← Quay lại trang sách

Chương 10 AI LÀ THIÊN THẦN HỘ MỆNH CỦA TÔI?

"Đập Hoover nằm trên biên giới giữa hai tiểu bang Arizona và Nevada. Cả khu vực này là vùng sa mạc nhưng nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh không chỉ có mỗi màu vàng của cát. Hai bên đường có trồng những bông hoa nhỏ màu vàng, màu tím. Tuy chúng chỉ là cây trồng để chống sa mạc hóa, nhưng khi chúng tụ hội cùng nhau thành một dải mênh mông thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy trời đất bao la và hùng vĩ. Vào khoảnh khắc này, chúng đang hát, múa vì chính mình, không giống như tôi, nhu nhược, phải nhìn trước ngó sau. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, không giới thiệu cảnh vật như thường lệ. Ở nơi này, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Thiên nhiên chính là người hướng dẫn viên tốt nhất.

Khương Lệ giục tôi, "Hôm nay nàng hướng dẫn viên bãi công à? Sao chưa thấy cái loa rè của cô hoạt động?"

Thôi Tập Lương cũng ầm ĩ, "Tôi cũng muốn nghe hướng dẫn viên Lý giới thiệu".

Mặt Khương Lệ xị xuống, chuyển hướng tấn công sang anh ta, "Anh nghe cái gì mà nghe. Anh nghe có hiểu không? Những gì cô ta nói trên sách đều có hết".

Thôi Tập Lương vẫn cố chấp lắc đầu, "Tôi vẫn thích nghe hướng dẫn viên Lý giới thiệu hơn".

Khương Lệ và Thôi Tập Lương cãi nhau không phải là chuyện mới mẻ gì. Hai người họ rõ ràng đang tranh cãi nhưng vẫn "đầu mày cuối mắt" với nhau, đúng là thú vị.

Kim Lâm hỏi, "Hướng dẫn viên Lý, cô có để ý thấy không, chất lượng nước ở nơi này không được tốt cho lắm, khi uống có vị hơi mặn, hơn nữa tôi còn thấy hơi ngang ngang, không được mát mẻ, trong lành”.

"Đây là khu vực sa mạc. Nguồn nước tốt nhất nước Mỹ nằm ở Chicago." Tôi trả lời máy móc vấn đề của Kim Lâm.

Thôi Tập Lương vỗ mạnh vào lưng ghế dựa.

"Đập Hoover có phải là nơi Megatron107* trong Robot đại chiến (Transformer)108* từng ẩn náu không?"

*Megatron là một nhân vật trong bộ phim Robot đại chiến..

*Robot đại chiến là phim điện ảnh hành động, khoa học viễn tưởng của Mỹ sản xuất năm 2007 dựa trên dòng đồ chơi cùng tên của Hasbro..

"Đúng vậy."

Tôi hiểu ra rồi, bây giờ tâm trạng mọi người đều đang rất tốt, có rất nhiều thứ muốn biết, vậy nên tôi cầm chiếc loa lên bắt đầu giới thiệu.

"Nơi chúng ta đang đi đến là đập Hoover, thời gian di chuyển vào khoảng hai mươi phút. Công trình này được hoàn thiện vào năm 1936 và được đặt tên theo tên của tổng thống Herbert Hoover. Cho tới nay, đập vẫn còn giữ nguyên vẹn được kiến trúc Gothic. Sau khi hoàn thiện, nó được cho là một trong những kỳ quan của thế kỷ XX. Tại một quốc gia trẻ như Mỹ, đập nước này thậm chí còn trở thành một đề tài thú vị với giới khảo cổ học. Những ngọn núi bao quanh bốn phía của con đập này sau quá trình khai thác đá đã thay đổi hình dạng vốn có. Đập này cao 220 mét, chân đập rộng 200 mét, đỉnh rộng 14 mét và đê dài 377 mét. Vào thời kỳ Đại khủng hoảng109*, để tạo cơ hội việc làm cho người lao động, tổng thống Mỹ Hoover đã quyết định cho xây dựng con đập này. Và sự thực đã chứng minh, sau khi hoàn thiện, con đập này đã phát huy tác dụng rất lớn."

*Đại khủng hoảng (The Great Depression), hay còn gọi là Đại suy thoái, là thời kỳ suy thoái kinh tế toàn cầu diễn ra từ năm 1929 đến hết thập niên 1930 và lấn sang đầu thập niên 1940..

"Lý Tĩnh, cô không muốn nói thì đừng nói nữa. Cô nói uể oải vậy nghe thấy phiền lắm."

Chuyện gì cũng không giấu nổi cô nàng độc miệng Khương Lệ này. Tôi chỉ hơi mệt mỏi cũng bị cô ta lấy ra làm nhược điểm đâm chọc.

Thôi Tập Lương kéo cô ta, "Cô vui vẻ lên chút không được à? Cô không xem chương trình chào xuân của năm ngoái sao?"

"Xí!" Cô ta quay đầu mắng Thôi Tập Lương, "Ai cho anh chen mồm vào…"

Tôi vẫn còn nhớ chuyện Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc có ý tác hợp cho hai người bọn họ. Nhưng nhìn dáng vẻ này của bọn họ có chỗ nào giống đôi tình nhân đang mắng yêu nhau đâu. Nói là mụ đàn bà đanh đá đang chửi nhau cùng một ông đầu đường xó chợ thì nghe còn có lý hơn. Nhưng ngẫm một chút, tôi lại tự phủ nhận suy nghĩ ban nãy của mình. Biết đâu hai con người kỳ quái này lại có cách yêu đương khác người nào đó mà một kẻ bình thường như tôi không thể nghĩ tới thì sao. Nguyên nhân của cuộc đối thoại giữa họ bắt đầu từ tôi, nhưng tới cuối cùng lại chẳng có gì liên quan tới tôi nữa. Thôi Tập Lương và Khương Lệ cãi nhau càng lúc càng kịch liệt. Tôi cầm micro nói chuyện mà cũng không át lại được tiếng của họ.

"Quá trình xây dựng con đập này cũng rất gian nan. Đầu tiên, người ta phải ngăn sông Colorado, dùng mìn nổ để đào sâu vào hai bên hẻm núi sau đó đổ bê tông vào. Do đó, các công nhân thi công phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, thậm chí có 112 người đã bỏ mạng tại đây. Để xây dựng nên con đập lớn này, các hoạt động như sinh hoạt, ăn ở, giải trí... của công nhân đều diễn ra tại đây... Chúng ta sắp tới nơi rồi..."

Nhìn ra ngoài cửa sổ, núi và nham thạch đều có một màu vàng sẫm. Màu xanh lục vốn thưa thớt nay lại càng trở nên nhỏ bé không đáng kể. Đập nước hình bán nguyệt ôm lấy lòng hồ. Từ xa xa nhìn lại, nằm ở hai bên bờ sông là hai tòa kiến trúc, trên đó có treo hai chiếc đồng hồ lớn màu xanh lam. Hai tòa kiến trúc đó trông như những lon đồ hộp được phủ đầy đường cát. Không cần hỏi tôi cũng đoán được bên này bờ sông là đồng hồ theo múi giờ Arizona (AZ TIME) còn đầu bên kia là theo múi giờ Nevada (NV TIME). Chỉ cách nhau có vẻn vẹn một con sông nhưng lại chênh lệch một múi giờ. Trong lòng tôi bỗng sinh ra cảm giác bùi ngùi.

Khoảng cách giữa Arizona và Nevada có phải cũng giống như khoảng cách giữa tôi và anh trai? Hai chúng tôi đã cùng sinh sống với nhau dưới một mái nhà gần hai mươi năm, cho dù là buổi tối đi ngủ cũng chỉ cách nhau có một bức tường. Giữa hai người chúng tôi thật sự có sự tin tưởng sao? Giữa chúng tôi thật sự tồn tại sự thân thiết như người một nhà sao? Cho dù là có đi chăng nữa nhưng hiện tại thì sao, hiện tại vẫn còn chứ? Tôi không thể nào trả lời được, không có cách nào tự lừa dối chính mình, cũng chẳng thể nào làm rõ được tâm trạng của bản thân lúc này.

Thôi Tập Lương chẳng khác nào nhà quê ra thành phố, miệng không ngừng trầm trồ.

