh.
“Em biết không, lúc ấy anh chỉ ước gì con dế mèn đó mau chết. Nó quá đáng ghét. Ở trong lồng sắt kêu vừa to vừa rõ, không những vướng tay còn chướng mắt. Chẳng biết người nào giống anh, cũng nhìn nó không vừa mắt, bèn bẻ chết nó luôn.”
“Anh thật là dã man, không có lòng nhân ái. Tốt xấu gì nó cũng là một sinh mạng, không biết đã bị tên xấu xa nào giết hại.”
Tôi nhìn ra ngoài xem mưa còn lớn như trước không, sau đó thất vọng rụt cổ vào. Năm đó, những “đối tượng tình nghi” từng tiếp xúc với Gia Gia Quán Quân quá nhiều. Cả ngày, tôi ôm tới ôm lui nó bên người, lớp học, cửa hàng bán kẹo, phòng thể dục, trong nhà, vườn hoa… đi tới đâu tôi cũng ôm nó đi cùng. Trẻ con thường ham chơi, đi đến đâu cũng biết tìm nơi râm mát nhất để thả nó xuống, chơi chán lại ôm nó về nhà. Rốt cuộc xảy ra sơ suất ở đâu, vào lúc nào, tôi cũng không thể biết chắc được.
“Anh đã nói rồi. Ai đó làm như vậy chắc chắn phải có lý do. Nếu như đổi lại là anh, không chừng là vì cảm thấy con côn trùng kia quá chướng mắt. Đó là lý do của anh, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Tôi ấn ấn hai bên huyệt thái dương để khiến mình tỉnh táo hơn một chút.
“Giết chết một con dế mèn thì bỏ qua đi, ít nhiều gì cũng có thể dùng lý do ngứa mắt để giải thích. Nhưng Tiểu Đàm thì sao? Anh ta cũng không vừa mắt Kỷ Tiểu Lộ sao? Người bình thường không ai nghĩ vậy cả.”
“Ai biết được. Có thể không phải là không vừa mắt mà là không muốn chia sẻ với người khác.”
Tôi không vui. Anh trai tôi trước giờ đều nói chuyện nửa vời, nói một nửa rồi lại giấu một nửa. Anh đem lý luận này ra trao đổi với một đứa ngoan cố như tôi làm gì chứ? Làm sao có thể nói là vì “không muốn chia sẻ với người khác” được chứ? Đây đâu phải là một chiếc bánh kem hay là một miếng chocolate vị trà xanh, có thể lấy một miếng nhỏ giấu trong túi để ăn vụng? Đây cũng chẳng phải là con dế mèn Gia Gia Quán Quân dũng mãnh kia, tôi muốn ôm nó đi đâu thì ôm. Kỷ Tiểu Lộ là một con người có tư duy độc lập. Cô ấy có cuộc sống và suy nghĩ của riêng mình.
“Này này này, bạn Phó Gia thân mến, lời nói của anh càng lúc càng kì quái đó. Kỷ Tiểu Lộ đâu phải là ly nước trái cây đâu mà có thể chia cho anh một nửa em một nửa chứ.”
Anh trai nhấc mặt dây chuyền lộ ra ngoài cổ áo của tôi lên, “Không đúng sao? Chính vì Kỷ Tiểu Lộ không phải là nước trái cây, không thể dễ dàng chia cho mỗi người một nửa nên anh ta mới muốn chiếm giữ hết. Các nhà tâm lý học đã nói, ham muốn chiếm hữu là mong muốn giành lấy một thứ gì đó hoặc một người nào đó một cách mãnh liệt, không muốn ai khác động vào. Loại ham muốn này thực chất bắt nguồn từ cảm giác sợ hãi khi mất đi thứ đó của con người. Nói đơn giản hơn một chút thì anh ta sợ mất đi cô gái này cho nên mới muốn giết chết cô ấy”.
Tôi nghe mà mơ mơ màng màng, chỉ biết gân cổ lên cãi, “Không, không, không. Không phải là như vậy. Anh nói những lời này làm em loạn hết cả óc rồi. Tiểu Đàm chưa từng sở hữu cô ấy. Tất cả đều chỉ là do anh ta tự tưởng tượng ra mà thôi”.
