← Quay lại trang sách

Chương 9 THÀNH PHỐ TỘI LỖI

"Đây là lần hạ cánh đau tim nhất mà tôi từng phải trải qua.

Trước khi hạ cánh, máy bay rung lắc rất mạnh. Trên máy bay hoàn toàn yên lặng, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng căng thẳng của các hành khách. Mặc dù vậy, máy bay vẫn lượn một vòng tuyệt đẹp trên bầu trời của đập Hoover. Có lẽ cơ trưởng muốn cho chúng tôi thưởng thức phong cảnh bầu trời, nhưng đáng tiếc, chẳng có ai nhận ra được ý tốt của ông ta. Nhất là Thôi Tập Lương. Anh ta ngồi phía sau, tay nắm chặt tóc tôi, nói thế nào cũng không chịu buông ra.

“Las Vegas” bắt nguồn từ tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là “những đồng cỏ xanh tươi”. Ngày nay, khi nhắc tới vùng đất này, đồng cỏ đã không còn là đề tài chính nữa. Las Vegas còn được gọi dưới nhiều cái tên khác như: kinh đô giải trí của thế giới, thành phố cờ bạc… nhưng tôi thích nhất là cái tên “Thành phố tội lỗi” (Sin city). Nó gợi cho người ta cảm giác về một thành phố tràn ngập bầu không khí tối tăm, mục nát và u ám, nơi hội tụ căn nguyên tội ác của nhân loại. Người dân tại Las Vegas hiểu được cách tận dụng từng tấc đất. Hai bên đại sảnh của sân bay phủ kín những chiếc máy đánh bạc101*. Khi bước ra khỏi sân bay McCarran của Las Vegas, cái oi nóng đến nghẹt thở đã đập tan mọi khả năng tư duy của tôi.

*Máy đánh bạc (Slot machine) là một loại máy được thiết kế dùng cho trò chơi đánh bạc (casino game) ở các sòng bạc..

Một thanh niên tình nguyện người địa phương đội chiếc mũ lưỡi trai có hàng chữ “Welcome to fabulous Las Vegas Nevada”(Chào mừng đến với thành phố Las Vegas Nevada tuyệt diệu) đang phát tờ rơi tại sân bay. Tờ rơi có tiêu đề rất thu hút, tạm dịch là, “Cho dù bạn là thiên thần hay ác quỷ, Las Vegas sẽ cho bạn phép thuật thay đổi thế giới”. Ở dưới còn có một hàng chữ nhỏ “Cục Du lịch Nevada”. Quả nhiên nơi này rất giống những gì tôi tưởng tượng, không có điều gì để mà kinh ngạc, vui mừng nhưng cũng không thể nói là thất vọng. Tôi lén nhìn sang anh trai, không biết lúc này anh còn ôm ấp sự chờ mong với Las Vegas như trước nữa hay không.

Sáng sớm trước khi lên đường, Khương Lệ rất không hợp tác, gọi thế nào cũng không chịu rời giường. Đợi mãi cô ta mới chịu dậy, đội mái tóc giả vàng óng, mặc một chiếc quần đỏ tươi cực ngắn đi ra. Lại là một Khương Lệ khác, lại là một ngày mới rạng rỡ. Ở một mức độ nào đó, quả thực tôi rất khâm phục người phụ nữ này. Nếu là tôi, chỉ cần sống theo lối sinh hoạt của cô ta chưa đầy một tuần thôi là tôi đã héo rũ rồi.

Ngay từ sáng sớm, cô ta đã bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, bới móc tìm cách làm khó tôi. Đầu tiên là cáu giận vì bữa sáng của khách sạn quá ít, lát sau lại trách cứ thái độ phục vụ của tài xế khi không xách hành lý giúp cô ta. Tuy rằng đối tượng trách cứ khác nhau nhưng mũi nhọn đều hướng về tôi. Nếu nói tới nguyên nhân thì có lẽ là do chuyện tối qua. Người như cô ta cũng rất dễ đoán, tất cả mọi cảm xúc vui, buồn đều hiện lên trên mặt. Cô ta không ưa tôi, tôi cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy, cách càng xa càng tốt là được.

Thôi Tập Lương đã thay đổi, hơn nữa còn là một sự thay đổi rất lớn.

Anh ta chủ động giúp Khương Lệ chuyển hành lý, chủ động thay cô ta trả tiền boa cho người phục vụ, tuy rằng chỉ boa có hai đô la nhưng điều đó cũng đã hoàn toàn khác xa với dáng vẻ ì ạch ngày trước của anh ta. Điều rõ ràng nhất phải kể tới ở đây chính là lúc lên máy bay, anh ta xa không ngồi gần cũng không ngồi, chọn đi chọn lại, rồi đợi cho lúc Khương Lệ vừa ngồi vào chỗ liền vội vội vàng vàng chạy tới vị trí bên cạnh. Tôi cũng chỉ cảm thấy ngạc nhiên về sự thay đổi bất ngờ này chứ không nghĩ thêm gì nhiều. Lúc này Nghiêm Túc mới nói nhỏ cho tôi biết nguyên nhân của sự thay đổi này là vì Đinh Duy Thiên đã tìm Thôi Tập Lương nói chuyện riêng.

Tôi hỏi nhỏ Đinh Duy Thiên nội dung nói chuyện là gì, anh ta vừa tỏ vẻ giấu giếm lại vừa muốn khoe khoang sự thông minh của mình.

“Chuyện này đơn giản thôi. Tôi chỉ cần ám chỉ một chút là anh ta đã hớn hở.”

“Anh ám chỉ điều gì với Thôi Tập Lương?”

“Em yêu, tôi có thể đưa nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện này vào phần thông tin mật không?”

Khi nói những lời này, giọng của Đinh Duy Thiên rất hào hứng. Tôi có thể cảm nhận được anh đang vui vì chuyện gì đó. Anh dùng phần biến dạng ở dưới cùng của khớp ngón cái và ngón trỏ tay trái ma sát với môi. Với vẻ mặt đắc ý sung sướng đó của anh, ai cũng có thể nhận ra rằng anh vui vẻ như vậy không chỉ vì mỗi vụ Thôi Tập Lương. Ít nhất là tôi đã nhận ra điều đó, hẳn phải là chuyện gì quan trọng lắm mới khiến anh vui thế này.

Anh lại nói thêm một câu, “Tôi nghĩ để em biết tôi đã nói gì với anh ta sẽ khiến em cảm thấy ngượng ngùng. Chuyện này rất khó mở miệng. Vậy nên em không biết thì sẽ tốt hơn”.

Tôi lườm anh một cái.

“Anh cảnh sát này, từ lúc nào mà anh lại ăn nói quanh co, lòng vòng như vậy? Chẳng lẽ anh đã nói với Thôi Tập Lương rằng Khương Lệ có cảm tình với anh ta?”

“Em nói đúng một nửa.” “Vậy nửa còn lại thì sao?”

Bất thình lình Nghiêm Túc chen vào, “Một nửa còn lại ấy à, đội trưởng nói với tên nhóc họ Thôi kia là người phụ nữ đó muốn lên giường với anh ta”.

"..."

Thì ra là như vậy. Cuối cùng thì tôi đã hiểu. “Nhưng tại sao cảnh sát Đinh lại làm như vậy?” Nghiêm Túc dùng khẩu hình miệng nói với tôi, “Cô ngố thật đấy”.

“Đó chẳng phải là vì cô hay sao? Chẳng phải từ lúc trời vừa sáng, cô Khương đó đã kiếm cớ gây sự với cô còn gì?”