"Con đập này thật quá đẹp, thật là lớn, thật là giỏi! Đẹp quá đi!"

Khương Lệ lạnh lùng giội một gáo nước lạnh, "Còn chả lớn bằng đập Tam Hiệp110* của Trung Quốc chúng ta. Vẫn còn kém xa…"

*Đập Tam Hiệp là con đập chặn sông Trường Giang (con sông dài thứ ba trên thế giới) tại Tam Đẩu Bình, Nghi Xương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc..

Thôi Tập Lương khó xử gãi đầu gãi cổ.

"Cũng tương tự nhau mà."

Khương Lệ liếc xéo anh ta, "Rốt cuộc là lúc còn đi học anh có học hành tử tế không đấy? Đập Tam Hiệp dài hơn hai ngàn mét đó".

"Dài như vậy thật sao?” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu vô cùng đáng thương.

Tôi trả lời, "Ừ… Đập thủy điện Tam Hiệp có chiều dài hơn 2.300 mét với ba mươi hai tuabin phát điện. Vậy nên con số mà cô Khương nói là chính xác".

Khương Lệ nói không sai. Cho tới bây giờ, Tam Hiệp đúng là đập bê tông có trọng lực lớn nhất, hùng vĩ nhất thế giới. Nhưng việc chúng tôi có cơ hội tới tận đây và ngắm nhìn đập Hoover ở khoảng cách gần như vậy cũng là một chuyện kỳ diệu. Tôi cho rằng ít nhất thì khung cảnh xung quanh đây cũng rất khác biệt, núi rừng có vẻ đẹp riêng của núi rừng, sa mạc có vẻ đẹp riêng của sa mạc. Anh tôi đã từng nói, chỉ có người biết cách thưởng thức mới có thể cảm nhận được cái đẹp; chỉ có người biết cách nắm bắt mới có thể tìm kiếm được niềm vui.

Chúng tôi ngồi trên xe buýt men theo đường núi hình xoắn ốc đi xuống dưới. Tài xế thông báo với chúng tôi, "Còn ba phút nữa là tới".

"Cảm ơn."

Trên đường có rất nhiều xe có cùng đích đến với chúng tôi. Tốc độ của xe chúng tôi chậm dần lại. Ba phút đã qua từ lâu nhưng xe chúng tôi vẫn cứ chầm chậm nhích từng li về phía trước.

Lý Quốc Kiến từ lúc lên xe cho tới giờ vẫn ngồi yên đọc một quyển tạp chí tiếng Anh. Bốn góc của quyển tạp chí đều bị quăn mép giấy nên tôi đoán đây không phải tạp chí số mới ra, mà đã phát hành từ lâu rồi. Lý Quốc Kiến không hay nói chuyện với tôi, cũng chẳng mấy khi thấy anh ta hỏi mấy vấn đề về lịch trình chuyến đi. Bỗng nhiên, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, lông mày nhíu chặt lại thành hình chữ bát, rồi lại cúi xuống nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí giống như đang so sánh thứ gì đó. Cuối cùng, anh ta mới đưa cuốn tạp chí cho vợ mình.

Bành Mỹ miễn cưỡng nhận lấy cuốn tạp chí.

"Gì cơ? Em không muốn đọc tiếng Anh đâu, mắt mỏi lắm rồi…"

Bành Mỹ tuy nói vậy nhưng mắt vẫn hơi liếc qua cuốn tạp chí, sau đó, cô ấy lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi, mặt mũi thì biến sắc. Vẻ mặt của hai vợ chồng họ lúc này trông giống y hệt nhau. Điều này làm cho tôi cảm thấy lo sợ. Trực giác mách bảo tôi rằng, có lẽ cuốn tạp chí này có điều gì liên quan tới mình.

Tôi đứng lên từ ghế dành cho hướng dẫn viên định đi về phía sau. Tài xế không hiểu hành động của tôi, liền nói với tôi, "Sắp tới nơi rồi mà".

Tôi biết điều đó.

Bọn họ cũng không có ý định giấu cuốn tạp chí đã ố vàng kia đi mà đưa thẳng nó cho tôi.

Cuốn tạp chí họ đọc là một trong những tạp chí lá cải nổi tiếng ở Mỹ. Bìa ngoài màu hồng được trang trí chật ních những bức ảnh cùng các dòng tít về các ngôi sao. Các loại tin đồn lá cải, cái gì cũng có. Những thông tin kiểu nâng ngực, liếc mắt đưa tình với nhau, tăng cân giảm cân… thế này, các cuốn tạp chí trên toàn thế giới đều không khác nhau là mấy. Cuốn này là số ra vào tháng 8 năm 2005. Tôi không hiểu sao lại có người có thể lưu giữ loại tạp chí "thức ăn nhanh" này ròng rã bốn, năm năm trời như vậy. Những loại tạp chí kiểu này thường bị vứt đi chỉ sau một tuần. Ngoại trừ nhà kho của một số gia đình, tôi thật không biết nó còn có thể xuất hiện ở nơi nào khác.

Bành Mỹ trực tiếp lật tới một trang cho tôi xem.

Chiếm gần hết diện tích trang báo là vụ ly hôn của một ngôi sao Hollywood nào đó. Ở phía góc có đăng một tin rất ngắn, cỡ chữ nhỏ, hình ảnh cũng rất bé.

Tay tôi run lên, cuốn tạp chí rơi thẳng xuống dưới đất.

Tiêu đề của bài viết này ghi rõ: Thảm án ở một cô nhi viện Trung Quốc, nhân viên chăm sóc bóp chết đứa bé sau đó tự sát.

Người trong bức ảnh rõ ràng chính là hung thủ. Mà khuôn mặt của người phụ nữ trong tấm ảnh đó… lại chính là tôi!

Kiểu tóc không giống, quần áo không giống nhưng dù là đường nét khuôn mặt hay là mắt mũi, đều giống tôi y hệt!

Chẳng trách vợ chồng Bành Mỹ lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Thì ra bọn họ đang đối chiếu gương mặt tôi với gương mặt của hung thủ trong bài báo.

"Không phải tôi!"

Lý Quốc Kiến gật đầu, “Chúng tôi biết đó không phải là cô. Trong bài báo có viết người này đã bốn mươi mốt tuổi, không thể nào là cô được”.

Bành Mỹ nắm lấy tay Lý Quốc Kiến, “Quốc Kiến, đứa bé trong bài báo đó, lẽ nào chính là con chúng ta?”

Đứa con của bọn họ? Lẽ nào là đứa bé đã chết do mắc bệnh tim bẩm sinh? Nói như vậy, đứa bé đó cũng không chết vì bệnh tim, mà là bị người phụ nữ này bóp chết? Bóp chết? Một đứa bé… làm sao có thể?

“Tôi nhớ tôi đã từng hỏi hai người, chuyện đó xảy ra vào lúc nào?”

Lý Quốc Kiến khổ sở trả lời, “Năm năm trước, mấy ngày sau sinh nhật thứ hai mươi bảy của vợ tôi”.

Năm năm trước, có một người phụ nữ trông giống tôi đã bóp chết một đứa trẻ. Năm năm trước, vợ chồng Lý Quốc Kiến, Bành Mỹ đã mất đi đứa con gái nuôi yêu quý. Tôi không biết năm năm trước còn xảy ra bao nhiêu chuyện liên quan tới cô nhi viện kia, và những chuyện đó có liên quan gì tới mình hay không?

Tôi sợ hãi. Thật sự là rất sợ.

Một lần nữa, bác tài xế lại nhắc tôi, “Này, chúng ta tới nơi rồi”.

Tôi ném cuốn tạp chí vào trong túi xách, gom đồ rồi nhanh chóng xuống xe. Nếu như có chuyện gì tôi không thể nghĩ ra hay làm rõ được, vậy tốt nhất là không cần nghĩ nhiều tới nó làm gì. Dùng não nhiều thì tế bào thần kinh sẽ chết nhiều. Mặc xác nó đi!

Tôi đi lên phía trước chỉ dẫn cho mọi người, vừa đi vừa giới thiệu, “Lượng nước được trữ lại của đập Hoover đã hình thành nên một cái hồ khổng lồ có tên gọi là hồ Mead. Hồ này đã cải thiện hệ sinh thái ở Las Vegas, khiến cho sa mạc dần được phủ xanh. Nó cũng là nguồn cung cấp nước chủ yếu cho hai tiểu bang Nevada và Arizona”.