“Nếu như anh ta tưởng tượng mình cùng Kỷ Tiểu Lộ đã có một tình yêu dai dẳng và đau khổ thì sao? Có lẽ chính bởi những ảo tưởng về một tình yêu bị ngăn cấm, không được người đời chấp nhận giữa hai chị em ruột mới khiến cho anh ta bí quá hóa liều. Còn việc em nói anh ta chưa bao giờ có được cô ấy dường như không thể coi là nguyên nhân chính dẫn đến kết cục này.”
Tôi quan sát khuôn mặt anh trai mình thêm một lần nữa. Anh có một khuôn mặt tuấn tú, mắt phượng, làn da trắng nõn. Quả thực so với những người đàn ông khác, có thể nói anh trai tôi là kiểu người rất được yêu thích. Vậy nhưng nếu chỉ dựa vào khuôn mặt nhìn nghiêng và giọng điệu khi nói chuyện của anh thì tôi thật sự không dám nghĩ là anh chỉ hơn tôi vài tuổi. Lúc bình thường anh trầm mặc ít nói, nhưng lúc này đây lại có hứng thú muốn giúp tôi vén bức màn bí mật này.
“Đàm Tấn Lỗi ỷ lại vào ảo tưởng, ỷ lại vào Kỷ Tiểu Lộ trong tưởng tượng của mình đến phát điên, không thể tự mình thoát ra. Anh ta không thể phân biệt được rõ ràng đâu là hiện thực, đâu là ảo giác. Anh ta chỉ dựa vào những suy nghĩ và cảm nhận cá nhân của mình mà lên kế hoạch cho cuộc sống sau này. Anh ta khăng khăng rằng Kỷ Tiểu Lộ là chị gái mình, tin tưởng rằng bọn họ có quan hệ huyết thống, nghĩ rằng bọn họ là một cặp đôi yêu nhau nhưng không được người đời chấp nhận. Sau khi giết chết Kỷ Tiểu Lộ, anh ta đã tự lừa dối bản thân mình, cho rằng bệnh tim là nguyên nhân gây ra cái chết của Kỷ Tiểu Lộ. Thậm chí còn cho rằng phải có người trả giá cho cái chết của cô ấy, bác sĩ kiểm tra sức khỏe phải chịu trách nhiệm cho việc này. Anh ta đã gọi điện thoại tới đường dây nóng của phòng kiểm tra sức khỏe để khiếu nại, em không biết những điều này đúng không?” “Thật ạ?”
Mưa bên ngoài đã nhỏ hơn rất nhiều. Tôi và Phó Gia không hẹn mà cùng đi tới gần cửa lớn, muốn xác nhận thêm một lần nữa xem có cần che ô để đi ra ngoài không.
Âm thanh từ bộ đàm của cảnh sát vang lên rất lớn nhưng bị tạp âm xen lẫn khiến cho tôi không thể nghe rõ ràng hết từng lời. Họ đã bắt đầu trao đổi với nhau từ lúc nãy và tiếp tục cho đến tận bây giờ. Bọn họ vẫn chưa kết thúc quá trình thảo luận về việc “xử lý” thi thể của Đàm Tấn Lỗi.
Anh trai đề nghị, “Chúng ta đi dạo quanh đây đi, tìm một nơi uống chén rượu, như vậy mới dễ ngủ”.
Tôi không nghĩ ra được lý do nào để phản đối. Bây giờ có quay về khách sạn thì tôi cũng chẳng ngủ được. Đi uống chén rượu là sẽ ngủ được sao? Tôi nghĩ cũng chưa chắc, nhưng dù sao uống rượu cũng tốt. Trong thời tiết âm u buồn chán này, tôi bỗng nhiên lại thèm rượu.