Tuy là nói như vậy nhưng tùy tiện bịa đặt tin nhảm về người khác như vậy cũng chẳng phải cách hành xử tốt đẹp gì lắm.

Nghiêm Túc hỏi tôi, “Đêm nay các cô sẽ nghỉ ở đâu?” “MGM Grand Las Vegas. Anh quên rồi sao, mấy vị khách của chúng tôi sẽ đến xem giải đấu quyền Anh do SFV tổ chức tại đó.”

Nghiêm Túc vỗ trán.

“Đúng đúng, đúng rồi. Cô đã từng nói như vậy.” Nghiêm Túc mở to mắt, không ngừng nhìn xung quanh. “Đội trưởng, các anh đều nói Las Vegas là chốn tiêu tiền. Sao tôi không thấy có gì đặc biệt vậy?”

Đinh Duy Thiên lấy cuốn tạp chí tuyên truyền trong tay hết đánh lên vai trái lại vỗ vỗ lên đầu Nghiêm Túc.

“Chỗ này nhìn trông đáng sợ thì cậu có dám đến không? Ăn, mặc, ở, đi lại phải đảm bảo tiện nghi, thoải mái, làm cho cậu cảm thấy thư thái thì cậu mới chịu móc ví nhả tiền ra trả cho họ chứ.”

“Đúng là như vậy đó.”

Tôi gật đầu tán thành lời giải thích của Đinh Duy Thiên. Las Vegas không chỉ có các sòng bài mà còn là nơi tập trung các khu du lịch, giải trí, mua sắm, các show biểu diễn nghệ thuật, khu triển lãm… tất cả hợp thành một “kinh đô giải trí” tổng hợp. Có thể nói, với những người Mỹ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, việc xây dựng được thành phố hiện đại giữa nơi bốn phía là hoang mạc này có thể coi như một kỳ tích rồi. Chúng tôi có thể cảm nhận được không khí khô nóng, oi bức, ánh mặt trời chói chang nhưng lại không nhìn thấy cát bụi tung bay. Theo như lời giới thiệu trên tờ rơi của Cục Du lịch Nevada, người dân bản xứ sở hữu phương pháp riêng có thể kiểm soát được cát sa mạc. Cũng vì lẽ đó mà mặc dù nơi này là ốc đảo giữa sa mạc nhưng bầu trời vẫn xanh thẳm.

Chiếc xe buýt tới đón chúng tôi sơn màu đỏ, nói chính xác hơn là đỏ sậm như màu quả anh đào khi đã chín rục. Trên thân xe có dán đề can quảng cáo của một buổi biểu diễn nào đó, cụ thể là biểu diễn cái gì thì tôi nhìn không rõ, nhưng tôi đoán, đó có thể là một show diễn hip hop. Khi cánh cửa đỏ mở ra, tôi có cảm giác rằng cánh cửa này không phải dẫn lên thiên đường thì là dẫn tới địa ngục. Nếu như không phải lúc này ánh mặt trời quá nóng nực thì tôi đã tới góc tường ngồi run lẩy bẩy rồi. Tôi thầm mắng, chiếc xe chết tiệt…

“Màu sắc này kinh chết đi được!”

Nghiêm Túc đứng phía sau tôi mắng một câu. Hóa ra anh ta cũng cùng cảm nhận với tôi. Chúng tôi không hiểu nổi cũng như nuốt không trôi “gu” thẩm mỹ của người Mỹ, nhưng nhìn ngắm suốt mấy ngày nay nên cũng dần “miễn nhiễm”. Họ thích cài những bông hoa màu trắng lên đầu làm trang sức. Đàn ông ở đây hình như đều sở hữu những bộ quần áo xanh lè, mũ bóng chày xanh lá cây thì lại càng được yêu thích hơn. Còn cả những bộ tóc giả màu hồng nhạt, tất màu vàng rực rỡ, son môi màu lam đậm… Không nghi ngờ gì nữa, chiếc xe buýt đỏ rực này chính là đỉnh cao thẩm mỹ của người Hoa Kỳ.

Đinh Duy Thiên và Phó Gia không hề cảm thấy bất mãn với màu sắc của chiếc xe. Tôi để ý thấy lúc di chuyển lên xuống xe họ đều theo đội hình một trước một sau, anh tôi đi trước, Đinh Duy Thiên theo sau. Tôi không biết từ lúc nào bọn họ đã đạt được sự ăn ý đến như vậy.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi trên xe, tôi bắt đầu giới thiệu một cách chuyên nghiệp, “Như mọi người có thể nhìn thấy, Las Vegas ban đầu vốn là một ốc đảo nằm trên con đường tới California. Las Vegas kéo thành một dải dài với diện tích thành phố là 340 kilomet vuông, nằm tại độ cao 610 mét so với mực nước biển và dân số vào khoảng 600.000 người. Rất nhiều người gọi thành phố Las Vegas là đường Las Vegas vì trung tâm thành phố là Dải Las Vegas (Las Vegas Strip) dài hơn 6 kilomet chạy theo hướng Nam Bắc. Phía Nam là sân bay nơi xe buýt của chúng ta đang dừng. Đi về phía Bắc một đoạn chính là khu vực Las Vegas mới, đi thêm nữa là khu Las Vegas cũ”.

Thôi Tập Lương rướn cổ lên hỏi, “Vậy nghĩa là MGM Grand nằm trên con phố này?”

“Đúng vậy, đại lộ này giống như phố Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh, phố Nam Kinh ở Thượng Hải102*. Không chỉ có MGM Grand, trong số hai mươi khách sạn hạng sang bậc nhất thế giới thì đã có hơn chục cái khách sạn tập trung ở đây. Khách sạn ở đây cũng đồng thời là sòng bạc, có thể gọi là khách sạn sòng bạc. Kiến trúc hình thập tự giá của MGM Grand được xây dựng theo lối kiến trúc của các biệt thự tại Florence, Ý vào thế kỷ XVIII.”

*Những con phố mua sắm nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh, Thượng Hải của Trung Quốc..

"Tòa lâu đài kia cũng là khách sạn à?”

“Ừm, đó chính là khách sạn Excalibur. Vẻ ngoài của nó rất đẹp, như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích với mái màu xanh, đỏ, vàng, tường thành màu trắng và một chiếc cầu treo trắng bắc ngang, thoạt nhìn trông rất giống với lâu đài Disney. Trên thực tế, chiếc cầu treo màu trắng đó chính là lối vào khách sạn. Những bức tường hai bên được trang trí bởi các thanh kiếm tượng trưng cho thanh kiếm Excalibur103* của vua Authur. Một lát nữa chúng ta có thể đi vào tham quan, chụp ảnh.”

*Excalibur là thanh kiếm huyền thoại của vua Arthur - một nhân vật huyền huyễn tại châu Âu thời trung đại, được cho là người bảo hộ Anh quốc chống lại sự xâm lăng của người Saxon vào đầu thế kỷ VI..

Bành Mỹ nhỏ giọng chỉ cho Lý Quốc Kiến xem, “Kia có phải là tháp Eiffel không, còn có cả tượng Nữ thần Tự do?”

Tôi tiếp lời cô ấy, “Đúng vậy. Đây đều là phiên bản thu nhỏ của những công trình này. Ở đây có các bản mô phỏng của những kiến trúc nổi tiếng như tượng Nữ Thần Tự Do, tháp Eiffel, Kim Tự Tháp v.v...”.