Đứng trên đập nhìn xuống, tôi có thể thấy rõ bãi đậu xe dưới chân núi. Đường dây điện cao thế chạy khắp nơi, nhờ có chúng mà các thành phố quanh đây mới có điện dùng cho sinh hoạt hàng ngày.

Thôi Tập Lương xung phong nhận việc chụp ảnh cho Khương Lệ. Khương Lệ không từ chối, chỉ đe dọa nếu như chụp xấu thì sẽ cho anh ta đẹp mặt. Tôi phần nào có thể hiểu được tâm tư của cô ta, thích cảm giác có người ở bên chăm sóc, nhưng lại thấy Thôi Tập Lương quá ngu ngốc, không đủ tư cách. Cô ta đánh, cô ta mắng Thôi Tập Lương nhưng cũng dần ỷ lại vào anh ta. Khương Lệ từng ở những nơi nào, trải qua những việc gì, tôi đã đoán được tám, chín phần. Cô ta là một người phụ nữ từng va chạm nhiều với xã hội. Mà những người như vậy, với đàn ông, họ có thủ đoạn nhưng cũng thiếu cảm giác an toàn. Có lẽ bản thân cô ta cũng đã dần hiểu được, trái tim của mình đang dần nghiêng về phía người này. Thôi Tập Lương ngu ngốc có lẽ là ứng cử viên thích hợp với cô ta.

Tôi dừng bước trước bia tưởng niệm, “Đây chính là đài kỷ niệm của đập Hoover. Cột cờ ở giữa chắc tôi cũng không cần phải nói nhiều, đó chính là quốc kỳ của Mỹ. Bên cạnh có hai bức tượng nhỏ màu vàng đang bảo vệ lá cờ, có phải trông rất đặc biệt không? Đây là tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Oskar Hansen, có tên là “Winged Figures of the Republic”, tượng thần bảo vệ mang theo đôi cánh, tượng trưng cho sức mạnh và trí tuệ của người Mỹ. Rất nhiều người khi tới đây đều muốn sờ chân tượng thần. Nghe đồn nếu làm như vậy khi tới sòng bạc sẽ gặp được vận may.”

Thôi Tập Lương nửa tin nửa ngờ, “Thật sao? Có linh nghiệm không?”.

Tôi cười, “Cũng chỉ là lời đồn thôi. Anh không thấy mọi người đều ra sờ hay sao?”.

Quả thực có không ít người Mỹ tới đây sờ chân tượng thần. Hầu hết mọi người trong đoàn chúng tôi cũng ra xoa vuốt. Cho dù không phải để đánh bạc ăn tiền nhưng sờ một chút để lấy may chẳng phải cũng rất tốt sao. Tôi cũng đi ra góp vui, trong lòng lại thầm nghĩ, cái này là sờ thay cho anh trai.

Kim Lâm hỏi tôi, “Trên bia tưởng niệm có viết những gì vậy?”

Tôi đọc qua một lượt, sau đó tóm tắt ngắn gọn nội dung cho cô ấy.

“Tuyên bố lý do quốc kỳ Mỹ được đặt ở nơi này. Tưởng niệm những người công nhân đã đóng góp công lao lớn trong việc xây dựng nên công trình này.”

Chồng của cô ấy - Tưởng Liên Thành ưỡn cái bụng phệ, chắp tay sau lưng nói: “Rất tốt, được lắm”. Anh ta mạnh bạo sờ chân tượng thần mấy cái, nhìn bộ dạng này thì có lẽ anh ta đã quyết định phải quyết chiến trên chiếu bạc đêm nay.

Vợ chồng Bành Mỹ bàn luận rất kĩ về phong cách kiến trúc của bức tượng và đập nước. Lý Quốc Kiến thậm chí còn lấy ra một tờ giấy trắng, thuận tay phác họa vài nét bút.

Kim Lâm tỏ ra vô cùng tiếc nuối, “Đàm Tấn Lỗi cũng làm về phát triển phần mềm. Nếu anh ta còn sống, hai chúng tôi có thể nói một số chuyện về chuyên môn. Anh ta còn trẻ, sao lại có suy nghĩ dại dột như vậy chứ…”.

Thôi Tập Lương tỏ vẻ thần bí kết luận, “Khổ vì tình”. Khương Lệ hét lên: “Anh thì biết cái gì chứ. Anh ta chẳng phải là vì tình hay gì hết, là do anh ta giết người xong không biết xử lí thế nào”.

Cô ta nói những lời này hết sức thản nhiên, giọng điệu không chút thương xót. Cô ta nói Tiểu Đàm giết người nhưng không biết phải xử lí làm sao nên mới tự sát. Nói cách khác, việc Tiểu Đàm tự sát cũng là chuyện đương nhiên. Vì không biết phải xử lí thế nào nên mới tự sát, vì chết rồi nên cũng chẳng có gì đáng tiếc. Thì ra là như thế. Hóa ra khi một người chết rồi thì những người xung quanh có thể dùng những lời nói lạnh lùng như vậy để đánh giá anh ta. Nếu như nói trong lòng tôi có một con quỷ, vậy Khương Lệ thì sao? Hoặc đổi lại là một người khác, có phải trong lòng họ cũng có sự hiện diện của một con ác quỷ không?

Chúng tôi đã đi đến lối vào của con đập.

Quy trình kiểm tra ở nơi này vô cùng nghiêm ngặt. Những chiếc ba lô quá lớn không được đem vào. Ở ngoài lối vào có vẽ một cái khung hình vuông, nếu hành lý có kích thước vượt qua cái khung đó thì bắt buộc hành khách phải mang đi gửi. Ngoài ra, ở đây còn có cửa kiểm tra gần giống như ở sân bay. Thậm chí có vị khách còn phải cởi giày ra cho họ kiểm tra. Người Mỹ đúng là đã trúng độc 911 rồi, lúc nào cũng thắt chặt an ninh tại các công trình công cộng. Tuy đập nước không thể so sánh với Nhà Trắng nhưng đây cũng là một công trình vô cùng trọng yếu. Khương Lệ làu bàu vài câu. Cô ta cảm thấy việc kiểm tra như vậy là không cần thiết. Tôi giải thích với cô ta rằng, đối với những khách du lịch người nước ngoài như chúng tôi, khi đã đến đất nước của họ rồi, thì cũng chỉ có thể tuân thủ quy định của họ thôi.

Theo trình tự tham quan, đầu tiên chúng tôi xem một bộ phim tài liệu ngắn về lịch sử quá trình xây dựng con đập này. Trước khi bộ phim bắt đầu, tôi giới thiệu cho mọi người một vài kiến thức có liên quan, bởi vì tôi sẽ không thể giải thích bất cứ điều gì trong mười lăm phút chiếu phim cả. Sau đó, chúng tôi đi qua một con đường hầm rất dài để tới phòng chứa các máy phát điện. Thôi Tập Lương vò đầu bứt tai, chạy tới chạy lui mất tập trung. Sự hứng thú với xi măng cốt thép của anh ta đã tiêu hao gần hết từ trước cả khi bắt đầu tham quan. Lúc này anh ta đi đứng xiêu vẹo, một mình đi tới cuối hàng. Lúc thì anh ta sờ vách tường, khi thì chen vào giữa đoàn người. Thôi Tập Lương đúng là một đứa trẻ không chịu lớn. Tôi không biết anh ta có liên quan gì tới những người trong đoàn chúng tôi hay không. Theo như lời anh ta nói, bố anh ta là nhân viên tại cô nhi viện Dương Quang. Chỉ dựa vào điểm đó mà anh ta bị chọn vào đoàn khách này? Lẽ nào còn có ẩn tình khác?

Tôi hỏi anh ta, “Thôi Tập Lương, bố anh làm gì ở cô nhi viện Dương Quang?”.

“Là viện trưởng trước đây. Sao mà cô cũng hỏi tôi chuyện này?”

“Còn có ai đã từng hỏi anh sao?”

“Cảnh sát Đinh, Đàm Tấn Lỗi, ừm… mấy người bọn họ đều hỏi.”