Trên kênh MTV, Britney Spears đang gắng hết sức uốn éo, lắc eo theo điệu nhạc. Âm thanh của bài hát “Toxic” tràn ngập sự khêu gợi được dàn loa khuếch đại lên làm rung động cả màng nhĩ. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của những đôi trai thanh gái lịch chớp nháy dưới ánh đèn. Dưới tác dụng của cồn, gương mặt ai cũng hồng hào đẹp đẽ. Nơi này đúng là thiên đường. Đây là quán bar được xây dựng trên tầng thượng của một tòa nhà, bên trong còn có hồ bơi, giường massage, có DJ hàng đầu chơi nhạc trên sàn nhảy để khuấy động không khí, và nhà hàng phục vụ 24/24 đáp ứng như cầu của khách hàng mọi lúc. Ở nơi ăn chơi trác táng này, có mấy ai thực sự đủ tỉnh táo để thấy rõ mặt ai? Ai cũng làm những động tác lắc lư, vung tay, hất tóc theo tiết tấu nhạc. Nơi này mới thực sự là linh hồn của Los Angeles.
“Em uống chút gì không? Nếm thử rượu vang của Califonia nhé?”
“Em chỉ thích rượu sữa Baileys.”
“Thứ đó uống như kem bơ. Anh không hiểu tại sao em lại thích.”
“Anh không biết sao? Loại rượu này có cả một câu chuyện đằng sau đấy.”
“Người ta kể lại rằng, ngày trước có một người pha chế rượu góa vợ luôn luôn sầu não không vui. Trong một lần đi máy bay, ông ta bỗng nhiên gặp được một nữ tiếp viên hàng không trông rất giống với người vợ trước. Kể từ đó về sau, người đàn ông này điên cuồng theo đuổi cô tiếp viên hàng không kia. Nhưng cô ấy không chấp nhận tình yêu của ông ta, cô chỉ nói rằng, sẽ có lúc trái tim của con người trở nên mù quáng, nỗi nhớ nhung với người vợ trước và tình yêu của anh dành cho tôi là hai thứ tình cảm khác nhau, giống như sữa và rượu whiskey sẽ mãi mãi không thể hòa làm một. Người pha chế rượu nghe xong lẳng lặng rời đi. Sau một năm nghiên cứu, ông ta đã dùng bơ tươi Ailen, rượu whiskey Ailen cùng các loại hương liệu thiên nhiên, chocolate và rượu mạnh pha chế ra loại rượu sữa này để bày tỏ tình yêu với nữ tiếp viên hàng không.”
“Còn có cả câu chuyện này nữa sao? Hay là chuyện bịa ra để lừa gạt mấy cô gái?”
“Anh nói gì vậy! Sau đó người pha chế rượu và nữ tiếp viên hàng không cuối cùng cũng đến với nhau.”
“Lại là một câu chuyện về hoàng tử và công chúa. Em nghe từ nhỏ tới lớn mà vẫn chưa chán hay sao?”
Số lượng tế bào lãng mạn của anh trai tôi bằng không. Tôi tin rằng cấu trúc tư duy của đàn ông và phụ nữ luôn có sự khác biệt về bản chất. Đàn ông luôn cho rằng những câu chuyện như thế này toàn là chuyện bịa ra, là thủ đoạn marketing của nhà bán hàng, dùng để lừa gạt phụ nữ. Tuy rằng cũng có lúc tôi tin mấy lời của bọn họ nhưng thường thì tôi muốn tận hưởng cái hương vị ngọt ngào lãng mạn trong đó hơn. Cho dù chỉ là một câu chuyện được bịa ra, nhưng khi nghe được chuyện một tình cảm nảy sinh dần phát triển thành một tình yêu mãnh liệt, tôi vẫn sẽ thổn thức không thôi.
Ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra những âm thanh lách cách. Nhân viên pha chế đang pha cho một vị khách một ly whiskey. Đến lượt chúng tôi, anh ta tỏ ý xin lỗi, “Rất xin lỗi hai vị, hôm nay chúng tôi không có rượu sữa Baileys”.
Anh trai lớn tiếng chế nhạo tôi, anh vẫn dùng câu nói quen thuộc đó, “Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên là Lý Tĩnh, tại một quán bar ở nước Mỹ, cô ấy gọi một ly rượu whiskey Scotland”.
Tôi không phục, cũng không cam lòng, “Trong quán bar ở Trung Quốc vẫn có rượu Baileys đó thôi”.
Cuối cùng, tôi gọi một ly whiskey có đá.