Xe đi được khoảng mười phút thì bức tượng lớn bằng đồng hình sư tử màu vàng của khách sạn MGM Grand đã hiện ra trước mắt chúng tôi.

Các thành viên trong đoàn nói nói cười cười, mọi người đều rất vui vẻ. Tôi bóc một viên chocolate bỏ vào miệng, tiện tay đưa cho anh trai một viên.

“Anh này.”

Anh cầm lấy nhưng không ăn. “Sắp trưa rồi, anh không đói sao?”

“Cứ giữ lại trước đã. Sau này sẽ có một khoảng thời gian rất dài anh không được ăn chocolate Tĩnh Tĩnh cho.” “Anh có ý gì vậy? Dạo gần đây anh cứ làm sao ý.” “Không có chuyện gì. Thật sự không có gì.”

Anh tôi có ý gì vậy chứ, toàn nói mấy lời kỳ quái. Nghiêm Túc không chút khách khí, “Lý Tĩnh, cho tôi

một viên đi. Tôi hơi đói”.

Đinh Duy Thiên châm biếm anh ta, “Tôi còn không được ăn viên nào mà đã đến lượt cậu sao?”

Tôi sờ lần túi áo, chỉ có thể nói xin lỗi bọn họ, “Không còn cái nào, tôi ăn hết rồi. Đợi lát nữa tôi đi mua một túi mới, mọi người lấy mà ăn”.

“Tĩnh Tĩnh…” Anh trai gọi tôi. “Dạ.”

“Chuẩn bị xuống xe thôi.” “Vâng. Em biết rồi.”

Sau khi xuống xe, tôi bị choáng. Dưới ánh đèn pha lê xanh, MGM Grand hiện ra ngay trước mắt chúng tôi. Có quá nhiều thứ cần phải giới thiệu về nơi này. Lấy ví dụ như bức tượng sư tử đồng được bao quanh bởi đài phun nước ở phía trước kia chẳng hạn. Nó nặng khoảng năm mươi tấn, là bức tượng đồng lớn nhất nước Mỹ.

Tôi nói, “Mọi người mang theo hành lý tới đây xem này. Chắc các bạn đã không còn xa lạ gì với chú sư tử màu vàng này đúng không? Rất nhiều bộ phim chúng ta từng xem đều có biểu tượng chú sư tử này ở đoạn đầu. Đây chính là chú ‘sư tử hống’ - biểu tượng của MGM. Mọi người nhìn xem, trông dáng vẻ nó rất uy vũ, kiêu ngạo, ngông cuồng. Slogan của khách sạn MGM Grand cũng rất mạnh mẽ: Thành phố Giải trí (The City of Entertainment). Khách sạn này bao gồm 5.034 gian phòng, và hiện là khách sạn sòng bạc lớn nhất, có nhiều phòng nhất thế giới. Về kiến trúc và trang trí bên trong, lát nữa có thời gian chúng ta sẽ từ từ đi thăm thú. Bây giờ mọi người vào khách sạn gửi hành lý trước đã, rồi chúng ta đi ăn trưa”.

Bữa trưa chúng tôi sắp xếp cho đoàn là tiệc buffet trong khách sạn (Grand Buffet). Có rất nhiều lý do để chọn hình thức này. Đầu tiên là do không gian ở đây rất đẹp, thức ăn đa dạng, lại có nhiều đồ uống miễn phí. Hơn nữa nhìn từ góc độ chi phí, hai mươi đô la cho một người cũng là một mức giá hấp dẫn.

Khi tôi sắp xếp xong hành lý và tới phòng ăn thì anh trai đang phát vé buffet cho mọi người. Tôi định đi vào thì bị anh cản lại.

“Tĩnh Tĩnh, hai chúng ta đi ăn nơi khác đi.”

“Dạ? Anh muốn ăn gì vậy?”

“Anh muốn ăn đồ ăn Hoa. Anh thèm món Trung Quốc quá. Nghe nói ở đây có một nhà hàng Trung Quốc tên là Trân Châu (The Pearl Chinese Restaurant) cũng khá nổi tiếng. Ăn xong chúng ta sẽ đi ăn kem Häagen-Dazs.”

“Em biết nhà hàng đó. Sổ tay du lịch có giới thiệu đầu bếp Hồng Kông của nhà hàng đó đã nhiều lần đạt giải trong các cuộc thi nấu ăn. Nhưng anh à…”

“Nhưng nhị cái gì. Chẳng phải em kêu đói từ nãy đến giờ sao?”

Anh quay đầu lại nhìn tôi cười dịu dàng. Anh chậm rãi tới gần, nắm lấy tay tôi. Nụ cười của anh đầy mê hoặc, thảo nào mà từ nhỏ tôi đã luôn tin rằng anh trai của mình là người đẹp trai nhất trên đời này. Anh giống như một bông hoa hướng dương sau cơn mưa, tĩnh lặng mà đẹp đẽ. Ánh mắt anh nhìn tôi khiến tôi không thể nào từ chối được. Tôi ôm lấy cánh tay anh như một đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên hai anh em tôi có hành động thân mật như vậy. Nếu như ngày trước chúng tôi cũng như vậy thì thật tốt. Như vậy thì tôi đã chẳng phải ghen tị với những người có anh trai tuyệt vời làm gì.

“Như vậy anh phải chủ chi đó.” “Ha ha, được.”

Anh tôi đi trên hành lang bóng loáng. Tôi cố ý đi sang bên cạnh, đá một viên đá cuội trên con đường lát đá.

“Tĩnh Tĩnh thích nơi này không?”

“Chỗ này không tệ lắm.”

“Tĩnh Tĩnh có thể đi cùng anh không?” “Đi đâu ạ?”

Anh nở nụ cười, “Anh vẫn chưa nghĩ ra.” “Vậy anh nghĩ kỹ rồi nói cho em biết nhé.”

Nhà hàng Trân Châu không quá khó tìm. Nó nằm ngay trên con đường cạnh khu ăn buffet. Sau khi vào cửa, anh trai tôi nhìn quanh một chút, ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén lạ thường. Tôi cũng muốn nhìn nhưng bị anh ngăn lại.

“Em đừng quay đầu. Sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị.”

Tuy anh không cho tôi nhìn nhưng vừa liếc qua là tôi đã thấy cảnh sát Đinh và Nghiêm Túc đang ngồi cách đó không xa. Tôi chỉ có thể coi như không thấy, vui cười hớn hở kéo anh vào phòng ăn. Món ăn ở đây đắt cắt cổ, nhất là phần thực đơn được bếp trưởng đề cử. Sáu mươi tám đô la cho một phần ăn khiến tôi thấy hơi tiếc tiền.

Anh trai tôi nói với người phục vụ, “Chúng tôi muốn món này”.

Tôi đẩy anh, ghé sát vào tai nói nhỏ, “Cái này sao? Hơi đắt đó anh. Hay là mình gọi một phần mì xào”.

“Chẳng phải Tĩnh Tĩnh đã nói hôm nay anh chủ chi sao? Em cứ tự nhiên đi.”

Thưc đơn do bếp trưởng đề cử có cái tên rất hay, “Trời đất tác thành”. Về cơ bản thì cũng không có gì đặc biệt, có nem rán, bánh chẻo rán, sườn nướng mật ong, sò biển, thịt bò xào sốt XO, thịt bò kho, rau dưa, cơm rang tôm hùm và bánh ngọt Pháp tráng miệng. Tôi dường như có thể nhìn thấy được vẻ bắt tay vào việc đầy hăng hái của đầu bếp trưởng. Nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn năm sao, chả trách họ có thể bán với cái giá này.