“Đoàn trưởng Phó thì sao? Anh ấy đã từng hỏi chưa?” “Anh ta còn cần phải hỏi sao. Anh ấy đã biết tôi từ trước khi bay rồi.”

Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Trước khi xuất phát, anh tôi phụ trách hầu hết mọi công việc để chuẩn bị cho chuyến đi: làm visa, triệu tập mọi người để thông báo những lưu ý cần thiết trước khi khởi hành. Những việc này tôi không hề nhúng tay vào vì chúng thuộc phạm vi trách nhiệm của anh tôi. Tất cả đều do một tay anh làm.

“Những việc khác thì sao, anh có còn nhớ được điều gì liên quan tới bố anh hay cơ quan của bố anh không?”

“Bố mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. Tôi chưa từng đến Thâm Quyến, cũng rất ít khi gặp mặt bố. Hướng dẫn viên Lý, cô thử nói xem, tôi tin cô sẽ không lừa tôi. Cô cảm thấy cô ấy có ý với tôi thật sao?”

“Cô ấy” trong miệng anh ta không ai khác chính là Khương Lệ. Khương Lệ có thiện cảm với Thôi Tập Lương, đó là chuyện mà Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc bịa ra để trêu anh ta.

“Lúc trước thì có khả năng là không. Nhưng bây giờ thì... khó nói.”

“Hướng dẫn viên Lý, cô nói dễ hiểu một chút đi…” “Khương Lệ cũng xấp xỉ tuổi tôi. Tôi có thể cảm nhận được lúc ban đầu, cô ấy khá chán ghét anh. Nhưng mà bây giờ thì khác. Cô ấy cho phép anh ở bên cạnh, để anh xách hộ hành lý, uống đồ uống anh mua, đồng ý cho anh chụp ảnh hộ. Có lẽ chính bản thân Khương Lệ cũng không nhận ra cô ấy đã bắt đầu tiếp nhận anh.”

“Thật sao?”

“Anh đã bao giờ thấy tôi nói dối chưa?” “Cũng đúng.”

Anh ta không tự tin, gãi đầu gãi tai, sau đó nở một cười rạng rỡ.

Tôi chọc ghẹo Thôi Tập Lương một hồi, tâm trạng dần thả lỏng hơn được một chút. Sắp tới trong đoàn du lịch này sẽ xảy ra những chuyện gì, không ai biết được. Nhưng tôi dám khẳng định rằng hai người Thôi Tập Lương và Khương Lệ sẽ có một kết quả bất ngờ. Có lẽ khả năng này ngay cả cái người xấu xa đã bày ra tất cả mọi chuyện chắc cũng không nghĩ tới. Hai con người trẻ tuổi vốn không hề liên quan gì tới nhau, chỉ trong vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi đã phát sinh tình cảm. Tôi bắt đầu suy nghĩ, nếu vậy thì người đứng sau mọi chuyện, dùng một tay che trời kia, liệu có từng nghĩ tới việc tôi và Đinh Duy Thiên sẽ nảy sinh tình cảm không? Liệu hắn ta có đoán trước được chúng tôi sẽ có tình cảm với nhau hay không? Bánh xe vận mệnh luôn mang tới cho những người tham gia hành trình những bất ngờ không tưởng.

Những người đi đầu đã dừng chân, mọi người bắt đầu quây thành một vòng tròn. Lúc này, nhân viên tại đập Hoover đang giới thiệu về công suất và nguyên lí hoạt động của các máy phát điện. Tôi nhỏ giọng dịch lại cho mọi người. Sau khi nghe được một lúc, mọi người đều cảm thấy buồn chán. Bản thân tôi cũng chỉ có hứng thú với vẻ ngoài của những khối kiến trúc. Còn về việc máy móc bên trong có thể tạo ra bao nhiêu điện năng, mang lại những lợi ích gì… nếu không phải trước khi tới đây, tôi đã cố nhớ cho kĩ, thì hiện tại tôi cũng chẳng biết gì về mấy vấn đề này. May mắn là quá trình giới thiệu này không quá dài dòng. Sau khi nghe xong, chúng tôi vẫn còn khá nhiều thời gian để chụp ảnh.

Mọi người gọi tôi, “Hướng dẫn viên Lý, tới đây chụp chung một tấm đi”.

Chúng tôi đứng chụp một kiểu tập thể. “Một, hai, ba… chụp rồi.”

Đứng ở trong đập Hoover, chúng tôi đã chụp bức ảnh tập thể đầu tiên kể từ khi xuất phát. Tấm hình này, chúng tôi cố ý để ra ba vị trí trống: một cho Kỷ Tiểu Lộ, một cho Tiểu

Đàm, vị trí cuối cùng là dành cho anh trai tôi. Hai vị trí đầu tiên là hai người đã không còn khả năng quay trở lại nữa. Còn anh trai tôi, tôi vẫn luôn tin rằng rồi anh sẽ lại gia nhập vào đoàn du lịch này. Tuy rằng hi vọng này càng ngày càng trở nên xa vời nhưng tôi không muốn từ bỏ. Anh, nếu quả thực là anh đã hạ độc, vậy mục đích của anh là gì? Người em gái như em đây đã gây ra tội ác tày trời nào sao? Rốt cuộc thì điều gì đã ép buộc anh phải làm như vậy với em? Anh, nói cho em biết đi. Tại sao lại không nói cho em biết…?

Vẫn còn một lúc nữa mới tới bữa tối. Tài xế ngỏ ý muốn đưa chúng tôi đi dạo bên hồ. Dĩ nhiên ông ta không phải là muốn học Lôi Phong111* làm việc tốt không cần báo đáp. Ông ta đã thầm gợi ý tôi phải trả thêm tiền boa. Tôi hiểu ý đưa cho ông ta hai mươi đô. Ông ngâm nga một bài hát, đưa chúng tôi tới hồ nước ở phía trên con đập. Ánh trời chiều chiếu xuống ngọn núi phía xa, lúc thì hắt lên ánh đỏ, lúc lại rực rỡ màu tím. Chúng tôi đều đã mệt, cũng không nỡ lòng phá vỡ cảnh đẹp như vậy, mỗi người chọn một tảng đá sạch sẽ trên bờ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Vịt hoang bên bờ hồ chạy tới góp vui, vây quanh chúng tôi không chịu rời đi. Bành Mỹ bẻ bánh mì cho chúng nó, lũ vịt vội vã tranh cướp đồ ăn. Tôi cũng cầm một ít bánh mì trong tay, lũ vịt xúm lại, theo sát tôi để giành giật đồ ăn.

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một công dân kiểu mẫu. Quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong..

Thôi Tập Lương nói, “sao bọn vịt này không sợ người nhỉ? Chúng ta tóm một con đem đi nướng được không?”.

Tôi cười anh ta, “Anh dám không? Không những chẳng ăn được miếng vịt nướng nào mà còn bị cảnh sát bắt về đồn nhốt mấy ngày rồi tống cổ về nước đấy”.

Mặt Thôi Tập Lương tái mét, “Mấy con vịt này có được đãi ngộ tốt vậy cơ à?”.

Dĩ nhiên, ở nước ngoài, động vật còn được bảo vệ hơn cả con người.

Tôi giơ tay lên đếm, “Không những vịt mà bồ câu, thiên nga, sóc, chó… đều được đối xử rất tốt. Nếu như lúc tài xế đang lái xe mà gặp con vật nào đang đứng nghỉ giữa đường thì sẽ phải phanh gấp lại, đợi khi nào nó nghỉ xong, xe mới có thể tiếp tục đi”.

“Chà chà! Động vật ở đây còn sướng hơn cả người.” Khương Lệ lại tức giận vô cớ với Thôi Tập Lương, nhéo, đánh anh ta, “Vậy sao anh không đi làm động vật đi. Anh đi mà làm chó làm mèo. Đó, đi mà làm đi…”

Người phụ nữ này thật không có điểm nào đáng yêu, bầu không khí thoải mái luôn do một tay cô ta phá vỡ. Tôi để mặc cho tóc mái xòa ra, để mắt tôi không thể nhìn thấy cô ta, mà cô ta cũng sẽ không nhìn thấy được tôi.

Lý Quốc Kiến nói, “Thật là quá giống…”. “Đúng vậy, rất giống.”