Đôi mắt phượng của anh trai tôi lúc bình thường đã hơi chếch lên, vậy nên mỗi khi anh cười mắt sẽ cong thành một đường vòng cung mê người. Có vẻ khi nhìn tôi nhăn nhó uống loại rượu whiskey mà tôi vốn không thích, anh thấy rất thú vị. Thậm chí anh còn gọi thêm một ly giống y hệt của tôi.
“Mùi vị cũng không tệ lắm.” “Hứ…”
“Tĩnh Tĩnh, tửu lượng của em không tệ… Cho thêm một ly đi.”
Tôi bị sặc, ho khan mãnh liệt, “Đừng… Đừng”
Ở phía sàn nhảy, một bài hát vừa kết thúc, DJ đổi sang một người khác. Tiết tấu âm nhạc trở nên chậm lại. Ca khúc
“Never Had A Dream Come True” của S Club 7 nhẹ nhàng vang lên bên tai. Có người nước ngoài ngồi cạnh chúng tôi nói thầm, ca khúc có giai điệu chậm như vậy, làm sao mà nhảy được, phải đổi DJ. Tôi và anh trai lại rất thích nghe ca khúc êm dịu này, chậm rãi lại man mác buồn. Trên sàn nhảy, không ít người đi về phía quầy bar.
Tôi tinh mắt nhìn ra, “Kia là Khương Lệ phải không?” Cùng lúc ấy, Khương Lệ cũng nhìn thấy chúng tôi.
Trông cô ta có vẻ đã uống không ít, cứ thế ngồi ngây ra cười. Cô ta nhào tới ôm cổ Phó Gia, mùi nước hoa nồng nặc, mùi hương của son, mùi vị của rượu… tất cả hòa lẫn vào với nhau, cô ta cố gắng hôn anh. Anh tôi cau mày dùng tay ngăn cô ta lại. Toàn bộ sức nặng của người phụ nữ này đặt hết lên trên người anh, không cách nào đẩy ra được. Chiêu mượn rượu để giở trò lưu manh này, cô ta sử dụng rất nhuần nhuyễn. Lần này anh trai tôi đã gặp phải kẻ khó chơi rồi. Bị một người phụ nữ như Khương Lệ quấn lấy, dù là ai cũng thấy khó chịu.
Tôi gọi một tiếng, “Anh trai…”, còn chưa nói hết đã bị Khương Lệ ngắt lời.
Cô ta cũng bắt chước tôi, gọi, “Anh trai”.
Sự căm ghét cô ta hiện rõ trên mặt của Phó Gia. Ánh mắt của anh khi nhìn cô ta tràn đầy sự xem thường cùng nỗi căm hận. Hiện tại, anh giống như đang nhìn một con gián chết bị đè bẹp bụng hoặc là một con chuột xám bị ép đến nát bét. Anh không chỉ đẩy cô ta ra, thậm chí còn lấy khăn giấy trên quầy bar lau tay.
Anh lạnh lùng nói một câu, “Hai chữ ‘anh trai’ này là để cho cô tùy tiện gọi chắc?”
Tôi sợ hết hồn, đưa tay đỡ Khương Lệ, không biết phải nói sao cho phải. Trước đây, anh tôi không phải là người dễ nóng giận. Tôi còn nhớ từng có một vị khách say xe nôn hết lên người anh. Vậy mà anh cũng chỉ cười, không để ý đến bản thân mình mà chỉ quan tâm đến khách hàng, lấy nước cho vị khách đó súc miệng, rồi tìm khăn mặt lau quần áo cho người đó. Hôm nay anh tôi cư xử hơi lạ.
Khương Lệ tiếp tục tỏ ra ngang bướng, “Tại sao cô ta gọi được còn em thì không được? Em cũng muốn gọi anh trai… anh trai…”
Tay anh trai tôi run lên, nắm đấm đang siết chặt từ từ buông lỏng. Thậm chí anh chẳng thèm nhìn Khương Lệ lấy một cái, cầm cốc rượu lên, ngửa đầu uống sạch, rồi đặt chiếc cốc rỗng lên trên quầy bar.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta về thôi.” “Vâng. Vậy cô ta thì sao?” “Tùy em.”