Anh trai cười tôi, “Đừng nhíu mày. Khuôn mặt em sắp rúm ró lại rồi đấy. Nếu đã tới đây rồi thì hưởng thụ đi”.

“Ừm. Anh nói cũng đúng.” Tôi day day lông mày, ngại ngùng nở một nụ cười.

Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc cũng đang gọi đồ ăn. Tôi có thể nghe rõ tiếng Nghiêm Túc nói muốn gọi một suất cơm rang gà, Đinh Duy Thiên muốn một phần combo. Thật không hiểu nổi bọn họ. Chúng tôi chỉ đi ăn thôi mà cũng phải đi theo hay sao. Bọn họ biết rõ là anh tôi không muốn chạm mặt họ mà vẫn cứ bám theo như âm hồn bất tán. Lẽ nào hai người này còn có mục đích nào khác?

“Tĩnh Tĩnh, nếm thử món này xem.”

Anh trai gắp cho tôi một chiếc nem rán nhân tôm. Tôi sốc đến mức suýt phun hết chỗ nước đang uống ra ngoài. Đây là Phó Gia - anh trai tôi thật hay sao? Trước đây anh chưa bao giờ nhường nhịn mà luôn thẳng tay cướp thịt kho trứng của tôi. Tôi nhìn lên nóc nhà của nhà hàng, lẽ nào vì nơi này có phép thuật huyền diệu gì? Tôi vùi đầu ăn nem rán. Nhân nem vừa làm còn rất nóng, tôi cắn một miếng, suýt nữa bị bỏng lưỡi.

“Em ăn chậm một chút.”

Anh trai đưa khăn tay cho tôi.

“Anh không ăn sao? Nem này rất ngon.”

Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ có những cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt mới có cuộc đối thoại như vậy. Thật không ngờ rằng, mối quan hệ anh em vốn lạnh nhạt như băng giữa tôi và anh trai của mình sẽ có ngày thay đổi nhiều đến thế.

Nghiêm Túc cố ý nói thật lớn, “Đội trưởng, bọn họ đang ăn bữa cơm ly biệt hay sao?”

Đinh Duy Thiên nhỏ giọng mắng anh ta, “Đừng có nói lung tung!”

Tôi cố gắng xúc một thìa cơm rang tôm hùm đưa lên miệng. Anh trai rót cho tôi một chén trà, tôi bưng cốc lên uống một ngụm sau đó lại tiếp tục xúc cơm. Cảm giác như lưng tôi đang mọc đầy gai nhọn, khiến tôi chẳng dám quay đầu lại. Đinh Duy Thiên thật đáng ghét. Anh ta cố ý làm thế. Anh và Nghiêm Túc ngồi sau lưng chúng tôi chắc chắn không có ý tốt gì. Biết đâu lại đang cười nhạo tôi cũng nên. Nhưng suy đi ngẫm lại, ý nghĩ của tôi thật quá ngây thơ, trẻ con. Hai người bọn họ có không đứng đắn thế nào thì vẫn là cảnh sát. Làm sao có thể chỉ vì đi theo tôi mà bỏ bê công việc được. Như vậy thì chỉ còn một lý do khác, người bọn họ muốn tìm là anh trai tôi. Điều này cũng lý giải vì sao Đinh Duy Thiên luôn luôn bám theo Phó Gia. Anh trai… giữa anh và cảnh sát… não tôi như muốn nổ tung ra. Tôi cảm thấy có chuyện gì không đúng đang diễn ra ở đây.

Âm nhạc trong phòng ăn của nhà hàng Trân Châu khá hoài cổ. Bài hát đang phát là “Em có hẹn ước với mùa xuân104*” phiên bản tiếng Quảng Đông.

*Bài hát chủ đề của bộ phim cùng tên Em có hẹn ước với mùa xuân (我和春天有 个约会) do Lưu Nhã Lệ thể hiện..

Anh trai tôi gõ ngón tay theo nhịp nhạc. “Bài hát này rất hay. Em vẫn thường hát theo”.

“Anh luôn nói em hát tiếng Quảng Đông nghe như vịt kêu, khó nghe chết còn gì.”

“Trước đây anh nói như vậy vì bạn bè em luôn khen em hát hay. Cả bố mẹ cũng lén khen em hát hay. Nhưng anh không muốn cho em hát những bài hát như vậy khi còn nhỏ. Nếu chưa có trải nghiệm, không cần ép bản thân phải âu sầu, buồn tủi.”

Từng làn hơi nước trắng bay lên từ máy phun sương ở góc phòng ăn như tâm trạng mê man lúc này của tôi. Mục đích thật sự của anh trai, tôi vốn không hề hay biết.

Trên mặt tường trong phòng ăn có những câu thơ không biết ai đã lưu lại.

Một tháng ấy

Ta xoay qua tất cả luân kinh

Chẳng vì siêu độ

Chỉ để chạm đến dấu tay của người.

Một năm ấy

Ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, Chẳng vì gặp gỡ

Chỉ để kề cận hơi ấm của người.

Một đời ấy

Ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp

Chẳng vì tu lai sinh

Chỉ để giữa đường cùng người gặp lại..105*

*Đây là bài thơ tương truyền của Thương Ương Gia Thố, vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, tuy là người mang duyên với Phật, nhưng vẫn quyến luyến hồng trần, vẫn có những vần thơ tình da diết. Bài thơ này được nhiều người tin rằng ông viết tặng cho Mã Cát A Mễ - người con gái mà ông yêu..

Đoạn thơ rất ngắn, tôi đọc đi đọc lại hai lần. “Thật là cảm động”.

Anh tôi lắc đầu, “Không, như vậy còn chưa đủ”. “Sao vẫn chưa đủ?”

“Nếu như anh yêu cô ấy, anh sẽ muốn giữ cô ấy ở lại, dùng phương thức độc nhất của mình.”

“Ôi! Đây là lần đầu tiên em được nghe anh nói về quan điểm tình yêu của mình đó. Phương thức đặc biệt của anh là gì vậy?”

Anh híp mắt lại, gắp miếng sườn cuối cùng vào bát tôi. Tôi bỗng cảm thấy thấp thỏm bất an, một cảm xúc thật khó gọi tên.

“Cái đó sao, em cứ chờ xem. Biết đâu đó lại là một phương thức vô cùng tàn khốc.”

Anh trai tôi luôn giấu rất kĩ tình cảm của mình. Thế giới tình cảm của anh giống như bị chôn vùi dưới chân núi tuyết. Tôi biết mình có hỏi nhiều cũng vô ích, tới khi nào anh muốn nói thì anh sẽ tự khắc nói cho tôi biết. Chỉ có điều những lời này của anh làm cho những vướng mắc trong lòng tôi càng ngày càng lớn. Giả thiết đã bị tôi tự phủ định hàng ngàn lần lại hiện lên trong đầu tôi. Liệu có phải anh tôi là hung thủ hay không? Đương nhiên, tôi lại tiếp tục phủ định lần thứ 1001. Đàm Tấn Lỗi mới là hung thủ, anh ta tự sát rồi.