“Cái gì cơ?” Tôi vén tóc lên hỏi bọn họ.

Bành Mỹ cười giải thích, “Ý của ông xã tôi là trông cô lúc này nhìn rất giống một bức tranh mà đoàn trưởng Phó đã vẽ”.

Tôi hơi khựng lại.

“Ừm… ở chỗ nào vậy? Bức vẽ nào cơ?” Tôi vội vàng muốn biết đáp án từ họ.

Lý Quốc Kiến lấy ra một cuốn sổ nhỏ từ chiếc ba lô đang đeo sau lưng. Tôi đã từng thấy vật này. Vợ chồng họ thường lấy ra để làm giấy nhớ hoặc ghi chép một vài tên đường, tên địa danh. Lật tới trang cuối, quả nhiên có một bức phác họa được vẽ bằng bút bi. Người trong tranh hơi cúi đầu, mái tóc xòa xuống. Nhìn qua có lẽ là một cô gái, trông rất giống với bộ dạng của tôi lúc này. Biểu cảm trên gương mặt của nguời này được giấu đi. Điểm nổi bật nhất là đường nét quần áo và bàn tay của cô ấy.

Bành Mỹ cảm thán, “Tình cảm của anh em cô tốt thật”. “Bà xã, em nói gì vậy. Dĩ nhiên là tình cảm phải tốt rồi.

Anh em như thể tay chân mà.”

Tôi gượng gạo cắn môi. Lời nói của vợ chồng họ như một chiếc kim thép, đâm vào tôi thật sâu, đau nhói, làm tôi không thể che giấu nổi cảm xúc. Anh, nếu lúc này anh nghe được lời bọn họ nói, anh sẽ trả lời thế nào?

Tôi xé trang giấy có bản phác họa từ cuốn sổ của Lý Quốc Kiến ra, gấp cẩn thận rồi bỏ vào túi. Tôi vội lấy quyển tạp chí kia ra xem. Đúng rồi, còn cả bức ảnh trong điện thoại di động nữa. Đây có lẽ cũng chính là hình chụp của người phụ nữ này. Trước đây, Đàm Tấn Lỗi từng chụp lại một bức ảnh ở cô nhi viện Dương Quang, anh ta tưởng rằng người trong ảnh là tôi. Bây giờ nhớ lại, có lẽ người đó và người phụ nữ trong cuốn tạp chí là một. Tôi đem bức ảnh trong điện thoại di động ra so với hình trong tạp chí, quả nhiên, kiểu tóc y hệt. Có lẽ đúng là người này thật. Nhưng người phụ nữ này là ai, có liên quan gì tới tôi? Tôi ngửa cổ hít một hơi thật sâu. Rốt cuộc thì phải tới đâu để làm rõ tâm tư đang hỗn loạn, chứa đầy nghi hoặc đang tràn ngập trong lòng tôi?

Tài xế nói, còn khoảng hai giờ nữa mới đến giờ ăn tối. Mọi người quyết định ngồi bên hồ chơi trò chơi nói thật rồi mới lên xe đi về. Đề nghị này là do Thôi Tập Lương tha thiết yêu cầu. Những người khác thì thấy sao cũng được, đến Khương Lệ cũng đã gật đầu đồng ý rồi. Tôi cũng tham gia cùng bọn họ.

Thôi Tập Lương vội vã tuyên bố quy tắc của trò chơi. Quy tắc thứ nhất: Phải nói sự thật.

Quy tắc thứ hai: Rút thăm thứ tự quyền đưa ra câu hỏi bằng bảy lá bài tú lơ khơ: hai quân cơ, hai quân tép, hai quân bích và cuối cùng là một quân rô. Người có lá bài chất rô sẽ được đặt câu hỏi đầu tiên. Người có lá bài màu đỏ chỉ có thể hỏi người có là bài màu đen và ngược lại. Tức là người có quân cơ có thể hỏi người cầm lá bài chất tép hoặc bích, cứ như vậy đến cuối cùng sẽ dư ra một tấm bài màu đen, sau đó sẽ tiến hành vòng chơi kế tiếp.

Quy tắc thứ ba: Quy định xử phạt. Phạt những người không nói thật hoặc không muốn trả lời câu hỏi được đặt ra. Chúng tôi không mang rượu, chỉ có nước khoáng để trên xe nên dùng nó thay thế. Người bị xử phạt phải uống hết một chai cho mỗi lần phạt.

Vòng đầu tiên, tôi bốc được quân bích, Khương Lệ được quân rô.

Cô ta như nữ hoàng, cao ngạo nhìn kỹ từng người một, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Kim Lâm.

“Câu hỏi đầu tiên của tôi là dành cho chị Kim. Tôi muốn biết hai vợ chồng chị có quan hệ thế nào với cô nhi viện Dương Quang?”

Trực giác mách bảo tôi, Khương Lệ đang “không có ý gì tốt”. Tình hình hiện tại mà chúng tôi nắm được là: tôi, Đàm Tấn Lỗi, Kỷ Tiểu Lộ đều là những đứa trẻ mồ côi đến từ cô nhi viện Dương Quang. Bố của Thôi Tập Lương từng là viện trưởng ở đó. Vợ chồng Bành Mỹ đã từng muốn nhận nuôi một bé gái ở cô nhi viện này. Vợ chồng Kim Lâm chưa từng cho thấy bất cứ mối quan hệ nào với cô nhi viện Dương Quang. Khương Lệ đã đưa ra vấn đề này ngay từ câu hỏi đầu tiên, xem ra cô ta cũng có chung thắc mắc với tôi.

“Tôi làm về phần mềm, sao có thể có liên quan tới cô nhi viện chứ.” Kim Lâm do dự rồi nói tiếp, “Tôi định giấu mọi người, nhưng giờ chúng ta đã quen biết nhau rồi, thôi thì tôi cứ nói ra luôn vậy. Chồng tôi là người phụ trách Phòng Trách nhiệm Xã hội (CSR - Corporate Social Responsibility) của công ty SFV. Việc quyên tiền từ thiện của công ty do Phòng bọn họ chịu trách nhiệm quản lý”.

Tôi kinh ngạc, “Trong thể lệ chương trình chẳng phải đã quy định không cho phép nhân viên của SFV tham gia hay sao?”.

Kim Lâm không phủ nhận mà cũng không thừa nhận, “Haizz, dù sao thì chuyện là như vậy đó”.

Khương Lệ đưa ngón tay lên, yên lặng tính toán, “Kỷ Tiểu Lộ, Đàm Tấn Lỗi đều là trẻ mồ côi đến từ cô nhi viện Dương Quang. Bố của Thôi Tập Lương từng là viện trưởng ở đó. Vợ chồng Bành Mỹ cũng từng tới đó, các người đều ít nhiều có liên quan. Chuyện này thật thú vị…”.

Tôi hỏi, “Như vậy Khương Lệ, cô thì sao?”.

Khương Lệ lắc lắc đầu ngón tay, “No, no, no, Lý Tĩnh, đây không phải là lượt đặt câu hỏi của cô”.

Cô ta nói đúng. Lúc này chưa tới lượt tôi đặt câu hỏi. Là tôi làm trái với quy tắc của trò chơi.

Kim Lâm liên tiếp thở dài mấy tiếng làm bầu không khí càng thêm căng thẳng. Cô ta lấy khăn ướt lau mặt, sau đó nhìn tôi hỏi, “Như vậy thì bây giờ tới lượt tôi. Tôi có thể hỏi vấn đề tương tự hay không?”.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thôi Tập Lương. Anh ta là người đưa ra quy tắc của trò chơi.

Ngày thường, Thôi Tập Lương là một người khá thấp, để tóc húi cua, nói giọng Hợp Phì. Nhưng lúc này, anh ta ưỡn ngực, thẳng lưng, cố gắng dùng thứ tiếng phổ thông chuẩn nhất để nói ra hai chữ, “Có… thể… ”.