Anh trai không tới giúp, chỉ có một mình tôi khó xử đứng đó. Khương Lệ nặng muốn chết, cô ta không thèm hợp tác, dồn hết sức nặng lên người tôi. Không biết đã uống bao nhiêu mà tóc cô ta cũng dính mùi rượu. Cô ta ợ một hơi mà tôi thiếu điều muốn say theo luôn.
Bên cạnh có người châm thuốc, ánh lửa đột nhiên lóe lên, rọi sáng hai gương mặt trẻ tuổi. Nhưng chỉ trong chốc lát lại chìm trong bóng tối. Hai người kia đứng dựa vào quầy bar, không lên tiếng, nhưng tôi thì như nhìn thấy cứu tinh.
“Cảnh sát Đinh… Nghiêm Túc… Giúp tôi với.”
Nghiêm Túc dùng tay gõ lên quầy bar tạo ra những tiếng cộc cộc, sau đó thờ ơ nói, “Ôi chao, tôi còn tưởng là ai…”
Khương Lệ chu miệng lại thành hình chữ M, nũng nịu nói, “Cảnh sát Đinh…”
Đinh Duy Thiên đi tới, kéo lấy vai tôi nhỏ giọng nói. “Lý Tĩnh, em còn chưa nhận ra hay sao? Em buông cô ta ra, cô ta hoàn toàn có thể tự đi.”
“Thật sao?”
“Đây là chuyện mà người đàn ông nào cũng biết.” “Thật là tôi có thể buông tay sao?”
“Em thử một chút xem.” “Á…”
Tôi còn chưa kịp buông tay, Khương Lệ đã đứng thẳng dậy. Cô ta lạnh lùng đẩy tôi ra, giống như trước giờ vẫn chưa từng say. Cô ta hất tóc, “Tôi không cần cô dìu”.
Nghiêm Túc cũng không nhịn được nữa, tiếng cười tà ác của anh ta vang lên bên tai tôi.
“Lý Tĩnh ơi Lý Tĩnh, tôi không biết phải nói gì với cô nữa. Người ta không cần cô dìu, cô còn vội vàng đưa tay ra, bây giờ đứng đây tội nghiệp cái gì chứ. Lần này thì tốt rồi, mất mặt quá đúng không?”
Trong quán bar nhạc rốt cuộc cũng quay lại tiết tầu dồn dập, đám người yên lặng lúc này cũng bắt đầu chuyển động. Bọn họ sát lại gần nhau, ôm ấp… Thì ra người say trước giờ say đều không vì rượu, thật sự là thú vị99*.
*Câu này được lấy ý từ một câu thơ của nhà thơ Âu Dương Tu. Nguyên văn là “Túy Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian”, có nghĩa là: Túy Ông không phải say do uống rượu, mà say vì phong cảnh non nước hữu tình..
Đinh Duy Thiên hỏi tôi, “Ngày mai mấy giờ mọi người bay tới Las Vegas?”
“Chín giờ ba mươi phút, chuyến bay mang số hiệu YV2649. Thời gian bay là một giờ năm phút, cũng khá gần.” “Được, vậy ngày mai chúng tôi cũng bay chuyến này.” “Ồ, các anh cũng đi cùng chúng tôi sao?”
Đinh Duy Thiên liếc nhìn Phó Gia đang ở phía sau lưng tôi với ánh nhìn đầy ý tứ sâu xa.
“Điều đó là đương nhiên.”
Buổi tối, tôi ngồi viết viết, vẽ vẽ vào nhật ký. Khương Lệ vừa về tới phòng liền lăn ra ngủ. Cô ta luôn như vậy, giống như phòng chỉ dùng để ngủ, ngay cả việc tắm cũng để chừa đến sáng hôm sau. Tôi không hiểu nổi, cô ta trang điểm dày như vậy, sao vẫn có thể đi ngủ mà không cần tẩy trang.
Trên nhật ký, tôi chỉ viết một vài câu.
Bố mẹ của con, trên thiên đường bố mẹ có gặp được Đàm Tấn Lỗi không? Bố mẹ sẽ đãi anh ta món sủi cảo chứ? Bố mẹ nhớ chăm sóc anh ta nhé, vì đó là bạn của con.
Sổ tay công tác của Đinh Duy Thiên
(nội dung bản dịch)
Los Angeles, thứ tư ngày mùng 7 tháng 7.