Ăn trưa xong, anh trai nhất quyết đòi đi ăn kem trong khi anh chẳng phải là người thích đồ ngọt. Kem Häagen-Dazs ở nước ngoài giá rất rẻ. Chỉ cần năm đô là đã có một hộp nhỏ để ăn rồi. Vậy nên tôi quyết định nghe theo anh. Tôi nói muốn ăn kem thuyền chuối (banana split), còn anh thì chẳng gọi gì. Bàn của chúng tôi chỉ lẻ loi mỗi chiếc thuyền kem chuối, trông có vẻ rất cô đơn.

Tôi nhấc túi lên nói, “Anh à, em đi vệ sinh một lát”.

Anh dịu dàng nhận lấy, “Được. Em đi đi”.

Trên đường tới nhà vệ sinh, tôi nhìn quanh một lần. Lần này bọn Đinh Duy Thiên không bám theo chúng tôi vào cửa hàng kem. Có điều chỗ này khá hẹp, cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, đứng ở ngoài cũng có thể nhìn rõ chúng tôi đang làm gì. Hai người này cũng lắm trò lắm, lần này không biết là đang đứng ở đâu để nhìn trộm bọn tôi nữa. Tôi vào nhà vệ sinh, bước về phía tấm gương lớn chỗ bồn rửa tay, chải lại mái tóc, làm mặt xấu với chính mình. Anh trai nói tôi đã lớn rồi. Cũng đúng thôi. Tôi không còn là cô bé thù hằn anh trai mình nữa, anh cũng chẳng còn là người anh trai không thèm quan tâm em gái. Hi vọng rằng từ sau chuyến du lịch này, chúng tôi có thể trở thành hai anh em tốt, khiến người ngoài nhìn vào phải thấy ghen tị.

Không biết từ khi nào, trên thuyền chuối của tôi có thêm một thanh chocolate có nhân.

Tôi cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thấy nó đáng yêu và hấp dẫn. “Anh vừa gọi thanh chocolate cho em sao?”

Anh nói, “Thêm chocolate vào nhìn đẹp hơn”.

“Đúng vậy. Kem thuyền chuối trông đẹp hơn hẳn. Nhưng em muốn ăn nó cơ.”

Tôi luôn thích ăn những miếng logo, hoa và các hình trang trí bằng chocolate trên bánh ngọt trước. Lúc này kem thuyền chuối trông rất đẹp, nhưng kẹo chocolate vừa được thả vào đã bị tôi ăn luôn có phải rất đáng tiếc hay không?

“Vậy em ăn đi. Anh mua cho em ăn mà.”

Tôi liếm môi một cái, rút thanh chocolate ra, sau đó vừa há miệng…

“Lý Tĩnh!”

Ngay sau tiếng hét đó là một cái vỗ mạnh vào mu bàn tay tôi.

“Ôi chao!”

Tay tôi run lên, thanh chocolate rơi xuống đất.

Nghiêm Túc nhanh chóng đeo găng tay rồi nhặt nó lên, sau đó bỏ vào một chiếc túi nilon.

“Người ta cho cái gì cô cũng ăn. Có độc thì làm sao?” “Nhà hàng này bán thức ăn có độc sao?”

“Nhà hàng không bỏ độc, chưa biết chừng là do người khác bỏ đấy.”

Ánh mắt nghiêm nghị của Đinh Duy Thiên đảo qua Phó Gia. Tôi lập tức hiểu ra ý của anh.

“Cảnh sát Đinh, sao anh có thể gắp lửa bỏ tay người như vậy? Đây là anh trai tôi. Đồ anh ấy mua cho tôi sao lại có độc được chứ?”

“Không cần phải nhiều lời, sau khi kiểm tra chúng ta sẽ biết. Phó Gia! Đây là lệnh bắt giữ anh. Anh hãy đi theo chúng tôi.”

“Cái gì?” Tôi sợ hãi kêu lên, đây không phải là chuyện nhỏ. “Đinh Duy Thiên, nói lại lần nữa đi. Anh vừa nói cái gì? Anh trai tôi, anh trai tôi, làm sao?”

“Lý Tĩnh, em bình tĩnh lại. Cảnh sát Nevada cũng đã có mặt ở đây. Đây là sự thực mà em không thể thay đổi được.” Theo hướng tay anh chỉ, tôi đã nhìn thấy. Đúng vậy, cảnh sát đã tới. Phải rồi, bọn họ ăn mặc chỉnh tề mang theo dùi cui xông tới. Đúng. Bọn họ nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi, dập còng số tám lên tay anh trai. Đúng. Khuôn mặt của họ lạnh tanh, không chút cảm xúc, áp giải anh trai tôi đi. Anh ấy là người thân duy nhất của tôi tại đất nước này! Thế giới của tôi sụp đổ trong chớp mắt!

“Tại sao các người lại có thể làm thế?” “Lý Tĩnh, anh ta đã có ý định giết em.”

Những lời này tôi nghe không lọt nổi tai. Làm sao tôi có thể chấp nhận lời giải thích gượng ép như vậy. Nếu muốn hại tôi, anh trai có hàng ngàn hàng vạn, thậm chí cả triệu cả tỉ cơ hội để thực hiện điều đó. Cần gì phải đợi đến lúc này mới ra tay cơ chứ. Hoang đường! Thật quá hoang đường! Nói láo! Các người bắt nhầm người rồi! Các người đã bắt nhầm rồi!

Rốt cuộc, tôi hô lên: “Không! Các anh bắt sai người rồi!” “Cô à, chúng tôi chỉ muốn anh ta hỗ trợ cho quá trình điều tra. Xin cô hãy bình tĩnh…”

Tôi ôm lấy anh trai nhất định không chịu buông tay.

Anh trai tôi dùng bàn tay đang bị còng vỗ lấy mu bàn tay tôi một cách khó khăn. Nhất định là tôi đã nhìn lầm. Cho tới tận lúc này rồi mà nụ cười nơi khóe miệng anh vẫn không hề biến mất.

“Tĩnh Tĩnh, buông tay đi. Đừng cản trở cảnh sát. Anh không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng. Chiều nay phải dẫn đoàn đi cẩn thận, biết không?”

Nước mắt tôi chảy giàn giụa, giống như vòi nước bị hỏng không cách nào dừng lại được. Có hàng ngàn mũi đao nhọn đang đâm vào lồng ngực, chà đạp lên trái tim tôi. Nỗi đau khổ đến từ bốn phía bao phủ lấy tôi trong nháy mắt. Tôi không thể thở được, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn lại. Đinh Duy Thiên ôm lấy vai tôi, ép tôi phải buông bàn tay đang nắm lấy tay anh trai ra. Cảnh sát nhanh chóng dẫn Phó Gia đi.

Chỉ trong vòng một phút, không hơn không kém, không phải, còn ngắn hơn thế nữa, chỉ trong mấy chục giây, anh trai đã biến mất khỏi tầm mắt tôi, thậm chí còn không kịp ngoảnh đầu nhìn lại. Tôi biết, không phải là anh trai không muốn quay đầu lại, mà là anh không có cơ hội. Tôi đẩy Đinh Duy Thiên ra chạy về phía trước, rồi đuổi theo họ. Nhưng anh lại chạy tới ôm chặt lấy tôi.

“Lý Tĩnh! Calm down! Bình tĩnh lại!"

“Anh bảo tôi bình tĩnh. Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây!”

Tôi nóng nảy tới mù quáng, cắn vào cổ tay Đinh Duy Thiên. Rõ ràng là anh bị đau, cánh tay run lên nhưng vẫn không chịu buông tay. Mãi cho tới khi tôi cắn mệt, miệng cũng tê rần mới chịu nhả ra, mệt mỏi gục xuống lồng ngực anh. Trên cánh tay anh hằn rõ dấu răng đã thâm lại. Lúc nãy là màu tím, giờ đã chuyển dần thành màu đen.