Chú cáo trong tiểu thuyết Hoàng tử bé từng nói, “Bí mật của tớ đây, một bí mật rất đỗi đơn giản. Muốn nhìn nhận mọi thứ đúng đắn, hãy dùng trái tim. Những điều cốt lõi thì mắt thường sẽ chẳng thể nhìn thấy”. Người trần mắt thịt như chúng ta lại không cho là như vậy. Dùng trái tim để nhìn nhận mọi việc thật quá mệt mỏi. Đôi mắt, thậm chí là cái miệng mới là thứ dùng để phát hiện sự thật. Cứ trực tiếp hỏi như vậy có phải rõ ràng không? Cũng không gây nhầm lẫn.

Khương Lệ nhún nhún vai, “Tôi có gì hay để kể đâu. Tôi đã từng ở chỗ quái quỷ đó vài ngày”.

“Cô nói rõ một chút, từng ở đó mấy ngày là có ý gì?” “Còn có thể là ý gì nữa. Khi còn bé, tôi hay nghịch ngợm gây sự nên bị đưa tới đó chịu phạt mấy ngày.”

Lý Quốc Kiến hỏi thêm, “Ý cô là lao động cải tạo?”. “Mấy người thật là, nói chuyện nể nang một chút chứ.

Cứ lao động cải tạo, lao động cải tạo... nói lớn tiếng như vậy thật khó nghe.”

Mấy con vịt hoang chạy lại mổ đồng hồ đeo tay của tôi. Chúng nó không biết là thứ tôi mang trên tay này là đồng hồ, không thể ăn được. Có một con ngoẹo cổ mổ mấy cái, thấy là thứ không ăn được bèn bỏ đi, không mổ nữa. Sau đó một con khác tới, lại mổ tôi. Tôi có thể nghe rõ tiếng cọc cọc. Đám vịt hoang này chưa bỏ ý định kiếm cái ăn, đúng là “không đụng tường Nam không quay đầu”. Có bao giờ chúng ta kiên nhẫn như vậy trên con đường tìm kiếm sự thật không?

Thôi Tập Lương tuyên bố, Khương Lệ có thêm một cơ hội đặt câu hỏi.

“Vậy tôi hỏi Lý Tĩnh đi. Cô cũng là trẻ mồ côi của cô nhi viện Dương Quang. Như vậy đoàn trưởng Phó thì sao? Anh ta có liên quan gì tới chuyện này?”

Vấn đề này đã làm khó tôi. Anh trai tôi vốn không có liên quan gì tới cô nhi viện đó.

“À, anh trai tôi không có liên quan gì tới cô nhi viện.” “Cô nói dối! Cô đang lừa ai vậy? Đã lên con thuyền này thì không ai là không có liên quan. Phạt nửa chai nước!”

Tôi có giải thích thế nào, thì bọn họ cũng nhất quyết không tin, họ khăng khăng rằng nhất định phải có liên quan, bằng không anh tôi sẽ không vô duyên vô cớ mà tới nơi này. Cuối cùng tôi không nói lại được bọn họ, cũng không có cách nào khiến họ tin tưởng mình, chỉ đành ngoan ngoãn tu hết nửa chai nước khoáng.

“Được rồi, hướng dẫn viên Lý, cô có thể bắt đầu hỏi.” Đến lượt tôi, việc đặt câu hỏi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. “Tôi muốn hỏi anh Tưởng Liên Thành, năm năm trước, SFV hoặc cô nhi viện Dương Quang đã xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tưởng Liên Thành vuốt vài sợi tóc trên trán, “Năm năm trước sao, không có việc gì. Tất cả đều rất tốt đẹp”. “Không thể nào. Anh nhớ lại xem.”

Anh ta lắc qua lắc lại cái đầu to tướng của mình trước mặt chúng tôi. Có thể thấy anh ta quả thực là đang suy nghĩ. Ngũ quan của anh ta đã dồn lại thành một đống, trông vô cùng khổ sở.

“Không có. Vốn không có mà! Năm 2005 chúng tôi không phê duyệt số tiền lớn nào cho việc từ thiện, cũng không tiếp đón lãnh đạo cấp cao tới thị sát… Tất cả đều rất tốt.”

Kim Lâm cắt ngang lời chồng mình, “Anh thử nghĩ kỹ xem nào. Đầu óc anh bây giờ không còn tốt nữa. Hình như em nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì mà”.

“Chẳng phải năm 2005 dân số Trung Quốc đạt đến 1,3 tỷ người, Australia gia nhập Liên đoàn Bóng đá châu Á, Disneyland ở Hồng Kông khai trương sao? Anh còn nhớ rõ ràng, không có việc gì lớn.”

“Ai bảo anh nhớ mấy cái này chứ. Muốn là muốn anh nhớ chuyện về SFV nhà anh, còn cả cô nhi viện nữa.”

“Anh khẳng định, năm 2005 công ty của anh rất bình thường, còn cô nhi viện á…”

Không khí tràn ngập mùi của hồ Mead. Trái tim của tất cả mọi người như sắp nhảy ra ngoài tới nơi, không biết những lời anh ta sắp nói sẽ giật gân tới mức nào.

“Hình như đúng là có xảy ra chút chuyện… À, đúng rồi! Khi đó đúng là đã xảy ra sự cố. Cô nhi viện có một đứa bé tử vong bất ngờ, vì chuyện này mà một nhân viên chăm sóc ở đó đã nhảy lầu.”

Khuôn mặt Kim Lâm hiện lên vẻ hoang mang, “Thì ra còn có chuyện như vậy. Ông xã, anh nói rõ hơn một chút đi”.

“Chính tay tôi phê duyệt công văn về sự cố mà bọn họ báo lên. Viện trưởng Thôi nói là người nhân viên chăm sóc đó làm việc tắc trách, khiến cho một bé gái mắc bệnh tim bẩm sinh đột tử. Mấy hôm sau, tôi nghe nói người nhân viên đó vì nghĩ quẩn, nên đã nhảy lầu tự sát.”

Theo bản năng, tôi sờ cuốn tạp chí trong túi. Người nhân viên nhảy lầu kia có khuôn mặt rất giống tôi. Còn đứa bé bị đột tử đó chính là bảo bối mà vợ chồng Bành Mỹ thương yêu hết lòng.

Tưởng Liên Thành hỏi Thôi Tập Lương, “Cha cậu có phải tên là Thôi Hạo hay không? Ông ấy chính là viện trưởng năm đó”.

Thôi Tập Lương giậm chân.

“Ông ấy đúng là Thôi Hạo. Anh có thể hỏi tôi vấn đề nào phức tạp hơn không? Câu hỏi này xoàng quá, không đã.”

Tưởng Liên Thành lại hỏi thêm một câu, “Sau đó Thôi Hạo cũng bị chuyển công tác đúng không?”.

“Sau đó bố tôi chuyển tới đơn vị khác.”

Mấy người chúng tôi hỏi tới hỏi lui đều là những vấn đề có liên quan tới cô nhi viện. Thôi Tập Lương có vẻ thất vọng cực độ. Anh ta vốn định nói chút đề tài cá nhân. Làm sao mà tôi không đoán ra được anh ta tính toán gì chứ. Anh ta hi vọng trò chơi này là cơ hội để anh ta nghe Khương Lệ nói chút chuyện riêng tư. Hết lần này tới lần khác, anh ta kéo đề tài câu chuyện tới vấn đề bạn trai, bạn gái nhưng rồi lại chuyện lại đứt quãng bởi câu hỏi của người tiếp theo. Thế nên chơi được vài vòng, anh ta đã đề nghị dừng lại, anh ta muốn về thành phố sớm một chút để ăn cơm. Trò chơi nói thật bên hồ kết thúc qua loa, chóng vánh. Lúc này, mỗi người chúng tôi đều đã hiểu ra rằng, tất cả chúng tôi đều ít nhiều có liên quan tới sự cố năm năm trước, nếu không phải là người trực tiếp có liên quan thì cũng là người nhà của họ.

Chúng tôi trở lại thành phố không sớm không muộn, mới chỉ hơn sáu giờ năm phút một chút.

Tôi lại bắt đầu lo lắng cho bữa tối của anh tôi. Liệu anh có gì để ăn không? Anh có ăn được mấy thứ thức ăn nguội lạnh ở đồn cảnh sát hay không? Đoàn chúng tôi ăn tối tại nhà hàng Dạ Minh Châu Thượng Hải. Các món tiêu biểu của nhà hàng là những món ăn chính gốc của phương Nam, đây là một nhà hàng Trung Quốc rất được người nước ngoài ưa chuộng. Món ăn đặc sắc của nhà hàng là tiểu long bao112*. Hầu như trên bàn ăn nào cũng thấy bóng dáng của nó. Mùi thơm đặc trưng cùng với lớp vỏ bánh mỏng đó đã thu hút tôi chỉ trong nháy mắt. Tôi lén dặn nhà hàng gói cho tôi hai lồng.