Hôm nay là ngày cuối cùng đoàn du lịch ở lại Los Angeles. Đàm Tấn Lỗi tự sát là tin tức cuối ngày của ngày hôm nay. Đứng trên lập trường của một người cảnh sát, quá trình tự sát của anh ta không có điểm nào đáng ngờ. Điểm khả nghi duy nhất là việc anh ta giết Kỷ Tiểu Lộ và lời nhắn lại trước khi tự sát. Chúng tôi không biết nguyên nhân anh ta tự sát là do ảnh hưởng của thuốc kích thích hay là do tâm lý. Dựa trên những lời anh ta nói ngay trước khi tự sát, có thể thấy rằng anh ta vẫn khá tỉnh táo, thậm chí anh ta còn hiểu ra rằng mình và Kỷ Tiểu Lộ không có quan hệ huyết thống. Còn lời anh ta nói với Lý Tĩnh, do có hơi mơ hồ, nhiều khả năng là có mục đích trả thù trong đó, trước tiên tạm thời chưa suy xét tới việc này.
Lúc trước, tôi cho rằng Đàm Tấn Lỗi bị người khác đầu độc, bản thân anh ta cũng không biết chuyện này. Nhưng hôm nay đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào anh ta dùng thuốc là do bị phụ thuộc thuốc100* trong thời gian dài? Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi, còn chưa nhận được sự chứng thực từ phía pháp y. Lúc mới gặp mặt, tôi có để ý thấy biểu cảm không được tự nhiên trên gương mặt anh ta. Cơ bên má trái của anh ta thỉnh thoảng lại co giật. Điều này có thể giải thích là do thói quen, cũng có thể là phản ứng co giật của cơ, phát sinh do bị thuốc khống chế. Tôi đã nói suy nghĩ của mình với cảnh sát bên phòng xét nghiệm của Los Angeles. Hi vọng bọn họ có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục.
*Phụ thuộc thuốc, còn được gọi là phụ thuộc chất, là một trạng thái thích nghi mà phát triển từ việc sử dụng chất gây nghiện lặp đi lặp lại, và kết quả là triệu chứng cai nghiện sau khi ngừng sử dụng chất đó..
Điểm đáng ngờ trên người Phó Gia đã rất lớn rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ tiến hành bắt giữ anh ta trong một, hai ngày tới. Ít nhất thì anh ta phải cho chúng tôi một lời giải thích về đoạn video kia. Nói tới đoạn video đó, chúng tôi đã có kết luận. Vào ngày mai hoặc một thời điểm thích hợp, tôi sẽ công bố kết luận này với mọi người. Nhưng Phó Gia đề nghị bắt buộc phải tới Las Vegas mới được tiến hành bắt giữ anh ta, như vậy cũng thuận tiện vì thủ tục của chúng tôi vẫn chưa xong xuôi, do đó chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu này. Phó Gia tạo cho tôi cảm giác rằng anh ta đang đợi chúng tôi tới bắt, anh ta sẽ không nhân cơ hội đào tẩu.
Những đồng nghiệp khác được phái đi điều tra đã gửi tin tức về, đó là cuộc điều tra xung quanh cô nhi viện Dương Quang và những sự kiện nổi bật diễn ra vào khoảng thời gian những năm 1990. Ngày mai Nghiêm Túc sẽ thu thập thông tin rồi làm thành một báo cáo chi tiết. Trong đó, đối tượng điều tra quan trọng là Khương Lệ. Lúc đó, cô ta từng bị đưa tới trường giáo dưỡng vì tội ăn cắp, và từng tham gia cải tạo bằng hình thức làm việc tại cô nhi viện đó.
Khoảng cách giữa chúng tôi và sự thật đang ngày càng gần hơn, ít nhất tôi cho là như vậy. Những luồng suy luận rồi cũng sẽ đến lúc phải đi đến điểm kết thúc. Khi từng điểm đáng ngờ bị chúng tôi phá bỏ, những điều hung thủ không muốn chúng tôi nhìn thấy đều sẽ nổi lên mặt nước, như vậy thì mục đích giết người thật sự của hung thủ sẽ bị phơi bày trước ánh sáng, không thể giấu giếm được nữa.