Tôi ngồi úp mặt trên bàn, mặc cho nước mắt chảy dọc khóe mắt, ướt hết cánh tay và một góc khăn trải bàn. Tôi chẳng muốn nói gì, cũng không biết phải làm gì. Tôi còn chẳng biết mình có thể hoàn thành công việc chiều nay không chứ đừng nói là mấy ngày tới. Anh trai vốn không phải là “chiếc gậy ba toong” của tôi. Nhiều lúc, anh thậm chí còn là đối thủ cạnh tranh của tôi, vừa là địch vừa là bạn. Tôi luôn cho rằng anh là một người có thể có cũng được, không có cũng chẳng sao. Khi dẫn khách đi, tôi mới là người nói nhiều, anh chỉ là người lắng nghe mà thôi. Tôi đã nhiều lần nghĩ tới việc dù cho tôi có phải một mình dẫn đoàn, tôi cũng xử lý được hầu hết các tình huống có thể xảy ra. Không có anh cũng chẳng sao cả. Nhưng tôi sai rồi, sai hoàn toàn.

Đinh Duy Thiên rút một điếu thuốc từ trong bao ra. Anh đứng cách tôi một bức tường thủy tinh, đứng quay lưng với tôi, nhẹ nhàng hít vào rồi nhả khói. Tôi sợ hãi nhìn bóng lưng anh. Tôi tự nhủ, kể từ nơi đây, từ giờ phút này, tôi sẽ bắt đầu căm ghét con người đó. Nếu như anh tôi thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ mang những oán hận của cả thế giới này trút lên đầu kẻ đó. Tại sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại có thể làm vậy với tôi cơ chứ?

Nghiêm Túc cố gắng thay đổi không khí, “Lý Tĩnh, cô nghe tôi nói…”

“Tôi không nghe. Anh cũng không cần nói.”

Tôi nhìn thấy bóng mình trong tấm kính thủy tinh. Tôi cười trông rất thê thảm, giống hệt như vẻ mặt anh tôi khi rời đi. Tôi đứng lên lau nước mắt, cầm lấy ba lô.

Đinh Duy Thiên nhìn thấy hành động của tôi, nhanh chân đi vào trong, “Lý Tĩnh, em định đi đâu?”.

Tôi cầm ba lô đi ngang qua người anh ta.

Tôi trở lại phòng ăn buffet. Tôi tới quá muộn, mọi người đều đã tản đi. Ở đây có nhiều hình thức giải trí như vậy, muốn giữ bọn họ ở lại cũng khó. Tôi lấy điện thoại di động ra mân mê một lúc mới quyết định gọi cho mẹ.

Vừa gọi một tiếng “mẹ”, môi trên môi dưới của tôi đã run lên cầm cập, không thể kiểm soát được, “Mẹ, con đây”.

“Tĩnh Tĩnh à? Còn biết đường gọi điện về cho bố mẹ cơ à? Bố con đó, tối qua ăn không ngon. Hai đứa chơi quên hết mọi thứ rồi hả, có ăn no không?”

“Mẹ nghe con…”

“Bố mẹ ở Tân Cương đó, tiền điện thoại đắt muốn chết. Con còn biết gọi điện cho bố mệ là tốt rồi. Có chuyện gì không? Nếu không thì tắt máy đi. Bố con lại sợ con tốn tiền điện thoại.”

Ở đầu bên kia, mẹ tôi dừng lại một chút, “Con có việc gì không?”

“Mẹ ơi!” Giọng tôi nghẹn ngào.

“Làm sao vậy? Ở ngoài bị ai bắt nạt hay sao? Nói cho anh trai con đi, để Gia Gia ra mặt cho con.”

“Chính là anh con…”

“Là Gia Gia bắt nạt con hả. Con cũng biết anh trai mình còn gì. Gia Gia không khéo ăn khéo nói. Đợi đấy, lúc nó về mẹ sẽ mắng nó cho con. Thôi, cứ như vậy nhé. Điện thoại quốc tế đắt lắm.”

Tôi nghe thấy tiếng tút tút nặng nề vang lên bên tai, mẹ tôi đã dập máy rồi. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đứng dậy định rời đi, tay bất giác nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động. Ba lô trượt từ đầu gối tôi rơi xuống đất, tôi khom lưng nhặt nó lên thì lại quên điện thoại trên bàn. Tôi cầm lấy điện thoại, giữ chặt ba lô. Chiếc thẻ hướng dẫn viên treo trên cổ cũng tìm cách làm khó tôi, nó bị mắc vào góc bàn, kéo cổ tôi lại, đau quá. Rối loạn, mọi thứ hoàn toàn rối tung.

Trước mắt tôi xuất hiện một chiếc cốc giấy, hương cà phê chậm rãi lan tỏa.

“Em cũng không cần phải như vậy chứ.” Tôi quay mặt đi chỗ khác.

“Ngoan, cầm lấy.”

Tôi đẩy tay anh ta ra, trợn mắt, “Anh coi tôi là cái gì?” “Lý Tĩnh, nếu tôi là em, nhất định tôi sẽ cố gắng tìm kiếm tin tức từ phía cảnh sát.”

“Nếu như người cảnh sát đó không đáng tin cậy, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tôi có hỏi thì cũng được tích sự gì đâu?”

“Ồ? Vậy ngoại trừ lấy tin từ chỗ tôi, em có có cách nào khác sao?”

“Pháp luật nước Mỹ không cấm tôi liên hệ với cảnh sát địa phương.”

“Nhất định phải tự mình lao đầu vào ngõ cụt em mới cam tâm sao?”

Tôi dùng sức lắc đầu, muốn đẩy lùi thứ bóng tối anh ta mang tới. “Tôi không có gì để nói với anh. Nếu anh không muốn điều tra gì ở tôi, vậy thì phiền anh đừng xuất hiện xung quanh tôi”.

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài.

"Lý Tĩnh… "

Tôi dừng bước, nhưng không hề quay đầu.

“Chiều mai em hãy đến tìm tôi, tôi có thể nói cho em biết kết quả báo cáo. Tôi đang cứu em hay hại em, bản thân em tự biết mà.”

Tôi cao giọng nói, “Không cần thiết, khả năng anh vừa nói vốn không hề tồn tại”.

Ánh nắng bên ngoài gay gắt tới chói mắt. Trên đại lộ Las Vegas, người đến người đi, xe cộ tấp nập. Có ai trong số họ có cảm giác mông lung như tôi lúc này hay không? Cứ đi trên con đường đó, không rõ sẽ trôi dạt về phương trời nào. Bọn họ không phải là tôi, sẽ không hiểu được tâm trạng của một người khách tha phương khi lâm vào bước đường cùng. Bọn họ sao có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi lúc này. Cuối cùng, ma xui quỷ thế nào mà tôi đi tới một đồn cảnh sát. Anh trai tôi chắc sẽ không bị giam ở đây đâu. Đây chỉ là một đồn cảnh sát trên phố, cửa kính trong dán hàng chữ “Police” màu trắng.