*Một loại bánh bao nhỏ, có chứa nước súp bên trong..

Tiểu long bao rất ngon. Loại bánh ngàn lớp nhân thịt rất thơm, vị gà giòn cũng rất tuyệt, bánh nhân hạt thông và cá đỏ dạ nhỏ sắc hương đầy đủ khiến cho những người khách đến từ phương Nam như chúng tôi yêu thích vô cùng. Ngay cả vợ chồng Kim Lâm tới từ Sơn Đông cũng khen không dứt miệng. Ăn uống no say xong cũng chỉ mới sáu giờ ba mươi. Mọi người tranh nhau đi dạo phố, ngắm cảnh đêm và xem biểu diễn đường phố. Tôi lén mang hai lồng bánh bao đi tới đồn cảnh sát. Bọn họ đều nói anh trai muốn giết tôi. Mà tôi còn mang theo đồ ăn tới cho “hung thủ”, liệu tôi có đáng bị coi thường hay không? Tôi nghĩ không thể nói như vậy được. Vì bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra được lý do tại sao anh trai lại hành động như vậy.

Từ phía xa, Nghiêm Túc đã nhìn thấy tôi, “Ôi chao, đây không phải là người đẹp Lý Tĩnh hay sao? Cô đang cầm cái gì trong tay thế kia? Gõ trống khua chiêng tới đây có phải để an ủi tôi và đội trưởng hay không?”.

Theo bản năng, tôi nắm chặt chiếc túi trong tay. Đây không phải là đồ ăn dành cho bọn họ. Đinh Duy Thiên đứng khoanh tay, mỉm cười không nói lời nào. Dường như anh đã sớm đoán được tôi sẽ tới đây nên đã kéo Nghiêm Túc phục kích ngoài cửa từ sớm. Tôi thừa nhận lần này mình thua. Anh nói rằng tôi sẽ tới tìm anh, rằng ngoại trừ anh và Nghiêm Túc, không còn có người nào có thể giúp được tôi. Những câu này quả nhiên rất chính xác. Tôi vốn ở thế yếu. Thắng được tôi ở điểm này, anh cũng chẳng vinh quang chút nào.

“Cảnh sát Đinh, tôi… có thể vào không?” Anh kéo dài giọng, nói nhỏ, “Không thể.” “Ôi? Tại sao?”

“Rất đơn giản, anh ta không còn ở nơi này nữa.” Nghiêm Túc vừa dùng mắt quét tới quét lui túi đồ của tôi, vừa nói đầy mờ ám, “Cô thấy đấy. Cô mang đồ tới cũng là công toi, đúng không? Chi bằng đưa luôn cho chúng tôi…”.

Đinh Duy Thiên đập anh ta một cái, “Không có tiền đồ! Cơm của kẻ tình nghi mà cũng muốn chiếm”.

“Thật sự anh tôi không có ở đây sao?”

Đinh Duy Thiên gật đầu, Nghiêm Túc nhếch miệng, “Dĩ nhiên rồi. Đương nhiên không phải là anh ta không muốn ở lại. Chỉ là chuyện này đâu có giống như chuyện anh ta đi dạo phố tìm đồ ăn mà muốn đi đâu thì đi. Ở Mỹ có luật, nghi phạm không thể qua đêm tại đồn cảnh sát địa phương”.

“Vậy tôi phải đi đâu tìm anh ấy?”

“Giờ có đi cũng vô ích thôi. Quá trình thẩm vấn ở Mỹ là một hệ thống hoàn chỉnh. Trong quá trình này người nhà của đổi tượng tình nghi không được phép vào thăm. Cho dù có được vào thăm thì bây giờ cũng qua thời gian rồi.”

Tôi nhấn mạnh câu hỏi tiếp theo.

“Nói như vậy tức là anh trai tôi không thể cùng về nước với đoàn chúng tôi đúng không?”

Nghiêm Túc cười nhạt, “Người đẹp nghĩ gì vậy? Hiện tại anh ta đang là đối tượng bị tình nghi giết người!”.

Lúc hỏi câu này tôi đã biết là hết hi vọng rồi. Hai anh em chúng tôi ra ngoài cùng nhau, cuối cùng lại chỉ có một mình tôi trở lại. Tôi không biết phải làm sao nữa. Lúc này nói gì đi nữa có lẽ cũng chỉ phí công thôi. Tôi vốn không thể biểu đạt rõ ràng được ý mình muốn nói. Cho dù Đinh Duy Thiên nói với tôi những lời hợp logic tới đâu thì trong lòng tôi vẫn thầm tự trách mình. Tôi luôn tự nhủ, luôn đưa ra giả thiết nếu thế này, nếu thế kia nhưng đáng tiếc, sự thật chính là sự thật, nước Mỹ - mảnh đất dưới chân nơi chúng tôi đang đứng sẽ không tin vào cái gọi là “nếu như”.

Đinh Duy Thiên nói, “Đưa đây”. Tôi hoang mang lo sợ nhìn anh.

“Chẳng phải em muốn đi đưa đồ ăn hay sao? Em đưa đây, tôi sẽ mang giúp.”

Tôi cảm kích, vội vàng đưa túi đồ trên tay cho anh. Anh do dự một chút.

“Thôi, em cứ đi cùng đi. Em đợi ở bên ngoài, tôi sẽ giúp em mang vào.”

Tôi cứ như vậy, ngơ ngác ôm túi đồ ăn leo lên xe bọn họ. Đinh Duy Thiên lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ. Đi được nửa đường thì Nghiêm Túc xuống xe đi mua đồ ăn. Cục cảnh sát tại nội thành Las Vegas nằm trong khu phố mới, chẳng mấy chốc mà tới nơi. Đinh Duy Thiên tiến vào bãi đỗ xe của một tòa nhà nhỏ rồi dừng lại, anh không tắt máy mà chỉ dặn tôi ngồi đợi trên xe. Anh nhận lấy túi thức ăn trong tay tôi sau đó rảo bước đi vào. Tôi ngồi đợi trong xe. Một giây, hai giây, một phút, hai phút… mãi cho tới khi cánh cửa đóng chặt kia một lần nữa mở ra, anh đi về phía này mà tôi vẫn không ngừng nhìn xung quanh anh. Tôi đã hi vọng anh trai có thể đi ra cùng cảnh sát Đinh! Tôi đã thật sự mong đợi điều đó.

Không thể nào tha thứ…

Anh trai, rốt cuộc là anh đã làm những gì mà lại để cho em phải lo lắng cho anh như vậy. Em không thể nào tha thứ cho anh, trừ khi bây giờ, anh từ nơi này bước ra. Anh, em bắt đầu ghét anh. Em muốn mình hận anh vì chỉ có như thế mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng em. Tuy rằng em vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì nhưng chắc hẳn anh phải có lý do của riêng mình, đúng không? Nếu không, anh sẽ chẳng bao giờ hạ độc hại em. Nhất định em đã làm chuyện gì khiến anh không thể tha thứ được.

Đinh Duy Thiên ngồi ở ghế lái, an ủi tôi, “Tôi đã đưa vào rồi. Còn có ăn hay không thì phụ thuộc vào anh ta. Em sao vậy? Sắc mặt kém quá”. Anh đưa tay định xoa mặt tôi, tôi không từ chối. Tôi đã rất mệt. Tôi không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu. Tôi nhích đến gần, khuôn mặt sượt qua lòng bàn tay anh. Anh sờ má tôi một lúc, lại lo lắng sờ trán tôi.

“Cũng may, em không sốt.” “Đúng vậy, vẫn ổn.”

“Bây giờ em muốn đi đâu, để tôi đưa em đi.”

“Đến Dải Las Vegas đi. Anh tìm một điểm xe công cộng ném tôi xuống chỗ đó là được rồi.”

“Sao em nói đáng thương vậy?”