Tôi cố gắng nhìn vào trong qua khung cửa kính nhưng chẳng thấy được gì. Tôi phải làm sao bây giờ? Liên hệ với công ty? Gọi điện cho người nhà? Rồi sau đó thì sao? Để tất cả mọi người biết anh trai tôi là đối tượng bị tình nghi? Nhưng nếu không làm như vậy thì tôi biết làm gì bây giờ? Đến cả địa điểm anh trai bị tạm giam tôi cũng không tìm được, thì làm sao tôi có thể gặp mặt anh đây? Tôi phải thừa nhận rằng Đinh Duy Thiên nói đúng. Với những chuyện này, ngoại trừ anh ta và Nghiêm Túc là hai người tôi quen biết, tôi đâu còn có thể nhờ cậy ai nữa.

Bỗng có người hỏi tôi, “Có muốn gặp anh trai không?” Theo bản năng, tôi gật đầu.

Tôi chưa kịp nhận ra người này là Đinh Duy Thiên, anh ta đã dắt tay tôi đi.

“Đi thôi, vào đi.”

Tôi đang nằm mơ sao? Anh trai bị tạm giam ở đây thật sao? Cái đồn cảnh sát này chỉ rộng bằng khoảng hai căn phòng thôi.

Vừa vào cửa tôi đã nhìn thấy bàn tiếp đón, có ba chiếc ghế, một chiếc điện thoại công cộng và một cái máy lọc nước. Trên tường có dán lịch công tác của cảnh sát trong đồn, ảnh của những cảnh sát được vinh danh, thông báo cùng tấm quảng cáo tuyên truyền “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe”. Trước cửa bàn tiếp đón có cắm một lá quốc kỳ. Bài trí như vậy không làm cho người ta thấy có cảm giác uy nghiêm mà nhìn có vẻ bình dân, đơn giản.

Có vẻ như Đinh Duy Thiên đã quen biết với cảnh sát ở đây từ trước. Anh lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi dắt tôi ra phía sau. Đằng sau là một bãi đậu xe rất lớn, vừa vào tôi đã để ý thấy một chiếc xe motorhome siêu dài. Trên đường đi chúng tôi đã từng nhìn thấy loại xe này. Tài xế có giới thiệu rằng, trong xe có phòng ngủ, phòng sinh hoạt, nhà bếp và nhà vệ sinh. Chỉ cần lái xe tới địa điểm du lịch, trữ nước trên xe là có thể sinh hoạt bình thường như trong nhà cả ngày. Chúng tôi thấy rất nhiều những chiếc xe kiểu này ở bãi đậu xe của các khu du lịch trên khắp nước Mỹ. Chỉ có điều, chiếc xe mà tôi nhìn thấy lúc này có in hàng chữ màu vàng “LAS VEGAS POLICE”.

Đinh Duy Thiên nhỏ giọng nói, “Loại motorhome này là loại xe chuyên dụng của cảnh sát. Bên trong có các loại máy móc có thể thực hiện được các xét nghiệm đơn giản. Bọn họ đang ở trong đó”.

Đúng vậy, thực sự có người ở bên trong xe.

Trong buồng xe tương đối rộng rãi, anh trai tôi ngồi trên ghế. Hai cảnh sát người Mỹ thoải mái ngồi đối diện anh. Nếu không phải trên tay anh mang còng, tôi sẽ tưởng rằng bọn họ đang nhàn nhã ngồi nói chuyện phiếm. Trên thực tế thì một câu chuyện phiếm cũng không có, cũng chẳng hề thẩm vấn, không hề có cuộc đối thoại đúng nghĩa nào.

“Anh…”

Vị cảnh sát người Las Vegas có vẻ không hiểu, “Đinh, anh đưa cô ấy tới làm gì?”.

“Cô ấy có quyền được biết sự thật.”

“Không phải là lúc này.”

“Không sao đâu.”

Đinh Duy Thiên lật qua mấy trang giấy trên bàn, “Kiểm tra thế nào rồi?”.

“Bác sĩ của chúng tôi nói đó là một loại chất khá đặc thù, có khả năng là độc kiềm.”

“Lại là độc kiềm?”

“Ồ? Đã từng có việc tương tự xảy ra trước đây sao?” “Đây là bản sao hồ sơ vụ án lần trước.”

Vị cảnh sát kia vỗ vai Đinh Duy Thiên, khen ngợi. “May mà có anh.”

“Nói vậy, trong thanh chocolate thật sự có độc sao?” Ngón tay Đinh Duy Thiên vuốt những sợi tóc rối trên trán tôi. Một chút xấu xa lóe lên trong mắt anh. Anh cố tình nhấn mạnh vào câu hỏi này.

Đối phương nhanh chóng trả lời, “Đúng vậy. Chúng tôi đã xét nghiệm rồi”.

Tôi không tin bọn họ. Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cơ chứ? “Lừa đảo. Đừng tưởng rằng các người hùa nhau diễn trò thì tôi sẽ bị mắc lừa”.

“Tĩnh Tĩnh, đây là sự thật.”

Anh trai tôi mở miệng đúng lúc tôi không ngờ nhất.

“Anh, anh đang nói cái gì vậy?” “Đây là sự thật.”

“Anh… lặp lại lần nữa.”

“Tĩnh Tĩnh, đúng là anh đã tiêm độc tố vào thanh chocolate đó.”

“Có phải bọn họ ép anh nói như vậy đúng không?”

Vị cảnh sát người Las Vegas quay đầu về phía tôi, “Cô đây chưa biết đến ‘lời cảnh báo Miranda106*’ đúng không? Khi chúng tôi bắt giữ đối tượng bị tình nghi, chúng tôi luôn nói với họ rằng: ‘Anh có quyền giữ im lặng, tuy nhiên bất cứ điều gì anh nói đều có khả năng trở thành bằng chứng chống lại anh trước tòa… Anh có quyền mời luật sư’”.

*“Miranda warning” là một lời cảnh báo được cảnh sát thông báo cho nghi phạm hình sự ngay lúc bị bắt giữ, hay khi đang ở tình trạng giam giữ, trước khi nghi phạm hình sự bị thẩm vấn hoặc lấy lời cung về những cáo buộc liên quan đến mình. Lời khai của nghi phạm sẽ không tạo thành chứng cứ được thừa nhận trừ phi nghi phạm đó đã được thông báo về“các quyền Miranda” của mình..

"Lừa gạt! Anh! Anh! Anh! Tất cả các người đều là đồ lừa đảo!"

Tôi không muốn nghe thêm một câu nào, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ nữa. Tôi không muốn…

Tôi lảo đảo chạy xuống nhà xe, lao ra bên ngoài. Dối trá, Phó Gia muốn hạ độc hại chết tôi? Quá vô lý, một đám người lừa đảo. Tại sao bọn họ có thể dùng lời nói dối vụng về như vậy để qua mắt tôi? Đây chẳng phải là đang sỉ nhục trí thông minh của tôi sao?

Bên trái sở cảnh sát có một cửa hàng bán đồ lưu niệm nhỏ, và có bán cả kem. Tôi mua một cây kem ốc quế vỏ chocolate. Đi thêm vài bước lại thấy một cửa hàng, tôi lại mua thêm một cây kem nữa. Tôi ăn hết phần chocolate, bỏ phần còn lại đi, rồi lại mua một cây kem mới. Cho tới khi Đinh Duy Thiên tìm được tôi thì tôi không đếm được mình đã mua bao nhiêu, vứt bao nhiêu cây kem. Bọn họ lừa tôi, chocolate tôi thích ăn nhất làm sao lại có độc được chứ, chocolate lần đầu tiên anh trai chủ động mua cho tôi sao lại có độc! Các người nhìn đi, tôi ăn hết đống chocolate kia, chẳng phải vẫn khỏe mạnh, bình thường đấy sao? Tất cả bọn họ đều là những kẻ dối trá. Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin.

Có một tiếng nói quỷ mị nào đó xuất phát từ đáy lòng tôi đưa ra cho tôi một câu hỏi, nếu như tất cả những điều này đều là sự thật, vậy rốt cuộc người mà tôi không thể tha thứ là Đinh Duy Thiên hay là anh trai? Tôi không biết. Thật sự tôi không biết.

"Lý Tĩnh, em điên rồi!"

Tôi gào lên, "Tôi có điên cũng là vì bị anh ép".

"Em đã học lên đại học rồi, mà sao tố chất tâm lý lại kém như vậy?"

"Cái này không liên quan tới bằng cấp."

"Tôi vẫn nghĩ rằng em là một hướng dẫn viên du lịch khôn khéo."

"Không liên quan tới công việc."

"Em luôn mồm luôn miệng nói anh trai mình thế này thế khác. Em hiểu anh ta đến đâu?"

"Dù sao cũng nhiều hơn anh."

"Đừng có giận dỗi như vậy. Chẳng nhẽ em không muốn biết sự thật hay sao? Có lẽ sự thật đằng sau tất cả những chuyện này còn khó tin, ly kỳ hơn cái kết của bất cứ cuốn tiểu thuyết nào em từng đọc. Thật ra tôi cũng có chút nghi ngờ về động cơ gây án của anh ta. Em không cảm thấy là anh ta đã cố ý hạ độc trước mặt chúng tôi hay sao? Có vẻ như mục tiêu của anh ta không phải là em, mà là muốn chúng tôi nhanh chóng tới bắt mình."

Tôi liếm đôi môi khô khốc, "Đồng chí cảnh sát, tôi không có hứng thú với trò chơi suy luận của ngài. Trên thế giới này làm gì có học sinh dám gian lận trước mặt giáo viên, làm gì có tội phạm nào dám hạ độc trước mặt cảnh sát, trừ phi hắn ta không muốn sống nữa. Anh đừng nói nhiều làm gì. Anh nói đúng, tôi điên mất rồi."

"Tôi tưởng là em cần giúp đỡ…"

"Anh đang nói là giúp anh trai tôi? Anh nói cho tôi biết đi, giúp thế nào?"

"Trước khi giúp anh ta, em hãy giúp tôi tìm một lời giải thích hợp lý đã. Chỉ khi tôi hiểu rõ động cơ của anh ta, tôi mới có thể tìm ra được cách giúp đỡ phù hợp."

"Anh đừng có tiếp tục lừa gạt tôi. Anh muốn tôi dụ anh trai nhận tội đúng không? Tôi sẽ không hợp tác, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không nói!"

"Em thật sự tin rằng thanh chocolate đó không hề có độc sao?"

"Đúng vậy."

"Em thật sự tin rằng tôi đang lừa em?" "Đúng vậy."

Đôi mắt nâu của anh dường như đang "gặm nhấm" lớp ngụy trang của tôi.

"Em thật sự tin rằng, chúng tôi đã bắt ép anh ta phải nói lời trái lương tâm."

Tôi cắn răng nói, "Đúng!"

"Nhưng tôi có thế nhìn thấy rõ ràng sự hoài nghi trong đôi mắt em. Em đang sợ hãi. Em bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta thật sự muốn giết em hay không. Nỗi hoảng sợ đã bắt đầu bén rễ trong lòng em. Nói không chừng chỉ cần qua mấy giờ nữa thôi, thậm chí em sẽ còn không muốn gọi anh ta một tiếng ‘anh trai’ nữa. Được rồi, em yêu, em đang bán đứng chính mình đó. Em nên về khách sạn nghỉ ngơi đi, buổi tối tới gặp tôi sau."

Tôi chưa kịp phản bác, Đinh Duy Thiên đã quay người rời đi. Tôi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác này vừa xa lạ lại vừa làm tôi thấy tuyệt vọng. Cả thế giới đều vứt bỏ tôi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi. Tôi chầm chậm đi trên đường mà không có điểm đích, tôi không muốn về khách sạn, cũng chẳng muốn tới sòng bạc. Las Vegas vốn là "một đại dương vui vẻ" nhưng giờ đối với tôi nơi này lại hoàn toàn khô cạn, không còn chút hấp dẫn.

Tôi đã bán đứng chính mình, thật vậy sao? Tôi hiểu rõ, việc bộc lộ tất cả những suy nghĩ thật sự trong lòng mình là một hành động mạo hiểm tới nhường nào. Anh ta nói đúng, tôi đang rất cố gắng để che giấu sự thiếu tin tưởng của mình đối với anh trai. Sự thiếu tin tưởng này là kết quả của cả một quá trình, từ lúc trước khi hoàn toàn tin tưởng vào anh trai, đến lúc này khi tôi đột nhiên bắt đầu hoài nghi anh. Tôi không thể nào lý giải được tại sao tình cảm giữa anh em chúng tôi lại không thắng nổi độ dày của vài tờ báo cáo. Tôi muốn phủ định những suy nghĩ điên cuồng này, tôi tự nói với bản thân rằng chuyện anh nói tuyệt đối không thể xảy ra. Rốt cuộc là đầu tôi gặp vấn đề ở chỗ nào? Càng dặn mình phải khống chế thì những suy nghĩ độc ác đó lại càng nảy lên mạnh mẽ. Chỉ có thể có một cách giải thích: Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ ngự trị.

Ngoại trừ việc lang thang vật vờ trên đường, cơ thể tôi không thể thực hiện được một hành động nào khác. Linh hồn tôi như bị tách rời ra khỏi cơ thể, thoát ly khỏi thực tại.

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mới thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ linh tinh đó.

"Vâng, tôi là Lý Tĩnh. Bây giờ chuẩn bị đi tới đập sao? Được, tôi đang ở trên đường."

Cú điện thoại này là tài xế gọi tới, nhắn tôi lập tức lên xe cùng đoàn khách đi tới đập Hoover. Bác tài nói mọi người đã đến đông đủ cả rồi, chỉ thiếu mỗi mình tôi. Tôi cười khổ. Vị tài xế người nước ngoài này không biết đếm à, chỉ có mấy người như vậy mà cũng tính sai. Anh tôi mà không có mặt thì đoàn người sẽ vĩnh viễn không đủ. Tôi báo cho ông ta vị trí của mình, tài xế báo sẽ lái xe tới đón.

"Mau lên xe đi, chỗ này không được phép dừng xe."

Tài xế vội vàng quay đầu xe tại một cửa khách sạn, đợi tôi lên là lập tức lái đi.

Thôi Tập Lương nhìn thấy tôi thì rất phấn khởi. “Hướng dẫn viên Lý, bây giờ chúng ta đi tới con đập sao?”

“Đúng vậy. Ai thông báo cho mọi người lên xe vậy?” Theo kinh nghiệm của tôi, tài xế người Mỹ này sẽ không làm điều đó.

“Là đoàn trưởng Phó chứ ai. Lúc hơn mười hai giờ, anh ấy nhắn tin cho mọi người, gọi chúng tôi tập hợp.”

Thì ra người thông báo là anh trai… Trước khi ăn cơm anh đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra hay đây chỉ là sự chuẩn bị trước cho hành trình buổi chiều thôi?

Thôi Tập Lương nhìn về phía sau lưng tôi, “Thế anh ấy đâu rồi?”

Tôi quanh co không dám trả lời trực tiếp, “Anh ấy có chút việc”.