Tôi lấy bàn tay tát vào má mình, mong muốn có thể nhờ đó mà tỉnh táo lại. Mắt anh như một suối nước trong suốt tinh khiết, rung động lòng người, khiến người ta như bị hút hồn trong đó.

Anh nói, “Em không cần gượng ép bản thân đâu”. Anh mở radio, chỉnh âm lượng thật nhỏ. Tôi không có cách nào chống đỡ lại loại nhịp điệu chậm rãi u oán này. Có lẽ do ban ngày tôi phải dậy sớm, hơn nữa mệt mỏi vì phải đi quá nhiều, cũng có thể là do tiếng nhạc quá êm tai, tôi nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc mà thôi.

Lúc tôi tỉnh lại thì anh đã không còn ở trong xe.

Xe dừng lại ở một nơi rộng rãi và yên tĩnh, không phải trên Dải Las Vegas ồn áo náo nhiệt, muôn màu muôn vẻ. Anh đóng tất cả các cửa xe lại, chỉ chừa một khe nhỏ ở cửa sau xe cho tôi thở. Người tôi được đắp kín bởi chiếc áo sơ mi của anh. Trên áo còn ngửi được mùi hương Mild Seven nhàn nhạt. Anh đứng bên ngoài, cách xe không xa, yên lặng hút một điếu thuốc, dáng vẻ đầy trầm tư.

Tôi lấy chiếc áo của anh ra, xuống xe hít một hơi thật sâu. “Em tỉnh rồi.”

“Ừm.”

“Bây giờ mới hơn bảy giờ, đi xem lễ hội vẫn còn kịp.” “Không vội.”

Anh cẩn thận dụi tắt tàn thuốc. Tôi chưa bao giờ thấy anh vứt rác bừa bãi.

“Tôi có thể ôm anh một cái không, cảnh sát Đinh?” “Gì cơ?”

“Không, không có gì…"

Trong lòng tôi thầm nhắc lại với chính mình một lần nữa, em chỉ muốn ôm anh.

Anh tới gần tôi, dùng ngón tay mơn trớn gò má tôi, nhẹ nhàng nói, “Được”. Một giây sau, anh ôm lấy tôi. Nó không giống như cái ôm giữa hai người nam nữ xa lạ, cũng không giống như cái ôm của tình nhân. Cái ôm này của anh không mang tính công kích, nó rất mềm mại, khiến tôi nhớ tới bờ vai của anh trai.

“Em đang coi tôi như anh trai của em sao? Hôm nay tôi sẽ tha thứ cho em.”

Đúng vậy. Lúc này tôi đang coi anh như anh trai mình. Tôi cần có người để ỷ lại. Tôi cần có người lắng nghe tôi nói, cho dù người ấy có đuổi theo mắng tôi ngu ngốc cũng không sao. Chỉ có điều mùi hương trên người anh rất khác với anh trai tôi. Trên người anh tôi lúc nào cũng chỉ có mùi kem dưỡng sau cạo râu113*, còn Đinh Duy Thiên lại có thêm một chút vị đàn ông. Trên người anh luôn có hương thuốc lá Mild Seven mà tôi thích.

*Kem dưỡng sau cạo râu (Aftershave) là một bước quan trọng để dưỡng da và cân bằng độ ẩm cho da sau khi cạo râu..

Đinh Duy Thiên hỏi tôi, “Em thấy khá hơn chưa?”.

Tôi khịt mũi, ngại ngùng tránh anh, “Tôi thấy ổn hơn rồi, cám ơn anh”.

“Sao phải cảm ơn chứ.” Anh cũng có chút mất tự nhiên. Sau khi quay lại xe ngồi, cả hai chúng tôi đều đờ người ra. Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng trước, “Đi thôi. Sớm hay muộn cũng không quan trọng, chúng ta cùng đi xem lễ hội. Để em đi một mình, tôi không yên tâm”.

Thật sự tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh, về video quyền Anh nọ, về chuyện của anh trai. Cũng có thể anh không e dè gì mà sẽ nói cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Liệu có thể không? Tôi không biết. Tôi chỉ cố chấp cho rằng anh là người gần với đáp án nhất. Vào lúc này, tôi đang ngồi ngay cạnh anh, trong xe không có người thứ ba, đây là một cơ hội vô cùng quý giá, thế nhưng tôi lại không cách nào mở miệng. Không phải là tôi đang giữ hình tượng thiếu nữ, ra vẻ dè dặt, bản thân tôi hoàn toàn không có hứng thú với hình tượng thiếu nữ hiền thục ngây thơ như vậy. Hơn nữa, lúc này cũng không phải là lúc để tôi ngượng ngùng. Nói cho cùng, vẫn là do tôi không dám hỏi. Tôi sợ lại một lần nữa nghe được những điều khiến mình đau khổ. Như vậy chẳng khác nào dồn tài sản cả đời vào một canh bạc, căng thẳng tột cùng chờ đợi thời khắc lật bài.

“Em muốn hỏi gì?”

Anh quả thực là một nhà quan sát tài ba. Chỉ cần liếc nhìn vài cái đã có thể nhận ra tâm tư của tôi.

Tôi ngây thơ hỏi, “Anh có thể bỏ qua hết tất cả những tin xấu, chỉ nói những tin tốt cho tôi nghe không?”.

Anh nói lại lời kịch của chú Bản Sơn114*,“Cái này thật đúng là không có”.

*Triệu Bản Sơn là một danh hài Trung Quốc..

“Trời đất. Thật không ngờ anh còn biết cả cái này nữa. Anh thích xem các tiểu phẩm hài trong chương trình chào xuân cuối năm sao?”

“Cũng có thể coi là như vậy.” Anh cười trầm thấp, “Một kẻ “nửa Tây nửa ta” như tôi muốn hòa nhập với văn hóa của nước em thật sự rất khó”.

Tài pha trò của anh cực tốt. Anh giả giọng điệu chua xót nghe hết sức đáng yêu. Tôi nói, “Anh nói tiếng Trung tốt như vậy, còn rất hiểu biết văn hóa Trung Quốc nữa, không thể coi là người nước ngoài được.”

“Vậy thì coi là gì? Để tôi suy nghĩ xem nào. À, đúng rồi, chính là mấy người giả làm Tây trong phim…” Khóe miệng anh cong lên, vẻ mặt rất thỏa mãn. Khi anh nói đùa, những chua xót chất đầy trong lòng tôi như bị hút đi từng chút một. Anh cố gắng kéo tôi khỏi trạng thái đau buồn. Tôi suy nghĩ, tại sao trái tim con người lại không có cửa, tại sao lại không được lựa chọn đóng trái tim lại.

Mặt trăng hoàn toàn bị che khuất. Ngoại trừ ánh đèn chiếu tới từ Dải Las Vegas ở phía đối diện, chúng tôi không còn nhìn thấy nguồn sáng nào. Xe cảnh sát bật đèn pha, đi vào một ngõ nhỏ tối đen như mực. Những ánh đèn rải rác phía sau cũng đã bị che khuất hoàn toàn. Đây là đâu? Chúng tôi đang đi về hướng nào? Những phồn hoa, náo nhiệt cách tôi rất xa, gian khổ lại ngay dưới chân. Anh một tay điều khiển vô lăng, một tay đưa qua nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nghe được cả âm thanh của sự yên tâm ở trong tim mình.

Xe cảnh sát đi qua một con ngõ tối tăm, cuối cùng cũng đi tới Dải Las Vegas rực rỡ sắc màu. Bóng đêm nơi này huyền ảo mà mê hoặc, mùi đô la phiêu lãng trong không khí. Đinh Duy Thiên đỗ xe tại bãi quy định, sau đó chúng tôi gia nhập vào nhóm người đang đứng trước cửa khách sạn The Mirage để đợi chờ tiết mục “Núi lửa phun trào”(The Volcano). Tại khu rừng mưa nhiệt đới rộng 1,2 hecta bên hồ có vài “núi lửa” đang “hoạt động”, phân bố rải rác.

Chúng tôi đứng chờ không lâu thì “miệng núi lửa” nhân tạo bắt đầu bốc khói ngày càng dày, “mắc ma” dưới lòng đất theo ống dẫn phun trào lên không trung. Lúc mới bắt đầu trông rất gi